Chương 95: Hy sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 95: Hy sinh

Edit: Tiểu Tiên Nữ
Beta: Bảo bối của TTN, Cú
By team: Táo Vị Chuối

Tô Tô đuổi vào bên trong quỷ liễu, trước mắt chói sáng, nàng che mắt, trên vách đá ánh nến chập chờn, nàng bay qua, chân hỏa trên đầu ngón tay hóa thành một thanh lưỡi đao, ghim chặt yêu ba đầu đính trên vách đá.

Yêu ba đầu hiện nguyên hình thống khổ giãy giụa, oán hận không thôi.

Một chỗ khác, thiếu niên cũng đang buộc chặt móng vuốt của yêu ba đầu, Tô Tô gọi: "Đạm Đài Tẫn?"

Thiếu niên quay đầu, hướng nàng gật đầu: "Nàng vẫn ổn chứ?" Đạm Đài Tẫn bạch y không nhuốm bụi trần, trong mắt mang theo vài phần lo lắng.

Tô Tô nói: "Ngươi cũng đi vào, vậy Tàng Hải sư huynh cùng với Diêu Quang sư tỷ đâu?"

Đạm Đài Tẫn nói: "Sư huynh cũng theo vào quỷ liễu, Diêu Quang sư tỷ thì ta không rõ"
Nói đến giữa câu, hắn đưa tay, một cây chủy thủ cắt vỡ yết hầu của yêu ba đầu.
"Ngươi làm cái gì!" Tô Tô muốn ngăn cản, thế nhưng không kịp, yêu ba đầu hóa thành một đoàn ma khí, biến mất.

Tô Tô khó tránh khỏi có chút tức giận: "Yêu ba đầu chết rồi, chúng ta đi nơi nào tìm lệnh bài?"

Đạm Đài Tẫn nói: "Không ngại, ta biết lệnh bài ở đâu, lúc ta tới đã thấy được nó, yêu ba đầu có ý đồ mang theo một cái hộp gỗ, bên trong có lệnh bài."

Hắn dẫn đầu quay người: "Đi theo ta."

Vách đá bên trong rõ ràng không có gió, Tô Tô lại cảm thấy có chút hơi lạnh, nàng ôm chặt cánh tay, cùng đi sau lưng Đạm Đài Tẫn.

Hình có bên hông phía trước của thiếu niên, ở trong thạch thất như ẩn như hiện. Nàng đột nhiên dừng chân lại, nghi ngờ nhìn xem hắn: "Đạm Đài Tẫn"
"Sao vậy?" Hắn quay đầu.
"Tàng Hải sư huynh đâu?"


Đạm Đài Tẫn thản nhiên nói: "Huynh ấy đi riêng"

Thấy thiếu nữ chần chừ, hắn mấp máy môi, nói: "Trong thạch thất dù sao cũng là hang ổ của yêu ba đầu, rất nguy hiểm, việc này không nên chậm trễ, chúng ta cầm lệnh bài nhanh đi ra ngoài."

Tô Tô đến gần hắn, trong lòng nàng từ đầu đến cuối đều cảm thấy không thích hợp, nàng cùng Đạm Đài Tẫn thuận lợi giết yêu ba đầu như vậy, còn tìm được lệnh bài?

Đứng gần, nàng nghe được mùi thơm tùng bách nhàn nhạt trên người hắn, khí tức sạch sẽ, không có một chút yêu khí nào.

Tô Tô đưa tay níu tay áo Đạm Đài Tẫn, ngước mắt nhìn hắn.

Hắn tựa hồ có mấy phần kinh ngạc, trong mắt mang theo sự khắc chế ý cười: "Thế nào?"

Tô Tô thu tay lại: "Không có việc gì, vách đá quá mờ, ta sợ giống Tàng Hải sư huynh đi riêng"
Không có, vẫn là không có yêu khí, mặc kệ từ thanh âm hay là hình dáng tướng mạo, thậm chí khí tức, người trước mặt là Đạm Đài Tẫn không thể nghi ngờ.

Chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều quá?
Hai người đi dọc theo thạch thất, quả nhiên không đầy một lát, ở bên trong trên giường ngọc đặt một cái hộp gỗ.

Đạm Đài Tẫn mở hộp gỗ, đem lệnh bài bên trong đưa cho nàng: "Tìm được"

Tô Tô không có đưa tay nhận, nàng nhìn ngón tay thon dài tái nhợt của thiếu niên, cùng với lệnh bài đen nhánh kia.

"Đồ đã tìm được, vậy lúc trước ta tặng ngươi con thỏ gỗ, ngươi có thể trả lại cho ta không?"
Đạm Đài Tẫn nhìn nàng không nói gì.

Trong thạch thất một mảng an tĩnh, thiếu niên trước mắt đột nhiên cười quỷ dị một tiếng, đem lệnh bài ném về hướng Tô Tô, lệnh bài trên không trung hóa thành Yên Vụ một đoàn màu nâu, hướng Tô Tô vọt tới.
Trong lòng Tô Tô cảm thấy không thích hợp, vốn là có đề phòng hắn, vội vàng vung tay đem khói mù hất ra.


Trong lòng bàn tay nàng xuất hiện Nghiệp Hỏa, đột nhiên tạo thành hoa văn một ngôi sao sáu cánh, đem "Đạm Đài Tẫn" giam ở trong đó, Tô Tô một chưởng đánh vào bả vai hắn, hắn ngã xuống đất.

"Đừng giết ta, đừng giết ta" Thiếu niên cầu xin tha thứ.

Nghiệp hỏa chiếu sáng mặt của Tô Tô, nàng hỏi: "Ngươi là ai, Đạm Đài Tẫn cùng Tàng Hải đâu, yêu ba đầu ở đâu?"

Tà ma trên mặt đất ngẩng đầu, những cái ám khí như cánh ve xuất hiện sau lưng Tô Tô.

Tô Tô cũng không quay đầu lại, Nghiệp hỏa hóa thành huỳnh quang đốt những cái ám khó sau lưng Tô Tô.

Trọng Vũ nói: "Tô Tô không thích hợp"
Tô Tô quay đầu, trông thấy lệnh bài mà ma vật vừa mới ném kia, hóa thành hắc khí, lan tràn toàn bộ mật thất.

Đạm Đài Tẫn chẳng biết xuất hiện bên canh Tô Tô lúc nào: "Đi"

Đáng tiếc đã không kịp , cửa lớn mật thất hiện tại đã đóng lại. Bọn họ không kịp ra ngoài, bị vây bên trong mật thất.

Tô Tô lui lại một bước: "Đạm Đài Tẫn?"

Thiếu niên áo trắng chậm rãi quay đầu, hắn nhìn ánh mắt cảnh giác của nàng, nhíu mày nói: "Pháp khí của yêu ba đầu không biết là cái gì, bản thân hắn tu vi không cao, lại có thể khống chế yêu ma biến hóa huyền ảo nhưng ta không phải là yêu ma hóa thành, có tin hay không tùy nàng"

Hắn giải thích xong, vòng tay đốt niệm hóa thành vô số tơ vàng, ý đồ mở cửa mật thất.
Đáng tiếc cửa đá không nhúc nhích chút nào. Đạm Đài Tẫn một chiêu đánh tới, bỗng nhiên hắn che ngực, khóe miệng chảy ra một giọt máu tươi.
Hắn trầm mặt mở miệng nói: "là trận Thôn phệ". Bây giờ trận pháp đã khởi động, lấy thạch thất làm mắt trận, bọn họ bị vây bên trong.

Trọng Vũ từ cổ của Tô Tô bay xuống: "Để Trọng Vũ thử một chút"


Sóng âm leng keng vang lên, nó bị Đạm Đài Tẫn níu lại.

"Chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì"

Đạm Đài Tẫn lạnh giọng nói, "Trận Thôn phệ ý là trận phản hệ, ngươi đối với nó làm cái gì, toàn bộ sẽ phản lại trên người mình. Ngươi hủy hoại thạch thất, trận Thôn phệ chỉ làm chúng ta chết càng nhanh"

Nhưng nếu như không tìm được cách ra ngoài, đến đúng giờ bọn họ liền sẽ hóa thành một bãi máu sền sệt.

Trọng Vũ ủy khuất bay trở về trong ngực Tô Tô.

Ra khỏi Thương Nguyên bí cảnh, nó muốn bảo hộ Tô Tô, muốn thể hiện mình cường đại. Thế nhưng mà cho dù mình là Thần khí có được linh thức, nhưng có quá nhiều thứ nó không biết nó không hiểu.

Nó ý thức được mình ở đây là vô dụng, không thể giúp được một tay, ủ rũ cúi đầu biến về làm mặt dây chuyền. Tô Tô trấn an vỗ vỗ nó.

Khoảng khắc nghe được là trận Thôn phệ, Tô Tô cũng biết là khó giải quyết. Bọn họ không thể cưỡng ép phá trận, những đòn đánh vào trận sẽ phản hệ ngay trên người mình.
Đạm Đài Tẫn quay đầu, đi đến bên cạnh Tô Tô, đôi mắt đen nhánh mười phần ngây thơ vô tội: "Nàng biết trận Thôn phệ phá giả như thế nào không?"

"Ngươi nếu như biết đây là trận Thôn phệ, Triệu Du Tiên Quân không có dạy cho ngươi cách phá trận?"

Đạm Đài Tẫn lắc đầu nói: "Không có"
"Ồ" Tô Tô xụ mặt trả lời.
Trong nội tâm nàng mười phần hoài nghi, ai lúc học trận pháp lại không học cách phá trận chứ?

Nhưng đã bị vây khốn cùng một chỗ, còn có vẻ như là nàng phát động trận pháp, Tô Tô đành phải nói: "Trận Thôn hệ là tà trận, có hai biện pháp phá giải, một là người ở bên ngoài công kích trận pháp, hai là..."

Nàng dừng một chút, cao giọng nói: "Có người mệnh hồn của mình hiến tế, để trận Thôn phệ mở ra, Tàng Hải cùng Diêu Quang sư tỷ ở bên ngoài, nếu như bọn họ phát hiện không hợp lý, nhất định sẽ tìm chúng ta phá trận."


Đạm Đài Tẫn con ngươi đen như mực nhìn nàng, năm trăm năm sau, nàng hiếm khi có thể nói chuyện với mình hòa hoãn như vậy. Không mang theo tia chán ghét, ngược lại mang theo cổ vũ, tựa hồ như muốn tiếp thêm niềm tin cho hắn, bọn họ có thể đi ra ngoài.

Tô Tô cứng cỏi ương ngạnh, hắn đã bao lâu rồi không thấy?

Kỳ thật nàng luôn một mực là như vậy, không muốn khuất phục bởi điều gì, luôn có thể tìm ra biện pháp tốt hơn. Cho nên năm trăm năm trước, nàng đến cùng là đã tuyệt vọng đến như thế nào, mới quyết nhảy xuống từ cổng thành.

Hắn thấp giọng nói: "Đúng, sư huynh sẽ đến"
Nhưng mà nói thì nói vậy, trong thạch thất, ma khí bắt đầu hướng Tô Tô cùng Đạm Đài Tẫn tràn qua.

Đây mới chính là đòn sát thủ của yêu ba đầu, hắn cơ hồ đem hang ổ của mình bố trí thành một nơi chết. Thỏ khôn có ba hang, hắn bắt nhiều trẻ con như vậy, chỉ sợ là sớm biết sẽ có ngày này.

Trận Thôn phệ như một chiếc gương, đối với đánh ra pháp quyết, nó sẽ phản hệ trở về. Mà nếu như có ý muốn dùng kết giới ngăn cản ma khí, thì ngược lại nó sẽ phản hệ ma khí tiến vào cơ thể càng nhanh hơn.

Không thể bố trí kết giới, chỉ có thể mặc cho ma khí tiến vào thân thể. Sắc mặt Tô Tô dần dần trở nên tái nhợt.
Trước đó bên trong Thương Nguyên bí cảnh ma hàng, Nguyệt Phù Nhai ma khí nhập thể, đau đớn không chịu nổi. Bây giờ Tô Tô cũng cảm nhận được nỗi đau như vậy.

Mỗi một tia ma khí tiến vào kinh mạch, như là dao cùn cắt thịt, một chút xé rách tiến vào, nàng cắn răng không có phát ra âm thanh.

Tô Tô ngồi xếp bằng ở nơi hẻo lánh, cầu nguyện Tàng Hải cùng Diêu Quang mau mau đến phá giải trận Thôn phệ này.

Ánh mắt Đạm Đài Tẫn rơi trên người Tô Tô, thiếu nữ từ từ nhắm lại hai mắt, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi.

Giữa chân mày nốt chu sa càng thêm nổi bật, tạo thành tương phản với gương mặt nàng.


Đợi một lúc lâu, Tàng Hải cùng Diêu Quang vẫn chưa đến, trong thạch thất ma khí càng ngày càng nồng đậm, không biết lệnh bài vỡ vụn kia cuối cùng là vật gì mà có thể chứa đựng ma khí nồng đậm như vậy.
Tô Tô cảm thấy toàn thân đều khó chịu, phảng phất như có ngọn núi vô hình đè lên người mình, đến cả linh hồn cũng trĩu nặng.

Ma khí tiến vào tiên thể, thời gian ngắn, kịp thời bức ra còn tốt. Nhưng nếu như thời gian dài, không chỉ có linh căn đơn giản bị hao tổn, mà tu vi cũng khó mà tăng lên, dừng ở bình cảnh, còn có thể nhập ma.

Nàng đau đến cơ thể run run, cố gắng tập trung ý niệm Thanh tâm chú, với ý đồ quên loại đau đớn này. Sau một khắc, bên người đột nhiên xuất hiện một khí tức mát lạnh.

Một đôi tay hơi lạnh, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của nàng. Đôi môi lạnh của thiếu niên, rơi vào trên trán nàng.

Tô Tô bỗng nhiên mở mắt ra "đùng" một tiếng, nàng tát lên mặt hắn, lui về sau hai bước.
"Ngươi làm cái gì?"

Cảm xúc mềm mại trên trên trán khó mà xem nhẹ, một khắc này tim Tô To chậm nửa nhịp, nàng thẹn quá hóa giận nhìn thiếu niên trước mắt.
Không phải đã nói không liên quan sao, hắn tự nhiên làm cái gì đây.

Đạm Đài Tẫn nghiêng mặt đi, nhìn dưới mặt đất.

Hắn chậm rãi đưa tay, xoa xoa khóe môi của mình, không có nữa điểm xấu hổ, bình tĩnh nói: "Giúp nàng thay đổi vị trí ma khí, nàng không phải sắp không chịu nổi sao?"

Tô Tô mới sửng sốt, nàng lúc này mới phát hiện, trải qua sự đụng chạm của Đạm Đài Tẫn, xác thực ma khí trên người mình dời đi một chút.

Thiếu niên nâng mắt lên, đôi mắt đen sì tĩnh lặng nhìn nàng: "Thế nào, nàng cho là ta muốn làm gì?"

Hắn trên mặt mang theo vài phần tự giễu.
Thiếu niên ngữ điệu rất nhẹ, thấp giọng thì thầm nói: "Ta trong lòng nàng, là loại người thấp hèn như vậy?"


Tia yếu ớt trên mặt hắn vừa lóe lên, có một giây lát, Tô Tô trong lòng cũng thấy không thoải mái, nàng không hề biết Đạm Đài Tẫn làm vậy là để giúp nàng thay đổi vị trí ma khí.

Nàng rũ mắt xuống, hồi lâu trước kia, lúc bên trong cây đào yêu, nàng cũng làm qua chuyện giống vậy, giúp hắn thay đổi lực lượng Khuynh Thế Hoa còn sót lại.

Người có tinh khí, ngưng tụ ở đầu, tiêu tán ở đầu.

Tai mũi miệng mặt, nàng năm đó dán lên môi hắn, vì hắn thanh trừ lực lượng Khuynh Thế Hoa, đây là biện pháp duy nhất không mất sức, mà ma khí muốn từ trán thay đổi vị trí thì cần hao phí rất nhiều linh lực.

"Thật có lỗi, ta không biết" Tô Tô nói: "Ngươi không cần làm như thế"

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nói: "Tàng Hải cùng Diêu Quang còn chưa đến, thật sự chờ đến bọn họ tới, linh căn của nàng đã hủy hoại"

Tô Tô cũng hiểu rõ cái đạo lý này, bọn họ đã bị giam bên trong thạch thất suốt hai canh giờ.
Tàng Hải cùng Diêu Quang chắc hẳn đã bị chuyện gì ngăn cản, bằng không khi phát hiện chuyện không hợp lý, đã sớm chạy đến.

Khả năng tệ nhất đó là, Tàng Hải cùng Diêu Quang bên kia cũng xảy ra chuyện, khó mà thoát thân.

Tô Tô cùng Đạm Đài Tẫn đều đã tịch cốc* (có thể hiểu là không có ăn nữa vẫn sống được) ở thạch thất sống sót không thành vấn đề, thế nhưng ma khí trong thân thể một mực giày vò nàng, sẽ ăn mòn rồi hủy đi linh căn của nàng.

Tô Tô trầm mặt một lát, vẫn như cũ lắc đầu.
Đạm Đài Tẫn cũng tu tiên, hắn cũng là ngàn dặm mới tìm được một người thuần túy Thiên linh căn của Tu Chân giới.

Nàng quả thật là ước mơ thần đạo vô thượng, thế nhưng nàng cũng không cần người khác vì nàng mà hy sinh, nhất là người kia chính là Đạm Đài Tẫn.

Thiếu niên nhẹ mỉm cười: "Nàng cho rằng ta sẽ hy sinh chính mình đến cứu nàng?"


Tô Tô ngước mắt, chẳng lẽ không đúng sao?

Đạm Đài Tẫn hững hờ mở miệng: "Thể chất ta đặc thù, ma khí đối với ta vô dụng"

Trời sinh thể chất Tà cốt, chẳng lẽ thật sự không bị ma khí ảnh hưởng? Tô Tô còn định nói gì đó.

Cái ót bị người chế trụ, nàng bỗng nhiên đụng vào đôi mắt của thiếu niên mang theo bảy phần bất thường, ba phần không kiên nhẫn: "Lê Tô Tô nàng đến cùng là muốn thành thần, hay là muốn bản thân bị hủy đi đạo căn?"

Thiếu nữ nhíu mày lại, tựa hồ vẫn còn đang do dự.

Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm tay trái dùng lực của mình, dấu môi bên trên nốt chu sa hắn cơ hồ mơ ước đã lâu.

Là Thần là Ma, đúng hay sai, nói thật hoặc nói dối, ai có thể giám định đây. Hắn nhắm mắt lại.

Buồn cười từ trước đến giờ không phải Lê Tô Tô mà là hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyện