Chương 65: Bênh vực (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65: Bênh vực (2)

Nghe Văn Minh Ngọc nói chuyện, sắc mặt Thái Tân Hàn càng lúc càng kém, hắn nghiến chặt răng, hận không thể giết luôn Văn Minh Ngọc, khiến cậu không thể nói thêm một chữ nào nữa. Nhưng trước mắt bao người, hắn chẳng thể tỏ thái độ, chỉ có thể nghẹn lại, cãi bằng được bài luận kia là do mình viết, không thể có chút chột dạ nào được.

Hắn hận Văn Minh Ngọc đã đẩy hắn vào hoàn cảnh như vậy. Chẳng qua chỉ là một bài luận mà thôi, Văn Minh Ngọc nghĩ bản thân là ai chứ, được hắn chọn được hắn dùng chính là vinh hạnh của Văn Minh Ngọc, sau khi nhận tiền không phải mọi chuyện đều xong sao, sao lại phiền toái lắm thế. Chắc chắn hắn sẽ không tha cho Văn Minh Ngọc.

Nhưng lúc này mà cự tuyệt thì có vẻ hắn lại không có tự tin, sẽ khiến kẻ khác hoài nghi, vì thế Thái Tân Hàn gật đầu, còn nói: “Có thể, nhưng chuyện này liên quan đến danh dự, cực kỳ quan trọng, tiến sĩ Vu có thể mời thêm một vị tiến sĩ khác đến không?”

Tiến sĩ Vu hơi nhướn mày, ý là sợ ông bất công sao?

Tuy có hơi không vui, nhưng tiến sĩ Vu cũng không cự tuyệt, ông gật đầu.

Thái Tân Hàn lập tức cho người đi mời tiến sĩ Phạm. Tiến sĩ Phạm từng được cha hắn giúp đỡ, còn đang có ý đồ móc nối quan hệ, chắc chắn sẽ đứng về phía hắn. Thái Tân Hàn rất chắc chắn, nếu Văn Minh Ngọc đã không biết lượng sức mà dám chống lại hắn, vậy thì hắn sẽ nhân cơ hội này để Văn Minh Ngọc cút khỏi Quốc Tử Giám!

Đợi một lúc, thế mà người tới không phải tiến sĩ Phạm, mà lại là Tế Tửu, quan chủ quản của Quốc Tử Giám.

Tế Tửu tới là vì thị đồng của Văn Minh Ngọc đến tìm ông, vừa nghe thấy tình huống này, ông đã vội vàng chạy tới. Người khác có thể không biết, nhưng Thánh thượng đã tự mình dặn dò ông, sao có thể để Văn Minh Ngọc xảy ra chuyện ở chỗ ông được.

Thái Tân Hàn cúi đầu che giấu biểu cảm vặn vẹo không thể kiềm chế của mình. Tế Tửu cũng tới rồi, thân phận của ông đương nhiên thừa đủ để xử lý việc này, Thái Tân Hàn chẳng thể tìm cớ gọi người quen tới hỗ trợ nữa.

Tiến sĩ Vu cũng không ngờ Tế Tửu sẽ đến, cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng ngay sau đó lại nói, “Nếu Tế Tửu đã tới, Thái Tân Hàn, ngươi hẳn là không ý kiến gì nữa chứ?”

Thái Tân Hàn cắn răng gật đầu.

Tế Tửu đã hiểu đại khái tình huống, nghiêm túc hỏi: “Các ngươi ai nói trước?”

Văn Minh Ngọc còn chưa kịp mở miệng đã thấy bên ngoài vang lên một tiếng thông báo – “Thánh thượng giá lâm!”

Cậu lập tức sửng sốt.

    ……

Không phải vô cớ mà Mục Trạm đột ngột đến Quốc Tử Giám.

Nửa canh giờ trước.

Mục Trạm phải xử lý rất nhiều chính sự, sau một lúc bận rộn, hắn hơi đau đầu, không xem thêm được gì nữa. Bực bội giơ tay nhéo nhéo chân mày, nhưng hắn cũng không thể không chợp mắt nghỉ ngơi một lúc.

Nhưng không ngờ hắn cứ vậy mà ngủ quên, lại còn mơ một giấc mơ thực kỳ quái.

Hắn mơ thấy Văn Minh Ngọc.

Bóng dáng đơn bạc, cách hắn hơi xa, còn quay lưng về phía hắn.

Bóng hình nho nhỏ ấy đang ngồi xổm trên mặt đất, thoạt nhìn rất là đáng thương.

Mục Trạm nhíu mày, hắn duỗi tay muốn ôm người vào ngực, nhưng không hiểu sao hai chân hắn không nhúc nhích nổi, giống như bị đóng đinh tại chỗ vậy.

Cảm giác phẫn nộ không cách nào hình dung tràn đầy trong ngực, xông thẳng lên đỉnh đầu rồi nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn, nhưng vì không thể làm gì nên lại càng khó chịu.

Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng không thể chạm tới kia, muốn mở miệng nói chuyện, rồi lại chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Giãy dụa một lúc, Mục Trạm nhận ra những hình ảnh này chỉ là giả, hắn đang bị bóng đè.

Hắn muốn tỉnh lại, nhưng vẫn bị vây hãm trong giấc mộng.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng kia dần biến mất trong bóng tối, rời khỏi tầm mắt hắn.

Trước mắt hắn chỉ còn bóng tối lạnh băng.

Hắn đột nhiên mở to mắt, tỉnh lại.

Đáy mắt thâm thuý tựa như mặt biển đêm khuya, bình tĩnh lạnh băng nhưng phía dưới lại là sóng ngầm mãnh liệt, là lốc xoáy giữa dòng nước xiết, vô cùng nguy hiểm.

Mục Trạm vô thức tìm kiếm thân ảnh Văn Minh Ngọc, nhưng xung quanh chẳng có một bóng người. Hắn dần dần thanh tỉnh, nhớ ra giờ Văn Minh Ngọc đang ở đâu, lập tức không chút do dự lạnh giọng hạ chỉ, “Đi Quốc Tử Giám.”

Triệu Đức Toàn không rõ nguyên nhân, nhưng lập tức y lệnh mà làm.

Các cung nhân được đào tạo bài bản đi thành hàng, mênh mông cuồn cuộn bãi giá Quốc Tử Giám.

Tuy lần gần nhất Mục Trạm tới đây là lúc hắn đăng cơ, nhưng hắn rất rõ ràng Văn Minh Ngọc đang học ở đâu, chẳng cần người khác dẫn đường, hắn bước thẳng tới đó.

Chỉ là một giấc mơ, dựa theo tính cách của hắn hẳn sẽ chẳng cần để tâm làm gì. Nhưng đột nhiên Mục Trạm rất muốn thấy Văn Minh Ngọc, dường như chỉ khi thấy cậu thì tâm tình phiền muộn táo bạo của hắn mới có thể ổn định.

Đến gần lớp học, hắn đã ngửi thấy mùi hương trái cây nhàn nhạt, hương vị tin tức tố quen thuộc làm hắn bình tĩnh hơn chút, bước chân lại càng nhanh hơn, cung nhân phía sau gần như phải chạy theo mới có thể đuổi kịp hắn.

Cuối cùng hắn đã bước tới cửa lớp học.

Vừa nghe thanh âm Thánh thượng giá lâm kia, tất cả mọi người đều chấn kinh rồi lập tức quỳ xuống hành lễ.

Bọn họ đều hoảng loạn nên chỉ cúi đầu thật thấp, nhìn khoảng đất nhỏ trước mắt mình, thậm chí còn không chú ý tới Văn Minh Ngọc vẫn đang đứng chứ không hề động.

Văn Minh Ngọc ngây người, cậu hoàn toàn không ngờ Mục Trạm sẽ đột nhiên xuất hiện.

Con người chính là như vậy đó. Khi chỉ có một mình thì dù có xảy ra chuyện thế nào cũng sẽ cắn răng tự mình giải quyết, tuyệt đối không để lộ ra nửa phần yếu đuối, dù tức giận khổ sở bao nhiêu cũng vẫn quật cường chống đỡ tới giây phút cuối cùng. Nhưng nếu người mình vẫn luôn tín nhiệm ỷ lại đột nhiên xuất hiện, vậy thì cảm xúc căng chặt kia sẽ sụp đổ ngay tức khắc, thậm chí còn hơi muốn khóc.

Lúc Văn Minh Ngọc thấy Mục Trạm, cậu lập tức cảm thấy lòng mình chua xót, hốc mắt đỏ lên, muốn được hắn ôm vào lòng an ủi.

Mục Trạm nhìn cậu, cảm thấy cảm xúc của cậu có gì đó không ổn, hắn lập tức bước nhanh lại xoa xoa đầu cậu, còn nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Vừa được hắn ôm, Văn Minh Ngọc cảm thấy bản thân như được ngâm mình trong nước ấm, cảm xúc cũng như được xoa dịu, không khó chịu như vậy nữa.

Họ chỉ ôm nhau ngắn ngủi có mấy giây, bởi còn nhớ rõ đây không phải là lúc thích hợp, sẽ khiến người khác thấy kỳ lạ.

Mục Trạm thì chẳng quan tâm, hắn thậm chí còn có loại xúc động muốn kéo toàn bộ những kẻ khiến Văn Minh Ngọc không vui ra ngoài giết hết cho xong việc. Nhưng làm vậy chẳng thể giải quyết được việc này, còn khiến Văn Minh Ngọc mang tiếng xấu. Đó không phải là thứ hắn muốn mang đến cho Văn Minh Ngọc.

Vì thế Mục Trạm liền áp sát lên gáy Văn Minh Ngọc, gần như đang hôn nhẹ cậu, hắn ngửi chút hương trái cây để bản thân bình tĩnh lại.

Mục Trạm dùng ánh mắt trấn an, lại vuốt vuốt tóc cậu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người cũng không ai nói câu gì nhưng lại rất ăn ý, không tiếng động truyền đạt hết thảy.

Bởi vì Thánh thượng tới mà không hề báo trước, khiến tất cả mọi người khiếp sợ, tất nhiên phải mất mấy giây mới có thể hoàn hồn, đầu óc họ trống rỗng, bên tai ong ong, không hề chú ý tới tiếng vải dệt cọ xát trong thời gian ngắn ngủi, lại càng không thể tưởng tượng Thánh thượng ôm một người trấn an.

Mục Trạm bước đến trước mặt Tế Tửu, lạnh giọng nói: “Bình thân.”

Tất cả mọi người giờ mới lục tục đứng dậy, để tránh có vẻ đột ngột, Văn Minh Ngọc cũng làm ra vẻ như mình vừa đứng lên.

Nếu những người khác bởi vì lần đầu diện thánh mà rũ mi liễm mục, không dám nhìn trộm long nhan, nội tâm hoảng loạn vô thố, thì Thái Tân Hàn chính là hoàn toàn sợ hãi, hắn đã nghe nói tới thanh danh của bạo quân, nếu việc hôm nay bại lộ thì hắn biết làm sao bây giờ?!

Ngày xuân lạnh giá vậy mà trán hắn không ngừng đổ mồ hôi, nhỏ giọt xuống, quần áo sau lưng cũng ướt đẫm.

Mục Trạm nghe Tế Tửu báo cáo tình hình đại khái, ánh mắt lạnh băng như dao nhọn đâm vào người Thái Tân Hàn. Uy áp vô cùng đáng sợ giống như đã hoá thành thực thể đè chặt lên ngực hắn, khiến hắn run bần bật, gần như không thở nổi, muốn quỳ rạp trên đất.

“Vậy thì bắt đầu tự chứng minh đi, cô sẽ ở đây nhìn xem.”

Mục Trạm chậm rãi nói, giọng điệu uy nghiêm mà lạnh băng.

Theo lý mà nói thì giọng nói này hẳn là hơi quen thuộc đối với đám Vệ Thần, nhưng hôm Lễ Thượng Nguyên ấy, Mục Trạm nói rất ít, giọng điệu cũng dịu dàng hơn hiện tại rất nhiều, như thể hai người khác nhau vậy. Hơn nữa Thánh thượng đột nhiên giá lâm cũng đã đủ chấn động rồi, họ không rảnh để ý những chi tiết này nữa.

Văn Minh Ngọc bước lên một bước, nói lại chi tiết từng câu từ trong bài luận mình đã viết ra, tư thái thong dong, bình chân như vại, tư thái vững vàng này đến tiến sĩ Vu cũng có chút bội phục, hơn nữa cậu đã giải thích hết những phần tinh tuý trong bài luận, những phương án cải cách cũng rất rõ ràng, không thể có chuyện vừa nghe một lần trên lớp đã có thể giải thích rõ tới mức này được.

Chỉ cần kẻ nào có đầu óc đều có thể xác nhận bài luận này là do cậu viết ra.

Sau đó thì tới lượt Thái Tân Hàn.

Nếu Mục Trạm không có ở đây, hắn còn có thể cố tình giãy dụa một hồi, nhưng giờ hắn đã bị sát thần Mục Trạm này doạ, chưa kể ánh mắt giết người kia cứ nhìn chằm chằm vào hắn.

Thái Tân Hàn giờ nói chuyện cũng không thuận, Mục Trạm nhìn hắn chằm chằm, hỏi liên tiếp mấy vấn đề liên quan tới bài luận kia. Hắn lắp bắp, hoàn toàn không trả lời được.

Giờ ai bị oan uổng, ai lấy trộm bài luận của ai, đã rõ ràng cả rồi.

Nhưng Mục Trạm chưa dừng lại, vẫn cứ lạnh giọng chất vấn, cuối cùng vẻ mặt Thái Tân Hàn tái nhợt, hắn rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, sợ hãi như sắp hỏng cả người, “……Đúng! Là ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh nên đã ăn trộm bài luận!”

Các học sinh đều cúi đầu, trong lòng hoảng sợ.

Sự việc kế tiếp lại càng nằm ngoài suy nghĩ của mọi người.

Mục Trạm nghiêm khắc nói: “Kẻ vô phẩm vô đức, khinh nhờ thánh hiền như vậy không có tư cách ở lại học trong Quốc Tử Giám, cũng không được phép tham gia khoa cử, triều đình không cần những kẻ như vậy.”

“Đồng thời, Thái Sử không biết dạy con, giáng xuống làm tri huyện ở Thạch Điện, phạt năm năm bổng lộc.”

Chỉ ngắn gọn hai câu mà đã định đoạt tất cả tương lai của Thái Tân Hàn, cả đời này hắn không thể làm quan, gia thế mà trước nay hắn vẫn tự hào cũng bị tước mất, toàn bộ nhân mạch tích luỹ được cũng mất sạch.

Sắc mặt Thái Tân Hàn xám trắng, cả cơ thể run bần bật vì tuyệt vọng và nan kham.

Hắn không thể hiểu nổi vì sao mình lại xui xẻo như vậy, trùng hợp đúng lúc Thánh thượng tới nơi này. Nếu không phải vì thế thì hắn sẽ lo lót chu toàn việc này. Đến giờ mà hắn vẫn còn chưa hiểu bản thân đã động vào người không nên động, ngay khi hắn trộm bài luận kia thì đây đã là kết cục định sẵn cho hắn rồi.

Tế Tửu cúi đầu tiếp chỉ. Hình phạt này tuy có hơi nặng nhưng cũng xem như giết gà doạ khỉ, về sau trong Quốc Tử Giám sẽ không có kẻ nào dám làm như vậy nữa. Tất cả mọi người sẽ biết Thánh thượng vô cùng chán ghét hành vi này, một khi phạm phải, vậy chính là đã tự tay chôn vùi tiền đồ của mình.

Đám Diệp Húc cũng vui thay cho Văn Minh Ngọc, chờ Thánh thượng vừa rời khỏi, họ lập tức hoan hô ôm lấy cậu, cũng tính rủ nhau ra ngoài chúc mừng một phen.

Nhưng vừa xong việc, khi Thánh thượng chuẩn bị rời đi lại nói: “Văn Minh Ngọc, ra đây cùng cô.”

Sau đó mang người đi thẳng, để lại một đám người ngơ ngác nhìn nhau.

Đám Diệp Húc nghẹn tới tận hôm sau, chờ khi Văn Minh Ngọc vào lớp mới bao vây cậu, truy hỏi cậu hôm qua Thánh thượng gọi cậu đi làm gì.

Văn Minh Ngọc nhất thời nghẹn lại, cả người cứng đờ. Hôm qua cậu ngồi xe ngựa hồi cung cùng Mục Trạm, họ ôm nhau hôn nhau, còn nói rất nhiều những lời tâm tình bí mật, cuối cùng thậm chí còn buông màn giường……nhưng mấy chuyện này sao có thể kể ra được!

“Thánh thượng, ờm, bảo ta không cần suy nghĩ chuyện đó, dặn dò ta phải nghiêm túc học tập, cần cù siêng năng, giữ phẩm đức thuần hậu…….”

Tai Văn Minh Ngọc đỏ bừng, sắp sửa không bịa chuyện nổi nữa rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro