PART 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết có phải chuyện tiểu hùng bị nướng làm cho cậu bị ám ảnh rất sâu, mãi đến trưa Trầm Xương Mân vẫn suy nghĩ nếu viện trưởng không thích cậu ông ấy có thể hay không bắt cậu đem đi nướng, sau đó tìm một người bộ dạng giống y như cậu đưa cho Kim Tại Trung, sau đó cũng giống như con rùa Brazil đáng thương kia, Kim Tại Trung cũng không phát hiện cậu bị thay thế. . . . . . .

Càng nghĩ đến về sau dạ dày cậu lại phát đau. Đến giữa trưa lại đưa đến một bệnh nhân bị bỏng cấp ba, thật sự là bị lửa nướng hoàn toàn thay đổi.

Trầm Xương Mân bên ngoài phòng cấp cứu giúp người bệnh khâu vết mổ vẫn nghe được bệnh nhân bị bỏng trong phòng mổ kêu thảm thiết, vốn dây thần kinh với dạ dày đã rối tinh lên theo tiếng kêu thảm thiết loạn thành một cuộn, ngày càng nghiêm trọng.

Đang nằm mơ mơ màng màng một hồi muốn ngủ đi, cửa lại bỗng nhiên kẽo kẹt một chút mở ra. Trầm Xương Mân mở to mắt, nhìn thấy là Kim Tại Trung, lại nhắm mắt ngủ trở lại.

Kim Tại Trung đem cửa khóa lại, đi đến bên giường ngồi xuống nhẹ giọng hỏi: "Tôi nghe Tuấn Tú nói em không ăn cơm, làm sao vậy?"

Trầm Xương Mân hé một mắt nhìn hắn, ôm dạ dày nói "Chỗ này tôi không thoải mái, anh để tôi ngủ một chút là được rồi."

Kim Tại Trung nhìn chăm chú cậu trong chốc lát, cởi giầy leo lên giường. Trầm Xương Mân xê dịch vào trong, để ra một chỗ cho hắn nằm xuống, đưa lưng về phía hắn nói thầm "Tôi ngủ chỗ của tôi, anh ngủ chỗ của anh, đừng nháo, tôi thật sự bị đau dạ dày."

Kim Tại Trung ân một tiếng, nghiêng người nằm xuống. Trầm Xương Mân vừa mới nhắm mắt liền cảm thấy có một bàn tay lướt qua eo cậu, giật áo cậu ra tiến vào.

Chưa kịp nổi giận, cái tay kia dán vào bụng cậu, độ mạnh yếu vừa vặn mà xuôi theo kim đồng hồ ấn xoa. Lòng bàn tay giống như ẩn dấu một tiểu thái dương, chạm vào da mang theo độ ấm thích hợp làm cho cậu thoải mái mà nhắm mắt lại quên phản ứng.

Kim Tại Trung từng chút từng chút một giúp cậu xoa bụng. hôn hôn gáy cậu mang theo ý cười dịu dàng nói 'đau đau bay đi'.

Trầm Xương Mân muốn cười lớn, vểnh khóe miệng mông lung mà ngủ mất.

Kim Tại Trung quả nhiên là bác sĩ, phương pháp xoa bóp cùng vị trí đều rất đúng chỗ. Trầm Xương Mân vừa tỉnh ngủ cảm thấy trong dạ dày rối cuộn cùng một chỗ nút thắt đều mở ra, sinh khí dồi dào mà đứng dậy ăn mấy gói bánh gấu liền. Sau đó Kim Tại Trung dặn dò cậu hôm nay nghỉ sớm một chút, hắn chờ cậu cùng nhau về nhà. Nguyên khí tràn đầy gật đầu đáp ứng, sau đó quay lại phòng cấp cứu.

Buổi chiều vẫn rất thanh nhàn, Trầm Xương Mân không ngừng nâng cổ tay xem đồng hồ, quyết định sẽ nhanh một chút lập tức đi xin phép người hướng dẫn cho nghỉ sớm. Dù sao lần đầu tiên cùng Kim Tại Trung về nhà hắn, cậu cũng không thể chỉ đến hai tay không như vậy. Nhưng thật ra đã quên hỏi Phác Hữu Thiên viện trưởng ngài thích gì, ông thích hợp với thứ gì.

Kim đồng hồ chỉ bốn giờ, cậu cũng xử lý xong bệnh nhân cuối cùng, vị hướng dẫn đang ở cách đó không xa nói chuyện cùng người nhà bệnh nhân. Cậu đứng dậy đi tới chỗ anh ta, đang muốn mở miệng, PHS trong túi vị hướng dẫn vang lên.

Trầm Xương Mân nhìn thấy anh ta nghe xong điện thoại, xoay người phân phó chính mình nói có bệnh nhân 26 tuổi bị tai nạn giao thông, nhiều bộ phận bị tổn thương, đang trên đường đưa tới. Cậu đi xem một chút còn phòng phẫu thuật trống hay không.

Chuyện xin nghỉ trong đầu bất kể như thế nào cũng không thể nói ra. Trầm Xương Mân im lặng mà đem câu muốn nghỉ sớm nuốt vào, xoay người chạy đi liên hệ phòng phẫu thuật.

Sau khi liên hệ xong với phòng phẫu thuật trở về nghe tiếng xe cứu thương ầm ĩ đến, mấy bác sĩ và y tá phòng cấp cứu chuyển giường nhằm phía cửa, đem theo người bị thương từ trên xe cứu thương đỡ xuống dưới.

Trầm Xương Mân xa xa nhìn bọn họ đem người bị thương đẩy nhanh vào phòng cấp cứu, cậu đi theo tới cửa phòng cấp cứu từ ngoài nhìn vào trong một chút, bị người hướng dẫn gọi to, kêu cậu đi vào hỗ trợ.

Cậu lên tiếng đi vào trong, máu người bị thương nhỏ giọt khắp nơi. Mấy bác sĩ bao quanh người bị thương, Trầm Xương Mân đứng bên ngoài ngây người nhìn, mãi đến khi người hướng dẫn rống lên với cậu mau đến đây đẩy xe cứu thương lại đây, cậu mới luống cuống chân tay chạy tới giúp đẩy xe đi.

Người bị thương trên giường gần như là nhanh không xong, Trầm Xương Mân liến mắt một cái về phía đầu giường. gương mặt bị bụi phủ không còn sức sống lại quen thuộc như vậy -- hai mươi mấy năm qua cậu đã nhìn thấy từng biểu tình trên gương mặt này.

Cậu không thể tin đươc từng bước dừng lại, lại nhìn gương mặt phía trước.

Không sai, thực sự là Trịnh Duẫn Hạo, không thể nghi ngờ.

Kim Tại Trung cởi áo phẫu thuật, lấy điện thoại trong túi áo blouse trắng. Vừa rồi còn đang ở trong phòng phẫu thuật còn có nữ y tá hỏi hắn điện thoại kêu hỏi hắn có muốn nghe hay không, lúc ấy vội vàng xử lý các chất xơ cứng quanh khối u, lúc này mở ra quả nhiên thấy có một cuộc gọi nhỡ từ nhà.

Theo số điện thoại kia gọi trở lại, không ngoài dự kiến là dì Lưu , lễ phép hỏi hắn cơm tối phải chuẩn bị những gì, còn khách tới ăn cơm tối có ăn kiêng cái gì không. Dì Lưu là người Kim Tại Trung thuê về lo cơm nước và cuộc sống hàng ngày cho cha mình. Có lẽ cha hắn đã thông báo cho bà biết, tối nay hắn đem Trầm Xương Mân về nhà ăn cơm.

Kim Tại Trung không biết cha nói với bà ấy như thế nào, lấy đồng hồ nhìn thời gian một chút. Bốn giờ kém mười. Vậy là cuộc phẫu thuật u sơ tử cung tiến hành thuận lợi hơn so với hắn dự đoán.

Nếu hiện tại đi về luôn, có lẽ hắn còn có thời gian tự mình xuống bếp. Cùng lắm thì đi về làm thức ăn rồi quay trở lại đón Trầm Xương Mân. Hắn cảm thấy hôm nay, có lẽ chính mình lên xuống bếp mới thích hợp. Tuy rằng chỉ có hai cha con hắn cùng Trầm Xương Mân, nhưng dù ít người vẫn là bữa cơm gia đình, không phải sao.

Nói với dì Lưu bà không cần chuẩn bị, chính hắn làm là được. Kim Tại Trung cúp điện thoại quay về văn phòng lấy chìa khóa xe.

Về đến nhà áo sơmi còn không kịp thay ra, đem gân bò vừa mới mua trên đường lấy ra, làm sạch sẽ, cho vào trong nồi nước sôi hầm. Vớt bọt, vặn nhỏ lửa. Cắt miếng gừng bỏ vào bên trong, vừa hầm vừa vớt bọt ở phía bên trên.

Sau đó lại lấy từ trong túi ra mấy quả cà chua và khoai tây, làm sạch vỏ, sau đó cắt thành từng miếng lớn nhỏ thích hợp thả vào trong nồi hầm.

Làm sau mấy thứ này, nhìn đồng hồ, đã năm rưỡi, xoa xoa tay cầm di động định gọi cho Trầm Xương Mân hỏi cậu còn phải chờ bao lâu, hắn sẽ tới đón cậu liền. Nhưng trước khi ấn nút gọi, điện thoại hắn lại vang lên.

Người bên khám gấp khoa gọi điện thoại tới nói có một ca tai nạn giao thông bị thương nặng, lá lách cùng phổi bị vỡ đã được xử lý xong, còn gan bị vỡ rất nghiêm trọng không thể hồi phục, nhưng mà có người nhà tình nguyện hiến gan, đã xét nghiệm máu hoàn toàn hù hợp, hiện tại chờ hắn đi làm phẫu thuật cấy ghép. Kim Tại Trung đổi điện thoại sang tay kia, lại nhìn đồng hồ một lúc nói hiện tại tôi không có ở đó, ca phẫu thuật này Phác Hữu Thiên cũng có thể làm được.

Người bên khám gấp khoa có chút khó xử, do dự một lúc nói vậy tôi đi báo cho bác sĩ Phác.

Kim Tại Trung ừ một tiếng, lấy thìa gảy gảy gân bò trong nồi, thuận miệng hỏi bác sĩ Trầm ở khoa các người có phải vẫn còn đang ở đó hay không? Người bên khám gấp khoa giật mình ngây ra một lúc nói Trầm Xương Mân, bác sĩ Trầm? Cậu ấy chính là người tình nguyện hiến gan, người bị trọng thương do tai nạn giao thông kia chính là anh họ của cậu ấy.

Kim Tại Trung phóng xe đến bệnh viện. Những năm tháng bỏ học chơi bời hồi còn học đại học cũng chưa bào giờ thấy hắn lái xe nhanh như vậy. Trên đường gọi điện thoại cho Trầm Xương Mân, vẫn đều không có người nghe. Mỗi lần gọi là một lần tim hắn hẫng một nhịp, tâm trạng giống như cái hôm cha nói hắn bị đặt trên tháp cao, lung lay sắp đổ.

Lúc chạy ào vào phòng phẫu thuật, Trầm Xương Mân đã được gây mê hoàn toàn nằm trên bàn mổ, nhìn qua thấy bộ dạng lúc đang ngủ thường ngày cũng không có gì khác biệt.

Đi xem người nằm bên giường bên cạnh trong phòng phẫu thuật, đúng là Trịnh Duẫn Hạo.

Kim Tại Trung chỉ cảm thấy một chậu nước đổ xuống đầu, từ đỉnh đầu mà lạnh tới tận gan bàn chân.

Trầm Xương Mân mơ một giấc mơ rất dài.

Giấc mơ về hơn hai mươi năm của cuộc đời cậu.

Từ lần cuối cùng ba dời bến trước đó còn cười với cậu ngoéo tay nói lần này sẽ mang cho cậu gấu chó rất đẹp về làm quà, đến buổi tối Trịnh Duẫn Hạo quyết định đi du học cả hai người bọn họ cùng nhau đi tới chòi nghỉ mát uống bia, đến ngày Kim Tuấn Tú nhận được giấy trúng tuyển y tá ôm cậu nhảy vòng vòng xung quanh, lại đến đêm qua ngủ trước ban công, Kim Tại Trung ôm cậu ngắm trăng.

Nếu thời gian có thể dừng lại, dừng lại ở đây một đoạn ngắn, như vậy cậu có thể nói cuộc sống của cậu không hề tồi.

Lúc Trầm Xương Mân tỉnh lại, Kim Tại Trung đang ngồi cạnh giường, một tay đặt trên ghế sô pha gần đó, sắc mặt cùng với ngọn đèn xanh trắng trên đầu có vài phần giống nhau.

Trầm Xương Mân cứng đờ nằm im, thuốc gây mê vẫn còn tác dụng, vết mổ chỉ có chút ẩn ẩn đau.

Kim Tại Trung đứng dậy giúp cậu đem tốc độ truyền dịch ở tĩnh mạch điều chỉnh chậm lại một chút, lại nặng nề quay trở về chỗ cũ ngồi, cũng không nhìn cậu.

Trầm Xương Mân nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Kim Tại Trung sắc mặt vẫn không thấy dịu đi, nhíu nhíu mày làm cho Trầm Xương Mân hoảng hốt nhớ lại lúc mới gặp hắn. Lúc đó Kim Tại Trung thường xuyên mang thần sắc lạnh lùng như vậy.

Trầm Xương Mân buông mắt, lại nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."

Kim Tại Trung nghe vậy cuối cùng cũng giương mắt nhìn cậu, bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay đặt trên ngực cậu, bình tĩnh hỏi: "Tôi chỉ muốn biết, ở chỗ này của em, vị trí của tôi cuối cùng là ở đâu?"

Trầm Xương Mân có chút bối rối mở miệng muốn giải thích, Kim Tại Trung cũng không chờ cậu trả lời lại nói tiếp: "Tôi không ngờ chuyện quan trọng như vậy em vì cái gì có thể hoàn toàn không bàn bạc với tôi, nếu không phải cần đến tôi làm phẫu thuật cấy ghép, có phải đến bây giờ tôi cũng không biết em vì hắn ngay cả gan cũng có thể hiến?"

Trong mắt hắn có tia thâm trầm, nhìn Trầm Xương Mân thản nhiên nói: "Tôi đã cho tôi là bạn trai em."

Trầm Xương Mân im lặng nửa ngày, sau đó rốt cuộc cũng mở miệng, âm điệu không cao nhưng ngữ khí kiên định, cậu chỉ nói năm chữ --"Anh ấy là anh họ tôi."

Kim Tại Trung mặt trắng như tờ giấy, tia thâm trầm trong mắt dần dần tối lại, đem bàn tay đang đặt trên ngực Trầm Xương Mân rút lại, cười ảm đạm, lạnh nhạt nói từng chữ: "Tôi đã hiểu."

Sau khi Kim Tại Trung đi, Trầm Xương Mân lại bắt đầu nhìn túi truyền dịch trên đầu giường thất thần. Không có gối đầu nằm lâu cổ cảm thấy tê dại. Cậu di chuyển một chút nghĩ muốn cẩn thận đổi tư thế nằm, không ngờ động đến vết mổ, dẫn đến ho khan liên tiếp, càng ho vết mổ lại càng đau, ho đến cuối cùng nước mắt đều chảy ra.

Kim Tuấn Tú đẩy cửa bước vào vừa vặn nhìn thấy bộ dạng này của cậu, Trầm Xương Mân nhanh chóng lau hai bên khóe mắt, cười cười với cậu: "Thiếu chút nữa là ho chết mình rồi."

Kim Tuấn Tú ngồi xuống bên mép giường, ngẩng đầu xác định tốc độ truyền dịch không có vấn đề, quay đầu lại nói với cậu: "Duẫn Hạo ca không có việc gì. Mình vừa mới đi xem anh ấy."

Trầm Xương Mân không nói gì, Kim Tuấn Tú ngồi ở mép giường cởi giày, đưa lưng về phía cậu nói: "Mỗi khi tâm trạng mình không tốt luôn hy vọng có người có thể xoa xoa đầu mình. Cho nên hiện tại mình phải cởi giầy đi lên giúp cậu xoa xoa đầu."

Con mắt Trầm Xương Mân từ từ đỏ, Kim Tuấn Tú quả nhiên giống như lời cậu nói hiện đang xoa xoa đầu giúp cậu, xoa nhẹ vài cái nằm bên cạnh cậu, thở dài nói: "Thực sự thích hắn sao ?"

Trầm Xương Mân hít hít mũi, "Ân."

Kim Tuấn Tú nhìn trần nhà, lại lặp lại một lần nữa, "Rất thích hắn phải không ?"

Trầm Xương Mân nhắm mắt lại, "Ân."

KimTuấn Tú đột nhiên ngồi dậu, đẩy cậu: "Nếu là đồ ăn chắc hẳn cậu đã chủ động, cậukhông chủ động đến khi nhà của cậu bị người ta cướp đi thì cũng đừng khóc.Trong quan hệ của hai người, lôi kéo cậu đi lên phía trước cũng chỉ có hắn đi?Trong đầu cậu vẫn giậm chân tại chỗ, không biết như vậy là ích kỷ sao?"t:���=��&

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro