Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Toshi, chúc mừng đã xuất viện." Kondou vừa vỗ vai Hijikata vừa xuất viện, vừa cao hứng cười to.

"Vết thương nghiêm trọng như vậy mà cũng không chết, anh quả là mệnh con gián thật, Hijikata-san, chúc mừng." Sougo âm thanh bất biến không có thành ý nói chúc mừng.

"Cục phó, chúc mừng anh xuất viện!" Yamazaki cũng không quên chúc mừng. 

"Cục phó... ..."

"Cục phó...

"Cục phó. . . "

Âm thanh các đội viên thượng vàng hạ cám vây quanh Hijikata đang bất động thanh sắc ở giữa, Hijikata khốc khốc nghiêm mặt giương mắt nhìn sang, tìm kiếm người trong lòng... . . .

"Hijikata-san, nếu như anh là đang tìm Danna, anh ấy không có tới... "

"Ai nói ta đang tìm hắn, chém ngươi bây giờ Sougo, thật sự chém ngươi đó..." Hijikata hung ác đe dọa.

Cho dù y phủ nhận thế nào đi nữa, nhưng không cách nào che đậy được âm thanh nơi đáy lòng,....

Đầu quắn đáng ghét, sau khi nói những lời đó với tôi, những lời như tán tỉnh ấy xong thì liền biến đâu mất rồi, chết tiệt em xem Cục phó ác quỷ đây là cái gì? Em đang đùa tôi chắc? Cẩn thận tôi lấy tội danh đùa giỡn cảnh sát bắt em? !

.

"Gin-chan, hết Sukonbu rồi aru." Kagura lung lay hộp rong biển trống trơn, gọi tên Gintoki đang nằm trên sofa xem JUMP.

"Anh mày cũng chả còn đồng nào đâu, Kagura-chan. . . Đừng ra vấn đề khó như vậy với anh, rất quấy nhiễu nha!"

"A ầy, Gin-san." Shinpachi ở một bên quét tước rốt cuộc nhịn không nổi, "Anh muốn đem một trang đó xem đến khi nào?"

"Nhìn tới khi nào anh mày tóc trắng mới thôi, Shinpachi-kun." Gintoki bất động thanh sắc trả lời hắn.

"Ai!" Shinpachi thở dài một hơi, Gin-san từ khi trở về đều vẫn rất lo lắng cho Hijikata-san, ai có mắt đều nhìn ra cả, chỉ có hắn một mực cho rằng mình ngụy trang rất tốt, lại nói Gin-san bắt đầu từ hai tuần trước liền chỉ xem một trang JUMP này, từ lúc trở về đều không lật qua... . . . Thật không biết, hắn muốn lừa gạt ai... . . . 

"Gin-san, hôm nay Hijikata-san xuất viện, thật sự không đi nhìn một cái sao?" Shinpachi tốt bụng mà nhắc nhở.

"Tại sao ta nhất định phải đến xem tên đáng ghét đó chứ?" Gintoki ngoáy ngoáy mũi, "Tại sao ta nhất định phải cùng loại người như vậy mốc nối quan hệ chứ? Ta cũng không phải mẹ hắn?"

"Gin-san, em thật sự không muốn đôi co với anh" Shinpachi trợn to đôi mắt vô thần, "Nếu như thật sự chán ghét, sao lại cùng Hijikata-san trước mặt mọi người *beep* ..."

Mặt Gintoki lập tức ửng hồng, "Shinpachi-kun, em nói lung tung gì vậy, câm miệng cho anh." 

"Đúng vậy đúng vậy aru." Kagura cũng bước tới góp vui, tiếp theo bắt chước một bộ dáng vẻ kiên định của Gintoki lúc đó, "Toshirou-kun... Ngươi nguyện ý cùng ta... Sakata Gintoki... A a a a"

"Hai đứa chúng bây, dừng lại, đừng nói nữa..." Gintoki phát điên, liều mạng che miệng Kagura.

"Gin-san không thẳng thắn nha." Shinpachi mở ra hai tay.

"Chính là như vậy aru, Gin-chan anh là studere à, mẹ ta rất thất vọng aru."

"Chúng bây đúng là phiền phức" ,Gintoki gãi đầu một phát, thả JUMP xuống đứng dậy đi ra ngoài, "Cùng mấy tiểu quỷ các ngươi không có tiếng nói chung, Gin-san ra ngoài đây ..." 

.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thời điểm Gintoki thảnh thơi đi trên đường trở về, trời đã tối lại ...

Đói bụng~~ Gintoki sờ sờ cái bụng sôi lột sột, ngẩng đầu liền nhìn thấy Hasegawa trên đường đối diện đang chậm rì rì đi tới, Hasegawa cũng phát hiện hắn, cao hứng chào hỏi hắn, "Gin-san, đã lâu không gặp."

"Đúng vậy, Hasegawa-san, hôm nay thấy ông rất tinh thần nha, có chuyện gì tốt sao?" Gintoki ngoáy ngoáy lỗ mũi, hờ hững hỏi hắn. 

"Thật không dấu gì Gin-san, hôm nay tôi tìm được việc làm." Hasegawa sờ đầu một cái, cộc lốc quay về Gintoki cười.

"Này không phải là chuyện tốt quá sao?" Gintoki dùng cánh tay đâm đâm Hasegawa.

"Gin-san này, đừng chế nhạo tôi chứ, cùng đi uống một chút không?" Hasegawa tiếp tục cào cào mái tóc ngắn ngủn của mình, cười hắc hắc.

"Tốt, có điều Gin-san không có tiền nha..." Gintoki vừa nói vừa một bên theo Hasegawa xoay người, sau đó liền nhìn thấy Hijikata phía sau bọn họ cách đó không xa.

Y cũng là một dáng vẻ như bình thường, ngậm thuốc lá, một tay bỏ vào túi quần, bước chân vững vàng khốc khốc đi tới... Không nhìn tới Gintoki...

Trong nháy mắt đó, Gintoki cả người cứng nhắc, có điều hắn rất nhanh khôi phục như cũ...

Nguyên lai y... Thật sự xuất viện...

Xem ra cũng không có gì thay đổi... . . .Thật tốt...

"Hijikata-san, thật là đúng dịp!" Hasegawa nhiệt tình cùng Hijikata chào hỏi.

"Muốn cùng chúng tôi đi uống một chén không?" Hasegawa mời.

"Không!" Hijikata giơ tay kẹp lấy điếu thuốc trong miệng, lại hút một ngụm... Tiếp theo mắt nhìn thẳng đi lướt qua...

Tình cảnh giống như đúc bọn họ trước đây... . . .

Gặp mặt chính là đấu võ mồm ...

Cho dù ở trên đường gặp phải, cũng ngay lập tức bày ra một bộ mặt khó chịu...  

Hoặc làm một bộ dáng như không nhìn thấy đối phương mà lướt qua...

Nụ cười cay đắng ở khóe miệng Gintoki tràn ra... . . .

Một giây sau, như có cảm giác có người nắm chặt tay của chính mình...

"Xin lỗi, Hasegawa." Hijikata nhìn thẳng Hasegawa, "Người này, có thể cho ta mượn một chút không?" 

Mồ hôi hột trên đầu Hasegawa rơi tí tách.

A ầy, Hijikata-san, ngươi thật sự đang thỉnh cầu sao... Quả thực so với đe dọa không khác gì nhau... Van cầu ngươi, đem ánh mắt giết người khiêm tốn lại một chút có được không... Chân của ta đều muốn run... 

"Đương nhiên có thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro