Chương 62: Hẹn hò (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62: Hẹn hò (2)

Có hai thân ảnh thon dài đang dứng trước cửa tửu lâu, một người là bạn cùng trường Văn Minh Ngọc mà cậu ta vẫn quen thuộc, người còn lại là một nam tử xa lạ chưa từng gặp.

Trước kia Diệp Húc đã biết Văn Minh Ngọc rất đẹp rồi, nhưng cậu ta không thích nam phong, hơn nữa thường xuyên học cùng nhau ở Quốc Tử Giám nên nhìn cũng quen mắt rồi, nhưng giờ đang ở bên ngoài, hơn nữa thấy phản ứng của những người xung quanh, cậu ta mới sực nghĩ, dung mạo của Văn Minh Ngọc quả thực có thể xứng với danh đệ nhất mỹ nhân kinh thành.

Hơn nữa bên cạnh Văn Minh Ngọc còn có một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ tuy không đứng đầu nhưng cũng đã vượt qua vô số người, dù ném vào đám đông cũng sẽ không bị xem nhẹ. Mà quan trọng hơn là rõ ràng khí chất của hai người họ hoàn toàn bất đồng, nhưng khi đứng cùng nhau lại có cảm giác hài hòa đến khó tả.

Diệp Húc đang ngồi bên cửa sổ lầu hai, là nơi có tầm nhìn cực tốt, có thể nhìn rõ hai người Văn Minh Ngọc, nhưng cậu ta nhất thời xem tới ngây người nên chưa kịp gọi hai người kia.

Vẫn là do Văn Minh Ngọc cảm giác có ánh mắt ai đó đang nhìn, cậu ngẩng đầu lên, sau đó cười cười vẫy tay, sau đó lại quay đầu nói với người đàn ông kia chuyện gì đó, có lẽ là gặp bạn rồi các kiểu.

Nói chung thì thường ai nghe những câu như vậy cũng sẽ vô thức ngẩng đầu lên, nhưng Diệp Húc phát hiện, người đàn ông kia từ đầu đến cuối đều không thèm ngẩng đầu nhìn lấy một lần, giống như trừ Văn Minh Ngọc, không ai xứng đáng lọt vào ánh mắt hắn vậy.

Hai người Văn Minh Ngọc cùng bước vào tửu lâu, chỉ lát sau đã bước tới bàn Diệp Húc.

Ở khoảng cách gần, Diệp Húc càng nhìn rõ hơn. Người đàn ông đi cùng Văn Minh Ngọc là kẻ trời sinh quý khí, còn lộ ra uy áp ẩn ẩn khiến không kẻ nào dám hành động lỗ mãng trước mặt hắn.

Diệp Húc vốn rất nhanh miệng, thế mà giờ lại hơi câu nệ, còn an tĩnh hơn cả lúc thấy trưởng bối nhà mình nổi giận, giống như thể đó từ một bản năng……từ trong tâm vậy. Sau đó cậu ta lập tức đứng lên mời hai người ngồi xuống.

Văn Minh Ngọc rất tự nhiên ngồi bên cạnh Mục Trạm, đối diện với Diệp Húc.

Diệp Húc vô thức rót trà cho hai người, động tác quá mức tự nhiên, gần như là phản xạ có điều kiện, làm xong xuôi cậu ta mới phản ứng lại, quái lạ, sao tự nhiên mình lại tích cực như vậy chứ, cậu ta còn chưa hiếu thuận được với cha mình như vậy luôn. Không chỉ thế, cậu ta còn vô thức thu lại cái dáng ngồi làm càn của mình lại, eo thẳng lưng thẳng, thực sự là ngoan như học sinh tiểu học.

Đúng là gặp quỷ mà.

Diệp Húc thấy cả người mình đều không được tự nhiên, cố gắng để bản thân thả lỏng lại chút, một lần nữa quay về tư thế ngồi biếng nhác, khuỷu tay tùy ý chống lên bàn tám chuyện với Văn Minh Ngọc: “Đây là người sáng nay ngươi nói sẽ dẫn đi cùng đúng không, không giới thiệu chút sao?”

Văn Minh Ngọc cười, đang định nói: “Anh ấy là Mục, Mục…..”

Cái tên ấy vừa hiện lên trong đầu, cậu liền ngây ngẩn cả người. Quên không lấy một cái tên giả rồi, sao có thể trùng tên với Hoàng đế được. Văn Minh Ngọc bất giác nhìn sang Mục Trạm muốn cầu cứu, nhưng còn chưa nói gì thì Diệp Húc đã nói trước.

“Mộc Mộc?”

Diệp Húc hơi ngạc nhiên nhìn Mục Trạm, một đại nam nhân nhìn hung dữ lạnh lùng sao lại có một cái tên nghe đáng yêu vậy?

Văn Minh Ngọc lập tức thuận miệng nói theo: “Đúng, tên là Mục Mộc, vì ngũ hành thiếu mộc nên mới đặt tên vậy đó.”

Diệp Húc bừng tỉnh, sau khi đã biết là hai chữ nào còn thấy hơi đồng tình với người kia, tên gì mà nghe như nhũ danh của bọn nhóc vậy, chẳng hề uy vũ chút nào. Đột nhiên cậu ta thấy đỡ sợ hẳn.

Diệp Húc tiện tay cầm điểm tâm tinh xảo trên bàn lên ăn, sau đó như nghĩ đến chuyện gì, lại nói tiếp: “Đúng rồi, tên của hai người các ngươi hay nhỉ, vừa vặn ghép lại là Ngọc Mộc, tự dưng khiến ta nhớ đến cái tên tác giả khiến người ta vừa yêu vừa hận kia.”

Cậu ta vừa nói xong thì đám Vệ Thần cũng đúng lúc lên lầu, ngày hội rất đông, tìm một chỗ ngồi không hề dễ, Diệp Húc dứt khoát đứng dậy, còn dặn: “Ta đi dẫn bọn hắn tới đây, các ngươi nhớ đừng đi đâu đấy, bằng không sẽ mất chỗ.”

Cậu ta vừa đi, Mục Trạm đã quay đầu nhìn sang Văn Minh Ngọc, nhướn mày cười cười: “Ngọc Mộc, thì ra còn có một tầng ý nghĩa như vậy sao?”

Văn Minh Ngọc đỏ hết cả tai, bút danh kia cậu chỉ lấy đại thôi, vừa đơn giản vừa dễ nhớ, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu không thể không hoài nghi bản thân đã vô thức mang tâm tư nào đó rồi cũng nên.

Nhưng đương nhiên là cậu không thừa nhận, chỉ khô khan nói: “Không phải…..em chỉ đặt bừa thôi.”

Mục Trạm càng vui hơn, “Đặt bừa thôi mà cũng có tên anh trong đó, không phải càng chứng minh trong lòng em có anh sao?”

    “……”

Văn Minh Ngọc quyết định giả chết, chuyện này sao mà giải thích rõ được.

Mục Trạm nắm tay cậu, nhẹ nhàng xoa xoa các ngón tay. Văn Minh Ngọc không hề giãy ra, ngược lại còn nắm lại tay hắn, bày tay hai người giấu dưới bàn, còn có ống tay áo to rộng che khuất nữa. Như vậy thì dù người khác nhìn thấy cũng chỉ thấy tay áo của họ để sát bên nhau chứ không ai biết họ đang nắm tay.

Một lúc sau, Diệp Húc đã dẫn người về.

Trên đường đi, Diệp Húc còn kể chuyện Văn Minh Ngọc dẫn theo một người có cái tên rất đáng yêu là Mộc Mộc, nhìn thì hơi lạnh lùng nhưng có vẻ cũng rất tốt.

Coi như để họ chuẩn bị tâm lý trước, cũng muốn xem phản ứng của họ, nếu họ đều sợ hãi như mình vừa rồi thì cậu ta sẽ rất vui.

Nhưng sau khi trở lại bàn, Diệp Húc mới phát hiện ánh mắt người đàn ông hung dữ tên Mộc Mộc kia đang tràn đầy ý cười khiến nhìn hắn nhu hòa hơn không ít.

Diệp Húc: “…..???”

Cậu ta mới rời khỏi có một lát mà sao đã thế này rồi, chẳng lẽ cố ý nhắm vào cậu ta sao?!

Sở Xu Lệ còn tưởng họ sẽ thấy một người đàn ông hung thần ác sát, nhưng dung mạo người đó rất đẹp, còn mang ý cười, chẳng hề có vẻ gì là lạnh lùng khó ở chung hết. Cả đám đều nhìn sang Diệp Húc, cảm thấy cậu ta đang cố tình bày trò.

Diệp Húc cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga, đúng là tuyết rơi tháng Sáu.

Người duy nhất phản ứng hơi khác cũng chỉ có Vệ Thần.

Vệ Thần vẫn luôn cảm thấy bản thân chính là một thiên tài nhạy bén, đầu óc thông minh, khả năng nhận thức cũng vượt xa người thường, có thể nhanh chóng phát hiện vấn đề hoặc chi tiết nào đó mà những người khác xem nhẹ.

Tựa như hiện tại, Vệ Thần cảm giác được một tia ý vị vô cùng nguy hiểm từ người đàn ông xa lạ này.

Người này không hề tầm thường.

Vệ Thần cảm giác được nguy hiểm, thân thể hành động còn nhanh hơn đầu óc, lập tức trốn ra sau lưng Sở Xu Lệ, đầu nhỏ cũng không dám lộ ra.

Diệp Húc bối rối: “Tên nhóc này, mi làm sao thế hả?”

Thanh âm rầu rĩ của Vệ Thần truyền đến: “……Không sao.”

Diệp Húc bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cậu ta thò lại gần, tiện hề hề cười nhạo: “Không phải mi sợ quá muốn trốn sau lưng mẫu thân đó chứ? Nhưng Sở Xu Lệ là bạn học của mi đó nha.”

Sắc mặt Vệ Thần thay đổi, giận rồi đó. Nó chính là một nam tử hán, làm gì có chuyện sợ!

Vì thế, nó bướng bỉnh lại kiên cường bước ra, đối diện với ánh mắt lạnh buốt của Mục Trạm lại lập tức trốn về sau.

Nam tử hán cái gì chứ? Nó mới có mười tuổi thôi, sao có thể yêu cầu một đứa trẻ nhiều thế được?

Vệ Thần hoàn mỹ tự thuyết phục mình.

Người thông minh phải biết sáng suốt lẩn tránh nguy hiểm, không thể cứ bất chấp đối mặt với rủi ro được.

Sau đó, nó nấp bên cạnh những người khác như thể chuyện đương nhiên, cố gắng che giấu mình, nhất quyết không đối diện với Mục Trạm, thậm chí khi nghe thấy Diệp Húc cứ thản nhiên nói chuyện với Mục Trạm, nó còn bội phục cậu ta.

Mọi người cùng tán gẫu, bàn luận về những tiết mục trong năm trước, rồi lại nói xem năm nay có tiết mục gì đáng mong đợi.

Tiểu nhị bưng bánh trôi lên, mỗi người một chén đặt trước mặt họ. Trong bát sứ trắng có hơn nửa là nước canh trong suốt, bên trong là những viên bánh trôi mập mạp tròn vo đang nổi lên, cũng chính vì vậy nên bánh trôi còn có tên khác là Phù Nguyên tử.

Nghênh Tiên Lâu có rất nhiều loại nhân bánh trôi phong phú, có hạt mè, đậu, hạch đào, hoa quả, mứt táo, thịt tươi, đậu phộng, có chay có mặn, hương vị khác nhau. Khi chế biến thậm chí còn cho thêm chút nguyên liệu vào bột nếp để làm một bát bánh trôi đặc biệt bảy màu.

Ngoài bánh trôi hấp còn có bánh trôi chiên, ăn vào miệng thơm ngọt mềm mại, càng có ý nghĩa đoàn viên hơn.

Lúc ăn Tết, dù là những người không thích ăn ngọt cũng sẽ ăn một chút, chỉ có điều đồ nếp khó tiêu, không nên ăn quá nhiều.

Văn Minh Ngọc ăn được tầm mười viên liền cảm giác tay mình bị túm lại một chút, Mục Trạm nghiêng người lại gần cậu, khẽ nói: “Em đừng ăn nữa, kẻo lại đau dạ dày.”

Văn Minh Ngọc dừng lại, tuy có hơi không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn buông thìa xuống.

Cũng không có ai trông thấy động tác nhỏ này của hai người họ.

Lúc nói chuyện phiếm, tuy Mục Trạm không nói nhiều nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tham gia câu chuyện, bầu không khí thực ra lại khá hài hòa, thậm chí trong lúc vô thức, họ cũng đã nghe Mục Trạm nói không ít, có thể nói là trong lúc vô tình bị lãnh đạo tương lai phỏng vấn một hồi.

Vốn dĩ Mục Trạm chỉ muốn hiểu thêm chút về bạn bè của Văn Minh Ngọc, cũng chưa hề tính làm gì khác, nhưng trong tương lai, rất có thể những người này sẽ trở thành trụ cột trong triều, thân là quân chủ, hắn không khỏi mắc chút bệnh nghề nghiệp.

Đương nhiên Mục Trạm cũng đã thấy Vệ Thần đang hồi hộp, cảm thấy đứa trẻ này khá nhạy bén.

Văn Minh Ngọc trộm nghiêng người qua nói: “Nó là học sinh thông minh nhất trường đó, lúc nào cũng đứng thứ nhất.”

Mục Trạm cười khẽ, “Lại còn vô cùng tự tin.”

Văn Minh Ngọc nhớ tới những học sinh bị Vệ Thần kích thích tới mức muốn đánh người, lập tức bật cười, “Haha, đúng vậy.”

Ngay lúc đó, trên phố bỗng vang lên tiếng ồn ào, một đội biểu diễn khổng lồ đang chậm rãi tiến tới.

Tiếng trống vang trời, đuốc sáng rọi khắp, mọi người đeo mặt nạ động vật, nam giới mặc quần áo phụ nữ, họ biểu diễn những màn nhào lộn xuất sắc và kỳ lạ.

Du khách tụ tập hai bên đường xem biểu diễn, đầy mặt cảm thán.

Hôm nay là Lễ Thượng Nguyên, khắp nơi đều tràn đầy không khí lễ hội, khắp chốn kinh thành đều giăng đèn kết hoa, còn có cả những cột đèn khổng lồ rực rỡ chói mắt.

Khắp thành đều là đèn đuốc rực rỡ, mọi người đổ ra đường, khung cảnh vô cùng phồn hoa náo nhiệt.

Trên các con đường, ngõ hẻm, những chiếc đèn lồng được treo cao, ánh nến ấm áp rải xuống, phản chiếu gương mặt đỏ bừng của mọi người cùng niềm vui tràn đầy trên khuôn mặt họ.

Đám người Văn Minh Ngọc cũng bị âm thanh đó hấp dẫn, đều sôi nổi nhìn ra ngoài, mãi tới khi đội ngũ đó đi xa mới thôi. Có sự mở đầu này, hoạt động tối nay coi như đã chính thức bắt đầu.

Họ cũng không định ở lại Nghênh Tiên Lâu nữa mà xuống phố đi dạo.

Quả nhiên đúng như những gì Văn Minh Ngọc nghĩ, những thứ mọi người muốn xem không hề giống nhau nên đương nhiên họ sẽ tách ra, hơn nữa dòng người chen lấn xô đẩy, có muốn hợp lại cũng không dễ, tất thảy đều tùy duyên.

Đúng lúc này, Văn Minh Ngọc cùng Mục Trạm rất tự nhiên chỉ sang một hướng và nói muốn tới đó đi dạo.

Họ quay người, chỉ để lại hai bóng dáng thon dài, sánh vai rời đi.

Sở Xu Lệ nhìn sang, thấy hai người mặc xiêm y tương tự nhau, một người hơi cao, một người hơi thấp, mi mục như họa, nét nghiêng kinh diễm, tóc đen như tơ lụa buông xuống, dùng một sợi dây đỏ cột tóc lại sau lưng, không hiểu sao nhìn mà cảm thấy họ xứng đôi đến khó tả, tựa như thần tiên quyến lữ vậy.

Ngay sau đó, cô lại trông thấy Văn Minh Ngọc ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, không biết cậu nói gì mà cười đến cong cả mắt, người đàn ông kia cũng dịu dàng cười cười.

Lại đúng lúc này, một cỗ pháo hoa lớn chói mắt nổ tung ở trên bầu trời, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, nhất thời quanh cảnh xung quanh sáng rực như ban ngày.

Pháo hoa lộng lẫy ánh vào mắt cũng khiến hình bóng đối phương trong mắt mình rực rỡ lên.

Dưới pháo hoa ấy, hai người nắm tay, đối diện nhau.

Thực sự đẹp đẽ y như hình ảnh được miêu tả trong thoại bản vậy.

Lời tác giả: Sở Xu Lệ: aaaaaaaaaaaaaaa! (không hiểu sao tự dưng muốn hét chói tai).

Còn tiện tay che mắt Vệ Thần, trẻ con không cần xem cái này.

Vệ Thần: ??? Ta là nam tử hán! Ta phải xem!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro