Đoản 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Nguyệt năm nay đã 28 tuổi xuân xanh.

Tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn.

Vâng Lý Nguyệt cô đã kết hôn cùng bác sĩ Thẩm Đàm – người được mệnh danh là ông chồng quốc dân.

Đó là suy nghĩ của người ngoài cuộc, chỉ có người trong cuộc mới biết được thực tế cay đắng ra sao.

Nếu như có ai đó hỏi về bác sĩ Thẩm, Lý Nguyệt chỉ giới thiệu súc tích gói gọn trong hai chữ “bánh bèo”.

Đây là điều mọi người thắc mắc, sau đây Thẩm phu nhân xin chia sẻ với cộng đồng hai mẩu chuyện sẽ chứng minh phu quân của cô rất bánh bèo.

Mẩu chuyện 1,

Hôm nay là một ngày cuối tuần nắng đẹp, Thầm Đàm muốn dẫn Lý Nguyệt đi hẹn hò. Nhưng lại gặp phải một chướng ngại vật siu toa khổng lồ.

Vâng Thẩm phu nhân nhà ta vẫn còn đang nướng cháy giường.

Thẩm Đàm sụ mặt, giở chiêu mè nheo.

“Phu nhân~”

“Ừm” Cô đáp lại trong tình trạng ngái ngủ.

“Hôm nay là cuối tuần~” Thẩm Đàm nụng nịu, cọ cọ má cô

“Ừm” Thẩm phu nhân không quan tâm.

“Anh muốn đi hẹn hò~” Thầm Đàm tựa như sắp khóc, cứ như nếu cô không đồng ý hắn sẽ một khóc hai nháo ba treo cổ.

“Ừm! Anh tự đi đi” Lý Nguyệt vẫn dửng dưng

“Hẹn hò sao có thể đi một mình! Hức! Phu nhân hết thương anh rồi!”

Vẫn như thường lệ một màn kịch opera đẫm lệ do bác sĩ Thẩm tự biên tự diễn lại bắt đầu.

Lý Nguyệt chấp nhận thua cuộc. Lết thân vào phòng vệ sinh để chuẩn bị đi hẹn hò. Đây là lần thứ 7789 cô đầu hàng trước những chiêu trò của Thẩm Đàm.

---

“Phu nhân không thấy vui sao?”

“Anh phá giấc ngủ của em” Cô lạnh lùng đáp

Thẩm Đàm trề môi. Cô lại như vậy rồi, coi anh trừng trị cô thế nào. Toan tính đủ thứ chuyện xong, bác sĩ Thẩm chợt nhận ra Thẩm phu nhân đi đâu rồi.

“Meow~”

“Ư, cục cưng dễ thương quá đi mất~”

Lý Nguyệt ôm chú mèo vào lòng, cưng chiều vuốt ve.

Chạy về phía Thẩm Đàm, hớn hở hỏi hắn.

“Đàm Đàm, chúng ta nuôi mèo được không?”

Thẩm Đàm nhìn chằm chằm chú mèo đang được cô ôm. Chú mèo gương đôi đồng tử long lanh nhìn hắn.

“Không được!” Tiểu Đàm cau mày.

Thẩm phu nhân mặt ủ rũ, giọng nức nở.

“Vì nó sẽ tranh sủng với anh! Đàm Đàm hổng chịu đâu~” bác sĩ Thẩm õng ẹo.

“...” Liêm sỉ gì tầm này!!!

“Hừ!”

Lý Nguyệt nhét mèo cho anh rồi giận dỗi bỏ đi.

“...” Thẩm •bị bỏ rơi• Đàm

“...” Hoàng •bị bỏ rơi oan• thượng

---

Sáng hôm sau,

Lý Nguyệt dậy rất sớm nên quyết định đi dạo quanh khu phố.

Cô bất ngờ khi thấy chú mèo của bác hàng xóm giống hệt chú mèo hôm nọ nên liền chạy đến.

“Buổi sáng tốt lành, Lý Nguyệt” Bác hàng xóm cười phúc hậu

“Bác buổi sáng tốt lành” Cô đáp lại

“Hôm qua Tiểu Đàm tặng con mèo này cho bác, nó nói chú mèo này bị bỏ rơi, nó đã mang đi khám thú y. Vì thấy bác tuổi già cô đơn nên tặng mèo bầu bạn với bác. Thằng nhóc thật tốt bụng! Lý Nguyệt nhà ta thật có phúc!” Bác hàng xóm rối rít cảm ơn

Lý Nguyệt sững người, thì ra mọi chuyện là vậy. Cô trách lầm anh rồi. Tậm biệt bác hàng xóm, Lý Nguyệt chạy như bay về nhà.

Thẩm Đàm đang say giấc nồng bỗng cảm thấy người mình nặng hơn.

“Lão công~”

“Hửm?”

“Em xin lỗi vì đã trách lầm anh. Không ngờ phu quân nhà mình bụng dạ lại không hẹp hòi như mình nghĩ”

“Không sao. Phu nhân hiểu là được. Chẳng qua...”

“???”

“Chẳng qua chỉ là lúc em bỏ đi, phòng khám thú y gần vị trí của anh nên anh mới rộng lòng đem nó đi khám lại chợt nhớ bác hàng xóm rất thích mèo nên tiện thể mang về cho bác ấy thôi”

“...” Thật sự là hạnh phúc không tới 10 giây với ông chồng này.

Tuy độc miệng, nhưng con người Thẩm Đàm vẫn rất tốt. Đặc biệt người được anh yêu thương chiều chuộng chỉ mỗi Thẩm phu nhân có vinh dự đó mà thôi.

Mẩu chuyện 2,

Hôm nay là sinh thần Lý Nguyệt. Cô rất vui vẻ, tâm hồn hường phấn cả một buổi sáng cho đến khi...

“Đàm Đàm~, hôm nay là ngày gì vậy anh?”

“Hôm nay là chủ nhật thưa phu nhân~” Bác sĩ Thẩm đáp lại

“...” Lão cố tình!!!

“Ý em là ngày hôm nay có đặc biệt gì không ấy?”

“Hôm nay là ngày tiệm bánh gần nhà khai trương. Bánh ở đó ngon lắm phu nhân ạ~”

“...”

Lý Nguyệt thất vọng, ru rú trong phòng từ sáng đến chiều.

Lão chồng của cô đã quên ngày quan trọng này rồi.

Sắc trời tối dần.

“Vợ ơi~” Bác sĩ Thẩm lại xuất chiêu.

“...” Cô quyết làm lơ.

“Em giúp anh đi mua bánh ở tiệm bánh gần nhà đi~ Lão công muốn ăn bánh a~”

“...” Không một tiếng động.

Một lúc sau,

‘Cạch’ Cửa phòng Thẩm phu nhân mở ra.

Rõ ràng hôm nay là sinh nhật cô nhưng cô phải đi mua bánh cho hắn ăn.

Công bằng ở đâu!!!

---

“Phu nhân về rồi~ Bánh về rồi~”

“Hừ! Chỉ lo ăn!” Lý Nguyệt phụng phịu đưa bánh cho anh, ngồi phịch xuống sofa hờn dỗi.

Thẩm Đàm chỉ cười trừ, không nói gì.

‘Phụt’ Cúp điện rồi!!!

Lý Nguyệt còn đang hoang mang bỗng trong không gian vang lên một giọng hát.

“Happy Birthday to you!
Happy Birthday to you~
Happy Birthday Happy Birthday~
Happy Birthday to you!”

Lý Nguyệt bật khóc, Thẩm Đàm luôn làm cô bất ngờ. Hình như cô lại yêu anh thêm một chút rồi.

“A... anh”

Thẩm Đàm dịu dàng gạt lệ trên khóe mắt cô.

“Em tưởng anh quên thật à?”

Lý Nguyệt vẫn nức nở, không trả lời anh.

“Hức... hức”

Thẩm Đàm ôm cô thật chặt, nụ cười càng thêm sâu.

“Hôm nay là sinh thần con dâu của mẹ anh. Anh mà quên chắc mẹ sẽ chặt chân anh mất thôi”

Thẩm phu nhân nghe vậy không thể khóc được nữa, buồn cười chết đi được.

“Lão công”

“Ân?”

“Em muốn con chúng ta sau này sẽ giống anh”

“Không phải em từng nói anh xấu xa hay sao?”

“Không phải! Phu quân tốt nhất! Thẩm Đàm tốt nhất! Yêu anh nhất~”

---

Lý Nguyệt chia sẻ Thẩm Đàm luôn là người như vậy, không bao giờ nói thật với lòng mình nhưng lại khiến người ta phải nhìn nhận anh theo một hướng khác.

Một con người tốt bụng nhưng lại tỏ ra mình là người hẹp hòi.

Thẩm phu nhân đời này kiếp này chỉ có lão công là Thẩm Đàm mà thôi!

-Mun-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro