Chương 9 (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, Oogushi-kun, chúng ta đi hướng nào đây?" Gintoki hỏi Hijikata đang ra sức vung kiếm phía sau.

"Ha?" Chém ngã một người, lại đạp một tên, Hijikata rút ra đáp án không mấy có ích: "Lao ra, chúng ra đang liều mạng hướng về phía trước, hiện tại chỉ có thể đi hướng này!" 

"Oogushi-kun, ngươi là gạt ta đi? Lẽ nào chúng ta hiện tại chỉ quơ loạn lung tung không mục đích? Vậy mà còn tự xưng là Cục phó ác quỷ sao tên khốn?" Gintoki lau vết máu trên khóe miệng.

"Tỉnh táo lại đi tên chết tiệt!" Hijikata rống lại.

Vị trí của hai người hiện tại rất rõ ràng là trên núi, hai người từ trong phòng nhỏ giết ra đều hướng về phía trước mà đi, hiện tại đã gần tới biên giới vách núi. Với tình huống trước mắt phán đoán, hẳn là quay lại vào trong núi thì tốt hơn, nhưng mà trong núi rất có thể có cơ quan cùng cạm bẫy không còn là ẩn số, chứ nói chi là mở thêm một con đường máu. 

Bên cạnh vách núi, phía sau là con đường gì cũng là một ẩn số...

Dường như hôm nay, tương lai bọn họ... . . .

Đang thời điểm bọn họ ra sức chém giết, Hijikata đột nhiên xuất hiện một cảm giác kì diệu, loại cảm giác đó hệt như mỗi lần Sougo dùng pháo chĩa vào y vậy, phía sau lưng tản ra sát khí nồng nặc.

Hơn nữa cái cảm giác này càng ngày càng rõ ràng... ...

Không ổn... . . .

Không hề nghĩ ngợi, Hijikata vòng tay qua eo Gintoki, bay về phía trước...

"Oanh" Âm thanh phía sau vang lên, nơi bọn họ đứng lúc nãy giờ xuất hiện một cái hố to 1m... . . . (Sougo: Cảm tạ ta đi, Hijikata-san!) 

Là ai?

Hijikata cùng Gintoki đồng thời nhìn về hướng pháo phóng tới.

Ở một bên khác trên đỉnh núi, một bóng người mặc một bộ kimono màu tím, vẫn như cũ khoan thai đánh đàn tam huyền, gió trên núi chậm rãi làm mái tóc đen và tà áo tím tung bay, phảng phất cùng với bãi chiến trường nơi này là hai thế giới.

"Takasugi... ..."

Ánh mắt Gintoki trở nên lạnh lẽo... Quên mình đang ngã trên mặt đất. . . Liền nằm ở đó duy trì tư thế vừa bị đánh gục...

"Cẩn thận!"

Lần thứ hai nhận ra được ý đồ của đối phương, Hijikata ôm lấy Gintoki vươn mình hướng về bên cạnh lăn vài vòng.

"Oanh" đạn pháo nổ làm đất đá dồn dập rơi xuống trên vai Gintoki, trên đầu... . . .

Gintoki giương mắt, mới phát hiện Hijikata trên người mình một thân toàn là máu... ...

Máu từ trán chảy xuống, che kín một bên mặt, áo đồng phục bị máu làm ướt đẫm ...

"Này, ngươi bị thương rồi!" Gintoki đưa tay mò vào tóc Hijikata, muốn nhìn vết thương ở đâu, không mau nhanh cầm máu thì không được.

Hijikata nghiêng đầu tránh khỏi hắn. "Không có chuyện gì, chút vết thương nhỏ ấy đối với Cục phó ác quỷ ta không đủ thành vấn đề." Nói xong còn run rẩy từ trong túi tiền móc ra một điếu thuốc đốt lên.

Chết tiệt, bây giờ không phải lúc cậy mạnh đi, rõ ràng tay cầm thuốc của ngươi còn không vững! Tuy rằng rất muốn nói với y như vậy, Gintoki vẫn nhịn xuống, nhẹ nhàng nói "Thật sao?"

"Đó là đương nhiên!" khóe miệng Hijikata nổi lên một nụ cười bất kham.

Nhìn Gintoki đối diện đang nhìn y chằm chằm, trong lòng Hijikata bỗng dâng lên một loại cảm giác an tĩnh.

Phảng phất khắp đất trời này, cũng chỉ có hai người bọn họ. Kẻ địch phía sau đang muốn giết tới, đạn pháo bên kia không biết lúc nào sẽ bay đến, tựa hồ tất thảy đều không tồn tại.

Hijikata biết đây không phải là một loại cảm giác tốt, chỉ sợ ý thức Hijikata không thể tập trung được. Đạn pháo không có mắt, thế nhưng một mảnh đạn lướt qua lưng y, lướt qua trán y. Y phảng phất có thể nghe thấy âm thanh máu của chính mình từ miệng vết thương chảy ra róc rách, còn có thân thể y càng ngày càng vô lực... . . .

Không nghĩ tới... . . . Mình sẽ ở chỗ này... ...

A... . . . Cũng vậy... . . . Không phải nói từ lúc vào Shinsengumi sẽ phải chuẩn bị bỏ mạng ở nơi nào đó sao?

Tại sao khi thời điểm đó đến, trái lại cảm thấy không chân thực?

Ngắm nhìn bốn phía... . . .

Nơi này... Là bãi tha ma sao?

"Này! Hijikata!" Thanh âm lo lắng của Gintoki truyền đến.

Đây là lần đầu tiên hắn hảo hảo gọi tên y, bình thường đều gọi y là Oogushi hoặc là thuế kim tiểu thâu...

Từ trong miệng hắn nghe được tên của chính mình, cái cảm giác này, thật tốt.

Trong giọng nói tràn đầy lo lắng cùng quan tâm, thật tốt.

Bình thường nhìn quen con mắt cá chết của hắn, bỗng nhiên trở nên tinh thần, chăm chú như vậy, bỗng nhiên làm cho hắn thêm vài phần mị lực... . . . Y còn chưa nói với hắn... . . .

Mà... Quên đi. . . Đời này phỏng chừng là không có cơ hội... . . .

Có điều... . . .

... . . . Có thể vì hắn... . . . Làm một chuyện...

"Này! Ngươi muốn lắc chết ta sao?" Hijikata tàn bạo rống hắn, tuy rằng uy lực so với bình thường chỉ bằng một phần ba. Sau đó kéo cổ hắn lại, tranh thủ kẻ địch ở phía sau chưa giết tới, tới gần tai hắn nhẹ giọng nói: "Nghe rõ, Gintoki. Nhìn thấy không, phía bên kia vách núi phía dưới có một con đường hẹp, cũng không cao lắm, lát nữa ngươi thừa dịp lúc bọn chúng không chú ý nhảy xuống, sau đó tìm chỗ trốn đi. Bằng thân thủ của ngươi, nhất định không có vấn đề." 

"Còn ngươi?" Gintoki nhìn thẳng vào y, "Không phải chúng ta cùng hành động sẽ tốt hơn sao?"

"A..." Hijikata nhẹ nhàng cười...

Được rồi... ...

Ở thời điểm như vậy... . . .

Trong lòng hắn còn nghĩ đến... . . .

Cùng y đứng chung một chỗ... . ..

Vậy thì được rồi... . . .

"Đó là đương nhiên!" Hijikata nhẹ giọng nói.

"Oanh" lại một tiếng pháo nổ truyền tới, kẻ địch tạm thời bị khói bụi chặn lại tầm mắt. Hijikata hô to: "Là lúc này, Gintoki!"

Sau đó y liền có cảm giác một cánh tay nắm ở thân thể mình, dùng một lực lớn đem y hướng về một phương hướng, nhảy, thân thể liền bay lên không ... . . .

Khốn nạn... . . . Mắt cá chết... . ..

Nếu biết ngươi sẽ như vậy... . . .

Vốn là dự định... Vậy mà ngươi... . . . 

Mà... Quên đi. . . Ngược lại... . . . Mặc kệ thế nào...

Ngày hôm nay ngươi... Ta phải bảo vệ... . . .  

Hơn nữa... Ta sẽ không... Trở thành gánh nặng của ngươi...

"Ầm!" Gintoki ngã rầm trên mặt đất, dù sao khoảng cách từ đó qua cũng không nhỏ, ngực bụng truyền đến một trận đau đớn... . . .

Gintoki càng thêm dùng lực ôm đồm khối thân thể mềm nhũn kẹp ở một bên cánh tay hắn... . . .

Khốn nạn Hijikata... . . . Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi suy nghĩ cái gì...

... ... Thế nhưng... Ta đây...

... . . . Sẽ không để cho ngươi chết... . . .

Nhưng Gintoki không nghĩ tới, hắn ra sức đem Hijikata mang xuống núi, nhưng không ngờ rằng, hành động kế tiếp của y. Đầu óc phái Hijikata Cục phó, cuối cùng, thắng hắn một bước.  

Trong nháy mắt rơi xuống đất.

Hijikata tránh khỏi cánh tay Gintoki.

Thuận thế lăn xuống. 

Nhảy ra bên ngoài khỏi con đường vách núi hạn hẹp... . . .

Gintoki nghe được, Hijikata dùng một ngữ khí ôn nhu trước nay chưa từng có nói với hắn.

"Gặp lại, Gintoki!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro