Chương 61: Nghe lời (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Nghe lời (1)

Văn Minh Ngọc mấp máy môi, đang định nói qua loa mấy chuyện thì Tế Tửu đứng cách đó không xa liền hắng giọng hai tiếng rồi nhìn sang bên này, nghiêm túc nói: “Đừng đứng đó nói chuyện phiếm nữa, đã ôn thi hết chưa?”

Dù sao cũng là học sinh, ngày thường có nghịch ngợm đến mấy thì vẫn theo bản năng thu liễm trước mặt Tế Tửu, cả đám cúi đầu ngoan ngoãn đáp lời rồi vội vàng vào lớp.

Trên đường đi còn có người không nhịn được nói thầm: “Không phải vẫn còn chút thời gian sao? Làm gì gấp vậy chứ?”

Văn Minh Ngọc không cần bịa chuyện nữa liền nhẹ nhàng thở ra, thấy những người khác bước nhanh vào lớp nên cậu cũng đi theo, còn vô thức quay lại cảm kích Tế Tửu vừa rồi đã giải vây giúp.

Nhưng không ngờ trong lúc cậu quay lại thì đúng lúc Tế Tửu cũng đang nhìn cậu, đối phương thấy vậy liền khẽ sửng sốt, sau đó rũ mắt, hơi hơi khom người, kín đáo hành lễ với cậu, động tác mịt mờ như sợ bị ai trông thấy.

Văn Minh Ngọc không khỏi mở to mắt nhìn một vòng xung quanh, sau đó mới xác định ông quả thực đang hành lễ với mình. Cảm giác này thực khiến người hoảng sợ hệt như lúc đang đi học thì thấy thầy hiệu trưởng cúi đầu chào mình vậy. Hơn nữa tóc mai bên thái dương Tế Tửu đã bạc trắng, một người đã nửa trăm tuổi khom lưng hành lễ với mình, cậu thực sự không dám nhận.

Văn Minh Ngọc sợ tới mức ngây ra quên cả đáp lại, mãi tới khi Diệp Húc phát hiện, gọi cậu một tiếng, cậu mới đuổi kịp.

Trên đường vào lớp, Văn Minh Ngọc cứ nghĩ, vì sao Tế Tửu lại hành lễ với cậu, ông biết thân phận của cậu sao? Trừ lý do này hình như cũng chẳng còn lý do nào khác. Nói như vậy, vừa rồi Tế Tửu ngăn họ nói chuyện phiếm, giục họ đi ôn thi cũng là cố ý giúp cậu rồi.

Cảm xúc của Văn Minh Ngọc phập phồng nhưng chỉ một lúc sau đã tự bình tĩnh lại. Lúc trước cậu đáp ứng thành hôn với Mục Trạm thì đã biết sau này sẽ thường xuyên có người hành lễ với mình, tuy hơi mất tự nhiên nhưng rồi cũng phải quen thôi.

Lúc Văn Minh Ngọc vào lớp thì đã bình thường trở lại, tươi cười nhìn các bạn học.

Sắp thi tới nơi rồi.

Nhưng trạng thái của mỗi người đều không giống nhau.

Có người nước đến chân mới nhảy, giờ mới đọc sách, thậm chí còn chắp tay trước ngực cầu nguyện, miệng lẩm nhẩm khấn vái. Đây là học tra. Diệp Húc coi như đầu đàn trong đám đó, đúng kiểu lợn chết không sợ nước sôi, cậu ta bị người nhà ép buộc phải vào Quốc Tử Giám học, chí không ở nơi đây, chẳng hề để bụng thành tích.

Có người lại cực kỳ bình tĩnh, nhưng cũng không hề chểnh mảng, họ ôn tập đầy đủ, chẳng sợ kỳ thi nào hết. Đây là học bá, ví dụ như Thiệu Ngôn, Sở Xu Lệ.

Có người ngồi đoan chính, nắm chặt bút, hai mắt tỏa sáng vô cùng chờ mong, có vẻ cực kỳ mong kỳ thi tới. Đây là thần đồng, cả trường này chỉ có một mình Vệ Thần mà thôi.

Văn Minh Ngọc đột nhiên cảm thấy, đối với đám người này, cậu bình thường tới mức nào.

Hai khắc sau, giám thị và trợ giáo đến phát đề thi, sau đó tuyên bố cuộc thi bắt đầu, bảo các học sinh an tĩnh, chớ có nhìn ngang nhìn dọc.

Trợ giáo khác thì không biết nhưng trợ giáo này quả thực rất thích hợp làm cán bộ coi thi.

Văn Minh Ngọc cúi đầu chuyên chú làm, không biết trợ giáo đã bước tới bên cạnh cậu từ bao giờ, còn không đi đâu cả, cứ dừng ở chỗ cậu nhìn chằm chằm.

Cả người Văn Minh Ngọc cứng lại, trong lòng cực kỳ muốn bảo trợ giáo tránh ra.

Đương nhiên là cậu nghĩ thế rồi.

Trợ giáo nhìn nhìn, đột nhiên thở dài.

Tay cầm bút của Văn Minh Ngọc khựng lại, vô thức chú ý sang trợ giáo.

Sao ngươi lại thở dài? Ta làm sai chỗ nào hả? Ngươi nói ra đi chứ, cầu xin ngươi, ta sửa còn không được sao?!

Nhưng đương nhiên là trợ giáo không nói rồi, lắc đầu thở dài xong đứng thêm một lúc rồi chạy tới gieo tai họa cho học sinh khác.

Văn Minh Ngọc không nhịn được điên cuồng đọc lại xem mình sai chỗ nào.

Một bạn ngồi đằng trước cậu tỏ vẻ, khổ muốn chết.

Hết buổi sáng rốt cuộc cũng thi xong.

Đa phần học sinh đều thở phào nhẹ nhõm, vừa hưng phấn vừa thấp thỏm, dù sao thì cũng thi xong rồi, không cần tiếp tục bị tra tấn nữa, nhưng đồng thời cũng lo làm bài không tốt, còn có người so đáp án với nhau nữa.

Diệp Húc – kẻ suýt nữa nộp giấy trắng sau đó bị trợ giáo nhìn chằm chằm nên không thể không viết vài chữ - lập tức vung tay lên, tiêu sái nói, “Thi xon rồi, bàn làm cái gì nữa, đi nhà ăn ăn cơm đê!”

Văn Minh Ngọc còn phải về hoàng cung, tất nhiên không đi được.

Diệp Húc kỳ quái hỏi: “Dùng bữa ở Quốc Tử Giám tiện hơn nhiều, ngươi cứ chạy tới chạy lui không mệt sao?”

Văn Minh Ngọc đáp: “Vẫn ổn, nhà ta gần mà.”

Diệp Húc sờ sờ cằm, không hỏi lại, chỉ xách tên lùn Vệ Thần cùng nhau ra ngoài, Vệ Thần gạt tay cậu ta rồi sửa sang lại áo đồng phục của mình cho tới khi không còn nếp nhăn nào mới hài lòng dừng lại, nhưng lập tức lại bị Diệp Húc cố tình trêu cho loạn như cũ.

Diệp Húc cảm thấy trêu thằng nhóc này vui cực kỳ. Sở Xu Lệ đúng lúc đi qua, dừng một chút rồi vẫn hỏi Vệ Thần có muốn đi cùng mình không.

Vệ Thần gật đầu luôn không cần nghĩ, “Đi cùng người thông minh đương nhiên phải thoải mái hơn rồi.”

Diệp Húc lập tức đuổi kịp, “Dám bảo ta ngu à?”

Ba người này, Vệ Thần đứng giữa đột nhiên lọt thỏm hẳn xuống. Nhưng nó không thèm để ý, trả lời như lẽ đương nhiên: “Chẳng lẽ không phải? Chỉ có đồ ngốc như ngươi mới đi hỏi Văn Minh Ngọc tại sao không dùng bữa ở Quốc Tử Giám.”

“Chuyện này thì sao, chả lẽ ngươi biết lý do?”

Vệ Thần dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ nhìn cậu ta, “Ngươi ngẫm lại dáng vẻ thường ngày của hắn đi, dùng bút lông sói, xe ngựa, còn có rất nhiều chi tiết khác nữa, tuy đã cố ý che giấu nhưng chỉ cần lưu tâm hơn chút là sẽ phát hiện ra thân phận hắn không bình thường. Ngươi nói học sinh nơi đây xuất thân từ những gia tộc lớn là chuyện bình thường, nhưng cho tới bây giờ, ngươi có biết hắn thuộc về gia tộc nào không? Thân phận càng thần bí càng chứng tỏ địa vị của hắn rất lớn. Ta cảm thấy rất có khả năng hắn là con cháu hoàng thất.”

Diệp Húc nghe xong nhưng không tin, còn cười nói: “Sao có thể? Con cháu hoàng thất đều sẽ học ở trong cung, có tiến sĩ giỏi nhất dạy dỗ, sao mà học cùng chúng ta được? Ngươi nói thần bí làm ta nghĩ Văn Minh Ngọc chính là Hoàng hậu tương lai còn hợp lý hơn! Lúc nghỉ Tết, cả thiên hạ này đều đã biết Thánh thượng muốn lập một nam tử làm Hoàng hậu, tên chưa rõ, nhưng vừa vặn lại mang họ Văn, này có trùng hợp không chứ!”

Vệ Thần nhíu mày, nghiêm túc đáp: “Ngươi nói rất có lý.”

Diệp Húc khoa trương ôm bụng cười. Cậu ta cảm thấy mình chỉ chém gió thế thôi mà thằng nhóc này tin sái cổ, đúng là ngốc, Hoàng hậu tương lai sao có thể học cùng bọn họ được. Cười chết mất, vụ này mà là thật, cậu ta sẽ trồng cây chuối ăn cơm lội ruộng luôn!

Sở Xu Lệ nghe vậy, vô cùng ghét bỏ nhíu mày.

Vệ Thần nghiêm túc nói: “Quân tử lời nói gói vàng.”

Còn tiện tay túm Thiệu Ngôn tới làm chứng.

Diệp Húc rất tự tin nói.

Mà lúc này, Văn Minh Ngọc mà họ nói đang ngồi xe ngựa trở về Thái Cực Điện.

Hôm nay hiệu suất làm việc của Mục Trạm rất cao, còn về sớm hơn cả Văn Minh Ngọc.

Văn Minh Ngọc vừa bước vào đã đối diện với ánh mắt Mục Trạm, thấy hắn ngồi, mặt hướng ra cửa điện, vẻ mặt bình đạm, có vẻ như đang chờ mình về.

Văn Minh Ngọc sửng sốt, vô thức bước nhanh qua, “Em về rồi.”

Mục Trạm cũng rất tự nhiên ôm cậu vào ngực, thấp giọng lên tiếng, “Ừm.”

Không biết tại sao chỉ một việc nhỏ như vậy thôi mà cũng khiến Văn Minh Ngọc vô cùng vui vẻ, cũng ôm lại Mục Trạm.

Lúc cậu về nhà thấy có người đang chờ cậu, cậu nói em về rồi thì người ấy sẽ đáp lại.

Cảm giác có người nhà, thực tốt.

Lúc ăn trưa, Văn Minh Ngọc kể hết chuyện ở Quốc Tử Giám cho Mục Trạm nghe, đương nhiên cũng nhớ tới việc Tế Tửu hành lễ với mình, liền hỏi: “Tế Tửu biết thân phận của em sao?”

Mục Trạm gật đầu, “Đúng vậy, trước khi em vào Quốc Tử Giám, cô đã lệnh cho ông ta qua đây rồi dặn dò. Nếu có việc gì phát sinh, ông ta sẽ xử lý.”

Văn Minh Ngọc thế mới biết có lẽ hắn đã làm càng nhiều thứ mà không nói gì với cậu. Trong lòng cậu khẽ động, còn chưa kịp nghĩ gì thì thân thể đã hành động trước, vươn qua hôn Mục Trạm một cái rồi cười nói: “Bệ hạ thật tốt.”

Thật lâu trước kia cậu cũng đã từng nói những lời này. Nhưng khi đó cậu diễn kịch, còn bây giờ là thực lòng.

Đương nhiên Mục Trạm đã nhìn ra, ý cười trong mắt không hề giảm.

Ăn một lúc, Văn Minh Ngọc lại hỏi: “Còn có người khác biết không?”

Mục Trạm cười: “Xem em có muốn hay không đã.”

Ý là trước mắt thì không ai biết nữa, kể cả tiến sĩ trước đây dạy cậu cũng không biết rõ toàn bộ.

Văn Minh Ngọc suy tư một chút rồi nói: “Vậy em không muốn đâu, giờ em ở trường khá ổn, nếu người khác biết thân phận của em chắc họ sẽ không cư xử như bình thường nữa.”

Mục Trạm gật đầu. Lúc trước nhìn danh sách nhập học, xem các học sinh đến từ gia tộc nào, hắn đã suy xét qua rồi. Ở Quốc Tử Giám vẫn không nên để quá nhiều danh lợi thị phi trộn lẫn, như vậy sẽ tốt cho các học sinh hơn, cũng có thể cho Văn Minh Ngọc một môi trường học tập tương đối sạch sẽ.

Hiện tại cũng đã chứng minh suy xét khi đó là tất yếu, đúng là Văn Minh Ngọc ở Quốc Tử Giám rất ổn.

“Có chuyện thì cứ đi tìm Tế Tửu, đừng sợ phiền toái, em vui vẻ mới là quan trọng nhất.” Mục Trạm là người rất bất công, hắn nói như thể chuyện đương nhiên.

Văn Minh Ngọc cười gật đầu, “Vâng, bây giờ em cũng rất vui vẻ.”

Gần như chuyện gì Mục Trạm cũng suy nghĩ cho cậu. Trước kia cậu luôn phải tự mình tính toán, vì không có thân nhân nên chuyện gì cũng phải dựa vào mình, mà hiện giờ cậu được người bảo vệ trong tháp ngà, nâng niu trong lòng bàn tay, đối đãi như bảo vật vậy.

Trước kia Văn Minh Ngọc chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy. Cậu thành công ngụy trang làm một Beta, kế hoạch tốt nhất chính là bình thản sống hết một đời.

Văn Minh Ngọc thực sự cảm thấy bây giờ rất tốt, rất hạnh phúc.

Mà lúc này, Văn Minh Ngọc đột nhiên hỏi cậu một câu, “Tối nay em muốn ăn gì?”

Văn Minh Ngọc: “Ăn lẩu!”

Trả lời không chút do dự, âm thanh thanh thúy, hai mắt cũng sáng rực lên.

Cậu đã nghe nói đến món lẩu từ sớm rồi nhưng chưa từng được ăn thử. Mùa đông lạnh giá, có nồi lẩu nghi ngút khói, nước dùng sôi sùng sục, đủ loại nguyên liệu tươi ngon được nhúng vào, khói trắng nổi lên nghi ngút, người thân bạn bè ngồi quây quần bên nhau, vô cùng náo nhiệt.

Mục Trạm đương nhiên gật đầu nói: “Được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro