Hira x Kiyoi phiên bản nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hira tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, cậu cố nhắm rồi lại mở mắt cầu mong đây chỉ là một giấc mơ. Rõ ràng tối qua cậu từ studio trở về nhà, còn ôm lấy Kiyoi trải qua một đêm ấm áp. Nhưng hiện tại Kiyoi không ở cạnh cậu, Hira thử cử động liền cảm giác hai tay mình bị trói lại.

Tim Hira thoáng chốc ngừng đập, không phải vì bản thân bị trói mà vì cảm giác sợ hãi tột độ khi nghĩ đến kẻ nào đó có thể đã bắt cóc hoặc gây bất lợi cho Kiyoi trong lúc cậu không ở bên.

Hira hoảng loạn đến mức dùng hết sức giãy khỏi dây trói mới phát hiện dây tuy được quấn nhiều vòng trên cổ tay cậu nhưng nút thắt lại vô cùng lỏng lẻo, trông vụng về đến mức cứ như được thắt bởi một đứa trẻ vậy.

"A"

Tiếng hốt hoảng trong trẻo từ góc tường vang lên thu hút sự chú ý của Hira, cậu quả thực trông thấy một bé trai đang núp sau cửa chỉ để lộ ra đôi mắt phòng bị nhìn cậu chằm chằm.

Hira cảm thấy đôi mắt của đứa bé kia vô cùng quen thuộc, cậu toan tiến đến gần thì bị tiếng thét của đứa bé kia làm cho dừng lại.

"Anh không được qua đây, em sẽ báo cảnh sát đó"

Đứa bé cố gắng nâng cao tông giọng hòng hù doạ người lạ đột nhiên xuất hiện trong nhà mình nhưng thực chất tay đã run đến trắng bệch.

Bé sợ lắm, khi bé thức dậy thì bố mẹ sớm đã đi công tác, chỉ có một mình bé ở nhà. Lúc bé sang phòng khách định xem ti vi thì thấy người lạ nằm trong phòng, gọi cho bố mẹ lại chẳng ai bắt máy. Bé chỉ biết học theo phim hoạt hình cảnh sát bắt tội phạm bé xem gần đây dùng dây trói người lạ lại nhưng người này cực kì khoẻ, vung tay một phát đã cởi được dây trói.

Hira cảm nhận được đứa bé đang sợ hãi bèn khựng lại, ngồi yên tại chỗ giơ tay biểu hiện mình sẽ không làm hại bé. Cậu ngập ngừng, một suy nghĩ thoáng lên nhưng không quá chắc chắn, Hira thử gọi đứa bé kia một tiếng.

"Kiyoi"

Đứa bé sau khi nghe thấy lại càng rụt sâu vào phía sau cánh cửa, giọng nói bắt đầu xen lẫn run rẩy - "Sao anh lại biết tên em?"

Bé Kiyoi giây trước vẫn đang bất an khi người lạ kia biết tên mình, giây sau đã thấy người lạ đột nhiên ngơ ra, hai tay liên tục vỗ lên mặt, trong miệng lầm bầm cái gì mà không thể như thế được, là mơ thôi.

Trông cứ như...một tên ngốc vậy.

Bé cảm thấy hình như người lạ này cũng không đáng sợ như bé nghĩ. Kiyoi tuy vẫn không dám đến gần Hira nhưng đã vơi đi phần nào nỗi sợ, bé lên tiếng cắt ngang hành động vô nghĩa của Hira.

"Nè, sao anh lại biết tên của em?"

Hira tỉnh táo trở lại, lắp ba lắp bắp mãi không biết nên giải thích như thế nào với Kiyoi bé tí trước mắt, kiểu gì thì trông cậu cũng vô cùng mờ ám.

"Vì...vì...vì...vì em rất giống với vua của anh"

Kiyoi nghe thấy câu trả lời, chân mày bé xíu cũng nhíu lại bày tỏ sự nghi ngờ khiến Hira hoảng loạn, cố gắng vận dụng hết mức ngôn ngữ hình thể để bé tin rằng mình không phải người xấu.

"Không...không phải...ý anh là...là...anh sẽ đi khỏi đây ngay bây giờ"

"Hả?"

"Anh sẽ đi khỏi đây ngay bây giờ, em đừng lo lắng. Anh không có ý gì xấu đâu"

Hira sợ những lời kỳ quặc của mình sẽ doạ đến bé Kiyoi liền lật đật tìm hướng đến cửa chính căn nhà để rời khỏi. Đột nhiên Hira cảm nhận được góc áo của mình bị nắm lấy, đứa bé từ lúc nào đã chạy đến bên chân cậu, vươn bàn tay nhỏ bé níu lấy gấu áo của Hira.

"Nếu anh không phải là người xấu vậy thì ở lại chơi với em đi"

"Anh...anh...có thể sao?"

Bé Kiyoi buông tay, tặng cho Hira ánh mắt ghét bỏ như thể muốn nói rằng anh thật phiền phức nhưng lại khiến Hira vui đến không kìm được kéo cao hai khoé môi.

Dù Hira không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, là thật hay mơ nhưng được nhìn thấy Kiyoi lúc bé quả thực là món quà quý giá mà thần linh ban tặng cho cậu.

Kiyoi dù lúc lớn hay lúc bé đều thật đáng yêu và xinh đẹp.

"Cái đó...là máy ảnh hả anh?"

Hira nhìn theo hướng chỉ tay của Kiyoi, cậu giật mình nhận ra sự tồn tại của chiếc máy ảnh treo trên cổ mà thầm cảm ơn thần linh đã cho cậu cơ hội ghi lại hình ảnh xinh đẹp của bé Kiyoi.

"Ừm là máy ảnh, em có muốn chụp thử một tấm không?"

Tuy là một câu hỏi nhưng Hira lại theo thói quen giơ máy ảnh về phía Kiyoi nhanh nhẹn bấm tách một cái khiến bé giật mình a lên một tiếng. Bé Kiyoi bất mãn nhào về phía Hira muốn giật lấy máy ảnh, Hira sợ làm bé đau nên cũng ngoan ngoãn giao ra.

"Cái này làm sao xoá được đây? Sao anh lại chụp lúc người ta không đẹp gì hết"

Bé Kiyoi trông buồn bã thấy rõ, tủi thân nhìn chiếc máy ảnh rồi lại nhìn Hira cầu cứu khiến tim cậu tan chảy.

"Kiyoi lúc nào cũng xinh đẹp hết"

Hira ăn ngay nói thẳng, đôi mắt nhìn bé lại thành thật vô cùng khiến Kiyoi trong phút chốc ngơ ra. Từ nhỏ bé đã nhận được vô số lời khen ngợi vì vẻ ngoài đáng yêu của mình nhưng không biết vì sao ánh mắt của người này rất khác, nó tràn ngập sự yêu thích xen lẫn một chút...tôn sùng?

Kiyoi cúi gằm mặt nhìn chiếc máy ảnh, hai bàn tay nhỏ ngại ngùng cọ lên bề mặt máy. Bé rất nhanh liền trả máy lại cho Hira, cũng không hề nhắc đến việc xoá ảnh nữa mà quay đầu chạy vào bếp.

"Trả cho anh đó. Em đói rồi, anh nấu cơm cho em ăn đi"

Hira đáp một tiếng, đặt máy ảnh xuống rồi cũng theo Kiyoi vào bếp. Tuy bố mẹ bé không ở nhà nhưng may mắn là hầu hết nguyên liệu nấu ăn đều có sẵn, còn rất tươi mới, hẳn là vừa được mua rồi trữ trong tủ lạnh. Hira quyết định lấy tôm và một số gia vị cần thiết để làm món tôm chiên xù mà Kiyoi thích nhất.

Kiyoi vốn muốn giúp Hira nhưng vì bé còn quá nhỏ, Hira lo lắng bé sẽ bị thương nên không để bé lại gần bếp. Kiyoi bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời lủi thủi thân hình nhỏ bé đến trước cửa phòng bếp ngồi chờ Hira.

Những chiếc tôm chiên xù đầu tiên rất nhanh đã được vớt ra đĩa, mùi thơm nức mũi thu hút bé Kiyoi chạy đến bên chân Hira muốn nếm thử.

Hira cưng chiều cầm chiếc tôm chiên to nhất, ngồi xổm trước mặt Kiyoi rồi kiên nhẫn thổi thổi cho đến khi bề mặt tôm không còn nóng nữa mới đút cho bé.

Kiyoi vui vẻ cắn một miếng to, vừa xuyên qua lớp vỏ giòn rụm đã bị phần thịt tôm nóng hổi bên trong làm cho bỏng lưỡi. Hira thấy vậy liền hốt hoảng xoè tay bảo bé nhè ra nhưng Kiyoi chỉ lắc đầu, vừa nhai vừa hít hà, đến khi nuốt xong miếng tôm thì hai mắt bé đã ầng ậc nước.

Hira lo lắng kiểm tra miệng và lưỡi cho bé, rất may lưỡi Kiyoi chỉ bị ửng đỏ một chút. Hira rót cho bé một ly nước, vừa lau nước mắt cho bé vừa tự trách mình quá bất cẩn khiến cho vị vua bé nhỏ của mình bị đau.

Kiyoi cảm nhận được Hira buồn bã, bé cầm lấy một chiếc tôm chiên khác đưa qua - "Anh cũng ăn một cái đi, ngon lắm ý!"

Hira rưng rưng, cảm giác tội lỗi bao  trùm lấy cậu, một người lính không thể bảo vệ chu toàn cho nhà vua của mình như cậu làm sao xứng đáng có được phúc phần này.

"Xin lỗi Kiyoi, là anh không tốt, anh xứng đáng bị trừng phạt"

"Vậy phạt anh đút em ăn thêm một cái" - Kiyoi cảm thấy đây là một hình phạt không tồi.

Đức vua của cậu cho cậu một cơ hội khác, Hira mừng rỡ, cậu quyết tâm lần này không thể phạm sai lầm nữa. Vì thế mà tình cảnh biến thành bé Kiyoi méo mặt chờ Hira xé tôm chiên thành từng miếng nhỏ rồi lại thổi cho đến khi bé chờ không nổi mà tức giận tự thân ngoạm lấy miếng tôm trên tay cậu.

"Anh đúng là đồ kỳ quặc"

Dù nói thế nhưng thực sự món tôm chiên xù của Hira rất ngon, bé Kiyoi ăn đến bụng căng tròn mới thoả mãn xem ti vi trong lúc chờ Hira rửa bát.

"Kiyoi, đến giờ đi tắm rồi"

Kiyoi ngoan ngoãn lon ton chạy đi lấy quần áo và khăn tắm, lúc bé bắt đầu cởi áo thì phát hiện có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Bé nhanh chóng níu lại chiếc áo, cảnh giác nhìn người theo sau mình vào phòng tắm.

"Anh...anh vào đây làm gì? Em phải tắm rồi á"

"Ồ..."

Hira ồ một tiếng, cậu lúc này mới nhận ra mình vốn đã quen tắm cùng Kiyoi nên mới vô thức theo bé vào phòng tắm. Hira ngại ngùng lắp bắp, ra khỏi phòng tắm còn cẩn thận giúp bé đóng cửa.

"Xin lỗi! Vậy...vậy...em tắm đi, anh ra ngoài đây"

Kiyoi miệng thì đuổi Hira ra ngoài nhưng vừa ngâm bồn được một chút lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Cả ngày hôm nay bé lúc nào cũng dính chặt lấy Hira, vừa xa một chút liền cô đơn không chịu được.

Gì chứ, mình mới gặp anh ấy có một ngày. Có cần thương nhớ đến thế không?

Kiyoi tự mình xấu hổ với sự ỷ lại vào Hira từ khi nào của mình, bé vùi nửa mặt xuống nước bắt đầu thổi bong bóng, quyết định không nghĩ về Hira nữa.

Cạch.

Hira vốn đang ngồi chờ Kiyoi trước cửa phòng tắm thì nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó một chiếc đầu nhỏ ló ra, Kiyoi bặm môi lí nhí gì đó mà rất khó khăn Hira mới nghe thấy.

"Anh...vào tắm với em không?"

"Hả?"

"Ý...ý em là em không tự gội đầu được, anh vào gội giúp em đi"

Hira cầu còn không được, cậu vui vẻ chấp nhận trở thành người giữ trẻ số một, cẩn thận từng li từng tí gội đầu cho bé Kiyoi. Bé Kiyoi sau khi tắm xong làn da ấm áp đỏ ửng trông vô cùng mềm mại, bé mặc một chiếc áo bông hình vịt con khiến Hira tưởng chừng như ngừng thở vì sự dễ thương quá mức cho phép trước mặt.

Hira làm sao có thể bỏ qua được khoảnh khắc hiếm thấy này của vị vua bé nhỏ nhà mình, cậu giơ máy tách tách vài tiếng thu hút sự chú ý của Kiyoi. Lần này bé không còn giận dữ nữa, trái lại còn chủ động bày ra nhiều biểu cảm và tư thế đáng yêu để cậu tùy ý chụp.

Cả hai một lớn một nhỏ say mê chụp cho đến khi hai mắt bé Kiyoi díu lại vào nhau, Hira mới tiếc nuối buông máy ảnh rồi bế bé vào phòng ngủ. Kiyoi bình thường không dễ gì thân thiết với người lạ, nhưng đối với Hira không hiểu vì sao bé lại tin tưởng tuyệt đối. Bé vùi vào lòng Hira, được cậu bao bọc trong cái ôm đầy cảm giác an toàn khiến hai mí mắt của bé dần trĩu nặng.

"Anh ơi, anh tên gì thế? Em còn chưa biết tên của anh"

"Anh tên là Hira, Hira Kazunari"

Hira nghe thấy tiếng thở đều đặn của bé, cứ nghĩ là bé ngủ rồi, cậu vừa trở mình một chút để Kiyoi nằm thoải mái hơn liền nghe thấy bé thủ thỉ.

"Em thích anh Hira lắm, anh ở đây mãi với em có được không?"

Kiyoi rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ, hôm nay bé chơi với anh Hira rất vui nên có vẻ mệt mỏi hơn thường ngày. Hira mỉm cười, hôn lên bàn tay bé xíu đang nắm lấy gấu áo mình, lại siết chặt vòng tay ôm bé thêm một chút.

"Ừm, mình sẽ mãi mãi ở bên cạnh Kiyoi"

.

Hira dường như đã mơ một giấc mơ rất dài, lại vô cùng kỳ lạ. Cậu mơ thấy mình gặp được Kiyoi lúc còn bé, Kiyoi lúc còn bé ấy, dễ thương không chịu được.

Hira tự mình cười tỉnh, cậu bị tia nắng đầu ngày len qua khung cửa chiếu vào phòng làm cho khẽ nheo mắt. Trong vòng tay Hira lúc này, vẫn là Kiyoi, Kiyoi xinh đẹp của cậu.

Hira vuốt nhẹ tóc mái của Kiyoi, đáy mắt tràn đầy dịu dàng cùng yêu thương.

"Mình sẽ mãi mãi ở bên Kiyoi"

"Cậu lại nói mấy điều kinh tởm gì vào sáng sớm đấy?"

Kiyoi vốn đang ngủ ngon lành trong lòng Hira chợt mở mắt, lời nói đầy chán ghét nhưng hai tay lại vươn ra ôm lấy cổ Hira, dành cho cậu nụ hôn ngọt ngào đầu ngày.

"Chào buổi sáng, Hira"

"Kiyoi, buổi sáng tốt lành"

---------------------------------------------------------
Có ai mong chờ Kiyoi gặp Hira lúc nhỏ sẽ như thế nào không ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro