PART 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy sau đó như thế nào? Sau đó cậu làm cách nào mà đi ra từ trong toilet? Viện trưởng như thế nào lại không treo cậu lên đánh?" Kim Tuấn Tú nghe Trầm Xương Mân nói đến cậu cùng Kim Tại Trung ở trong toilet của văn phòng viện trưởng trở ra, viện trưởng bỗng nhiên trở lại, hưng phấn buông chiếc đũa trong tay xuống, giục cậu nói tiếp.

Trầm Xương Mân buồn bực đáp trả cậu một câu: "Cậu nghĩ là mình kể chuyện sao." Thức ăn trên bàn nhìn không còn thấy ngon miệng.

Bị Kim Tuấn Tú chặn ngang, "Cho dù cậu không phải đang kể chuyện cũng không quá a! ! !"

Trầm Xương Mân vuốt ve tay cậu, tiếp tục đi về phía trước. Kim Tuấn Tú bám riết không tha theo sát cậu đi lên, cùng cậu sóng vai, nở một nụ cười ha hả lấy lòng, giơ một bàn tay tuyên thệ, "Mình cam đoan sẽ thực sự nghe, quẳng hết toàn bộ tâm lý thích náo nhiệt."

Cước bộ của Trầm Xương Mân dừng lại, quay đầu nhìn Kim Tuấn Tú hỏi: "Vì cái gì cậu cảm thấy viện trưởng muốn đem mình treo lên đánh? Ý mình là, ông ấy nhìn thấy cũng chỉ là bọn mình từ trong toilet của văn phòng ông ấy đi ra mà thôi. . . . . . . "

Kim Tuấn Tú từ lỗ mũi phát ra tiếng cười chế nhạo, sợ Trầm Xương Mân nghĩ rằng cậu đang trêu chọc, nhanh chóng nghiêm mặt nói: "Ai tin hai người chỉ là rửa tay? Cậu không ngửi thấy trên người cậu sao, đậm mùi sữa tắm sao, không chỉ ở trong đó rửa tay mà còn tắm nữa? Viện trưởng chẳng lẽ không ngửi thấy trong văn phòng của mình toàn mùi sữa tắm? Chậc chậc chậc chậc."

Trầm Xương Mân chột dạ kéo áo ra ngửi, quả thật mùi sữa tắm rất nặng, đều do Kim Tại Trung, làm xong giúp cậu tắm cũng không cần dùng nhiều sữa tắm như vậy chứ. Tuy rằng là không cần dùng nhiều. . . . . . Trầm Xương Mân khụ khụ, vẫn còn mạnh miệng, "Tắm rửa cũng không nói lên được cái gì, chẳng lẽ không thể nghĩ mình mượn phòng tắm sao. . . . . . . "

"Tiểu Xương Xương, bình thường nhìn cậu rất thông minh, lúc nào lại như vậy hồ đồ, chậc chậc chậc chậc." Kim Tuấn Tú rung đùi đắc ý vỗ vỗ cậu, ra dáng anh trai đang say rượu, "Không phải mình nói, hai người lá gan thật lớn, trong văn phòng viện trưởng cũng dám. . . . . . Ai, cậu gọi mình tiếng ca a, sau đó cuối cùng như thế nào xong việc? Ca sẽ hảo hảo phân tích cho em."

"Mình không đối mặt với viện trưởng, hắn không cho viện trưởng tiến vào trong toilet, sau đó bọn họ đi ra ngoài nói chuyện. Mình trở lại phòng khám."

Kim Tuấn Tú "Ai" một tiếng, "Nói như vậy hóa ra cậu cũng không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào? Viện trưởng còn không biết tiểu yêu quyến rũ con ông ấy là cậu? Thảo nào còn chưa treo cậu lên đánh."

Trầm Xương Mân bị cậu lây nhiễm càng thêm lo lắng, lưỡng lự chần chừ hỏi: ". . . . . . Thật sự sẽ treo mình lên đánh."

"Ngô, không chỉ đem treo lên đánh, còn muốn bát cẩu huyết (cái này nghĩ là đuổi đi, phong tục trừ tà của ng' Trung). . . . . . Ue kyang kyang vậy mà cậu cũng tin." Kim Tuấn Tú cười một trận, sau đó còn nghiêm túc hỏi cậu: "Kim Tại Trung không gửi tin nhắn cho cậu sao?"

Trầm Xương Mân lo lắng lắc lắc đầu.

Kim Tuấn Tú đưa tay đặt trên bờ vai cậu, cầm vai cậu an ủi nói: "Ca cam đoan với em, điềm lành sẽ tới thôi."

Kim Tại Trung không nhớ lần cuối cùng nói chuyện nghiêm túc với cha là khi nào, giữa hai cha con họ không am hiểu cách đem ngôn ngữ làm cầu nối để hiểu nhau là phương pháp tốt nhất. Bởi vì đã có rất nhiều lần, thường thường không biết nên nói cái gì để biểu đạt sự quan tâm của chính mình. Cho nên đã từ nhiều năm về trước, thói quen ngồi cùng nhau không nói chuyện, hắn viết luận văn y học của mình, ông ngồi giở tạp chí y học xem.

Trong ấn tượng có vài lần ngồi nói chuyện lâu, một lần là không lâu sau khi mẹ Kim Tại Trung qua đời. Cúng tuần bảy bốn chín ngày, cha con lo liệu đầy đủ mai táng. Tiễn bạn bè về, cha đem quần áo đã đi giặt lúc trước cầm ra, xếp chồng lên ghế sô pha, gấp lại từng bộ từng bộ một. Lúc đó ôm từng bộ của Kim Tại Trung hỏi "Cái này mẹ con thường theo thói quen đặt ở ô nào?" Hơn mười bộ quần áo thì ông hỏi hơn mười lần, mà Kim Tại Trung vẫn ngồi im trên giường trả lời ông từng câu một. Đem bộ quần áo cuối cùng nhét vào tủ quần áo, cha đi tới bên giường ngồi canh hắn, cúi người nhẹ giọng nói lần đầu tiên ta chú ý tới mẹ con là cô ấy đang sắp xếp các vật dụng. . . . . Cô ấy có thể đem tất cả các dụng cụ sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. . . . . Cô ấy là y tá thông minh nhất ta từng gặp -- sau đó hai cha con mỗi người nằm một bên giường, dưới ánh sáng ấm áp êm dịu cùng nhau ôn lại chuyện cũ.

Lần tiếp theo là sau đó vài năm. Kim Tại Trung đang theo học khoa chính quy từng có một con sóng gió nhỏ. Giáo sư cậu thích nhất đang giờ giảng dạy bỗng nhiên ngã xuống, cuối cùng không thể tỉnh lại. Bác sĩ cũng không thể tự bắt bệnh cho mình, làm cho hắn sinh ra một loại nghi ngờ thông thường -- học y rốt cuộc có phải là quyết định chính xác hay không? Có lẽ vứt bỏ cuộc đời làm bác sĩ mới thích hợp với hắn.

Vì thế hắn ném tất cả y thuật, không đi học, tìm một công việc ở quán bar gần trường học, mỗi ngày cùng nhiều loại người khác nhau tiếp xúc, nhìn ưng mắt thì liền cởi quần áo lên giường, làm xong chuyện mặc quần áo bỏ đi, thậm chí còn thử qua heroin.

Cũng không lâu lắm cha từ Phác Hữu Thiên đã biết tin hắn không còn đi học, dẫn bằng hữu ở cục cảnh sát đến bắt hắn, không nói nhiều mà áp hắn lên xe cảnh sát lôi về bệnh viện, kéo vào trong phòng phẫu thuật.

Đó là một ca phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa gấp, người bênh đã được gây mê nằm ở dưới đèn mổ, cha hắn lấy dao phẫu thuật từ tay y tá đưa cho hắn. Trước mặt tất cả bác sĩ cùng với người bệnh được gây mê đã phủ mặt nói với hắn nhìn, mở ra đem ruột thừa của người bệnh bỏ đi, cắt a, như thế nào, không dám hạ dao? Phẫu thuật nhỏ như vậy mày cũng không hiểu hạ dao như thế nào? Mày dựa vào cái gì cảm thấy y học vô dụng?

Sau đó cha đoạt dao phẫu thuật trong tay hắn, vô cùng chuẩn xác rạch bụng người bệnh, kể với hắn lần đầu tiên ông trên bàn phẫu thuật, tất cả những chuyện đó ông đều lần lượt nhắc lại.

Kim Tại Trung nhớ không rõ lúc ấy ông rút cuộc nói trong bao lâu, nhớ không rõ nội dung từng câu, nhưng ngay lúc đó những lời này đã làm thay đổi cuộc đời hắn.

Trong ấn tượng của hắn sau đó, cha không còn cùng hắn nói chuyện nhiều như vậy. Mặc dù lúc gặp hắn cùng đồng tính hôn môi ở trong ga-ra cũng chỉ nói ta già rồi, sinh hoạt cá nhân của con ta không có năng lực quản, ta không ngăn cản không có nghĩ là ta tán thành. Lúc ấy Kim Tại Trung cũng không nghĩ tới nhiều năm về sau, hắn lại cùng cha ngồi nói chuyện thật lâu vì vấn đề tình cảm của hắn.

Trầm Xương Mân vẫn còn đang lo lắng chịu đựng hết giờ làm, sau khi tạm biệt Kim Tuấn Tú cũng không thấy Kim Tại Trung gọi điện thoại tới, cậu thay quần áo đến khoa ngoại tìm người. Kim Tại Trung không có ở văn phòng, chỉ có một thực tập sinh mặt tròn mắt to cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nói cho cậu biết bác sĩ Kim còn đang ở trong phòng phẫu thuật, case khẩn cấp. có lẽ còn phải ở đó rất lâu.

Trầm Xương Mân ngồi bên ngoài văn phòng của khoa ngoại một lát, đưa tay thăm dò túi áo quyết định đi về trước.

Xuống xe bus đi xuống dạo siêu thị một vòng, mua một túi thức ăn to, trả tiền hóa đơn xong ở ngoài cửa siêu thị mua một cái bắp ngô, vừa gặm vừa đi bộ về nhà.

Đi bộ đến cửa khu tập thể nhỏ bỗng nhiên có mấy con mèo hoang từ bụi cây vên đường chạy ra, dọa cậu giật mình, bắp ngô trong tay còn chưa gặm xong lạch cạch rơi xuống đất, lăn lăn chạy đi.

Mấy con mèo hoang nhìn thấy có đồ ăn, phân tán đội hình bao quanh bắp ngô, một đôi mắt xanh sáng lên tập trung nhìn cái bắp ngô đã bị Trầm Xương Mân gặm gần hết chỉ còn mấy hạt, vươn móng vuốt cào cào ở đầu, nghiên cứu xem thứ này rốt cục có ăn được hay không.

Trầm Xương Mân từ trong lòng thấy bộ dạng nhỏ nhỏ này thật đáng yêu, ngồi xổm xuống lẩm bẩm nói ngoan, tao đến giúp chúng mày gỡ những hạt có thể ăn được ở trên bắp ngô xuống, sau đó thừa dịp mấy con mèo không chú ý nhanh chóng đem bắp ngô nhặt lên.

Một cậu nhóc đi ngang qua vừa vặn thấy màn này 'di' một tiếng, lôi kéo ống quần của mẹ mình chỉ vào Trầm Xương Mân nói : "Mẹ, ca ca này tranh đồ ăn với mèo, hảo đáng thương".

Trầm Xương Mân bị sặc nước miếng một chút, nhìn theo cậu nhóc đang dùng ánh mắt thương hại nhìn cậu đi xa. Ngồi xổm trên mặt đất đem bắp ngô gỡ từng hạt từng hạt thả xuống dưới, cho con mèo hoang nhỏ, một đám mèo hoang kêu meo meo meo vây quanh cậu cùng ăn.

Vốn cũng chỉ có mấy hạt, thả vài hạt xuống hết, cậu lấy từ trong cái túi mới mua lúc trước lấy ra một kem thả xuống cho đám mèo nhỏ. Thả xong rồi, bên trong kem bơ đã chảy ra, dính ở trên tay cậu, cậu dùng đầu lưỡi liếm một chút, tay vừa mới buông lại bị một con mèo nhỏ bên cạnh liếm liếm một ngụm.

Trầm Xương Mân cong miệng cười rộ lên, một mắt to, một mắt nhỏ. Ánh sáng đèn đường chụp lên người cậu, có hình dáng bao quanh một vòng thật đẹp.

Kim Tại Trung ngồi trong xe nhìn Trầm Xương Mân như đứa ngốc ngồi xổm ở kia tự tiêu khiển, tự vui vẻ chơi cùng mấy con mèo hoang, bơ dính một tay, cậu rõ ràng lại còn một bên cho mèo ăn, một bên chính mình ăn, cũng không ngại bẩn. Như vậy không phải đứa ngốc sao?

Cho mèo ăn rất chăm chú, xe của hắn đậu ở sau cậu lại cũng không bị phát hiện.

Kim Tại Trung ở sau cửa kính nhìn chăm chú một lúc, kéo cửa kính xuống, khẽ gọi câu: "Tiểu Hùng."

Tên ngốc kia cuối cùng cũng quay laị nhìn hắn, cầm theo túi to đứng dậy hướng hắn chạy tới, chạy tới phía trước xe phát hiện trên tay mình còn chưa có liếm sạch sẽ bơ, vì thế đưa tay vào miệng thè lưỡi liếm. Xác định lúc này đã hoàn toàn sạch sẽ mới đưa tay mở cửa xe.

Mông vừa mới ổn định ngồi xuống ghế, đã bị áp vào ghế, Kim Tại Trung hôn từ cổ cậu lên, lưu luyến dây dưa một phen mới buông cậu ra nhẹ nhàng nói: "Toàn mùi mèo."

Trầm Xương Mân đẩy hắn ra, không vui nói: "Tôi còn không chê anh toàn mùi máu." Dừng một chút nhỏ giọng than thở: "Cũng không biết là ai thấy tôi liền hôn."

Kim Tại Trung nở nụ cười, khởi động xe tiến vào trong khu nhà.

Trầm Xương Mân cúi đầu xuống lấy từ trong túi ra một gói khoai tây chiên, bóc ra cho vô miệng, nhai răng rắc răng rắc, nuốt xuống sau đó nhỏ giọng nói: "Viện trưởng nói cái gì?"

Kim Tại Trung kéo dài một tiếng "Ân", giống như đang tìm một từ như thế nào để biểu đạt. Trầm Xương Mân bị tiếng "Ân" kéo dài ngày càng lớn làm cho lo lắng, lại bắt đầu bốc miếng khoai tây chiên bỏ vô miệng.

Kim Tại Trung đánh tay lái đưa xe vào trong gara, nhìn cậu một lúc hỏi: "Em đang căng thẳng?"

Trầm Xương Mân vẫn còn khoai tây chiên trong miệng chưa nuốt xuống, mơ hồ phản bác: "Ai căng thẳng?"

Kim Tại Trung lần thứ hai "Ân" một tiếng mang theo ý cười nói: "Không lo lắng sao em lại càng lúc càng không ngừng ăn?"

Trầm Xương Mân cuối cùng cũng đem đống khoai tây chiên nuốt xuống, tự tin nói: "Lúc tôi không căng thẳng cũng sẽ không ngừng ăn !" Bỗng nhiên giọng lại hạ thấp, "Căng thẳng cũng là bình thường. Bị viện trưởng bắt gặp, có thể không căng thẳng sao. . . . . . . . "

Kim Tại Trung không đùa cậu lần nữa, đem xe dừng lại nghiêng người nghiêm túc nói: "Ông ấy rất tức giận, ông ấy nói tôi rất không đúng mực."

Tim Trầm Xương Mân chìm xuống, ". . . . . . Sau đó thì sao?"

Kim Tại Trung đưa tay đặt lên điều khiển ở trên ghế dựa, chậm rãi nói: "Sau đó tôi nói tôi chưa từng có chừng mực giống như bây giờ."

Ngừng một lúc lâu, tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Trầm Xương Mân, "Chưa từng giống như bây giờ biết rõ ràng tôi muốn cái gì."

Trầm Xương Mân nhìn thấy ánh mắt hắn, im lặng một lúc mặt không chút thay đổi nói: ". . . . . . Viện trưởng khẳng định là bị anh làm cho tức chết rồi."

Kim Tại Trung cúi đầu cười, ngắt mao tóc cậu giống như cầm đuôi con vật nhỏ mà nghịch, "Ông nói ông cảm thấy hiện tại tôi giống như leo lên một cái tháp cao, không chỉ có leo lên, mà còn muốn nhảy xuống. Sau đó ông gật đầu, nói tôi sẽ nhảy xuống. Tôi cam đoan với ông sẽ không nhảy, cho nên tối ngày mai em phải theo tôi về nhà, khiến cho ông tin tưởng tôi sẽ không nhảy."

Ngày 28 tháng 11, Hỉ thần đông bắc, Hạc thần đông nam, Tài thần chính bắc, Thiên đức minh đường, thích hợp cưới hỏi.

Trầm Xương Mân nghiêm túc dùng bốn con mắt nhìn chằm chằm màn hình, mãi đến khi phía sau có một âm thanh vang lên.

"Thích hợp cưới hỏi?"

Cậu bỗng chốc giật mình, đứng dậy lấy thân che màn hình máy tính. Kim Tuấn Tú ôm bản ghi chép của y tá có chút đăm chiêu nâng cằm nhìn cậu.

Phác Hữu Thiên một bên sửa sang lại áo sau đó lại gần, dừng lại hỏi cậu: "Tiểu Hùng không ăn xong bữa sáng sao?"

Trầm Xương Mân chưa kịp trả lời, Kim Tuấn Tú híp mắt đoạt lời trước nói: "Cậu ấy ở trên Internet tra hoàng lịch.(sách nói về thời tiết, ngày tháng)" Quay đầu chọc chọc Phác Hữu Thiên, "Hôm nay là ngày mấy?"

Phác Hữu Thiên vuốt tà áo, cười cười nói: "Ngày gặp cha mẹ thôi."

Trầm Xương Mân đẩy đẩy kính trên mũi, di chuột tắt trang web đi. Kim Tuấn Tú lập tức kích động, làm ký hiệu ngón trỏ quay xuống đất, ồn ào nói: "Chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với mình! Cậu xem bọn họ, có chút chuyện đều báo cho nhau biết, cậu xem, cậu như thế nào có thể như vậy! Đặt anh em ở sau!"

Phác Hữu Thiên vội vàng ôm Kim Tuấn Tú còn muốn tặng trên người Trầm Xương Mân vài cái móng vuột, nửa kéo nửa ôm cậu lôi ra, dỗ dành nói: "Chúng ta đi ăn điểm tâm, em không phải sớm đói bụng sao." Nghiêng người quay qua chỗ Trầm Xương Mân hỏi: "Tiểu Hùng, có muốn cùng đi ăn sáng không?"

Trầm Xương Mân lắc lắc đầu, "Tôi đã ăn rồi." Lo nghĩ lại hướng Kim Tuấn Tú nói: "Mình không phải không nói cho cậu, tối hôm qua điện thoại cậu tắt."

Kim Tuấn Tú nhớ ra điện thoại ngày hôm qua quên không sạc, dáng vè hung dự mất một nửa, nhe răng trợn mắt chỉ vào mắt kính Trầm Xương Mân than thở: "Làm bộ ngoan hiền sao," đi tới trước mặt cởi áo blouse trắng, "Còn có trong này mặc cái gì đây, đồng phục học sinh tiểu học sao. Phốc ha ha."

Trầm Xương Mân khó chịu gạt bàn tay đang sờ mó mình, chỉnh lại cổ áo sơmi búp bê(?) bên trong, lại nâng nâng kính mắt, làm bộ bộ dán hào hoa phong nhã nói: "Mình mặc thế này được chứ."

Phác Hữu Thiên lười biếng nở nụ cười, sờ sờ đầu Trầm Xương Mân, "Ngô, không giả tạo cũng không thực ngoan ngoãn." Ôm lấy thắt lưng Kim Tuấn Tú nói: "Tiểu Hùng có nhân viên chăm sóc trong nhà cho ăn, chúng ta đi ăn sáng thôi."

Tuy nó như vậy, Trầm Xương Mân vẫn đi theo bọn họ tới nhà ăn,. Không vì cái gì khác, chỉ muốn hỏi thăm viện trưởng đại nhân là người như thế nào. Cái này gọi là 'biết người biết ta, trăm trận trăm thắng'.

Phác Hữu Thiên gỡ một cái gạch con ghẹ, lấy đũa gắp bỏ vào đĩa của Kim Tuấn Tú, buông đũa xuống uống một ngụm sữa đậu nành từ từ nói: "Năm tôi mười tuổi lần đầu tiên đến nhà Tại Trung chơi, đem con rùa Brazil cậu ấy nuôi bỏ vào trong lò vi ba nướng, bị viện trưởng phát hiện, hai người đoán sẽ như thế nào?"

Kim Tuấn Tú cùng Trầm Xương Mân đồng thời lắc lắc đầu, Kim Tuấn Tú ngậm nửa miếng ghẹ bổ sung một câu: "Sau lúc nhỏ anh lại có ý nghĩ xấu xa như vậy a, hảo hảo đem rùa của người ta đi nướng."

Phác Hữu Thiên lại gắp trong đĩa Kim Tuấn Tú một con ghẹ khác, cũng không chú ý tới câu chê trách của Tuấn Tú, nói tiếp câu vừa rồi: "Viện trưởng nhanh chóng đem thi thể con rùa Brazil chôn ở sân sau, sau đó còn bảo tôi vào trong phòng chơi Transformers với Tại Trung, ông lái xe đi ra ngoài mua một con giống như đúc trở về, thật sự là giống nhau như đúc, ngay cả hoa văn trên lưng đều có hai cái. Tại Trung cho đến bây giờ cũng không biết chuyện này. Viện trưởng lúc ấy nói với tôi nếu tôi đem chuyện này nói với Tại Trung, cậu ấy sẽ không còn coi tôi là bạn nữa, về sau cũng sẽ không có ai cùng tôi xem Ottoman, cùng nhau chơi Transformers nữa. Lúc đó tôi thực sự rất sợ Tại Trung biết. Sau đó mỗi khi tôi muốn chọc tức Tại Trung lại nghĩ tới lời nói của viện trưởng lúc đó, sau đó chuyện này cũng không có nói ra. Hiện tại nghĩ lại vẫn cảm thấy viện trưởng thật lợi hại a."

Kim Tuấn Tú lé mắt nhìn Phác Hữu Thiên, truy vẫn: "Anh thực sự muốn làm người anh em của mình tức giận?"

Phác Hữu Thiên nhìn cậu, bưng cốc sữa đậu nành giả bộ che mặt, ho khan một chút nhỏ giọng nói: "Cũng không có gì, chỉ là có vài lần nhìn thấy tiểu tình nhân của cậu ấy rất thuận mắt. . . . . ."

Kim Tuấn Tú liếc hắn, "Tôi cũng nghĩ như vậy, cầm thú", sau đó quay qua hướng khác không thèm nhìn mặt hắn.

Phác Hữu Thiên chuyển hướng, cười nhẹ: "Tiểu Hùng. Tôi nói chuyện này là muốn cậu cứ để tâm trạng thoải mái. Tại Trung thực sự thích cái gì, viện trưởng nhất định sẽ không động đến nó. Tại Trung thích cậu như vậy, cho dù cậu có bị nướng, viện trưởng cũng sẽ tìm một Tiểu Hùng giống như đúc cho cậu ta."

Trầm Xương Mân trong đầu tưởng tượng đến hình ảnh Tiểu Hùng bị nướng, nhất thời không nói gì.

KimTuấn Tú lấy đũa gõ đầu Phác Hữu Thiên, "Anh mới bị nướng ấy!"Tà�� ��&

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro