Chương 191

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[...]

Nhẹ nhõm vì cha nàng từ bỏ phiên tòa, lo lắng về tương lai, sợ hãi về phản ứng của Riftan ... những cảm xúc phức tạp cứ quấn lấy tâm trí nàng. Ngay cả trong tình trạng vô cùng kiệt sức, Max vẫn không thể giải tỏa căng thẳng dù chỉ trong giây lát. Nàng ngồi trong xe ngựa bập bênh, cơ thể cứng đờ như đá. Kết quả sau khi đi một ngày rưỡi trong tư thế như vậy, nàng hoàn toàn bị bầm dập khi đến Anatol.

"Người ổn chứ?"

Uslin giúp nàng ra khỏi xe khi anh ta lo lắng hỏi. Max vô thức gật đầu. Riftan, người đang giao dây cương của Talon cho người trông chuồng ngựa, bước đến và nắm lấy cánh tay của nàng từ tay Uslin.

"Cậu đi dỡ hành lý rồi nghỉ ngơi đi."

"Các hiệp sĩ ở lâu đài sẽ hỏi về kết quả của cuộc họp. Chúng ta sẽ nói gì với họ...?"

"Nói với họ rằng không có gì thay đổi."

Riftan nói với giọng điệu sắc bén, sau đó đi về phía đại sảnh. Những người hầu đổ xô ở lối vào để chào đón Lãnh chúa, nhưng Riftan không màng để ý đến họ. Max hít một hơi thật sâu, hầu như không theo kịp tốc độ của chàng. Cuối cùng, khi bước vào căn phòng ngủ ấm cúng, Riftan thả tay nàng ra, đi đến trước giường và bắt đầu cởi bỏ áo choàng và bộ giáp nặng nề của mình. Nàng cảm thấy khắp cơ thể mình đang bị tra tấn một cách thầm lặng. Tiếng củi tí tách, tiếng gió lay động cửa sổ và tiếng áo giáp sột soạt vang lên trong thời gian ngắn. Cuối cùng, Max, người không thể vượt qua được sự kiên nhẫn của mình, đã mở lời trước.

"Em biết chàng đang rất tức giận. Tuy nhiên... để khiến cha lùi bước... không còn cách nào khác cả. Em không thể để chàng bị xét xử."

Khi đang tháo thanh kiếm trong vỏ ở thắt lưng và đặt lên giá đỡ của nó, tay của Riftan cứng lại. Ánh mắt mãnh liệt của chàng bay về phía nàng.

"Không có cách nào khác?"

Khi Riftan đến gần, Max lo lắng lùi lại một bước. Chàng nhanh chóng bắt kịp nàng và nghiêng về phía nàng một cách đầy đe dọa.

"Đừng có nực cười như vậy. Đó là việc mà nàng phải để ta xử lý. Nàng chỉ cần để ta lo liệu việc này!"

"Rời-rời bỏ Whedon... đó là giải pháp của chàng sao?"

Max cắn môi và nhìn chàng.

"Rời khỏi Anatol, đội Hiệp sĩ Remdragon... mọi thứ - chàng thực sự nghĩ đó là một giải pháp sao?"

Cơ má của Riftan căng ra và cứng lại. Chàng buông ra một tiếng chửi rủa nhỏ và nắm lấy vai nàng.

"Nó đã được quyết định rồi. Ta đã nói với các hiệp sĩ. Ta sẽ để lại tất cả tài sản có được khi còn là lãnh chúa ở đây để làm quỹ hoạt động, nhưng ta có thể giữ tài sản cá nhân mà ta đã kiếm được khi làm lính đánh thuê. Nàng không phải lo lắng gì cả. Livadon, Osyria, Balto, Drystan... Có rất nhiều hoàng tộc muốn thuê ta. Ta chỉ phải chấp nhận lời đề nghị mua đất của họ và làm lại từ đầu."

Max nhìn chàng với vẻ không thể tin được.

"S-sao... chàng có thể nói những lời vô trách nhiệm như vậy? Ch-chàng là lãnh chúa của nơi này... và là chỉ huy của Remdragon. Người của lâu đài Ca-Calypse... cũng như những người dân ở đây, họ tôn kính chàng. Ngay cả các hiệp sĩ cũng đang liều mạng đi theo chàng! Chàng đang nói... rằng chàng sẽ ném tất cả chúng sang một bên sao?"

Đôi mắt Riftan khẽ run lên, sau đó chàng nắm chặt tay và nhanh chóng phản bác.

"Hebaron hay Uslin sẽ cai trị Anatol mà không có ta. Có rất nhiều Hiệp sĩ xuất sắc, vì vậy Remdragon sẽ tiếp tục như hiện tại mà không có vấn đề gì."

"Họ... không muốn chàng rời đi, Riftan. Và tất cả chúng ta đều biết chàng cũng không muốn. Đừng cố phủ nhận điều đó!"

Max quay đi và lùi lại như thể muốn hất tay chàng khỏi nàng. Nhìn vẻ mặt bị dồn vào chân tường của chàng, lòng nàng như muốn vỡ tan.

"Em-em... biết Ri-Riftan trân trọng vùng đất này đến nhường nào. Chàng đã bỏ rất nhiều thời gian... để xây dựng lại Anatol! Bây giờ khi cuối cùng cũng nhìn thấy thành quả... chàng lại định từ bỏ mọi thứ sao? Ch-chàng đang nói... chỉ vì em... chàng sẽ từ bỏ tất cả những gì chàng đã đạt được trong mười năm qua?"

Nàng dang rộng hai cánh tay trong bực tức. Lâu đài Calypse, được chàng cải tạo một cách cẩn thận, và những bức tường kiên cố bao quanh nó, một thành phố gần như được hồi sinh một cách rực rỡ... làm sao chàng có thể quyết định quay lưng lại với tất cả? Max hét lên một tiếng tuyệt vọng.

"Ch-chàng có còn tỉnh táo không? Chàng hẳn đã mất trí rồi!"

"Phải!"

Chàng tiến lên một bước và tóm lấy nàng, ép nàng phải nhìn chàng.

"Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, thì mọi chuyện khác đều ổn cả. Ta sẽ xây dựng tường thành và kiếm thật nhiều tiền. Dù nàng bảo ta hãy làm điều đó một nghìn lần, ta vẫn sẽ làm!"

Nàng cắn chặt răng để kìm nén tiếng kêu sắp bật ra khỏi cổ họng. Nàng không thể hiểu được nỗi ám ảnh mù quáng của chàng. Tại sao người đàn ông này lại trói chặt nàng như vậy? Max nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của chàng với đôi mắt run rẩy. Nàng cũng không muốn chia xa chàng, thật sự không muốn rời xa một chút nào, nhưng trong sâu thẳm trái tim nàng biết điều đó là sai trái. Không thể bỏ lại mọi thứ và quay lưng với thế giới. Ngoài nàng ra, chàng còn có nhiều thứ khác để trân trọng.

Max nói một cách khó khăn, như thể đang cố rút miếng xương bị mắc kẹt trong cổ họng mình.

"Em... em... em muốn đến Nornuin."

Chàng nhìn nàng với ánh mắt bối rối, như thể không thể tin được những gì nàng vừa nói. Trong nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng, Max tập trung toàn bộ sức lực còn lại của mình và tiếp tục.

"Nếu em trở thành pháp sư... mọi thứ sẽ được giải quyết. Chàng sẽ không đánh mất Anatol... chàng-chàng sẽ không cần phải rời đội Hiệp sĩ Remdragon. Xin chàng... hãy đợi ba năm. Cho dù có chuyện gì đi nữa, em nhất định sẽ trở về..."

"Ha..."

Max ngừng nói trước tiếng cười trống rỗng thoát ra trên môi chàng. Riftan lẩm bẩm và nhìn xuống đất trong tuyệt vọng.

"Nàng đang bảo ta phải chờ đợi một lần nữa sao?"

Có thể thấy rõ những ngón tay đang che lấy khuôn mặt chàng khẽ run lên. Max nhìn chàng với trái tim vỡ tan. Tuy nhiên, khi chàng nhìn lên lần nữa, khuôn mặt đầy tổn thương của chàng đã dễ dàng biến mất. Chàng mở miệng với một khuôn mặt vô cảm, như thể đang đeo một chiếc mặt nạ.

"Ba năm có thể không là gì với nàng, nhưng ta đã chịu đựng ba năm để có thể ở bên nàng. Chỉ có Chúa mới biết những ngày tháng đó khổ sở và cô đơn như thế nào."

Một nụ cười khó hiểu nở trên môi Riftan.

"Nàng không biết đâu. Một ngày như một năm và một năm tựa như vĩnh hằng vậy. Nàng không biết cảm giác sẽ như thế nào khi đếm từng giây từng phút khi nàng khao khát một ai đó... nàng không hề biết, vì vậy nàng mới dám bảo ta rằng hãy đợi nàng ba năm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro