Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giang Nam sông nước hữu tình. Nước sông trong vắt, gió dìu dịu mang chút hơi thở của cỏ cây thiên nhiên. Diệp Hàn nửa người dựa ghế, lười biếng cho từng miếng bánh vào miệng. Mắt phượng cong cong, thần tình biếng nhác đầy thỏa mãn như mèo nằm ngửa phơi nắng sáng sớm. Nếu không phải đang ở trong gian phòng, phỏng chừng chọc không ít ánh mắt kinh diễm nhìn lại.

Hiện tại hắn đang theo chân vị ân nhân kia đi thuyền về phương Nam, địa điểm cụ thể hắn cũng không đặc biệt rõ ràng. Dù gì quanh năm suốt tháng trong núi, chuyện nhân gian hắn cũng không rành lắm, chứ nói gì Phù Thương rộng lớn không biết bao nhiêu địa danh. Ngày ngày phơi nắng, bắt cá ngắm hoa, tiền muốn có thì dùng chút phép nhỏ chuyển từ túi người khác sang túi hắn. Cuộc sống tự tại phải nói là thỏa nguyện vọng kiếp trước của một trạch nam. Điều tiếc nuối duy nhất là vẫn chưa kịp báo đáp ân dưỡng dục của cha mẹ...

Trải qua nhiều ngày, hắn cũng hiểu được một chút tình huống hiện tại. Minh tinh màn bạc hôm trước là Tam hoàng tử Ngôn Hy, tự là Vân Dương. Công tử bạch y ôn nhuận như ngọc chính là Dận Tinh Kỳ, Tĩnh Chi là tự, tên cũng như người. A Âm là nhũ danh của Thập Nhất công chúa đương triều Ngôn Tiểu Anh, cũng là tiểu công chúa được sủng ái nhất của Hoàng đế bệ hạ. Năm 13 tuổi bỗng dưng ngủ một giấc không tỉnh lại. Ngự y vô pháp lý giải, bao nhiêu danh y trong thiên hạ cũng đều lắc đầu bó tay. Một ngày có một lão tăng điên điên khùng khùng đi ngang sau khi xem qua phán rằng: 3 hồn 7 phách không đầy đủ, mệnh số thiếu hụt, trong vòng 5 năm nếu không tìm lại được thì vô phương cứu chữa. Vị này ăn uống no say suốt đêm, sáng hôm sau khi nô tỳ mở cửa đã hư không tiêu thất không thấy bóng dáng. Hoàng đế tin không nghi ngờ, lao tâm khổ tứ không quản ngàn dặm mang theo công chúa đi lên phương Bắc núi Ngạn Hồi cầu trụ trì Huyền Ni ở miếu Quan Âm. Cảm động vì tấm lòng thành của người làm cha, Huyền Ni đồng ý giúp tu bổ hồn phách của công chúa nếu tìm lại được. Tam hoàng tử Ngôn Hy thân với Ngôn Tiểu Anh nhất đã hứa nhất định sẽ tìm lại được đầy đủ hồn phách của nàng trước thời hạn, sau đó một mình mang theo tín vật đi tìm bạn thân là Dận Tinh Kỳ. Sau đó thì có chuyến xuôi Giang Nam ngày hôm nay.

Sau cuộc gặp mặt ở lương đình tối đó, Diệp Hàn liền lặng lẽ đi theo vị ân nhân này. Lên thuyền lại cố ý chọn gian ở cách vách. Hắn vốn là hồ, năm giác quan linh mẫn dị thường, một chút âm thanh cũng không qua khỏi tai hắn, theo đuôi lại là chuyện càng dễ dàng hơn. Cơ hội rất nhiều, hắn không tin không tìm được lý do tiếp cận người kia.

Người ta thường nói mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Có thể ông trời cũng cho rằng hắn nên sớm ngày trả ân quay về làm hồ tiêu dao nên vào tối ngày thứ năm, trăng sáng trời quang nhưng chiếu xuống sông lại nhuộm màu đỏ của máu.

Nửa đêm mùi khói nồng nặc làm mắt hắn nhíu lại. Diệp Hàn rất tức giận, đang êm đang lành lại có người sát phong cảnh phá hỏng giấc mộng đẹp của hắn. Tiếng đao kiếm, tiếng thét cứu mạng, lửa cháy rực cả vùng trời. Loáng thoáng phía xa là thân ảnh linh hoạt của Dận Tinh Kỳ và Ngôn Hy đang triền đầu với vài tên áo đen che mặt. Mùi máu tanh khắp nơi, trên sàn toàn vết kiếm và xác người khiến đôi mày càng thêm nhíu chặt. Diệp Hàn nhanh chóng miệng Nam mô a di đà phật rồi chuyển hết tiền qua hầu bao của hắn, làm chưa xong đã nghe hai tiếng bùm. Lửa càng lúc càng lớn. Nhìn đất liền phía xa và hướng hai người Dận Tinh Kỳ bơi qua, hắn chợt nở nụ cười. Cuối cùng cũng tới lượt ca ca ra sân rồi. Nếu không là lúc này thì uống công ca coi không biết bao nhiêu bộ drama.

Dận Tinh Kỳ cả người ướt nhẹp hướng lên bờ, đôi mắt ôn nhu như nước giờ pha chút lạnh lùng. Không ngờ lần này mới đi không bao lâu đã gặp chuyện như vậy. Nhìn lướt qua cái la bàn và mặt dây chuyền trên tay, hắn thở phào. May mắn là đều hoàn hảo không sai, nếu có gì xảy ra sợ là cả nhà hắn phải chôn cùng A Âm rồi.

Ngôn Hy cũng không tốt đẹp được hơn là bao. Cả người ướt sũng bê bết vết máu, muốn bấy nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu, răng nghiến ken két thiếu điều mở miệng hướng trời chửi tục. Hắn là hoàng tử, tất nhiên ngày thường cũng trải qua minh tranh ám đấu chỉ là bộ dạng chưa từng tệ hại như vậy, nếu để người thấy thì mặt mũi cũng chẳng còn. Dù gì cũng là con cháu hoàng tộc, tư tưởng thể diện cũng ăn sâu vào máu, hắn quả thật cũng khá để ý tới bộ dạng của mình lúc này.

Dận Tinh Kỳ lên bờ chưa bao lâu, mày lần thứ hai nhíu chặt lại. Hắn nhìn thoáng qua Ngôn Hy vẻ mặt âm trầm rồi nhìn người nào đó đang hôn mê bất tỉnh, bộ dạng thảm hại cùng với họ không khác là bao. Nhìn thoáng có vẻ bị thương rất nặng nhưng vẫn còn hô hấp thuyết minh rằng hắn còn sống.

"Chúng ta kiếm chỗ nào đó tạm nghỉ một lát, đợi sáng rồi tìm cách."

***

Dận Tinh Kỳ ba người vừa tiến vào miếu hoang không lâu thì trời ầm ầm đổ mưa. Thời tiết thất thường thế này cũng không thường xuyên, không ngờ vừa khéo lại rơi xuống đầu bọn họ.

Ánh lửa bập bùng. Ngôn Hy không có thói quen tiếp xúc với người khác nên vẫn là Dận Tinh Kỳ xem xét vết thương cho người lạ mặt còn Tam hoàng tử lấy quần áo sạch đem đi hong khô. Lúc trước trời tối không nhìn rõ lắm, nay nhìn kĩ diện mạo người này quả thật có chút giật mình. Mi dài, mũi cao, làn da trắng muốt mịn màng như lụa trông có vẻ nhợt nhạt vì mất máu, môi mỏng hơi tái đặc biệt là nốt ruồi đỏ ngay khóe mắt trong đêm tối vừa nổi bật vừa trông diễm lệ vô cùng. Ngôn Hy cũng không khách khí nhìn kĩ mấy lần. Phụ hoàng và mẫu hậu đều có diện mạo vô cùng xuất sắc nên con cháu hoàng gia đều thừa hưởng nét đẹp di truyền của dòng họ. Tất nhiên đi đâu cũng khiến người khác phải ngước nhìn. Ngược lại người này lớn lên bộ dạng cũng thật không tệ, khác với vẻ anh tuấn anh khí của hắn, người này có nét diễm lệ yêu dị khó quên là đời này người đầu tiên hắn thấy được.

Nằm trong góc nghe hai người này nói chuyện, Diệp Hàn thầm đắc ý trong lòng. Hôm nay diễn quả thật quá chuẩn, ngay cả hắn cũng tự thấy phục chính mình. Nếu đặt ở hiện đại phỏng chừng cũng được gọi là hoàn thành xuất sắc vai diễn đi. Theo lý thuyết thân mang trọng thương, người lại dính nước thường nửa đêm đều phải lên cơn sốt mê man. Nếu đã muốn tròn vai, tự nhiên phải làm cho thật tự nhiên. Hai người này đều không phải người dễ gạt, ngộ nhỡ phát hiện ra điều gì thì phiền phức lớn.

Diệp Hàn cứ thế thuận lý thành chương, nửa đêm lên cơn sốt, mê sảng rồi thuận tiện ngủ nướng hai ngày, đến khi bụng bắt đầu có dấu hiệu không chịu nổi mới giả vờ miễn cưỡng mở mắt. Do nhắm mắt hơi lâu nên khi gặp ánh sáng cũng có chút không chịu được. Nghe mùi đồ ăn ngoài sân, dựa theo kịch bản hắn yếu ớt chống tay ngồi dậy, một bộ mới bệnh không dậy nổi lười biếng dựa cửa nhìn ra phía ngoài.

Dận Tinh Kỳ là người tập võ, nghe hơi tiếng đã biết là hắn tỉnh dậy, cười cười chỉ ngón tay ở phía đối diện. Người này khi mở mắt càng thêm yêu dị. Hắn vốn không để ý diện mạo bên ngoài thế nào, cũng chưa bao giờ đặt nặng vấn đề này nhưng cũng không kìm được lại nhìn vài lần.

"Đã đỡ hơn chút nào chưa?" Hắn cười cười, giọng cũng như người nhẹ nhàng dễ chịu vô cùng.

Diệp Hàn đang cắn nửa con thỏ, gật gật đầu cũng cười đáp lời:

"Đỡ hơn nhiều rồi. Đa tạ sư huynh đã cứu mạng." Ăn thêm mấy miếng lại nói: "Chẳng hay ta có làm lỡ việc của sư huynh chăng?"

Hắn lắc đầu: "Cũng không gấp. Ngươi không cần bận tâm. Ta tên Mộ Kỳ. Còn một người đi chung với ta tên là Mộ Hy. Ngươi ngày đó cũng ở trên thuyền nên bị thương sao?"

"Ta tên là Diệp Hàn. Ngày đó đúng là gặp chuyện không may trên thuyền. Cũng may là nhờ có sư huynh cứu giúp."

"Ngươi có thể gọi ta là A Kỳ. Nhìn ngươi cũng không nhỏ hơn ta bao nhiêu."

Diệp Hàn tranh thủ ăn hết nửa con thỏ, thỏa mãn liếm môi rồi bắt đầu kế hoạch:

"A Kỳ, ta tứ cố vô thân. Ngày đó nhờ có ngươi cứu giúp nên mới có thể sống sót. Nếu ngươi không ngại, ta có thể đi theo ngươi một thời gian để báo ân. Ngươi yên tâm. Trừ bỏ có chút lười, thích phơi nắng, ham ăn và thích ngủ, ta việc gì cũng làm được."

Dận Tinh Kỳ hơi nhướn mày, lúm đồng tiền ẩn hiện chút ý cười:

"Tứ cố vô thân?"

"Là không cha không mẹ. Lang bạt đầu đường. Khổ không kể xiết. Có những ngày phải trộm cắp khắp nơi. Ngươi xem. Ta ngày ngày bụng không đủ no, cả người gầy tong. Ngay cả kẹo hồ lô cũng không có tiền mà mua." Nói rồi còn cố ý giả vờ sụt sùi, mắt tưởng niệm, ẩn ẩn có chút hơi nước đáng thương nhìn người trước mặt.

Ý cười trong mắt Dận Tinh Kỳ càng đậm:

"A Hàn, hình như đồ ngươi mặc hôm trước là vải Mặc Liên của Tây Vực."

"Mặc Liên? Tây Vực?" Diệp Hàn ngẩn người.

"2000 lượng một khối."

Diệp Hàn nghiêm túc gật đầu: "Là đồ trộm."

Dận Tinh Kỳ: "..."

Nghĩ nghĩ một hồi lại móc hầu bao căng phồng trong ngực ra: "Cái này cũng là đồ trộm."

Dận Tinh Kỳ: "..."

Còn tưởng Dận Tinh Kỳ chưa tin, hắn lại trịnh trọng nhắc lại một lần nữa: "Từ trên xuống dưới của ta, trừ gương mặt, còn lại đều là đồ trộm."

Dận Tinh Kỳ: "..."

Ngôn Hy mới từ ngoài vào: "..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro