Chương 59: Thực nóng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59: Thực nóng (1)

Luyện tập á?

Văn Minh Ngọc ngây người.

Chuyện đó mà cũng luyện tập?

Khiến cậu suýt tưởng là mình đang nghiên cứu học thuật cơ.

Cậu cố ý giải thích cho Mục Trạm về ABO đương nhiên là có nguyên nhân. Trước kia bị sốt khiến hắn tưởng cậu bệnh nặng, nếu sau này lại như vậy cũng không thể vô duyên vô cớ khiến hắn lo lắng được, tất nhiên phải nói rõ ràng.

Hơn nữa Mục Trạm là một Alpha, nhưng bản thân hắn cũng không biết, ở thời đại này, hình thái khác của hắn chỉ sợ sẽ bị nói là quái vật. Cho nên Văn Minh Ngọc muốn nói với hắn, nơi đây không chỉ có mình hắn như vậy, đó là việc bình thường.

Văn Minh Ngọc cảm thấy bạn lữ là phải thấu hiểu lẫn nhau, hơn nữa việc này có liên quan với cả hai người họ, cho nên cậu chậm rãi nói hết những gì mình biết về ABO cho hắn.

Thế là Mục Trạm lại cực kỳ bắt đúng trọng điểm.

Văn Minh Ngọc: “……….”

“Ờm, chắc là không cần luyện tập chứ?”

Cảm giác mọi người ai chả biết cái này, hơn nữa luyện tập này thì có khác gì làm luôn vào đề thi thật đâu?

Với lại cậu không muốn thừa nhận, thực ra cậu hơi ngại.

Cậu ngồi quỳ, vô thức vò nhăn vải quần trên cẳng chân. Mục Trạm nói một câu rồi luồn tay xuống dưới nắm tay cậu, chậm rãi xoa xoa ngón tay, động tác dịu dàng cọ qua làn da, giống như không chỉ xoa ngón tay mà xoa hết cả nỗi bất an hồi hộp của cậu, như thể đang vuốt thẳng một tờ giấy nhàu nhĩ.

Mục Trạm cùng cậu mười ngón tay giao nhau, hắn nhìn cậu chăm chú, ngữ điệu thong thả: “Cần chứ, anh không muốn làm em bị thương, anh muốn chúng ta đều được hưởng thụ.”

Ánh mắt nóng rực vô cùng rõ ràng kia của hắn gần như có thể khiến người khác bị phỏng.

Văn Minh Ngọc vô thức né tránh ánh mắt hắn, nhưng Mục Trạm không cho cậu trốn, hắn nắm cằm cậu, hai mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn mê hoặc, “Em không muốn sao?”

Văn Minh Ngọc chợt thảng thốt. Trong đầu cậu, lý trí và tình cảm đang giao tranh với nhau.

Mục Trạm lại nói: “Chỉ là luyện tập thôi, không phải đánh dấu hoàn toàn.”

Một câu này như một liều thuốc lập tức bình ổn cảm xúc của Văn Minh Ngọc, thực lực đột nhiên chênh lệch vô cùng, lý trí lập tức bại trận rớt đài.

Văn Minh Ngọc gật gật đầu.

Mục Trạm lập tức cười, khóe môi nhếch lên một độ cung gợi cảm.

Hắn giơ tay kéo cổ chân của Văn Minh Ngọc về phía mình, tay kia thản nhiên buông màn giường xuống, sa mỏng mềm mại buông xuống khiến hết thảy mọi vật đều mơ hồ không rõ, chỉ còn ánh nến leo lét, bóng người đong đưa. Một lát sau còn có tiếng chuông yếu ớt mơ hồ truyền đến, thanh thúy dễ nghe, lúc nhanh lúc chậm, vang lên hồi lâu, làn điệu rất độc đáo.

Một đêm trôi qua.

Tới giờ dậy hàng ngày rồi nhưng Văn Minh Ngọc vẫn đang co người trong chăn gấm không dậy nổi. Cậu cảm giác bây giờ mình giống y như lúc học cưỡi ngựa, tuy không đau như vậy nhưng rất xót, cảm giác như hai đùi không phải của mình nữa rồi.

Mục Trạm đã sớm tỉnh, nhưng hắn không dậy, cũng không cho cung nhân tới quấy rầy. Nếu không phải giờ đúng lúc là nghỉ Tết, vậy hắn quả thực đã có dáng dấp của “Quân vương bất tảo triều” rồi.

Hôn quân Mục Trạm trở mình, một tay chống cằm, nhìn “họa thủy” của mình mãi không chán, khóe miệng tươi cười khẽ khều khều mấy sợi tóc của Văn Minh Ngọc, thong thả ung dung quấn lên ngón tay.

Văn Minh Ngọc bị nhìn chằm chằm đến mức tê cả da đầu, đầu óc vô thức nhớ lại hình ảnh nào đó, cũng không phải không thích, chỉ là đột nhiên thấy Mục Trạm lại khiến cậu nhớ tới những hành động thẹn thùng kia.

Vì thế cậu lăn sang góc bên kia giường, còn cuộn chăn bao lấy mình như thể bánh cuốn, chỉ hở mỗi cái đầu. Sau đó lại chui chui che nốt.

Cậu vừa động, mấy sợi tóc lòa xòa trên ngón tay Mục Trạm cũng bị cuốn đi theo, lướt qua ngón tay hắn, lưu lại từng đợt ngứa ý.

Mục Trạm nhìn cậu trốn vào chăn hệt như nhóc đà điểu, cảm thấy thực sự quá mức đáng yêu rồi, không nhịn được cười thành tiếng.

“Không ngộp sao?”

Bánh cuốn khẽ giật giật, giống như đang lắc đầu.

Ý cười trong mắt Mục Trạm càng đậm, hắn chống tay ngồi dậy, vỗ vỗ chăn rồi khẽ nói: “Anh dậy trước.”

Nói xong thực sự xoay người xuống giường rửa mặt thay quần áo.

Văn Minh Ngọc nghe động tĩnh bên ngoài, cảm giác được người đã đi mới trộm thò đầu ra nhìn thử, sau đó hít một hơi dài, tóc rối xõa tung, vừa ngộp nhưng cũng có cả nguyên nhân khác nữa.

Cậu cũng biết bản thân như vậy đúng là nhát gan, nhưng thực sự không nhịn được. Giờ Mục Trạm trong mắt cậu như một bức tranh di động vậy, không thể miêu tả, cũng không dám nhìn nhiều.

Xuyên qua tầng tầng giường màn cũng chỉ có thể trông thấy bóng người mông lung bên ngoài, giờ cậu cũng chưa muốn dậy, thôi chờ Mục Trạm đến Ngự Thư Phòng rồi dậy vậy.

Quyết định xong, Văn Minh Ngọc vùi đầu vào gối tính ngủ nướng thêm chút.

Nhưng đang mơ mơ màng màng thì chăn bị xốc lên, cậu hoảng sợ mở choàng mắt, đối diện với khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.

Mục Trạm mỉm cười: “Anh bôi thuốc cho em.”

Văn Minh Ngọc lập tức lắc đầu, đó sao gọi là bị thương được, không bôi thuốc cũng sẽ khỏi rất nhanh, thực sự không cần thiết.

Nhưng hiển nhiên Mục Trạm không nghĩ giống cậu, hơn nữa cực kỳ kiên trì. Văn Minh Ngọc nói để cậu tự làm, nhưng Mục Trạm vẫn cầm nguyên hộp thuốc, trầm giọng nói: “Em tự làm không tiện, trước đó không phải cũng là anh bôi cho em sao?”

Cuối cùng Văn Minh Ngọc vẫn không thắng nổi, bị bôi thuốc.

Cứ như vậy lại khiến Văn Minh Ngọc chẳng buồn rối rắm gì thêm nữa, cậu đứng dậy rửa mặt thay quần áo như trước. Không phải chỉ gì gì kia thôi sao? Có phải đánh dấu hoàn toàn đâu. Mục Trạm có thể bình tĩnh như vậy, đương nhiên cậu cũng có thể.

Vẻ mặt Văn Minh Ngọc như không có gì, khả năng duy trì bình tĩnh thực sự rất tốt, mãi tới khi dùng đồ ăn sáng, Mục Trạm cầm uống lên ăn cháo, cậu nhìn thấy đột nhiên ho sặc sụa, đám cung nhân bên ngoài đều kinh hoàng, sợ cậu chết sặc, nhưng Thánh thượng không gọi vào, đương nhiên họ cũng chẳng dám lộn xộn.

Trong điện, Mục Trạm đang kiên nhẫn vỗ vỗ lưng cho cậu.

Văn Minh Ngọc đỏ mặt, lắc đầu nói mình không sao. Mục Trạm nhìn thoáng qua, cảm thấy vừa rồi cậu ho kinh thiên động địa như vậy chắc sẽ đau họng liền nói: “Đừng vội như vậy, em ăn trước mấy thứ dễ nuốt đi.”

Rồi đẩy một bát cháo thịt qua.

Văn Minh Ngọc lập tức lắc đầu tỏ vẻ mình thực sự không sao rồi ăn món khác.

Mới đầu Mục Trạm còn không hiểu, nhưng sau khi nhìn bát cháo mềm mại dính dính, rất nhanh hắn đã nghĩ tới cái gì đó rồi bật cười, lại khuấy khuấy hai lần rồi tiếp tục ăn như thể là một món ngon hiếm có.

Văn Minh Ngọc yên lặng nhìn thoáng qua, sau đó nhìn đi chỗ khác.

    ……

Sau khi chiếu thư lập Hậu được chiêu cáo thiên hạ, đương nhiên mọi người đều biết Thánh thượng chuẩn bị đại hôn.

Tựa như sấm sét giữa trời quang khiến không ít đại thần sợ hãi.

Còn chưa nghỉ Tết xong họ đã không bình tĩnh nổi nữa.

Việc Hoàng đế lựa chọn Hoàng hậu không thể so với dân chúng bình thường chọn vợ được, việc này liên quan tới rất nhiều những thứ khác, nói không chừng còn nhấc lên một trận sóng gió, đặc biệt là những kẻ mang dã tâm lớn.

Có người vội vàng tiến cung cầu kiến Thánh thượng.

Mục Trạm cũng không ngăn lại, để người đó vào.

Vị đại thần kia quỳ xuống khẩn cầu Hoàng thượng suy nghĩ lại.

Mục Trạm chống cằm, nói: “Có lý do gì, nói cô nghe chút, nếu hợp lý, có thể cô sẽ thu hồi chiếu thư.”

Nghe có vẻ dễ nói chuyện rồi, ý tưởng lập Hậu dường như không kiên định cho lắm.

Đại thần vội vàng nói hết những lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu ra, vài lý do vô cùng lưu loát, nhưng tóm lại, ý tứ đại khái là vị trí Hoàng hậu vô cùng quan trọng, một đứa con thứ của một Hầu phủ đã bị phế chỉ làm một phi tử đã là rất cao rồi.

Mục Trạm không muốn nghe, nói được một nửa hắn đã không kiên nhẫn ngắt lời, lạnh giọng nói: “Vậy ái khanh cảm thấy ai thích hợp làm Hoàng hậu?”

Vị đại thần kia đề cử hai thiên kim quý tộc, đều là mỹ nhân nổi danh kinh thành.

Mục Trạm lại nói: “Cô thấy ngươi lạc đề rồi, có người còn thích hợp hơn họ.”

“Vi thần ngu dốt, kính mong Bệ hạ chỉ rõ.”

“Cô cảm thấy lệnh thiên kim cũng rất ổn.”

“Thần…..nữ vi của vi thần không tài không mạo, sợ là không xứng với Bệ hạ, hơn nữa nàng đã có hôn ước……”

“Hôn ước mà thôi, còn chưa gả chồng, có sao đâu.”

“Chuyện, chuyện này chỉ sợ không ổn……”

“Có gì không ổn? Không phải các ngươi rất thích can thiệp vào hôn sự của cô sao? Cô thấy những kẻ kia rất tầm thường, ngày mai, không, luôn hôm nay, bảo nữ nhi nhà ngươi tiến cung đi.”

Đại thần kia vội vàng quỳ xuống nhận tội, cả người run bần bật. Ai mà không biết đạo lý súng bắn chim đầu đàn, ông ta cũng không muốn tới, nhưng lại trở thành kẻ xui xẻo bị đẩy ra, không thể không tới.

Mục Trạm nhìn ông ta run rẩy sợ hãi rồi bình thản nhấp ngụm nước trà, còn tiện tay cho miếng bánh ngọt mềm mại vào miệng, hắn hơi nhíu mi nhưng vẫn nuốt xuống. Tư thái nhàn nhã kia thực sự chẳng giống bạo quân chút nào, ngược lại rất giống một quý công tử trẻ tuổi.

Nhưng đại thần đang quỳ kia chẳng dám thả lỏng chút nào, ngược lại càng sợ. Nếu hắn phát giận thì ít ra ông ta còn biết ở mức độ nào, như bây giờ tuy không đáng sợ nhưng lại chẳng thể biết chuyện gì sẽ phát sinh. Ông ta thậm chí còn nghĩ xong cả thư tuyệt mệnh, dàn xếp thế nào cho vợ con mình……mà không, rất có thể là cả nhà sẽ phải chịu tội, đến con chó cũng không thoát.

Thật lâu sau, Mục Trạm rốt cuộc cũng mở miệng, giọng điệu bình đạm lại lạnh lẽo: “Cô không có hứng thú với nữ nhi nhà ngươi, cút về thương lượng với đám người kia đi. Nếu kẻ nào ngại mình sống lâu, muốn quản cả việc tư của cô, vậy thì cứ tới, tới một người cô giết một người.”

Lời nói rất nhẹ nhàng nhưng lại giống như đá tảng nện lên người vị đại thần kia, thậm chí còn lộ ra mùi máu tươi nồng đậm. Tuyệt đối sẽ không có kẻ nào dám nghĩ Mục Trạm chỉ thuận miệng nói, nếu họ dám làm vậy thật, nhất định hắn sẽ giết tất cả.

Đại thần kia không ngờ mình lại sống sót, vẻ mặt hoảng hốt rời cung. Chức quan của ông ta nhỏ, sau lưng cũng chẳng có gia thế hùng mạnh nào chống đỡ, đương nhiên lời nói chẳng có chút trọng lượng nào, nhưng chuyện lập hậu này, ông ta hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào khác.

Họ mưu tính quyền lực lợi ích, cảm thấy con của một thê thiếp trở thành Hoàng hậu thì sẽ chẳng có lợi ích gì, nhưng Thánh thượng lại là người dễ dàng bị kẻ khác định đoạt như vậy sao? Một khi ngài đã muốn làm, vậy chắc chắn chuyện đó không thể không thành. Hà tất phải đi chọc giận một bạo quân rồi đền cả tính mạng chứ.

Họ nói họa thủy hại quốc, nói Thánh thượng là hôn quân, nhưng nếu không để ngài lập hậu, vậy ngài vẫn là một bạo quân. Hôn quân dù sao cũng vẫn tốt hơn bạo quân chứ đúng không? Không phải tính tình Thánh thượng đã ôn hòa hơn rất nhiều sao?

Ông ta nghĩ vậy, nhưng không phải ai cũng nghĩ giống ông ta, nhưng cuối cùng đều đã bị Mục Trạm cưỡng ép phải nghe lời, cho dù có ý kiến cũng không dám đề ra, trừ phi kẻ đó không cần đầu mình nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro