Chương 64: Hoạ thuỷ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 64: Hoạ thuỷ (1)

Sau Lễ Thượng Nguyên, mọi thứ đều trở lại bình thường.

Đi làm hay đi học thì cũng như nhau hết, chỉ có điều suy xét đến việc mọi người tối qua có lẽ đều đi chơi về khuya nên thời gian có hơi chậm hơn bình thường chút.

Nói ví dụ như thượng triều, cứ hai ba hôm một lần, nhưng sau Lễ Thượng Nguyên, chắc chắn các đại thần sẽ không thể dậy nổi từ ba giờ sáng để tiến cung được cho nên lùi lại một ngày. Chiều hôm đó Mục Trạm chỉ triệu kiến hai vị đại thần vào nghị sự.

Thời gian lên lớp của Quốc Tử Giám cũng chậm hơn chút, nhưng cũng vẫn phải đi học chứ không được nghỉ.

Một đám thiếu niên lờ đờ mãi mới vào được lớp, cả bọn ngáp dài, tinh thần đương nhiên không tỉnh táo như trước, nhiều người còn nằm gục trên bàn ngủ bù.

Giữa khung cảnh ngáp liên hoàn này, Văn Minh Ngọc vốn đã buồn ngủ lại càng buồn ngủ hơn, cậu cũng không nhịn được ngáp một cái, khoé mắt ướt át, một giọt nước còn vương trên lông mi, sau đó bị cậu chớp chớp mắt cho rơi mất.

Một lúc sau, mấy người bạn quen thuộc của cậu cũng lục tục vào lớp, mắt ai cũng thâm quầng.

Vệ Thần còn lẩm bẩm: “Ôi buồn ngủ quá, nhưng lại không thể không đi học được, giá mà có hai ta thì có phải tốt không……”

Sở Xu Lệ còn dặm chút phấn thơm nên thoạt nhìn có vẻ không nghiêm trọng như mọi người, nhưng hành động của cô cũng chậm chạp hơn ngày thường rất nhiều. Lúc trông thấy Văn Minh Ngọc, đôi mắt cô lập tức sáng lên, nhìn có vẻ vô cùng kích động. Nhưng rất nhanh cô lại nhớ mình phải duy trì hình tượng thành thục nên không tuỳ tiện quấy rầy cậu, vì thế liền hơi dừng bước, chào hỏi cậu như bình thường rồi bình tĩnh về chỗ mình.

Thiệu Ngôn vẫn mang dáng vẻ cao lãnh kia, nhưng ủ rũ hơn ngày thường chút, lúc về chỗ lại không hề nằm gục ra bàn mà lấy bài tập ra làm để nâng cao tinh thần.

Chỉ có Diệp Húc tới muộn nhất, tiến sĩ vào lớp rồi cậu ta mới vào. Nể tình hôm trước vừa chơi lễ nên học sinh đến muộn chút, tiến sĩ cũng không nói gì, chỉ nhắc nhở một câu rồi bảo cậu ta nhanh ngồi xuống.

Trong lớp, có rất nhiều học sinh không nhịn được ngủ gà ngủ gật, đầu cứ gục gục như đang câu cá vậy.

Văn Minh Ngọc cũng không cẩn thận nhắm mắt lại ngủ gật, đầu nghiêng sang một bên, sau đó giật mình tự tỉnh lại rồi lập tức ngồi thẳng lên, lại theo phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía tiến sĩ, cậu chớp chớp hai mắt, cố gắng giữ mình tỉnh táo.

Mãi tới khi thấy xung quanh có không ít người giống như mình nên cậu mới yên tâm.

Đặc biệt là bạn cùng bàn của cậu, Diệp Húc đã hoàn toàn nằm dài ra như cá mặn, cậu ta ghé vào trên án thư ngủ ngon lành, thậm chí còn ngáy nhỏ, quả là đang thách thức tiến sĩ.

Vì mới đi chơi lễ về nên tiến sĩ cũng hiểu mọi người sẽ ngủ muộn, ông sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần đừng quá đáng là được, nhưng Diệp Húc làm vậy chính là bia ngắm trong bia ngắm, là minh chứng điển hình cho câu nói không tới đánh ta thì chính là ngu si, tiến sĩ không thể không dạy cho cậu ta một bài học được.

Vì thế, Diệp Húc cực kỳ vinh quang lãnh hết lửa giận của tiến sĩ, hy sinh bản thân để cứu cả lớp, mấy học sinh khác thầm cảm ơn cậu ta trong lòng, nhưng cũng cực kỳ hóng hớt xem xem cậu ta sẽ bị xử trí ra sao. Nhưng không ai dám nhân cơ hội ngủ bù nữa, sợ lửa giận lan sang cả mình.

Trong lớp.

Diệp Húc cẩn thận xoa xoa đôi tay đang đỏ lên của mình, lại còn thổi thổi, vừa bị tiến sĩ đánh bàn tay xong, cậu ta đau tới mức hoài nghi nhân sinh. Nhưng nếu thời gian quay ngược lại thì chắc cậu ta vẫn sẽ ngủ thôi, mệt lắm, mà bài giảng của tiến sĩ thì cứ như ru ngủ, chắc chắn không phải lỗi của cậu ta đâu.

Mọi người cười nhạo Diệp Húc một hồi, sau đó bắt đầu kể chuyện đi chơi lễ hôm qua.

Văn Minh Ngọc nghe mới biết hôm qua họ chơi đố đèn tới tận nửa đêm, suy cũng có xem biểu diễn chút nhưng đa phần chỉ ra mấy chỗ đố đèn, khiến cả phố chấn động luôn.

“Ta nói cho ngươi nghe nha, họ điên hết rồi, đang chơi lễ êm đẹp thì phải đi chơi chứ, cứ thi thố mà làm gì, ta còn chẳng muốn nhận họ là người quen nữa luôn.” Diệp Húc càu nhàu.

Văn Minh Ngọc còn chưa nói gì, Vệ Thần đã giành trước.

“Đoán đố đèn cũng là chơi còn gì, chẳng nhẽ bọn ta không phải người à? Nếu muốn nói mấy người chơi đố đèn toàn những kẻ điên không bình thường thì trong chúng ta có mấy ai không chơi đâu, có ngươi mới điên ấy, còn cực kỳ ngu ngốc nữa chứ, mấy câu đơn giản mà cũng không đoán được.”

Diệp Húc phát sặc, lập tức giơ tay nhéo mặt thằng nhỏ như thể bột bánh. Nếu không phải sợ bị nói là bắt nạt trẻ con, chắc cậu ta đã đập cho Vệ Thần một trận rồi. Cơ mà đánh một chút chắc không sao đâu nhở, đấm một phát cho thích luôn.

Vệ Thần cảm giác được nguy hiểm liền xụ mặt chạy nhanh ra trốn phía sau Văn Minh Ngọc, còn nắm tay áo cậu, tiện thể thăm dò cùng uy hiếp, “Ngươi đừng xằng bậy, ngươi không thể trêu vào y được đâu.”

Diệp Húc hừ lạnh: “Có gì mà không thể trêu vào, dù là Thiên vương lão tử tới, ông cũng phải cho mi một trận.”

Cậu ta vừa dứt lời, Sở Xu Lệ cùng Thiệu Ngôn ngồi cạnh đều nhíu mày, khẽ nhắc nhở: “Diệp Húc, chú ý một chút, để những kẻ có tâm nghe được, ngươi sẽ gặp rắc rối.”

Diệp Húc vừa dứt lời cũng đã hối hận, vẻ mặt ảo não nhìn thoáng xung quanh, phát hiện chỉ có mấy người bạn thân nghe thấy, đều là những người tin tưởng được, chắc sẽ không hại cậu ta.

Vì thế, Diệp Húc lại hung lên, trừng mắt lườm Vệ Thần: “Lần này thì thôi, lần sau mà ta còn nghe thấy mi bảo ta ngu ngốc thì nhất định sẽ cho mi no đòn.”

Văn Minh Ngọc nhìn họ đấu võ mồm, cảm thấy rất buồn cười, nhưng nếu thực sự đánh nhau thì không được rồi. Vốn tưởng việc này cứ vậy cho qua, ai ngờ Vệ Thần lại thực sự kéo cánh tay Văn Minh Ngọc, nghiêm trang nói: “Ta không mắng ngươi ngốc, ta chỉ nói sự thật, Sở Xu Lệ đoán trúng đố đèn ít hơn ta 26 câu, Thiệu Ngôn ít hơn ta 34 câu, mà ngươi có khi phải ít hơn ta 576 câu, có những câu đến trẻ con cũng biết, thế mà ngươi không biết.”

Sở Xu Lệ cùng Thiệu Ngôn im lặng một chút, sau đó quyết đoán lui về sau rồi nói: “Diệp Húc, ngươi vẫn đánh nó đi thì hơn.”

Nói xong còn bổ sung thêm, “Đánh mạnh vào.”

Diệp Húc hơi ngơ ra, sau đó mỉm cười rồi lập tức lao về phía Vệ Thần. Vệ Thần còn muốn kéo Văn Minh Ngọc hỗ trợ, nhưng Văn Minh Ngọc chỉ cười xem diễn, nó đành phải chạy trốn, còn vừa chạy vừa kêu: “Ta chỉ nói sự thật thôi, sao lại muốn đánh ta?!”

Văn Minh Ngọc nhìn mà không nhịn được ôm bụng cười.

Tới khi vào lớp, hai người kia mới trở lại, chỉ có điều khuôn mặt luôn ngay ngắn như ông cụ non của Vệ Thần giờ đã rối hết cả tóc, cằm hơi tím, mặt còn ướt nước, mắt cũng đỏ, nhìn liền biết nó vừa khóc.

Bọn Văn Minh Ngọc kinh sợ, nhịn không được khẽ hỏi: “Ngươi đánh nó phát khóc luôn sao?”

Diệp Húc lắc đầu, vẻ mặt vừa cạn lời vừa bất đắc dĩ, đương nhiên cậu ta không thực sự đánh thằng nhóc kia, chỉ doạ nó chút, ai ngờ nó chạy nhanh quá nên ngã lăn ra, lúc bò dậy còn không cẩn thận sờ phải một con sâu mập ú trong bụi cỏ, nó sợ quá khóc ầm ĩ. Diệp Húc đã không đánh được thì chớ, lại còn phải dẫn nó đi rửa mặt, vừa tức vừa phải dỗ dành nó, thật mệt tâm.

Diệp Húc cảm thấy chắc về sau mình không nên sinh con thì hơn, nếu mà đẻ ra một đứa như Vệ Thần thì không phải nó điên chắc cũng là cậu ta điên, dù sao thì trong hai người cũng sẽ có một người phát điên.

Sau khi nghe xong, Văn Minh Ngọc thực sự không nhịn nổi, cười đau cả bụng, còn nói đùa: “Dù sao cũng thế rồi, sao các ngươi không kết nghĩa cha con luôn đi?”

Hai người kia nghe xong cũng nhịn cười gật đầu liên tục, hiển nhiên cực kỳ đồng ý.

Diệp Húc còn chưa kịp nói gì, Vệ Thần đã ghét bỏ nghiêng đầu, “Phi.”

Diệp Húc: Giơ nắm đấm.jpg.

Cả đám đang cười đùa vui vẻ. Bỗng nhiên, Diệp Húc như nhớ tới chuyện gì, liền nhìn sang Văn Minh Ngọc, hiếu kỳ hỏi: “Đúng rồi, còn chưa kịp hỏi ngươi, tối qua lúc sau không thấy ngươi đâu nữa, đi xem biểu diễn sao?”

Văn Minh Ngọc khựng lại, lập tức nhớ tới hình ảnh Mục Trạm bế mình lên xem đèn du long, lúc ấy nhìn mình như đứa trẻ vậy, vành tai tự nhiên nóng lên, cũng may mà không quá rõ ràng.

“Có xem, đèn du long, múa sư tử, chèo thuyền cạn…..Đúng rồi, còn cả bánh xe đèn ở Diên Phúc Môn nữa, đẹp lắm.”

Diệp Húc kinh ngạc, còn hơi hâm mộ, “Thế thì ngươi gần như đã xem hết rồi còn gì, bánh xe đèn kia là đặc biệt nhất đó, đẹp hơn năm ngoái rất nhiều, mấy thứ đồ trang trí như tơ lụa vàng ngọc đều là đồ trong cung, Thánh thượng cố ý hạ chỉ kiến tạo, chỉ tiếc không thể lại gần hơn chút để xem, tối qua lúc ta đi xem thì đông người lắm.”

“Thánh thượng cố ý hạ chỉ kiến tạo?” Văn Minh Ngọc vô thức hỏi lại.

“Đúng thế.” Nguồn tin của Diệp Húc vẫn luôn rất phong phú, cậu ta không cần nghĩ đã nói, “Trước kia Thánh thượng không bao giờ quan tâm đến những lễ hội này, lần này rất lạ, vậy mà lại tổ chức lớn như vậy, ta nghe nói là vì Hoàng hậu tương lai rất mong đợi Lễ Thượng Nguyên nên Thánh thượng mới ra lệnh kiến tạo bánh xe đèn đó. Ầy, nói mới nhớ, thực ra rất có cảm giác “nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu” đó chứ, chỉ có điều ở chỗ chúng ta là Hoàng hậu thôi, không giống nhau, quả nhiên là phu thê tình thâm.”

Văn Minh Ngọc nghe xong mới biết thì ra còn có chuyện này. Giờ cậu mới cẩn thận nhớ lại, đêm qua hồi cung hình như cũng không cần vòng qua Diên Phúc Môn, có lẽ đã cố ý vòng qua đó rồi, hơn nữa chỗ họ cũng xem rất rõ, xung quanh không hề có đám đông chen chúc như Diệp Húc nói.

Cho nên đây là thứ mà Mục Trạm cố ý muốn cho cậu xem, nhưng hắn không nói ra miệng!

Văn Minh Ngọc cảm thấy trong lòng mình như đột nhiên có một biển hoa nở rộ, tim cũng đập nhanh hơn, một cảm giác vui sướng rất khó hình dung.

Cậu bỗng nhiên vô thức cong khoé miệng cười rộ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro