Chương 62: Hẹn hò (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62: Hẹn hò (1)

Văn Minh Ngọc vừa dứt lời.

Mục Trạm sửng sốt, vẻ mặt hiếm khi sững sờ, một lúc lâu sau cũng chưa phản ứng lại, cứ cứng đơ như tượng đá.

Văn Minh Ngọc đợi một hồi lâu mà chẳng thấy hắn nói gì liền kéo tay áo Mục Trạm, nghiêng đầu hỏi lại hắn: “Bệ hạ? Có đi cùng em không?”

Mục Trạm bị kéo tay áo mới hoàn hồn, hắn có hơi mất tự nhiên khụ một tiếng, sau đó mới ra vẻ bình tĩnh gật đầu: “Có.”

Cứ như thể vừa rồi sóng to gió lớn trong nội tâm khiến trời đất biến sắc, cảm giác khiếp sợ pha lẫn mừng như điên như cự thú rít gào đều là giả vậy, hắn vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.

Không thể không nói, Mục Trạm ngụy trang rất tốt, dù sao hắn cũng là Hoàng đế, đương nhiên phải có kỹ năng che giấu cảm xúc, bất động thanh sắc. Nhất thời đến Văn Minh Ngọc cũng bị hắn lừa, còn thật sự cho rằng hắn không nghĩ nhiều, vì nể mình mời nên mới miễn cưỡng ra ngoài đi dạo.

Trong lòng Văn Minh Ngọc không khỏi có chút mất mát cùng do dự, vốn cậu muốn cùng Mục Trạm ra ngoài chơi Tết luôn, cảm giác này giống như đang hẹn hò vậy. Việc đầu tiên cần làm khi yêu đương tất nhiên phải là hẹn hò rồi, trước giờ Văn Minh Ngọc đã được hẹn hò bao giờ đâu, cậu cảm thấy rất mới mẻ, muốn cùng Mục Trạm thử xem.

Nhưng nếu Mục Trạm đã không muốn đi, mình lại cứ miễn cưỡng hắn thì thật không ổn lắm. Văn Minh Ngọc nghĩ nghĩ, lấy tính cách Mục Trạm, hẳn là hắn sẽ không thích những nơi quá nhiều người.

Văn Minh Ngọc dừng một chút, vừa muốn mở miệng, nhưng trong lúc lơ đãng lại phát hiện sau lưng Mục Trạm hình như có một bóng đen. Cậu sửng sốt, còn chưa phản ứng lại đó là gì.

Mục Trạm thấy cậu muốn nói lại thôi liền hỏi: “Em sao vậy?”

Giờ Văn Minh Ngọc lại không thấy bóng đen kia đâu nữa, dường như vừa rồi cậu chỉ hoa mắt nhìn nhầm mà thôi. Cậu nhìn lại Mục Trạm rồi do dự nói: “Nếu anh không muốn đi, vậy thì thôi cũng được.”

Mục Trạm càng sửng sốt, giờ hắn chẳng thể che giấu kinh ngạc trong mắt nữa, “Khoan đã……”

Hắn còn chưa nói xong, Văn Minh Ngọc đã cảm giác có thứ gì đó đang cọ cọ bên chân mình, cúi đầu nhìn mới phát hiện thì ra là một cái đuôi, vảy màu vàng ánh kim lấp lánh, ở trong điện này như đang phát sáng vậy, chỉ là bây giờ có vẻ hơi héo rũ, nhìn không có tinh thần, đang đổ rạp trên mặt đất cọ cọ mắt cá chân cậu.

Theo thông tin về loài rồng từ xa xưa đến nay, trên lưng rồng có những chiếc gai nhọn giống như vây cá, trải dài xuống tận đuôi, nhìn giống như tua mềm nhưng thực chất lại rất cứng, vảy dày đặc, sắc đến mức có thể cắt mọi thứ.

Nhưng khi cọ qua mắt cá chân cậu lại rất nhẹ nhàng, Văn Minh Ngọc chẳng cảm thấy đau đớn chi hết, ngược lại còn cảm thấy cái đuôi kia như đang tủi thân vậy. Quả nhiên, chiếc đuôi đó giật giật rồi quấn lên cổ tay cậu, chóp đuôi nhòn nhọn còn khẽ chạm lên mu bàn tay, rõ ràng là một chiếc đuôi rất lớn giờ lại cố thu lại cọ lên mu bàn tay cậu, nhìn tội nghiệp như một chú chó lớn đòi ăn vậy.

Văn Minh Ngọc ngẩng đầu, vẻ mặt hơi vi diệu nhìn Mục Trạm, “Bệ hạ, anh đang không vui sao?”

Vẻ mặt Mục Trạm âm trầm, hắn tóm lấy cái đuôi của mình về, không khách khí ném mạnh lên mặt đất, sau đó giấu đuôi đi, cái đuôi tiêu thất trong không trung.

Động tác rất có khí thế, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác như đang thẹn quá thành giận.

Hắn mím chặt môi thành một đường thẳng tắp, lạnh giọng nói: “Không.”

Văn Minh Ngọc: “……….”

Nhưng, nhìn kiểu gì cũng có nhé.

Mục Trạm rũ mắt nhìn cậu chăm chú rồi chậm rãi nói: “Không phải anh không muốn đi.”

Văn Minh Ngọc ngẩn ra, sau khi phản ứng lại, ánh mắt cậu lập tức lấp lánh như sau trời.

“Thật vậy chăng?!”

“Ừm.” Mục Trạm gật đầu, một lần nữa nhấn mạnh, “Anh muốn đi.”

Lập tức, Văn Minh Ngọc cười càng thêm xán lạn lóa mắt, không lời nào biểu đạt được tâm tình của cậu bây giờ, liền dứt khoát tiến lại gần ôm chặt lấy Mục Trạm.

Hẹn hò với bà xã! Cùng bà xã ở bên nhau! Siêu hạnh phúc hu hu!

“Quyết định rồi nha, ngày mai chúng ta cùng đi!”

Văn Minh Ngọc vừa mở miệng đã nói một đống, nói cậu đã hẹn sẵn địa điểm với mấy bạn cùng trường rồi, họ sẽ cùng nhau xem pháo hoa.

Mục Trạm nhíu mày, hơi bất mãn, “Chỉ hai ta đi thôi không được sao?”

Văn Minh Ngọc ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn: “Nhưng mà trước đó em đã từ chối không đi chơi cùng họ rất nhiều lần rồi, hơn nữa nếu em nói mình không đi mà tới lúc dạo chơi lại gặp phải họ thì xấu hổ lắm.”

Hình ảnh đó chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta xấu hổ muốn chết, hận không thể suốt đêm thoát khỏi hành tinh này rồi.

“Chúng ta có thể đi cùng họ trước, sau đó hai mình tách ra đi dạo, mọi người đều muốn chơi và xem những thứ khác nhau, tách ra cũng rất bình thường mà.”

Văn Minh Ngọc cũng nghĩ rồi, nếu Mục Trạm đồng ý thì đây chính là buổi hẹn hò của họ, đương nhiên chỉ cần hai người thôi. Nhưng đồng thời cậu cũng muốn Mục Trạm gặp gỡ bạn bè mình, chuyện gì cậu cũng muốn chia sẻ cùng hắn, muốn hắn biết. Tuy cậu chưa từng yêu đương, nhưng cậu vẫn biết sau khi hai người ở bên nhau, vậy giới thiệu người yêu của mình với bạn bè mình chính là một bước vô cùng quan trọng. Để từ đó vòng giao thiệp của hai người sẽ đan xen cùng nhau.

Sau khi nghe xong, Mục Trạm cảm thấy chỉ đi cùng người khác trong thời gian ngắn thôi thì cũng được, vì thế hắn gật gật đầu.

Hai người ôm nhau tình tứ một lúc rồi mới đi dùng bữa.

Lúc bị kéo đi ăn cơm, Văn Minh Ngọc nhìn bóng dáng cao lớn của Mục Trạm rồi chợt nhận ra, bóng đen vừa rồi cậu nghĩ do mình hoa mắt hẳn là thực.

Sau đó lại liên tưởng đến một loạt phản ứng vừa rồi của Mục Trạm, đây chẳng phải là muộn tao sao? Ngoài mặt thì ra vẻ nếu em thích thì anh miễn cưỡng đi cùng em vậy, nhưng thực ra lại phấn khích tới mức đuôi cũng không giữ được, giống như chó lớn vẫy đuôi vui vẻ vậy, cứ lúc ẩn lúc hiện.

Nhưng không ngờ cậu lại hiểu lầm, bảo Mục Trạm đừng đi, thế là cái đuôi rồng lập tức phản ánh đúng tâm trạng của hắn, héo rũ luôn.

Văn Minh Ngọc không nhịn được bật cười. Bà xã mình đáng yêu ghê.

Ngày hôm sau.

Văn Minh Ngọc đến Quốc Tử Giám.

Tuy hôm nay là Lễ Thượng Nguyên nhưng mấy hoạt động chúc mừng chủ yếu phải tới chạng vạng mới diễn ra. Cho nên…..buổi sáng vẫn phải đi học, coi như chỉ được nghỉ có nửa ngày.

Học sinh kêu than ầm ĩ, nhưng các tiến sĩ vẫn lãnh khốc vô tình, còn thô bạo gõ gõ bài thi. Nhìn lại thành tích của các ngươi đi, thế mà còn suốt ngày muốn ra ngoài chơi?!

Thực ra thì thành tích tổng thể vẫn rất ổn, nhưng Quốc Tử Giám nào phải trường tư thục bình thường, đại bộ nhận học sinh đều là nhân tài ưu tú cho nên yêu cầu cũng cao.

Vì thế, sáng ra các tiến sĩ phê bình mất một khắc, sau đó còn kết thúc bài giảng bằng một buổi kiểm tra nhỏ.

Văn Minh Ngọc nói với đám Diệp Húc: “Ta sẽ dẫn một người đi cùng, các ngươi có vấn đề gì không?”

Diệp Húc đáp luôn không cần nghĩ, “Ôi dào không sao, đi nhiều càng vui.”

Những người khác cũng nói vậy.

Văn Minh Ngọc khẽ bật cười.

Họ hẹn chạng vạng sẽ gặp nhau ở gần Nghênh Tiên Lâu. Buổi chiều vẫn ai về nhà nấy.

Còn Văn Minh Ngọc đương nhiên là về cung, thẳng tiến Thái Cực Điện.

Sau khi dùng bữa trưa, cậu làm bài tập về nhà còn Mục Trạm xử lý chính sự. Cả hai đều muốn hoàn thành càng sớm càng tốt để giành thời gian hẹn hò. Dưới ý tưởng đó, hiệu suất của cả hai cao đến bất ngờ, hoàn thành với tốc độ nhanh không tưởng.

Gần tới chạng vạng, họ cũng chuẩn bị xuất phát.

Dù sao thân phận cũng đặc thù, lễ hội lại đông người nên cũng lo sẽ có vấn đề. Cho nên Mục Trạm còn sắp xếp cấm vệ quân giả làm dân thường xen lẫn trong đám đông, lặng yên không tiếng động theo sau họ.

Trừ chuyện này ra, dung mạo của Mục Trạm cũng quá mức xuất chúng, dù đứng giữa đám đông cũng rất được chú ý. Như vậy không ổn.

Vì thế Văn Minh Ngọc giúp hắn trang điểm lại một chút, đơn giản chính là bình thường hóa ngũ quan tuấn mỹ này của hắn đi chút, đặc biệt thì khí thế sắc bén trên người Mục Trạm, nhìn sao cũng không giống người thường.

Văn Minh Ngọc ôm mặt Mục Trạm, sau khi chỉnh sửa một phen cũng đã có chút hiệu quả. Mục Trạm còn cố ý thu liễm một chút tin tức tố nên cũng ít gây áp lực cho người khác hơn, chỉ trong nháy mắt, hắn đã từ một bạo quân tuấn mỹ nhưng tối tăm đầy sát khí biến thành quý công tử dung mạo trung đẳng nhưng khí tràng hơi mạnh.

Trong quá trình hóa trang, Mục Trạm chỉ ngồi an tĩnh, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chú người chỉ cách gang tấc này, hơi thở nóng ướt của hai người quấn quýt lấy nhau, tin tức tố cũng chẳng phân biệt rõ ràng nữa.

Văn Minh Ngọc vốn đang rất nghiêm túc nhưng lại chẳng thể phớt lờ ánh mắt nóng rực kia được, nhiều lần còn suýt vẽ lệch tay, tai cũng càng lúc càng nóng. Cậu thực sự không còn cách nào, chỉ đành bảo hắn: “Anh nhắm mắt lại đi.”

Mục Trạm vẫn cứ nhìn chăm chú, mãi tới khi Văn Minh Ngọc quay sang lườm lườm, hắn mới nhắm mắt lại.

Không còn ánh mắt sáng quắc kia nữa, bàn tay đang run của Văn Minh Ngọc mới trở lại bình thường, nhưng tim cậu vẫn đập rất nhanh, còn rất vang, khiến cậu nghi ngờ liệu Mục Trạm ngồi gần mình thế kia có nghe được không.

Hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần tối, họ cũng xuất phát.

Để che giấu nên xe ngựa của họ cũng chỉ dùng loại bình thường, tới gần Nghênh Tiên Lâu thì xuống xe.

Họ không đến muộn, thậm chí còn hơi sớm, nhưng Diệp Húc thích ra ngoài chơi lại còn đến sớm hơn.

Ban đầu Diệp Húc cũng không để ý là họ đã tới, chỉ khi thấy người xung quanh bàn tán, cậu ta mới nhìn sang.

Không ít người đang cùng nhìn sang một hướng, hưng phấn thảo luận chuyện gì đó, thậm chí còn có vài cô nương đỏ mặt.

Diệp Húc vẫn luôn thích hóng chuyện, tuân theo nguyên tắc không bỏ lỡ một quả dưa nào nên cậu ta cũng ngó ra xem, nhưng không ngờ dưa lần này lại là bạn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro