Phần 4: Ý trời, khó tránh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***Long tộc - Phong Thần***

" Tổ cô cô!?"

Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt kiều diễm. 

Từ khi Hồ Băng Thiên nhỏ máu nhận chủ thì liền rơi vào mộng cảnh, hôn mê chưa tỉnh cả một ngày. Giờ đây lại rơi lệ.

Đồng thời như được thức tỉnh, đôi mắt to tròn trong như nước khẽ mở. Một đạo ánh sáng đỏ hơi lóe lên rồi vụt mất. 

Nhưng nàng lại đờ đẫn nhìn trần nhà, không nói không biểu cảm gì, giống như đang hồi tưởng những việc vừa xảy ra với mình, cũng có thể chiêm nghiệm lại cuộc đời, sự thế và bể khổ ai oán, bi ai quá đỗi tàn nhẫn, khắc nghiệt.

Nhẫn Cửu huyết thiên không còn giữ hình dạng chân thân nữa, mà biến thành hình ảnh một con hồ ly đỏ ẩn mình trên mu bàn tay trái. Chỉ khi gặp nguy hiểm thì mới có thể nhìn thấy xuất hiện trên tay, còn hiện giờ hoàn toàn như biến mất khỏi thế gian.

" Chúc mừng ngươi có được sự chấp nhận của Cửu huyết thiên"

Một giọng nói vang lên trong đầu, nói đúng hơn là trong tâm trí của Hồ Băng Thiên.

" Ngươi đang dùng Độc Tâm thuật với ta?"

Người kia bất ngờ khi bị nàng phát hiện. Nhưng nhanh chóng định thần lại nói.

" Có vẻ ngươi nhận không ít điểm tốt từ Cửu huyết thiên nhỉ? Đúng là ta có thể đọc được suy nghĩ của ngươi, nhưng cũng hết cách, giờ chỉ có mình ngươi mới giúp ta hồi phục. Đồng thời ta cũng có thể giúp ngươi điều chỉnh lại một số suy nghĩ sai lầm, hạn hẹp với thế giới này, đối với ngươi cũng phải không có lợi"

" Ngươi trở nên nói nhiều từ khi nào thế? Khiến ta thật đau đầu"

Hồ Băng Thiên đột nhiên nói năng có chút bá khí, bất cần giống như một người cường giả. Có lẽ nàng vừa sở hữu truyền thừa của Cửu huyết thiên, cũng vừa cảm được khí chất cao ngạo của Hồ U Nguyệt ăn sâu trong Cửu Huyết thiên, giờ vô tình nó lại hoàn toàn xâm nhập vào con người nàng. Nhẫn cùng người bá đạo như thế thì sao Hồ Băng Thiên lại không bị ảnh hưởng khí thế vương giả đỉnh thiên lập địa?

So với Hồ Băng Thiên trước đó, thì bây giờ lại là một người mới hoàn toàn, đủ thông minh, đủ quyết đoán, đủ tàn nhẫn như Hồ U Nguyệt nhưng không kém sự tỉnh táo cùng cái đầu lạnh.

Những biểu hiện này của nàng khiến người trong nhẫn vô cùng bất ngờ, nhưng lại thấy dễ nói chuyện và bàn luận tu luyện hơn, chứ không phải ngây ngô, ngốc nghếch đến khinh bỉ như trước.

" Ngươi biết ta đã gặp ai trong Cửu Huyết thiên rồi đúng không?"

Hồ Băng Thiên hỏi người kia, nhưng không nhận được đáp trả, dẫu vậy không khiến nàng thất vọng.

"...Ngươi từ đầu vẫn chưa từng nghĩ tốt cho ta. Ngươi biết, nếu ta không được chấp nhận thì sẽ bị hình thần câu diệt, nhưng ngươi không nói. Về điểm này ta cũng không trách ngươi, ở thế giới này chính là tàn nhẫn như vậy, dẫm đạp lên người khác để bước tiếp là quy tắc nơi đây. Nhưng hiện tại, ngươi và ta đang hợp tác để đạt được mục đích tư lợi riêng. Nếu ta biết ngươi vẫn không nghĩ đến sự an toàn của ta mà đẩy ta vào thế nguy hiểm không biết trước thì thỏa thuận chấm dứt."

" Rất sảng khoái, ta chấp nhận. Dù sao bây giờ chỉ mình ngươi mới đủ khả năng giúp ta, giữ được mạng của ngươi, ta mới càng nhanh chóng trở về."

"Việc ngươi đọc suy nghĩ của ta, ta không cản được, cũng không muốn cản, ngược lại còn muốn ngươi liên tục dùng Độc Tâm thuật với ta..."

" Ngươi muốn tìm được điểm yếu của thuật, sau đó từ từ phá giải. Phòng trường hợp bị kẻ xấu dùng với chính mình?"

" Rất thông minh, không hổ danh kỳ tài vạn năm hiếm có của Long tộc - Phong Thần"

" Ngươi ....hừ, ngươi biết rồi sao?"

Giờ đến lượt người trong nhẫn sửng sốt khi bị nhận ra thân phận. Lâu lắm rồi mới có người nhắc đến Long tộc, nhắc đến tên hắn - Phong Thần, khiến hắn không khỏi bồi hồi.

" Cảm giác bị phát hiện thân phận không dễ chịu chút nào đúng chứ? Khi ta bị ngươi biến thành con rối, vô cùng không dễ chịu chút nào đâu."

" Đã biết hết rồi, ta cũng đỡ mệt lòng che đậy, giờ thì dễ chịu hơn rồi, có thể thoải mái không cần kiêng dè như trước. Hồ U Nguyệt chắc cũng kể hết mọi việc trong quá khứ cho ngươi biết. Vậy mà ngươi vẫn muốn giúp ta khôi phục?"

" Hồ U Nguyệt là Tổ cô cô của ta, việc làm của người khi xưa đúng là khó có thể tha thứ, nhưng xét một góc độ nào đó, người vừa đáng trách nhưng đáng thương nhiều hơn. Ta chỉ muốn tích lại chút đức cho người, để người được thoải mái hơn ở cõi bồng lai. Còn ngươi, chỉ vô tình bị kéo vào cuộc chiến không đáng. Vốn dĩ ngươi vô can. Cứ cho là ngươi tự nguyện, lấy danh diệt yêu trừ ma thì cũng là do Tổ cô cô ta ban cho ngươi. Ta giúp ngươi cũng là giúp Tổ cô cô đỡ mang tiếng giết nhầm "nhân tài" nhà ngươi. Quan trọng, ta muốn Phong Liệt thấy rằng, Hồ tộc ta bao dung độ lượng mức nào, cũng là cái cớ giúp ta gặp được hắn. Bắt hắn đối diện người vừa yêu vừa hận hắn tận xương tủy"

" Tâm tư của ngươi sao lại cẩn thận, sâu xa tới vậy. Không lẽ ngươi cũng được kế thừa tâm tính của Hồ U Nguyệt? Nhưng dù có như vậy, ngươi cũng khó có thể gặp được Phong Liệt chứ đừng nói giết người. Với thân phận và thực lực hiện tại của ngươi, chỉ e sẽ bị đánh chết khi nhắc đến tên Bá phụ ta rồi."

Phong Thần khinh thường nói, nhưng mang vẻ tự hào khi nhắc đến Bá phụ của mình.

" Thật không ngờ nợ của Bá phụ lại do nội điệt là ngươi trả. Tổ cô cô của ta nhìn nhầm tên nhát gan, vô trách nhiệm rồi..."

Hồ Băng Thiên càng coi thường hơn khi nhắc đến người khiến Tổ cô cô có tương lai tăm tối và kết cục đau thương. Và tất nhiên, khiến Phong Thần nổi giận.

" Ngươi chỉ là người ngoài không hiểu sự tình thì đừng đánh giá sỉ nhục người khác như vậy. Bá phụ ta khi đó thân là Long tộc chủ, sao có thể nói giao chiến là giao chiến được chứ. Năm đó Hồ U Nguyệt khiêu chiến sinh tử, nếu đánh không lại thì sẽ chọn Đồng Sinh Cộng Tử như bà ta làm với ta. Như vậy chẳng phải Long tộc ta gặp họa lớn rồi sao? Tuy nhiên cũng không thể tùy tiện chọn người quá yếu kém đấu với bà ta, cho nên ta đã tự mình nghênh chiến. Điều ta không ngờ, bà ta lại tìm được mối liên kết mong manh giữa ta và phân thân, dẫn đến tình trạng thê thảm như này. Nhưng Đồng Sinh Cộng Tử vẫn chưa đủ, nên thứ bà ta dùng thuận tay nhất chính là những chiến kỹ cấm kỵ, đã áp dụng lần cuối lên ta. Để sau này muốn giúp được ta khôi phục thì nhất định phải có đầy đủ rất nhiều yếu tố, trước tiên người đó phải có nhẫn Cửu Huyết thiên và nhẫn Hoàng Long huyết ám của ta, may mắn ngươi lại có cùng lúc hai vật này. Sau đó, để ta khôi phục trở về bản thể thực thì nhất định phải không ngừng giết Dã hồ để lấy hồn ngọc, nhưng khó nhất là phải dùng thêm máu Hồ tiên cùng nguồn gốc với bà ta để phá cấm chế do Hồ tiên giam cầm...."

"...Vậy ngươi cũng thật có cơ duyên khi gặp được ta. Ta vừa có Cửu Huyết thiên vừa có Hoàng Long huyết ám, để dễ dàng kích hoạt chúng khiến ta xuyên không tới nơi này, vừa giúp Hồ U Nguyệt hoàn thành tâm niệm vừa giúp ngươi lấy lại cuộc sống huy hoàng trước kia. Trùng hợp hơn, ta lại mang dòng máu Hồ tiên, vậy là ngươi thực quá may mắn rồi. Việc ngươi phải lấy hồn ngọc của Dã hồ và máu Hồ tiên. Ta nghĩ, Tổ cô cô ta muốn người Long tộc phải không ngừng sát sinh giống bà ấy năm vạn năm trước như một người máu lạnh không cảm xúc mà người ta từng đồn đoán cho bà. Sau đó, lại không ngừng ham muốn sự ban phát thương hại của Hồ tộc để hồi sinh người đã giết chính nhân vật cường đại nhất Hồ tộc. Sẽ nhục nhã cỡ nào đây?"

"Ngươi có vẻ đánh giá hơi nông cạn. Khi đó tộc được ca ngợi và tôn vinh chính là Long tộc. Hồ tộc vì Hồ U Nguyệt mà bị giảm uy thế không ít. Năm đó, Hồ U Nguyệt lại khiến Long tộc mất đi nhân vật như ta là một tổn thất vô cùng lớn. Họ muốn tính sổ với Hồ tộc cũng không phải không thể, nói gì việc bắt Hồ tiên các ngươi giao máu để tạ tội Long tộc? "

Phong Thần tự tin nói.

Nhưng Hồ Băng Thiên không ngừng khinh bỉ lên tiếng.

" Hahaha...Ngươi nghĩ Tổ cô cô ta muốn trả thù tới mức mất tỉnh táo rồi sao? Hừ, ngươi đừng nghĩ, ngươi trở về được tới đây thì ai cũng có thể giúp ngươi hồi phục. Nếu lúc đó, ta không được chấp nhận kế thừa Cửu Huyết thiên và sự đồng thuận của Hồ U Nguyệt thì chắc chắn cả hai chiếc nhẫn lại rơi vào trạng thái phong ấn, mỗi chiếc nhẫn lại bay tới hai nơi tách biệt. Muốn hợp nhất lại một chỗ, e là khó hơn mò kim đáy bể. Thêm nữa, nếu muốn Hoàng Long huyết ám được phá bỏ cấm chế phải dựa vào sự giúp đỡ của người kế thừa Cửu Huyết thiên. Ngươi biết tại sao không?"

Im lặng một chút Phong Thần nhè nhẹ lên tiếng.

"Không ngờ, Hồ U Nguyệt lại tính toán chặt chẽ và thâm hiểm như vậy. Có lẽ, bà ta vốn không cho ta hồi sinh. Vì người kế thừa Cửu Huyết thiên phải thông qua sự xét duyệt của bà ta, mà người đó nhất định phải là Hồ tiên. Vì chuyện năm đó thì sẽ không ai muốn giúp ta, cho dù lấy quyền thế uy danh để ép họ cứu ta thì chẳng thà tự sát buộc ta chết thêm lần nữa. Vì oán hận thì ít mà phần lớn vì không muốn Long tộc mạnh lớn hơn khi ta trở về, mới quan trọng. Vậy thì chuyện tìm ra ta bị phong ấn trong Hoàng Long huyết ám sẽ mãi mãi bị chôn vùi."

Nói tới đây, Phong Thần thấy lạnh sống lưng, lòng bất giác hơi run rẩy bởi mưu kế âm độc của Hồ U Nguyệt. 

Đối với một thiên tài cường giả như hắn mà bị bỏ rơi, cả thiên hạ không ai còn nhớ tới một nhân vật đã từng vang danh thiên hạ khiến hắn bất phục.

"Đúng là kế hoạch không chút sơ suất, bây giờ thì ngươi thấy ta quan trọng với ngươi như nào rồi chứ? Ta chết, ngươi cũng sẽ vĩnh viễn bị phá bỏ. À ta chưa nói nhỉ? Người đầu tiên kích hoạt Cửu Huyết thiên cũng là người duy nhất giúp được ngươi, những người về sau cũng không làm được gì, vì người đầu tiên chính thức nhận được truyền thừa từ chính Hồ U Nguyệt - người gắn liền số phận bi thảm của ngươi, mới có đầy đủ điều kiện giúp ngươi. Ta có mệnh hệ gì, thì ngươi sẽ theo đó bị hủy theo ta."

Hồ Băng Thiên vô cùng khoái chí nói. Tổ cô cô làm vậy cũng vì sự an toàn cho người kế nhiệm, nhất là người đó trong tộc Hồ tiên. Dù tâm tính có trở nên tà ma, nhưng Tổ cô cô vẫn một lòng hướng về Hồ tiên.

" Ngươi đừng thấy bất công với chính mình nữa, tốt nhất quãng thời gian về sau ngươi nên ngoan ngoãn chỉ điểm nhiều điều tốt cho ta thì mới mong sớm trở về, thực lực của ta càng mạnh thì ta mới tới giao ngươi về Long tộc để ngươi lại sống với cái danh thiên tài hiếm có chứ. Ta rất ấn tượng với Vạn Thần biến thể của ngươi đấy, lừa được cả Tổ cô cô ta quả là không tầm thường. Ta muốn học."

Nàng không ngừng trêu chọc lại hắn, kèm chút cưỡng ép.

" Ngươi đừng được nước làm càn, cái đó không phải muốn học là được. Tuy rằng, ta đang phải nhờ cậy vào ngươi nhưng đừng quá coi thường mà khi dễ ta..."

"Được rồi, ta không phải người thích bắt ép người khác theo ý mình, trêu ngươi chút thôi mà, nhưng ta mong sẽ có ngày ngươi phải tự nguyện chỉ ta."

Thấy Phong Thần có chút đáng thương khi bị rơi vào tình thế lép vế giống trước đó của nàng nên nàng hơi đồng cảm nói đùa cợt với hắn.

Nghe Hồ Băng Thiên nói vậy, thế nhưng lại xoa dịu được sự bất an trong lòng hắn. Lòng tuy cảm kích vì sự giúp đỡ trọng nghĩa khí của nàng nhưng lại không muốn nói ra. Nếu người này không phải Hồ Băng Thiên thì hắn chỉ có một từ chết. 

Không thấy Phong Thần trả lời, như đã quen với sự trầm lặng của hắn mà nàng không hề buồn bực nói tiếp.

" Có thể ta là người thế kỷ 21, không phải thực sự thuộc về Hồ tiên tộc nên mới dễ dàng muốn giúp ngươi mà bỏ qua hết lợi ích và hiềm khích của tộc. Coi như ngươi gặp được ta là sự may mắn của ngươi. Sau này chúng ta phải sống dựa vào nhau rồi, ta đã nói giúp ngươi thì tuyệt đối không nuốt lời, ta sẽ không bỏ rơi ngươi, hợp tác vui vẻ."

Bỗng nhiên Phong Thần cảm giác hơi lạ lạ, cảm giác ấm áp trong lòng. Từ trước khi hắn bị giam cầm trong Hoàng Long huyết ám, hắn đã luôn mang danh thiên tài. Lúc nào cũng mang trọng trách gánh vác gia tộc. Mặc nhiên, điều này thúc dục hắn phải luôn cố gắng phấn đấu gấp trăm lần người khác. Chính vì vậy, hắn nhanh chóng có thực lực khủng bố không chỉ dựa trên thiên phú. Những khổ luyện của hắn, không ai biết, không ai hiểu. Tất cả đều quy về hắn có thiên phú mạnh nhất nên mới có được thành tựu như vậy. Suốt cuộc đời hắn, chỉ đơn phương độc mã, làm gì cũng một mình, luôn giữ bộ mặt lạnh băng đối diện mọi người, cũng là che đi sự cô quạnh vô hình trong tâm khảm, có lẽ chính hắn cũng không cảm nhận được chính mình lại cô đơn đến thế. Chỉ có người khác cầu mong sự che chở, bảo vệ từ sự khủng bố bá đạo của hắn, thì có lý gì có ai làm điều ngược lại, chẳng phải tự tìm cái chết. Ngay cả các trưởng bối còn phải kiêng dè hắn vài phần. 

Nhưng nay, Hồ Băng Thiên, trong người còn không có một chút pháp lực nhưng lại luôn miệng muốn giúp hắn, không bỏ rơi hắn. Dẫu vậy hắn không cảm thấy hổ thẹn được một người "tầm thường" bảo vệ, mà cảm thấy thật thoải mái, dễ chịu và ấm áp...


*** Thần dược - cửu phẩm***

Cả hai trao đổi tâm thuật với nhau một lúc mà không biết tiểu Đồng vào từ khi nào. Cậu ta nhìn Hồ Băng Thiên cứ ngây ngốc nhìn trần nhà hồi lâu mà không nói gì, thấy hơi lạ. Gọi một hai lần nhưng vẫn chưa trả lời. 

Vì Hồ Băng Thiên hoàn toàn chìm trong mộng cảnh Độc tâm thuật nên có chút lu mờ với thực tại. Mãi khi Phong Thần dừng lại thì nàng mới dần dần lấy lại tâm trí. Tự thầm mắng Phong Thần dùng thuật quá mạnh.

Khẽ chớp chớp mắt nhìn tiểu Đồng nói:

- Ta bất tỉnh bao lâu rồi?

Thấy nàng trả lời, tiểu Đồng mới dần thả lỏng người.

- Đã một ngày rồi. Chủ nhân ta nói, chắc ngươi mệt quá nên thế. Bảo ta vào xem ngươi như nào thì thấy ngươi đã mở mắt nhưng không trả lời, ta tưởng ngươi chết không nhắm mắt.

- Ngươi cũng thật độc mồm chứ.

Tiểu Đồng nói vô cùng quan tâm sau bộ mặt lạnh lùng, nhưng cũng vô cùng căng thẳng nên bị Hồ Băng Thiên trêu đùa.

Nhìn thấy bộ dạng luống cuống, hốt hoảng giải thích, đó không phải tâm tư  của mình như thế của tiểu Đồng khiến Hồ Băng Thiên cười tủm tỉm nói:

- Chính bộ dạng này, ngươi nên thay đổi sắc thái, biểu cảm hơn mới cảm nhận hết lòng dạ con người.

Ngây người một lúc, tiểu Đồng như hồi tưởng lại bộ dạng lúc trước của mình, liền gãi đầu ngại ngùng nói:

- Vậy sao? Nhưng ta quên lúc đó ta trông như nào rồi.

- Không sao, không phải vội.

Đột nhiên, cánh cửa bị bật mở, một thân ảnh màu trắng như cưỡi gió đi vào.

Người phụ nữ trung niên rất khó đoán tuổi, bởi Hồ Băng Thiên xác định những cường giả ở đây đều dựa vào tu luyện Thiên lực mà giữ được nhan sắc. Nhưng có thể hình dung, sự trẻ trung của bà dừng ở tuổi 30. Gương mặt vô cùng xinh đẹp, so với Tổ cô cô thì vẫn còn kém xa. Điểm tương đồng chỉ có sự lạnh lùng và khí chất chí tôn đối diện một tên thấp kém như nàng. Bà diện y phục trắng lại càng toát lên vẻ lạnh lẽo rợn người.

"Phong Thần, ngươi biết đây là ai không?"

"Không, chỉ cảm giác người này là một cường giả chân chính, có lẽ ẩn danh rất lâu rồi"

- Chịu tỉnh rồi sao?

Giọng nói thật lạnh lẽo, như từ cõi chết vọng lên. Tiểu Đồng từ khi người này bước vào thì lại luôn đứng sau bà, khép nép cẩn trọng.

Khó khăn lắm Hồ Băng Thiên mới lựa được lời trả lời, nàng không muốn vì sự bất cẩn mà đắc tội với người mang cảm giác chết chóc như bà.

- Đa tạ tiền bối cứu giúp, nhờ sự quan tâm của người mà vãn bối mới hồi phục nhanh như vậy.

- Không cần nói mấy lời nịnh nọt ta, khỏi rồi thì mau chóng rời khỏi đây, đừng làm phiền chốn thanh tịnh của ta.

Nói rồi, người này liền rời khỏi chỉ trong một cái chớp mắt. Hồ Băng Thiên vẫn chưa quen với những thuật pháp như vậy nên trong lòng hơi lành lạnh.

- Ngươi đừng sợ, chủ nhân của ta tuy lời nói có hơi tuyệt tình nhưng không có ác ý. Người chỉ muốn một mình, nên vài hôm nữa ngươi khỏi hẳn thì nên rời khỏi.

Tiểu Đồng cũng không hẳn bị nhiễm sự thờ ơ của bà ấy, nên quan tâm trấn an nàng. 

- Ta biết rồi, ngươi nói với tiền bối, vài ngày nữa khỏi hẳn ta sẽ đi.

Đợi cả hai rời hẳn, Hồ Băng Thiên lại tự tâm với Phong Thần.

" Sao ta cứ cảm giác người phụ nữ vừa rồi có gì rất cổ quái, cứ như có chuyện gì thầm kín muốn che dấu. À, lúc trước ngươi nói ta không biết thức thời là có ý gì?"

Khẽ thở dài, Phong Thần chán chường nói.

"Ngươi chưa từng thắc mắc tại sao lại không luyện được Thiên lực hay sao?"

Trầm ngầm một lúc, nàng có nghĩ đến, nhưng trong trí nhớ Hồ Băng Thiên thì đã từng thử qua rất nhiều phương pháp nhưng vẫn vô dụng. Bỗng gương mặt ủ rủ của nàng lại tươi rói như ánh mặt trời, hét lên:

- Ý của ngươi là có cách.

"Suỵt, ngươi làm gì lớn tiếng như vậy, chỉ cần suy nghĩ là ta biết rồi. Ngươi không sợ lão bà bà kia nghĩ ngươi có vấn đề rồi giết sao?"

Phong Thần thiếu chút muốn nhảy ra ngoài, sao mà tâm tính nàng ta vẫn chưa điềm tĩnh được thế?

" Được, vậy cách của ngươi là gì? Có liên quan gì đến bà bà kia hay tiểu Đồng?"

" Chính xác là tiểu Đồng. Cậu ta tinh thông y thuật, hiểu biết rõ ràng tường tận bệnh lý trong cơ thể như có con mắt tồn tại trong đó vậy. Đương nhiên, giỏi hơn rất nhiều người tự xưng Dược sư trong giới"

Nghe được những lời này, trong lòng Hồ Băng Thiên như mở cờ trong bụng. Chỉ cần có hy vọng thì nàng không ngại đặt niềm tin.

Không chần chừ, nàng chạy vội ra ngoài tìm tiểu Đồng.

Hắn lúc nào cũng vậy, không đọc sách cổ về cổ dược thì cũng tìm hiểu nguyên liệu mà hắn hái được, hoặc là những việc tương tự liên quan đến dược. 

Hiện tại, hắn rất chăm chú đứng trước lò nung, tay không ngừng uốn lượn mềm mại, pháp lực dao động nhè nhẹ như đang nâng niu, như đang điều khiển vật gì đó trong lò. Trên trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt vô cùng căng thẳng nên Hồ Băng Thiên nghĩ hắn đang làm việc gì đó rất quan trọng nên không dám quấy rầy. Mỗi lần người trong giới tu đạo làm gì liên quan đến pháp lực đều không hề đơn giản, nếu không hiểu biết gì mà làm phiền thì có khả năng hỏng việc lớn tâm huyết của họ, nặng hơn có lẽ tẩu hỏa nhập ma. Tốt nhất nên đợi.

Thời gian chầm chậm trôi qua đã hơn một canh giờ. Đột nhiên tiểu Đồng sửng sốt cực độ. Động tác cũng dừng lại, nhìn vào đôi tay mình như không tin sự thật trước mắt. Hắn ta là sung sướng hay thất vọng đây? 

Không nhịn được, Hồ Băng Thiên tiến lại gần nhìn. Thấy hắn hoàn toàn dừng mọi động tác thì nàng mới dám lên tiếng.

- Tiểu Đồng? Ngươi không sao đấy chứ?

Tiểu Đồng hơi giật mình quay qua nhìn nàng. Vì quá tập trung nên không biết nàng đứng đó tự khi nào.

- Ta thành công rồi, không nghĩ nó hoàn hảo hơn ta dự định.

Tiểu Đồng chìu đôi tay gầy chứa 5 viên đan dược màu trắng ngọc, vô cùng tinh khiết ra trước mặt Hồ Băng Thiên. Nhưng nàng chỉ nghĩ chắc hắn ta mới điều chế được loại thuốc gì đó rất đáng quý nên mới vui mừng như vậy, còn nàng không quan tâm. Điều quan trọng bây giờ là nhờ hắn xem bệnh trạng của mình.

- Chúc mừng ngươi. Nhưng bây giờ ta muốn nhờ ngươi một việc. Thực ra ta có bệnh khó nói, vì thế ngươi có thể...

- Ta nghĩ ta biết bệnh đó là gì.

Hồ Băng Thiên đang rất nóng lòng thì nghe được lời này của tiểu Đồng nên có chút khựng lại, xen lẫn niềm vui len lỏi trong lòng, nhưng vẫn chưa thực tin mà hỏi lại.

- Ngươi nói gì? Có thật không? Nói thử ta xem.

Tiểu Đồng không nói gì mà chỉ cười nhẹ đi vào phòng, khiến nàng vội vàng theo sau.

 Vào đến trong phòng, hắn cẩn thận đặt 5 viên đan dược xuống chiếc khăn lụa đã được đặt sẵn trên bàn. 

" Ta quả nhiên không nhìn nhầm người. Hắn ta quả nhiên là thần tiên Dược sư. Chỉ e trong giới tu giả không ai vượt qua hắn. Một lúc điều chế ra 5 viên đan dược đã khó nay còn là cửu phẩm - phẩm cấp cao nhất của đan dược thì chỉ có trong truyền thuyết, từ thời của ta còn chưa từng thấy. Nếu điều chế ra một viên thì may ra mới đạt cửu phẩm, còn nếu số lượng 3 hoặc 4 viên thì cũng chỉ đạt lục phẩm là giỏi nhất rồi. Hồ Băng Thiên, vận khí của ngươi không tệ."

Phong Thần cảm thán nhắc nhở chút kiến thức cho nàng rõ.

Nghe xong nàng cũng không khỏi thán phục, chẳng trách bộ mặt khi đó của tiểu Đồng lại kích động như vậy, nếu là nàng thì đã hét ầm lên rồi. Xem ra nàng phải nhìn tiểu Đồng bằng con mắt khác, không thể để bộ dạng ngây ngô của hắn đánh lừa, đánh lừa khả năng thiên phú vô cùng đặc biệt ẩn sâu trong hắn.

- Tiểu Đồng! Ngươi nói biết ta có bệnh? Bệnh đó là gì?

Trong thâm tầm nàng có đôi phần chưa thật tin vào khả năng của tiểu Đồng, vì trước đó chính Tổ phụ của Hồ Băng Thiên cũng còn chưa tìm ra điểm bất thường gì khiến nàng trở thành "phế vật", còn tiểu Đồng cứ cho là biết được nàng không tu luyện được thì cũng chưa chắc tìm ra huyền cơ trong đó. Tuy rằng, rất đặt niềm tin vào tiểu Đồng, nhưng nàng vẫn muốn để dành một chút sự đề phòng ngoài ý muốn để không quá hụt hẫng khi biết kết quả.

Tiểu Đồng thâm sâu nhìn Hồ Băng Thiên, nhưng dường như lại có chút tinh quái, tự mãn nói:

- Ngày đầu khám cho ngươi, ta đã phát hiện ra. Nhưng tình trạng khi đó của ngươi không cho phép ta thực hiện bất cứ thủ thuật nào, nên đến bây giờ mới bắt đầu. 

Dừng một chút, tiểu Đồng nhìn 5 viên đan dược trên bàn hớn hở nói:

- Vấn đề của ngươi chính là chưa biết tu luyện Thiên lực!?

Hồ Băng Thiên hơi kích động, chỉ biết gật đầu, chờ đợi lý giải từ tiểu Đồng.

- Gặp được ta đối với ngươi là may mắn, nhưng đối với ta còn trên cả may mắn. Nhờ ngươi ta được tiếp cận thêm một chứng bệnh kỳ lạ, để trình độ luyện sư của ta tăng thêm một bậc. - Hơi gõ nhẹ tay xuống bàn gần đan dược, như kéo sự chú ý của Hồ Băng Thiên tới chúng. - Đây là thành tựu hoàn hảo nhất của ta từ trước tới nay, cũng là tiên dược giúp ngươi đổi vận.

Tiểu Đồng hoàn toàn có đủ tư cách kiêu ngạo như vậy. Nếu trước đó Phong Thần không giải thích chất lượng cực phẩm thì chắc chỉ khiến nàng cười khinh bỉ trước sự tự luyến quá cao của tiểu Đồng.

- Tiên dược với ta? Thực có tác dụng? Chỉ cần dùng chúng, ta...ta có thể tu luyện Thiên lực?

Hồ Băng Thiên tròn mắt nhìn 5 viên đan dược mà trước đó với nàng chỉ là đồ thí nghiệm của hắn, trong lòng không ngừng kích động.

Không ngờ tên tiểu Đồng suốt ngày bộ mặt lạnh nhạt như không quan tâm sự đời lại có tâm tư ẩn nhẫn đến vậy. Hắn ta vẫn luôn quan tâm người khác nhưng theo cách âm thầm của riêng mình. Ở cùng hắn hai ngày, nhưng chưa bao giờ hắn hỏi về tình trạng của nàng, mà chỉ giữ mọi thứ cho riêng mình để rồi làm một chuyện cảm động đến vậy. Hắn với nàng mà nói, chẳng phải thân thiết gì, vậy mà lại dốc sức tận tâm đến vậy. Ở Huyết Sát giới này, chỉ có dẫm đạp lên nhau để sống, ngay cả thế kỷ 21 của nàng cũng vậy. Đâu ai tự dưng tốt với mình vô điều kiện như thế?


- Đương nhiên không thể.

Đang trong lúc tâm trạng vô cùng hưng phấn thì tiểu Đồng lại dội một gáo nước lạnh đến thấu tim, khiến nàng như từ thiên đường rớt xuống địa ngục.

- Không thể? Vậy mấy viên đan dược này có tác dụng gì?. - Nàng bất mãn hỏi.

Đúng là nhắc đến đây, vẻ mặt tự mãn của tiểu Đồng tan biến sạch, chỉ còn lại sự lo âu, khó hiểu, hắn thở dài:

- Thần dược của ta chỉ là điều kiện cần, còn điều kiện đủ thì... cần phải biết cách phá bỏ phong ấn trong người ngươi.

- Phong ấn? Thế nhưng ta lại bị phong ấn? Ta biết tìm đâu ra thuật phá nó bây giờ? Đến Tổ phụ ta còn không biết thì lấy đâu ra cách giải?

Nàng thất vọng như muốn gục ngã. Mặc dù đã chuẩn bị cho tình huống này nhưng khi đối diện vẫn là khó chấp nhận.

- Ta biết, ta chỉ giúp được một nửa cho ngươi, nhưng như vậy đã mở ra một con đường mới trong con đường tu luyện của ngươi rồi. Tìm cách phá phong ấn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Trên đời này, ta chắc chắn sẽ có người giữ được những thuật pháp cổ xưa để giúp ngươi. Vận khí ngươi tốt như vậy, ta tin ngươi sẽ gặp được.

Thấy Hồ Băng Thiên như vậy khiến tiểu Đồng cố gắng an ủi, nói những lời tích cực nhất với nàng.

- Thuật pháp cổ xưa? 

Gương mặt đang ủ rũ, mất hết tinh thần của nàng đột nhiên căng cứng, hy vọng một lần nữa lại hồi sinh trở lại.

Tiểu Đồng thấy lạ nhưng cũng gật đầu cái rụp, để an ủi.

"Phong Thần, ngươi có biết thuật pháp cổ xưa nào phá phong ấn không?"

" Thuật pháp phong ấn trong người ngươi quá mạnh, ta không có thuật nào dùng được trên người ngươi"

Nghe Phong Thần nói vậy, Hồ Băng Thiên cũng chưa thất vọng ngay mà định rà soát lại Cửu Huyết thiên và những gì Hồ U Nguyệt để lại cho nàng, nhưng có tiểu Đồng ở đây, nên nàng hơi dè dặt.

- Tiểu Đồng, ngươi ra ngoài một chút được không? Ta cần trấn chỉnh lại tâm trạng một chút. Ta vì quá kích động, những tưởng có thể nhờ thần dược sẽ chữa hoàn toàn, nhưng bây giờ...Dù sao cũng rất cảm ơn ngươi.

Thấy Hồ Băng Thiên quả đúng rất kích động, có lẽ cần một mình yên tĩnh chút, nên hắn chỉ gật đầu lẳng lặng rời khỏi.

Nhanh chóng đi đến giường, nàng ngồi xuống tịnh tâm. 


*** Chân chính cảm ngộ truyền thừa***

Từ khi dung nhập với Cửu Huyết thiên thì nàng chưa chính thức bước vào nghiên cứu cụ thể. 

Theo hướng dẫn của Phong Thần, nàng dần dần tập trung tinh thần cảm thụ, đúng là bên trong ý thức đột nhiên có một thứ, chậm rãi từ từ ngưng tụ tâm thần  mới thấy rõ được. Thoáng chốc, bản thể nho nhỏ của Hồ Băng Thiên đã ở trong không gian đỏ của Cửu Huyết thiên. 

Ở trong này, mọi kết nối với Phong Thần hoàn toàn bị cắt đứt, nên nàng phải tự mình ứng biến.

Xung quanh ngoài màu đỏ thì mọi thứ trống trơn. Thêm nữa không gian vô cùng rộng lớn, không ngoa khi nói nơi đây là một thế giới thu nhỏ.

Trầm ngâm một lúc, chắc chắn xung quanh không có gì xuất hiện thì có chút hoang mang.

" Không lẽ mình tiến vào sai cách?"

Nhưng không vì thế mà nhục chí, nàng nhắm mắt cảm nhận không khí, môi trường và từng biến động nhỏ nhất ở đây.

Được một lúc, đột nhiên, nàng nghe thấy những lời nói chê bai, khinh thường và cả những sự sỉ nhục của họ hàng, những người xung quanh, thậm chí người có phẩm cấp thấp hơn vị thế của nàng cũng dám làm điều đó. Tất cả những người này, những lời khinh rẻ này là từ chính cuộc sống trước đây của Hồ Băng Thiên - một phế vật. Quả nhiên, đối với Hồ Băng Thiên thì đây không chỉ là nỗi xấu hổ của gia tộc mà còn là sự tự ti nhất của mình. Vì nàng cũng coi mình là phế vật mà tự coi rẻ chính mình, mặc người khác chà đạp, bắt nạt, dù cho có Tổ phụ chống lưng thì nàng vẫn mang cảm giác nhỏ bé, kém cỏi, vô dụng và đáng bị như vậy.

" Giết họ, ta giúp ngươi thoát kiếp phế vật"

Bất chợt một giọng nói uy nghiêm phát lên, đầy uy quyền. Như ra lệnh bắt nàng phục tùng hơn là trao đổi, nhưng yêu cầu này rất thuận với tâm ý nàng, khó mà không chấp thuận.

Thế nhưng đó là suy nghĩ của Hồ Băng Thiên yếu đuối trước kia, giờ đây đứng trong này, đối diện với tâm ma của nàng, đã là một Hồ Băng Thiên hoàn toàn khác. Cho dù có bị ảnh hưởng một chút sự nhu nhược yếu đuối và tự ti của nàng ta trước đây thì cũng chỉ là ký ức mà thôi. Một cái xác chứa đầy ký ức đau khổ, thấp kém. 

Tuy nhiên, giờ đây nàng biết, mình không phải phế vật, mình có thể tu luyện, hơn nữa Tổ cô cô nói nàng là một thiên tài có thiên phú mạnh nhất Hồ tộc - Huyết Ẩn Cửu thiên tu la. Thì sao nàng lại phải chịu gìn giữ tâm thế tự khinh nhược bản thân như nàng ta được chứ, ngược lại nàng vui sướng chết đi được. 

Nghĩ đến đây, Hồ Băng Thiên mở mắt thì bất ngờ khi xung quanh mình vốn vắng vẻ thì giờ đây lại xuất hiện rất nhiều người. Theo trí nhớ của Hồ Băng Thiên thì đây đều là người lăng nhục nàng. Tâm ma của nàng quá nặng, quá sâu. 

Cũng phải thôi, nàng ta tuy đã 60 tuổi nhưng tâm hồn và suy nghĩ không khác đứa trẻ 10 tuổi là bao, mà phải nghe những điều này từ nhỏ đến giờ thì sao có thể dễ dàng chịu đựng được.
 Ở thế giới của những người hướng về tu tiên này, tuổi tác không quyết định sự trưởng thành của họ mà dựa vào sự từng trải của tu luyện và thực lực để tự thăng tiến về mặt nhận thức cũng như trí tuệ. Mà Hồ Băng Thiên của quá khứ, so với người bình thường thì không khác là bao bởi nàng chưa có sự tu luyện về pháp lực, chỉ có tuổi tác không ảnh hưởng diện mạo cùng tuổi thọ là đặc điểm nhận diện nàng không phải Nhân tộc mà là một tộc đặc biệt nào khác. Vậy nên, nhận thức của nàng luôn bị chìm nghỉm trong tư tưởng của đứa trẻ mãi không chịu trưởng thành.

Nhưng hiện tại người sở hữu thân xác này là người 16-17 tuổi, không coi là quá lớn nhưng đã lại đủ nhận thức về cuộc đời như một người trưởng thành thực sự, và đã trải qua vô số lời chê bai bàn tán về mình, sớm đã tự bỏ ngoài tai, thờ ơ với mọi thứ, vậy nên đối mặt với chuyện này quả thực lại khinh thường lại họ. Thật phiền phức khi phải để ý những điều vô nghĩa như thế.

" Phế vật, sinh ra đã hại chết cha mẹ..."

" Đó không phải cha mẹ ả, phế vật mà đòi nhận nhân tài làm người thân?"

" Là ta thì đã tự sát từ lâu rồi..."

" Thật bẩn mắt khi sáng ra đã thấy đống rác di động..."

" Sống chỉ thêm nhục, sao không ở yên trong phòng mà cứ ra ngoài, thấy đã không có hứng ăn cơm rồi..."

.....

Tiếng xì xào, bàn tán khinh bỉ độc miệng vang lên không khác gì ký ức của Hồ Băng Thiên. Một cô bé mang tâm hồn đứa trẻ 10 tuổi mong manh yếu ớt, mất cha mất mẹ từ nhỏ, đáng lý phải nhận được sự thương cảm hơn từ anh em họ hàng, nhưng nàng ta thì sao? Thật đáng thương.

" Ai cũng coi ngươi là cái gai trong mắt, muốn giết ngươi. Ta cho ngươi cơ hội giết họ, sau đó ngươi cũng phục hồi năng lực. Kiếm đã trong tay, chỉ cần một ý niệm, họ sẽ tan biến theo làn gió, từ giờ không ai dám coi thường ngươi nữa"

Nhìn xuống, không biết tự bao giờ đã xuất hiện một bảo đao trong tay. Nó như có linh tính, thúc đẩy tay nàng dơ lên trước mặt những người kia. Chỉ cần nàng tiến lên một bước thì nhất định người trước mắt sẽ chết.

" Hahaha, xem kìa, còn định giết bọn ta, ngươi có bản lĩnh đó sao?..."

" Giết ta? Ngươi cũng vẫn là phế vật thôi...Hahaha"

Hừ, ảo giác thôi mà, có cần trân thực vậy không? 

Trước đó, Hồ U Nguyệt cũng căn dặn nàng, trước khi chính thức lĩnh hội Cửu Huyết thiên thì phải trải qua tâm ma vô cùng mạnh mẽ, vô cùng khó kiểm soát.

Nhưng tâm ma này, đối với Hồ Băng Thiên thế kỷ 21 quả là có chút coi thường ta rồi.

 Nói cho cùng đây là cuộc đời của người khác, ta chỉ là người chứng kiến mà thôi. Cũng có chút ức chế trong người nhưng không đến nỗi muốn giết người đâu.

"Keng"

Thanh kiếm rơi tự do xuống đồng thời cũng biến mất trong lớp đất dưới chân nàng.

Những người xung quanh mỉm cười rồi cũng biến mất trong làn sương đỏ.

Thay thế là ám chú, phù văn, tâm pháp, bí thuật, vũ kỹ....Rất nhiều kiến thức khiến cho tu luyện tăng nhanh chóng, các cách đối phó kẻ thù, cách chiến đấu...rất nhiều các điều cần cho tu giả cùng một lúc xuất hiện trước mắt nàng. Chúng bay lượn xung quanh như những chú chim lạc đàn, nhưng lại theo một quy tắc nào đó chỉ có nàng mới hiểu.

"Thành công vượt qua!" 

Nàng thở dài, cảm thán. Nhưng nhờ nó mà nàng hiểu hơn cảm xúc và suy nghĩ Hồ Băng Thiên trước kia.

 Nàng nghĩ có lẽ cần một cái tủ sách khổng lồ thì mới có thể chứa hết "ban phước" này.

Vừa nghĩ xong thì tất cả những nội dung kia ập thẳng vào đầu nàng, coi đầu nàng là cái kệ sách mà trú ẩn. 

Đột nhiên bị khối kiến thức nhiều khủng bố xuất hiện trong đầu, khiến nàng khó mà tiếp nhận kịp.

Cùng lúc này, nàng cũng trở về thực tại bên ngoài, miệng rỉ máu. Nhưng quan trọng hơn, đầu nàng đau như búa bổ. Đau hơn khi tiếp nhận ký ức Hồ Băng Thiên gấp trăm lần. Nhiều lúc đau tưởng chừng sắp chết, nhưng nó lại như đập mạnh vào đầu hơn cho nàng tỉnh.

" Cố gắng chịu đựng, tập trung tinh thần, đừng để cơn đau làm rối loạn..."

- Câm miệng. A...A...Ahhhhh.

Phong Thần lúc này đã liên hệ lại được với nàng, thấy nàng trong tình cảnh này thì cũng không lấy làm lạ, hắn trước kia cũng gặp trường hợp tương tự khi nhận thông tin từ Hoàng Long huyết ám. Nhưng hắn đã có tu luyện được Thiên Lực nên việc chịu đựng đơn giản hơn nàng rất nhiều, ít nhất hắn biết cách điều tiết, cân bằng thông tin trơn tru một cách có quy tắc.

Đang phải chịu đựng cơn đau, mà phải nghe Phong Thần nói gì đó trong đầu nữa thì quả là tra tấn, không chịu được mà quát lên.

Tiểu Đồng nãy giờ ngồi ngoài cửa, sợ nàng nghĩ quẩn nên không yên tâm, canh ở đây vẫn chưa rời. Nghe thấy tiếng kêu la của nàng, liền mở cửa đi vào. Nhìn thấy cảnh tượng nàng đau khổ ôm đầu, miệng có vệt máu mà hoảng hốt không thôi.

- Hồ Băng Thiên, ngươi bị sao vậy?

Nàng không nói gì, cũng không la hét nữa. Mà chỉ âm thầm chịu đựng cơn đau. Đôi lúc khẽ thở mạnh ra.

" Từ từ sàng lọc thông tin như vậy thì ngươi mới nhanh chóng giải quyết đống hỗn độn trong đầu..."

Nãy giờ mặc cho có bị Hồ Băng Thiên gạt mình ra ngoài, không chịu tiếp nhận sự chỉ điểm của mình, nhưng Phong Thần vẫn ngoan cố nói chen vào cùng với mớ thông tin khổng lồ kia. 

Trong lúc luồng thông tin khổng lồ tràn ngập một cách bá đạo vào đầu, thì những lời của Phong Thần lại rất trọng tâm, đúng mấu chốt khiến Hồ Băng Thiên dần dần dẫn dắt chúng theo một đường quy tắc nhất mà dung nạp.

Phốc...

Một bụm máu không nhỏ chảy ra ngoài.

- Ngươi không sao đấy chứ? Có chuyện gì với ngươi vậy?

Tiểu Đồng nãy giờ quan sát nàng, khó hiểu. 

- Ta không sao. Chỉ là...chỉ là ta tìm ra "điều kiện đủ" rồi.

Hồ Băng Thiên lau vết máu trên miệng, nụ cười rạng rỡ, kiêu ngạo nói.

Đột nhiên, nàng cảm nhận một luồng gió lạnh từ ngoài tràn vào, khiến người ta ớn lạnh.

Quả nhiên, điều nàng sợ nhất cuối cùng đã tới.

***Độc Anh Cô***

Là lão bà bà đó - chủ nhân của tiểu Đồng. Vì tiếng động lạ thường ở đây kinh động đến bà.

Hồ Băng Thiên đối với người này luôn có sự cảnh giác, luôn sợ hãi. Vì những việc làm trong quá khứ của Tổ cô cô, đã đắc tội không ít người nên nàng sợ đụng phải một trong kẻ thù của người. 

Liếc đôi mắt bén nhọn nhìn xung quanh, bà ta lại gần Hồ Băng Thiên, hơi nhíu mày nói:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Vẫn cái giọng nói băng lãnh đó khiến nàng không khỏi rùng mình.

- Ta...ta...ta...

Nàng ấp úng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cũng không thể nói tình trạng của mình được. Đối với tiểu Đồng thì nàng có  thể lười giải thích, nhưng người phụ nữ có vẻ ngoài nguy hiểm như này, thì chỉ cần bà ta thấy có bất kỳ dấu hiệu bỡn cợt nào, không chừng có thể nhận lấy cái chết.

- Nàng ấy bị phong ấn tu luyện bởi bí thuật thượng cổ. Thủ hạ đang cố tìm cách giúp nàng.

Tiểu Đồng vô tư giải thích với người đó. 

Hồ Băng Thiên quay qua nhìn tiểu Đồng với ánh mắt cảnh giác, pha chút lo âu. Nhưng đáp lại sự lo lắng đó, tiểu Đồng lại kiên định gật nhẹ đầu, ý không có gì phải sợ.

Nhưng trong lòng Hồ Băng Thiên vẫn có gì đó rất bất an, nhất là lúc này đây, người phụ nữ đó càng đi gần nàng hơn, quan sát vô cùng kỹ lưỡng. Nàng có cảm giác, bà ta sắp nhìn ra hết bí mật của mình vậy.

- Khi nãy ta nghe thấy, ngươi nói tìm ra "điều kiện đủ", đó là gì?

Giọng nói đầy uy lực cất lên, ép buộc lời khai rõ ràng nhất.

- Ý vãn bối là...là nhớ ra có từng nghe nhắc tới cách phá phong ấn, nhất thời quá vui mừng, nóng vội muốn thử, nhưng còn non kém, nhận thức nông cạn khiến cho nội thương nhẹ.

Nàng mắng thầm, sao số nàng lại "may mắn" tới mức như vậy. Vừa xuyên không tới đây suýt chút nữa bị chết ngập trong sương bùn, sau đó phát hiện mình là phế vật, giờ đến khi tìm ra biện  pháp giải trừ thì phải đối mặt với cao thủ mạnh tới vậy. Một bước đi sai phải đổi lại cả tính mạng. Phải làm sao mới vẹn cả đôi đường đây? 

Người phụ nữ kia có chút khinh thường, khẽ nhếch đôi môi nói:

- Ngươi nói thử xem, cách phá bỏ đó là gì? 

Các bí thuật cổ xưa không phải ai cũng biết, nhất là nhiều cái đã bị thất truyền, những cái còn sót lại cũng chỉ do các bậc cao nhân chí tôn hoặc nhân tài xuất chúng mới biết được. Còn Hồ Băng Thiên chỉ là một cô nhóc lại dám mạnh miệng nói từng nghe qua, cứ như bí thuật này rất phổ biến, rất đại trà vậy.

- Tiền bối, đây là bí thuật gia truyền của gia tộc vãn bối, thật sự không tiện tiết lộ.

- Ngươi có biết, dù ngươi có biết tới thì cũng không thể sử dụng không?

Thấy bà ta không chất vấn lai lịch nữa cũng khiến nàng thở phào một chút. Nhưng câu hỏi tiếp theo lại như khiêu khích, hay là cảnh cáo nàng? Ví dụ như nàng đúng là biết, thì không lẽ không ai chỉ dạy cách sử dụng sao cho đúng, để bị nội thương như vậy? Hoặc nếu nói dối để phô trương thanh thế với bà, nói rằng gia tộc hiển hách mới có diễm phúc tiếp cận sớm bí thuật cổ thì đúng là ngu ngốc.

"Haizzz, chỉ vì một lời nói dối nhỏ của ta mà bà ta đã phát hiện ra điều gì rồi sao?"

"Bình tĩnh, có lẽ chỉ là đang thăm dò mà thôi. Ngươi nói, vì thuật phá bỏ không đúng nên mới bị nội thương"

"Được, nhưng chiếc nhẫn của ngươi có phải quá cổ quái không? Có thể nào làm nó biến mất như Cửu Huyết thiên của ta được không? Đối phó với bà ta đã không dễ rồi, giờ lại thêm ngươi nữa, ta thật khó dấu."

"Nhẫn của ta sao có thể biến mất khi ở trên người ngươi được, nhưng thay đổi hình dạng thành tầm thường chút thì có thể. Bất quá, ta đã làm điều này từ lâu rồi, nếu không bà ta đã truy hỏi ngươi"

Khẽ liếc chiếc nhẫn trong tay, đúng là bình thường như vật trang sức, không còn hình rồng nữa mà mặt nhẫn trơn bóng, chỉ một màu đen đơn điệu. Hơn hết, nó còn tự chuyển nơi ngự trị, không còn trên tay trái nữa mà là ngón cái tay phải. Có khả năng, vì nhẫn Cửu Huyết thiên đã được hồi sinh trở lại nên không muốn dung nạp thêm một "thứ" khác cùng một nơi ở với mình.

- Tiền bối, có lẽ bí thuật mà vãn bối biết quá tầm thường, không phù hợp với phong ấn trong người nên mới bất cẩn bị nội thương.

- Hahaha...Bớt xạo ngôn lại. Dám nói càn trước mặt ta? 

Bà ấy đột nhiên lớn tiếng dăn đe kèm theo pháp lực tác động lên nàng, khiến nàng bất động, giương đôi mắt sợ sệt nhìn bà.

- Bí thuật cổ, vô cùng nguy hiểm và vô cùng quý hiếm. Sao có thể tiết lộ cho một tiểu bối không chút pháp lực như ngươi biết? Trên đời này, những người sử dụng được bí thuật cổ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nói, ngươi là ai, còn nhỏ như vậy đã bị người ta dùng thuật thâm hiểm như vậy?

" Nói cũng chết, không nói cũng chết, chi bằng cứ liều một lần, đối diện với một người lão luyện như bà ta thì không thể làm bừa được"

Nghĩ vậy, Hồ Băng Thiên trấn tĩnh, nhìn thẳng bà ta, không chút sợ hãi nói:

- Quả nhiên tiền bối rất tinh tường, không gì có thể qua mắt. Vãn bối sinh ra đã gắn liền danh xưng phế vật. Hại chết cha mẹ. Trên đời chỉ có Tổ phụ hết lòng yêu thương chăm sóc. Dày công tìm cách giúp vãn bối có thể tu luyên Thiên lực, nhưng mọi thứ đều vô ích. Nay may mắn gặp được tiểu Đồng, thương xót hoàn cảnh mà chỉ điểm mấu chốt. Nhưng "điều kiện đủ" mà vãn bối nói chính là vì vãn bối có cơ duyên nhận được truyền thừa từ Tổ cô cô quá cố, trong đó có các bí thuật cổ. Một trong bí thuật đó có thể phá phong ấn trong người vãn bối.

Nghe xong, bà ấy có chút dịu xuống, không còn sắc thái lạnh băng nữa, mà rất từ tốn nói:

- Ta tuy rằng không được coi là bậc tu giả cao cường, nhưng nói về người có thể am hiểu bí thuật cổ thì có biết vài người. Chỉ là đã hơn năm vạn năm nay ta chưa từng rời khỏi đây, thế sự thế gian không biết đã thay đổi ra sao rồi. Không biết có nhân tài nào xuất chúng như thời của ta nữa không. Việc một tiểu bối như ngươi mà sở hữu được vật quý hiếm như vậy quả thật quá khó tin với ta. Đừng sợ, dù ngươi có nhắc tới ai, cho dù là kẻ thù trước đây của ta thì cũng qua rất lâu rồi, ta đã không màng hận thù thế gian, nên mới ẩn cư ở đây. Nói ta nghe chút về người đó, rất lâu đã không nghe chuyện đời, cũng có thể người đó từng xuất hiện thời của ta, nhắc lại, ta muốn nhớ lại đôi chút về những nhân vật kinh thế hãi tục một thời xem nào.

Đúng là bí thuật chỉ có thể do người vô cùng xuất chúng mới sở hữu, việc Hồ Băng Thiên có được nếu truyền ra ngoài chắc sẽ gây nên cuộc chiến cướp đoạt đẫm máu. Không riêng thời này, mà thời mấy vạn năm về trước cũng vậy, không dễ gì có được.

Nghe bà ấy nói vô cùng trân tình, thật lòng và có chút bi thương khi nhắc đến chuyện xưa. Hồ Băng Thiên đột nhiên cảm thấy rất đỗi ấm áp, rất đỗi mong chờ. Khiến nàng tự sinh cảm giác thương cảm, tin tưởng cảm xúc chỉ mong được gợi lại chút gì đó hoài niệm xa xôi...

- Tổ cô cô vãn bối họ Hồ.

Tuy vậy, nhưng tùy tiện nhắc đến tên một người cao cao tại thượng như vậy có chút chưa thích hợp với nàng, một phần lý do nữa là do nàng chưa có đủ thực lực để dám nhận thân thích với người, chỉ e làm người khác cười chê, nhận vơ người thân.

Bỗng nhiên, người phụ nữ này bất ngờ, đôi mắt bàng hoàng như không tin vào tai mình. Bộ dạng lạnh lùng hàng ngày đã biến mất từ bao giờ.

- Hồ...U...Nguyệt...đúng không?

Nhắc đến cái tên này, bà ta có chút run rẩy, xúc động. Không biết vì lý do gì, vậy nên Hồ Băng Thiên chỉ dám gật đầu, không dám nói bất kỳ câu nào.

- Có đúng Hồ U Nguyệt là Tổ cô cô của ngươi?

Không lẽ hồi xa xưa đó, Tổ cô cô là cái tên được mọi người nhớ nhất hay sao, Tổ phụ của nàng cũng là nhân vật kiệt xuất thời đó mà. 

Thấy bà ta hoài nghi thân phận của mình, Hồ Băng Thiên cũng không muốn nói ra rõ ràng nhưng đến mức này thì cũng phải thuận theo ý trời.

- Tiền bối, quả đúng là vậy. Tổ phụ của vãn bối là Hồ Thiên Nhãn. Cha vãn bối là Hồ Băng Hàm. Tiền bối, người quen họ sao?

Tâm trạng của bà ta bỗng bị kích động mạnh, hai mắt lại dưng dưng nước mắt, nắm lấy tay Hồ Băng Thiên vô cùng xúc động. 

- Con chính là hậu bối của người sao?

Đột nhiên xưng hô quá mức thân thiết khiến nàng không quen, thứ thụ sủng nhược kinh như này khiến nàng vừa mừng vừa lo. Không những xưng hô thân thiết mà còn vô cùng kính cẩn khi nhắc đến Hồ U Nguyệt.

Đáp lại sự mừng rỡ của bà, Hồ Băng Thiên chỉ gật nhẹ đầu.

Tay đang nắm lấy tay nàng, bà ta chợt giữ lấy tay trái, khẽ lật mu bàn tay nàng lên, vuốt nhẹ bàn tay bà lên tay nàng, nhắm mắt cảm nhận đồng thời dẫn một tia tinh lực rà soát. Chốc lát, hình hồ ly chín đuôi đỏ như máu hiện lên.

Thật kỳ quái, hình này chỉ có chủ nhân là nàng mới làm được cho nó hiện lên, hoặc khi nguy hiểm tính mạng. Không lẽ ai có thực lực mạnh đều có thể làm được?

Tách

Một giọt nước mắt ở đâu đó bỗng rơi xuống tay nàng, nhưng nàng không rụt lại vì giờ đây đã bị bàn tay run rẩy của bà ta cầm trọn. Mãi không muốn buông. Nét mặt vô cùng nhớ tiếc, cùng day dứt và khổ tâm.

Sao bà ta lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy? Đó là câu hỏi trong lòng của tất cả mọi người.

Sau một hồi mất bình tĩnh, cuối cùng bà ấy cũng ổn định lại đôi chút nhìn Hồ Băng Thiên, đôi mắt không còn sát khí, băng lạnh nữa, thay vào đó là sự ôn nhu, dịu dàng như nhìn người thân ruột thịt của mình, bà dịu dàng nói:

- Con tên là gì?

- Vãn bối là Hồ Băng Thiên.

Theo phản xạ, nàng vô thức trả lời.

- Tốt lắm, cái tên rất hay. Tổ phụ và cha mẹ con vẫn khỏe cả chứ?

Bà ấy không biết thân thiết tới đâu mà vô cùng quan tâm tới gia đình nàng. Nhưng có lòng như vậy thì nàng cũng rất cởi mở.

- Đa tạ tiền bối hỏi thăm, Tổ phụ của vãn bối vẫn khỏe, còn cha mẹ vãn bối...thực ra...

- À, ta quên, vừa nãy con nói họ đã qua đời, chuyện này rốt cuộc là sao? 

Sau khi xác định thân phận, bà ta lại kích động lần nữa khi cha mẹ nàng đã mất.

- Tổ phụ vãn bối kể lại, khi sinh ra vãn bối thì không biết vì lý do gì mà cả hai đều thiệt mạng ngay cạnh vãn bối. Có lẽ vì tuổi còn nhỏ nên Tổ phụ không nói rõ ràng hết mọi việc.

- Thật kỳ lạ, cả hai đứa nó hẳn là lúc đó thực lực rất mạnh, không chừng còn mạnh hơn ta hiện tại, sao lại có kết cục bi thảm như vậy?

Gương mặt đau khổ này của bà ấy không thể nào là giả được. Đoán là trước kia bà ấy và gia đình nàng rất thân thiết. 

- Tiền bối, không biết trước kia người và gia tộc vãn bối có quan hệ như nào?

Khẽ vuốt tóc Hồ Băng Thiên, đôi mắt tràn đầy yêu thương nhìn nàng, rồi lại xa xăm hoài niệm chuyện xưa.

- Đứa bé tội nghiệp, con ắt hẳn không dễ dàng gì trong thời gian qua. Ta trước kia cũng là người của Hồ tiên, gia thế thuộc tầng lớp Thượng tộc. Sinh ra đã sở hữu hai đuôi hồ ly. Hồi đó ta rất liều mạng tu luyện, vì không có được thiên phú như một số đồng môn khác, nhưng nhờ khắc khổ tu luyện, ta vẫn có thể tự tin đứng ngang hàng với họ. 

Thế mà bà ấy cũng thuộc Hồ tộc? Vậy bớt lo lắng cho nàng rồi. 

Nói đoạn, khẽ liếc Hồ Băng Thiên, ánh mắt có chút tự hào nói.

- Tổ cô cô của con thuộc tầng lớp Thần tộc, sinh ra đã có bốn đuôi hồ ly, coi như rất có thiên phú, nhưng cha con còn có thiên phú hơn, có những năm đuôi đấy.

Đúng là quá kinh diễm, nhưng Hồ Băng Thiên hơi ái ngại, vì chính mình lại chẳng được lấy một chiếc. Chỉ cười gượng rồi lại nghe bà ấy nói tiếp.

- Tổ cô cô của con dù nhận được thiên phú kinh người nhưng không vì thế mà kiêu ngạo, ngược lại người rất chăm chỉ ngày đêm tu luyện. Một người như vậy không ai không ngưỡng mộ, không ai không ghen tị? Ta cũng nằm trong số đó, chính vì muốn gây được sự chú ý của người, ta đã điên cuồng khổ luyện để trong thời gian ngắn nhất mọc thêm những chiếc đuôi khác nữa. Theo quy định, mỗi khi Thần tộc có người mọc được chiếc đuôi đầu tiên thì sẽ được trực tiếp tới những tầng lớp dưới chọn người đồng hành cùng mình suốt đời. Người được chọn sẽ vừa chăm sóc, vừa bảo vệ tính mạng cho chủ nhân. Trời không phụ lòng người, ta cuối cùng cũng được người chọn. Từ đó ta gọi người là Thần chủ. Người gọi ta là Độc Anh Cô. 

Theo Hồ tộc, thì Thần tộc là cao nhất, được tới tầng lớp Thần tộc để phục vụ hoặc đi theo một ai đó ở đây cũng là một vinh hạnh cực lớn của họ, tới được đây coi như đã mang lại vinh quang cho gia đình. Nhưng Hồ Băng Thiên, lại là người chính gốc ở Thần tộc nên không mất chút công sức hay tâm tư để tranh đoạt với người khác. Không những sinh ra ở đích, nàng còn là cháu của Hồ cung chủ, thân phận tôn quý chừng ấy, vậy mà nàng.....


Bậc thấp nhất trong Hồ tộc là Nô bộc, sinh ra không có đuôi, nhờ vào tu luyện một nghìn năm mới mọc một đuôi, sau đó không thể mọc tiếp được, trong lịch sử chưa từng ghi chép lại người ở bậc này có ai mọc thêm. Hồ Băng Thiên đã bị coi như người ở bậc này, sinh ra không đuôi. 

 Nô bộc thường chỉ được phép hầu hạ và đi tới Hạ tộc, Trung tộc và Thượng tộc.

Cấp bậc tiếp theo là Trung tộc, sinh ra có sẵn một đuôi, tu luyện sau một vạn năm mới mọc tiếp được, nhưng càng về sau càng khó mọc. Hầu hạ cho bậc Thượng tộc và Thần tộc ( nhưng muốn tới Thần tộc thì phải có ba đuôi trở lên).

Bậc kế tiếp là Thượng tộc, nơi sinh ra Độc Anh Cô. Sinh ra ít nhất đã có hai đuôi, tu luyện sau 50 năm liền có thể mọc đuôi thứ ba, nhưng về sau cũng không quá khó để mọc thêm, chỉ dựa vào thiên phú ngộ tính và sự khổ luyện sẽ quyết định thời gian mọc. Được phục vụ Thần tộc.

Cấp bậc cao nhất là Thần tộc. Sinh ra ít nhất có ba đuôi, cao nhất là năm đuôi. Tỉ lệ năm đuôi cực kỳ hiếm, cha của Hồ Băng Thiên nằm trong số hiếm hoi đó.
Ở giai cấp này vốn được thừa hưởng  thiên phú cực mạnh từ chính thân phận của mình nên việc tu luyện thêm đuôi dễ dàng hơn các cấp khác rất nhiều. Nếu ai có thiên phú kinh người thì lại càng nhanh chóng.

- Ta và Thần chủ, luôn thúc đẩy khích lệ lẫn nhau tu luyện. Người nhanh chóng trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới tu đạo, nổi danh thiên hạ, ta khi đó vì được nhờ danh người mà cũng có chút thành tựu và danh tiếng, nhưng điều ta mong muốn là Thần chủ được sống cuộc sống vui vẻ, ý nghĩa. Ta cứ nghĩ có lẽ mọi thứ vẫn sẽ êm đềm như vậy. Cho đến ngày hôm đó. Người gặp tên bội tình bạc nghĩa kia.

Kể đến đây, mặt Độc Anh Cô tối sầm lại, chứa đầy sát khí. Những chuyện sau đó, Hồ Băng Thiên cũng được Tổ cô cô kể lại, nên cũng không quá bất ngờ. Nhưng về phần cuộc đời sau đó của Độc Anh Cô thì nàng rất mong chờ được rõ.

- Khi người quyết định rời tộc Hồ tiên để tới Dã hồ, ta hoàn toàn bất ngờ nhưng rất tôn trọng quyết định của người, vì làm gì, người đều có lý do riêng, dù đi đâu ta cũng nguyện theo. Những việc làm sau đó của người, người hoàn toàn không cho ta tham gia, một mực giữ sự trong sạch và danh tiếng không bị vấy bẩn cho ta. Người luôn dùng bí thuật cổ giam ta ở đây. Cho đến ngày hôm đó cũng vậy. Trước khi đi, người căn dặn, không được phép rời khỏi đây, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được báo thù, phải sống cho thật tốt cả phần của người nữa . Để yên tâm, người giam ta trong cấm chế bảy ngày bảy đêm mới hóa giải được. Khi thoát được ra ngoài, tin tức người...người...người đã quyên sinh rộ khắp Huyết Sát giới. Trong lúc ta đau khổ khôn cùng, thì người đời ngoài kia lại ăn mừng trong hạnh phúc.

Nói tới đây, Độc Anh Cô như trở lại mình của hơn năm vạn năm trước, cảm giác uất nghẹn, bất lực, căm hận lại ùa về, khiến cho pháp lực và sát khí kích phát ra ngoài. Tiểu Đồng nhanh chóng đến gần Hồ Băng Thiên, bảo hộ nàng.

- Độc Cô tiền bối, xin người bĩnh tĩnh lại.

Dù cho có được bảo hộ từ tiểu Đồng, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy bức bách khó chịu, phun ra một bụm máu, nàng lúc này vẫn chỉ là người bình thường không có chút pháp lực thì sao có thể chịu được đây?

Tiểu Đồng pháp lực không bằng Độc Anh Cô nên bị đánh bay đập người vào tường.

Nhận thấy tình trạng không tốt của Hồ Băng Thiên, Độc Anh Cô liền thu liễm lại. Vội vàng quay sang giúp nàng điều trị thương tích. 

- Xin lỗi, ta thật bất cẩn. Con bé tội nghiệp, vậy mà có ai dám đặt cấm chế lên người, ta mà biết được sẽ không tha cho kẻ đó.


Sau một đoạn thời gian điều tức giúp nàng ổn định thân thể. Độc Anh Cô liền gấp gáp có chút mong chờ hỏi Hồ Băng Thiên:

- Tiểu Thiên, con nói nhận được kế thừa Cửu Huyết thiên, rốt cuộc sao con lại có vật bảo mệnh của Thần chủ?

- Độc Anh tiền bối, chuyện này thật sự khó mở lời, do vận khí tốt mà vô tình có được, thứ lỗi cho vãn bối không thể nói rõ ràng.

Sau khi biết thân phận gẫn gũi giữa bà và Tổ cô cô như vậy thì Hồ Băng Thiên không ngại bày tỏ suy nghĩ cũng như che dấu bí mật. Trong giới tu luyện, có rất nhiều người cũng như vậy, luôn có những bí mật riêng của chính mình, nó như một phần bảo đảm giữ được con bài chưa lật để đối thủ không có sự phòng bị, mà dễ dàng tăng thêm cơ hội đáp trả bất ngờ, tìm đường sống trong chỗ chết. Mặc dù đối với Độc Anh Cô không có sự thù địch, nhưng càng ít người biết sẽ càng có sự đảm bảo tuyệt đối, không phải nàng không tin tưởng bà, nhưng với bà ấy mà nói, bí mật này không hề có lợi. Nếu không may bị kẻ thù lớn uy hiếp tra hỏi thì bà còn có bộ dạng trân thực nhất về Hồ Băng Thiên. Nàng biết, nếu bằng hữu nào đó biết bí mật của nhau thì khi bị tra hỏi sẽ đều chọn cách đồng quy vu tận để giữ chọn sự an toàn cho người kia. Với tính cách của Độc Anh Cô thì rất có khả năng này.

Bị Hồ Băng Thiên né tránh trả lời, Độc Anh Cô cũng không lấy làm thất vọng hay cảm thấy bị coi thường, tất cả quy tắc ngầm trong thế giới này, bà hiểu rất rõ. Điều bà không ngờ đó là, một cô bé như nàng sao lại có nhiều tâm tư thầm kín đến vậy, bộ dạng lại vô cùng hiểu chuyện, vô cùng điềm tĩnh.

- Được, không sao, quan trọng bây giờ Cửu Huyết thiên được đặt đúng chủ nhân thì ta yên tâm rồi. À, chắc nhờ Cửu Huyết thiên nên con tìm được cách phá giải phong ấn đúng không?

- Thưa, đúng là như vậy. Nhưng con phát hiện ra, phong ấn của con bắt nguồn từ bí thuật gia truyền của Hồ tộc. Theo như Tổ phụ kể lại thì khi con mới chào đời, chỉ có cha mẹ ở đó, bên ngoài cũng không có động tĩnh bị ai xâm nhập. Vậy thì tại sao lại bị ai phong ấn mà không hay biết gì? Đặc biệt, loại bí thuật của gia tộc thì chắc hẳn do người trong tộc làm?

Nói đến đây, cả Hồ Băng Thiên lẫn Độc Anh Cô đều lạnh người, không lẽ người trong tộc nào lại thù hận sâu sắc với gia đình nàng như vậy? Có khi nào người đó cũng là người giết chết cha mẹ nàng rồi bỏ trốn, vì là người trong tộc nên rất am hiểu đường đi mà thành công thoát?

Nhưng ngoài Tổ phụ ra thì không ai có khả năng giết hại, tuy nhiên có cả cha lẫn mẹ nàng ở đó khi kết hợp với nhau thì Tổ phụ cũng không dễ dàng giết hại.

- Tiểu Thiên, trước mắt chuyện này con đừng nói với ai, đề phòng rút dây động rừng, sẽ nguy hiểm cho con. Đừng cố  điều tra vội, ngay cả Tổ phụ con cũng chưa tìm ra mấu chốt thì con cũng đừng manh động liều lĩnh. Nhẫn nại mới là khôn ngoan nhất. 

Hồ Băng Thiên cũng có suy tính như vậy, nhưng thấy bộ dạng thập phần lo lắng cho nàng của Độc Anh Cô khiến nàng dâng lên một cỗ ấm áp thân thuộc.

- Ta biết con thông minh, biết lựa thế để xoay chuyển cuộc sống, như chính khi nãy cách con đề phòng ta khiến ta rất bất ngờ. Hậu sinh khả úy, tư chất của con là vũ khí, cũng  là thứ dễ giết con nhất. Sau này sẽ có rất nhiều người vì đố kỵ mà tổn thương lên con. Con nhất định phải thật kiên cường, mạnh mẽ.

Độc Anh Cô thâm tình nhắc nhở.

- Độc Anh tiền bối...

- Ấy, đừng xưng hô xa cách như vậy nữa, gọi ta là Cô Cô. Trước kia ta cũng rất yêu quý Hồ Băng Hàm và Mộ Chỉ, chỉ tiếc ta ẩn cư ở đây nên không thể tới hôn lễ của chúng, đến ngay cả rửa hận cũng không thể, nhưng ta tin con có thể làm được.

Nói rồi, cả hai ôm chầm lấy nhau như những người thân thực thụ lâu ngày xa cách.

- Cô Cô...

Độc Anh Cô mang thân phận phục vụ cho Hồ U Nguyệt nhưng được đối xử rất công bằng, rất tôn trọng. Nhận được diễm phúc đó cũng là nhờ Hồ U Nguyệt có tấm lòng coi chúng sinh bình đẳng.

****

Sau một đêm được Độc Anh Cô điều trị vết thương, đả thông một số kinh mạch để việc phá phong ấn diễn ra suôn sẻ hơn một chút.

Lúc này đây, Hồ Băng Thiên không muốn chậm trễ một khắc nào nữa mà muốn mau chóng chính thức trở thành một tu luyện giả chân chính.

***Giải phong ấn***

Có Cô Cô và tiểu Đồng hộ pháp thì nàng càng yên tâm thành công, nhất là có sư chỉ điểm âm thầm của Phong Thần thì nàng nắm chắc hiệu quả.

Nuốt một viên thần dược của tiểu Đồng, Hồ Băng Thiên cảm thấy có dòng khí ấm vận chuyển nhẹ nhàng trong cơ thể, đi đến đâu thì cảm giác dễ chịu càng tăng, cứ như trước đó từng bị thương rỉ máu, giờ được chữa lành vậy. Có cảm giác, cơ thể nhẹ đi không ít, vô cùng sảng khoái. 

- Trước đây, có thể gia tộc Hồ Băng Thiên sử dụng linh đan thảo dược quá nhiều, dẫn đến ứ đọng quá nhiều chất bổ dưỡng không cần thiết. Nguyên nhân là cơ thể nàng không thể hấp thụ nên bị tích tụ quá lâu, dần dà trở nên biến chất khiến cho cơ thể suy nhược. Thủ hạ đã cho nàng ấy sử dụng đan dược giúp đẩy hết khí độc, đồng thời loại bỏ tạp chất trong cơ thể. Quan trọng hơn là tìm ra nơi phong ấn, nơi không cho phép nàng tu luyện Thiên lực.

Nhìn quá trình của Hồ Băng Thiên, tiểu Đồng đứng bên cạnh giải thích công dụng đan dược.

Phong ấn của Hồ Băng Thiên vô cùng phức tạp, nó không yên vị một chỗ, mà luôn lưu chuyển bất kỳ mọi nơi. Đặc biệt rất nhạy cảm với đan dược và pháp lực, nguyên khí bất thường, chính vì thế nó như luôn tìm cách lẩn trốn ở những nơi khó phát hiện.

Mà thần dược của tiểu Đồng lại vô cùng thuần khiết, lại có chức năng chữa lành chứ không phải tiêu diệt hay thay thế nên rất dễ dàng tiếp cận phong ấn.

Đột nhiên, tất cả dược thảo tập trung một chỗ, không cách nào di chuyển trơn tru như trước nữa. Tạo thành một cục ngưng tụ trắng ngay vị trí đó, gây nên hiện tượng tác nghẽn, không cách nào đả thông. 

Theo như bí thuật Hồ U Nguyệt để lại thì nơi không thể vận khí hay nạp Thiên lực, chính là nơi đặt phong ấn. Bí thuật của Tổ cô cô tuy rằng cũng có phương thức giải phong ấn nhưng lại không bằng phương pháp trong Cửu Huyết thiên. Của Tổ cô cô chỉ nói về giải trừ, còn Cửu Huyết thiên còn kèm theo phòng trừ tác dụng phụ, rủi ro không mong muốn phát sinh sau khi giải trừ. Bản thân nàng cũng chưa rõ mình sẽ gặp chuyện gì phía sau nên an toàn hơn hết vẫn là dùng bí thuật tròn Cửu Huyết thiên.

"Chính là lúc này, mau giải phong ấn"

- Tiểu Thiên, chính là nó, đừng để mất dấu, mau một chút. Giải.

Phong Thần và Độc Anh Cô nãy giờ luôn đặc biệt quan sát, cảm nhận những biến đổi của Hồ Băng Thiên nên cùng lúc hô lên.

Hai tay Hồ Băng Thiên bắt một pháp quyết phức tạp, không khí xung quanh bỗng mang một cỗ hơi thở cổ xưa vô cùng u ám. Nhưng không vì thế đám người Độc Anh Cô và tiểu Đồng sợ hãi, mà vẫn quan sát, chuẩn bị tinh thần, bất cứ lúc nào cũng có thể hộ pháp cho nàng.

Nhưng nàng chưa từng thuận tay điều tiết cũng như lưu động mọi cơ quan, tế bào hay luồng khí trong cơ thể sao cho đúng, vì vậy Phong Thần bên trong Hoàng Long huyết ám hỗ trợ vô cùng tỉ mỉ. 

Đan dược của tiểu Đồng sau khi thải khí độc và các chất dơ bẩn trong cơ thể đẩy ra ngoài, sau đó đan dược lại đối diện với phong ấn thì đã không còn sót lại dù chỉ hạt cặn. Bởi vậy Phong Thần nhắc nàng nuốt thêm một viên Thần dược, để dễ dàng cố định phong ấn một chỗ.

Ngay khi nhuốt thêm một viên Thần dược đó, nó nhanh chóng va chạm phong ấn, rồi ở đó không tiến thêm. 

Bí thuật giải phong ấn cũng rất liều mạng mới có thể thực hiện. Phải tự chủ thể tế máu của chính mình để đẩy nó ra ngoài. Hồ Băng Thiên phải dồn máu lại, bao bọc phong ấn vào "biển" máu của chính mình để nó hấp thụ. Nhưng số lượng máu cho phong ấn phải thật nhiều thì mới tự nó bạo phát, tự diệt, giống như con người khi ăn quá nhiều sẽ bội thực mà chết. 

Lần đầu, vẫn chưa rõ số lượng máu bao nhiêu cho đủ, nên nàng chỉ dùng một lượng 1/4. Nhưng lại bị nó hấp thụ hết. Sau đó, vì không có nhiều máu để thử vô ích nữa nên nàng liều mạng dùng hơn 2/3 máu tế phong ấn.

"Liều mạng thôi" - Phong Thần cũng chỉ biết than như vậy, không làm như vậy thì không thể phá được.

Trước khi thực hiện, Hồ Băng Thiên vội nhuốt hai viên Thần dược, để đảm bảo tính mạng nàng không vì mất máu mà chết. Thần dược của tiểu Đồng có tác dụng chữa thương rất cao, khiến nàng có thêm sự tin tưởng để liều mạng.

Thấy hành động đó của nàng, Cô Cô và tiểu Đồng vô cùng ngạc nhiên, nhưng họ không am hiểu bí thuật cổ nên chỉ biết quan sát tình hình. Cảm nhận duy nhất được chính là có thể rất nguy hiểm.

Một lần nữa Hồ Băng Thiên bắt thêm một pháp quyết phức tạp nữa. Nhưng thần sắc có vẻ nghiêm trọng hơn lần trước, cả người bỗng chốc trắng bệch, hai hàng lông màu nhíu lại chịu đựng thống khổ. Tiểu Đồng rất nhạy cảm với biến đổi cơ thể con người, nên hắn phát hiện thấy máu của Hồ Băng Thiên như có như không, nhàn nhạt như sắp cạn kiệt. Sinh mệnh ngày càng cạn kiệt. Quá sợ hãi, hắn tiến lại gần định kiểm tra tình trạng của nàng thì bị pháp lực dao động mang hơi thở cổ xưa đẩy mạnh ra ngoài, không nhịn được mà hộc một bụm máu to.

Độc Anh Cô thấy vậy cũng không dám coi thường mà tùy ý xông vào, cứ cho vào được thì còn Hồ Băng Thiên bên trong, không biết sẽ có ảnh hưởng gì đến nàng ta không. Tốt nhất là xem thương thế của tiểu Đồng trước đã.

Hồ Băng Thiên lúc này bị bao bọc bởi lớp pháp lực vô hình, bên ngoài nhìn vào cảm thấy vô cùng ảm đạm, tĩnh lặng. Nhưng đâu ai biết, nàng đang phải chịu nỗi đau khổ vô tận khi bị hút dần máu trong cơ thể. Mới đầu, nàng có thể chủ động điều tiết lượng máu, nhưng sau khi liên tục được hấp thụ máu, thì phong ấn như có linh tính, điên cuông hút máu không ngừng, lượng máu dự tính đã hơn 2/3 mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng. 

Quả thực đụng tới bí thuật cổ xưa không hề đơn giản. Vừa thâm sâu khó lĩnh ngộ lại nguy hiểm tới tính mạng, uy lực tuy khủng bố nhưng người sử dụng sẽ đối diện với thập tử nhất sinh.

Hiện tại, cơ thể nàng hoàn toàn bị phong ấn điều khiển, nó không ngừng cắn nuốt máu trong người. Cũng nhờ Thần đan dược của tiểu Đồng không ngừng tái tạo, chữa lành vết thương nhanh chóng thì chỉ e nàng đã sớm mất mạng rồi. Nhưng nếu cứ tiếp tục không biết chừng nào mới kết thúc thì xác định hết máu đến chết. Thần dược chỉ còn lại một viên, nàng phải dùng đúng thời cơ, nếu không cơ hội sống duy nhất cũng sẽ tiêu tan.

" Hồ Băng Thiên, ngươi tin ta không?"

"Ngươi đột nhiên hỏi vậy có ý gì?"

" Để nó hút sạch máu trong người ngươi, đây mới là điều phong ấn này hướng đến"

" Vậy chẳng phải ta tìm đường chết sao?"

" Tin ta"

Trong lúc đối diện cái chết cận kề, nghĩ cách níu kéo lại máu của mình thì Phong Liệt lại chỉ nàng cách chết nhanh hơn, khiến nàng vô cùng khó hiểu. Nhưng hiện giờ có thể nói, tính mạng hai người như gắn liền với nhau, nhất định hắn không nói bừa, có thể hắn tìm ra huyền cơ trong đó nên mới liều lĩnh nói vậy.

Khẽ thở mạnh ra một hơi, Hồ Băng Thiên thả lỏng người, mặc sức phong ấn hấp thụ hết lượng máu ít ỏi cuối cùng.

Cảm nhận thân thể sắp chết quả không dễ chịu chút nào. Từng bộ phận không còn cảm giác, thân xác mông lung nhẹ nhàng như đang bay tới cõi chết. 

Bùm...bùm...bùm...

Một tiếng nổ như xé toạch thể xác Hồ Băng Thiên ra trăm mảnh, nhưng tuyệt nhiên bên ngoài không thể nghe thấy.
Pháp lực cổ đại quanh nàng dần dần tan biến.
Xung quanh không gian có hơi méo mó vì bị lực ép. 

Tiểu Đồng và Cô Cô vui mừng vội chạy tới, nhìn sơ bên ngoài có vẻ không có thương tích gì, nhưng cả người vẫn trắng bệch, không một độ ấm, cũng không có dấu hiệu của mạch tượng, hơi thở không còn cảm nhận được nữa. Sau khi cẩn thận khám xét cẩn thận mấy chục lần, tiểu Đồng kinh hãi, đôi mắt đã hơi rưng rưng nhìn Cô Cô.

Cô Cô, không dám tin vào sự thật đó, cố gắng trấn tĩnh lại. Nhìn Hồ Băng Thiên cả người không còn một chút sinh lực, vẫn ngồi ngay ngắn ở đó như pho tượng, lòng gợn lên đau xót khôn xiết. 

Tiểu Đồng là một dược sư nên cảm giác với sinh lực rất rõ, dù chỉ một tia cũng có thể phát hiện được ngay. Nhưng lúc này hắn hoàn toàn chỉ thấy một vùng trống trải. Thần dược xung quanh đã hết, có lẽ nàng dùng để níu kéo mạng sống nhưng vẫn không thể thay đổi ý trời. Hắn có chút hối hận, sao mình không điều chế thêm vài viên, không vài chục viên, thì sự tình có lẽ sẽ khác. 

Ở cùng nhau mới chỉ vài ngày, nhưng tiểu Đồng rất có cảm tình tốt với nàng, từ lâu đã coi như người nhà, vậy nên chứng kiến một cảnh như này khiến hắn đau buồn không thôi, Cảm giác trước nay chưa từng xuất hiện. Nhưng hắn sẽ ghi nhớ cảm xúc trân thực này của mình đến hết đời. Trước đây, mỗi lần hắn có biểu hiện gì mới mẻ hay đặc biệt thì đều do nàng ghi nhận giúp hắn, điều đó sớm đã trở thành một niềm vui nho nhỏ của hắn. Nhưng giờ, không còn ai ghi nhớ, nhắc nhở hắn nữa rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro