Chương 59: Thực nóng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59: Thực nóng (2)

Tất cả những công việc liên quan đến đại điển lập Hậu đã được đưa vào nghị sự.

Bói toán, chọn ngày lành tháng tốt, thêu lễ phục, các vật phẩm cần chuẩn bị cho đại lễ thành hôn.

Thái sử lệnh chọn mấy ngày tốt cho hôn lễ rồi trình lên Thánh thượng.

Mục Trạm và Văn Minh Ngọc cùng nhau nhìn rồi chọn một ngày tương đối gần, thời tiết khi đó cũng rất thích hợp, không nóng không lạnh. Ngày lành cứ vậy được định ra.

Mặt khác, còn phải chọn lễ phục.

Còn chưa chính thức may vá nhưng vì là đồ dùng cho Hoàng đế nên vải dệt đều là những loại cực tốt, dùng chỉ vàng thêu long văn tường vân. Quy cách và cấu tạo đều là cố định, nhưng kiểu dáng sẽ thay đổi theo sở thích ở Hoàng đế, hơn nữa lần này Hoàng hậu là một nam tử nên những thứ như mũ phượng khăn trùm đều không dùng tới, phải một lần nữa định chế lễ phục cho Hoàng hậu.

Hai nhân vật chính của đại hôn đều là nam tử, hôn phục đương nhiên cũng sẽ hơi tương tự. Nhưng để nổi bật nét tôn quý của Hoàng đế, hôn phục của Hoàng hậu sẽ không thể xa xỉ hoa lệ như vậy được, vừa muốn xứng đôi vừa phải phân rõ tôn ty nên khâu thêu thùa không thể không tốn nhiều tâm tư hơn.

Nữ quan phụ trách việc này trình bản thảo và tấm thêu mẫu lên để Hoàng đế cùng Hoàng hậu xem qua.

Văn Minh Ngọc cảm thấy rất đẹp, cậu không có ý kiến.

Nhưng Mục Trạm rất không vừa lòng, ghét bỏ nói: “Quá đơn giản.”

Văn Minh Ngọc hơi ngơ ngác, nữ quan lại càng không hiểu.

Đồ đằng phượng hoàng lớn như vậy, cách thêu tinh xảo phức tạp, ung dung hoa quý, sao có thể đơn giản được?

Ngón tay Mục Trạm hơi cong lên, nhẹ gõ gõ mặt bàn, bình thản nói: “Hai kiện hôn phục này quá khác nhau, cô muốn cả hai đều thêu long văn.”

Ngại không đủ giống một đôi, không ra vẻ tình lữ được đây mà.

Nữ quan vừa nghe liền chấn động, cô chần chờ, “Việc này……”

Trong quan điểm của cô, long văn là họa tiết chuyên dụng cho Đế vương, thêu lên lễ phục của Hoàng hậu thực sự rất không thích hợp.

Nhưng hiển nhiên Mục Trạm lại càng tùy hứng, hắn hơi nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Không sao, tiền triều Hoàng hậu chưa từng có ai dùng long văn sao?”

Nữ quan hơi khựng lại, có thì có, nhưng gia thế của vị Hoàng hậu đó quá mức cường đại, ngoại thích chuyên quyền, khống chế triều chính, hoàng thất suýt chút nữa đã đổi họ. Thế nên từ đó về sau, mỗi một đời Đế vương đều rất đề phòng ngoại thích, tuyệt đối không trọng dụng ngoại thích, cũng không để hậu cung tham gia chính sự, ngay cả nghi lễ, chế độ cũng bị siết chặt, trong có tuyệt đối cấm thêu long văn lên lễ phục của Hoàng hậu.

Mục Trạm không thèm để ý, tiếp tục nói: “Dù không có thì cô cũng có thể khiến từ đây sẽ có.”

Chỉ một câu đã thay đổi yêu cầu về phục sức lễ nghi.

Thánh chỉ đã hạ, không được kháng chỉ.

Uy áp kinh người tỏa ra, nữ quan không dám nhiều lời thêm một chữ, lập tức nghe lệnh làm theo.

Kiểu dáng hôn phục đã quyết định xong rồi, sau đó đi vào chi tiết.

Sau khi nữ quang lui ra, Văn Minh Ngọc chống cằm, cười haha nhìn Mục Trạm. Cậu có thể thấy Mục Trạm muốn cho cậu tất cả những gì tốt nhất.

Nếu như trước kia Mục Trạm đã dung túng cậu khác hẳn người thường, thì sau khi tỏ rõ tâm ý, hắn càng trắng trợn táo bạo, không kiêng nể gì nữa. Mục Trạm luôn muốn biết cậu thich gì, lăng la tơ lụa, giấy bút mực, châu báu ngọc khí, các loại đồ vật tốt nhất cứ liên tục đưa cho cậu như thể không cần tiền, thậm chí còn đưa luôn cả chìa khóa quốc khố.

Văn Minh Ngọc cứng họng nhìn chiếc chìa khóa bằng đồng tinh xảo, kiểu dáng cổ xưa này.

Cậu phát hiện Mục Trạm chính là điển hình của việc yêu ghét rõ ràng, yêu càng sâu hận càng nhiều, nhưng khi hắn đã thích một người thì quả thực hận không thể cho đối phương tất cả những gì mình có, gần như không hề giữ đạo lý nguyên tắc chi hết. Việc này có lẽ hơi có chút bệnh trạng, nhưng cảm giác được thiên vị này thực khiến người ta hãm sâu vào.

Thứ khiến cậu rung động không phải chiếc chìa khóa cổ bằng đồng kia, mà là thái độ của Mục Trạm khi làm bất cứ thứ gì cũng nghĩ đến mình, hơn nữa còn ra vẻ đương nhiên khiến tim cậu loạn nhịp.

Sau khi chiếu thư lập hậu được công bố, trừ những đại thần kịch liệt phản đối, đương nhiên cũng có những người vô cùng tán đồng.

Ngụy Anh Vũ và Ôn Trường Lan đều tiến cung chúc mừng.

Tuy còn chưa tới thời điểm nhưng việc này đã chắc chắn rồi, chỉ còn chờ thời gian nữa thôi. Hơn nữa lúc đại hôn chưa chắc họ đã ở kinh thành, đương nhiên phải tới chúc mừng trước một phen.

Hạ lễ chính thức thì chờ lúc đó mới đưa, nhưng hôm nay vẫn có chút quà nhỏ.

Trong đó có cả bạc hà thỏ luôn. Nghe nói trong phủ Ngụy Anh Vũ có một gã sai vặt trong lúc vô ý đã trồng được một loại khác, giống như phiên bản nâng cao ấy.

Cách chiếc hộp mà Văn Minh Ngọc đã ngửi thấy mùi hương nồng đậm rồi, hận không thể ôm chặt lấy nó luôn.

Ôn Trường Lan nói: “Thần nhớ rõ Thánh thượng trước nay không thích động vật nhỏ, giờ lại coi trọng một con thỏ như vậy, có lẽ là do ngài nuôi.”

Y vốn tưởng Thánh thượng yêu ai yêu cả đường đi chứ sao mà ngờ được thực tế thỏ với người lại là một, hơn nữa còn đang bị bạc hà thỏ hấp dẫn đây.

Văn Minh Ngọc vội vàng cho người cất bạc hà thỏ đi, miễn cho chính mình trình diễn một màn biến thành thỏ tại chỗ khiến mọi người sợ chết khiếp.

Ôn Trường Lan nho nhã lễ độ, ánh mắt mang ý cười: “Trước đây thần còn lo Thánh thượng không ngăn được miệng các đại thần, vốn định đề nghị, nếu Văn công tử không ngại thì có thể nhận lão tướng quân phu nhân làm mẹ nuôi, sau đó xuất giá từ phủ tướng quân. Nhưng Thánh thượng đã chuẩn bị tốt cả rồi, là thần lo lắng nhiều.”

Ngụy Anh Vũ thò mặt qua, hưng phấn nói: “Mẹ ta đồng ý rồi, chỉ cần ngươi tới, vậy chúng ta chính là huynh đệ thực sự đó!”

Văn Minh Ngọc kinh ngạc, không ngờ họ đều đã suy xét đến việc hỗ trợ mình, vội vàng nói cảm tạ.

Ôn Trường Lan lắc đầu: “Không cần đâu, chúng ta cũng chưa giúp được gì.”

Văn Minh Ngọc lại nói: “Không, các ngươi đã giúp ta rất nhiều.”

Oth hơi khó hiểu, mãi tới khi y thấy Ngụy Anh Vũ chạy tới một bên nói nhỏ với Văn Minh Ngọc chuyện gì đó, tuy chỉ có mấy từ vụn vặn như bạn bè hay thổ lộ tâm ý gì đó, nhưng y đã đoán được đại khái, không khỏi khẽ cười.

Vì từ nhỏ y đã là anh trai lớn trong nhà, bên dưới còn có em trai em gái, bất giác liền trưởng thành hiểu chuyện sớm hơn, thật sự có cảm giác huynh trưởng như cha, hơn nữa còn luôn phải trông coi cái tên thần kinh thô Ngụy Anh Vũ, cho nên khi đối mặt với vị quân chủ còn nhỏ tuổi hơn mình kia, trừ quan hệ quân thần, ngẫu nhiên y cũng sẽ có cảm thụ khác.

Tỷ như hiện tại, lòng y rất vui mừng khi thấy Văn Minh Ngọc cùng Mục Trạm cuối cùng cũng thành thân. Nếu như tương lai Ôn Trường Lan biết còn có một từ gọi là nam mụ mụ (mẹ là đàn ông, chắc gần giống kiểu nhân thê), có lẽ tâm trạng y sẽ càng thêm vi diệu.

Ngụy Anh Vũ thấp giọng hỏi: “Bạn ngươi có thổ lộ tâm ý không? Kết quả sao rồi, có cần ta cùng ngươi đi an ủi hắn không?”

Văn Minh Ngọc sửng sốt, sau đó khẽ cười, “Kết quả rất tốt.”

“Thế thì tốt.”

“Đúng rồi, cực kỳ tốt luôn.”

Sau khi Ngụy Anh Vũ và Ôn Trường Lan rời khỏi, Văn Minh Ngọc không nhịn được mang bạc hà thỏ ra, hương vị quả nhiên còn nồng đậm hơn trước kia, cực kỳ câu thỏ.

Đã vẫy lui hết cung nhân rồi, giờ trong điện chỉ còn mình cậu, tha hồ chơi đồ.

Lúc Mục Trạm trở về liền thấy người đang lười nhác ngồi bên bàn, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cỏ, hai mắt ướt sũng, gò má ửng đỏ, giống như đang say cỏ vậy, cả người mềm nhũn như không xương.

Trên đỉnh đầu còn có đôi tai lông xù mềm mềm đang rũ xuống, nó lắc lắc theo động tác gặm cỏ của cậu, còn cọ cọ mặt khiến người ngứa ngáy.

Bắt được một nhóc thỏ say rồi.

Mục Trạm bước nhanh đến ngồi cạnh cậu, cầm cỏ trên tay cậu đi. Văn Minh Ngọc khẽ sửng sốt, tầm mắt vô thức đuổi theo cọng cỏ, cứ nhìn chằm chằm không có, mấy lần duỗi tay muốn lấy nhưng đều bị Mục Trạm tránh đi.

Mục Trạm trêu cậu, “Chúng ta sắp thành thân rồi, em biết phải gọi anh là gì chưa?”

Văn Minh Ngọc nghiêng đầu, hơi híp mắt, thực nghiêm túc nhìn hắn một hồi rồi cười nói, “Bà xã.”

Mục Trạm sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghe thấy xưng hô này.

“Bà xã là gì?”

Văn Minh Ngọc ngoan ngoãn giải thích, “Là thê tử của em đó.”

Mục Trạm khựng lại, vẻ mặt vô cùng vi diệu, ngay sau đó lại xoa xoa lỗ tay cậu, “Anh là thê tử của em á?”

Văn Minh Ngọc thản nhiên gật đầu, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì. Trước kia cậu nhìn gương mặt tuấn mỹ xuất trần của Mục Trạm đã muốn gọi thế nhiều lần rồi. Khí chất mỹ nhân cổ điển tuyệt vời như vậy, không gọi hai tiếng bà xã thì đáng tiếc quá!

Mục Trạm cúi đầu nhìn cỏ trong tay rồi lại nhìn sang Văn Minh Ngọc, “Thứ này cũng có thể khiến người ăn say sao?”

Văn Minh Ngọc lắc đầu, nói rất rõ ràng: “Em hơi choáng thôi, nhưng không say.”

Có nghĩa là lúc nói những lời này thì đang tỉnh.

Mục Trạm khẽ cười, duỗi tay nắn nắn gương mặt mềm mại của cậu, thấy đôi môi đỏ tươi của cậu đang bĩu ra như trái đào liền hôn một cái.

Mục Trạm lại hỏi: “Thê tử gọi là bà xã, vậy phu quân gọi là gì?”

Văn Minh Ngọc lập tức đáp: “Ông xã.”

Mục Trạm cười càng sâu, hai mắt cong lên, lại cúi đầu hôn lên đôi môi đang bĩu ra một cái rồi mỉm cười đáp, “Ừm.”

Chỉ hôn nhè nhẹ chút liền tách ra, cảm giác hơi hơi ngứa.

Văn Minh Ngọc không nhịn được mím môi, cảm thấy không dễ chịu, sau đó liền nghe thấy tiếng ừm trầm thấp kia của hắn.

    “……???”

Mãi sau mới nhận ra mình bị lừa rồi!

Văn Minh Ngọc lập tức bổ sung: “Vừa rồi em chỉ trả lời câu hỏi của anh thôi, không tính.”

Mục Trạm cười cười, chậm rì rì nói: “Anh cũng chỉ trả lời em thôi.”

Văn Minh Ngọc nghẹn một chút, cường điệu: “Anh hẳn nên gọi em là ông xã mới đúng.”

Mục Trạm: “Ồ.”

Văn Minh Ngọc nói nói rồi giật lấy bạc hà thỏ trong tay hắn, tức giận ăn luôn. Mục Trạm mở lòng bàn tay mình, trên đó còn hai mảnh lá, “Ở đây còn này.”

Văn Minh Ngọc liền cầm tay hắn cúi đầu ăn luôn hai mảnh lá kia, còn liếm liếm.

Bạc hà thỏ ngon ghê.

Văn Minh Ngọc rất nhanh đã tự an ủi mình, nghĩ lần sau nhất định sẽ trả đũa lại nha.

Đêm đến, tắm gội đi ngủ.

Họ nằm trên giường, Văn Minh Ngọc đắp chăn cho mình rồi quay đầu nói thật nhanh: “Bà xã ngủ ngon.”

Sau đó nhắm mắt lại, ra vẻ em ngủ rồi nha.

Mục Trạm: “……..”

Hắn cũng nằm xuống, một lát sau nhàn nhạt nói, “Ngủ ngon.”

Thanh âm bình đạm những vẫn lộ ra chút dịu dàng.

Văn Minh Ngọc rúc trong chăn khẽ cười trộm.

Trong màn giường tràn ngập mùi hoa quả cùng mùi rượu mạnh.

Mục Trạm vốn tính ngủ luôn, nhưng mùi hoa quả càng lúc càng nồng, thậm chí nhiệt độ còn có vẻ bất thường tăng lên. Rõ ràng là mùa đông nhưng lại cảm thấy khô nóng.

Lời trans: ngủ nhé anh em, tôi vẫn hơi khật khừ, thời tiết ảnh hưởng tốc độ quá 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro