Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu đau sắp nứt ra rồi a, Gin-san say rượu sao? 

Còn có "Đây là nơi nào?"

"Chỗ ở của ta." Tầm mắt rõ ràng, một lồng ngực rắn chắc chắn trước mặt, âm thanh khàn khàn ở đỉnh đầu hắn vang lên.

Liền muốn động, "A ta ta ta ta!" Gintoki đau đến biến sắc.

"Này, ngươi không thể yên tĩnh một chút sao?" Hijikata hung ác mà rống lên, đưa tay nhẹ nhàng đem cánh tay của hắn đặt lại chỗ cũ, thuận tiện kiểm tra một chút băng vải có lỏng ra không, vết thương có hay không nứt ra.

Gintoki lúc này mới nhìn rõ, hắn đang cẩn thận mà nằm trên giường, Hijikata cẩn thận đem hắn ôm vào trong ngực. Tay còn đè lên tay của hắn, như phòng ngừa cánh tay này lại lộn xộn.

Nguy rồi, máu quả nhiên chảy ra, vết thương nhất định nứt ra rồi. Hijikata xoay người đi lấy hòm thuốc, "Yorozuya, ta nói này, hai tiểu quỷ nhà ngươi ta sẽ xử lý ổn thỏa, không cần lo lắng. Trước khi vết thương lành hẳn, ngươi ngoan ngoãn ngốc ở đây đi."

"Này!" Gintoki tức giận lầu bầu: "Đây là người nào quyết định? Cảnh sát có thể hạn chế tự do thân thể của công dân tốt sao? Pháp luật lúc nào viết thêm điều này, ta làm sao không biết? !"

Hijikata từ từ đem băng vải trên vai hắn mở ra, sau đó tỉ mỉ mà đem băng mới quấn lấy, cũng không tiếp lời.

"Này! Không còn gì để nói sao? Bị ta làm cho cắn rứt lương tâm à? Cẩn thận ta cáo ngươi gây trở ngại tự do thân thể, trong ngục giam cơm nước ăn thật ngon, còn có chỗ ở miễn phí a?"

Không đau chút nào a, Gintoki âm thầm ở trong lòng khen hay, người này còn rất tỉ mỉ.

"Này! Ngươi có nghe lời ta nói không? Nghe được thì mau xin lỗi ta, sau đó đem người lương dân này đưa về nhà, chết tiệt có nghe không đấy?"   

Hijikata xử lý tốt vết thương, thả lại hòm thuốc, lần nữa trở về nằm nghiêng bên cạnh Gintoki, theo dõi đôi mắt màu đỏ tươi của hắn: "Xin hỏi vị lương dân này, muốn về nơi nào?"

Thấy ánh mắt của y không hề chớp mắt nhìn hắn, trong chớp mắt gò má Gintoki hồng thấu lên, sau đó lại chuyển sang trắng bệch.

Về Yorozuya, Shinpachi-kun cùng Kagura-chan hẳn sẽ rất lo lắng, nhưng mà ngoại trừ nơi nó, mình còn chỗ nào có thể đi đây... . . .

Nơi mình có thể trở lại là nơi nào đây...

Không phải... Đã sớm... Quen thuộc. . . Như vậy sao . . .

"Này!"

Hijikata khàn khàn gọi hắn, nhẹ nhàng đem mặt chôn ở vai trái hắn.

"Hiện tại không muốn trở về nơi đó, liền đến chỗ này của ta đi."

"Không hạn chế, không ngoại lệ, không tính phí, đối với ngươi chào đón, 150 năm."

_______________________________

Editor: độ dài ngắn của từng chương là theo bản gốc của tác giả trên QT. Chương này chỉ ngắn như thế thôi~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro