Chương 66: Đại hôn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66: Đại hôn (1)

Văn Minh Ngọc không ngờ tới lúc đi học sẽ bị chặn đường hỏi nhiều như vậy. Sự thật chứng minh, mỗi người đều có lòng hiếu kỳ vô cùng lớn, hận không thể dính lấy Văn Minh Ngọc để quan sát toàn bộ quá trình diện thánh của cậu.

Nhưng sự thật thì không thể nói ra được, Văn Minh Ngọc chỉ có thể hàm hồ có lệ cho qua. Vì ra vẻ bình tĩnh để bịa chuyện mà lưng cậu toát đầy mồ hôi rồi.

Diệp Húc không nhịn được hỏi: “Ngươi đi theo Thánh thượng, còn nói chuyện với ngài ấy mà không sợ sao? Dù sao cũng, có…..những lời đồn đại, hôm qua lúc Thánh thượng tới, ta thực sự sợ tới choáng váng luôn, đầu óc chẳng nghĩ được gì, chỉ có cơ thể hành lễ theo bản năng.”

“Trước kia lúc nghe nói, ta còn cảm thấy đều là những lời phóng đại lên, nhưng hôm qua Thánh thượng đích thân tới, ta mới có thể hiểu cảm giác này, thực sự rất khó hình dung lực áp bách quá mạnh khiến người ta sợ hãi không dám ngẩng đầu khi ấy. Vậy mà ngươi lại có thể nói chuyện bình thường trước mặt Thánh thượng, đúng là lợi hại, đổi lại là ta chắc không rên nổi một tiếng ấy chứ.”

Những người khác cũng liên tục gật đầu, hiển nhiên ai cũng hoảng sợ vì hôm qua Thánh thượng đột nhiên giá lâm, họ thở cũng không dám thở mạnh, giờ thì rất khâm phục dũng khí hơn người của Văn Minh Ngọc.

Văn Minh Ngọc thấy họ cứ liên tục câu đến câu đi nói Mục Trạm vô cùng đáng sợ, không nhịn được cãi lại giùm hắn: “Thực ra Thánh thượng rất tốt bụng, tính cách cũng rất ôn hoà.”

Vừa dứt lời, cả đám khiếp sợ nhìn cậu bằng ánh mắt như muốn nói đầu óc ngươi hỏng rồi à.

Tốt bụng? Thế mấy tin đồn kia toàn là chuyện bịa ra sao?

Hơn nữa ngôn hành cử chỉ của Thánh thượng hôm qua, nhìn sao cũng không thấy giống người có tính cách ôn hoà.

Văn Minh Ngọc liền nói: “Đó là vì tình huống hôm qua đặc thù thôi, xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy thì đương nhiên phải tức giận rồi, mà như vậy cũng chứng tỏ Thánh thượng rất coi trọng Quốc Tử Giám chúng ta.”

Bọn Diệp Húc nghe xong, cảm thấy cũng có lý.

Văn Minh Ngọc lại nói: “Thánh thượng đã đòi lại công bằng cho ta, giúp ta một đại ân, vậy mà khi xong việc còn nhắc ta không phải suy nghĩ những chuyện này, đừng khó chịu vì một kẻ như thế.”
Vừa nói xong, bọn Diệp Húc cảm thấy thực ra Thánh thượng là một người rất tốt. Dù sao mắt thấy mới là thật, tai nghe sao mà tin được, tin đồn chắc chắn là bị phóng đại lên rồi, so với những tin đồn đó thì những việc Thánh thượng đã làm chẳng phải càng đáng tin hơn sao? Chẳng lẽ…..thực ra Thánh thượng là một người mặt lạnh tâm nóng sao?

Nhưng bất kể ra sao thì việc Thánh thượng nghiêm túc xử lý việc này, không để Văn Minh Ngọc chịu tiếng oan, cũng trừng phạt cái tên đáng ghét tth kia mà không ít học sinh đã thay đổi cách nhìn với hắn.

Sau khi sự việc bài luận trôi qua, mọi thứ lại trở về như trước, hàng ngày Văn Minh Ngọc vẫn đi đi về về giữa hoàng cung và Quốc Tử Giám.

Từng ngày trôi qua, cảm giác thời gian trôi qua rất chậm mà cũng rất nhanh, giống như chỉ nháy mắt đã qua ba tháng.

Sắp tới ngày đại hôn mà Văn Minh Ngọc và Mục Trạm định ra khi trước rồi.

Trình tự đại hôn của một Hoàng đế đương nhiên rất phức tạp. Lục lễ cơ bản nhất là nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh, nhưng vì Mục Trạm là Hoàng đế, mà tình huống nhà Văn Minh Ngọc lại khá đặc thù, cho nên đành phải thay đổi theo tình hình cụ thể.

Để không phạm sai lầm trong ngày đại hôn nên Văn Minh Ngọc cũng đã học rất nhiều, trình độ lễ nghi phải nói là tiến bộ vượt bậc.

Tuy đa phần công việc đã có Lễ bộ lo hết, nhưng càng gần tới ngày quan trọng kia, Văn Minh Ngọc càng phải tham dự nhiều việc.

Gần tới ngày đó, ngay cả khi Văn Minh Ngọc đi học mà cũng thấy các bạn cùng trường đang bàn tán chuyện này.

Đây chính là đại hỉ sự, khắp chốn mừng vui.

Nhưng đối với đa số mọi người, nguyên nhân vui vẻ cũng khá đơn giản.

“Này, được nghỉ ba ngày đấy, vui thế!”

Các thiếu niên đã hứng thú bừng bừng thảo luận xem được nghỉ ba ngày nên đi đâu chơi.

Văn Minh Ngọc nghe mà nhũn hết cả chân. Dựa theo quy củ lễ nghi, Hoàng đế đại hôn là sẽ được nghỉ ba ngày không cần phải lên triều xử lý chính sự, không cần nghĩ cũng biết ba ngày đó sẽ ngọt ngào tới mức nào.

Mà nói tới hôn lễ của Hoàng đế và Hoàng hậu, Sở Xu Lệ như nghĩ tới chuyện gì, “Mà nói chứ, đại hôn chính là sự kiện rất hiếm gặp, chúng ta có thể gặp được tình huống này cũng là may mắn đó, tiền triều tổng cộng cũng chỉ có ba vị Hoàng đế tổ chức đại hôn, còn các Hoàng đế khác đã đón dâu từ lúc còn là Thái tử rồi nên sau đó cũng chỉ có nghi thức sắc phong mà thôi.”

“Nói là nói vậy nhưng chúng ta cũng đâu có thấy. Hôn lễ tổ chức trong cung mà, chỉ có đại thần tứ phẩm trở lên mới có thể tham dự, các quan viên khác đều đứng ở xa, làm sao  mà thấy rõ được.”

“Cũng đúng. Hơn nữa gia tộc của Hoàng hậu cũng đối với người thật không tốt, chặt đứt quan hệ rồi thì cũng chẳng có mười dặm hồng trang đâu, chỉ có thể nhìn cảnh tượng long trọng lúc ngồi phượng liễn ra khỏi phủ đệ rồi vào cung thôi.”

“Từ trong cung đến trong cung, trước giờ làm gì có vị Hoàng hậu nào được như vậy? Chỉ nhìn hôn lễ này thôi cũng có thể thấy Thánh thượng coi trọng vị Hoàng hậu này tới mức nào. Tò mò ghê, không biết trông Hoàng hậu thế nào nhỉ, chắc là tiên nhân chi tư rồi.”

Văn Minh Ngọc chột dạ sờ mũi, không nói gì.

Cuối cùng cũng tới ngày đại hôn.

Ngày lành tháng tốt đã được lựa chọn kỹ càng, thời tiết cực kỳ tốt. Một mảnh trời quang mây tạnh, không chê vào đâu được.

Mặt trời ló dạng, mọi người đều lu bù công việc, Loan Nghi Vệ chuẩn bị xa giá, Nhạc bộ sắp xếp ngoài sảnh Thái Hoà Điện, Hồng Lư Tự chuẩn bị bày tiệc. Toàn bộ hoàng cung đều được trang hoàng, hơn một ngàn cung nhân trang điểm tinh xảo, vô cùng xa xỉ hoa lệ, phô bày hoàn mỹ toàn bộ vẻ ung dung hoa quý của hoàng gia.

Dựa theo quy củ, một đêm trước đại hôn, Văn Minh Ngọc và Mục Trạm phải tách ra ngủ riêng, sáng sớm liền có cung nhân hầu hạ rời giường rửa mặt, tắm gội, thay quần áo.

Hôn phục có nhiều tầng hoa lệ, cực kỳ phức tạp, không thể tự mình mặc được, rất nhiều cung nhân tới mặc cho Văn Minh Ngọc, lại vô cùng cẩn thận giữ cho hôn phục không bị nhàu.

Cuối cùng là phải chải lại mái tóc nhu thuận đen mượt kia, đeo ngọc quan đẹp đẽ quý giá, Văn Minh Ngọc ngồi ngay ngắn, vạt áo trải thẳng dưới chân, thêm cả lớp trang điểm hôm nay khiến cậu như một đoá hoa tươi nở rộ, đỏ thắm xinh đẹp.

Trước hôn lễ, Văn Minh Ngọc và Mục Trạm không thể gặp mặt.

Cho đến tận khi ngồi bộ liễn đến Thái Hoà Điện, lấy cầu thang thật dài kia làm trung tâm, hai người phân biệt đi từ hai bên trái phải. Nếu quan sát từ trên không trung thì quả thực là một vẻ đẹp đối xứng cực kỳ vừa mắt.

Sau đó, cung nhân sẽ dìu họ xuống khỏi bộ liễn.

Đi từng bước một, càng lúc càng tới gần đối phương.

Vẻ mặt đối phương cũng càng lúc càng rõ ràng, trên người mặc hôn phục hoạ tiết long văn thêu chỉ vàng tương tự nhau, ánh đỏ hắt lên khiến gương mặt càng thêm hồng nhuận. Ngay khi đối diện nhau, họ đều không nhịn được cong khoé môi cười.

Tuy trước đó đã thử hôn phục rồi, nhưng hôm nay là dịp chính thức, cảm giác đương nhiên không giống nhau. Chẳng thể dùng ngôn ngữ hình dung, giống như một dòng suối nước nóng chảy qua lồng ngực, nóng đến sủi bọt, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Họ sóng vai cùng nhau bước lên thềm đá, rồi lại từng bước hướng lên trên, mang ý nghĩa tốt đẹp bên nhau.

Sau đó là hôn phục đỏ rực trải trên bậc thang như từng tầng bọt sóng đang tản mát.

Không lâu sau, họ đã đứng trước cửa Thái Hoà Điện.

Theo đúng lưu trình, giờ là lúc Lễ quan ngâm xướng.

“Nhất bái thiên địa.”

Họ cùng xoay người, đối mặt với thềm đá thật dài kia, cúi người hành lễ với thiên địa.

“Nhị bái cao đường.”

Vì coi như đã không còn cha mẹ nên họ chỉ khom lưng về phía tổ tông bái lạy một lần.

“Tam bái phu thê đồng tâm.”

Một lần nữa xoay người, cuối cùng cả hai cũng đối mặt với nhau, ánh mắt đối diện, trong mắt chẳng thể giấu được ý cười, đôi tay đặt lên trước ngực rồi cúi đầu với nhau.

Đây là lần họ bái nghiêm túc nhất.

Chậm rãi cúi người, lại chậm rãi đứng thẳng lên.

Dường như hết thảy đều được gói gọn trong động tác này.

“Kết thúc buổi lễ.”

“Khánh thành nhập tấu, tả hữu biện vũ.”

“Đàn công chắp tay, thiên tử vạn thọ.”

Cổ nhạc tề minh, vạn dân chung vui.

Một nhóm triều thần quỳ rạp dưới bậc thang Thái Hoà Điện, dâng lên những lời chúc tụng chân thành nhất đến Hoàng đế và Hoàng hậu tôn kính.

Hôn lễ long trọng đã tiến hành cả ngày, sau cùng sẽ là lễ động phòng.

Họ ngồi bộ liễn trở về Bồng Lai Điện, noãn các đã được bày biện sẵn theo hình thức hỉ phòng, tất cả mành trướng đều dùng lụa đỏ. Dựa theo lễ nghi, Hoàng đế cùng Hoàng hậu sẽ ở đây ba ngày.

Động phòng cũng có rất nhiều lễ nghi quan trọng, mà quan trọng nhất chính là lễ hợp cẩn.

Cung nhân bưng ly hợp cẩn bằng bạch ngọc lên, hai ly tương liên, bên trong còn thông nhau, giữa hai ly còn điêu khắc đồ án thần điểu và thần thú.

Rượu mừng được rót vào ly hợp cẩn, bạch ngọc nõn nà cùng hương rượu thanh triệt, còn khe khẽ gợn sóng khiến tâm tình người cũng rung động theo.

Văn Minh Ngọc và Mục Trạm cùng uống rượu mừng trong chén bạch ngọc.

Mục Trạm đã dặn dò trước nên rượu mừng chính là loại rượu trái cây mà Văn Minh Ngọc vẫn thích, độ rượu thấp, hương vị ngọt thanh, mùi hương trái cây nồng đậm. Nhưng đối với Mục Trạm, hương vị này còn kém xa vị tin tức tố trên người Văn Minh Ngọc.

Mới vừa uống xong ly rượu kia, cảm xúc của Văn Minh Ngọc đã phập phồng tới nỗi tai thỏ nhất thời không khống chế được bung ra, mềm mụp rũ xuống bên mặt.

May mà lúc này Mục Trạm đã vẫy lui toàn bộ cung nhân, trong noãn các chỉ còn hai người họ. Hơn nữa không chỉ có Văn Minh Ngọc mà cảm xúc của Mục Trạm cũng không còn bình tĩnh như ngày thường nữa, mười mấy năm nay hắn đều che giấu rất tốt nhưng hôm nay lại hơi mất khống chế, sừng rồng trên trán cũng đã xuất hiện.

Một rồng một thỏ, toàn thân mặc hôn phục màu đỏ đang ngồi đối diện với nhau, vậy mà lại có cảm giác xứng đôi vô cùng.

Nến hỉ trên bàn chiếu đến trên mặt Văn Minh Ngọc khiến gương mặt xinh đẹp như ửng hồng, đôi mắt ướt át đang nhìn Mục Trạm chăm chú.

Mục Trạm cũng đang nhìn chăm chú cậu.

Những khoảng lặng mơ hồ đầy ái muội ngọt ngào cứ luôn quẩn quanh giữa họ.

Rõ ràng ngày nào cũng thấy đối phương, gương mặt kia cũng vô cùng quen thuộc, nhưng cảm giác bây giờ thực sự rất khác, ngực giống như được thứ gì đó lấp đầy, không một khe hở, cũng chẳng thể chứa đựng bất cứ điều gì khác.

Họ cứ ngây ngốc nhìn nhau như vậy, chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro