PART 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đang bận rộn thế này không nên giúp những chuyện như vậy. Nếu cô bé này chỉ muốn gặp bạn trai, cậu có thể giúp cô thông báo cho bạn trai đến bệnh viện. Nhưng mà cô không chỉ muốn gặp bạn trai, mà còn lén lút sau lưng cha mẹ gặp bạn trai.

Trầm Xương Mân nghĩ muốn từ chối, nhưng không chịu nổi nước mắt cô bé đã nhanh chóng chảy ra, tim mềm nhũn lại đáp ứng.

Cầm số điện thoại của bạn trai cô bé trong tay, đầu tiên là thông báo cho cậu ta tới bệnh viện tìm cô. Sau đó cậu tới khoa ngoại tìm Kim Tại Trung. Người kia còn chưa có lịch sắp xếp phẫu thuật, đang ngồi trong văn phòng xem tạp chí y học bản mới nhất.

Trầm Xương Mân đem chuyện nói sơ qua cho hắn nghe một lần. Kim Tại Trung khép lại tờ tạp chí nói ngắn gọn: "Em không nên giúp cô ấy."

"Nhưng mà. . . . . "

Không đợi Trầm Xương Mân nhưng mà hoàn, Kim Tại Trung đứng dậy lấy thêm nước trong cốc, xoay người đem cái ốc đặt lên bàn hỏi một câu: "Muốn tôi giúp em chuyện gì?"

Trầm Xương Mân thấy kế hoạch này vô cùng mạo hiểm, bất kỳ vấn đề nhỏ nào xảy ra cậu cũng cảm thấy thật phiền toái. Cũng may chính là ông trời hỗ trợ. Không đợi đến giữa trưa đã nhân được điện thoại của cô nhóc nói mẹ cô đã đi nhà ăn mua cơm, bố cô cũng đi ra ngoài gọi điện thoại.

Cậu nhanh chóng cúp điện thoại vọt tới chỗ tiếp người bên khoa não.

Hai người đi cầu thang bộ đến văn phòng của viện trưởng trên lầu, Kim Tại Trung cùng bạn trai cô nhóc đang ở bên trong chờ bọn họ.

Cặp đôi trẻ thấy đối phương, không nói lời nào đã chảy nước mắt chạy đến ôm nhau. Kim Tại Trung ho khan một tiếng, cô nhóc kia vẫn duy trì tư thế ôm nhìn Trầm Xương Mân nhẹ nhàng hỏi: "Có thể cho bọn em ở riêng một lúc như thế này không?"

Trầm Xương Mân cùng Kim Tại Trung liếc mắt nhìn nhau một cái, gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.

Hai người ở ngoài cửa một lúc, Trầm Xương Mân không yên lòng, dán vào cửa nghe động tĩnh bên trong. Không bao lâu nghe thấy một ít âm thanh quái dị, cậu đẩy Kim Tại Trung có chút lo lắng nói: "Bọn họ sẽ không ở bên trong làm. . . . . .?"

Kim Tại Trung nhìn nhìn cậu, cầm nắm cửa xoay một cái, đẩy mạnh vào ánh mắt lãnh đạm nhìn quanh.

Đang nằm đè lên nhau chuẩn bị tiến thêm một bước nữa hai người nhanh chóng luống cuống mặc quần áo. Trầm Xương Mân có chút xấu hổ bước lên phía trước, tầm mắt nhìn theo hướng khác nói với cô nhóc kia: "Tôi nên đưa cô quay lại phòng bệnh đi."

Động tác cài nút thắt của cô bỗng nhiên dừng lại, im lặng một lúc hỏi: "Hai người đã từng "có làm" qua ?"

Trầm Xương Mân suýt nữa bị sặc. Cô gái kia không đợi bọn họ trả lời, nắm tay bạn trai nói: "Em cùng anh ấy cũng chưa từng . Ban đầu bọn em nghĩ muốn đợi đến khi tốt nghiệp trung học xong mới làm. Nhưng mà em hiện tại chờ không được, quá vài ngày nữa bọn họ sẽ phẫu thuật đầu em. . . . . . . Cho nên có thể hay không. . . . . . "

Cô không nói thêm gì nữa. Tầm mắt Trầm Xương Mân dừng lại trên hai bàn tay bọn họ đang nắm chặt, Kim Tại Trung quay sang nhìn cậu.

Cậu rốt cục thu hồi tầm mắt, xoay người lần thứ hai đi ra ngoài.

Hôm nay Trầm Xương Mân vận khí thật sự rất may mắn, sau đó lúc đưa cô nhóc kia trở về phòng bệnh lại không gặp gỡ bất kì ai, cậu chuẩn bị một bụng để ứng phó với bố mẹ hoặc là bác sĩ khoa não đặt ra câu hỏi cũng thành vô dụng.

Trở lại khám gấp khoa nhận được tin nhắn của cô nhóc kia nói cùng người đó làm chuyện này thật dự tuyệt vời, thực cảm ơn cậu cùng Kim Tại Trung. Đem tin nhắn này gửi cho Kim Tại Trung, người kia lập tức gọi điện tới.

Trầm Xương Mân tiếp điện thoại, chỉ nghe Kim Tại Trung chế nhạo nói " Làm người mối lái cảm giác cũng không tồi, ân?"

Trầm Xương Mân phì cười, thở dài nói bọn họ thật sự rất yêu nhau. Thật tốt.

Kim Tại Trung cũng cười theo cậu, sau đó chậm rãi hạ giọng nói "Chìa khóa văn phòng viện trưởng tôi còn chưa có trả lại".

Trầm Xương Mân không hiểu rõ ý tứ trong câu nói của hắn, ngô một tiếng, chậm rãi nói, : "Tôi bên này còn có ba người bệnh phải xử lý. . . . . Dừng nửa ngày bổ sung: " Chờ tôi làm xong sẽ tới tìm anh".

Thỏa thuận ở trong phạm vi bệnh viện không được có hành động gì tiếp xúc thân thể bị ném lên chín tầng mây. Trầm Xương Mân vừa vào cửa đã bị Kim Tại Trung tóm lấy đẩy lên tường hôn.

Đầu tiền là cổ, tiếp theo là vành tai, sau đó dọc theo mũi một đường di chuyển xuống, ở khóe miệng hôn hai cái sau đó cắn môi dưới Trầm Xương Mân luồn lưỡi tiến vào.

Hai người vẫn hôn nhau tiến đến trên ghế sô-pha, dây dưa ôm ấp lẫn nhau. Trầm Xương Mân ôm cổ Kim Tại Trung cùng nhau ngã trên ghế sô-pha mềm mại.

Từng mảnh quần áo cở xuống ném trên mặt đất, Trầm Xương Mân đang hôn môi ngẩng đầu nhìn lên, Kim Tại Trung trong mắt ánh sáng lấp lánh rõ ràng.

Kim Tại Trung cúi đầu lần thứ hai hôn môi cậu, thân thể dây dưa cùng một chỗ, động tác thong thả ban đầu dần dần trở lên kịch liệt.

Làm được một nửa, Kim Tại Trung bỗng nhiên thay đổi tư thế, đem cả người Trầm Xương Mân ôm lên ngồi trên đùi mình. Cậu ở trên ôm vai hắn phối hợp dùng eo duy trì động tác lên xuống.

Kim Tại Trung ôm thắt lưng Trầm Xương Mân, cúi đầu nhấm nháp hai điểm trước ngực cậu, khẽ kéo tạo áp lực, ngẩng đầu thì thầm bên tai cậu, khẽ cười: "Thật sự rất tuyệt vời . . . . . ."

" Tính không quay lại ?"

". . . . . . Tiếp tục như thế này đi ."

Trầm Xương Mân từ mũi phát ra âm thanh giống như "Ngô", tiểu Xương Mân trong đầu cậu đang ôm đầu gối mặt hồng hồng thẹn thùng nói: ôn tồn time. Im lặng một lúc, cậu buông tay đang ôm cổ Kim Tại Trung, chống ngực hắn ngồi dậy đi giầy.

Còn chưa kịp đi xong giầy, phía sau lại có bàn tay vươn tới, ôm cậu quay về trong lồng ngực ấm áp lại triền miên hôn lần thứ hai.

"Ngô, ngô, đừng." Trầm Xương Mân thở không xong đưa tay ngăn cản hắn, tay chân quơ loạn xạ sau đó điều chỉnh lại hơi thở của mình, ". . . . . . Tôi còn phải quay về khám gấp khoa."

Kim Tại Trung cũng theo đó ngồi dậy, áp nửa người cậu, vẻ mặt bình tĩnh, "Tôi nói, cứ tiếp tục như thế này."

Trầm Xương Mân nghiêng mặt chăm chí nhìn hắn, bị hơi thở gần sát bên tai của hắn khiến cho ngứa ngáy. Cậu đưa tay gãi gãi, cam chịu nằm trở lại, nhìn trần nhà có chút bất tiện lầm bẩm: "Anh là trưởng khoa nghĩ muốn nghỉ bao lâu cũng không quan hệ, Tôi chỉ là một thực tập sinh, tôi sao có thể."

Kim Tại Trung khẽ cười cười, tiếp cận dán môi trên vành tai cậy nhẹ giọng nói: "Em là gấu nhỏ trưởng khoa nuôi trong nhà, một loài cần được bảo vệ, nghĩ muốn nghỉ bao lâu càng không quan hệ."

"Anh mới là động vật." Trầm Xương Mân trở mình đưa lưng về phía hắn, cố gắng xê dịch ra bên ngoài. Sô pha đối với hai người đàn ông mà nói thật sự quá mức chật hẹp, mặc dù như vậy, lưng cậu gần như vẫn là áp sát trong lồng ngực Kim Tại Trung. "Tôi nếu là động vật, vậy anh vừa rồi, anh vừa rồi là làm với động vật? ? ? "

Kim Tại Trung cười nhẹ mấy tiếng, "Ân, khẩu vị tôi hơi khác." Một tay thành thật không khách khí di chuyển xuống phía dưới thắt lưng cậu, "Hơn nữa tôi không ngại làm thêm lần nữa."

Trầm Xương Mân tức giận đè tay hắn lại, tay kia lấy trong túi áo một chiếc bút bi, từ trên cổ tay Kim Tại Trung dùng bút vẽ vòng vòng một con rùa, nghĩ nghĩ ở đuôi rùa còn vẽ mấy cái vòng trong như quả trứng. Lúc này mới hài lòng rút tay lại.

Kim Tại Trung giơ cổ tay lên phía trước nhìn nhìn, ngô một tiếng, "Rùa đẻ trứng?"

Trầm Xương Mân cong mắt mỉm cười, lắc lắc ngón tay, nói: "Vậy mà cũng nhìn không ra. . . . . . Rõ ràng đây là ba ba nha."

Kim Tại Trung cũng không tức giận, chỉ là vươn người đoạt lấy bút của cậu. Trầm Xương Mân cố ý không đưa, kết quả bị hắn bóp mũi thở không được, không thể không đưa bút đầu hàng. Kim Tại Trung cầm bút của cậu ngồi dậy, nắm tay cậu kéo tay áo lên, cúi đầu bắt đầu viết.

Trầm Xương Mân nằm ngay đơ, than thở nói: "Vẽ đẹp mà, tôi vẽ cho anh cũng không xấu."

Kim Tại Trung động tác rất nhanh, vài nét đã xong, đem bút để lại trong túi áo Trầm Xương Mân. Người kia có chú kinh ngạc, ngẩng đầu dò xét, "Nhanh như vậy đã xong rồi?" Cổ tay cậu còn bị hắn nắm trong tay không thấy rõ rốt cuộc vẽ cái gì, vì thế giãy dụa ngồi dậy, "Cho tôi xem anh vẽ cái gì. . . . . ."

Kim Tại Trung buông tay Trầm Xương Mân rốt cuộc theo ý muốn cũng nhìn thấy hình vẽ của hắn ở trên cổ tay của mình. Cũng không phải giống như cậu dự đoán là một cái đầu heo hay một hình gì đó buồn cười, kia thậm chí không phải là một hình vẽ, chẳng qua là một hàng chữ mà thôi, một dòng chữ tiếng Anh --

Kia chỉ là. . . . . . . là "Would u marry me?" Mà thôi.

Trầm Xương Mân nhìn chằm chằm vào mười ba chữ cái trên cổ tay kia. Một lúc lâu sau, lâu đến Kim Tại Trung sờ sờ sau đầu cậu nói: "Đừng nhìn chằm chằm như vậy, đứng lên, tôi giúp em rửa sạch."

Trầm Xương Mân ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn, nơi đó vẫn trước sau như vậy bình tĩnh. Quay qua hướng khác, không tĩnh nguyện mà đem tay giấu sau lưng, "Mới vừa viết lên. . . . . . Như vậy lãng phí mực bút bi cùng nước, còn có xà phòng a."

Kim Tại Trung mỉm cười, kéo cậu đến bên trong toilet, xả nước nóng từ vòi nước, từ phía sau kéo cổ tay cậu đưa đến dòng nước đang chảy ào ào phía dưới.

Trầm Xương Mân giống như tiểu hài tử uốn éo người lại lẩm bẩm một lần "Lãng phí mực bút bi, lãng phí nước, lãng phí xà phòng. Lãng phí, lãng phí."

"Nếu quay trở lại không phải phẫu thuật đã muốn tắm rồi, chi bằng tôi giúp em rửa sạch." Kim Tại Trung đưa tay lấy dụng cụ tiêu độc cẩn thận giúp cậu xát xà phòng, "Kim Tuấn Tú nói với tôi, lúc trước em như ông lão nói với cậu ấy ' không lấy kết hôn làm mục đích, yêu đương đều là đùa giỡn lưu manh.' Tôi viết cái này không coi là cầu hôn chính thức, chẳng qua muốn cho em biết một chút, " ngừng lại một lúc, quay sang nhìn cậu, ngữ khí chắc chắn, "Tôi với em yêu nhau, không phải đùa giỡn lưu manh."

Trầm Xương Mân sau một lúc lâu không nói chuyện, cũng không cọ quậy nữa, ngoan ngoãn để hắn bắt cổ tay rửa sạch, buồn buồn nói anh lại đây, chúng ta đổi vị trí. Tôi giúp anh đem con ba ba cũng rửa sạch.

Kim Tại Trung hôn một cái lên vành tai cậu, ý cười theo khóe mắt lộ ra, cuốn áo tay áo sơmi đi tới phía trước đổi vị trí với Trầm Xương Mân, đưa cổ tay xuống vòi nước phía dưới, một bên nói với Trầm Xương Mân nói vẫn là lần sau em cho tôi hình một con gấu là tốt rồi. Như vậy tôi sẽ không rửa sạch.

Trầm Xương Mân đóng vòi nước, bắt chước cách hắn giúp cậu xát xà phòng, chán nản đáp lại tôi vẽ gấu không đẹp, vẽ rùa là sở trường. Đang muốn hỏi khi nào Kim Tuấn Tú nói cho anh biết cái này, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh răng rác chuyển động đóng cửa.

Tai Kim Tại Trung không nhanh nhẹn lắm, chờ hắn nghe thấy cửa đã mở ra rồi.

Trầm Xương Mân theo bản năng nhìn về phía Kim Tại Trung, người kia cũng liếc mắt nhìn cậu, xà phòng trên tay còn chưa kịp rửa sạch đã bước ra ngoài văn phòng để xem xét.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro