Chương 53: Ám cách (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53: Ám cách (2)

Mục Trạm vốn tưởng cậu sẽ mè nheo, thế mà chỉ giãy một lúc rồi giống như lười chằng buồn nhúc nhích nữa, nằm im một chút lại ngủ mất.

Mục Trạm không khỏi có chút dở khóc dở cười.

Văn Minh Ngọc ngủ say không nhúc nhích, lúc nhắm mắt còn vô thức phát ra âm thanh ô ô. Mục Trạm xem tấu chương một hồi cuối cùng vẫn tháo ra cho cậu.

Mà con thỏ không an phận nào đó mới vừa được giải phóng đã lại bắt đầu quậy, nào nghiêng thân, nào đá vào tay Mục Trạm, nào lấy tay áo Mục Trạm làm chăn đắp, sau đó không biết là mơ thấy ăn món gì ngon liền ôm tay áo hắn há miệng cắn bẹp bẹp, ướt hết cả vải.

Mục Trạm vừa động tay lập tức cậu duỗi móng vuốt đuổi theo, dứt khoát không buông.

Cứ như này rõ ràng là gây trở ngại công việc, nhưng Mục Trạm rất hưởng thụ cảm giác được bám dính, sau khi xem xong cuốn tấu chương cuối cùng liền bế thỏ đi tắm.

Văn Minh Ngọc tỉnh lại kịp, cậu biến trở về hình người. Tắm gội gì đó đương nhiên là phải tắm một mình rồi.

Chờ cậu tắm xong ra thì thấy Mục Trạm ngồi ở mép giường, trong tay còn cầm thứ gì đó nhỏ nhỏ, là một chiếc hộp sứ có hoa văn khá phức tạp, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Văn Minh Ngọc tò mò nhìn nhiều thêm hai lần, con người ta luôn hứng thú với mấy thứ đẹp đẹp mà. Mục Trạm vừa mở hộp ra, cậu đã ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt.

“Thuốc mỡ? Bệ hạ bị thương sao?” Văn Minh Ngọc vô thức hỏi, không hề nghĩ nhiều.

Mục Trạm lại cười cười, “Cho ngươi dùng.”

Văn Minh Ngọc sửng sốt, lập tức phản ứng lại, là do mình bước đi kiểu chim cánh cụt đây mà. Đúng rồi, đương nhiên là cho mình dùng chứ còn cho ai. Cậu giật giật khóe miệng: “Cám ơn bệ hạ.”

Cậu muốn cầm bình thuốc đi ra sau bình phong bôi, nhưng vừa duỗi tay ra thì Mục Trạm lại né tránh, cậu tóm vào không khí.

Văn Minh Ngọc: “……???”

Chơi mình à?

Mục Trạm cười nói: “Cô bôi giúp ngươi.”

Văn Minh Ngọc: “…….!!!”

Vừa nghe nói Mục Trạm muốn giúp, da đầu cậu đã tê dại, nhớ tới cái vụ mang thai giả kia….thôi, thực sự không cần đâu!

Văn Minh Ngọc cười giả lả: “Không cần, bệ hạ tôn quý như thế, sao có thể bôi thuốc cho một tiểu nhân vật như ta được, đó chính là khinh nhờn ngài rồi, ta tự bôi là được, tuyệt đối không làm phiền bệ hạ.”

Mục Trạm khẽ cong môi, dung nhan tuấn mỹ tươi cười vô cùng mê hoặc: “Cô không ngại bị ngươi khinh nhờn.”

Văn Minh Ngọc cạn lời rồi.

“Chỗ kia ngươi bôi thuốc sẽ không tiện, kiểu gì cũng làm lung tung thôi, không chịu bôi thuốc, ngày mai ngươi định đi kiểu đó đến Quốc Tử Giám sao?” Mục Trạm chậm rì rì nói có sách mách có chứng,

Dáng vẻ Văn Minh Ngọc yếu ớt như sợi mì kia đương nhiên không chống lại được Mục Trạm, chỉ hơi dùng sức là cậu đã phải chịu để hắn bôi thuốc cho. Thuốc mát lạnh, bôi lên da quả thật rất thoải mái, mỗi tội quá trình bôi thuốc hơi bị dày vò, mặt cậu trướng đỏ bừng như tôm luộc, hận không thể cuộn tròn người vào.

Vừa bôi xong cậu đã gấp không chờ nổi mà kéo lại quần áo, nhưng Mục Trạm lại tóm cổ tay ngăn cậu lại: “Đừng lộn xộn, nếu để thuốc mỡ dính hết lên quần áo là phải bôi lại đấy.”

Văn Minh Ngọc đành phải dừng lại, quần áo bất chỉnh mà nằm xuống, bầu không khí vô cùng vi diệu.

Cậu tránh ánh mắt Mục Trạm ở đối diện, nhưng lại vô cùng nhạy bén mà cảm giác được ánh mắt hắn đang dừng trên người mình. Cậu nghiêng đầu, vành tai ẩn trong mái tóc đen càng lúc càng đỏ.

Chờ được một lúc, cảm giác ổn rồi cậu liền cuống quýt kéo lại quần áo, sau đó lăn vào bên trong giường: “Ta muốn ngủ.”

Mục Trạm không nói thêm gì, hắn cũng nằm xuống, hai người cùng nhau ngủ.

Sự thật chứng minh, thuốc kia thực sự rất hữu dụng, ngày hôm sau Văn Minh Ngọc đã không còn dáng đi chim cánh cụt nữa rồi. Chỉ cần không đi quá nhanh thì đều ổn.

Đến Quốc Tử Giám, thấy bạn học ai cũng đi đứng giống mình hôm qua, cậu không nhịn được cười. Cả đám cùng cười nhạo nhau, không ai khá hơn ai.

Lúc giải lao, mọi người lại tụ tập cùng nhau thảo luận việc học, nhưng không bao lâu, đề tài đã chậm rãi chuyển sang việc khác, họ cùng nhau phun tào tiến sĩ dạy cưỡi ngựa bắn cung kia, sau đó lại quay sang buôn chuyện thoại bản. Đương nhiên vẫn là truyện của Ngọc Mộc kia, vì vừa kết thúc không lâu, lại là kết cục BE nên họ khó mà quên nổi, cứ rảnh là lôi Ngọc Mộc ra mắng mỏ.

Đa phần Thiệu Ngôn chỉ im lặng lắng nghe, nhưng khi nói tới đoạn cao trào của cốt truyện, hắn không nhịn được chen vào: “Sau này ta muốn giống như Đường thượng thư, lo nghĩ vì quốc gia bá tánh, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”

Lúc hắn nói lời này, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, mọi người cũng không cười nhạo hắn. Đều là thiếu niên mang một bầu nhiệt huyết và một trái tim chân thành, họ đều muốn trở thành một người có ích, cống hiến vì quốc gia.

Những người khác cũng sôi nổi bàn luận tương lai mình muốn thế nào, trở thành người ra sao, có rất nhiều người lấy Trình Vân Trăn làm mục tiêu, lại có rất nhiều người lấy chính phụ thân mình làm gương, họ đều ôm hoài bão lớn lao.

Đã nói tới tương lai, tất nhiên không chỉ có mỗi sự nghiệp, thiếu niên trẻ tuổi đương nhiên cũng sẽ tò mò về tình yêu. Có người nói: “Thực đáng tiếc, Đường Trí Viễn cùng Trình Vân Trăn đều cả đời không thành hôn, quá cô đơn.”

“Nhưng may mắn họ còn có đối phương, dù là kẻ thù không đội trời chung nhưng người đối phương hiểu nhất chính là mình. Nếu không phải do đảng phái bất đồng, chắc chắn họ sẽ là anh em tốt.”

“Đúng đó, mỗi lần nhìn họ uống rượu cùng những người khác, ta đều nhịn không được nghĩ nếu người kia cũng ở đây thì tốt rồi, bọn họ sẽ cùng nhau ngâm thơ vẽ tranh, chắc chắn sẽ vô cùng ăn ý.”

Sở Xu Lệ cũng ngồi bên tham dự câu chuyện phiếm. Từ sau việc lần trước, càng lúc cô đã càng hòa đồng hơn với các bạn học.

Nhưng giờ nghe những người khác nói, vẻ mặt càng lúc càng kỳ lạ, muốn nói lại thôi. Có người chú ý tới liền hỏi: “Sở Xu Lệ, ngươi muốn nói gì sao? Cứ nói thẳng, mọi người đều tùy tiện tâm sự thôi, không cần cố kỵ chuyện gì cả.”

Sở Xu Lệ vốn còn đang do dự, nghe được lời này liền nói ra.

“Đường Trí Viễn cùng Trình Vân Trăn sẽ không thể cưới vợ đâu, bởi vì họ thích đối phương.”

Cô vừa dứt lời, hiện trường đều an tĩnh, mọi người ngây ra.

    “……???”

Gì cơ? Ai thích ai? Tai họ có vấn đề rồi sao?

“Không phải, họ không phải đối thủ sao? Trên triều đình còn công kích đào hố cho nhau, sao có thể thích nhau được?”

Cả đám vô cùng bối rối, vẻ mặt mê mang.

Sở Xu Lệ liền dẫn chứng vài chi tiết giải thích cho họ, trong mắt Đường Trí Viễn, Trình Vân Trăn rất ít cười, nhưng hắn đều chỉ cười với Đường Trí Viễn, cả khi cãi nhau nữa, thơ mà họ dùng đều có hàm nghĩa đặc biệt, hơn nữa đó nguyên bản là thơ tình, khi Trình Vân Trăn bị thương do gặp phải ám toán, Đường Trí Viễn hay tin, chén trà trong tay rơi xuống đất, sau đó lúc làm việc còn liên tục thất thần, nếu là ngày thường, sao y có thể như vậy được…..

Văn Minh Ngọc cũng ngồi cạnh nghe, càng nghe càng kinh ngạc, có vài chi tiết cậu viết quả thực là để biểu thị ái muội giữa hai nam chính, nhưng có vài chi tiết ngay đến bản thân tác giả cũng không nghĩ tới, đúng là nữ tử, mắt tinh như dùng kính hiển vi.

Nếu Sở Xu Lệ mà nghe được tiếng lòng cậu chắc chắn sẽ biện giải một câu, mấy cái đó đều là do cô cùng khuê mật của cô phát hiện ra đó, xem thoại bản mà cũng suýt ngất vì kích động. Hai nam chính hành lễ trên triều đình chính là bái đường, đỡ eo một chút, chín bỏ làm mười cũng tính là lên giường. Hai người từ đầu đến cuối cũng chưa từng chính thức bên nhau, fan CP đương nhiên chỉ có thể tự moi đường ra ăn, nhưng tác giả giấu không ít đường vụn, mỗi lần moi lại một lần phát hiện, các cô kích động không chịu được.

Sở Xu Lệ nói xong khiến tam quan của mấy thiếu niên như điên đảo, có vài người đã bị thuyết phục, có vài người vẫn chưa tin, nói muốn tìm chứng cớ phản bác, nhưng sau khi nghe Sở Xu Lệ nói xong rồi đọc lại, quả thực họ đã phát hiện một vài lời thoại không quá thích hợp, hơn nữa khi đã biết họ thích nhau thì có một vài điểm vô lý cũng bỗng dưng trở nên vô cùng hợp lý.

Vậy thì không thể không tin rồi.

Tuy có chút khiếp sợ ngoài ý muốn nhưng triều đại này tương đối cởi mở, không cấm nam phong, cho nên muốn họ tiếp nhận cũng không quá khó. Chủ yếu là hai nam chính đều tài mạo song toàn, ở bên nhau cũng rất xứng đôi.

Vệ Thần vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên hỏi: “Giữa bọn họ là tình yêu sao?”

Những người khác sửng sốt rồi quyết đoán che tai nó lại, không thể để thằng nhóc nghe mấy chuyện này được.

Vệ Thần không cam lòng giãy dụa, nói mình đã là người lớn rồi, có gì mà không thể nghe khiến cả đám phá ra cười.

Văn Minh Ngọc cũng ở trong số đó, một đám thiếu niên vô cùng náo nhiệt. Cậu hoàn toàn không biết lát nữa về mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì.

Lúc đó, Mục Trạm đã nghị sự xong với đại thần. Triệu Đức Toàn bẩm báo có một nơi tìm được trân bảo muốn dâng lên Thánh thượng. Đúng lúc Mục Trạm nhàn rỗi liền tâm huyết dâng trào đi xem, thuận tiện còn tính xem sẽ cất ở đâu.

Mục Trạm mang người đến Bồng Lai Điện, sau khi đặt món đồ trang trí xa hoa xuống, hắn cũng không vội đi mà chỉ tùy ý đi dạo, vô cùng hứng thú nhìn những dấu vết sinh hoạt mà Văn Minh Ngọc để lại đây. Nhìn đến tháp quý phi lại nghĩ tới lúc cậu lười biếng nằm đây, nhìn bàn lại nghĩ lúc cậu ăn điểm tâm ngon lành, nhìn giường thì nhớ tới lúc hai người cùng ngồi nói chuyện phiếm đọc thoại bản.

Mục Trạm ngồi xuống, rũ mắt cười, muốn xem cuốn sách miêu tả Lạc thành lúc trước còn ở đây không.

Hắn mở ám cách đầu giường ra, thấy có quyển sách, vừa định cầm lên lại phát hiện phía dưới còn có đồ vật gì đó, hình như là một chồng giấy.

Cố ý đặt sách lên trên là không muốn người khác phát hiện sao?

Mục Trạm hơi nheo mắt, lấy tập giấy trong ám cách ra.

Lời trans: thôi xong cmnr =)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro