Chương 55: Thổ lộ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Thổ lộ (1)

Màn trình diễn trượt băng ngày đông chí rất long trọng và phóng khoáng.

Trên đường băng rộng chỉ đủ một người đi có hàng trăm người trượt, tạo thành hình rồng dũng mãnh. Có ba cổng cao ở chính giữa đội hình, mỗi cổng có một quả bóng phía trên, gọi là thiên cầu. Khi cung tiễn thủ trượt tới đoạn này sẽ rút cung và bắn về phía thiên cầu, nếu bắn trúng, Thánh thượng sẽ có thưởng.

Ngoài ra, còn có rất nhiều nghệ sĩ biểu diễn tạp kỹ, chơi đao lộng côn, múa kiếm phất cờ, trồng cây chuối, còn có nhóm ba bốn người hợp tác để biểu diễn những trò tạp kỹ khó, tài nghệ trác tuyệt khiến người khác nhìn không chán mắt.

Một màn biểu diễn tuyệt vời như vậy, các vương công quý tộc đều xem chăm chú, nhất thời không ít người cũng muốn ra trượt băng.

Rất náo nhiệt.

Mà người ngồi ở vị trí tôn quý nhất lại yên tĩnh lạ thường.

Sau khi Văn Minh Ngọc không đầu óc nói ra câu kia, còn đang ảo não thì Mục Trạm đã thò đầu qua, giọng khàn khàn: “Cái đó thì được.”

Đúng là cưỡi lên lưng cọp khó xuống!

Thật sự phải hôn sao?

Lúc Văn Minh Ngọc còn đang rối rắm liền đối diện với ánh mắt thẳng thắn của Mục Trạm, thậm chí còn có thể thấy nét chờ mong trong mắt hắn, khiến cậu cảm thấy nói mà không giữ lời thì thật không tốt.

Nhưng giờ đang ở ngoài, mặc dù bình thường sẽ không có ai dám quan sát Hoàng đế, nhưng vẫn là trước mắt bao người, cậu không làm nổi.

Văn Minh Ngọc chống tay lên thành ghế, hồi hộp đến mức cong ngón tay lại.

Chờ một lúc lâu, Mục Trạm hơi híp mắt, đang muốn nói gì thì Văn Minh Ngọc đột nhiên tiến lại, môi cũng đột nhiên áp vào mặt Mục Trạm, thậm chí vì quá hoảng mà không khống chế được lực đạo, gần như đụng mạnh vào hắn, còn phát ra một tiếng “chụt” rất nhỏ.

Mục Trạm bị hôn còn chưa kịp phản ứng lại, Văn Minh Ngọc đã tránh xa như thể mình mới là người bị dọa vậy, đang ngồi trên ghế lập tức nhảy dựng lên, “Ta đi trượt băng!”

Còn chưa dứt lời đã đi như chạy, tai đỏ hết lên.

Mục Trạm sửng sốt nhìn theo bóng dáng cậu đã chạy xa, khóe môi không khỏi cong lên, tâm tình rất tốt.

Văn Minh Ngọc đã lấy “chỗ tốt” để đổi cơ hội trượt băng, nhưng cậu không tài nào tập trung nổi, trong đầu đều là hình ảnh vừa rồi, còn cả một tiếng “chụt” kia, xấu hổ quá, vừa nghĩ đến liền hận không thể suốt đêm chạy thoát khỏi tinh cầu này.

Tim đập nhanh quá đi mất, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Rõ ràng là mình đã nhiều lần thân mật với Mục Trạm lắm rồi mà……

Có lẽ là vì tâm trạng đã thay đổi, lại có lẽ là do lần đầu cậu chủ động?

Lại còn trong lúc đang thanh tỉnh.

Văn Minh Ngọc sờ sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, chậm rãi trượt băng, đầu óc không mấy tập trung. Những người khác dường như cũng nhận ra cậu đang có tâm sự nên đều không tiến đến quấy rầy, mà còn cố ý tránh cậu.

Văn Minh Ngọc trượt trượt rồi lại không nhịn được quay đầu nhìn về hướng Mục Trạm, khoảng cách có hơi xa, không thể thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng cậu có thể cảm giác rất rõ ràng, ánh mắt Mục Trạm cũng đang dừng trên người mình.

Chân cậu khẽ dừng lại, vạch một đường trên băng, suýt thì té ngã, may mà cậu đã vội trượt sang một bên rồi kịp ổn định lại thân mình. Sau đó cậu mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người đổi hướng tiếp tục trượt, chỉ có tầm mắt Mục Trạm vẫn dừng trên lưng mình như cũ, ánh mắt cực kỳ thiêu đốt, không thể làm lơ.

    ……

Sau ngày đông chí cũng sắp sửa sang năm mới, hoàng cung đã bắt đầu chuẩn bị, bá tánh kinh thành và trên khắp cả nước cũng đang tất bật đón năm mới.

Càng cuối năm Mục Trạm càng bận rộn, tấu chương chất như núi, đôi khi còn nghị sự với đại thần đến khuya. Văn Minh Ngọc ở Quốc Tử Giám cũng coi như đã hết một học kỳ, chuẩn bị thi.

Một khi đã bận thì luôn cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, giống như nháy mắt đã tới giao thừa.

Sáng sớm Ngự Thiện Phòng đã chuẩn bị tiệc giao thừa, có vài nguyên liệu đã chuẩn bị trước cả tháng, tới hôm nay mới dùng.

Bữa tiệc đêm giao thừa trong hoàng cung luôn là bữa tiệc lớn để hoàng đế, phi tần hậu cung, hoàng tử và công chúa, còn cả thân thích trong hoàng tộc đoàn tụ cùng nhau.

Nhưng hậu cung của Mục Trạm trống rỗng, gần như tất cả hoàng tộc đều đã chết trong cuộc tranh giành vương quyền mấy năm trước, người may mắn còn sống, ví dụ như đại trưởng công chúa thì luôn luôn rời xa trung tâm quyền lực, thậm chí ngay cả con cháu cũng không được bước vào quan trường, đương nhiên những lúc như này sẽ càng không vào cung, nhiều nhất cũng chỉ dâng lên một bản kinh Phật chép tay, coi như cầu phúc cho Thánh thượng.

Văn võ bá quan lúc này đương nhiên cũng ở nhà đoàn tụ với người thân, ăn bữa cơm đoàn viên.

Cho nên một ngày long trọng như vậy nhưng hoàng cung lại vô cùng tịch liêu.

Cơm tất niên cực kỳ phong phú, xung quanh cũng có rất nhiều cung nhân hầu hạ, có nghệ nhân biểu diễn ca vũ, khung cảnh vô cùng náo nhiệt hoa lệ, nhưng chỉ có hai người ngồi bên bàn tiệc.

Văn Minh Ngọc

Mục Trạm.

Lúc đầu Văn Minh Ngọc vẫn còn có chút tò mò với những màn biểu diễn, còn kinh ngạc trước độ ngon của mỹ vị, nhưng dần dần, cậu nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn. Thoạt nhìn khung cảnh ca múa thanh bình, nhưng thật ra chẳng khác gì cái vỏ rỗng tuếch, càng náo nhiệt càng làm nổi bật khung cảnh không người đoàn viên, thực sự cô tịch.

Mục Trạm đã không còn thân nhân, vậy những năm trước hắn đón Tết thế nào? Một mình ngồi dùng bữa, nghe tiếng pháo trúc vang lên bên ngoài, chứng kiến ánh đèn đoàn viên của mọi nhà.

Văn Minh Ngọc đột nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu, giống như có thứ gì đó chặn ngang khiến cậu ủ rũ.

Cậu hiểu rất rõ cảm giác đón Tết một mình là như thế nào. Rất buồn, giống như mình bị cả thế giới vứt bỏ vậy.

Cậu rũ mi, tâm vốn chẳng hề đặt trên mấy màn biểu diễn kia.

Mục Trạm chú ý thấy cậu khác thường liền hỏi: “Thấy không hay sao?”

Văn Minh Ngọc lắc đầu, một lần nữa ngẩng mặt lên lại là nụ cười xán lạn vô cùng, còn gắp cho Mục Trạm một miếng thịt nai viên, vui vẻ nói: “Món này ngon lắm! Bệ hạ uống thử đi!”

Tiếp theo, Văn Minh Ngọc bỗng nói chuyện ríu rít, vẫn luôn nói chuyện với Mục Trạm, thảo luận nào là biểu diễn đẹp khiến người ta ngạc nhiên, nào là đồ ăn ngon……Gần như không dừng lại một chút nào, biến thành một nhóc lảm nhảm.

Hai mắt sáng lấp lánh, đáy mắt như có sao trời lộng lẫy, nét cười ấm áp vô cùng.

Ban đầu Mục Trạm còn ngạc nhiên tưởng cậu uống rượu, nhưng sau đó hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, cậu chưa hề đụng vào một giọt.

Chỉ là cố ý hưng phấn nói nhiều.

Rất nhanh Mục Trạm đã hiểu mục đích của cậu, ánh mắt lạnh lẽo chợt hiện ý cười, khuôn mặt cũng nhu hòa hơn nhiều.

Sau đó không chỉ có Văn Minh Ngọc nói chuyện mà Mục Trạm cũng thường xuyên đáp lại, có tới có lui, hai người nói chuyện càng nhiều. Tiếp theo thì chẳng cần cố ý nữa, họ bất tri bất giác đã hàn huyên rất nhiều, thậm chí còn không chú ý thời gian trôi đi, đến lúc hồi thần lại thì đêm cũng đã muộn, yến tiệc đã sắp kết thúc.

Pháo hoa sớm đã chuẩn bị tốt, cung nhân đốt lửa từ dưới đất lan lên không trung rồi nổ tung, sáng cả bầu trời đêm, nở rộ thành những đóa hoa diễm lệ.

Vị trí bọn họ ngồi đương nhiên là góc nhìn tốt nhất, có thể quan sát rất rõ màn trình diễn pháo hoa hoành tráng ấy, ánh sáng rực rỡ chiếu vào tầm mắt.

Mỗi một đóa hoa như nở rộ trước mắt, đẹp đến chấn động lòng người.

Nhưng Văn Minh Ngọc cũng chẳng nhìn lâu, không biết sao cậu lại quay sang nhìn Mục Trạm.

Rồi cậu phát hiện Mục Trạm cũng đang nhìn mình.

Hai mắt đen nhánh sâu thẳm, giống như một cơn lốc xoáy sâu không thấy đáy, có thể hút người ta vào.

Tiếng pháo hoa vẫn không ngừng vang lên bên tai, khiến đầu óc vang vang, không cách nào tự hỏi.

Văn Minh Ngọc sửng sốt một hồi liền há miệng thở dốc, yết hầu khô khan, hơi khàn giọng hỏi: “…..Pháo hoa, không đẹp sao?”

Mục Trạm vốn chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì, vậy mà hôm nay khó có dịp nghiêm túc trả lời.

“Đẹp.”

Nhưng hai chữ này lại được thốt ra khi hắn đang nhìn Văn Minh Ngọc. Cho nên người ta cũng không biết hắn đang khen pháo hoa hay khen người.

Văn Minh Ngọc vô thức mím môi, cậu giống như một người máy, cứng đờ xoay người tiếp tục xem pháo hoa.

Mắt xem pháo hoa nhưng tâm tư chẳng biết đã trôi đi phương nào, không thể nghiêm túc xem nổi.

Cả người cứ ngốc ngốc.

Một lúc sau, Văn Minh Ngọc bỗng cảm giác được có người cầm tay mình, bao bọc toàn bộ bàn tay, cảm giác rất ấm áp.

Văn Minh Ngọc không phản ứng, vẫn cứ nhìn pháo hoa, làm như thể không phát hiện.

Sau đó, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, hơi cong lên, dán vào mu bàn tay Mục Trạm.

Cho đến khi những tràng pháo hoa cuối cùng được bắn ra, bầu trời tối đen trở lại, bữa tiệc giao thừa cũng đã kết thúc.

Văn Minh Ngọc cùng Mục Trạm trở lại Thái Cực Điện giống như ngày thường, tắm gội đi ngủ.

Mãi đến khi bò lên giường rồi, đầu óc Văn Minh Ngọc mới như trì độn mà chuyển động lên, cậu mê mang hỏi: “…………Chúng ta không thủ tuế sao?”

Mục Trạm đang đứng ở mép giường, hơi dừng lại, “Ngươi muốn thủ?”

Vẻ mặt như thể chỉ cần Văn Minh Ngọc gật đầu thì hai người họ sẽ không ngủ.

Nhưng Văn Minh Ngọc chỉ dựa theo tập tục mà hỏi thôi, mí mắt cậu đánh nhau rồi, đã mệt không chịu được, mặt mày ủ rũ, giờ chỉ cần nằm xuống là ngủ luôn.

Cho nên cậu lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Ta mệt rồi.”

Mục Trạm cũng nằm xuống rồi kéo người ôm vào ngực. Văn Minh Ngọc cũng chui vào ngực hắn, cọ cọ rồi tìm vị trí thoải mái nhất.

Ngay khi sắp ngủ, Văn Minh Ngọc bỗng như nhớ tới chuyện gì, cậu cố gắng căng mí mắt, giọng khàn khàn nói: “Giao thừa vui vẻ…..”

Nói xong liền giống như đã hoàn thành một nhiệm vụ gì đó quan trọng lắm, cậu yên tâm nhắm mắt lại ngủ mất.

Mục Trạm hơi sửng sốt, sau đó cũng thấp giọng chúc lại cậu, hắn càng ôm chặt lấy người, cằm gác trên đỉnh đầu cậu rồi ngủ.

Một đêm vô mộng, ngủ say đến bình minh.

Lúc tỉnh dậy đã sang năm mới.

Mà chuyện đầu tiên phải làm khi sang năm mới chính là ngủ nướng.

Ngủ no rồi Văn Minh Ngọc mới chịu đứng dậy.

Ăn Tết chính là nghỉ phép, Mục Trạm cũng không dậy sớm mà thức dậy cùng cậu.

Rửa mặt thay quần áo xong thì bắt đầu ăn sáng.

Điều khiến Văn Minh Ngọc không thể ngờ được đó là Mục Trạm lại lấy một bao lì xì đỏ từ trong tay áo ra đưa cho cậu rồi nói: “Năm mới vui vẻ.”

“……..Oa.”

Lúc nhỏ cậu ăn Tết ở cô nhi viện, tuy sẽ có một vài tổ chức công ích tới phát bao lì xì, nhưng sao có thể giống bao lì xì trước mặt này được, tất nhiên là khác hoàn toàn, mà tâm trạng khi nhận lì xì cũng khác luôn.

Văn Minh Ngọc cầm bao lì xì trong tay như cầm một món bảo bối, cậu lật đi lật lại nhìn vài lần, tuy không biết bên trong là gì nhưng vẫn vui vô cùng.

Một hồi lâu sau cậu mới ngẩng đầu nhìn Mục Trạm rồi chắp tay cười nói: “Cung hỉ phát tài, vạn sự như ý.”

Mục Trạm cũng khẽ cười.

Sau đó, Văn Minh Ngọc vẫn luôn tham ăn lại không thèm để ý đến một bàn ăn phong phú, cậu vừa nói chờ chút rồi chạy đi sang một bên, không biết đang lén mân mê cái gì.

Chờ khi quay lại, cậu giấu món gì đó ở sau lưng rồi lao tới từ khoảng cách 100 mét, bổ nhào vào Mục Trạm, hai tay lắc lắc bao lì xì đưa cho hắn, hai mắt cong cong cười chúc phúc: “Bệ hạ, chúc mừng năm mới nha!”

Mục Trạm đoán cậu đi cất bao lì xì, chắc sẽ lại giấu như bảo bối, nhưng không ngờ bản thân hắn cũng nhận được bao lì xì. Chuyện này với hắn cực kỳ xa lạ. Lần gần nhất hắn nhận lì xì đã là chuyện cực kỳ lâu trước kia, khi đó phụ hoàng hắn phát cho tất cả mọi người, không ai đặc biệt cả, hắn đứng trong một góc yên lặng nhìn những hoàng tử công chúa được sủng ái làm nũng với hoàng đế.

Mục Trạm sửng sốt hồi lâu, vẻ mặt có hơi phức tạp không nói nên lời, sau khi thu liễm cảm xúc liền nhướng mày hỏi: “Ngươi nghĩ cô là trẻ con sao?”

Văn Minh Ngọc đáp luôn chẳng cần nghĩ: “Ta cũng không phải trẻ con, không phải bệ hạ vẫn cho ta sao, nếu ta đã có thì đương nhiên bệ hạ cũng có.”

Nói xong còn cố ý vòng tay trong không khí, “Lần đầu tiên ta cho người khác bao lì xì đó, phải to như này này.”

Mục Trạm vuốt ve bao lì xì trong tay, hắn cũng có thể cảm giác được trong đây không chỉ có những sợi dây đủ màu xuyên qua đồng tiền rồi kết thành hình rồng, mà còn có không ít ngân phiếu, thực sự là một bao lì xì nặng trĩu.

Hắn không nhịn được cười, “Vậy thì cảm ơn thiếu gia ban thưởng, dù sao cũng là ta đã lấy đi lần đầu tiên của thiếu gia.”

…….Ơ, sao nghe quái lạ thế nhỉ?

Nhưng Văn Minh Ngọc cũng không nói gì nữa, nếu không sẽ luôn có cảm giác như mình dẫm hố.

Cho nhau lì xì xong hai người mới chính thức dùng bữa.

Nói chung tiền mừng tuổi thường được đưa vào đêm giao thừa, lúc tân niên 12 giờ ấy, là do trưởng bối cho vãn bối, ngụ trí trừ tà đuổi quỷ và phù hộ bình an.

Nhưng hôm qua họ không đón giao thừa mà ngủ mất rồi. Hơn nữa dựa theo tập tục của triều đại này, sau mười sáu tuổi là bắt đầu nam cưới nữ gả, không nhận tiền mừng tuổi nữa.

Giống như Mục Trạm nói, họ đều không phải trẻ con nữa. Nhưng ngoài ý muốn nhận được lì xì, tâm trạng vẫn cứ tốt vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro