PART 27 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

230

Vậy là bữa cơm tối bỗng nhiên lại trở thành trò cười.

Trầm Xương Mân nhìn theo Phác Hữu Thiên đem Kim Tuấn Tú nhét vào trong xe phóng đi, ngồi vào trong xe của Kim Tại Trung nhất thời không biết nên nói cái gì.

Im lặng một lúc lâu sau mới nhớ tới nói : " Anh đưa tôi về nhà".

Kim Tại Trung đang đánh tay lái dừng lại, hỏi, "Quay về đâu?"

Trầm Xương Mân nhìn hắn một cái nói : " Về nhà của tôi".Ngừng một chút , nhẹ giọng nói, tôi phải trở về lấy hai bộ đồ . Bằng không ngày mai mặc cái gì?

Kim Tại Trung quay đầu, xoay người giúp cậu đeo dây an toàn, thấp giọng nói : "Mặc của tôi".

Trầm Xương Mân dựa vào ghế, mặc hắn cài dây an toàn giúp, than thở "Của anh tôi mặc có thể đi ra ngoài cửa sao?"

Kim Tại Trung giúp cậu cài dây an toàn xong, ngẩng đầu nhìn cậu, hơi nhíu mày nói: "Vậy không cần đi ra ngoài."

Trầm Xương Mân ngạc nhiên sửng sốt, xoay mặt nói thầm "Anh coi tôi là gấu chắc?Tính toàn tìm cho tôi một cái lồng sắt nhốt vào sao?"

Kim Tại Trung ừ một tiếng, chậm rãi nói : "Đem em nhốt lại dưỡng béo lên.Chỉ có mình tôi được nhìn thôi."

Trầm Xương Mân bật cười lớn, vỗ vỗ hắn nói, "Cũng được. Anh hầu hạ tôi ăn ngon, tôi sẽ để anh nhốt trong lồng nuôi."

Kim Tại Trung cúi đầu xuống làm bộ muốn cắn tay cậu. Trầm Xương Mân hoảng sợ, hét lên "Anh làm cái gì vậy?"

Kim Tại Trung nghiêm túc nhìn cậu, nói, "Để tôi lưu lại vết tích."

231.

Ngày hôm sau lúc Kim Tuấn Tú đến bệnh viện nhìn thấy Trầm Xương Mân đang theo Kim Tại Trung ngồi khám bệnh. Cậu đứng ở bên ngoài phòng một thời gian dài, Trầm Xương Mân chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đánh đơn thuốc, ko để ý.

Cuối cùng Kim Tại Trung quay sang, huých tay Trầm Xương Mân ý bảo cậu quay lại.

Kim Tuấn Tú đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt vô cùng cổ quái, ba phần giận tái đi, năm phần nghiêm túc, có hai phần mở mắt nhìn chằm chằm.

Bên ngoài có hai bác gái đang ngồi chờ xem bệnh bị cậu chặn hết ánh sáng, nhịn không được rỉ tai thì thầm.

Một người hạ giọng nói: "Hảo hảo , tiểu tử này không biết bị bệnh gì? Thấy tinh thần nó có vẻ hoảng hốt yêu. . . . . . . "

Người bên cạnh lau lau mắt kính lão, cẩn thận xem xét hai mắt Kim Tuấn Tú nói: "Cái gì nha, sáng sớm đã tới, cũng không thấy cậu ta lấy số, theo tôi không giống đến xem bệnh mà giống đến xem mặt kẻ cướp. . . . .A nha, hoặc là bên trong vị bác sĩ trẻ một mắt lớn một mắt nhỏ bộ dạng khiến cho người khác vô cùng yêu thích là nhân tình của vợ cậu ta. Bà xem, thằng bé vẫn trừng mắt nhìn bác sĩ trẻ kia. . . . . "

Người kia lập tức tinh thần tỉnh táo, chăm chú dò xét: "Nga? Hoặc là vợ của cậu ta là nữ y tá ở chỗ này ? Bác sĩ cùng y tá không phải dễ dàng nhất thành bảy niệp ba thôi. . . . . . "

Hai người bọn họ còn chưa có thảo luận xong, Trầm Xương Mân buông tay khỏi công việc, nói với Kim Tuấn Tú vài cậu, một trước một sau đi ra ngoài.

Hai bác gái nhìn bọn họ đi xa, một lúc lâu không nói chuyện. Sau đó một người đột nhiên vỗ đùi nói: "A nha, khẳng định là đi tìm chỗ quyết đấu rồi. . . . ."

232

Bị cho là đi quyết đấu, hai người rời khỏi chỗ khám bệnh, đến quán cà phê dưới lầu hai tìm vị trí ngồi.

Trầm Xương Mân mở menu trên bàn, hỏi Kim Tuấn Tú: "Uống gì?" Người kia không lên tiếng, Trầm Xương Mân đưa mắt nhìn cậu, rất kiên nhẫn lại hỏi lại lần nữa: "Uống gì?"

Kim Tuấn Tú thở hồng hộc, vươn tay chỉ một thứ bất kì trong menu đang mở. Sau đó suy nghĩ, nói thẳng: "Cậu trả tiền!"

Trầm Xương Mân nhịn cười, "Hảo, mình trả tiền." Vẫy tay gọi hai ly mocha, khép menu lại nâng cằm lần thứ hai nhìn Kim Tuấn Tú.

"Cậu đừng có nhìn mình như vậy, " Kim Tuấn Tú tránh ánh mắt của cậu, khẽ lẩm bẩm: "Mình cũng không phải vì muốn cậu trả tiền mới đến đây. Nếu không phải cậu làm cho mình ngủ không ngon mình cũng không muốn đến tìm cậu."

Trầm Xương Mân ừ một tiếng, quay đầu nhìn bồn cảnh xanh biếc dùng để trang trí ở giữa hai chỗ ngồi. Bồn kia không biết trông cây gì được chăm sóc rất tốt. Mỗi phiến lá cây đều tươi tốt, bóng mượt.

Kim Tuấn Tú im lặng một lúc rốt cục quyết định nói thẳng, "Xương Mân, cậu nhìn mình, nói cho mình biết, cậu với vị sư huynh kia của cậu là nghiêm túc sao?"

Trầm Xương Mân nhếch miệng cười, "Cậu lúc thì bảo mình đừng nhìn cậu, lúc lại nói nhìn cậu, rốt cục muốn mình. . . . . "

Không ngờ còn chưa nói xong, Kim Tuấn Tú đã cắt ngang lời cậu, "Mình không phải đến để nói giỡn."

Trầm Xương Mân ngẩn người, theo lời nhìn Kim Tuấn Tú, sau một lúc lâu nói: ". . . . . . Ân."

Kim Tuấn Tú dựa một chút vào ghế ngồi, "Tại sao không sớm nói cho mình biết?"

Trầm Xương lại không nói gì, xấu hổ mà chuyển tầm mắt sang hướng khác. Thực tế cậu cũng không biết vì sao lại giấu diếm Kim Tuấn Tú từ đầu đến cuối.

Kim Tuấn Tú im lặng nhìn cậu, cuối cùng vươn tay nhẹ nhàng sờ tay Trầm Xương Mân ở giữa bàn nói: "Nếu cậu sớm nói cho mình biết cậu cũng thích đàn ông. . . . . . .Mình nhất định tán cậu."

223.

Trầm Xương Mân không biết nên khóc hay nên cười cùng Kim Tuấn Tú uống cà phê xong, cậu ta trước khi đi còn nói một câu -- " Cậu đi nói với hắn, nếu hắn đối xử với cậu không tốt. mình sẽ vác dao tới tìm hắn , tiện thể đoạt cậu trở về.

Trầm Xương Mân luôn miệng kêu đúng, tâm trạng rất tốt đi bộ trở lại phòng khám.

Buổi chiều có hội nghị về nâng cao tu dưỡng đạo đức, tất cả từ người đã kết hôn đến chưa kết hôn đều phải tham dự. Dùng ngón chân cái cũng biết, hội nghị này nhằm vào cái gì -- mấy người ngoại khoa bị bắt vì tội mại dâm do đích thân viện trưởng đi bảo lãnh về sẽ đứng trước mặt tất cả các bác sĩ làm bản kiểm điểm.

Bữa trưa có đưa tới một người nhảy từ tầng năm xuống bị gãy xương nhiều chỗ, mang bụng sưng tấy. Kim Tại Trung cơm trưa chưa kịp ăn xong đã bị kêu đi chuẩn bị phẫu thuật.

Trầm Xương Mân đành phải một mình ăn hết cơm, dọn dẹp một chút rồi đến phòng tổ chức hộ nghị.

234

Tầng tám toàn bộ đã đày ắp bác sĩ chưa kết hôn đứng chen chúc nhau. Trầm Xương Mân rảo bước tiến tới, thấy Phác Hữu Thiên đang đứng nhìn chăm chú vào tờ giấy ghi bốn chữ về nhân tâm bác sĩ treo ở vách tường.

Trầm Xương Mân đi tới cạnh hắn, Phác Hữu Thiên hạ giọng nói với cậu, "Tiểu Hùng, cậu xem, như thấy này thật giống quan hệ hữu nghị."

Trầm Xương Mân quay đầu lại nhìn nhìn.Bình thường cũng không có nhiều cơ hội để mấy người chưa kết hôn có thể ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm giờ phút này thần thái thả lỏng mà ngồi cùng nhau nói giỡn.Quả thật giống quan hệ hữu nghị.

Phác Hữu Thiên kéo Trầm Xương Mân ngồi xuông một góc, thỉnh thoảng có nữ bác sĩ ở khoa khác tới đây bắt chuyện với bọn họ, còn có mấy người cố ý hay vô ý hỏi đến Kim Tại Trung tại sao lại chưa tới.

Dù sao Phác Hữu Thiên cũng nhất nhất đáp lại, Trầm Xương Mân chỉ nhàm chán ngồi đợi hội nghị bắt đầu.

235

Chủ trì hội nghị chính là phó viện trưởng, giảng giải mấy điều phổ biến gì đó.Trầm Xương Mân cố gắng chống mi mắt không cho mình ngủ gà ngủ gật.Mãi đến khi Lâm thực tập sinh ỉu xìu đứng lên đọc bản kiểm điểm, cậu mới cảm thấy kích thích. Được rồi, nói theo một nghĩa nào đó, cậu là đang có chút sung sướng trên nỗi khổ của người khác.

Lâm thực tập sinh viết kiểm điểm thực sự rất thành khẩn. Chẳng qua ngày thường đức hạnh của cậu ta như thế nào Trầm Xương Mân đều biết, cho nên nghe cậu ta nói Trầm Xương Mân càng muốn cười, không thể không bưng chén nước giả bộ uống để tránh bật cười trước mặt mọi người.

Lúc cả hội nghị sắp kết thúc Kim Tại Trung mới đẩy cửa tiến vào, lập tức đến bên cạnh cậu ngồi xuống.

Trầm Xương Mân đặt chén nước xuống, quay đầu nhẹ giọng hỏi hắn: "Người bệnh kia thế nào rồi?"

Trầm Xương Mân bưng chén nước cậu vừa mới đặt xuống uống một ngụm nói: "Còn sống."

Trầm Xương Mân ngô một tiếng, đem tầm mắt quay trở lại, làm bộ chăm chú nghe. Dưới bàn lại bắt, cào cấu tay trái Kim Tại Trung, ở trong lòng bàn tay hắn còn nghịch ngợm dùng bút vẽ hoa lá cành.

Kim Tại Trung mặc dù không hiểu được ý cậu, nhưng tay cũng không nhàn rỗi, trở tay bắt lấy ngón tay Trầm Xương Mân ở phái dưới bàn nghịch.

Đợi cho hắn đem mấy ngón tay nhéo tới tới lui lui mấy lần, hội nghị cũng đã xong. Trầm Xương Mân mặt tỉnh bơ mà rút ngón tay về, lần thứ hai quay đầu cắn vành tai hắn: "Vừa rồi cô nương kia đến hỏi tôi tại sao anh vẫn chưa tới họp, bác sĩ Kim cũng thật số đỏ."

236

Sự thực chứng minh, không chỉ có trưởng khoa đại nhân mới đỏ.Bác sĩ trẻ Trầm Xương Mân chính là không biết, ngô, cậu cũng rất đỏ.

Cậu cùng Kim Tại Trung nói chuyện xong đang định đứng dậy, sau đó lại nghe thấy có người gọi cậu.Quay người lại hình như là người cùng nhận tin ở bản tin ngày nhận lịch, sau lại gặp lần đầu tiên ở khoa mắt.

Trầm Xương Mân nhớ mang máng hình như cô họ Đường, lại không thể xác định, chỉ có thể mơ hồ cười cười, đợi đối phương mở miệng trước.

"Buổi tối hôm nay có được hay không? Bạn tôi tặng tôi mấy vé xem phim, có muốn cùng đi xem không?"

Trầm Xương Mân ngẩn ra, nhìn thấy cô nói xong xấu hổ cắn môi dưới. Có ngu cũng hiểu được người ra đang muốn hẹn hò. Kim Tại Trung còn cố tính ngồi không nhúc nhích, không cần nhìn cũng biết chắc chắn hắn đang dỏng tai nghe.

". . . . . . Tối nay tôi phải trực. . . . . ."

"Vậy tối mai?"

Trong đầu Trầm Xương Mân đang rối vô cùng, kêu gào cái này muốn tránh cũng không tránh được. Nhưng mà đang do dự không biết phải lấy lí do gì để từ chố nữa, lại nghe thấy Kim Tại Trung hỏi: "Phim gì?"

Lúc này đến lượt cô gái sững sờ, cô sửng sốt một lát đáp: "Avatar."

Kim Tại Trung gật gật, trầm tư một lúc nói: "Vé này rất khó mua. Lần trước tôi muốn xem mà không mua được vé."

Cô gái kia lập tức hiểu được ý tứ trong câu nói, lướt nhanh dò xét Trầm Xương Mân một cái nói: "Vậy bác sĩ Kim cùng chúng tôi đi xem đi. Ngày mai buổi tối tám giờ ở cửa rạp, không gặp không về."

237

Trầm Xương Mân không hiểu được dụng ý của Kim Tại Trung, hắn không phải là sợ cậu đẩy không xong, cho nên đơn giản là cùng đi theo chứ. Nhưng mà như vậy ba người cùng đi, tưởng tượng cũng thấy rất kỳ quái.

Nhưng Kim Tại Trung không thấy như vậy.

Trầm Xương Mân từ phòng nghỉ lôi ra mấy hộp bánh gấu đem vào phòng trực ban, đổ sữa đã mua trước vào một cái cốc đã rửa sạch, sau đó bỏ vào bên trong một khối bánh gấu ngâm, vớt ra liếm một cái, cuối cùng mới đưa cho vào miệng ăn.

Kim Tại Trung xử lý xong bệnh nhân nhảy lầu quay lại, đi tới trước mặt cậu đưa tay sửa sang mấy sợi tóc rối trên trán.

Trầm Xương Mân ngẩng đầu, lẩm bẩm than thở: "Ngày mai anh thực sự muốn đi sao? Như vậy thực kỳ quái. . . . . ."

Kim Tại Trung lấy trong gói bánh một miếng đưa vào miệng, lạnh nhạt nói: "Ân, tôi không đi, " cúi người xuống, áp sát cậu thật gần nhìn cậu, "Để em gối đầu lên đùi người ta sao?"

Trầm Xương Mân không ngờ tới hắn nhớ rõ chuyện này, bị chặn nghẹn không nói gì. Một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Tôi cũng không đi, chúng ta đều không đi được không. . . . . . "

Kim Tại Trung ngồi xuống cạnh cậu, vẫn tiếp tục thản nhiên: "Lần này không đi còn có lần sau."

Trầm Xương Mân suy nghĩ, "Vậy anh định. . . . . . Một tấc cũng không rời, theo sát tôi."

"Ân."

Trầm Xương Mân nuốt miếng bánh xuống, "Chúng ta như vậy thật sự là 24 giờ đều ở cùng nhau. . . . . . " Ngừng lại một chút, quay sang nghiêm túc nhìn hắn: "Anh sẽ không chán sao?"

Kim Tại Trung áp sát cậu, liếm sạch những mẩu vụng còn dính trên miệng cậu, chậm rãi nói: "Lúc tôi không ở cùng với em chính là đang chờ em. Em nói xem tôi có chán hay không?"

Trầm Xương Mân im lặng nở nụ cười, lấy tay chọc chọc hắn: "Cũng đúng, phải chán cũng là tôi chán anh."

Rạp chiếu bóng được đặt tại nơi có vị trí thương mại hấp dẫn nhất trong thành phố, màn đêm buông xuống với các loại đèn neon đưa qua lại duyên dáng. Vừa vặn giờ là cuối thu đầu mùa đông, phụ cận khu thương mại lại tiếp đón một vòng hàng buôn bán quần áo theo mùa, mọi người đi shopping đầy chật phố.

Nguyên do là ô tô bị chặn ở bên ngoài, Trầm Xương Mân cùng Kim Tại Trung đi xe tới rạp chiếu phim cũng đã là hơn tám giờ, nhưng vẫn chưa thấy bác sĩ Đường.

Trầm Xương Mân nhìn trái phải một vòng, chần chừ nói: "Cô ấy không chờ được mà đã đi vào rồi sao?"

Kim Tại Trung nâng cổ tay nhìn đồng hồ, ung dung đút tay vào túi áo khoác, "Nhất định là còn chưa tới." Ngừng lại một chút, nghiêng người hỏi Trầm Xương Mân: "Có muốn ăn bỏng ngô không?"

Trầm Xương Mân phản đối nói: "Sao anh lại biết người ta nhất định chưa tới? Ngộ nhỡ người ta đã đi vào hoặc là bỗng dưng có việc không tới được, chúng ta cứ đứng ở cửa ăn bỏng ngô sao ?"

Kim Tại Trung nghe cậu nói có chút nóng nảy, cảm thấy vô cùng đáng yêu, ở sau lưng kéo tay cậu áp sát lỗ tai thấp giọng nói: "Nếu cô ấy không đến tôi biết có một chỗ có thể xem một bộ phim nhỏ, vừa hay ăn bỏng ngô luôn."

Trầm Xương Mân hơi mơ màng một chút, đang muốn hỏi: "Bộ phim nhỏ cái gì?" Bỗng nhiên thấy ánh mắt Kim Tại Trung rõ ràng đang cười, không khó nhìn thấy biểu tình trên mặt, đột nhiên tỉnh táo, 'Bộ phim nhỏ cái gì? Khẳng định là phim ảnh đồi trụy! ! !'

Vì vậy nghiêng người, đẩy hắn: "Anh đi mua bỏng ngô đi."

Lúc Kim Tại Trung đi mua bỏng ngô, bác sĩ Đường cuối cùng cũng xuất hiện.Thực tế Trầm Xương Mân không thể nhận ngay ra cô đến, cùng với cô gái ban ngày ở bệnh viện buộc tóc đuôi ngựa hoàn toàn khác nhau. Lúc này cô ăn mặc rất cầu kỳ, cũng làm tóc, trang điểm, mặc một chiếc áo choàng xanh biếc bên ngoài lộ ra bên trong một góc váy hoa, phối hợp cùng tất trắng cùng với giày cao gót màu vàng chanh đều rất hợp.

Cách ăn mặc như vậy làm cho Trầm Xương Mân nhớ tới tin nhắn của Kim Tuấn Tú đêm qua gửi cho cậu, tin nhắn nói Phác Hữu Thiên đọc được một bài báo về làm đau người vợ, sau đó giống như ăn sai dược mà ân cần hỏi han cậu, làm cho cậu cảm thấy áp lực rất lớn.

-- đúng vậy, chính là áp lực rất lớn.

Cho dù như vậy nhưng tự đáy lòng cậu vẫn khen bác sĩ Đường. Cậu nói với cô, "Cô nhìn như vậy, ngô, rất đẹp."

Chẳng qua là những lời này làm cho trưởng khoa đại nhân ôm phần bỏng lớn nhất quay lại nghe thấy, rồi sau đó Trầm Xương Mân nhanh chóng phát hiện, người nào đó giả bộ làm mặt than, hiện tại thật sự là mặt than.

Vào muộn hai mươi phút, cái gì mà hành tinh Pandora, cái gì mà Avatar, thấy như lọt vào xương mù.Xem một lúc sau mới hiểu, lại cảm thấy nhàn chán.Còn không bằng năm đó xem Titanic, ít nhất năm đó lúc thuyền chìm, đôi tình nhân bình tĩnh chờ chết, cậu xem còn khóc.

Trầm Xương Mân say sưa suy nghĩ một lúc, ôm bỏng lén nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Kim Tại Trung. Rạp chiếu phim tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy đường nét trên gương mặt hắn. Bên tay phải bác sĩ Đường cúi người, lấy từ trong túi của cô mang theo cái gì đó đưa cho cậu một gói to, nhẹ giọng áp sát cậu nói: "Tôi tự tay làm ít chuối khô"

Trầm Xương Mân lưỡng lự, hạ giọng trả lời: "Cám ơn. Nhưng mà tôi vừa mới ăn cơm xong. . . . . . "

"Ăn cơm rồi ăn món tráng miệng ngọt." Đối phương còn rất cố chấp, trực tiếp đem hộp nhét vào trong tay cậu, "Để bác sĩ Kim cũng ném thử chút đi."

Trầm Xương Mân quay qua nhìn Kim Tại Trung một chút, nói với Tiểu Đường: "Anh ấy qua tám giờ sẽ không ăn đồ linh tinh." Miễn cưỡng cầm lấy cái hộp, thuận tay đưa một miếng vào miệng thử.

Không ngờ cắn một ngụm xuống, mắt sáng lên. Da xốp giòn, nhân hòa tan trong miệng, dư vị vẫn còn đọng lại.Chuối tiêu hương vị rất nồng, lại bỏ thêm caramel và kem, hương vị ngọt ngào êm dịu.

Trong đầu cậu ác quỷ khẽ liếm môi một vòng, híp mắt say mê nói: Chuối khô ngon, hương vị tuyệt vời.

Hương vị thật tuyệt vời hậu quả chính là chỉ tính toán ăn một miếng thử nhận xét, cuối cùng lại vô thức mà đem cả hộp ăn sạch. . . . . .

Trầm Xương Mân ăn no đưa cái hộp trả lại cho cô. Người kia thực sự rất vui, Trầm Xương Mân thấy trong ánh mắt nàng phát ra vui vẻ từ nội tâm.

Ăn xong hương chuối tiêu lại uống không ít đồ ngọt, phim còn chưa xem xong đã muốn vào toilet. Nói với hai người hai bên, sau đó cúi người đi ra ngoài tìm WC.

Phim còn đang chiếu, toilet trên cơ bản là không có người. Trầm Xương Mân đi WC xong rửa tay, cúi đầu xác định khóa đã kéo hay chưa. Khẳng định được đáp án xong mới đi ra ngoài.

Còn chưa đi ra khỏi toilet, bị cái bóng trên mặt đất làm kinh sợ giật mình.Quay đầu vừa thấy, thì ra là Kim Tại Trung, hắn cầm điếu thuốc dựa đầu vào tường.

Trái tim vừa mới đến cổ họng của Trầm Xương Mân trôi trở lại vị trí cũ, thuận miệng hỏi: "Sao anh cũng đi ra ngoài?"

Kim Tại Trung nặng nề thở ra một ngụm khói, phía dưới tay áo là đầu điếu thức, ngữ khí trầm xuống trả lời cậu: "Hút thuốc."

Trầm Xương Mân nhanh chóng phát hiện tín hiệu tâm tình hắn đang không tốt, đi tới cạnh hắn cùng dựa vào tường, im lặng một lát cúi đầu nhìn mặt đất hỏi: ". . . . . . Anh không vui." Cũng không đợi hắn trả lời, tiếp tục lẩm bẩm: "Tôi khen cô ấy một câu xinh đẹp chẳng qua là xuất phát từ phép lịch sự. Anh biết tôi không thích phụ nữ, cô ấy có xinh đẹp hay không với tôi mà nói đều. . . . .Ngô. . . . . ."

Mấy chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Kim Tại Trung đã nhanh chóng dập điếu thuốc vẫn còn rất dài trên tay ném trên mặt đất, quay đầu nắm cả bờ vai dùng sức hôn cậu.

Trầm Xương Mân bị khoang miệng vẫn còn đậm hương vị thuốc lá phả sang làm cậu không thở nổi, dùng sức đẩy hắn ra, mặt đỏ bừng lên, sau đó không khống chế được nấc một tiếng.

Kim Tại Trung mặt không biểu tình nhìn cậu hồi lâu, hai tay đút lại trong áo khoác xoay người rời đi.

Trầm Xương Mân nghĩ đủ cách biện pháp cũng không ngăn được mình nấc.Đi theo phía sau Kim Tại Trung trở lại ghế ngồi, nấc vẫn liên tục không ngừng. Uống không ít nước giải khát, nghẹn bao nhiêu khí vẫn không hết.

Mãi đến khi hết phim, ngay cả tiểu Đường vì cậu nấc không ngừng mà lo lắng. Trầm Xương Mân vừa nấc vừa nói vớ cô có cần tiễn trở về hay không, cô khoát tay nói tôi sống ở gần khu này, anh nhanh về uống nhiều nước ấm đi.

Trầm Xương Mân cũng không cùng cô khách sáo thêm nữa, nói tạm biệt sau đó cùng Kim Tại Trung đi lấy xe. Mới đi được mấy bước, tiểu Đường thở hồng hộc đuổi theo cậu gọi lại nói hôm nay thực vui, nếu anh không chê, lần sau tôi lại làm chuối tiêu khô cho anh ăn.

Trầm Xương Mân lấp lừng cái nào cũng được mà ngô một tiếng, lại nấc một tiếng, xấu hổ vẫy vẫy tay với cô sau đó xoay người đuổi theo Kim Tại Trung đã đi một quãng xa.

Trầm Xương Mân cảm thấy buổi tối hôm nay thực sự là nguy rồi. Không phải cậu không khống chế được mà ăn mấy cái chuối khô sao, Kim Tại Trung đối với cậu còn hơn cả bị nấc tra tấn.

Trên đường trở về, Kim Tại Trung cũng không cười với cậu một lần.Trầm Xương Mân nhiều ít cũng cảm thấy không vui.Chính mình đã nói ba người đi như vậy quả thật rất kì quái, bảo hắn không cần đi cùng.Đến cuối cùng lại quay qua xem sắc mặt cậu. Cậu làm sai cái gì ? Ngoại trừ việc ăn mấy cái đồ ngọt kia ra.

Về chuyện lúc hôn môi bị nấc cũng không phải là chuyện mà cậu khống chế được. . . . . .

Về đến nhà sắc mặt Kim Tại Trung mới dịu đi một chút, còn lấy cốc nước ấm cho cậu, nhìn cậu uống xong.

Trầm Xương Mân vừa mới uống nước xong, tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn màn hình hiện lên một dãy số xa lạ.Ấn nghe không ngờ lại là bác sĩ Đường vừa mới nói tạm biệt không lâu trước, cũng không biết sao nàng lại có được số của mình.

Đối phương gọi điện thoại thảo luận nếu còn bị nấc không ngừng, dùng bông lớn kích thích hàm trên, chỗ tiếp giao thử xem, hoặc là nuốt bánh mì, hẳn là sẽ có hiệu quả.

Trầm Xương Mân ân vài tiếng, cám ơn hảo ý của nàng sau đó cúp điện thoại.Dù sao tất cả mọi người đều là thầy thuốc, cô biết chẳng lẽ họ lại không biết.

Kim Tại Trung ngồi một bên nhìn cậu nói chuyện điện thoại xong, đứng dậy đi lên lầu. Đi tới bậc thứ ba bỗng nhiên quay đầu lại nói : "Tôi không vui không phải vì em khen cô ấy xinh đẹp hay là ăn sạch chuối khô cô ấy làm, mà là em biết rõ cô ấy thích em một chút cũng không biểu hiện ra phải cùng nàng bảo trì khoảng cách".

Trầm Xương Mân cầm cái cốc sững sờ tại chỗ, nhìn theo Kim Tại Trung nói xong lên lầu. Chỉ cần suy nghĩ cẩn thận cũng thấy hắn không có đối xử bất công với cậu.Kỳ thật, ngay từ đầu cậu cũng chỉ nghĩ hắn dù sao cũng biết cậu chỉ thích đàn ông, cho nên không sợ hắn hiểu lầm cái gì.

Nhưng biểu hiện của cậu lại làm cho cô nương nhà người ta để lại ấn tượng "Có thể mình vẫn có cơ hội, có thể anh ấy cũng thích mình."

Trầm Xương Mân im lặng không nói gì buông cái cốc xuống, rút điện thoại ra, một lúc sau kết nối được nói một mạch: "Hôm nay cám ơn cô đã cho tôi vé xem phim cùng chuối tiêu khô. Nhưng mà cô không cần phải làm đồ ngọt cho tôi nữa. Hương tiêu phái cô làm quả thật rất ngon, nhưng mà đối tượng của tôi làm cơm trứng với sandwich cũng ăn rất ngon. Nếu tôi lại ăn đồ của cô , tôi sợ người đó sẽ không bao giờ. . . . . lại làm cho tôi ăn. . . . . . Tóm lại cám ơn cô.Tạm biệt."

Ấn thoát cuộc gọi, tra số của Kim Tại Trung ấn gọi lần nữa, nắm điện thoại đi lên lầu, ngữ khí mềm mại nói: ". . . . . . Tôi hết nấc vì sợ anh đến mức ngừng rồi. . . . .Để cảm ơn anh, tôi cùng anh xem một bộ phim nhỏ?"

Mọi người đều biết ngoại khoa trị liệu lấy phẫu thuật là chính.Bác sĩ ngoại khoa phần lớn đều hướng ngoại, tích cực, khả năng thực hành mạnh mẽ, đặc điểm công việc quyết định bọn họ phải có tinh thần mãnh mẽ và khả năng tác chiến liên tục.Hầu hết các bác sĩ ngoại khoa còn thích trình diễn trên màn phẫu thuật những tiết mục ngắn.Cho nên từ lúc Trầm Xương Mân vừa mới bước vào cánh cửa của học viện y cũng là ngẫu nhiên nghe nói bác sĩ ngoại khoa tương đương với cách gọi lưu manh chuyên nghiệp. Giống như phòng ngủ của nam sinh viên đêm đến tắt đèn đi nói chuyện tương lai thăng cấp sau đó biểu hiện đủ các loại hình dạng đáng khinh theo đó chứng thật cái kết luận bên trên.

Nhưng mà năm đó Trầm Xương Mân thật không ngờ là sau nhiều năm cậu chứng thực chuyện kia lại thông qua chính mình được lãnh giáo.

Ân, trừ bỏ không đủ hướng ngoại với bên ngoài, Kim Tại Trung đem "Tích cực", "Mạnh tay", "Tinh thần mạnh mẽ", "Khả năng liên tục tác chiến" cùng với lưu manh chuyên nghiệp gì đó, những từ mấu chót miêu tả về bác sĩ ngoại khoa thể hiện một cách nhuần nhuyễn.

Thân thể trải qua hai lần cao trào từ ngón chân đến bên hông, không còn khí lực mặc cho người bên trên không biết thỏa mãn tiếp tục. Tầm mắt Trầm Xương Mân mơ hồ nhìn trần nhà lung mung nghĩ nếu ngày mai có ca phẫu thuật không biết còn có thể đứng đến lúc xong hay không. Sớm biết vậy chọn một ngày được nghỉ nhắc lại có muốn xem một bộ phim nhỏ hay không -- một nửa vẫn chưa xem xong mà đã bắt đầu lột quần áo cậu. Cuối cùng xem phim hay là nhìn hắn a!

Kim Tại Trung di chuyển hơi chậm lại, đưa tay phải vén mái tóc đã đẫm mồ hôi của cậu. Từ trên nhìn xuống, chăm chú nhìn cậu.Dưới ánh đèn khuôn mặt đã nhuốm vài phần tình dục, lông mày bởi vì động tác bỗng nhiên dừng mà hơi nhăn lại, ánh mắt ướt át ẩn dấu một thấu kính đen, không nhìn thấy tiêu điểm.

Chứng minh là người bên dưới thực sự là đang không tập trung. Kim Tại Trung không vui, dùng sức giữ eo cậu đẩy mạnh thắt lưng. Giường bị ép tới rung kẽo kẹt. Trầm Xương Mân thở mạnh nghẹn ngào, không thể khống chế rên rỉ thành tiếng, "Ân, ân. . . . . Ân . . . . . "

Kim Tại Trung hài lòng cảm nhận được hắn không thể kiềm chế chuyển động, hơi thở liên tục, dồn dập.Mỗi lần đâm vào đều nhằm đúng điểm nhạy cảm.

Giường lay động càng thêm dữ dội, khoái cảm liên tục khiến Trầm Xương Mân không thở nổi. Kim Tại Trung thở gấp, cúi người áp sát cậu, đầu lưỡi liếm lên vành tai cậu một vòng, khẽ thì thầm: "Đủ sâu sao, ân?"

Trầm Xương Mân thở hổn hển, tiếng rên rỉ dần dần trở thành tiếng khóc nức nở. Kim Tại Trung chậm lại tốc độ trừu sáp, tay trái vươn xuống nắm lấy dục vọng của cậu, nhịp nhàng di chuyển lên xuống. Sau đó xấu xa nắm đỉnh, lần thứ hai động thắt lưng, chuyển động lặp đi lặp lại.

Trầm Xương Mân rốt cục nhịn không nổi nghẹn ngào hô một tiếng "Tại Trung", nước mắt ướt nhèm nhìn hắn cầu xin tha thứ.

KimTại Trung cảm giác trong cơ thể hắn từng đợt co rút, tay buông dục vọng của cậu,cúi đầu hôn hôn cậu, càng điên cuồng va chạm đáp lại tiếng "Tại Trung". Sau đóđộng tác càng ngày càng kịch liệt, đến đỉnh điểm.ư tấm gưa���M�=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro