Chương 63: Đèn cung đình (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63: Đèn cung đình (1)

Sở Xu Lệ cũng không ngờ vừa quay đầu lại trông thấy cảnh tượng đó.

Càng bối rối hơn là Văn Minh Ngọc đã cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu quay lại nhìn cô rồi cười một chút, sau đó mới quay lại tiếp tục nắm tay người đàn ông cao lớn bên cạnh mình, tiếp tục đi dưới pháo hoa trong cảnh phồn hoa đó.

Sở Xu Lệ ngây người, cảm giác mọi thứ xung quanh như hư ảo, tất cả đều trở nên yên tĩnh không tiếng động, chỉ có hai bóng dáng cách đó không xa mới là chân thực.

Trước kia Sở Xu Lệ xem thoại bản của Ngọc Mộc mà đã kích động lắm rồi. Chỉ vì cô luôn muốn giữ hình tượng thành thục ổn trọng nên mới cố gắng nhịn xuống không cho mình hét chói tai, tránh doạ những người qua đường.

Cô còn tiện tay che kín mắt Vệ Thần, nhưng nhóc này rất quật cường, giãy dụa kéo tay cô ra. Nhưng tới lúc đó thì Mục Trạm cùng Văn Minh Ngọc đã đi xa rồi.

Vệ Thần không cam tâm: “Có gì đâu mà không thể xem? Ngươi cũng phát hiện cái người tên Mục Mộc kia có vấn đề sao?”

Sở Xu Lệ âm thầm che ngực, xua xua tay.

Đúng thế đúng thế, cực kỳ có vấn đề, khiến cô hưng phấn đến bùng nổ rồi đây này.

Cô cố gắng nghiêm mặt, ra vẻ mình rất đứng đắn.

Tuy trong lúc vô tình phát hiện quan hệ của hai người họ, mà họ cũng rất thản nhiên, không quan tâm có ai biết hay không, nhưng dù sao cô cũng không phải đương sự, không thể nói bậy được.

Vì thế cô chỉ lắc lắc đầu nói sang chuyện khác.

Nhìn dáng vẻ thần tiên quyến lữ của người khác cũng khiến cô không nhịn được mà nghĩ, bao giờ mình mới có thể có được tình yêu như vậy nhỉ, nhưng rất nhanh cô đã định thần lại, nhìn nhìn bên cạnh mình, một tên công tử ăn chơi, một tên thẳng nam cao lãnh, một thằng nhóc tự luyến……toàn những kẻ không đáng tin cậy.

Sở Xu Lệ giật mình, lập tức bắt mình phải tỉnh táo lại. Muốn nam nhân cái gì chứ? Có gì quan trọng hơn việc đề tên bảng vàng đâu? Nếu có thể thi đậu nhất giáp, bất kể là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn hay Thám Hoa, chắc cô ngủ cũng có thể cười tỉnh rồi.

Vì thế, tâm tư thiếu nữ vừa mới toát ra chút xíu đã bị chính cô dập tắt, sau đó thì dành hết tâm trí tham gia lễ hội, mà không biết sao tự nhiên lại thi đố đèn với Vệ Thần, xem ai giải nhanh giải hay hơn, không lâu sau Thiệu Ngôn cũng tham gia vào. Chỉ có tên học tra Diệp Húc vẫn đang ngơ ngác đứng kia, cảm giác bản thân quả nhiên không hợp với thế giới này.

Ở bên kia.

Văn Minh Ngọc cùng Mục Trạm đang dạo bước trên đường phố kinh thành, dòng người như nước, rộn ràng nhốn nháo.

Để tránh đụng phải người khác, họ cách nhau rất gần, gần như vai sóng vai. Vì dung mạo hai người đều rất xuất sắc, chỉ liếc mắt là có thể nhận ra nên thỉnh thoảng sẽ có tiểu cô nương đỏ mặt nhìn lén họ, ai bạo dạn hơn chút còn có thể tới gần, uyển chuyển kiếm cớ làm quen.

Triều đại này tương đối cởi mở, không quá trói buộc nữ tử, cũng sẽ không ép buộc họ phải ở trong nhà không được ra ngoài, hơn nữa Mục Trạm còn khuyến khích nữ tử đi học và tham gia khoa cử, cũng tạo ra ảnh hưởng không nhỏ.

Hành động đó của Mục Trạm là suy xét cho đại cục, nhưng giờ nhìn những tiểu cô nương kia nhìn lén Văn Minh Ngọc, còn có ý đồ muốn tiếp cận, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi, hận không thể thu nhỏ Văn Minh Ngọc lại rồi nhét vào tay áo, không để kẻ nào trông thấy.

Tin tức tố rượu mạnh đang kích động, hiển nhiên là hắn lại cáu kỉnh rồi. Văn Minh Ngọc lập tức cảm giác được, không cần suy nghĩ đã quay sang nhìn Mục Trạm, thấy hắn đang lạnh mặt, rất là không vui.

Văn Minh Ngọc ngây người nhìn nhìn xung quanh, thấy mấy cô bé đang muốn tới gần lại bị khuôn mặt đen sì của Mục Trạm doạ sợ. Cậu lập tức hiểu ra, có hơi dở khóc dở cười tiến sát lại gần nhìn hắn, nghiêm túc khẽ nói: “Em không thích họ, em chỉ thích anh.”

Mục Trạm hơi dừng lại, sắc mặt đang xấu xí dùng mắt thường cũng có thể thấy dần chuyển tốt lên, thậm chí còn không giấu được ý cười.

Không chỉ như thế, trên đoạn đường kế tiếp, hắn còn cố ý lộ ra bàn tay họ đang nắm chặt lấy nhau, tư thế mười ngón thân mật giao nhau.

Mà ngay sau đó, Mục Trạm lại cảm thấy dắt tay thôi không đủ, lại thường dán sát lại gần nói chuyện với Văn Minh Ngọc, thỉnh thoảng lại vuốt tóc cậu.

Như thế này thì bất luận là nam hay nữ, chỉ cần tới gần sẽ đột nhiên bị nhét cho một miệng cẩu lương, nghẹn luôn. Vốn đang có hảo cảm với thiếu niên xinh đẹp kia, muốn chạy tới làm quen chút nhưng ai ngờ người ta đã có đối tượng, mà đối tượng lại cũng là một nam tử có giá trị nhan sắc rất cao.
Mấy cô bé kia đành phải dừng bước, trong lòng cảm thấy thực đáng tiếc, nhưng lại nghĩ đến thiếu niên đẹp như vậy, chắc cũng chẳng tới lượt mình, nhìn cậu ở bên cạnh một người đàn ông khác dù sao cũng tốt hơn là thấy cậu ở bên cạnh cô nương khác, nếu không họ sẽ ghen tỵ chết mất.

Vì thế, trong lúc lơ đãng, các nhân sĩ kinh thành có tư tưởng tương đối cởi mở nhìn thấy cặp tình lữ này, ánh mắt đều mang ý chúc phúc.

Lễ Thượng Nguyên, trên đường có rất nhiều những màn biểu diễn sôi động, rước đèn, múa sư tử, chèo thuyền cạn, hơn nữa kỹ xảo rất đẹp.

Những nơi biểu diễn đều rất đông người vây xem náo nhiệt, hoàn toàn không cần tìm, liếc mắt cái là thấy.

Trước đó không xa, có một ông lão đang hô to, giọng nói trung khí mười phần: “Khởi long!”

Đầu rồng uy phong lẫm lẫm được dựng lên, các thanh niên cầm chắc rồi dẫn dắt đội đèn rồng này về phía trước, một hàng đèn thật dài uốn lượn, khua chiêng gõ trống, kèn xô na vang dội, ven đường còn có người không ngừng gia nhập, đèn rồng càng lúc càng dài, thỉnh thoảng còn có pháo hoa nghênh đón, pháo nổ rung trời, ánh lửa rực rỡ, náo nhiệt vô cùng.

Văn Minh Ngọc tò mò lại gần, phía trước cũng đã có không ít bá tánh đang vây xem, còn có mấy người cha đang kiệu con mình trên vai, đám nhóc đang vô cùng hứng khởi, giơ cánh tay mập mạp lên vẫy rồi cười khanh khách. Mà Văn Minh Ngọc đứng sau trông hơi đáng thương, chỉ có thể nhìn được có chút xíu, nhảy lên cũng không khá hơn.

Cậu còn đang nghĩ hay là mình đổi chỗ khác xem, đang định quay đầu nói với Mục Trạm thì chợt thấy eo mình hơi căng, một đôi tay hữu lực đang ôm lấy eo cậu, nháy mắt tiếp theo, thân thể liền lơ lửng trên không, tầm nhìn cũng cao hơn nhiều.

Là Mục Trạm ôm cậu lên.

Trong lòng Văn Minh Ngọc hơi luống cuống, nhưng rồi nhớ ra người đó là Mục Trạm, cậu thả lỏng trở lại.

“Em đã xem được chưa?”

Giọng nói trầm thấp của Mục Trạm truyền tới từ phía sau. Văn Minh Ngọc vô thức gật gật đầu, nhưng chợt nhớ có thể hắn không nhìn thấy nên lại lên tiếng.

Sau khi được ôm lên cao, quả nhiên có thể thấy rõ đội đèn rồng phía trước, cực kỳ sinh động.

Văn Minh Ngọc mở to mắt, trong mắt hiện lên tia sáng chói lọi như dải ngân hà.

Mới xem được một lúc thì đứa nhóc đằng trước vô tình quay đầu lại, vừa rồi lúc đối diện với Văn Minh Ngọc, nó phát hiện mình vẫn cao hơn ca ca này, rõ ràng vừa rồi khi ngồi lên vai cha mình thì nó đã là người cao nhất ở đây mà.

Đứa nhỏ khoẻ mạnh kháu khỉnh đang ngạc nhiên mở to mắt nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy hâm mộ, nó nói to: “Ca ca ngươi thật là cao nha!”

Nó vừa dứt lời, lập tức người cha cũng chú ý, liền quay đầu nhìn lại. Vừa ngẩng đầu trông thấy Văn Minh Ngọc, cha đứa bé hơi khựng lại, sau đó vô thức nhìn Văn Minh Ngọc và Mục Trạm nhiều hơn chút rồi cười cười.

Văn Minh Ngọc lập tức đỏ mặt, cực kỳ ngượng ngùng, cảm giác mình y như đứa nhóc ba tuổi vậy, còn cần người bế lên xem biểu diễn nữa chứ. Cậu vội vàng vỗ vỗ đôi tay trên eo mình rồi nói: “Mau, mau thả em xuống.”

Mục Trạm mỉm cười hỏi: “Không xem nữa sao?”

Văn Minh Ngọc nói luôn không cần nghĩ: “Không xem nữa đâu.”

Còn xem nữa chắc xí hổ chết mất.

Mục Trạm cười khẽ một tiếng rồi thả cậu xuống dưới, nhưng động tác của hắn chậm rì rì. Văn Minh Ngọc vội tới mức nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay dán mu bàn tay, nhưng lại không dám dùng sức, sợ hắn bất chợt buông lỏng tay thì mình sẽ ngã mất.

Mới có một khắc thôi mà Văn Minh Ngọc cảm giác như lâu đến bất ngờ, gương mặt cũng đỏ ửng lên.

Mục Trạm duỗi tay chạm vào mặt cậu, quả nhiên nóng bừng, không nhịn được bật cười.

Văn Minh Ngọc nắm chặt lấy bàn tay đang lộn xộn của hắn rồi kéo hắn đi về phía trước.

Mục Trạm nói: “Sao em không xem nữa?”

Văn Minh Ngọc cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “…….Em không phải trẻ con.”

Mục Trạm lại nói: “Em chính là một đứa trẻ.”

Không hiểu sao Văn Minh Ngọc bỗng cảm thấy mình không ổn rồi, nghe xong câu đó mà trong lòng đột nhiên vui vẻ muốn nhảy lên.

Không phải họ không xem du long đèn này nữa, vì thực ra hàng đèn này rất dài, ít nhất cũng phải mấy ngàn trượng, giống như không thấy điểm cuối vậy. Ngày Lễ Thượng Nguyên sẽ rước đèn như vậy cả mấy canh giờ, cả kinh thành trắng đêm không ngủ.

Long sư khởi vũ, pháo hoa nổ tung.

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, canh xuy lạc, tinh như vũ. (câu này để nguyê nhé, dịch ra nó buần cười).

Phố xá treo đầy đèn lồng, pháo hoa ở khắp mọi nơi, đèn đung đưa, kiểu dáng phức tạp và tinh tế.

Văn Minh Ngọc sóng vai đi cùng Mục Trạm, vừa đi vừa dừng, cứ thấy cái gì vui mắt là sẽ đứng lại xem.

Một đám người đang vây quanh tranh luận bên chiếc đèn lồng đỏ, họ trông thấy nên cũng đi qua xem.

Là đang đoán đố đèn, nhiều người đã thử nhưng chưa ai đoán đúng.

Văn Minh Ngọc nhìn thoáng qua, còn nghe người xung quanh nói đèn lồng ở đây cực kỳ tỉnh xảo, nhưng họ không bán, chỉ tặng cho những khách đoán trúng.

Cậu ngẩng lên nhìn, quả nhiên bốn phía đều là những chiếc đèn lồng rất đẹp, thậm chí có chiếc còn được vẽ một bức tranh thuỷ mặc xoay xoay, rất tốn tâm tư.

Đột nhiên Văn Minh Ngọc muốn tặng cho Mục Trạm một chiếc.

Cậu chọn được một chiếc đèn cung đình bát giác, đèn dùng gỗ tốt làm khung, lụa quây xung quanh, còn có những tua rua sặc sỡ trang trí bên dưới, thân đèn vẽ kim sắc cự long, ngay đến long lân cũng được vẽ rất tinh tế, sinh động y như thật. Quan trọng nhất là vừa nhìn nó, cậu sẽ liên tưởng đến Mục Trạm, tuy cậu chưa từng thấy hình rồng của hắn, nhưng căn cứ vào màu sắc chiếc đuôi ấy là cậu có thể tưởng tượng ra một kim long vô cùng nghiêm nghị rồi.

Nói chung những loại đèn cung đình này vật cũng như tên, chỉ dành cho hoàng cung sử dụng, nhưng để chúc mừng Lễ Thượng Nguyên nên đặc biệt cho phép chế tác một ít trong dân gian để mọi người cùng thưởng thức, nhưng không được phép mua bán.

“Đoán câu đố nào mới có thể lấy chiếc đèn lồng này vậy?”

Văn Minh Ngọc hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro