Chương 60: Thích (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 60: Thích (1)

Thực ra mọi thứ đều đã có dấu hiệu.

Giống lần trước, ban ngày Văn Minh Ngọc đã cảm thấy mùi rượu mạnh trên người Mục Trạm thực thơm, không nhịn được dính lấy hắn như cái đuôi nhỏ.

Mục Trạm ngọc quan tóc đen, thân hình cao lớn, khí chất cao lãnh, chỉ đứng như vậy đã tựa như một bức tranh thủy mặc.

Một đại mỹ nhân như vậy trước mắt, ai có thể không động tâm.

Văn Minh Ngọc thầm gọi bà xã trong lòng không biết bao nhiều lần, cứ muốn ôm ôm cọ cọ.

Cậu dán dính vào người Mục Trạm, bla bla bla nói một đống, hai mắt sáng lấp lánh, lộ ra dáng vẻ hưng phấn quá mức.

Vì gần đây họ đã thổ lộ, vừa xác định quan hệ, giờ đang trong giai đoạn tình yêu nồng nhiệt, lúc nào cũng nhão nhão dính dính lấy nhau. Văn Minh Ngọc cứ muốn ở mãi bên Mục Trạm, rời xa nhau là không chịu nổi, lúc đi chỗ khác còn không nhịn được nghĩ nếu Mục Trạm có thể thu nhỏ như một vật trang sức để cậu luôn luôn mang theo thì tốt biết mấy.

Cho nên khi cậu dính lấy Mục Trạm như vậy còn chưa phát hiện ra có gì không đúng, chỉ cảm thấy thực bình thường.

Lúc tin tức tố xao động cũng là lúc bản thân cậu cũng có suy nghĩ đó, quá lắm chỉ phóng đại một chút, lý trí cũng yếu bớt, khiến cậu lớn mật nói trắng ra những gì ngày thường cậu không dám nói.

Tỷ như, bà xã.

Trước kia cậu đã cảm thấy Mục Trạm rất đẹp rồi, tuy hắn là bạo quân, nhưng nếu gia nhập nền điện ảnh trong tương lai chắc chắn sẽ là kẻ khiến người khác tam quan đi theo ngũ quan, là vai phản diện tuyệt mỹ, lúc xem phải không ngừng nhắc nhở mình mới có thể giữ vững lập trường.

Giờ quan hệ giữa hai người thay đổi, cậu càng đúng lý hợp tình thưởng thức mỹ nhân. Đây chính là người yêu mình! Có gì mà không thể nhìn không thể mơ ước chứ!

Vì thế cậu lén gọi bà xã trong lòng.

Mãi đến khi tin tức tố xao động, ăn bạc hà thỏ, lý trí offline.

Nhưng quả thực đúng như cậu nói, cậu không phải say, lý trí vẫn thanh tỉnh, chỉ nương theo đó mà kiêu ngạo làm càn.

Mục Trạm muốn cậu gọi phu quân theo kịch bản của hắn, cậu lại làm ngược lại, gọi “bà xã”.

Gọi xong, cậu như thể đã hoàn thành được một việc gì đó quan trọng lắm, kích động đến đỏ cả mặt, vô cùng thỏa mãn. Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Mục Trạm lại càng muốn cười.

Nhưng mới trêu chọc Mục Trạm thành công một hồi, cậu đã rớt xuống hố.

Cậu không nên gọi ông xã như vậy, hẳn là Mục Trạm phải gọi cậu mới đúng.

Văn Minh Ngọc cứ chấp nhất việc mình phải có bà xã, còn hơi ấu trĩ mà tranh giành xưng hô, tận đến lúc ngủ vẫn tranh trước một câu bà xã ngủ ngon.

Sau đó mới nhắm mắt lại thỏa mãn ngủ.

Đôi tay còn đang ôm lấy bà xã mình, ngửi mùi hương rượu mạnh tinh khiết quen thuộc, chôn mặt trong ngực Mục Trạm cọ cọ cơ ngực hắn.

Nhưng lúc đó hậu quả của những cảm giác dị thường ban ngày ập đến.

Thân thể Văn Minh Ngọc chậm rãi nóng lên, không chỉ là da thịt mà là cảm giác khô nóng từ sâu trong thân thể phát ra, không thể dừng lại. Mặt cậu đã đỏ, cánh môi cũng phiếm đỏ tươi như cánh hoa, đôi môi thở ra nhiệt khí, tai thỏ không khống chế được cũng xổ ra, mềm mại cọ cọ bên mặt, đáng thương run rẩy.

Hương hoa quả đã mạnh hơn lần trước rất nhiều, nồng đậm tràn lan ra cả tòa cung điện, điên cuồng cắn nuốt lý trí Mục Trạm, tin tức tố thơm ngọt kia cực kỳ nguy hiểm, đủ để khiến bất cứ Alpha nào cũng mất khống chế chứ đừng nói đến một Mục Trạm vốn đã có tình cảm sâu đậm với Văn Minh Ngọc.

Khát vọng trong đáy lòng Mục Trạm lập tức bị phóng đại, hóa thành bản năng giống như một dã thú đang không ngừng phá cổng nhà giam muốn thoát ra ngoài. Nhiệt huyết nóng bỏng xông thẳng lên đỉnh đầu, một tiếng nổ vang lên trong não, trong mắt hắn tràn ngập tơ máu, hơi thở dồn dập, miệng khô lưỡi đắng.

Mà Văn Minh Ngọc cũng đã nóng tới mức ý thức không rõ ràng, đuôi mắt phiếm hồng ướt sũng, lông mi dày bị hơi nóng hun tới mức dính thành từng cụm, cậu khó chịu mơ màng, chủ động dính sát vào nơi phát ra mùi hương rượu mạnh dễ chịu kia, đầu ngón tay trắng trẻo hồng hào nắm chặt vạt áo Mục Trạm, không quan tâm muốn hôn lên.

Mục Trạm càng khó nhẫn nại, trước đó hắn đã nghe Văn Minh Ngọc giải thích, nhưng không ngờ khi thực sự trải qua lại mãnh liệt như thế, ảnh hưởng tới hắn nhiều đến thế, quả thực ép người muốn phát điên. Nếu không phải còn chút lý trí khắc chế, hắn đã làm hỏng cậu luôn rồi.

Hắn tóm lấy tay Văn Minh Ngọc, nhiệt độ cơ thể hai người đều rất cao, khi làn da dán bên nhau cũng không biết là ai nóng hơn. Nhưng không thể phủ nhận, dán sát bên nhau như vậy thật thoải mái, đồng thời cũng giống như ngọn lửa càng cháy càng mạnh hơn.

Mục Trạm đè lại gáy Văn Minh Ngọc, để cậu nhìn kỹ mình rồi khàn giọng hỏi: “Còn biết anh là ai không?”

Văn Minh Ngọc như bị dày vò mà rầm rì, khó tự khống chế mà cứ cọ loạn, nhưng khi nghe thấy thanh âm quen thuộc vẫn miễn cưỡng mở mắt, sau khi nhìn chằm chằm hắn rồi lại tiếp tục dán đến: “Bà xã……”

Thanh âm mềm nhũn, nghe sao cũng như đang làm nũng.

Rõ ràng từng chữ theo hơi thở ướt nóng ngọt nị hắt vào Mục Trạm, khiến hắn thất thần, ngay sau đó ánh mắt càng trở nên điên cuồng, cũng nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể, lý trí của hắn đã hoàn toàn sụp đổ.

Tin tức tố rượu mạnh đột nhiên ập đến mãnh liệt như sóng triều, từng chút cắn nuốt Văn Minh Ngọc.

Nhiệt độ nóng tới mức bất thường khiến Văn Minh Ngọc như bị hòa tan ra thành rượu hoa quả, hương rượu bốn phía, thân thể cũng không ngăn được run rẩy. Mưa rền gió dữ ập đến phá hủy hết thảy mà cậu không thể chống lại, chỉ có thể khóc lóc xin tha rồi há miệng thở dốc như cá mất nước.

Đêm dài cứ vậy trôi qua, phía chân trời đã nổi lên từng tia sáng trắng.

Mục Trạm bế Văn Minh Ngọc đi tắm, đột nhiên bị nhấc lên khiến cậu hoảng sợ, vô thức ôm chặt cổ Mục Trạm, sợ mình bị ngã. Sau đó cậu thấy Mục Trạm ôm thực sự rất chắc chắn, nhẹ nhàng tiến về phía trước khiến cậu an tâm thả lỏng lại.

Giờ cả người cậu đều bủn rủn, tay chân cũng không có sức, chỉ có thể mềm nhũn gác trên vai Mục Trạm. Người đầy mồ hôi như thể vớt từ trong nước ra. Cậu ghé vào người Mục Trạm, không khống chế được mà nhỏ giọng nức nở, nói chuyện cũng hơi khó, giọng cứ thấp thấp lẫn theo âm khóc, vô cùng đáng thương.

Mặt cậu dán bên gáy Mục Trạm, thanh âm hàm hồ giống như đang khẽ làu bàu gì đó. Mục Trạm nghe vậy liền cúi đầu dỗ dành, nhưng lại khiến mặt cậu càng đỏ hơn, còn giãy dụa đòi xuống, nhưng Mục Trạm ôm rất chặt, mãi tới khi vào bể tắm mới buông người ra, nhưng không buông hẳn, vẫn ôm vào ngực mình.

Nửa canh giờ sau họ mới trở về điện, Văn Minh Ngọc càng mệt mỏi hơn vừa rồi, giọt nước chưa lau khô rơi xuống tấm thảm mềm mại khiến nó chuyển sang màu hơi đậm.

Mục Trạm ôm cậu về giường, màn giường buông xuống, tiếng chuông thanh thúy lại lần nữa vang lên.

Cứ như vậy ước chừng ba ngày, Văn Minh Ngọc mới thực sự rời giường.

Lần đầu tiên trải qua kỳ phát tình thực sự, Văn Minh Ngọc hoàn toàn ngây ngốc, trước kia cậu chỉ nghe nói, nhưng tự mình trải qua mới biết đáng sợ thế nào, rất nhiều lần cậu đều nghĩ mình sắp chết.

Cậu mệt tới mức như vừa đi thi marathon về, miễn cưỡng đứng dậy muốn rời giường rửa mặt như trước nhưng thất bại. Vừa bước một chân xuống thảm đã cảm thấy tê mỏi không chịu nổi, suýt thì ngã sấp xuống. Mục Trạm vội vàng bước tới đỡ cậu rồi ôm người vào ngực.

“Em đừng lộn xộn, cứ nghỉ ngơi trước đã.”

Tình hình như này, Văn Minh Ngọc cũng không thể cậy mạnh được, cậu đành phải nằm trùm chăn lần nữa, chậm rãi chớp chớp mắt, cảm giác ba ngày này đúng là ngây ngốc.

Nói thì hơi khoa trương nhưng quả thực giờ cậu còn chưa hoàn hồn, càng chưa thích ứng, có lẽ những lần sau sẽ tốt hơn chút, nhưng không phải hiện tại.

Giờ cậu chỉ có thể nằm mềm nhũn trên giường, mơ màng nghỉ ngơi.

Mục Trạm nhìn cậu ngoan ngoãn ngủ, cả người đều dính mùi vị tin tức tố của mình, từ trong ra ngoài, mỗi tấc đều có, khiến người khác chỉ nhìn thoáng đã biết cậu thuộc về ai.

Mục Trạm vô cùng thỏa mãn, cảm giác này không giống như lúc trước biết Văn Minh Ngọc cũng thích mình, tuy lúc đó cũng rất tốt nhưng hắn vẫn hơi bất an, cứ cảm thấy không ngủ, mà giờ phút này, khi đã hoàn toàn đánh dấu Văn Minh Ngọc, hắn mới cảm giác được mình đã hoàn toàn có được đối phương.

Trái tim hắn điên cuồng rung động, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cả người đều ở trong trạng thái phấn khởi cực độ, vô cùng dư thừa tinh lực.

Mục Trạm ôm Văn Minh Ngọc vào ngực, ngửi mùi hương hoa quả ngọt ngào, một lúc mới chậm rãi bình tĩnh lại, khóe miệng cũng cong lên, vui mừng nơi đáy mắt cũng tràn ra.

Cảm xúc phập phồng quá lớn nên sừng nơi đỉnh đầu cũng không kìm nén lại được. Thực ra trong ba ngày đó sừng của hắn đã xuất hiện không ít lần rồi, còn liên tục cọ xát vào Văn Minh Ngọc, khiêu khích cậu đến rùng mình. Giờ cũng vậy. Hắn tham luyến trán tựa trán với Văn Minh Ngọc, hai người vô cùng gần gũi.

Trong lúc ngủ bị quấy rầy, Văn Minh Ngọc khẽ cựa quậy, bắt lấy chiếc sừng đang chọt chọt vào mình kia. Mục Trạm lập tức càng hưng phấn đến mức đuôi cũng xông ra. Cái đuôi này ít xuất hiện hơn sừng nhiều, nhưng lại là thứ có thể biểu đạt vô cùng rõ ràng cảm xúc của Mục Trạm.

Văn Minh Ngọc chậm rãi tỉnh lại, đối diện với gương mặt tuấn tú của Mục Trạm, một bàn tay đang vuốt tóc cậu, tay kia đang sờ sờ tai cậu, thế……thứ trên eo là gì?

Văn Minh Ngọc cúi đầu nhìn mới phát hiện là đuôi của Mục Trạm, còn có vảy phát ra ánh sáng nhàn nhạt, cực kỳ đẹp.

Cậu duỗi tay qua, cái đuôi kia lập tức cuốn lấy tay cậu, còn cọ cọ như làm nũng.

Văn Minh Ngọc không nhịn được chơi đùa với nó một hồi.

Nhưng rất nhanh, Mục Trạm có vẻ hơi không thoải mái, khẽ cau mày.

Vì thế cái đuôi lập tức biến mất, Mục Trạm tóm lấy bàn tay Văn Minh Ngọc vừa sờ đuôi mình rồi im lặng, giống như thể cố ý đưa tay mình tới cho cậu sờ.

Văn Minh Ngọc sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại rồi dở khóc dở cười. Sao lại ghen tỵ với cả đuôi chứ? Đuôi không phải trên người hắn sao?

Nói là nói vậy thôi nhưng đuôi là một thứ gì đó rất thần kỳ, dù là Văn Minh Ngọc khi biến thành thỏ thì đuôi cậu cũng sẽ nhích tới nhích lui sau người, nhưng cậu lại chẳng hề có cảm giác gì, cứ như nó không hề liên quan vậy.

Nằm trên giường một lúc lâu, bụng Văn Minh Ngọc bỗng kêu hai tiếng, đói rồi. Mục Trạm liền bế cậu lên, rửa mặt thay đồ cho cậu rồi bế tới bên bàn dùng bữa.

Đương nhiên giờ này đã không phải bữa sáng nữa, là bữa trưa rồi.

Văn Minh Ngọc duỗi tay gắp đồ ăn nhưng vừa động đã thấy eo mình đau nhức, không nhịn được liền ngồi trở lại.

Mục Trạm gắp đồ ăn cho cậu, “Để lát nữa bôi thuốc cho em.”

Văn Minh Ngọc trừng mắt lườm hắn, đau eo thì bôi thuốc cái gì chứ.

Mục Trạm nhanh chóng hiểu ra, khóe môi cong lên rồi lại gần nói nhỏ: “Anh sai rồi, lần sau anh sẽ nhẹ chút.”

Chân Văn Minh Ngọc ở dưới bàn đạp hắn một cái. Mà tên “bạo quân” nào đó bị đạp nhưng tâm tình vẫn rất tốt, chân càng sán lại gần Văn Minh Ngọc, khẽ mỉm cười rồi gắp cho cậu những món cậu thích.

Văn Minh Ngọc tập trung ăn, trong miệng toàn đồ ăn thơm ngon, không biết nghĩ tới cái gì liền khẽ cười lên.

Bầu không khí trên bàn ăn rất tốt.

Bên ngoài vẫn đổ tuyết, nhưng trong điện lại ấm áp như xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro