Chương 63: Đèn cung đình (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63: Đèn cung đình (2)

Chủ quán nghe tiếng hỏi liền nhìn lại, thấy dáng vẻ Văn Minh Ngọc còn hơi sửng sốt, sau đó mới nhẹ nhàng trả lời. Thì ra đây chính là đèn lồng đỏ mà cả đám người khi nãy không đoán trúng.

Đèn cung đình này chính là chiếc xa hoa tinh xảo nhất ở đây, khó đoán là chuyện đương nhiên.

Văn Minh Ngọc nhìn nhìn, vẫn muốn thử một lần.

Phía dưới đèn lồng có treo một tờ giấy viết câu đố ------

Bạch xà qua sông, trên đầu có một mặt trời đỏ. (Lấy các vật phẩm thông dụng hàng ngày và sử dụng một câu đố để ghép câu tiếp theo).

Văn Minh Ngọc chống cằm, nhíu mày suy tư.

Mục Trạm đứng bên cạnh cậu, nghiêng người khẽ hỏi: “Em rất thích chiếc đèn lồng kia sao?”

Văn Minh Ngọc vô thức gật đầu, sau đó vội vàng túm tay áo hắn nói: “Em muốn tự đoán, em nghĩ ra đáp án rồi, giờ đang nghĩ vế đối tiếp theo thôi.”

Mục Trạm nghe vậy liền an tĩnh đứng cạnh cậu, không nói gì nữa.

Không bao lâu, Văn Minh Ngọc đã nghĩ ra đáp án, cất giọng thanh thanh nói: “Ô long trên vách tường, thân mang vạn điểm sao Kim.”

“Đáp án của vế trên?”

“Đèn dầu.”

“Chúc mừng, chiếc đèn lồng này đã thuộc về quý khách.” Chủ quán cười cười, thật cẩn thận đưa chiếc đèn cung đình kia cho Văn Minh Ngọc.

Những người vây xem đều bừng tỉnh, thì ra là đáp án này, “bạch xà” chính là ẩn dụ của sợi bông màu trắng làm bấc đèn, “sông” chính là dầu, còn “mặt trời đỏ” chính là ngọn lửa.

Nhưng vừa giải được vế trên lại có vế dưới, mọi người lại bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.

Văn Minh Ngọc không nhìn những người khác, đưa luôn đèn lồng mình vừa thắng được cho Mục Trạm.

Mục Trạm: “Đưa cho anh cầm giúp sao?”

Văn Minh Ngọc lắc đầu, cười xán lạn: “Không phải, em tặng anh đó.”

Mục Trạm sửng sốt, ngay sau đó, tin tức tố của hắn đột nhiên xao động mãnh liệt, dường như không khắc chế được vậy. Văn Minh Ngọc hốt hoảng, vội vàng cầm tay hắn, phóng thích tin tức tố mùi hoa quả của mình ra trấn an, còn khẽ nhắc nhở: “Đang ở trên đường đó.”

Ánh mắt Mục Trạm tối lại, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Văn Minh Ngọc như muốn khoá cậu lại bên người. Hắn biết giờ vẫn đang trên phố, cho nên có rất nhiều chuyện hắn không thể làm, lại càng nóng nảy khó nhịn.

Một tay hắn cầm chiếc đèn lồng, tay kia nắm tay Văn Minh Ngọc, giọng khàn khàn trầm thấp: “Mình về nhé?”

Thực ra đã dạo chơi gần hết rồi, Văn Minh Ngọc liền gật đầu, chỉ có tai cậu đang đỏ ửng, dưới ánh nến của bao nhiêu chiếc đèn lồng lại càng không giấu được.

Chờ Mục Trạm và Văn Minh Ngọc đi ra xa, những người khác mới thở phào. Không hiểu sao vừa rồi họ lại có cảm giác cực kỳ đáng sợ, suýt nữa thở cũng không ra hơi. Tất cả nhìn nhau, chẳng lẽ vừa rồi nhìn người ta đoán đố đèn tặng cho người thương, ăn cẩu lương no quá nên suýt ngất sao?

Mục Trạm nắm tay Văn Minh Ngọc đi ngược hướng dòng người, đối lập hoàn toàn với những người xung quanh. Rất nhanh đã có không ít người chú ý tới họ.

Một người đàn ông cao lớn lại tuấn mỹ dị thường, tay trái cầm một chiếc đèn cung đình vô cùng xa hoa quý khí, tay kia gắt gao dẫn một thiếu niên tuấn tú. Hai người mặc xiêm y kiểu dáng tương tự nhau, chỉ có hoa văn trên áo khác nhau, khí chất lỗi lạc như phát sáng trong đám đông.

Nhìn như bước ra từ trong tranh vậy.

Những người qua đường cứ nhìn họ chăm chú, không tự giác mà bước chậm lại, rất nhanh đã khiến quãng đường này ùn tắc.

Trong lòng Mục Trạm nóng nảy nên vẻ mặt hắn cứ dần dần trầm xuống, tuy hắn chưa nói gì nhưng người qua đường lại cảm nhận được uy áp vô cùng rõ ràng, họ vô thức nhường đường để hai người đi qua.

Từ lúc đó, hình ảnh bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ.

Mục Trạm và Văn Minh Ngọc đi đến đâu, những người phía trước cũng đều tự nhiên nhường đường, giống như một nghi thức chào hỏi thành kính.

Văn Minh Ngọc vốn dĩ không sợ đám đông, nhưng giờ cứ bị người ta nhìn chằm chằm đến mức tê cả da đầu, không nhịn được cúi xuống.

Mà cố tình ngay lúc ấy, cậu còn nghe được mấy người xung quanh đang bàn tán.

“Họ là một đôi à? Vẫn luôn nắm tay nhau kìa!”

“Đúng là rất to gan, cơ mà ta thích.”

“Tiểu lang quân đằng sau vẫn luôn cúi đầu, chắc là thẹn thùng ấy nhở? He he.”

Những lời đối thoại hàng ngày này đều là văn nói chứ không phải văn viết, đơn giản nói trắng ra, không hề che giấu, cũng khiến người ta không cách nào giả vờ không hiểu.

“Tiểu lang quân đỏ cả tai rồi!” Một cô bé kích động khẽ nói, còn luôn nhìn theo tới tận khi người đã đi khuất bóng mới lưu luyến thu hồi tầm mắt.

Mà Văn Minh Ngọc vừa bước khỏi đám đông cũng nghe thấy câu đó, tai lại càng đỏ tợn.

Xe ngựa vẫn dừng ở gần Nghênh Tiên Lâu chờ họ.

Mục Trạm để Văn Minh Ngọc lên xe trước, hắn cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nên cũng lập tức vào trong xe. Mục Trạm đặt tay phía sau, rất tự nhiên đỡ eo cậu, lòng bàn tay hắn nóng kinh người, nếu không phải cách mấy tầng xiêm y, có lẽ Văn Minh Ngọc sẽ cảm nhận càng rõ hơn.

Văn Minh Ngọc vừa ngồi xuống, Mục Trạm cũng lập tức đi vào, cửa xe đóng lại, trong xe nhất thời tăm tối, chỉ có ánh đèn lồng ngoài cửa sổ hắt vào trên rèm tạo nên chút ánh sáng mờ mờ.

Cậu không nhìn rõ mặt Mục Trạm, trong cảnh tranh tối tranh sáng này, ái muội cũng biến mất không còn tung tích, nhưng cậu có thể cảm nhận rõ tin tức tố của hắn đang điên cuồng kích động, hương rượu nùng liệt tựa như sóng triều đánh úp lại, chặt chẽ bao vây cậu, thậm chí muốn nuốt luôn cậu.

Hương rượu tới gần, bóng đen cũng bao phủ xuống, Văn Minh Ngọc không hề tránh né mà duỗi tay ôm cổ Mục Trạm, ngay khi hắn hôn xuống, cậu cũng đáp lại nụ hôn ấy, vành tai cùng tóc mai chạm nhau, hô hấp nóng bỏng giữa môi lưỡi giao triền rồi chậm rãi trở nên ướt át, nụ hôn cũng càng lúc càng nóng khiến nhiệt độ trong thùng xe cũng càng lúc càng tăng lên, nóng như muốn thiêu đốt.

Không biết xe ngựa đã tiến về phía trước tự lúc nào, cảm giác lung lay khiến người cũng hơi chóng mặt.

Đúng lúc này, thật ngẫu nhiên, một đoá hoa lửa nở rộ trên bầu trời đêm, ánh sáng vô cùng lộng lẫy chiếu lên khuôn mặt Mục Trạm.

Văn Minh Ngọc mơ hồ mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Mục Trạm, đi dạo bên ngoài lâu như thế, lớp hoá trang đã nhạt đi không ít rồi, có thể nhìn rõ chiếc mũi cao thẳng cùng đường nét thâm thuý, hàng mi dài buông xuống, ảnh ngược trong mắt là pháo hoa và chính cậu, giống như có muôn vàn ngôi sao trời trong đó vậy.

Kết thúc nụ hôn, Văn Minh Ngọc gần như bị hoà tan vậy, cả người mềm nhũn như hoá thành nước. Mục Trạm ôm cậu vào ngực, cậu chỉ có thể thở hổn hển ghé lên vai hắn, tuỳ ý Mục Trạm nhẹ nhàng mút hôn sườn mặt mình, ngẫu nhiên thấy ngứa ngứa nhưng cậu cũng không trốn tránh, chỉ rướn người hôn lên cằm Mục Trạm.

Trong lúc lơ đãng, ánh mắt cậu lướt qua bả vai hắn, ánh nến rọi qua hoạ tiết rồng trên ngọn đèn cung đình kia rơi xuống thảm, tạo thành một vòng sáng nhu hoà, mông lung mà ấm áp. Theo xe ngựa lay động, bóng rồng trong đó cũng đong đưa, rồng vàng nhỏ dường như đang sống dậy, đằng vân giá vũ.

Văn Minh Ngọc ghé vào vai Mục Trạm, lười nhác nhìn, không khỏi bật cười.

“Đẹp ghê.”

Mục Trạm cũng nhìn theo ánh mắt cậu, chú ý tới ngọn đèn cung đình kia, hắn gật gật đầu, rồi lập tức thu hồi tầm mắt, chuyển sang nhìn Văn Minh Ngọc, giọng nói trầm thấp pha lẫn ý cười dịu dàng: “Ừ, rất đẹp.”

Văn Minh Ngọc lập tức cười càng tươi hơn, vì Mục Trạm thích quà cậu tặng. Một lát sau, như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cậu vội vàng hỏi, “Đèn lồng lắc lư như vậy liệu có cháy không?”

Mục Trạm nhìn ra tâm tư của cậu, cười nhẹ đáp lời: “Không cháy đâu.”

Hắn duỗi tay lấy đèn cung đình đưa tới trước mặt Văn Minh Ngọc cho cậu nhìn.

Văn Minh Ngọc cầm lấy, nhìn vào bên trong đèn cung đình nọ, chỉ thấy bên trong có một khối gỗ hình chữ U. Bên dưới đặt ngọn nến, giống như một cái nôi, khi đèn lồng rung lên, nó cũng linh hoạt lắc lư, nến không tắt và đèn lồng cũng không cháy.

Văn Minh Ngọc ngạc nhiên nhìn thiết kế có vẻ đơn giản nhưng lại rất tinh tế này. Trước kia cậu chỉ thấy những món đồ cổ này qua lớp kính pha lê của viện bảo tàng, lúc đó cảm thấy rất đẹp, ký ức tới giờ cũng vẫn còn mới mẻ, không ngờ có lúc cậu lại tới được thời đại này, tự tay chạm vào.

Nhìn kinh thành náo nhiệt phồn hoa, cậu bỗng nhiên cảm thấy thực ra thời đại này rất tốt, dù chẳng hề có những sản phẩm khoa học kỹ thuật tiên tiến.

Cậu xoay người ôm cổ Mục Trạm, ngồi trong lòng hắn, cùng nhau ngắm cảnh phố phường ngoài cửa sổ.

Cũng có thể là vì thời không này có Mục Trạm mà thôi.

Văn Minh Ngọc gác cằm lên vai Mục Trạm, nghiêng đầu cọ cọ rồi lặng im không tiếng động mỉm cười. Mục Trạm vòng tay ôm eo cậu, một tay đặt trên lưng cậu nghịch chơi mấy lọn tóc, ở giác sườn mặt mình bị cọ qua chút, hơi ngứa, hắn cũng rất tự nhiên cọ lại.

Lúc đi qua Diên Phúc Môn, ánh nến vô cùng chói mắt.

Đó là một bánh xe khổng lồ treo đầy đèn lồng, phải cao tới hai mươi trượng, còn trang trí các loại lụa, vàng bạc và ngọc khí tinh xảo, mấy vạn ngọn hoa đăng màu sắc sặc sỡ khiến người chấn động. Nếu có gió thổi tới, những đồ trang trí vàng ngọc trên đó sẽ va vào nhau, tạo ra âm thanh vô cùng dễ nghe.

Vì Văn Minh Ngọc tò mò nên Mục Trạm liền hạ chỉ dừng xe lại, họ lưu lại đây ngắm cảnh thực lâu.

Văn Minh Ngọc kinh ngạc cảm thán nhìn bánh xe đèn này, còn hắn chỉ an tĩnh nhìn Văn Minh Ngọc, vô thanh thắng hữu thanh.

Khi Văn Minh Ngọc cười cười nói chuyện gì đó với hắn, hắn cũng đáp lại từng chuyện, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng trong mắt luôn hàm chứa ý cười. Không hề giống bạo quân, trái lại chỉ giống một thanh niên bình thường đang yêu mà thôi.

Xe ngựa thẳng một đường tiến vào hoàng cung. Họ về Thái Cực Điện.

Cung nhân vội vàng hành lễ nghênh đón thánh giá, hầu hạ họ tắm rửa đi ngủ, sau đó mới lui ra.

Màn giường rơi xuống, ánh nến leo lét, tiếng chuông thanh thuý vang gần một đêm.

Chiếc đèn hoạ tiết rồng kia được đặt trên bàn, ánh nến xuyên thấu qua bình phong chiếu tới, chiếu rọi một kim long thật lớn, dáng người mạnh mẽ, long trảo sắc bén, đằng vân giá vũ.

Nét vẽ trên đèn cung đình rất tinh tế, sống động như thật, giống như cự long trên bức hoạ đã sống dậy, theo ánh nến lắc lư du tẩu trên mặt đất, khí thế hung mãnh, hiển lộ rõ cảm giác áp bách và xâm lược.

Hôm sau tỉnh lại, Thánh thượng ra lệnh cất chiếc đèn lồng cung đình kia vào quốc khố, để vào bộ sưu tập riêng của hắn. Xét về độ trân quý xa hoa, còn có rất nhiều thứ vượt xa chiếc đèn này, nhưng địa vị của nó vượt xa tất cả những thứ trong kho tàng của hắn.

Có lẽ mấy ngàn năm sau, khi các nhà khảo cổ khai quật được chiếc đèn cung đình này rồi nghiên cứu thì họ cũng không thể biết nguyên nhân, chỉ có thể tìm được vài lời thật thật giả giả được ghi lại trong dã sử mà thôi.

Sở dĩ chiếc đèn này quý giá như vậy là vì trong một dịp Lễ Thượng Nguyên, Hoàng đế cùng Hoàng hậu ra ngoài cung du ngoạn, rồi khi đoán thắng đố đèn, Hoàng hậu đã cố ý tặng nó cho Hoàng đế.

Còn lúc này, tất cả những cung nhân trong Thái Cực Điện đều đã biết cả rồi.

Gió: Chương này tình thực sự luôn ấy mọi người nhỉ, dù không hề có H…….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro