Chương 53: Ám cách (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53: Ám cách (1)

Đã vào học ở Quốc Tử Giám thì tất nhiên không chỉ mỗi đọc sách, còn phải học toàn diện các môn như lễ, nhạc, bắn, ngự, thư, số, nói chung là lục nghệ mà người đọc sách phải học.

Các tiến sĩ của lớp cưỡi ngựa bắn cung luôn rất nghiêm khắc, cường độ huấn luyện không thua gì lúc trước Mục Trạm dạy cậu, giống như coi họ là binh lính vậy, có thể nói là cấp bậc địa ngục.

Trong đó có lẽ Vệ Thần là thảm nhất, nó rất thông minh, có thể nói là thần đồng, nhưng phương diện thể năng thì không ổn, nhìn thấy ngựa đã biến sắc muốn chạy, nhưng đáng tiếc lập tức đã bị tiến sĩ túm lại, xách như xách gà con ném lên lưng ngựa.

Sau đó toàn bộ giám sinh đều thấy nhóc Vệ Thần luôn kiêu ngạo này như thể sắp khóc đến nơi. Đây cũng coi như là chuyện vui duy nhất trong quá trình tập luyện khốn khổ. Nhưng kết quả vẫn rất tốt, dưới áp bức của tiến sĩ, Vệ Thần nhỏ con cũng đã khỏe mạnh hơn chút rồi, tuy còn hơi sợ nhưng đã có thể cưỡi ngựa thẳng eo đi trên đường. Dù nó chỉ cưỡi được một con ngựa cái nho nhỏ ngoan ngoãn, còn bị tiến sĩ nói rùa còn đi nhanh hơn.

Văn Minh Ngọc học hai buổi về xong, cả người đều không ổn.

Một lần nữa, cậu lại phải trải nghiệm cảm giác khi mới học cưỡi ngựa bắn cung, cả người đau nhức, tay chân như nhũn ra, phần đùi trong vừa đau vừa nóng rát, lại một lần nữa đi lung lay như một con chim cánh cụt.

Nhưng lần này lúc cậu về thì Mục Trạm đã về trước rồi. Rõ ràng bình thường vẫn về muộn hơn mình, Văn Minh Ngọc không nhịn được nghĩ, chắc là hắn cố ý.

Nhưng quả thực lần này cậu chụp nồi cho Mục Trạm rồi. Bình thường Mục Trạm cũng muốn về sớm chút, nhưng hắn có quá nhiều việc phải xử lý, hôm nay đúng lúc hết việc sớm, tâm tình hắn cũng bởi vậy mà vui vẻ hệt như một xã súc không cần tăng ca.

Tuy cảm xúc của Mục Trạm không lộ ra ngoài nhưng Văn Minh Ngọc vẫn có thể nhận ra thông qua tin tức tố, cậu cứ đứng ở cửa, u oán nhìn hắn mà không đi vào, trông đáng thương như cún con bị tịch thu đồ chơi vậy.

Mục Trạm thấy vậy, hơi nghi hoặc, “Sao lại không vào?”

Vừa nói vừa đứng lên, dường như muốn kéo người vào.

Văn Minh Ngọc biết chạy trời không khỏi nắng, cậu mím môi, dứt khoát dùng tư thế chim cánh cụt bước đến.

Mục Trạm sửng sốt, sau đó không nhịn được phì cười, cực kỳ không khách khí. Văn Minh Ngọc tuy cũng đã đoán trước nhưng vẫn tức đến đỏ mặt lườm hắn. Khi đó Mục Trạm mới miễn cưỡng không cười nữa, nhưng khóe miệng vẫn cong lên.

Văn Minh Ngọc đi đến tháp quý phi nằm vật ra, dáng vẻ ta đây muốn làm cá mặn không dậy nữa đâu.

Đôi tay đan lại đặt trên bụng, vẻ mặt như thể đã nhìn thấy hồng trần khiến Mục Trạm một lần nữa không nhịn được cười.

Mục Trạm bước qua nhéo nhéo cẳng chân cậu, tức khắc Văn Minh Ngọc ngao một tiếng, chân như bị điện giật vậy, tê mỏi không chịu được.

“Đừng chạm vào!”

Mục Trạm lại nói: “Xoa một chút mới nhanh đỡ được, học cưỡi ngựa bắn cung à, Lương Chân dạy phải không?”

Văn Minh Ngọc rầu rĩ lên tiếng, tuy biết nghiêm khắc cũng tốt, họ tiến bộ rõ rệt, nhưng đau cũng là thật. Cậu rút chân mình từ trong tay Mục Trạm về, tiếp tục nằm vật ra.

Mục Trạm liền ngồi ngay cạnh nhìn cậu.

Chỉ một lúc sau cung nhân đã bưng bữa tối lên, đầy một bàn đồ ngon.

“Dậy ăn cơm đi nào.”

Mục Trạm duỗi tay muốn kéo Văn Minh Ngọc dậy, cậu vội vàng nói: “Từ từ.”

Sau đó cậu liền biến thành thỏ tai cụp, quần áo để nguyên trên tháp quý phi.

Một nắm lông xù tròn tròn như bánh sữa.

Bánh sữa nhỏ này còn chủ động giơ hai chân lên với người trước mặt, tựa hồ như muốn bán manh cầu ôm ôm.

Bị đôi mắt ngập nước này nhìn, Mục Trạm không khỏi sửng sốt, mãi đến khi thỏ tai cụp phát ra tiếng kêu thúc giục, hắn mới hồi thần rồi bế nó lên.

Văn Minh Ngọc không muốn đi đường nữa, liền nhõng nhẽo để Mục Trạm ôm mình đi. Sau đó lại cảm thấy hình người tương đối nặng, rất không tiện, liền biến thành thỏ, chỉ lớn bằng bàn tay thôi, Mục Trạm có mang cũng chỉ như mang một món trang sức.

Nhưng cậu không biết thực ra Mục Trạm càng muốn ôm người hơn, hắn ôm cũng nhẹ nhàng, hơn nữa sẽ càng vui.

Văn Minh Ngọc được đặt lên bàn, đối diện với đĩa sứ còn to hơn cả mình, cậu như rơi vào thế giới mỹ thực vậy, nhìn gì cũng muốn ôm lấy gặm.

Mục Trạm vừa ăn vừa đút cho thỏ, tầm mắt cũng không tự chủ được mà cứ nhìn cậu ăn. Quai hàm xù lông phì ra hơi rung động, cậu đang không ngừng gặm, đồ ăn rất nhanh đã mất hút trong miệng, rõ ràng chỉ là động tác ăn cơm không ngừng lặp lại, vậy mà vẫn khiến người nhìn không dừng được.

Ăn xong, Văn Minh Ngọc thực sự rất no, cậu thỏa mãn híp mắt nằm xuống.

Mục Trạm thấy vậy liền duỗi tay chọt, “Ăn nhiều vậy còn nằm, không chịu hoạt động, liệu có mập lên không?”

Văn Minh Ngọc nghe thấy chữ mập, lập tức xù lông.

Mập cái gì, đấy là do lông cậu xù thôi nhé, đừng có mà vu oan thỏ!

Đôi mắt xanh biếc tròn xoe nhìn người ta mà chẳng có chút uy hiếp nào, chỉ khiến người ta nghĩ cậu đang làm nũng, quá đáng yêu.

Mục Trạm càng thêm hứng khởi trêu chọc cậu, hắn duỗi tay nhấc một chân cậu lên nhìn, cố tình nói: “Xem đi, no đến căng bụng rồi này.”

Văn Minh Ngọc lập tức vùng vẫy muốn nằm sấp xuống để che bụng lại nhưng Mục Trạm không cho, còn nhấc thêm một chân nữa, nhẹ nhàng khiến cậu đứng lên.

Văn Minh Ngọc cưỡi ngựa lâu, hai đùi đau nhức, dù biến thành thỏ tai cụp thì cảm giác này cũng không biến mất được. Giờ chỉ đứng có hai chân trên bàn, chân ngắn ngủn không nhịn được run rẩy.

Cậu cúi đầu nhìn rồi tức giận đến mức muốn đá Mục Trạm, nhưng chân quá ngắn, dù cố gắng lắm cũng không đá được, vừa nhảy hai lần đã dừng lại, cả người nhũn ra, chân cũng không vững nữa, liền mặc kệ chúng nhũn như hai sợi mì mà ngã lăn ra bàn.

Mục Trạm thấy vậy liền bật cười, vốn hắn cũng chỉ muốn trêu cậu một chút nên chỉ nắm chân cậu một hồi rồi thả xuống, nhưng không thả xuống bàn, mà đặt cậu trong lòng bàn tay.

Văn Minh Ngọc nhân cơ hội báo thù, khẽ cắn hổ khẩu của hắn, tuy hơi đau nhưng thực ra vẫn có thể xem nhẹ. Mục Trạm không để ý, chỉ coi như cậu đang làm nũng, tâm tình rất không tồi.

Văn Minh Ngọc cắn xong liền lười biếng nằm sấp xuống, tai thỏ mềm mụp lướt qua, cậu thấy tai mình bị rụng ít lông, lộ ra thính tai mềm mềm, lòng chợt buồn bực.

Mình…..bị hói rồi.

Lại còn do mình tự làm nữa chứ. Lần trước lúc mang thai giả liền không khống chế được bản năng, cứ tự bứt trụi lông mình, giờ còn chưa dài trở lại. Mình không còn là con thỏ lông mềm bông xù đặc biệt xinh đẹp như trước nữa rồi.

Cậu vươn móng kéo tai che trước mặt, cảm thấy mình xấu đi rồi, không còn mặt mũi gặp người.

Mục Trạm chú ý đến động tác của cậu liền duỗi tay chạm chạm móng thỏ, “Sao lại che mặt?”

Văn Minh Ngọc ô ô kêu, vẫn che mặt như cũ, không động đậy.

Mục Trạm cứ như thể có thuật đọc tâm, liếc cái là biết.

“Vì tai ít lông à?”

Văn Minh Ngọc cứng người, nói đúng trọng điểm vậy.

Mục Trạm hơi bất đắc dĩ, “Giờ mới che có phải hơi muộn rồi không, cô thấy bao lâu nay rồi. Ít lông thì ảnh hưởng gì đâu, ngươi vẫn rất đáng yêu như trước.”

Văn Minh Ngọc nghe xong liền thả lỏng móng vuốt hơn chút, lộ ra đôi mắt tròn vo trộm nhìn Mục Trạm, thấy hắn không phải đang trêu mình mà đang nói nghiêm túc, lúc này mới chậm rãi buông đôi tai ra, khiến chúng một lần nữa buông xuống hai bên má, mềm mụp như một đám mây nhỏ.

Mục Trạm không nhịn được duỗi tay nhéo nhéo, sau đó lại muốn vuốt lưng nhưng bị cậu tránh thoát. Thỏ ngẩng đầu lườm hắn rồi thì thầm kêu, hiển nhiên đang nói không được sờ, sẽ lại mang thai giả mất.

Mục Trạm lập tức lộ vẻ đáng tiếc.

Thỏ tai cụp dụi đầu né tránh, cái đuôi tròn đã lọt giữa những ngón tay Mục Trạm rồi, nếu cứ lùi có lẽ sẽ rơi xuống.

Ngón tay Mục Trạm hơi cong lên, mông thỏ tự nhiên hướng lên trên, lưng uốn cong hình vòng cung, trở thành tư thế cúi đầu, dùng trọng lực trượt về phía trước một khoảng.

Bàn tay Mục Trạm dường như đã biến thành một chiếc cầu trượt nhỏ.

Chơi cũng vui nhỉ.

Văn Minh Ngọc không kìm được mà chơi mấy lần liên tiếp, khi nhận ra mình quá ngây thơ thì sững người lại, nhìn chằm chằm Mục Trạm, trong tiềm thức muốn ho khan để che giấu sự xấu hổ, nhưng cậu giờ đang là một con thỏ, chỉ có tiếng kêu mềm mại như sáp ong, nghe sao cũng chỉ thấy đáng yêu.

Văn Minh Ngọc dứt khoát im lặng, giơ bàn chân lên, chỉ về hướng tháp quý phi, ý bảo mình muốn đến đó nghỉ ngơi.

Mục Trạm lại nói: “Dù sao cũng chỉ nằm, hay là đi phê tấu chương với cô, ở đó có bánh hoa sen.”

Văn Minh Ngọc vừa nghe bánh hoa sen đã lập tức đổi ý.

Trên chiếc đĩa sứ Thanh Hoa tinh xảo chỉ có ba chiếc bánh hoa sen. Là điểm tâm nhưng được bày biện đẹp như một đóa hoa sen vậy. Cánh hoa hồng nhạt tầng tầng rõ ràng, ở giữa là quả trám màu vàng tươi mô phỏng nhụy hoa, thậm chí còn có cả đài sen nhỏ.

Đẹp đến mức khiến người ta không nỡ ăn.

Thấy cậu bất động, Mục Trạm liền đưa một miếng bánh hoa sen qua, Văn Minh Ngọc vô thức giơ móng giữ lấy.

Thỏ tai cụp trắng như tuyết ôm bánh hoa sen hồng hồng, nhìn càng đáng yêu.

Mục Trạm nhìn cậu, ngón tay khẽ giật giật, hắn muốn vẽ lại cảnh này.

Văn Minh Ngọc vừa rồi còn luyến tiếc nhưng giây tiếp theo liền cắn luôn một miếng, ăn xong một mẩu cánh hoa nhòn nhọn, nhưng với thỏ đã là một miếng không nhỏ rồi, quai hàm hơi phồng lên, ăn vô cùng hăng say, cả miệng đều là hương vị xốp giòn.

Một miếng lại một miếng, thỏ rắc rắc cắn ăn vô cùng ngon miệng.

Văn Minh Ngọc đang cầm chiếc bánh hoa sen chỉ nhỏ hơn thân thể mình một chút ăn vô cùng vui vẻ, nếu đặt ở thế giới giả tưởng, nhất định sẽ có hoa nhỏ bay xung quanh cậu.

Cuối cùng, Văn Minh Ngọc ăn hết một chiếc bánh hoa sen, sau khi ăn xong, cậu không quên liếm móng vuốt, thậm chí mảnh vụn trên đó cũng không buông tha.

Cậu còn muốn ăn tiếp nhưng đã rất no rồi, chỉ đành nằm xuống ngáp dài.

Hôm nay luyện cưỡi ngựa bắn cung sớm đã mệt mỏi, ăn một bữa no xong lập tức cơn buồn ngủ kéo đến như thủy triều, mí mắt rũ xuống mấy lần, không bao lâu liền ngủ.

Lúc ở hình người, tư thế ngủ của cậu đã không an ổn rồi, không biết giờ do quá mệt mỏi hay nguyên nhân gì khác mà còn nghiêm trọng hơn, gần như nhảy múa trên án thư.

Bốn chân thỏ mở ra nằm thành hình chữ đại, cái bụng trắng trẻo mềm mại phập phồng lên xuống. Sau đó lại trở mình, không khách khí đá một phát lên tay Mục Trạm, làm tay hắn chệch đi, gạch một nét dài trên tấu chương đang phê. Ấy thế mà cậu vẫn không biết gì, vẫn ngủ say như cũ.

Mục Trạm nhướng mày nhìn cậu, hắn khẽ cười, sau đó không biết lấy từ đâu ra một chiếc đai lưng, ngón tay linh hoạt vòng vài vòng trên người nhóc thỏ, cuối cùng còn buộc thành chiếc nơ con bướm nho nhỏ. Đai lưng màu đỏ quấn quanh nhóc thỏ trắng như tuyết, hai màu sắc tương phản này vô cùng nổi bật, giống như một món quà đã được đóng gói xong xuôi.

Làm xong, Mục Trạm nhìn lại lần nữa rồi tiếp tục phê tấu chương, chỉ là tầm mắt hắn cứ dừng trên người nhóc thỏ, khó mà chuyên tâm.

Văn Minh Ngọc vẫn đang ngủ, nhưng trên người có trói buộc nên không thể thoải mái lăn lộn.

Một lúc lâu sau, cậu choàng tỉnh vì bị một con rồng khổng lồ cuốn lấy trong mơ, rồi cậu phát hiện tay chân mình thực sự không động được, vẫn đang ngây người không phân rõ giờ là thực hay mơ.

Cậu sửng sốt một chút rồi bắt đầu khua chân giãy dụa, sau khi tỉnh táo lại mới phát hiện mình đang bị một chiếc đai lưng cột lại, trông còn rất quen, rõ ràng là thứ mình tặng cho Mục Trạm. Cậu không tin nổi trừng mắt nhìn hắn, nhà ngươi là cái loại biến thái gì thế hả hả hả? Dám dùng quà người khác tặng đi trói người ta?!

Cậu cố gắng thoát khỏi trói buộc, nhưng cách trói này càng giãy sẽ càng chặt, kết quả là càng bị vướng chặt hơn.

Thỏ không giãy nổi nữa liền mặc kệ luôn. Cậu không tin Mục Trạm có thể trói cậu liên tục một khoảng thời gian dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro