PART 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

41.

Mấy ngày gần đây, bệnh nhân của Kim Tại Trung cũng đã xuất viện, giường bệnh bỏ trống nhiều, Trầm Xương Mân cũng vì thế mà nhàn nhã hơn.Hơn nữa, nhóm của bọn họ có 3 thực tập sinh, chia đều mỗi người chỉ có 2, 3 bệnh án cần sắp xếp.

Kiểm tra phòng xong, còn lại rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

Trầm Xương Mân thấy không có việc gì, mà trước cuộc phẫu thuật cắt bỏ túi mật còn chút thời gian, liền xung phong nhận giúp bác sĩ Triệu đi tới khoa miễn dịch đưa mẫu máu.

Không ngờ, khi trở lại phòng, đã không thấy Kim Tại Trung, hỏi y tá mới biết hắn đã đến phòng mổ rồi. Liền vội vội vàng vàng chạy tới phòng mổ, kết quả là thấy bảng thông báo ngoài hàng lang tầng 12 không có tên mình --

"10 giờ, cắt bỏ túi mật, bác sĩ Kim Tại Trung" bên cạnh rõ ràng viết "Trợ lý: Lâm....."

42.

Trầm Xương Mân đứng lặng trước tấm bảng trắng một lúc. Đằng sau chữ "Lâm" còn chưa xóa sạch, vẫn còn thoáng nhìn được chữ "Trầm" đã mờ.

Cậu nhìn chằm chằm một lúc lâu, xoa xoa lên đôi mắt đã cay cay. Cho tay vào trong túi quần, đứng giữa mấy y tá và người bệnh, vào thang máy xuống lầu.

Trở lại phòng, bác sĩ Triệu cùng Hàn thực tập sinh vừa mới tiếp nhận xong một bệnh nhân từ khoa hô hấp về. Bác sĩ Triệu yêu cầu Hàn thực tập sinh khai hóa đơn xét nghiệm.

Trầm Xương Mân trở lại chỗ ngồi, đem bản ghi chép theo dõi bệnh tình buổi sáng đã viết xem lại lần nữa. Bác sĩ Triệu quay đầu lại hỏi, Tiểu Hùng, sao cậu lại không đi cùng bác sĩ Kim lên phòng mổ.

Trầm Xương Mân nhìn ông cười cười, cúi đầu cầm bút làm bộ như đang tiếp tục ghi chép bản theo dõi bệnh.

Cậu cũng muốn biết vì sao lại như vậy. Rõ ràng là từ lần đầu tiên cậu làm trợ lý cho Kim Tại Trung, nếu hắn là người mổ chính, cậu cũng sẽ là trợ lý đầu tiên.

Hôm nay ngay cả chào hỏi cũng không nói mà lại đổi người.

Không lẽ chính là hậu quả của chuyện tối hôm qua sao?

43.

Ca phẫu thuật túi mật kia đã tiến hành được vài giờ, lúc này, Trầm Xương Mân một mình ăn trưa, sau đó vào trong phòng đợi ngủ một giấc.

Thực ra không tài nào ngủ được, giống như đêm qua.

Tuy rằng từ năm 10 tuổi, cậu đã biết mình không giống những người xung quanh -- đúng, cậu là đồng tính -- nhưng thật sự ngoài bản thân ra, cậu cũng chưa từng gặp ai là GAY.

Vì vậy nói thật tối hôm qua chấn động qua đi, tam tình của cậu nhẹ nhàng trở lại. Nói một cách khác, có lẽ giống với một con chim cánh cụt sống ở Bắc cực, hàng ngày chỉ nhìn thấy xung quanh là gấu Bắc cực, lại có ngày đột nhiên gặp một con chim cánh cụt khác. Chưa thể nói là quen thuộc, nhưng ít ra cũng cảm thấy được "A, thì ra cũng không phải có một mình mình như vậy."

Tất nhiên điều này cũng có nghĩa là, ai cũng đều biết chim cánh cụt ở Bắc cực đã tuyệt chủng từ lâu rồi.

Cậu cũng không cho rằng Kim Tại Trung sẽ vì việc này mà làm khó cậu. Cho dù thời gian ở cạnh hắn cũng không tính là dài, nhưng chung quy cậu cảm thấy rằng hắn cũng không giống người như vậy.

Những chuyện phẫu thuật buổi sáng xảy ra trước mắt, cậu không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng.

Hơn nữa, đêm nay cậu còn phải cùng trực với Kim Tại Trung.

44.

Sau giờ nghỉ trưa, Trầm Xương Mân quay trở lại phòng một lúc đã thấy Lâm thực tập sinh quay trở lại, lẩm bẩm hơn mười lần "Mệt chết... mệt chết...." Đặt mông xuống ghế là bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại chuyện hôm nay cậu ta phải vất vả như thế nào -- người kia trước đã nhiều lần phẫu thuật, mở bụng cũng mất hơn 2 giờ. Thành bụng rất yếu, không thể chạm vào, chạm vào liền chảu máu.

"Quả thực là cái ác mộng a! Cơm trưa còn chưa ăn, tớ gần như tụt huyết áp !" Lâm thực tập sinh bi phẫn nói. Thảo nào Thái tử gia cho mình làm trợ lý cho hắn, hắn nhất định là thấy ta không vừa mắt từ lâu.

Trầm Xương Mân cùng mọi người mỉm cười, không nói gì.

Ai dè, Lâm thực tập sinh quay về phía cậu nói, Tiểu Hùng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi nợ ta một cái ân tình.

Trầm Xương Mân ngẩn ra, chỉ nghe cậu ta nói, Thái tử gia chính là thấy cậu tối qua không ngủ, sợ hôm nay cậu ở trong phòng mổ không làm được, mới gọi mình lên theo.

45.

Ăn xong cơm tối, mọi người trong phòng đều đã tan tầm. Buổi chiều, sau khi kết thúc ca phẫu thuật vẫn chưa thấy Kim Tại Trung quay lại, Trầm Xương Mân vừa ăn đậu phộng, vừa xem lại bệnh án.

Đã đến thời gian đi kiểm tra phòng, Kim Tại Trung rốt cuộc cũng xuất hiện, xem ra vừa mới tỉnh ngủ.

Trầm Xương Mân còn một viên đậu phộng ở trong tay, ngẩng lên hô to sư huynh. Kim Tại Trung ừ một tiếng, ánh mắt dừng lại viên đậu phộng còn xót lại trên tay cậu.

Trầm Xương Mân ngạc nhiên sửng sốt, nắm lấy viện đậu phụ kia, định ném đi.

Không ngờ Kim Tại Trung đã rút tay ra khỏi túi, cúi đầu trực tiếp ăn viên đậu phộng trên tay cậu.

Môi lướt qua lòng bàn tay, mềm mại lạ thường.

46.

Trầm Xương Mân không biết nói gì trong tình huống này nữa, có lẽ suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được nói cái gì mới đúng. Vì vậy do dư, ma xui quỷ khiến thế nào lại đổ mấy hạt đậu phộng ra lòng bàn tay, lặng lẽ đưa tới gần miệng hắn.

Kim Tại Trung lại một lần nữa dùng tư thế đó, nếm một ít. Ăn xong giương mắt lên, nhìn cậu không hề chớp mắt.

Lúc này không khí trong phòng làm người ta có chút mê muội. Trầm Xương Mân nhìn thẳng hắn nửa phút, đột nhiên camt hấy mơ hồ. Vô thức muốn tránh đi, PHS trong túi của Kim Tại Trung vang lên.

47.

Hắn nghe xong điện thoại, dứng thẳng dậy nói với Trầm Xương Mân, bộ phận cấp cứu vừa tiếp nhận người bệnh.

Trầm Xương Mân ngay lập tức đứng lên, cùng hắn đi tới.

Đến phòng bệnh mới thấy được tình trạng của bệnh nhân kia.Viêm ruột thừa cấp tính và viêm màng bụng, cũng không phải bệnh nan y, phẫu thuật là có thể giải quyết. Vấn đề người này không có một xu trong người.

Kim Tại Trung không hài lòng với nhân viên của phòng cấp cứu, nói: "Mấy người thế này là thế nào? Không có tiền thì đem tới khoa ngoại, để tôi dọc dẹp đống hỗn độn của mấy người hả?"

Người của khoa cấp cứu cười, nhỏ giọng, ngập ngừng nói, "Thế này thật không phải, không biết hôm nay là ngài phụ trách......."

"Không phải tôi phụ trách thì như thế nào? Có thể quang minh chính đại đem người này qua?"

"Không không, tôi không có ý này......" Người kia cảm thấy oan uổng vô cùng. Không phải hắn muốn đem người này tới khoa ngoại, cũng không phải có ý trên.

Kim Tại Trung cơ bản không có nghe người kia giải thích. Quay lưng tìm Trầm Xương Mân, nói cậu đi trước thu xếp việc phẫu thuật.

Cái người ở khoa cấp cứu xấu hổ vô cùng, đang muốn quay đi. Không ngờ vừa mới đi tới cửa liền nghe thấy Kim Tại Trung nói: "Trở về nói với chủ nhiệm khoa của mấy người, lần sau còn có chuyện như thế này, đừng trách ta khiếu nại khoa cấp cứu."

48.

Phẫu thuật đã được thu xếp sau nửa giờ. Trầm Xương Mân làm kiểm tra đông máu, điện tâm đồ, huyết sinh hóa cho bệnh nhân. Sau đó đi với Kim Tại Trung vào phòng kiểm tra.

Đến 7h30 bắt đàu tiến hành phẫu thuật.

Trầm Xương Mân nhớ tới lời của Lâm thực tập sinh buổi chiều, trước khi phẫu thuật đến căng-tin mua một lon Red Bull. Thấy Kim Tại Trung ở trước mặt, lẩm bà lẩm bẩm uống hết nửa lon, sau đó lấy tay áo lau miệng tạo dáng thủy thủ làm bộ lấy tinh thần, không cần lo lắng.

Kim Tại Trung không hiểu gì mà nhìn cậu, bỗng nhiên hiểu được dụng ý của cậu. Thản nhiên nói một câu: Uống ít thôi. Đến lúc phẫu thuật lại phải đi tiểu gấp.

Trầm Xương Mân nghẹn ngào thiếu chút nữa thì tử, Kim Tại Trung khóe môi khẽ nhếch cười, đưa tay giúp cậu vỗ vỗ. Tay cho vào túi, xoay người nói, bắt đầu.

49.

Vốn ruột thừa chỉ là loại phẫu thuật nhỏ, cùng lắm là một giờ đã có thể xong. Nhưng bệnh nhân này không có một xu trong người, không thể làm nội soi, chỉ có thể mở bụng.

Mổ ra, đi vào, tất cả đều là dịch mủ, ruột thừa ứ máu phù lên, dính vào cuối ổ bụng. Thuốc kháng sinh đắt tền không thể dùng, cho nên mủ ruột phải giúp anh ta hút sạch.

Kim Tại Trung suốt hai giờ mới hút sạch sẽ, công việc còn lại giao cho Trầm Xương Mân.

Phòng điều hành đã chỉ 10:00, đưa người bệnh về phòng, viết xong lời dặn của bác sĩ đã 11:00. Kim Tại Trung nhìn đồng hồ, ngẩng đầu nói với Trầm Xương Mân cậu đi ngủ trước đi.

Trầm Xương Mân rất muốn nói là ta không cần, thế nhưng lại ngáp một cái trước. Tối hô qua không ngủ được, mí mắt thực sự không mở nổi. Cậu đứng dậy, đi về phía phòng nghỉ, nghĩ lại nói với Kim Tại Trung, sư huynh một lát nữa thì gọi ta.

Kim Tại Trung ừ một tiếng, sau đó lại cúi đầu viết nốt hồ sơ của mình.

50.

Trầm Xương Mân ngủ một giấc sâu, lúc mở mắt nhìn cửa sổ hợp kim nhôm đã thấy lờ mờ sáng. Ngồi xuống nhìn đồng hồ, 5:30.

Đang định xoay người xuống giường, đọt nhiên lại phát hiện Kim Tại Trung không biết từ khi nào thì vào, và đã nằm ngủ trên giường. Hắn nằm nghiêng, lộ ra một nửa khuôn mặt.

Trầm Xương Mân từ trên cao nhìn chằm chằm một lúc, phát hiện ánh mắt cậu đang hướng đến cái mũi xinh đẹp.

Cậu không muốn đánh thức hắn, nhẹ nhàng nằm lại. Mới vừa nằm xuống, chợt nghe bên dưới có một tiếng ngái ngủ hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Trầm Xương Mân thực sự không ngờ hắn đã dậy, vẫn duy trì tư thế nằm bình tĩnh trả lời: "5:30."

Kim Tại Trung ngô một tiếng, nói với giọng rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ.

Trầm Xương Mân nghĩ rằng hắn đã ngủ lại, đột nhiên hắn nói chuyện --

"Như thế nào lại nghĩ đến hai con hổ?"

Trầm Xương Mân sợ run người một lúc lâu, sau đó thành thật mà trả lời: "Ngày xưa học tiểu học, mỗi lần lớp biểu diện văn nghệ tôi đều hát bài này. Ngoại trừ bài này ra, tôi không nhớ được bài hát thiếu nhi nào cả......."

Kim Tại Trung không nói gì, Trầm Xương Mân đoán là hắn đang bực mình. Sau đó trở mình một cái, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, ta không biết phòng bên cạnh là anh cùng...... bằng hữu."

Kim Tại Trung trong đầu lơ đãng nghĩ thầm, cái kia sao tính là bằng hữu? Hắn ngay cả tên người kia cũng không nhớ rõ.

Trầm Xương Mân đưa tay gối sau đầu, nhìn ngoài cửa sô ngày cành sáng, im lặng một lúc, bỗng nhiên nói: "Thực ra tôi cũng vậy. Cho nên tôi cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài."

Cậu không biết vì sao lại phải nói lý do cho Kim Tại Trung. Cậu nghĩ cần một cái bình, đem bí mật của mình nói ra, muốn tâm sự, sau đó đem tất cả chôn xuống.

"...... Tôi thích một người đàn ông, là thẳng. Tôi thích anh ta từ năm 13 tuổi, ngày hôm qua anh ấy dẫn bạn gái của mình từ Hoa Kỳ đã quay trở lại. " Trầm Xương Mân cảm thấy ánh mắt đã khô, cậu cọ xát mắt của mình. Một lúc sau, cậu có vẻ giống như nói chuyện với chính mình. "Tôi hiểu rằng tôi đã nhấn mạnh trên không có gì, nhưng khi 'thích' điều này trở nên giống như ăn, ngủ, hô hấp bình thường, tôi không thể dừng lại. "

Kim Tại Trung vẫn im lặng không nói. Sau một thời giandài, đứng dậy rời khỏi giường, đứng ở đối diện Trầm Xương Mân nhìn thẳng vào mắtcậu nói: "Không cần phải cùng nam thẳng dây dưa. 'Thích' bây giờ cũng có thể đổiđối tượng." Khom lưng xuống, nhìn thật kỹ mặt cậu "Cậu có muốn hay không thửthích tôi?"m XƵ&

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro