Chương 55: Thổ lộ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Thổ lộ (2)

Đồ ăn sáng cũng ngon chưa từng thấy. Mục Trạm phất tay ban thưởng cho Ngự Thiện Phòng. Ngày đầu tiên của năm mới, Ngự Thiện Phòng đã được thưởng, lập tức vừa mừng vừa sợ, làm việc càng thêm ra sức. Hôm qua là tiệc giao thừa, hôm nay là đại tiệc mùng một Tết, cũng rất quan trọng.

Trọng thần triều đình sẽ đến chúc Tết Thánh thượng, còn dâng lễ vật, còn trình bày sơ qua về mục tiêu và kế hoạch cho năm mới. Cung yến này sẽ diễn ra từ giữa trưa đến chạng vạng, ăn luôn cả bữa trưa lẫn bữa chiều, ở giữa còn sắp xếp thêm vài tiết mục biểu diễn.

Cho nên ăn sáng chưa bao lâu đã bắt đầu chuẩn bị cho cung yến, cung nhân hầu hạ Mục Trạm và Văn Minh Ngọc thay cung đình lễ phục vô cùng xa hoa, còn trang điểm phức tạp một phen.

Buổi sáng cứ trôi qua như vậy.

Văn Minh Ngọc tranh thủ lúc có chút thời gian liền tò mò mở bao lì xì Mục Trạm cho cậu. Tiền mừng tuổi cơ bản đều được xâu vào mấy sợi dây màu sắc, còn có mấy cửa hàng……Hả?

Cậu nghiêm túc cúi đầu nhìn lại mới biết mình không hề nhìn nhầm, Mục Trạm tặng cậu mấy cửa hàng, lại còn đều nằm trên những đoạn đường hoàng kim, có hiệu sách, cửa hàng vải, tửu lâu, đặc biệt là hiệu sách kia, chính là cửa hàng mà cậu xuất bản thoại bản. Bây giờ cậu từ người hợp tác đã biến thành ông chủ.

Hơn nữa những cửa hàng này đều đã có chuyên gia xử lý, không cần cậu phải nhọc lòng, chỉ cần ngồi chờ lấy tiền là được.

Cậu xem xong liền cất bao lì xì đi, lúc quay đầu sang nhìn Mục Trạm, ánh mắt càng lấp lánh. Đột nhiên cảm thấy Mục Trạm vô cùng anh tuấn soái khí, cả người đều lấp lánh, đại khái chắc là do hào quang của tiền tài.

Đến thời gian cơm trưa, cung yến bắt đầu.

Mục Trạm cùng Văn Minh Ngọc ngồi xuống chủ vị để các đại thần hành lễ. Bên dưới còn những gương mặt quen thuộc, Ngụy Anh Vũ và Ôn Trường Lan đều đã trở về ăn Tết.

Văn Minh Ngọc nhìn thấy họ liền không nhịn được vui vẻ cười cười. Họ cũng cười lại với cậu.

Toàn bộ cung yến đều diễn ra theo quy trình cố định. Tuy có náo nhiệt nhưng cũng hơi rườm rà nhàm chán. Thời gian lâu khiến Văn Minh Ngọc suýt nữa ngủ gật.

“Có muốn về không?”

Triều thần bên dưới vẫn đang xem biểu diễn nhưng Mục Trạm chẳng buồn nhìn, chỉ quay sang hỏi Văn Minh Ngọc.

Văn Minh Ngọc vội vàng lắc đầu, nhét một miếng mứt vào miệng, hơi chua chút cho tỉnh ngủ.

Mục Trạm không nói gì nữa, chỉ ra lệnh cho bên dưới xóa bỏ một vài quy trình không cần thiết để thời gian cung yến rút ngắn lại.

Ăn tối xong, trời còn chưa tối nhưng mặt trời cũng đã ngả về Tây, mấy đám mây còn vương ráng đỏ.

Cung yến kết thúc tốt đẹp, mọi người lần lượt rời khỏi.

Nhưng rời khỏi thì cũng phải rời theo tôn ti trật tự, hơn nữa phải chờ Mục Trạm và Văn Minh Ngọc rời khỏi trước tiên, nếu không những người khác cũng không thể đi được.

Nhưng sau khi ra ngoài, hai người cũng không lập tức trở về. Vì hai người Ôn Trường Lan trở về từ biên cảnh còn có việc muốn bẩm báo.

Ngụy Anh Vũ chỉ biết đánh giặc, mấy cái mưu kế nọ kia anh ta nghe không hiểu, càng nghe càng đau hết cả đầu liền bỏ sang một bên nghịch tuyết với Văn Minh Ngọc. Mấy tháng không gặp, đương nhiên Ngụy Anh Vũ cũng rất nhớ người bạn này, chưa kể Văn Minh Ngọc cũng thích thỏ giống anh ta, quả nhiên là bạn cùng chí hướng.

Họ tiện tay đắp người tuyết. Thường mấy cái việc như nghịch tuyết này chỉ có trẻ con mới làm, nhưng Ngụy Anh Vũ không hề cảm thấy ấu trĩ, còn vô cùng nghiêm túc đắp hình thỏ.

Người tuyết Văn Minh Ngọc đắp còn to hơn cả con thỏ của anh ta, làm phần mình xong lại làm các chi tiết khác, sau đó cầm hai cành cây cắm lên đầu người tuyết.

Ngụy Anh Vũ hỏi: “Ngươi đắp con hươu sao?”

Đỉnh đầu người tuyết có hai nhánh cây, nhìn rất giống hai cái sừng hươu.

Văn Minh Ngọc sững sờ một hồi, tựa hồ không hiểu sao cắm một cành trên đầu người tuyết, nhìn một hồi, sau đó cười nói: "Không phải hươu."

Ngụy Anh Vũ không hiểu, "Vậy là cái gì?"

Văn Minh Ngọc không đáp mà hỏi lại: “Ta muốn hỏi ngươi một việc, có thể không?”

Ngụy Anh Vũ không chút do dự gật đầu: “Ngươi cứ nói.”

“Ờm, ta có một người bạn…..” Văn Minh Ngọc vừa nói xong liền chột dạ, tạm dừng một chút.

May mà Ngụy Anh Vũ rất nhiệt tình, nghiêm túc chờ cậu nói xong, giống như hoàn toàn không biết mấy cái trường hợp mà cứ mở đầu bằng tôi có một người bạn thì y rằng đang nói chính mình.

Văn Minh Ngọc miễn cưỡng nói tiếp: “Cậu ây cảm thấy, hình như cậu ấy thích một người.”

Cách đó không xa, Mục Trạm cùng Ôn Trường Lan đang nói chính sự, lúc sắp nói xong, Ôn Trường Lan liền tinh mắt phát hiện ánh mắt Mục Trạm đang hướng qua bên kia, hắn đang nhìn một người, hơn nữa vừa rồi vẫn luôn nhìn như vậy, giống như không khống chế được bản thân. Tuy không hề ảnh hưởng đến chính sự, y nói gì Mục Trạm cũng nghe hết, nhưng Ôn Trường Lan vẫn hơi nghẹn.

Dù sao cũng đã bẩm báo gần xong rồi, Ôn Trường Lan dứt khoát thuận theo, nói mấy lời mà Mục Trạm muốn nghe: “Thứ cho thần mạo muội, Bệ hạ cùng Văn công tử hẳn đã thổ lộ rồi phải không, vi thần cảm giác không khí giữa hai người đã khác trước, trước kia giống như bị một tầng gì đó ngăn trở, nhưng giờ đã vô cùng thân thiết rồi.”

Mục Trạm nghe vậy, khó có được mà thu hồi tầm mắt, hắn nhìn Ôn Trường Lan, bình đạm hỏi: “Có điểm nào khác? Sao ngươi nhìn ra được?”

Ôn Trường Lan văn nhã cười, thản nhiên nói tiếp: “Là ánh mắt. Ánh mắt giữa Bệ hạ và Văn công tử là chính ánh mắt vi thần đã nhìn thấy ở cha mẹ mình, liếc mắt là biết ánh mắt ấy biểu lộ rõ tình cảm.”

Lời này nói ra hiển nhiên có hơi vượt rào, nhưng y chắc chắn Thánh thượng sẽ không giận, hơn nữa tâm tình sẽ tốt hơn nhiều.

Mục Trạm quả nhiên không hề tức giận, nhưng cũng không cười, mà lại biểu hiện như thể đang nghiêm túc nghiên cứu học thuật, hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào mới là thích?”

Ôn Trường Lan sửng sốt. Tuy y luôn biểu hiện đạm nhiên thong dong nhưng thực tế vẫn là một nam tử độc thân, nào có từng thích ai bao giờ. Nhưng y cũng không hoảng, chỉ nói: “Trong mắt trong lòng đều là người kia, vui vì người ấy buồn vì người ấy, không lúc nào không muốn kề cận, đó chính là thích.”

Vẻ mặt Mục Trạm vẫn như cũ không hề thay đổi, tùy tiện đáp một tiếng, giống như vừa rồi chỉ thuận miệng hỏi chứ không quan tâm đáp án.

Mà bên kia.

Văn Minh Ngọc đang nói về “bạn” của mình, tuy hơi chột dạ nhưng cũng cực kỳ nghiêm túc: “Thường xuyên muốn hôn một người, đây là thích phải không?”

Ngụy Anh Vũ nhíu mày, hơi nghi hoặc nhưng có sao nói vậy: “Đương nhiên rồi! Gặp ai cũng muốn hôn còn không phải tra nam sao?”

Giọng anh ta vốn đã lớn, mà khi nói đến tra nam lại càng lớn tiếng hơn, Văn Minh Ngọc vội vàng túm anh ta ngồi xổm xuống, lén lút như ăn trộm: “Nói nhỏ chút, nói nhỏ chút! Ta, ờm, bạn của ta, không muốn cho người khác biết chuyện này.”

Ngụy Anh Vũ lập tức tỏ vẻ xin lỗi, cuống quýt ngậm miệng.

Văn Minh Ngọc lập tức nhìn lén Mục Trạm bên kia, thấy hình như họ đang nói chuyện chính sự gì đó quan trọng, không chú ý bên này mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi hoàn hồn, Văn Minh Ngọc nhớ tới câu Ngụy Anh Vũ nói tra nam vừa rồi kia, không khỏi cứng người. Đương nhiên cậu không phải tra nam, cậu chỉ muốn hôn một người thôi, mà cũng là lần đầu tiên muốn như vậy, cơ mà, hình như hơi thường xuyên rồi……

Văn Minh Ngọc ho khan một tiếng để che giấu, sau đó cúi đầu nhìn người tuyết trên mặt đất, hai tay đặt trên đầu gối, nói như lầm bầm: “Có cần thổ lộ không?”

Ngụy Anh Vũ cũng thò đầu qua thấp giọng nói: “Đương nhiên cần, thích thì phải nói, cứ lần chần, tới lúc người ta có đối tượng thì hối không kịp đó.”

Văn Minh Ngọc bị anh ta thò đến trước mặt mà giật cả mình, sau đó lại cười, “……Ngươi nói đúng.”

Ngụy Anh Vũ gật mạnh đầu, còn bổ sung thêm: “Ngươi nhất định phải nói luôn với bạn ngươi, thủ hạ của ta có một binh lính thích một cô nương, cứ giữ mặt mũi không chịu nói, sau đó một lần về quê mới biết cô nương kia đã lấy chồng, con còn biết gọi mẹ luôn rồi. Hắn đã khóc một hồi lâu.”

Văn Minh Ngọc nghiêm túc gật đầu.

Cậu nói với Ngụy Anh Vũ chuyện này thực ra cũng không phải để xin ý kiến, vì trong lòng cậu đã sớm quyết định rồi, chỉ muốn có người lặp lại ý kiến để tăng dũng khí cho mình.

Hơn một tháng trước cậu đã phát hiện hình như bản thân thích Mục Trạm, nhịn không được cứ luôn nhìn hắn. Sau khi xác định tâm ý của mình, cậu liền nghĩ, không hiểu Mục Trạm có thích mình không, Mục Trạm đối với mình tốt như vậy, chắc là cũng có một chút nhỉ? Hay bởi vì tin tức tố của cậu có thể khiến Mục Trạm bình tĩnh nên Mục Trạm mới đối tốt với mình?

Nếu thổ lộ mà bị cự tuyệt thì phải làm sao?

Văn Minh Ngọc đã nghĩ rất nhiều, sợ mình bị cự tuyệt, sợ chính mình tự đa tình……nhưng vẫn muốn thử một lần xem sao, vì cậu nghẹn không chịu nổi rồi. Cậu nghĩ, thôi thì cứ nói đi, dù kết quả thế nào thì mình cũng muốn nói với Mục Trạm, mình thích hắn.

Cậu cũng đã nghĩ rất lâu xem mình nên thổ lộ kiểu gì. Lúc viết thoại bản, cậu cũng từng viết tình tiết thổ lộ rồi, nhưng giờ là chuyện của mình thì nói kiểu gì cậu cũng không hài lòng, muốn dùng một phương thức hoàn mỹ nhất để biểu đạt tình cảm của bản thân.

Hôm qua lúc xem pháo hoa ấy, bầu không khí  rất tốt, vốn dĩ cậu định nói, nhưng âm thanh pháo hoa quá lớn, bên cạnh lại có rất nhiều cung nhân nên cuối cùng cậu vẫn chưa nói được. Cậu muốn tự mình tìm một khung cảnh thích hợp, tốt nhất là chỉ có hai người họ.

Cậu quyết định rồi, phải nói càng nhanh càng tốt, không thể bỏ lỡ thời gian được.

Đợi lát nữa về thổ lộ trên đường luôn!

Nói chính sự xong, Ngụy Anh Vũ và Ôn Trường Lan cũng xin cáo lui, trên đường ra cung, Ôn Trường Lan cứ nghĩ nghĩ đối thoại vừa rồi của họ rồi bước chân chợt dừng lại, giờ y mới sực nhớ ra – khoan, thế chẳng phải họ vẫn chưa thổ lộ sao?

Thời gian lâu như vậy, biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, người khác chỉ liếc mắt là thấy, thế mà họ…..Đúng là vụng về quá rồi.

Nhưng nghĩ lại, Thánh thượng cũng chỉ vừa mười chín tuổi, vụng về trong chuyện tình cảm một chút có lẽ cũng là chuyện dễ hiểu.

Ôn Trường Lan không khỏi lắc đầu bật cười.

Còn chưa nói mà đã quấn quýt thế rồi, nếu thực sự thành một đôi còn không hiểu thế nào nữa đây?

Chiều dần buông, rồi màn đêm dần tới.

Hoàng cung đã đốt đèn treo dưới ngói lưu ly, còn cả những ánh nến cách một tầng sa mỏng treo trên từng nhánh cây, ánh sáng mông lung nhu hòa, nhẹ nhàng lắc lư trong gió.

Bước chậm trên tuyết tạo nên một chuỗi dấu chân thật dài.

Văn Minh Ngọc cầm một chiếc lò sưởi tay mạ vàng khắc hoa, trong lòng nhẩm lại những lời mình muốn nói, hồi hộp đến mức đổ mồ hôi tay, vô thức nắm chặt lò sưởi.

“Ta thích em.”

Văn Minh Ngọc sợ cứng người lại, còn tưởng mình không cẩn thận nói ra miệng, câu đầu tiên mà cậu định nói không phải câu này!

Nhưng giây tiếp theo cậu liền phát hiện, không phải mình.

Cổ tay cậu bị nắm lấy, sau đó bị bắt xoay người đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Mục Trạm.

“Ta có thể chấp nhận việc em tạm thời không thích ta, ta sẽ cho em thời gian, không bức bách em, nhưng em không được thích người khác.”

Văn Minh Ngọc ngây người, hơi hoảng, thậm chí còn nghi ngờ có khi Mục Trạm bị ai đó đánh tráo, đây sao có thể là lời mà bạo quân sẽ nói được.

Mục Trạm nhìn chằm chằm cậu, tiếp tục bổ sung: “Ta nghe nói có một số loài động vật vì cầu ái không thành mà đau khổ tới mức ăn luôn đối tượng của mình.”

Văn Minh Ngọc: “……….”

Lời thái quá như thế mà qua miệng Mục Trạm nghe bình thường chưa kìa.

Văn Minh Ngọc đã chuẩn bị sẵn bài thổ lộ, nhưng còn chưa kịp nói đã bị Mục Trạm giành trước, lại còn thổ lộ cái kiểu uy hiếp, nghe mà bần thần cả người.

Mà vừa định nói chuyện thì lại bị Mục Trạm ngăn lại.

Trở lại Thái Cực Điện, Mục Trạm lấy ra một quyển trục đưa cho Văn Minh Ngọc rồi nói: “Em có thể đồng ý thành thân trước không?”

Đó là một chiếu thư bằng chất liệu tơ tằm vân cẩm tốt nhất, hai đầu có trục bằng ngọc, nội dung chính là lập hậu, lập Văn Minh Ngọc làm hoàng hậu, ngọc tỷ cũng đóng lên luôn rồi, tùy thời có thể chiêu cáo thiên hạ.

Văn Minh Ngọc trố mắt, giờ cậu biết rồi, Mục Trạm không phải tranh thổ lộ trước, mà là – cầu hôn!

Lời tác giả: Nhóc Ngọc: há hốc mồm.jpg

Mục Trạm: không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng là lập tức nổi tiếng =))))))

Lời trans: thôi được rồi =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro