Chương 60: Thích (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 60: Thích (2)

Từ Tết Âm lịch tới nay cũng đã được mười hai ngày.

Kỳ nghỉ kết thúc, Văn Minh Ngọc cũng chuẩn bị phải quay lại Quốc Tử Giám. Cậu đã làm xong hết bài tập, nhưng vừa khai giảng sẽ thi luôn nên cậu phải ôn bài.

Mục Trạm đã bắt đầu làm việc lại, Văn Minh Ngọc ngồi cạnh hắn học bài.

Lúc viết thuận lợi thì bút như có thần, nhưng có lúc không nghĩ ra thì vô thức lấy bút chống trán, nhíu mày suy tư.

Mục Trạm vừa quay sang đã thấy cậu chống khuỷu tay trên bàn, tay hơi chống má khiến khuôn mặt mềm mại bị ép tới nhăn lại, nhìn hồng hào như một chiếc bánh ngọt khiến người ta muốn cắn một ngụm thử xem có nhân ngọt ngào chảy ra không.

Chân mày nhíu lại, vẻ mặt hơi phiền muộn cũng cực kỳ đáng yêu.

Rõ ràng theo lý mà nói, dáng ngồi không đoan chính, tư thái lại lười biếng vô lễ như thế sẽ chỉ khiến Mục Trạm vô cùng phản cảm, ai như vậy hắn cũng sẽ tức giận mà đuổi người. Nhưng Văn Minh Ngọc lại không giống, dù có chống cằm hay nằm bò ra hắn cũng chẳng thấy có vấn đề gì, chỉ cảm thấy cậu như vậy thực đáng yêu khiến ai cũng thích.

Mục Trạm không nhịn được đứng dậy bước ra phía sau cậu, tay thuận thế đặt trên vai cậu, tay kia đặt trên bàn, hơi hơi cúi người, ngực với lưng khẽ chạm, gần như bao phủ lấy người cậu, sau đó mới khẽ hỏi: “Có chỗ nào em không biết làm sao?”

Văn Minh Ngọc ngẩng lên rồi gật gật đầu, oán giận cực tự nhiên.

Mục Trạm lấy bút trong tay cậu rồi bắt đầu giảng giải, giọng điệu thong thả, hơn nữa vô cùng có kiên nhẫn. Trước kia ngẫu nhiên Mục Trạm cũng sẽ kiểm tra việc học của cậu, xem tiến độ học tới đâu, còn rất không khách khí nói chỗ này không đúng, chỗ kia sai quá nhiều, thật không biết học hành kiểu gì, khiến Văn Minh Ngọc xấu hổ muốn chui xuống đất.

Nhưng hiện tại ngữ khí của Mục Trạm rất ôn hòa, dù Văn Minh Ngọc có thất thần nghe không hiểu thì hắn cũng chỉ dừng một chút rồi giảng lại. Ai bảo Văn Minh Ngọc nhìn hắn mà thất thần, hắn vui còn không kịp ấy chứ.

Rất nhanh, Văn Minh Ngọc đã hiểu rồi, cậu nhẹ nhàng thở ra rồi viết đáp án. Sau đó thực tự nhiên quay đầu ôm cổ Mục Trạm, hôn lên môi hắn một cái rồi cọ cọ: “Cảm ơn.”

Lập tức Mục Trạm giống như một chú chó lớn được vuốt lông, hắn hơi nheo mắt, hiển nhiên rất thích cậu thân cận như vậy.

Văn Minh Ngọc hôn xong rồi đột nhiên phát hiện hành vi này của mình dính người tới mức nào, cứ như thể động cái là hôn vậy. Cậu lập tức lùi lại ngồi trước bàn, nghiêm trang đọc sách làm bài, ra vẻ vừa rồi không hề làm gì nha.

Mục Trạm cười nhẹ, thấy đôi tai phiếm hồng giấu trong tóc cậu liền vươn tay nhéo nhéo.

Văn Minh Ngọc cuống quýt tránh, thì thầm nói: “…….Em rất bận.”

Ý cười của Mục Trạm càng thêm rõ ràng, “Dùng xong liền vứt sao? Thật vô tình.”

Văn Minh Ngọc im lặng, làm bộ như không nghe thấy.

Ngón tay Mục Trạm đang nhéo nhéo tai cậu nhẹ nhàng trượt xuống, đẩy sợi tóc ra rồi nhéo nhéo sau gáy. Văn Minh Ngọc lập tức run lên, tay cầm bút cũng mềm nhũn, trượt ra một nét vạch kỳ quái.

Cuối cùng Văn Minh Ngọc cũng không nhịn được đuổi người đi. Mục Trạm hôn cậu thêm chút mới xoay người quay đi xử lý chính sự, vẻ mặt không rõ ràng, nhưng ai thấy cũng có thể biết tâm trạng hắn đang rất tốt.

Văn Minh Ngọc lại càng rõ ràng hơn. Cậu cảm giác tin tức tố xao động kia tựa như rượu mạnh xuống yết hầu, cay nồng, kích thích, tác dụng chậm nhưng đủ, khiến người ta thích thú.

Tới lúc dùng bữa tối, cung nhân bưng đồ ăn lên bày biện.

Văn Minh Ngọc đã ngồi sẵn trước bàn chuẩn bị ăn rồi.

Ăn Tết, nhìn tên đoán nghĩa, chính là ăn.

Các ngày lễ khác nhau luôn có những món ăn đặc sắc khác nhau, là người thì ai cũng thích ăn, đặc biệt là Văn Minh Ngọc đến từ thế giới đa phần mọi người chỉ dùng dịch dinh dưỡng, lại càng thích ăn hơn.

Ăn Tết thì càng có nhiều món hơn. Hơn nữa vì Văn Minh Ngọc thích ăn nên Ngự Thiện Phòng đã nhận được thánh chỉ luôn luôn thay đổi thực đơn đa dạng, mỹ thực từ ngũ hồ tứ hải hay các món đặc sắc trong dân gian, hương vị đều rất ngon. Có thể ăn còn chưa quen nhưng cũng rất ý vị.

Tôm lồng đèn, bún riêu cua, bò hầm, giò thủ sốt, ghẹ nhồi cam, bánh canh hoa mận…....

Món ăn nào cũng rất tinh tế, không chỉ có mùi vị rất ngon, mà nhìn cũng rất đẹp mắt khiến người ta không khỏi trầm trồ khen ngợi tác phẩm nghệ thuật một lúc, thậm chí có hơi không muốn ăn, nhưng sau đó lại bị mùi thơm quyến rũ rồi lập tức ăn luôn.

Trừ các món ăn đa dạng đó thì sủi cảo là thứ không thể thiếu trong ngày Tết, mỗi chiếc đều có vỏ mỏng lại nhiều nhân, nhìn giống như nguyên bảo, thực no đủ. Ngự Thiện Phòng có nhiều loại nhân sủi cảo, Văn Minh Ngọc không nhịn nổi, loại nào cũng ăn.

Ngoài bữa chính, còn có điểm tâm phong phú, bánh mật, bánh gạo, bánh tổ ong, chả giò chiên, bánh bao chiên……Văn Minh Ngọc ăn tất, gắp một miếng bánh mật vào miệng, vừa mềm vừa ngọt, khiến Văn Minh Ngọc ăn hết miếng này đến miếng khác.

Cứ ăn như vậy, dạ dày Văn Minh Ngọc chợt có cảm giác không tiêu hóa nổi, ăn xong là no căng khiến cậu phải ngồi xoa bụng.

Hôm nay Văn Minh Ngọc ăn xong liền nằm ườn ra tháp quý phi như một con mèo lười, cả người mềm nhũn, không muốn nhúc nhích.

Mục Trạm bước qua đứng bên cạnh cậu, nhìn chằm chằm cậu hồi lâu.

Văn Minh Ngọc tưởng hắn có chuyện muốn nói, nghiêng đầu mê man hỏi: “Sao vậy?”

Mục Trạm nhếch miệng cười, đột nhiên nói một câu, “Hình như em béo lên.”

Văn Minh Ngọc lập tức trừng mắt không tin nổi, lập tức sờ sờ mặt mình, lại sờ bụng, sau đó nhéo nhéo eo, quả thực có chút thịt rồi!

Cậu không nhịn được bò dậy đi soi gương, nhìn chằm chằm bóng người trong đó.

Chưa tới mức béo lên, nhưng quả thực đã có da có thịt hơn trước rồi. Tuy còn gầy nhưng không còn cảm giác mảnh khảnh như trước kia nữa.

Văn Minh Ngọc nghĩ thầm, cậu thích ăn mặn mà, nhưng sao có thể trách cậu được? Là do đồ ăn ngon quá chứ!

Hơn nữa cậu chỉ ăn nhiều dịp Tết thôi, sau đó sẽ gầy lại.

Trở lại tháp quý phi, cậu bắt đầu do dự, hay thôi đừng nằm nữa, đi lại một hồi không lại thêm thịt nữa mất.

Còn đang rối rắm thì Mục Trạm đã kéo cậu ngồi lên đùi mình, còn sờ soạng bụng cậ một chút, “Không béo đâu, có chút thịt ôm càng thích.”

Văn Minh Ngọc im lặng nhìn. Nuông chiều quá mức sẽ làm hại trẻ đó có biết không hả?

Mục Trạm lại cười bổ sung, “Hơn nữa, em còn có thể nhịn ăn sao?”

Văn Minh Ngọc: “………..”

Nhất châm kiến huyết, đúng là một câu hỏi hay.

Còn không phải do tự chủ của mình sao? Ăn ít chút là đơn giản hơn nhiều rồi, nhưng cậu…..

Được rồi, cậu không thể.

Văn Minh Ngọc bị nhìn thấu, chỉ đành im lặng thừa nhận mình là quỷ tham ăn.

Nhưng dù thực sự là vậy thì cũng chỉ cậu được nói ra thôi, người khác không được. Thỏ thẹn quá hóa giận liền há miệng cắn người, nhưng người bị cắn cũng không tức giận, ngược lại còn thích thú vuốt lông cho cậu.

Sau đó thì Văn Minh Ngọc vẫn cứ vui vẻ ăn uống, nhưng đã có ý thức khống chế lượng cơm hơn chút, không ăn quá nhiều. Nhưng cứ có người bên cạnh gắp đồ cho là cậu lại ăn. Trở ngại lớn nhất trên con đường giảm béo của cậu không ai khác, chính là Mục Trạm.

Văn Minh Ngọc hầm hừ, Mục Trạm sờ sờ bụng cậu, còn nghiêm túc hỏi: “Hay là có rồi?”

Văn Minh Ngọc chợt ngơ ngác, cậu quên mất còn có thể có khả năng này. Nhưng vừa ngẩng đầu thấy Mục Trạm đang tươi cười liền biết hắn lại đang trêu mình.

Cũng phải, dù thực sự có cũng không nhanh vậy được, mới có mấy ngày mà.

Văn Minh Ngọc đá hắn một cái rồi thu dọn đồ đạc. Mai cậu phải đến Quốc Tử Giám rồi.

Mục Trạm nhìn nhìn rồi không nhịn được nhíu mày, cảm thấy kỳ nghỉ quá ngắn, hay là kéo dài thêm chút?

Văn Minh Ngọc nghe vậy liền khiếp sợ quay đầu, “Anh nói thật sao?”

Mục Trạm hỏi lại: “Em cảm thấy không tốt à?”

Văn Minh Ngọc nói: “Đương nhiên không rồi. Không phải có câu, nước không thể một ngày không có vua sao?”

Mặt Mục Trạm trầm xuống, rõ ràng không vui, lạnh giọng nói: “Cô nói đùa thôi.”

Văn Minh Ngọc: “…………”

Vừa rồi thái độ của anh chẳng giống nói đùa chút nào đâu, càng ngày càng giống hôn quân rồi đấy.

Hôm sau Mục Trạm và Văn Minh Ngọc đều ra cửa rất sớm.

Mục Trạm mặt vô biểu tình, mặc long bào, khí thế rất đáng sợ. Cung nhân nơm nớp lo lắng, Triệu Đức Toàn cũng cúi đầu, không dám tùy tiện lên tiếng.

Văn Minh Ngọc hơi buồn cười, cậu bước tới ôm lấy Mục Trạm một chút, “Trưa nay gặp.”

Lúc bấy giờ sắc mặt Mục Trạm mới hòa hoãn.

Quốc Tử Giám.

Văn Minh Ngọc đi xe ngựa tới cổng rồi bước vào như trước. Mới có hơn mười ngày thôi mà cậu đã cảm thấy hơi xa lạ rồi. Dù sao Tết năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cậu có cảm giác như thời gian đã lâu lắm rồi.

Đầu tiên đương nhiên là lễ khai giảng, không quá giống với thế giới tương lai, nghi thức cũng nhiều hơn, Tế Tửu, tương đương với Hiệu trưởng của Quốc Tử Giám cũng sẽ lên diễn thuyết.

Nhưng dù là cổ đại hay tương lai thì cũng vẫn sẽ có một vài thứ tương tự nhau, ví dụ như buôn chuyện sau kỳ nghỉ. Các học sinh hứng thú bừng bừng kể mấy chuyện thú vị của mình trong kỳ nghỉ Tết.

Tất nhiên cũng có người hỏi Văn Minh Ngọc.

Diệp Húc hiếu kỳ hỏi: “Nghỉ Tết ngươi làm gì?”

Văn Minh Ngọc im lặng.

Cậu chẳng biết nên nói sao nữa.

Chẳng lẽ nói, à, ta tỏ tình, đính hôn, sắp thành Hoàng hậu rồi?

Là người duy nhất nơi đây biết thân phận của Văn Minh Ngọc, vẻ mặt Tế Tửu vô cùng vi diệu.

Tế Tửu trừng mắt nhìn Diệp Húc, ánh mắt hình viên đạn, tràn đầy ý muốn nói.

Đừng hỏi nữa, mau câm miệng, ta chưa muốn chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro