PART 25 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

207.

Kim Tại Trung trở về là ba ngày sau. Ban đầu nói với Trầm Xương Mân là chiều thứ năm sẽ về tới sân bay, không ngờ bão đổ bộ, ngày hôm đó toàn bộ các chuyến bay đều bị hủy bỏ. Phải đợi đến khi bão tan tới đêm thứ sáu khi bão đi qua các chuyến bay mới khôi phục vận hành bình thường.

Thứ sáu hôm đó cũng vừa vặn là ngày một tháng một lần phát lương. Trong ngày phát lương, bạn đừng hi vọng sẽ được về nhà sớm, đây là bài học xương máu bác sĩ trẻ Trầm Xương Mân ngộ ra sau mấy tháng thực tập.

Quả nhiên, còn chưa tới giờ tan tầm đã có người sắp xếp tiết mục đêm nay thỏa đáng -- ăn cơm, ca hát, đi phòng tắm hơi.

Trầm Xương Mân là người mới hiển nhiên là đối với các nội dung hoạt động không có quyền đưa ra kiến nghị, huống chi người mà cậu có thể dựa dẫm hiện tại không có ở đây.

Vì vậy lúc tan tầm cùng đi Mazda 3 của bác sĩ Triệu đi tới chỗ vui chơi, cậu chỉ có thể chống đầu phản đối, nghĩ làm cách nào mới chạy thoát được hoạt động thứ ba.

2o8.

Chỉ tiếc trời không chiều lòng người. Hát xong bác sĩ Triệu ở nhà còn có vợ và đứa nhỏ đang lên sốt chuẩn bị dẹp đường đi về, Trầm Xương Mân tính toán xen lẫn trong đám người cùng đi về. Không ngờ đi tới cửa bị tường thịt của bác sĩ Triệu chặn lại, cộng thêm Lâm, Hàn hai tên bại hoại trái phải mỗi người túm một tay cậu. Trầm Xương Mân bị bọn họ không thương tiếc lôi đến trung tâm tắm hơi.

Cái phòng tắm hơi này thật sự là. . . . . . . một cái nhà ma!

Vào cửa cởi giầy, cởi quần áo xuống bể tắm một lát, đã đổi sang phòng xông hơi, ở trong đó khá tốt, nhưng xông hơi thực không thích hợp ! Một đám bắt đầu thảo luận chuyện "Điểm chung".

Trầm Xương Mân nghe không hiểu được từ chuyên dụng của bọn bọn họ, hơn nữa trong phòng xông hơi thiếu dưỡng khí, cậu bị hấp hơi đến choáng váng, đầu căng ra. Cũng không biết ai tốt bụng đến vậy, chuông báo hết giờ còn không buồn gọi cậu một tiếng.

Sau đó mơ hồ bị mang vào một phòng khác, vừa mới nằm xuống giường, đã có một cô gái thướt tha đẩy cửa tiến vào. Không nói gì mà ngồi xuống cạnh giường, luồn bàn tay lạnh lẽo vào trong khắn tắm của cậu.

Trầm Xương Mân cả kinh không nhỏ. Lập tức đem hai mươi mấy năm được giáo dục phải lịch thiệp, tôn trọng nữ giới toàn bộ quên sạch trơn, đen mặt nhảy dựng lên hất cái tay của cô gái kia ra, túm lấy khăn tắm che thân dưới chạy trối chết.

209.

Trên đường đánh xe trở về vẫn y như cũ hoảng hốt vô cùng. Cái cô gái kia đưa tay xuống chút nữa thì đụng tới cái gì chứ, Trầm Xương Mân tưởng tượng đến đây liền đen mặt.

Tài xế dừng bên ngoài phố. Cậu thanh toán tiền rồi xuống xe. Bác tài xế tuổi còn lớn hơn so với ba cậu một chút thối tiền lẻ qua cửa sổ cho cậu, tha thiết nói: "Chàng trai, nhìn cậu mặt mũi trắng bệch như gặp phải ma vậy, không thoải mái sao? Về ngủ sớm một chút, Đừng cả ngày lêu lổng bên ngoài."

Trầm Xương Mân cay cay mũi, nghĩ thầm, không phải cháu muốn đi lêu lổng. Cháu rõ ràng là bị bắt đi lêu lổng.

Bác tài xế thấy sắc mặt cậu vẻ bi thương, nghĩ nghĩ lại lấy trong hộp tiền xu đưa cho cậu 2 xu, cũng không nói thêm gì nữa, đóng cửa thông gió giẫm ga vụt đi.

Trầm Xương Mân nhìn trong hai đồng tiền xu dư trong tay, cũng không biết rốt cuộc nên khóc hay lên cười, quay đầu đi vào trong khu nhà.

210.

Ban đêm nổi lên trận gió lạnh. Trầm Xương Mân vẫn mặc quần áo buổi sáng rời nhà, lúc này cũng không khỏi cảm thấy hơi lạnh. Cậu dừng lại, kéo khóa áo khoác lên cao hơn, bước nhanh hơn về nhà Kim Tuấn Tú.

Phía sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân vội vã trong đem khuya yên tĩnh làm cho người ta lạnh sống lưng. Bước chân của Trầm Xương Mân có chút bị kiềm hãm, không dám quay đầu lại. Cậu tự an ủi mình chắc đó là tiếng chổi của người lao công hoặc cùng lắm là người vừa mới đi xã giao bây giờ mới về nhà.

Nhưng mà tiếng bước chân kia càng lúc càng gần. Trầm Xương Mân đi nhanh hơn, người kia cũng đi nhanh hơn. Đi được một đoạn, cậu rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà dừng lại.

Còn chưa kịp quay người lại, đã tiến vào trong lồng ngực quen thuộc.

211.

Người kia ôm cậu từ phía sau, đem môi dán bên vành tai cậu cười khẽ một tiếng, thẳng thừng nói: "Cướp sắc."

Trầm Xương Mân để mặc hắn ôm, nghiêng mặt đi. Kim Tại Trung mặc một kiện áo khoác đen, cổ áo có lông tím, khiến cho da hắn càng thêm trắng. Trong bóng đêm thoạt nhìn thật sự có hơi giống quỷ hút máu. Vì thế cậu cũng không khách khí thẳng thừng oán giận nói: "Anh không giống đến cướp sắc, giống đến hút máu người hơn."

Kim Tại Trung thấy sắc mặt cậu không tốt, cúi đầu hôn dọc theo cổ, nắm lấy tay cậu bên cạnh hỏi: "Làm sao vậy?"

Trầm Xương Mân bị hắn hỏi như vậy cảm thấy vô cùng ủy khuất, đưa tay còn lại vẫn còn nắm hai đồng tiền xu đưa cho hắn xem, thanh âm rầu rĩ nói: "Đây là hôm nay chút nữa tôi thật sự bị cướp sắc, bác tài xế cho tôi tiền an ủi." Sau đó đem chuyện hôm nay được phát lương, đi ăn cơm, đi hát rồi đi phòng tắm hơi, cùng chuyện xảy ra ở trên ghế matxa kể lại.

Kim Tại Trung nghe xong, cũng chưa nói gì, chỉ nắm lấy tay cậu bỏ vào túi áo chính mình.

Trầm Xương Mân nhớ lại bộ dạng hôm nay chạy trối chếm nhất định là những người khác đều đã nhìn thấy, ủ rũ thở dài, "Ngày mai bọn họ sẽ cười nhạo."

Kim Tại Trung dùng tay còn lại xoa xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: "Ngày mai tôi ở đó, bọn họ không dám."

212.

Hai người nắm tay nói chuyện một lúc lâu dưới nhà Kim Tuấn Tú, Kim Tại Trung muốn Trầm Xương Mân đến nhà hắn, nhưng Trầm Xương Mân lại không đồng ý.

Kim Tại Trung không còn cách nào khác nhìn thời gian thực sự đã không còn sớm, đành phải tiễn cậu lên lầu.

Tới lầu hai, Trầm Xương Mân tìm chìa khóa mở cửa, quay đầu lại nói tạm biệt với Kim Tại Trung. Kim Tại Trung đi tới kéo cậu lại hôn, bỗng nhiên trong phòng có tiếng động lọt ra bên ngoài.

Hai người đồng thời ngừng động tác, im lặng. Âm thanh kia lại càng lớn hơn, trong phòng ngủ giường bị rung mạnh phát ra tiếng kẽo kẹt. Sau đó là thanh âm của Kim Tuấn Tú, kèm theo tiếng khóc nức nở: "Chậm, chậm một chút, a."

Trầm Xương Mân nhất thời hóa đá.

213.

Tiếng rên rỉ cầu xin của Kim Tuấn Tú đứt quãng không ngừng, Trầm Xương Mân đứng bên ngoài cửa nhìn vào bên trong phòng ngủ còn chưa kịp đóng, trên mặt biểu tình khi thì xấu hổ, khi thì phẫn nỗ, tâm tình hỗn loạn.

Kim Tại Trung đứng ở góc tường đợi cậu nghe xong, kéo tay cậu cùng dựa vào.

Trầm Xương Mân cảm thấy hơi thở ấm áp của hắn ở cạnh mặt, trên người còn có hương thơm tự nhiên của cây cỏ. Trong đầu tự nhiên dâng lên một loại cảm xúc không hiểu được, ngô, dù sao vẫn cảm thấy thật ngứa.

Vừa định di chuyển cánh tay gãi gãi cổ, đã bị Kim Tại Trung túm lấy tay, không thể không đưa mắt nhìn hắn. Người kia cũng nhìn cậu một lúc lâu, hình như muốn nói gì đó lại thôi, nghĩ một lúc rốt cục cũng nghiêng đầu ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: ". . . . . Kêu không có dễ nghe như em."

214.

Trầm Xương Mân sửng sốt một hồi, khí huyết dâng lên, hồng cả hai tai, cả buổi mới thốt ra được hai chữ "Lưu manh", đánh lại hắn mà không có chút lực nào.

Hai người trong phòng rốt cục cũng nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ, nhất thời toàn bộ âm thanh đều im bặt. Trầm Xương Mân đang phỏng đoán đây có phải là làm xong rồi hay không. Bỗng nhiên bịch một tiếng, bên trong có cái gì đó đập vào cửa phòng ngủ. Cái này có ngu cũng biết đó là kháng nghị.

"Phác Hữu Thiên ném gối." Kim Tại Trung nhìn thoáng qua theo hướng cửa phòng ngủ, xoay người giúp Trầm Xương Mân dựng cổ áo khoác lên, kéo tay cậu ra ngoài, nói ngắn gọn: "Nếu không đi hắn sẽ ED."

215

Sự thật chứng minh, Phác công tử nghĩ trưởng khoa không chịu nổi một kích, Trầm Xương Mân đi ra tới ngoài cửa lại quay về nhét chìa khóa vào giầy đã nghe thấy bên trong phòng ngủ lại bắt đầu chuyện đang dang dở vừa nãy.

Trầm Xương Mân trong đầu nói xâu, ngồi xổm trên mặt đất vẽ mấy hình mặt người tỏ vẻ tức giận, ngẩng đầu lên che cái lỗ tai, lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại, "Như vậy dục vọng không được thỏa mãn thì sao...... Thì sao thì sao."

Kim Tại Trung đứng cách hai bước chờ cậu, thấy cậu mãi vẫn không chịu đi, lần thứ hai thúc giục cậu, "Tiểu Hùng, chúng ta về nhà đi."

Trầm Xương Mân cảm thấy câu này có chút vấn đề, nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vạy cũng lười suy nghĩ rốt cuộc là có vẫn đề ở chỗ nào. Một mực mơ hồ "ngô" một tiếng, ngoan ngoãn nắm tay đi theo sau hắn.

216.

Đi theo Kim Tại Trung về đến nhá, vào cửa đổi dép lê mới chú ý tấm thảm màu kem trải trên mặt đất vẫn nằm như cũ. Trầm Xương Mân cảm thấy không tự nhiên dời tầm mắt đi.

Kim Tại Trung đi tới đại sảnh mở điều hòa trung tâm, trở lại cửa phòng nói với Trầm Xương Mân hắn để hành lý ở chỗ bảo vệ, hiện tai đi lấy về, bảo cậu cứ tắm trước.

Trầm Xương Mân gật gật đầu, nhìn thấy hắn đẩy cửa đi ra ngoài bỗng nhiên nghĩ tới Kim Tại Trung quả nhiên là vừa xuống sân bay đã đến tìm cậu, bằng không cũng không có chuyện còn chưa đem hành lý cất trong nhà.

217.

Đang ngồi trên ghế sô pha, đứng dậy đi tới cửa phòng tắm ở lầu một. Nếu Kim Tại Trung đã nói cậu có thể dùng phòng tắm thì cậu nên tắm táp sớm một chút. Bật đèn đi vào, không gian cũng không lớn lắm, bồn cầu cùng bồn rửa mặt đều đặt sát vách tường. Phần lớn không gian đều để lại cho bồn tắm tròn ở giữa, cũng không có vòi hoa sen.

Trầm Xương Mân nhớ tới phòng ngủ của Kim Tại Trung trên lầu hai, phòng tắm trong đó có vòi hoa sen. Vậy là không suy nghĩ kỹ càng đã chạy tới phòng ngủ của hắn tắm vòi hoa sen thấy thế nào cũng không hợp lý.

Bồn tắm lớn bên trong rất sạch sẽ. Xem ra Kim Tại Trung không ở đây mấy ngày hẳn là hàng ngày vẫn có người đúng giờ đến quét dọn. Trầm Xương Mân mở vòi nước, xoay người đóng cửa phòng tắm lại.

Nước trong bồn tắm đã nhanh đầy, thử xem nước đã đủ nóng chưa, xoay vòi nước tắt đi. Không mang theo quần áo để thay, đành phải cởi quần áo đang mặc đặt trên bồn rửa mặt, tắm rửa xong lại mặc vô.

Tiến vào bồn tắm lớn nằm xuống, nước ấm bao quanh cậu. Thoải mái ngồi xuống ngâm mình, đưa tay ấn cái nút bên cạnh vòi nước. Không ngờ nhấn nút này không khởi động bể sục matxa, lại khiến cho đèn trong phòng tắt hết. Sau đó, dù cậu có ấn lại như thế nào đèn trong phòng tắm cũng không sáng lại lần nữa.

218.

Kim Tại Trung cầm hành lý về nhà, lấy chìa khóa mở cửa đi vào lại phát hiện đèn trong phòng toàn bộ đã tắt hết, điều hòa trung tâm trong đại sảnh cũng không hoạt động.

Một lần nữa xoay chốt mở cũng không có tác dụng, không biết có phải đứt cầu dao hay không. Buông cái chìa khóa tìm Trầm Xương Mân, hô hai tiếng Tiểu Hùng rốt cuộc thấy bóng người đen sì từ phòng bếp chui ra.

"Tôi đang tắm, bỗng nhiên thấy điện tắt, sau đó tôi nghĩ có phải bị đứt cầu dao hay không......." Thanh âm của Trầm Xương Mân có chút xấu hổ.

Kim Tại Trung vừa từ bên ngoài đi vào, mắt vẫn chưa thích ứng được với không gian tối mù bên trong, theo cảm giác tìm được Trầm Xương Mân, xoa đầu cậu an ủi, chậm rãi nói: "Máy đo điện ở bên ngoài, không phải trong phòng bếp, tôi đi ra ngoài xem một chút."

Trầm Xương Mân ừ một tiếng. Kim Tại Trung đi tới cửa vẫn lo lắng quay đầu lại dặn dò một cậu: "Em đừng đi lung tung, không để ý sẽ đụng vào cạnh bàn."

219.

Trầm Xương Mân ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích. Kim Tại Trung đi ra ngoài một lúc trong phòng tắm điện đã sáng lại. Trầm Xương Mân vui sướng đứng lên đi vào trong phòng tắm.

Kim Tại Trung đẩy cửa bước vào, quay lại xay chốt mở toàn bộ đèn ngoài cửa lẫn trong đại sảnh lên. Đang muốn nói với Trầm Xương Mân quả thật đứt cầu dao, xoay người thấy cậu đang đứng trong nhà tắm, chỉ mặc mỗi underwear và áo khoác bên ngoài.

Hình trên underwear nhìn thật quen mất, đằng sau có đuôi một con gấu.

220.

Khóa áo còn chưa kéo lên, ánh sáng trong phòng tắm nhẹ nhàng hắt ra, làm toàn bộ mọi thứ mang màu mật ong xinh đẹp. Da Trầm Xương Mân tốt lắm. Vòng eo cũng thực đẹp. Chân thật thon dài.

Kim Tại Trung bỗng nhiên cảm thấy thực khát nước.

Trầm Xương Mân nghe thấy tiếng động ở đằng sau, quay lại nhìn thấy Kim Tại Trung đang nhìn mình không chớp mắt. Theo bản năng đưa tay một trước một sau che underwear có hình gấu nhỏ.

Cậu không biết hành động của cậu lúc này người ngoài sẽ thấy thực buồn cười, nhưng Kim Tại Trung lại thấy vô vùng đáng yêu, đáng yêu đến mức muốn tự tay túm cái đuôi gấu mà kéo cái underwear tiểu hùng xuống, sau đó đem cậu chà đạp qua lại.

-- trên thực tế, trưởng khoa đại nhân vẫn là hành động của những người có ảnh hưởng lớn, nghĩ thế nào liền làm như vậy.

221.

Trầm Xương Mân trăm triệu lần không ngờ, nguyên lai Phác Hữu Thiên Phác sư huynh không phải muốn tìm người để thỏa mãn nhất. Người muốn thỏa mãn nhất luôn luôn ở bên cạnh cậu.Đến khi cậu ý thức được điều đó, cậu nhịn không được rơi nước mắt.

Trầm Xương Mân bị đè trong phòng tắm lớn, lăn qua lăn lại mấy lần. Kim Tuấn Tú ít nhất còn có thể phát ra tiếng khóc nức nở cầu xin, cậu ngay cả miệng cũng không có cơ hội để mở.

Kim Tại Trung lúc đầu vừa hôn cậu vừa 'làm việc', mãi đến cuối cùng mới ôm cậu, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt cổ cậu, chậm rãi nở nụ cười , nhẹ giọng nói: "Lúc em nói tôi là 'lưu manh' nhất định không nghĩ tới, " ngừng lại, hôn ngay vào vị trí vừa mới vuốt ve, "Bộ dạng lưu manh thật sự của tôi em còn chưa có thấy qua."

222.

Trầm Xương Mân một đêm bị lăn qua lăn lại, toàn thân rã rời, ngày hôm sau hiển nhiên là không dậy được. Kim Tại Trung đã dậy từ sớm làm bữa sáng tình yêu bưng tới đặt ở đầu giường cậu. Sau đó để lại tờ giấy dặn dò mới yên tâm đi tới bệnh viện làm việc.

Ngoại khoa thấy hắn trở về, đều tỏ vẻ vui mừng vô cùng.

Kim Tại Trung lấy trong ngăn kéo một cái phong bì đưa cho bác sĩ Triệu, thản nhiên nói, "Trong khoảng thời gian này tôi không có ở đây, mọi người đã vất vả nhiều.Đêm nay hãy để mọi người đi thư giãn một chút, tính hết vào của tôi."

Câu này thanh âm không lớn nhưng tất cả mọi người trong văn phòng đều nghe thấy hết. Vì thế mặc kệ trong đó có âm mưu gì hay không, hiện tại cứ vui mừng trước đã, bởi vì có thể ăn uống, ca hát, tắm hơi xả láng.

Kim Tại Trung đưa tiền xong đi ra khỏi phòng làm việc, đi tới sân thượng phía tây rút ra một điếu thuốc, lấy điện thoại di động gọi cho bạn hắn làm ở tổ phòng chống tệ nạn xã hội, dụi tàn thuốc trên tay nói: "Đêm nay coi mấy người còn sống nổi không?"

223.

Phác Hữu Thiên đã có một dạo cho rằng tuy là không có nghi thức kết thành đồng minh chính thức, nhưng hắn cùng Kim Tại Trung có thể được coi là hai người có cùng mục đích cách mạng gặp nhau, từ ngày biết Kim Tuấn Tú và Trầm Xương Mân là bạn bè tốt mà bắt đầu.

Kim Tại Trung nói cho hắn biết lúc Trịnh Duẫn Hạo say bí tỉ còn không quên nhắc tới "Tuấn Tú" "Tuấn Tú". Hắn thậm chí còn đem chữ kí trên MSN đều đổi thành -- đoàn kết và phấn đấu cho thắng lợi lớn hơn.

Nhưng mà hiện tại hắn cảm thấy cần phải một lần nữa xem xét kỹ càng mối quan hệ đồng minh của hắn và Kim Tại Trung --

Thấy kiểu gì thì tiểu tử kia cũng đều vì bản thân hắn ta.

Chuyện Kim Tuấn Tú bị thương ở tay, hắn sớm không nói muộn không nói, tính toán bản thân mình phải về rồi mới nói cho. Ngoài ra, để kích động vấn đề này, hắn còn nói 'Náo loạn lâu như vậy không hay, nhưng mà cam đoan chủ yếu là chờ mày tới dỗ ngọt .Tao không tin là vấn đề cơ bản thế mà mày cũng không hiểu.'

Phác Hữu Thiên ngồi xuống, ngậm thuốc, ngắm nghía cái bật lửa trong tay. Nhớ lại hôm qua Kim Tại Trung "mượn gió bẻ măng" khiến tiểu bằng hữu Trầm Xương Mân có lẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa .Thì ra ngay từ đầu tưởng là đồng minh, làm đến nửa ngày lại thành ra một mình hắn hưởng lợi hết.

"Xương Mân, " trong lúc ngủ mớ Kim Tuấn Tú bỗng nhiên lầm bầm, không thoải mái xê dịch ra mép giường, mơ màng nói: "Sẽ cho cậu giặt tất của mình."

Phác Hữu Thiên quay sang, đang ngẩn người kinh ngạc, Kim Tuấn Tú lại phù phù một tiếng 'rồi lăn xuống.

Phác Hữu Thiên nhịn cười kéo cậu lên. Không ngờ Kim Tuấn Tú lại đẩy ra, miệng lại nói thầm câu: "thôi cậu để mình giặt tất hai tuần."

Phác Hữu Thiên nhìn cậu trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy chuyện hai thằng cùng hợp tác, có liên hệ hay sao ?

224.

Trầm Xương Mân ngủ nguyên ngày, từ hừng đông đến khi trời tối đen lại đã đến hừng đông. Tỉnh lại một lần cầm cái sandwich Kim Tại Trung để ở đầu giường chui vào chăn ăn luôn, sau đó đổi tư thế tiếp tục ngủ.

Ngủ đến khi hừng đông đến lần thứ hai thật sự không ngủ thêm được, ngồi dậy chờ bình minh.

Kim Tại Trung ngủ chắc rất sâu.Trầm Xương Mân tựa đầu vào giường nghe hắn hô hấp đều đều.Tối hôm trước cậu mệt đến mắt không mở nổi, vậy mà người này như uống Red Bull mà đè trên người cậu liên tục thay đổi kiểu gây sức ép.

Lúc ấy còn tưởng rằng hắn không biết cảm giác mệt là gì.Hiện tại xem ra mệt quá rồi.Một đêm bảy lần thực sự là truyền thuyết.

Đồng hồ báo thức đặt tại đầu giường tích tích tích vang khắp nơi. Kim Tại Trung mở to mắt, hướng theo tầm mắt Trầm Xương Mân nhìn lên. Nhìn nhau một lúc lâu, chợt vươn tay từ trong chăn đưa lên, ra sức sờ soạng gáy Trầm Xương Mân.

Trầm Xương Mân bị động tác này của hắn làm cho không hiểu gì cả, mắt nháy liên tục mấy cái, hỏi: ". . . . . . Đang làm gì vậy?"

Kim Tại Trung ngồi dậy mặc quần áo, vừa cài nút áo sơmi vừa giải thích như không có chuyện gì: "Kiểm tra một chút đầu của em ngủ có bị bẹt đi chút nào không ?"

Trầm Xương Mân bất giác đưa tay sờ sờ gáy mình, khá tốt, tất cả đều bình thường, không bẹt. Kim Tại Trung không nhịn được nữa, bật cười lớn. Trầm Xương Mân phát hiện rốt cuộc lại bị làm trò tiêu khiển, thuận tay lấy cái gối đập đầu hắn hai cái.

225.

Cùng Kim Tại Trung ăn sáng sau đó đi cùng xe tới bệnh viện, cùng may đi sớm, trên đường không có gặp người quen.

Tới phòng làm việc mới biết đại sự. Khoa ngoại mấy bác sĩ trẻ cùng thực tập sinh tối hôm qua ở trong trung tâm tắm hơi nào đó mại dâm tất cả đều bị bắt hết, toàn bộ lôi vào trong cục cảnh sát.

Sáng nay viện trưởng phải thân chinh đi bảo lãnh người về, lúc này đang nổi trận lôi đình trong văn phòng.

Trầm Xương Mân cảm thấy chuyện này khó mà tin được, im lặng thầm oán mấy người này làm sao mà ngày nào cũng đi được? Cũng không sợ thận mệt sao. . . . . Cũng thật vô cùng may mắn là tối hôm qua, nếu mà là ngày hôm trước, chính mình chắng phải cũng đã bị đội hòng chống mại dâm bắt luôn sao? Vậy oan lắm a. . . . .

Kim Tại Trung trái lại không một chút kinh ngạc, từ đầu đến cuối chỉ "Nga?" một tiếng, sau đó lại quay về bộ mặt không biểu tình. Sắp xếp lại đống bản ghi chép theo dõi bệnh án sửa sang lại một chút, nói với Trầm Xương Mân: "Gọi điện kêu Phác Hữu Thiên đến trả phép, hai chúng ta làm sao làm hết được."

226.

Phác Hữu Thiên đúng giữa trưa mới đến. Chân của hắn cũng đã cúng được bảy bảy bón chín ngày rồi còn cố tình làm bộ run rẩy. Chống gậy đi vào, nói với Kim Tại Trung "Tao còn chưa có nhanh nhẹn lại, không thể đứng lâu, ngồi khám có thể, phẫu thuật không được."

Trầm Xương Mân nhớ lại tối hôm trước thanh âm của Kim Tuấn Tú trong phòng thật lớn, cảm thấy không đúng lắm.Đi không được thì " hoạt động " trên giường cũng không được.

Kim Tại Trung dừng bút, nhìn Phác Hữu Thiên, "Tiểu Hùng, em nói cho nó em đang suy nghĩ cái gì."

Trầm Xương Mân nghẹn lời, xem xét nhìn ngó sắc mặt Phác Hữu Thiên, do dự có nên nói ra hay không. Người kia nắm gậy xuống, làm động tác ra dấu stop nói, "Hai vợ chồng son các người khi dễ(bắt nạt) ta, một người không có sức phản kháng." Ngừng một chút lại nói tiếp "Bà xã tôi nói tối nay mời hai người ăn cơm, nhất định phải tới."

227.

Kim Tuấn Tú nghĩ kì thật rất đơn giản. Chính là cái người ta gọi là 'nã nhân thủ đoản, cật nhân chùy nhuyễn' .(Cắn người ta ngắn, cắn người miệng mềm - bạn cũng không hiểu, có lẽ ý là người đơn giản, ngây thơ ==") Nếu đã để cho Trầm Xương Mân cùng vị trưởng khoa kia nhìn thấy chuyện của cậu cùng Phác Hữu Thiên, cậu dù sao cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết.

Người kì thị GAY rất nhiều. Lỡ như trưởng khoa của Trầm Xương Mân thấy cậu ấy ở cùng với GAY sẽ tiến tới hiểu lầm cậu ấy cũng là GAY, sau đó sẽ ảnh hưởng đến cơ hội phát triển công tác của cậu ấy. . . . . .

. . . . . . Cậu làm thế nào để không có lỗi với Xương Mân ah!

Vì vậy cậu phải chặn miệng cái vị trưởng khoa của Xương Mân hiểu sai vấn đề kia, tiện thể sửa luôn tư tưởng của hắn một chút là 'Trầm Xương Mân thật sự là một nam thẳng, một thanh niên trẻ thẳng như ống tuýp, một chút cũng không cong.'

Đương nhiên ý tưởng này cậu cũng chưa nói với Phác Hữu Thiên, dù sao nói cho hắn cũng chỉ thêm trở ngại chứ chẳng giúp ích được gì.

Kim Tuấn Tú suy xét hồi lâu, cúi đầu tiếp tục lật tạp chí giới thiệu nhà ăn trong tay, quyết định chuẩn bị Hồng Môn Yến cho bữa tối.

228.

Kim Tuấn Tú đắn đo nửa ngày cuối cùng chọn một nhà hàng nhỏ ở S. Hồi Trầm Xương Mân còn trong thời gian nghiên cứu, cứ đến sinh nhật của bạn trong lớp hoặc được học bổng, đều đến nơi này tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Đã lâu không có tới, thật hoài niệm.

Kim Tại Trung cùng Phác Hữu Thiên cũng gần giống như thế nhớ lại, những sinh viên đã tốt nghiệp đại học S đối với nhà ăn này không hề xa lạ.

Kim Tuấn Tú rất đắc chí với sắp xếp của bản thân.Trong lúc dùng bữa liên tục nói chuyện với Kim Tại Trung.Nói sở dĩ chọn nơi này vì ở đây đã chứng kiến rất nhiều lãng mạn sử của Trầm Xương Mân hồi còn là sinh viên.

Trầm Xương Mân đang uống đồ uống, bị ba chữ 'lãng mạn sử' nghẹn ngào suốt chết.

Kim Tại Trung vươn tay, một mặt không nặng không nhẹ mà giúp cậu vỗ lưng, một mặt thờ ơ hỏi Kim Tuấn Tú cái gì lãng mạn sử?

Kim Tuấn Tú không thèm quan tâm tới phía dưới bàn Phác Hữu Thiên đang đá chân cậu, đem chuyện của Trầm Xương Mân bị đám đông theo đuổi toàn bộ kể hết ra.

". . . . . . Đầu tiên là phải nói đến hoa khôi khoa luật nha, cô ấy theo đuổi Xương Mân suốt bốn năm, bỏ cả bài giảng chuyên ngành của mình chạy tới học viện y đi theo giải phẫu. Sinh nhật năm hai mươi mốt tuổi của Xương Mân, ngay tại nơi này, hoa khôi trước mặt mọi người hôn cậu ấy. Xương Mân cũng không kém, sau đó lại gối đầu lên cặp đùi trắng trẻo của hoa khôi kia ngủ. Cho nên nói nhìn tiểu Xương Xương ngây thơ như vậy, kì thật cậu ấy cũng rất xấu nha ha ha. . . . . . Không chỉ có khoa luật, còn có một cô bên ngoại viện mỹ thuật. . . . . ."

Phác Hữu Thiên khụ khụ mấy tiếng, thấy Kim Tuấn Tú hoàn toàn không có ý dừng lại, lại gần một tiếng, nắm cái chai bia rỗng cắt ngang câu chuyện của Kim Tuấn Tú, chúng ta chơi trò Truth or Dare ( nói thật hay bị phạt ) đi.

229.

Kim Tuấn Tú bị Phác Hữu Thiên một lần nữa đánh gãy ý đồ của cậu thì tỏ vẻ tức giận, ở dưới bàn đá hắn một cước.Phác Hữu Thiên hoàn toàn lờ đi tổ chức trò chơi, miệng chai rượu rỗng chuyển đến ai hoặc là phải nói sự thật, hoặc là chịu phạt .

Mấy vòng đầu mọi người không hẹn mà cũng chọn nói sự thật khi miệng bình chỉ vào mình. Đơn giản là nụ hôn đầu tiên năm bao nhiêu tuổi, đối tượng YY lần thứ nhất linh tinh, không có gì thú vị.

Trầm Xương Mân rất thành thật, bị hỏi nụ hôn đầu tiên năm bao nhiêu tuổi, cậu không được tự nhiên đưa mắt ngắm ngắm Kim Tại Trung, nói: "24."

Kim Tuấn Tú đạp bàn đứng lên, "Cậu hiện tại mới 24 đi?Lúc cô hoa khôi hôn cậu đâu phải 24?"

Phác Hữu Thiên kéo Kim Tuấn Tú đang giương nanh múa vuốt xuống, "Người ta nói chính là deep kiss, chứ ai như em một cái chu không tính."

Kim Tuấn Tú còn muốn hỏi tiếp lại bị Phác Hữu Thiên áp chế, "Đến vòng tiếp theo."

Cái chai rỗng ở giữa bàn lại một lần nữa chuyển động, quay vòng trong vài vòng, chỉ vào hướng Kim Tại Trung thì chậm rãi dừng lại.

Kim Tại Trung bình tĩnh xoay xoay chén trà, nhìn ba người trước mặt, liếc mắt một cái, sau đó buông mắt xuống: "Chịu phạt ."

Kim Tuấn Tú trong bụng nghĩ chuyện xấu chờ hắn nói đại mạo hiểm, cao hứng phấn chấn nói: "Đi hôn một người đồng giới tùy ý trong nhà ăn này. Không ít hơn 10 giây."

Phác Hữu Thiên không dám nhìn che mắt lại.Theo khe hở ở giữa nhìn thấy Kim Tại Trung ôm thắt lương Trầm Xương Mân kéo cậu lên đùi hôn nồng nhiệt.

Chénrượu trong tay Kim Tuấn Tú rơi xuống đất.ckgroi���E�=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro