Chương 61: Nghe lời (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Nghe lời (2)

Ngự Thiện Phòng có đầu bếp đến từ khắp nơi trong thiên hạ, đương nhiên sẽ có người biết làm lẩu, hơn nữa chế biến nước dùng từ những phối phương độc đáo, rất ngon.

Bữa tối hôm đó, nồi lẩu được dọn ra, dưới nồi có bếp than hồng, nồi chia làm chín khay, có vị cay nồng, có nước hầm xương thanh đạm, có vị chua ngọt.......có thể ăn nhiều loại khẩu vị, nguyên liệu làm nước chấm cũng rất phong phú.

Cung nữ bưng những khay rau dưa tươi sống lên bày biện quanh nồi lẩu, bát đĩa nhiều tới hoa cả mắt.

Thịt bò thịt dê cắt lát đều rất tươi, bên cạnh còn có hải sản, thịt, cá, cua, cá viên, sò tươi, hàu, mực, tôm biển…., còn cả nấm tươi cùng rau xanh xanh biếc.

Không chỉ ngon mà còn rất đẹp mắt, nhìn rất có mỹ cảm.

Nước lẩu sôi lăn tăn, mùi thơm nồng cứ tỏa ra khiến người ta ứa nước miếng.

Theo lý mà nói thì hẳn cung nhân phải chia thức ăn cho họ, nhúng đồ chín rồi gắp vào bát họ, họ chỉ cần ăn là được. Nhưng ăn lẩu thích ở chỗ tự mình nhúng đồ cho tới khi thịt vừa chín tới liền bỏ vào miệng, cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Cho nên Văn Minh Ngọc và Mục Trạm đều tự mình nhúng lẩu, muốn ăn gì thì ăn cái đó, thử hết tất cả các loại nước lẩu, cứ chín là lấy muỗng vớt lên đặt trong bát đối phương rồi đặt vào bát mình.

Nước dùng nào cũng ngon nhưng Văn Minh Ngọc vẫn thích nhất là vị cay nồng, món gì cũng nhúng, cả rau cũng nhúng luôn, chỉ một lúc đã cay xè, mặt đỏ như say rượu, trán rịn một tầng mồ hôi mỏng, miệng cũng hồng hồng, không nhịn được lè lưỡi tê tê như cún con.

Mục Trạm thấy vậy, ánh mắt tối sầm lại, ngay sau đó lại như thường đẩy bát trà sữa sang cho cậu.

Thứ này khác với trà sữa trong tương lai, nó nguyên thủy và chân thực hơn nhiều, sử dụng toàn sữa bò chất lượng tốt cùng lá trà thượng phẩm được tiến cống, ngay cả nước đun cũng phải chú ý. Sau khi pha sữa vào trà, hương vị thực thanh thuần ngon miệng, đầu bếp còn bỏ thêm các loại hạt và hoa quả tươi ngon.

Trước mặt Văn Minh Ngọc là một bát trà sữa bằng bạch ngọc khảm đá quý, vừa quý giá vừa tinh xảo đẹp đẽ, phía dưới còn có chút đá để ướp lạnh, uống vào giải cay rất tốt, đương nhiên hương vị cũng rất tuyệt.

Văn Minh Ngọc uống một ngụm rồi lập tức híp mắt, dáng vẻ thích thú vô cùng, tai thỏ cũng thoát ra đã biểu đạt tâm tình vô cùng tốt của cậu.

Mục Trạm thấy rất đáng yêu, cười nói: “Đừng uống quá nhiều.”

Văn Minh Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng nha.”

Nhưng nói là nói vậy thôi chứ ai nhịn được việc ăn lẩu cay mà không uống đồ uống lạnh chứ. Khi miệng vừa cay vừa nóng lại uống một ngụm đồ lạnh thì thật sảng khoái không gì sánh bằng. Thế mới nói, mùa đông uống lạnh với ăn kem cũng có một cảm giác thú vị khác.

Văn Minh Ngọc không cẩn thận uống cạn một bát, còn liếm đôi môi hồng hồng, chưa đã thèm.

Không cho uống thì cậu lén uống nha.

Ưm, lén uống còn thấy ngon hơn này!

Cứ liều lĩnh ăn uống như vậy, quá trình rất sảng khoái, nhưng chỉ lát sau Văn Minh Ngọc đã gặp tai ương, do cậu ăn quá nhiều đồ cay lại uống lạnh, cho nên sau bữa tối một canh giờ, cậu bắt đầu cảm thấy dạ dày mình ẩn ẩn đau.

Mục Trạm: “………..”

Vẻ mặt hắn rất cạn lời, có thể khiến một bạo quân lộ ra vẻ mặt như vậy, Văn Minh Ngọc cũng thực tài tình.

Gọi thái y tới, sau khi chẩn bệnh, vốn là phải uống thuốc nhưng Văn Minh Ngọc lại ăn quá nhiều rồi, nếu uống thuốc nữa có khi no tới nôn ra mất. Cho nên liền đổi thành bôi thuốc mỡ.

Thái y giải thích cách sử dụng xong liền cáo lui.

Không ai biết thuốc mỡ này do chính Mục Trạm thoa lên. Vừa rồi khi thái y dặn dò, Văn Minh Ngọc đang ôm bụng, đau tới mức nhỏ giọng rên hừ hừ, không tài nào tập trung nghe được, chỉ có Mục Trạm lắng nghe vô cùng nghiêm túc.

Sau đó Mục Trạm ôm người vào lòng, cởi áo tháo thắt lưng rồi thoa thuốc mỡ trắng sữa lên bụng cho cậu, lòng bàn tay chậm rãi tỉ mỉ xoa nắn, chỉ lát sau thuốc mỡ bắt đầu nóng lên, độ ấm này khiến Văn Minh Ngọc thực thoải mái, không đau tới mức rên hừ hừ nữa, cậu an tâm thả lỏng nằm trong ngực Mục Trạm, một lúc lâu sau thì khép hờ mắt, mơ màng như sắp ngủ.

Mục Trạm tiếp tục xoa nhẹ cho cậu hồi lâu mới dừng lại, sau đó đỡ người nằm lên giường, kéo lại vạt áo cho cậu rồi tính đi rửa tay.

Nhưng vừa đứng dậy, còn chưa kịp đi một bước đã bị Văn Minh Ngọc đang nửa tỉnh nửa mơ ôm lấy, đôi mắt cậu còn không mở ra được, chỉ dựa vào bản năng nhỏ giọng nói: “Cảm ơn bà xã ~”

Vì buồn ngủ nên giọng cậu mềm mềm ngọt ngọt, nghe mà ngứa ngáy vô cùng.

Mục Trạm cúi đầu nhìn rồi sửa đúng: “Là ông xã.”

Đôi mi dày của Văn Minh Ngọc rũ xuống, khẽ run rẩy, giống như một nắm lông vũ mềm nhẹ, xào xạc, vô tình quét qua trái tim hắn. Cảm giác ngứa ngáy khiến tim người ta loạn nhịp.

Mục Trạm nửa ngồi bên mép giường, đột nhiên không muốn đi đâu nữa. Thật lâu sau hắn mới cúi người khẽ hôn Văn Minh Ngọc rồi đi rửa tay, xử lý chính sự.

Văn Minh Ngọc chưa ngủ bao lâu, cảm giác bụng hơi nóng, sau khi đỡ hơn nhiều thì cậu ngồi dậy làm bài tập, mai còn phải nộp mà.

Mục Trạm thấy cậu dậy liền hỏi: “Bụng không đau nữa sao?”

Văn Minh Ngọc cười tươi: “Không đau nữa rồi.”

Mục Trạm gật đầu, nhàn nhạt nói: “Sau này sẽ không ăn lẩu nữa.”

Vẻ tươi cười của Văn Minh Ngọc lập tức biến mất, suy sụp nói: “Đừng mà, lẩu ngon như vậy, không phải bệ hạ cũng rất thích sao?”

Mục Trạm nói: “Lần sau em sẽ lại ăn tới mức đau bụng.”

Văn Minh Ngọc: “Em sẽ ăn ít, hơn nữa chỉ nhúng nước canh suông thôi.”

“Không uống trà sữa.”

“Nhưng mà……..” Lẩu cùng trà sữa là tuyệt phối, thiếu một thứ cũng không được.

“Em uống ít thôi, anh có thể trông chừng em mà.”

Văn Minh Ngọc chớp chớp đôi mắt ướt sũng, vẻ mặt cầu xin anh đó.

Mục Trạm liếc cậu, “Anh không trông chừng được em.”

Giống như bây giờ, nếu cậu lộ ra vẻ mặt đáng thương như vậy, hắn sẽ không cự tuyệt nổi.

Văn Minh Ngọc không hiểu, còn tưởng hắn không tin mình, vội bảo đảm, “Anh nói không uống, em nhất định sẽ nghe lời không uống nữa liền.”

“Nghe lời?”

Mục Trạm khẽ nheo mắ, như nghĩ tới cái gì, “Em đồng ý với anh một việc, anh cho em ăn lẩu, uống trà sữa.”

Văn Minh Ngọc nói luôn, “Được!”

Việc gì cũng chưa hỏi, cứ thế đồng ý luôn. Cậu cảm thấy Mục Trạm sẽ không yêu cầu chuyện gì quá đáng đâu, mà nếu thực sự hơi quá thì cậu sẽ chơi xấu, ăn trước đã rồi chạy làng.

“Yên tâm, đối với em mà nói, đây là chuyện rất dễ thôi.” Mục Trạm khẽ cười, chậm rì rì nói, “Gọi anh ông xã đi.”

Văn Minh Ngọc lập tức cứng đờ, vẻ mặt như thể bị cướp mất bà xã.

Mục Trạm lười biếng dựa lưng vào ghế, khí định thần nhàn nói: “Chính em đồng ý rồi đó.”

Văn Minh Ngọc giật giật môi, nhưng vẫn chưa gọi ra.

Mục Trạm rất kiên nhẫn chờ.

Văn Minh Ngọc thầm nghĩ, chẳng phải có hai chữ thôi sao? Có thể khó tới mức nào chứ!

Tai cậu đỏ bừng, nhắm mắt lại liều mạng nói: “Anh là cục cưng lớn xinh đẹp tốt bụng, là bà xã tốt nhất của em, tốt hơn tất cả mọi người trên thế giới này, cũng là…..ông xã của em.”

Đoạn trước nghe sống động mạnh mẽ lắm, nhưng đoạn sau thì cứ như khinh khí cầu, đoàng một cái liền rơi xuống vực.

Mục Trạm dừng lại, không phản ứng, coi như không nghe thấy.

Văn Minh Ngọc cảm thấy đã nói được một lần thì có gì mà phải thẹn thùng nữa, cậu mở mắt ra nhìn Mục Trạm, đánh bạo nói: “Ông xã của em là ai? Đương nhiên là người cho em ăn lẩu cho em uống trà sữa, em thích ăn gì cũng cho em ăn, là người em thích nhất nha.”

Nói xong còn giảo hoạt bổ sung thêm một câu, “Anh nói có đúng không nha?”

Mục Trạm cố nhịn, nhưng vẫn không nhịn nổi bật cười thành tiếng, một hồi lâu mới nói: “……Đúng.”

Văn Minh Ngọc hoàn thành xong liền tiến lại ôm lấy Mục Trạm, cúi đầu dán lên mặt hắn cọ cọ. Bà xã cao lãnh đại mỹ nhân làm nũng, mình ngẫu nhiên gọi ông xã một tiếng thì có sao đâu? Dù sao sau này cậu vẫn sẽ gọi bà xã nha.

Mục Trạm sửng sốt một hồi, hai má mềm mại cọ qua làn da, cảm giác mát mát, thực thích.

Dán một hồi, Mục Trạm liền duỗi tay nắm cằm cậu hôn lên, rồi trầm thấp nói: “Chỉ như vậy không đủ đâu.”

Ngay sau đó liền thay đổi trạng thái, Văn Minh Ngọc bị Mục Trạm ôm lên ngồi trên đùi hắn hôn một hồi lâu. Nếu không phải cả hai còn có việc phải làm thì chắc chắn sẽ biến thành cảnh tượng không thể miêu tả.

Môi Văn Minh Ngọc sưng đỏ, tim cũng đập nhanh, trở về tiếp tục làm bài tập. Mục Trạm cũng cúi đầu xem tấu chương, nhưng tốc độ chậm hơn ngày thường rất nhiều, hắn giơ tay đỡ trán, thở ra một hơi, mạnh mẽ bắt ép bản thân tỉnh táo lại mới có thể quay về hiệu suất như ngày thường.

Hôm sau.

Lúc tới Quốc Tử Giám, tiến sĩ đã chấm bài thi hôm qua xong, đang giao cho trợ giáo trả bài. Có học sinh chủ động hỗ trợ.

Một thanh niên cao gầy bước đến trước mặt Văn Minh Ngọc, hắn đưa bài thi cho cậu rồi cười nói: “Văn Minh Ngọc, ngươi làm bài rất tốt.”

Tuy học cùng lớp nhưng Văn Minh Ngọc cũng không mấy khi nói chuyện với hắn, chỉ nhớ mang máng đối phương họ Thái, “Cảm ơn.”

Thanh niên cũng không tránh ra, chỉ tiếp tục nói: “Ta là Thái Tân Hàn, nếu ngươi không ngại, chúng ta có thể kết bạn không?”

Văn Minh Ngọc không tiện từ chối, chỉ có thể khách khí gật đầu, “……..À, có thể.”

Thái Tân Hàn vừa định nói gì, nhưng đúng lúc đó thì Diệp Húc tới cửa lớp, cậu ta vén mũ trên đầu ra rồi cởi áo choàng ném cho thị đồng, phủi phủi tuyết trên người rồi sang sảng nói: “Trong lớp ấm ghê, bên ngoài lạnh chết khiếp.”

Vừa ngẩng đầu đã thấy Văn Minh Ngọc, cậu ta liền hỏi, “Ngươi đứng ở cửa làm cái gì thế? Áo choàng còn chưa cởi kìa, không sợ ngộp sao?”

Văn Minh Ngọc quả thực có hơi ngộp, nhưng vừa rồi nói chuyện với Thái Tân Hàn mới chưa kịp cởi, giờ cậu mới cởi ra đưa cho thị đồng, sau đó bị Diệp Húc kéo tới gần lò sưởi ở góc phòng rồi ngồi xổm xuống, vừa hơ tay vừa nói chuyện phiếm.

Văn Minh Ngọc quay lại, thấy sau khi Diệp Húc xuất hiện, Thái Tân Hàn liền nhíu mày, có vẻ rất không vui, nhưng rất nhanh đã che giấu rồi đi tán gẫu với người khác.

Diệp Húc vỗ bả vai cậu, “Nhìn cái gì thế?”

Văn Minh Ngọc lắc đầu, “Không có gì.”

Không biết tại sao càng lúc càng có nhiều người tới gần lò sưởi. Vệ Thần, Sở Xu Lệ, Thiệu Ngôn đều tới đây hơ tay, giống như mấy động vật nhỏ trong rừng vây quanh đống lửa sưởi ấm vậy, khá manh.

Văn Minh Ngọc đột nhiên phát hiện thực ra trước nay họ chưa từng nói sẽ kết bạn, mà là bất tri bất giác tự hình thành một nhóm nhỏ, cứ nói chuyện thường xuyên thì sẽ càng ngày càng tự nhiên hơn.

Hôm nay, ánh mắt Vệ Thần nhìn cậu còn hơi lạ.

Văn Minh Ngọc nghi hoặc, “Sao vậy?”

Vệ Thần nghiêm túc lắc đầu, "Không có gì, ta chỉ đang nghiên cứu ngươi."

Văn Minh Ngọc không hiểu ra sao, nhưng bình thường Vệ Thần vẫn hay kỳ quái như vậy nên cậu cũng không nghĩ nhiều.

Diệp Húc cũng bỏ qua đề tài này, hứng thú bừng bừng nói: “Mai là Tết Thượng Nguyên, chúng ta ra ngoài chơi đi? Đi xem đoán đố đèn vũ sư phóng phóa hoa gì gì đó đi, vui lắm.”

Không thể không nói, Văn Minh Ngọc cũng hơi động tâm, nhưng cậu không đáp ứng ngay lập tức, mà là nói trước với Mục Trạm một chút, dù sao tình huống hiện tại của cậu như vậy, đi ra ngoài cũng không quá ổn thỏa.

Cậu về Thái Cực Điện nói chuyện này, rồi tỏ vẻ mình muốn đi.

Mặt Mục Trạm lạnh tanh, hỏi liền ba câu: “Đi đâu? Đi với bạn học nào? Bao lâu mới về?”

Văn Minh Ngọc bị hỏi đến đần người ra, rồi không hiểu sao cậu lại nhớ tới một emo trong tương lai, có hơi buồn cười.

Cậu cố gắng mím môi nhìn Mục Trạm, nhịn cười nói-----

“Em muốn hỏi, Bệ hạ có muốn đi cùng em không?”

Lời tác giả: Mục Trạm: Em đi đâu? Đi với ai? Mấy giờ về? Về rồi có còn yêu anh nữa không? *emo mèo ngồi xổm ở huyền quan vẻ mặt u ám*

Nhóc Ngọc: Đi cùng không?

Mục Trạm: là hẹn hò nha!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Lời trans: Tác giả mặn thế nhờ =))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro