Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì từ đây cách thôn trấn cũng không xa, đoàn ba người quyết định ghé mua chút lương thực, thuê hai con ngựa để đi cho tiện. Còn vì sao là hai con? Tất nhiên là còn thêm một con... lừa nữa.

Dận Tinh Kỳ và Ngôn Hy từ trên ngựa nhìn xuống, ánh mắt muốn có bao nhiêu quái dị liền có bấy nhiêu. Y phục màu đỏ vốn cũng không có nhiều người thích nhưng mặc lên người hắn lại toát ra thần thái hoàn toàn khác. Nốt ruồi yêu diễm, gương mặt yêu dị, y phục đỏ chói. Quả thật là có một phen hương vị không biết đưa tới bao nhiêu ánh mắt. Chỉ tiếc là hắn thế nhưng lại... cưỡi lừa.

"Ngươi... thật không nghĩ ngồi chung với ta hay A Kỳ sao?"

"Ta cảm thấy như vậy không thỏa đáng lắm."

Ngôn Hy khóe miệng giật giật, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:

"Vậy theo ý ngươi cưỡi lừa là thỏa đáng? Lại chậm như vậy biết khi nào mới tới nơi."

Diệp Hàn ngẩng đầu nghiêm túc gật đầu:

"Ta thấy rất thỏa đáng. Huống hồ ta nhẹ như vậy làm sao mà đi chậm được."

Mọi người: "..."

Nửa canh giờ sau diễn ra cảnh tượng khá kì quặc. Hai vị công tử bộ dáng tuấn tú cao phú soái uy vũ rất ra dáng nam nhân, cưỡi ngựa chạy thật nhanh. Phía sau là một người vận y phục đỏ thẩm đang nhởn nhơ thỏa mãn cưỡi lừa. Con lừa kia đi quả thật rất chậm, nhưng mỗi lần hai người phía trước ngoảnh lại đều thấy bóng đỏ theo cách phía sau 200m không đổi. Lần nào cũng vậy nên cuối cùng cũng không để ý nữa.

May mắn đường này vốn vắng vẻ không người. Nếu có người thấy con lừa đi một bước vượt trăm mét thể nào cũng hốt hoảng kêu to yêu quái.

***

Hoa Hà trấn nằm bên bờ sông Hoa Hà, là trấn nhỏ nằm ở phía Tây của Vân Quận, nổi tiếng với hoa xuyến chi trắng muốt nở quanh năm. Lúc mới nghe tên Diệp Hàn còn tưởng là cây đơn kim ở thế giới kia, đến khi nhìn thấy hóa ra lại không phải. Xuyến chi trắng muốt to cỡ bàn tay thiếu nữ, lá xanh nhỏ, cánh hoa tròn quấn vào nhau tựa như hoa hồng. Nhụy màu vàng nhỏ có mùi thơm thoang thoảng không biết tên, là biểu tượng tình yêu của Hoa Hà. Mỗi nhà ở đây đều có trồng xuyến chi, ong bướm khắp nơi đủ màu sắc phải nói là rực rỡ vô cùng. Chúng lại không sợ người. Nhìn những cánh bướm đủ màu trên vai, trên tay, nói thật Diệp Hàn chỉ muốn biến lại thành hồ ly đi chơi đuổi bắt. Mà đáng tiếc nếu giờ biến mất thì không biết giải thích thế nào cho hợp lý.

Dận Tinh Kỳ với Ngôn Hy trên đường cũng không có nói rõ ràng với hắn. Đại loại chỉ bảo lần này đi xa có nhiệm vụ trong người rồi kể vắn tắt, lược bỏ mất bối cảnh và thân phận bản thân rồi hỏi hắn có tin vào thần linh ma quỷ không. Diệp Hàn cười cười gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

"Để báo đáp ân cứu mạng, ta tình nguyện đi theo hai người các ngươi cho đến khi hoàn thành công việc. Yên tâm. Ta là bảo tiêu rất giỏi đó. Cái gì ta cũng làm được."

Ngôn Hy cười không cho là phải:

"Cái gì cũng làm được? Ví dụ?"

"Phân biệt thành phần nguyên liệu nấu ăn." Nói xong giơ tay đếm đếm sợ không đủ: "Bắt cá. Câu cá. Nướng thịt. Bắt bướm. Phân biệt mùi hương. Xem khí tượng biết trời nắng. Trộm tiền. Trộm rượu. Trộm thịt. Trộm quần áo. Chỉ cần là đồ vật ta đều trộm được." Hắn cười đến vui vẻ cong hết cả mắt.

Dận Tinh Kỳ: "..."

Ngôn Hy: "..."

***

Ngôn Hy nhìn la bàn trong tay, đại để xác định được có một hồn phách của A Âm ở nơi này. Cao tăng có nói qua, người mang hồn phách của công chúa tướng mạo có thể giống một, hai phần. Vì hồn phách trộn lẫn với người khác nên nếu bị tách ra người kia tuổi thọ sẽ bị rút ngắn, có thể lâm vào hôn mê hoặc thanh tỉnh sẽ có vấn đề về đầu óc. Số mệnh con người là thứ huyền ảo khó đoán trước, một khi mệnh căn bị tách ra không biết được sẽ phát triển theo chiều hướng nào. Tính ra sâu xa hồn phách công chúa thiếu hụt là trời sinh, không phải do người. Người bị lẫn hồn phách cũng là vô ý tiếp thu, không ai nợ ai. Nay vì để thanh tỉnh một người mà đoạt lại từ tay người khác đã vô tình phá vỡ quy luật tự nhiên, nhân quả ắt kết sâu. Mỗi người tham gia đều hứng chịu một phần nhân quả này. Huyền Ni trụ trì trước kia nợ Tiên đế một mạng nên mới đồng ý trả hết ở kiếp này để siêu thoát cực lạc chứ không đơn giản chỉ là vì cảm động tấm lòng của bệ hạ. Bệ hạ cũng tỏ vẻ nguyện ý tiếp thụ hậu quả, Ngôn Hy và Dận Tinh Kỳ cũng cùng một dạng. Diệp Hàn nghe xong không suy nghĩ cũng gật đầu. Hơn ai hết hắn là người rõ nhân quả có ảnh hưởng như thế nào nhất, hắn nợ Dận Tinh Kỳ một mạng trong một kiếp luân hồi, qua bao nhiêu lần hắn trở lại làm người, đến nay vẫn còn vướng phải vòng nhân quả này. Nay gánh thêm một phần cũng không sao, dù gì hắn cũng không ngại.

Sư phụ Đạo Nhất từng nói nhân quả không đơn giản chỉ là mối quan hệ trực tiếp giữa người gieo và người kết, nó còn ảnh hưởng lên số mệnh trong các đời luân hồi. Vào thời điểm nguy cấp có thể thúc đẩy số phận một người. Ví dụ: ngươi đời trước ngẫu nhiên cứu một sinh linh, đời này có thể không có gì đặc biệt. Nhưng một kiếp nào đó số mệnh có thể được gia tăng, làm chệch quỹ hướng ban đầu dẫn đến một kết cục khác. Chuyện này Diệp Hàn là người hiện đại nên có thể hiểu theo thuyết trao đổi tương đương, lấy một đổi một, là quy luật tất yếu của tự nhiên. Quy luật này nằm trong thiên đạo, là một phần của thiên đạo nên mới nói số mệnh là thứ khó có thể nắm bắt vì nó có thể biến đổi, cũng có thể không biến đổi, muốn đoán trước lại càng không thể đoán trước. Âu đó cũng là điều thú vị của đời người.

***

Ngu Tử Lan vốn là cô nhi, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ sống với bà ngoại, trước là phụ bếp và tiểu nhị chạy bàn cho một tửu lâu nhỏ trong trấn. Ngũ quan thanh tú, cũng có vài phần tư sắc. Duyên phận run rủi gặp gỡ và nảy sinh tình cảm với một thư sinh tên Đông Lâm, từ đó vĩnh kết đồng tâm, một lòng sớm tối không lìa. Thư sinh vốn không phải người ở đây. Nghe nói trước kia là tú tài, xuất thân nho gia, cũng thi đỗ công danh nhưng gia đình gặp nạn không may dẫn đến tha hương nơi đất khách. Cuối cùng trôi dạt đến đây một thân một mình, làm thầy đồ dạy chữ cho tụi nhỏ. Tính tình nho nhã, lễ độ, gương mặt ưa nhìn mang chút thư sinh nên được nhiều thiếu nữ mến mộ, vốn là thiếp có tình chàng hữu ý với Tử Lan nhưng không biết có chuyện gì đột nhiên một ngày kết hôn với tiểu thư Tri huyện Lâm Nhã Nhi. Từ đó cũng không còn ai thấy Ngu Tử Lan nữa.

Dận Tinh Kỳ, Ngôn Hy, Diệp Hàn ba người ngồi trong phòng, sắc mặt đều có chút nặng nề. Mất khoảng thời gian điều tra rốt cuộc cũng có tin tức, tất nhiên có chút không tránh khỏi việc liên hệ với quan phủ. Trong kho tư liệu cũng tìm được không ít chân dung nhưng vô dụng. Cuối cùng đành dùng hạ sách dán chân dung của công chúa trong bảng thông báo. Ảnh là do một tay Dận Tinh Kỳ vẽ, bút pháp độc đáo, truyền thần giống y như thật. Lần đầu Diệp Hàn nhìn cũng phải tặc lưỡi không thôi. Quả thật người với người luôn có sự khác biệt.

Cuối cùng gần nửa tháng mệt mỏi, cũng có người cầm bảng thông báo lên báo quan. Người này là một người bán thịt ở cuối trấn, có quan hệ khá tốt với Ngu Tử Lan. Vì thời gian cũng đã qua mấy năm, lúc nhìn thì thấy có vẻ giống một người nhưng không nhớ nổi là ai, sau nhớ ra thì cấp tốc lên nha phủ. Dù gì tiền thưởng quả thật cũng không nhỏ.

Theo lời người kia, Ngu Tử Lan với A Âm có ba phần tương tự. Giống nhất là cặp mắt, còn lại thì đều không giống. Hắn lúc đầu có vẻ chần chờ vì sợ nhỡ nói sai sẽ liên lụy tới cả nhà, may mà đại nhân không truy cứu, hắn lãnh tiền rồi nhanh chân trở về.

Tình hình có tiến triển vui mừng không được bao lâu đã thấy khó khăn ập tới. Ngu Tử Lan từ ba năm trước đã mất tích, giờ không biết ở đâu, lật lại hồ sơ cũ thì vụ án đã bị bỏ xó, không có đầu mối. Thư sinh tên Đông Lâm kia giờ đang hạnh phúc với phu nhân, lại có hai người con, đứa lớn cũng sắp được ba tuổi. Gia đình êm ấm, cũng không thấy nạp thêm thiếp thất. Qủa thật là mọi đường đều kín.

Diệp Hàn suy qua tính lại vẫn ẩn ẩn có cảm giác phải tra từ tên Đông Lâm kia, ít nhất cũng phải gặp được mặt xem xét thế nào. Nếu không được cũng phải dạo một vòng phủ Tri huyện, không chừng có đầu mối gì quan trọng. Làm ngoài sáng không được thì lén lút trong tối. Đối với hắn thì quả thật dễ như trở bàn tay thôi.

Dận Tinh Kỳ cũng có suy nghĩ giống vậy. Nghe nói sắp tới là sinh thần thứ bốn mươi của Tri huyện đại nhân, sẵn dịp có thể đi theo huyện lệnh trấn xem xét một chút. Tối cũng có thể thừa dịp bận rộn làm đạo tặc. Đối với việc này, Ngôn Kỳ cũng không có ý kiến. Diệp Hàn thì càng vui sướng khi được làm đạo tặc, sẵn tiện thứ gì đẹp mắt cũng có thể trộm một phen.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro