PART 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

20.

Cùng Kim Tại Trung từ khoa mắt bước ra, Trầm Xương Mân tâm tình có chút băn khoăn. Hôm nay cũng không biết là cái ngày lành tháng tốt gì mà được người ta gọi là tiểu bảo bối ngoan.

Cậu nhớ lần cuối cùng được nghe người ta khen là ngoan hình như là hồi tiểu học, khi cha cậu đưa cho một ít tiền xu cùng với một cái lọ rỗng, trong tiết hoàng hôn, chạy ra cửa hàng tương đầu xóm mua về một lọ đầu, rồi chạy về nhà, đem lọ tương đã đầy để lên cái bàn cao cao, lúc đó, cha đến gần cậu, xoa xoa đầu nói: "Ngoan"......

Đối với sự việc sáng nay , Trầm Xương Mân kì thật không muốn nghĩ nhiều về nó. Hơn hết, cho dù không muốn nghĩ, Trịnh Duẫn Hạo dùng âm thanh khác thường, khàn khàn hướng đám kia nói: "Không được trêu đứa nhỏ này", nhìn đám lưu manh nói to, "Xương Mân là người nhà ta, kẻ nào còn nói hắn mồ côi, ta đánh gãy chân chó nhà hắn", hình ảnh đó vẫn như vậy rõ ràng.

21.

Kim Tại Trung đi tới thang máy, bấm nút xuống lầu, ĐINH một tiếng thang máy tới, nhanh chóng bước vào trong, sau đó, Trầm Xương Mân lại không có bước vào. Bất đắc dĩ đè cửa thang máy, hỏi cậu, ngươi có xuống dưới không?

Trầm Xương Mân như người ở trên mây, lúc này mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng bước vào.

Trong thang máy lúc này chỉ có hai người bọn họ. Trầm Xương Mân nhớ tới khăn lụa vừa rồi tháo ra sau khi thay kính áp tròng, còn chưa có đem trả lại hắn, tức thì, lấy trong túi khăn lụa đưa cho Kim Tại Trung, và nói "Cám ơn."

Kim Tại Trung nhìn lướt qua khăn lụa vuông đã gấp làm tư, nhận lấy rồi bỏ vào trong túi áo, cũng không có nói không cần cảm tạ.

Trầm Xương Mân quay qua nhìn hàng nút thang máy phía bên phải, phát hiện không ấn tầng 6, mà ấn tầng trệt. Lưỡng lự không biết có nên sửa lại ấn tầng 6 không.

Kim Tại Trung bỗng nói, "Trước hết đi ăn cơm đã."

22.

Thời gian ăn trưa ở nhà ăn bệnh viện chật ních người, bác sĩ, y tá, người nhà bệnh nhân đều cần phải ăn cơm.

Trầm Xương Mân đi theo Kim Tại Trung đến cửa sổ nhà hàng, nhìn quanh không thấy có chỗ trống. Kim Tại Trung quay lại hỏi: "Ăn cái gì?"

Trầm Xương Mân suy nghĩ, đây có phải là muốn cùng nhau ăn? Miệng so với não đã nhanh, phản xạ có điều kiện nói liên tiếp: "Sườn xào chua ngọt", "Thịt hun khói", "Cá philê chua ngọt", "Cá sốt tỏi".......

Cậu đang hối hận. Sao lại thốt ra điều này. Lén nhìn Kim Tại Trung, lại thấy hắn khóe miệng vểnh vểnh, tiếu ý chợt lóe qua. Trầm Xương Mân hoài nghi có phải chính mình bị hoa mắt hay không.

Kim Tại Trung mua bốn hộp đồ ăn, đưa cho cậu xách 2 túi, còn lại chính mình xách, đi ra phía cửa nhà ăn.

Trầm Xương Mân ngẩn người, quay lại nhìn nhà ăn phía sau vẫn như trước ồn ào, bước nhanh theo sau.

23.

Cậu tưởng Kim Tại Trung mua cơm hộp là muốn về phòng ăn, không ngờ hắn lại bước qua, đi đến một gian phòng bệnh, mở rộng của đi vào.

Rõ ràng là phòng bệnh.

Kim Tại Trung trên tay gồm hai hộp đồ ăn và một cặp lồng cơm, tiện tay đặt ở trên tủ nằm giữa hai giường bệnh, bước vào toilet rửa tay rồi quay trở lại. Đi ra ngồi trên giường bệnh chuẩn bị ăn.

Trầm Xương Mân trợn mắt, há hốc mồm một hồi, bắt chước hắn đem hai hộp đồ ăn còn lại đặt phía trên ngăn tủ, rửa sạch tay, leo lên một giường ngồi.

Kim Tại Trung đem bốn hộp đồ ăn mở ra, Trầm Xương Mân nhìn nhìn, không hoàn toàn là những món cậu gọi, sườn xào chua ngọt và cá sốt tỏi không có, thay vào đó là trứng sốt cà chua và bông cải xanh.

Kim Tại Trung liếc cậu một cái, nói: "Ăn nhiều thịt không tốt."

Trầm Xương Mân ngượng ngùng cười, nâng lên một cặp lồng cơm bắt đầu ăn.

Trong lúc ăn cơm, Kim Tại Trung tất nhiên sẽ không nói gì. Hắn không nói lời nào, tất nhiên Trầm Xương Mân không cần thiết tự nói với chính mình. Vì vậy, trong phòng im lặng vô cùng. Hướng nam, nắng len lỏi vào trong phòng, cả phòng bệnh nhiễm một màu vàng nhờn nhợt. Trầm Xương Mân buông đũa, cảm thấy bệnh viện nơi này cũng rất ấm áp.

24.

Ăn cơm xong, hai người đem hộp dọn dẹp ném vào thùng rác, cũng nhau quay về phòng.

Lúc chờ thang máy, Trầm Xương Mân nghĩ đến buổi sáng Kim Tại Trung nói "Phác Hữu Thiên bị viện trưởng gọi đi", thuận miệng hỏi Phác sư huynh khi nào trở về?

Kim Tại Trung đưa lưng về phia hắn, không quay đầu lại, không để ý nói về sau ngươi đi theo ta là được.

Trầm Xương Mân sửng sốt, muốn nói nhưng mà......

Kim Tại Trung cắt ngang, hắn nói Phác Hữu Thiên còn đang đi học cao học, viện trưởng thường xuyên có việc tìm hắn. Ba thực tập sinh căn bản không trông coi được.

Trầm Xương Mân im lặng một lúc, nga một tiếng.

Kim Tại Trung quay lại nhìn hắn, rồi nói tiếp ta cùng Phác Hữu Thiên là bạn học cùng đại học. Thấy Trầm Xương Mân tiếp nhận nhìn hắn, nói thẳng...... "cho nên cậu cũng bảo tôi sư huynh là được rồi".

25.

Trầm Xương Mân tuy cảm thấy chuyện này có điểm không ổn, nhưng nếu Kim Tại Trung đã muốn nói như thế, cậu đành phải đi theo hắn không có phương pháp nào khác. Huống chi đi theo bác sĩ phụ trách còn tốt hơn đi theo cái bác sĩ kia quá khác người.

Phác Hữu Thiên ngày hôm sau trở về, tâm tình rất tốt. Thấy ghế của Trầm Xương Mân đã chuyển tới bàn của Kim Tại Trung, đi tới máy nước lấy một cốc, đến gần hai người trêu chọc: "Như thế nào mà ta mới đi vắng một ngày, hai người các ngươi đã lại thân thiết tới vậy?"

Kim Tại Trung nhắm mắt làm ngơ, chỉ tay vào bản ghi chép Trầm Xương Mân đang viết, nói: "Chỗ này cậu sửa một chút."

Trầm Xương Mân ừ một tiếng, cái chỗ kia hắn bảo nhanh tay sửa lại, quay lại hỏi: "Như thế này ?"

Phác Hữu Thiên khụ hai tiếng, Trầm Xương Mân quay đầu nói, "Phác sư huynh......"

Phác Hữu Thiên xoa đầu cậu nói: "Ngoan, ta biết cậu không phải có ý định làm phản," dừng dừng nhìn trần nhà rồi nói tiếp, "Chẳng qua có người lạm dụng cường quyền, cậu không thể không gật đầu thôi."

Kim Tại Trung dừng tay phê duyệt bệnh án, dừng hai giây quay đầu lại, liếc Phác Hữu Thiên, không nhẹ không nặng mà nói một chữ --- "Cút."

Phác Hữu Thiên cười khinh bỉ, cầm cái cốc chạy lấy người, "Đây chính là ngươi bảo ta cút đi, nghĩ lại muốn ta quay về, ta đây cũng chỉ thật xin lỗi nói, 'Thực xin lỗi cút đi'."

26.

Họ Lâm cùng họ Hàn thực tập sinh nghe Trầm Xương Mân không làm việc chung với bọn họ và Phác Hữu Thiên, mà chuyển sang cùng Kim Tại Trung, đối với cậu mười phần là cảm thông.

Trầm Xương Mân thậm chí thấy ánh mắt của họ nhìn cậu không khác gì bệnh nhên giường 32. Nói về cái người bệnh kia, bệnh trĩ nặng.........

Trên thực tế đi theo Kim Tại Trung không có khủng khiếp như vậy. Bác sĩ phụ trách ngoại trừ việc ít nói, mặt lạnh, người hâm hộ có thừa, và để ý cậu quá mức, cũng không có thói quen xấu, lại là người có tay nghề cao trong y học.

Mà Trầm Xương Mân bản thân lại có điểm quy phục. Không bao lâu đã thành thói quen, ngồi bên hắn viết bệnh án, đi theo hắn kiểm tra phòng, giúp hắn cho người bệnh đổi dược, cùng hắn ăn cơm.

Tuần thứ hai lại bắt đầu, còn cùng hắn tiến hành phẫu thuật.

Trầm Xương Mân lần đầu phụ tại bệnh viện S giải phẫu tuyến giáp. Đầu tiên giải phẫu vì chưa tháo khuyên tai, đã bị một y tá khó tính chỉ trích. Tiếp theo lại vì trước đó thực tập vẫn dùng hai khối khăn tay để lau mà đã quên cách dùng một khăn như thế nào, lại một lần nữa bị trách mắng: Đi ra ngoài! Học xong thì hãy vào.

Kim Tại Trung đã rửa sạch tay đi tới, y tá đang muốn mách với hắn, không ngờ hắn lại xoay người đối mắt với Trầm Xương Mân, bình tĩnh nói, không cần để ý tới nàng. Tiếp theo dùng khăn tiêu độc dọc theo ngón tay lau khô làm mẫu cho cậu xem.

Trầm Xương Mân làm theo hắn, đưa tay lau khô, khóe mắt liếc nhìn cái nữ y tá khó tính nhanh mồm nhanh miệng kia, trong lòng mừng thầm, tự nhiên thấy trưởng khoa cùng Hoàng Dược Sư, tựa như còn đang bao che khuyết điểm cho mình.

27.

Nhận được một cú điện từ người dì vào tối thứ sáu, Trầm Xương Mân vừa mới tan tầm về đến nhà, giầy còn chưa kịp cởi, chợt nghe thấy tiếng điện thoại trong phòng vang lên.

Không kịp cởi giầy, đi nhanh tới nhác ống nghe uy một tiếng, dì ở bên đầu bên kia vui mừng nói: "Xương Mân, là dì."

Trầm Xương Mân kêu một tiếng "Dì", đem điện thoại kẹp ở bả vai, cúi người nghĩ muốn đem giầy cởi ra.

"Xương Mân, ngày mai con về ăn cơm a." Thanh âm của dì không giấu được hài lòng: "Anh họ con đã về rồi!"

Trầm Xương Mân đang muốn cởi giầy, tay bỗng dừng lại ở giữa không trung, cúi người ngờ ngàng trong phút chốc, sau đó suy nghĩ, nói: "Dì, ngày mai con còn phải đi làm........"

"Thứ bảy còn đi làm?"

"Ân, bệnh viện không có ngày nghỉ cuối tuần........"

"Vậy....... Con xem xét cùng đồng sự đổi ca được không? Đứa nhỏ này, ta với dượng con đều đã lâu không gặp con, cũng không biết là béo hay là gầy. Huống chi, anh họ con đi đã hai năm, con không nhó nó sao? Trước hắn xuất ngoại không phải con còn khóc đòi đi cùng sao......."

Dì cằn nhằn liên miên, liên tục nói chuyện, thế nhưng tâm tư của Trầm Xương Mân đã trôi đi rất xa, chỉ đến khi nàng lại nhắc nhở vài lần: "Xương Mân, con nhất định phải trở về ăn cơm nghe không?" mới ậm ừ đồng ý.

Đặt điện thoại xuống, giầy cũng lười không cởi, mặt vùi vào gối.

28.

Ngày hôm sau đi làm, cậu xin Kim Tại Trung nghỉ, nói trong nhà có chút việc. Hoàn thành công việc nhanh chóng, ba giờ chiều, cậu đã rời bệnh viện. Nhà dì tuy là ở trong thành phố, nhưng so với bệnh viện tựa như một nam một bắc. Đầu tiên phải đi tàu điện ngầm, sau đó đổi sang xe bus, xuống dưới lại bắt xe bus một lần nữa.

Lần đổi xe bus thứ hai gặp đúng tầm giờ cao điểm, đường chật kín. Đợi đến khi xuống xe, trời đã tối đen. Nhìn hai tay không, lại quẹo vào một cửa hàng mua một túi táo để mang về.

Còn chưa đi tới, điện thoại đột ngột đổ chuông, Trầm Xương Mân đem túi táo đổi sang tay trái, dùng tay phải lôi điện thoại, mở ra, ấn nút nghe.

--"Xương Mân."

Trịnh Duẫn Hạo thanh âm vui vẻ không che dấu mà phóng tới.

Trầm Xương Mân đứng đờ người tại chỗ, tiếng tim đập ngày càng lớn, nắm chặt điện thoại bối rối mà đáp lại, "Ca......."

Trịnh Duẫn Hạo bắt đầu phàn nàn, "Cậu như thế nào còn chưa tới? Ca hiện tại đi siêu thị mua bia. Đến lúc ca mua bia trở về, phải nhìn thấy cậu ngồi trong nhà chờ ca, cho nên, cậu nhanh lên cho tôi, đừng lề mề, cũng đừng đi mua hoa quả, hiểu không?"

Trầm Xương Mân nhìn lướt qua túi hoa quả to đùng trong tay, vừa định nói "Chính là em đã mua......", vô thức nhìn sang phía bên kia đường, thấy Trịnh Duẫn Hạo đang cầm điện thoại đứng ở vỉa hè, một tay đang được một cô gái trẻ nắm.

Trầm Xương Mân tay xách túi táo bông nhiên buông ra, những trái táo nhanh chóng lăn đầy mặt đường.

29.

Bữa cơm này thực dễ thấy không có gi vui vẻ. Bàn dài sáu người, dượng ngồi một mình ở đầu, Trầm Xương Mân cùng dì ngồi một bên, Trầm Xương Mân cùng bạn gái anh ngồi ở bên kia, vừa vặn mặt đối mặt.

Trên bàn cơm, câu chuyện cũng chỉ xoay quanh cuộc sống của Trịnh Duẫn Hạo cùng bạn gái anh ở Mĩ, cô gái kia rất khéo nói, cũng không phải thực xinh đẹp những lại rất đáng yêu, nói chuyện vài lần trong bữa ăn, dì dượng đều rất hài lòng.

Thực ra cũng không có bỏ mặc Trầm Xương Mân, dì cùng Trịnh Duẫn Hạo thay nhau gắp đồ ăn cho cậu. Dượng cũng hỏi nhiều về chuyện thực tập của cậu. Ngay cả bạn gái Trịnh Duẫn Hạo cũng bắt chuyện vài câu, nói cô có bạn cùng học ở S.

Nhìn bầu không khí có vẻ hòa thuận vui vẻ, nhưng mà cậu vẫn không thể tập trung tinh thần được. Ăn cơm xong, ngồi một lúc, cậu xuống phòng bếp xin phép dì dượng đi về. Dì muốn cậu lưu lại một đêm, Trầm Xương Mân khoát tay từ chối nói không được, ngày mai sang còn phải đi làm. Hơn nữa, trong nhà cũng chỉ có một phòng dành cho khách......

Dì kéo tay cậu nói, có cái gì quan trọng đâu, để bạn gái anh ngủ ở phòng cho khách, con cùng anh ngủ chung phòng là được. Trước kia chả phải hai đứa rất thích ngủ cùng một chỗ thôi?

Trầm Xương Mân liếc nhìn bạn gái Trịnh Duẫn Hạo đang gọt táo, rút tay về rồi nói đùa, anh họ hiện tại là người có vợ, con ngủ cùng anh ấy, chị dâu sẽ không vui.

Dượng ngắt lời, vậy hai người bọn họ ngủ một phòng, con ngủ ở phòng dành cho khách.

Trầm Xương Mân mỉm cười. Lại một lần nữa cự tuyệt nói, con còn phải trở về, hôm nay đã về sớm, ngày mai lại đi làm muộn thì không hay.

Để cậu ngủ ở phòng cho khách nhìn bọn họ ngủ chung phòng; hay là cô ngủ phòng cho khách, cậu ngủ chung với Trịnh Duẫn Hạo, đều rất khó chịu.

30.

Về đến nhà đã nửa đêm. Không biết có phải hay không ngồi trên xe đường xóc, cậu nghĩ muốn nôn. Lấy điện thoại muốn gọi cho Kim Tuấn Tú, nhìn lại đồng hồ, nghĩ có lẽ lúc này nó đã ngủ, cuối cùng lại cất điện thoại đi.

Mặc quần áo ngủ, nằm trên giường một lúc, phòng bên cạnh vang lên một tiếng "Phanh", tựa như là âm thanh ghế đổ trên mặt đất. Theo sau một hồi loáng thoáng những âm thanh kỳ quái.

Trầm Xương Mân trở mình một cái, bên cạnh thanh âm ngày càng lớn.

Xen lẫn hơi thở hổn hển gấp gáp chuyển thành tiếng rên rỉ nóng bỏng.

---- Không khó để nhận, đó là làm tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro