Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gin-chan, muộn như vậy anh còn đi đâu vậy aru?" Kagura xoa xoa mắt hỏi Gintoki đang chuẩn bị ra ngoài, Gintoki sờ sờ mái tóc mềm mại của Kagura "Buổi tối có đại sói lang, anh đi ra ngoài trảo lang, Kagura-chan hảo hảo ở nhà chờ anh về đó!"

"Không muốn aru, em cũng muốn cùng anh đánh lang."

"Kagura-chan nghe lời, anh trở về sẽ mua Sukonbu cho." 

"Muốn hai hộp aru."

"Chết tiệt, có chừng có mực chút cho anh, bóp tiền của anh nhưng là rất eo hẹp a!"

"Gin-chan, trên đường cẩn thận aru."

"A."

Bên ngoài vẫn là không khí trong lành, ở ban đêm hoàn toàn tĩnh mịch, trái lại trong lòng càng thêm huyên náo.

Thật đẹp a, mặt trăng, cũng những năm tháng ấy, lớn như thế, sáng như thế, hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.

"Các vị 'khách quý', nếu đến rồi, liền đường đường chính chính đi ra đánh một trận, hà tất phải rụt rè sợ hãi núp trong bóng tối vậy?" 

Gintoki vén vén mái tóc quăn bị gió thổi lên, "Đừng phụ lòng một mảnh nguyệt quang tốt đẹp như vậy chứ!"

Có bóng người từ từ trong bóng tối xuất hiện, sáu tên.

"Sakata Gintoki, Takasugi Shinsuke để chúng ta chuyển cáo tới ngươi, ngươi phản bội Shouyou-sensei, lại sống đến bây giờ, thực quá lâu, giờ nên đi thỉnh tội với người rồi!"

"Chỉ như vậy?" Gintoki sờ sờ cằm, "Vừa lúc ta cũng nghĩ đến đây...", lời chưa nói hết, sáu người kia đã đồng thời múa đao hướng Gintoki xông tới, gió kiếm tàn nhẫn không chút lưu tình hướng Gintoki vung tới. Gintoki không nhúc nhích, nhẹ nhàng rút thanh Touyako bên hông ra, ngưng mắt trầm khí, trong con ngươi kiên định là một mảnh lạnh lẽo, nắm chặt Touyako, Touyako mang theo vạn cân, khí thế ngất trời hướng phía ngoài vung ra, một trận kiếm khí khiến người ta hoa cả mắt, năm người đều bị vung trúng, khí huyết sôi trào, mỗi người đã hôn mê. Nhưng một người ở sau lưng Gintoki, thấy Gintoki mất cảnh giác, vung kiếm hướng sau gáy Gintoki đâm tới...

"Shinsengumi, động tác nhanh lên một chút!" Xa xa truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, người kia tay run lên, mũi kiếm bị lệch. "Tê" Âm thanh nứt ra của vải vóc cùng huyết nhục, thanh kiếm đi vào vai phải Gintoki, máu từ vết thương róc rách chảy ra, như đóa sen trên vai Gintoki đang cấp tốc tỏa ra. 

Gintoki quay đầu lại, đối tên kia khẽ mỉm cười: "Xem đi, mạng của ta trời cũng không muốn."

Lừa người khác chứ gì? Bị thương nặng như vậy còn có thể cười được?

Người kia bị Gintoki làm sợ rồi... Cái tên này là quái vật sao?

Nhìn lại một chút Gintoki phong nhạt vân khinh nở nụ cười, càng cảm thấy trong càng run rẩy lợi hại, nhẹ buông tay, quăng kiếm chạy trốn...

"Hijikata-san Hijikata-san, tên kia đang chạy trốn kìa." Thanh âm Okita không nhanh không chậm vang lên.

"Sougo khốn khiếp, biết hắn chạy trốn, còn không dùng pháo của ngươi đánh bắn?!" Hijikata tức đến nổ phổi mà rống lên. 

"Ồ!" Okita từ bên cạnh y lui ra một chút bèn rút pháo ra, "Oanh" bắn trúng khoảng đất trống bên người Hijikata, Hijikata hét ầm "Khốn nạn! Sougo, ta là để ngươi oanh tên kia, không phải để oanh ta? ! Đi mổ bụng cho ta, khốn nạn!" "Ồ!" Okita không nhanh không chậm đáp ứng một tiếng, thay đổi hướng nòng pháo, "Oanh" bắn trúng vào nơi cách tên kia 1m, lực nổ đem tên kia chôn xuống đất chỉ còn lại cái đầu bị cháy đen thui.

Sau khi đem cái tên chạy trốn cùng mấy tên phạm nhân đang hôn mê trên đất xử lý thích đáng, Hijikata mới chậm rãi tiếp cận Gintoki đứng thẳng quay lưng về phía họ, thanh kiếm vẫn đang cắm trên bả vai hắn.

"Này. . . Yorozuya, ngươi không sao chứ?" Nhìn Gintoki đứng không nhúc nhích, ngữ khí Hijikata có chút bất ổn, y không hiểu cảm giác bất an này đến từ đâu, chẳng qua là cảm thấy dáng người Gintoki lẳng lặng đứng nơi đó, phảng phất nhìn ra được sự cô độc... Cô độc, cô quạnh, bi ai, chậm rãi từ trong người hắn lan ra, hòa tan ở trong không khí... Lời nói vừa rồi của mình hắn có nghe hay không? Hijikata đang không xác định muốn lần thứ hai lên tiếng thì, Gintoki phảng phất thở dài giọng nói bình tĩnh đánh gãy y. 

"A, Hijikata-san" Gintoki lẳng lặng mà lên tiếng, cũng không xoay người lại, "Nếu như ta nói, ta cùng những người này là một nhóm..." 

Hắn nghiêng đầu nhìn Hijikata mỉm cười: "Ngươi có thể giết ta không?" 

Dường như trái tim của mình trực tiếp bị người khác nắm trong tay dùng sức bóp chặt, không thở nổi.

Đây là lần đầu tiên Hijikata chân thật cảm nhận được cảm giác đau lòng. Đau đến nỗi khiến y trong khoảng thời gian ngắn không nói ra lời. Chỉ có thể kinh ngạc mà nhìn bóng lưng của hắn, thất thần.

Ngu ngốc.

Ta không muốn thấy ngươi dùng loại mỉm cười cô quạnh này trả lời ta tên khốn.

Cứ như bình thường cùng ta cãi nhau a tên đáng ghét.

Gọi ta thuế kim tiểu thâu...

Nhưng đừng...

Đừng như vậy... . . .

... ... ...

... ... ... . . .

... ... ... ... . . .

"Hảo dông dài!" 

Đi tới bên cạnh hắn, đưa tay nhẹ nhàng đè lại vai hắn, chậm rãi rút thanh kiếm ra, kiếm đâm vào rất sâu, mỗi khi rút ra một chút đều mang theo huyết nhục cùng máu tươi một luồng một luồng không ngừng tuôn ra, nhìn Hijikata trong lòng từng trận co giật, Gintoki phảng phất không cảm nhận được đau đớn giống như vậy, cũng không nhúc nhích, mày cũng không động, "Ngươi là đồ ngốc sao?" Đem thanh kiếm dính toàn là máu của Gintoki ném xuống đất... Trong lòng vẫn là đau dữ dội. . .

"Mặc kệ là cái vết thương gì, một ngày nào đó đều sẽ khép lại. Trước lúc đó, hảo hảo an phận cho ta." Rút ra khăn quàng, đem vết thương của hắn bọc lại, máu rất nhanh đem chiếc khăn nhuộm đỏ.

"Hảo hảo chống một chút, tên khốn, rất nhanh sẽ đến bệnh viện."

"Này này, thuế kim tiểu thâu, ta có thể không tiền mà nằm viện sao? mụ mụ ta không lo nổi ta đâu a." Gintoki suy nhược cười mắng. Lại khôi phục một Gintoki cười đùa vui vẻ. Hijikata âm thầm ở trong lòng thở ra một hơi, nhưng vẫn là hơi đau.

"Nói nhiều quá, câm miệng lại! Ngươi chỉ cần để ý cố chống một chút là được rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro