Chương 10: Lại nghèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng tối tăm và chật hẹp, người đàn ông đứng ở cửa chỉ nhìn vào, sau đó che lại miệng, mũi.

Diện tích bên trong thật sự rất nhỏ, nhìn qua là đã thấy hết mọi thứ trong phòng. Trong phòng không có một bóng người. Chủ nhà xoa tay, cười mỉa nói: “Vừa nãy người còn ở trong đó…”

Trong phòng cũng không bẩn hay bừa bộn. Chỉ là ánh sáng quá kém, căn phòng quá cũ, khiến cho ai nhìn qua cũng sẽ theo bản năng cảm thấy nó “dơ”.

Người đàn ông ăn mặc tinh xảo vẫn chỉ đứng ở cửa. Sau khi xác định trong phòng không có nơi nào để trốn, hắn liền xoay người rời đi. Chủ nhà vội theo sau, mặt dày đòi thù lao.

Người đàn ông không che giấu sự khinh thường đối với những người như tên chủ nhà này, cho một số tiền rồi đuổi đi.

Coi thường tên nhóc đó rồi. Phản ứng cũng còn nhanh.

Nhưng dù có trốn đến đâu, hai tháng sau sẽ là khai giảng, hắn không thể không xuất hiện.

-

Giọt nước lạnh lẽo chảy dọc xuống cằm. Thiếu niên trong gương ngẩng đầu, cẩn thận nhìn kỹ gương mặt trong gương.

Gương mặt trong gương vẫn còn đôi chút trẻ con, cơ thể lại đang suy yếu, nên sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.

Gương mặt này thật sự rất giống Vân Thời năm 18 tuổi.

Nhưng hiển nhiên, những chuyện mà người này trải qua lại không giống cậu.

Nâng tay lên, Vân Thời có thể rõ ràng nhìn thấy những vết chai sạn trên bàn tay. Đôi tay này hoàn toàn không tinh tế, có chút thô ráp. Đoán chừng, từ nhỏ nguyên chủ đã dựa vào kỹ thuật sửa chữa máy móc để sống.

Đồ vật mà Vân Thời có thể đem theo trong căn phòng cũ nát đó không nhiều lắm. Ngoài người máy quản gia và mũ trò chơi đã quá cũ ra, thì còn có một thẻ chip second-hand về học tập máy móc. Thẻ chip được cất trong hộp một cách rất trân quý. Có lẽ nguyên chủ là một cô nhi tự lập cánh sinh. Tuy nghèo khó nhưng không đói khát.

Vì sao lại có người muốn giết một đứa trẻ như vậy?

Cậu ta đã gây thù với ai? Hay là một khả năng khác? Với lại, cậu ta có được túi dịch dinh dưỡng chết người đó từ ai?

Vân Thời cố gắng nhớ lại, nhưng đoạn ký ức đó lại trống rỗng. Hay nói cách khác là, trừ bỏ ký ức khi nguyên chủ ở trong căn phòng cũ nát đó, những quá khứ còn lại, cậu đều không biết. Không biết các mối quan hệ của nguyên chủ, cũng không biết quá khứ của nguyên chủ.

Thật sự không nhớ được. Vân Thời đơn giản cũng không nghĩ nhiều, cậu lau khô vệt nước trên mặt, đi ra toilet.

Chỗ ở mới cách trạm thu hồi một đoạn rất xa. Tuy trung gian còn phải tốn 50 tinh tệ làm lộ phí, nhưng Vân Thời vẫn rất hài lòng.

Chỗ ở mới rất sạch sẽ, ánh sáng thoáng đãng. Diện tích trong phòng không lớn, nhưng cũng không có vẻ chật hẹp như phòng cũ. Quan trọng nhất là, đối diện dãy nhà ở là một khu trường học. Cách hai con phố còn có một chỗ tương tự đồn công an.

Điều này khiến Vân Thời yên tâm không ít.

Chỉ có điều, tiền mới kiếm được chưa cầm nóng tay, đã bị cậu dùng hết sạch sẽ.

Tiền thuê một tháng là 1600. Trong phòng ngoại trừ các dụng cụ thiết yếu ra, thì đều không có gì cả. Còn thừa chút tiền, Vân Thời chỉ đủ mua giường và chăn, đệm. Không ngờ cậu lại quay về tình cảnh không mua nổi một túi dịch dinh dưỡng giá 10 tinh tệ.

Bận rộn cả buổi sáng, thời gian bốn tiếng mà Vân Thời đã hứa hẹn với mấy bang hội lớn chỉ còn nửa tiếng đồng hồ.

Vân Thời lại đăng nhập vào game.

Lúc online thì cậu đang ở phụ cận thôn. Nhiệm vụ [ Thảo Phạt Hùng Đảo ] biểu hiện đã có thể giao nộp.

Lúc này, trong kênh bạn bè gửi đến lời mời lập đội, là Anh Đào Có Vị Gì.

Vân Thời chọn đồng ý, tiến vào đội của Anh Đào.

Trong đội, Anh Đào đã gửi một cái meme 'chậm rãi quỳ xuống'. Cậu ta ngàn vạn không ngờ, bản thân chỉ offline đi ngủ mấy tiếng thôi, vị Phong ca này đã làm ra chuyện lớn như vậy.

So sánh với vượt qua phó bản một mình, vụ Phong ca uy hiếp NPC hay mở tình tiết che giấu gì đó, đều chỉ là chuyện nhỏ.

Trang official đã sôi trào luôn rồi. Bởi vì không chỉ server của bọn họ, Vân Đạm Phong Lưu còn là người chơi duy nhất trong toàn bộ server, một mình vượt được phó bản 'Hùng Đảo'. Vô số người suy đoán Vân Đạm Phong Lưu rốt cuộc là ai. Có khi nào là tuyển thủ chuyên nghiệp hay không.

Không hề nghi ngờ, Vân Đạm Phong Lưu đã trở nên khá nổi tiếng trong tập thể người chơi "Sinh Tức".

Cho nên ngay khi thấy đối phương vừa online, Anh Đào lập tức gửi lời mời lập đội. Thứ nhất là muốn ké fame, thứ hai là thật sự tò mò cậu ta đã một mình vượt ải như thế nào.

“Phong ca, có thể dẫn tôi đi đánh phó bản một lát không?”

Vân Thời nói: “Được, một lần 80 vàng hoặc tinh tệ.”

Tính toán một chút cũng biết giá này cũng rất hợp lý. Nhưng thứ mà Anh Đào muốn lại càng nhiều, vì thế thương lượng với Vân Thời: “Ờm, Phong ca, tôi có thể phát trực tiếp không? Phí lên sân khấu... 1000 tinh tệ, được không?”

Anh Đào không phải newbie, cậu ta biết video thảo phạt đầu tiên có thể công khai. Người chơi sẽ có quyền cho xem miễn phí hoặc thu phí. Hiện tại mới mở server, các server khác cũng đã có vài người vượt ải thành công. Nhưng dù sao vẫn chậm hơn server bọn họ vài tiếng. Với lại, cách vượt ải một mình của Vân Đạm Phong Lưu cũng có thể hấp dẫn số đông người chơi nhất định. Nếu phát trực tiếp thì độ HOT sẽ không nhỏ.

Đương nhiên, cậu ta cũng có thể trộm phát trực tiếp, không nói cho Vân Đạm Phong Lưu. Nhưng làm như vậy cũng có chút không hay, còn sẽ gây thù. Một người mới mở server đã liên tiếp đứng đầu, nếu gây thù thì kiểu gì cũng không tốt.

1000 tinh tệ, phát trực tiếp cũng tương đương với công khai phương pháp. Nói như vậy, kế tiếp sẽ có khả năng phải giảm bớt phí xem video thảo phạt đầu tiên, nhưng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến việc dẫn người đánh phó bản. Người chịu bao đội đều muốn đỡ tốn công nạp tiền.

Dù sao cũng chỉ là phó bản Lv. 15. Khi lên Lv. 20, người chơi sẽ có thể đi Chủ Thành, cũng sẽ có phó bản mới. Nếu tính về lâu dài, 1000 có lẽ hơi lỗ. Nhưng thực tế cũng chỉ có thể bán theo cách đó được một, hai ngày. Sau một, hai ngày, mọi người đều sẽ lên Lv. 20, có đánh phó bản 'Hùng Đảo' hay không cũng chẳng sao. Huống chi, Vân Thời thiếu tiền, rất thiếu tiền.

Sau khi suy nghĩ, Vân Thời gật đầu: “Được. Nhưng phải đợi nửa tiếng, tôi đã hứa hẹn với mấy bang hội là sau bốn tiếng.”

Chỉ là thời gian ngắn mà thôi, tất nhiên Anh Đào không sao cả. Lúc này có người xin vào đội. Anh Đào là đội trưởng, hỏi Vân Thời một câu: “Có người xin vào đội, Vụ Lí Khán Hoa và Tinh Thần Kỵ Sĩ, bạn của Phong ca à?”

Vân Thời: “Xem như là vậy.”

Anh Đào cho hai người đó vào đội.

[ Tinh Thần Kỵ Sĩ ]: Hi! Đại lão, lại gặp nhau rồi!

[ Vụ Lí Khán Hoa ]: Đang ở đâu vậy?

[ Vân Đạm Phong Lưu ]: Ở phụ cận thôn, chuẩn bị đi nộp nhiệm vị phó bản.

[ Tinh Thần Kỵ Sĩ ]: Bọn tôi cũng chưa nộp, đại lão đi cùng nhau nha!

[ Anh Đào Cái Gì Vị ]: Tôi cũng đi nữa!

Kết quả là, ba phút sau, bốn người đều ở cửa thôn.

Một đội người đi vào trong thôn. NPC giao nhận nhiệm vụ thảo phạt phó bản quái gấu là trưởng thôn. Nói là trưởng thôn, kỳ thật là một người đàn ông trung niên. Trước khi hiểm hoạ ập đến, có vẻ như người đàn ông trung niên này còn là giám đốc của xí nghiệp nào đó.

Bởi vì có năng lực tổ chức và lãnh đạo, những người sống sót trên đảo Song Tử đảo đều do cựu giám đốc này đảm nhiệm dẫn đầu.

Bốn người rất mau đã tìm thấy trưởng thôn ở trong thôn. Trưởng thôn khi nghe nói đám Vân Thời tới nộp nhiệm vụ Hùng Đảo, trong nháy mắt, vẻ mặt có chút quái dị. Cũng chỉ trong một chớp mắt đó thôi, ông ta rất nhanh đã trở lại như bình thường, mặt lộ vẻ tán thưởng: “Các vị quả nhiên có năng lực không tầm thường, không giống những người thường không có dị năng như bọn tôi. Bầy gấu biến dị đó đã không còn nữa, sau này bọn tôi cũng yên tâm. Vất vả rồi, chi bằng cùng nhau đến nhà tôi, tôi mời các vị bữa cơm.”

Tinh Thần Kỵ Sĩ, cũng chính là Khương Thư vui tươi hớn hở nói: “NPC còn mời cơm nữa, nghe như mời bữa tiệc lớn ấy!”

Trong đội chỉ có Anh Đào chưa đánh phó bản, nên không nằm trong danh sách được mời. Nhưng đi theo nhìn cũng không sao. Cậu ta cũng rất chờ mong giống Khương Thư.

Hương vị trái cây, rau dưa trong "Sinh Tức" gần như không khác với hiện thực. Đã vậy còn có cơ hội ăn những món đã được nấu nướng tinh xảo. Trong hiện thực, mấy món như vậy món nào cũng phải cả chục nghìn tinh tệ! Tuy không có cảm giác no bụng, nhưng có thể nếm thử hương vị cũng rất lời!

Vân Thời đi ở cuối đội, nhìn chăm chú vào bóng lưng của NPC phía trước.

Cậu không nhìn lầm. Vẻ mặt của NPC lúc giao nộp nhiệm vụ khi nãy, giống hệt tên chủ nhà lúc mở cửa ra nhìn thấy cậu sáng nay.

Vẻ mặt đó là, sự kinh ngạc khi nhìn thấy người rõ ràng nên chết lại không chết.

Vân Thời không khỏi nhớ lại mấy bộ xương trong hang động của Gấu Mẹ ở phó bản gấu biến dị. Một nhiệm vụ phó bản bình thường, lại dường như ẩn giấu một chân tướng không người biết.

Bạc Hòa không chú ý NPC, nhưng lại thỉnh thoảng lại nhìn Vân Thời đang trầm tư.

Nhà của trưởng thôn không xa, đi một lát là tới.

Về đến nhà, vợ của trưởng thôn nhanh chóng bày đầy bàn những món ăn vô cùng phong phú. Các món ngon được nấu nướng rất tỉ mỉ. Mùi hương của chúng mê hoặc hết những người đang đứng bên bàn ăn.

Sau khi được trưởng thôn mời dùng bữa, Khương Thư lập tức ngồi xuống ăn. Nhìn vẻ mặt hưởng thụ đó, nó khiến Anh Đào thèm chịu không nổi. Cũng hết cách, cậu ta vẫn chưa vượt được phó bản, nên lúc này không thể ăn, chỉ có thể nhìn.

Vân Thời và Bạc Hòa vẫn không động đũa.

Trưởng thôn nhìn Vân Thời, Vân Thời suy nghĩ, nói: “Hiện tại tôi vẫn chưa đói, không biết có thể gói lại đem đi hay không?”

Trưởng thôn cười nói: “Đương nhiên có thể!”

Sau đó Vân Thời liền nhận được một phần món ngon phẩm chất tím.

[ Bữa Tiệc Lớn Thơm Ngon]: Bốn món ăn, một bát canh, chúng sẽ khiến vị giác của bạn điên cuồng nhảy múa! ( Trong vòng 1 tiếng đồng hồ, tăng 100 ATK; Tỷ lệ bạo kích tăng 100%; Sát thương bạo kích tăng 100% )

Thật sự rất thơm, cũng là món ngon mà Vân Thời chưa từng được thưởng thức sau khi đến thế giới này. Nhưng cậu không ăn.

Bạc Hòa cũng làm theo Vân Thời, đóng gói đồ ăn. Đợi đứa em họ hưởng thụ xong, bốn người rời khỏi nhà của trưởng thôn.

Trong đội, Anh Đào có ý định mua lại phần tiệc lớn của Vân Thời. Khương Thư cũng hô to là chưa ăn đủ, bảo anh họ nhường phần của hắn cho cậu ta.

Vốn dĩ chỉ là nói vậy thôi, nào ngờ Bạc Hòa thật sự là giao dịch với Khương Thư.

Khương Thư cầm bữa tiệc lớn mới nhận được, kinh hỉ pha lẫn không thể tin nói: “Anh họ, anh thật sự cho em ăn hả?”

Bạc Hòa sờ đầu cún của đứa em: “Muốn ăn thì ăn đi.”

Khương Thư cảm động không thôi: “Anh! Anh đúng là anh trai em!”

Bạc Hòa cười cực kỳ dịu dàng.

Vẻ mặt Anh Đào cũng chờ mong nhìn về phía Vân Thời, “Phong ca, cậu cũng là anh trai của tôi, bán cho tôi nếm thử đi!”

Vân Thời mang theo chút lương tâm của thương nhân, khuyên nhủ: “Tôi nghĩ, tốt nhất cậu không nên ăn.”

Anh Đào khó hiểu: “Tại sao?”

“Bởi vì…”

Buff của bữa tiệc lớn quá mạnh, Khương Thư muốn nhân khoảng thời gian này đi đánh phó bản. Nhưng bốn người vừa mới bước ra khỏi thôn.

“Hự!” Trong đội, Tinh Thần Kỵ Sĩ che lại yết hầu, thẳng tắp ngã xuống đất, trở thành một cái xác lạnh.

Vân Thời bổ sung nửa câu sau: “Bởi vì đồ ăn có độc, ăn sẽ chết.”

Kinh nghiệm của Khương Thư rớt một đống lớn, cậu ta ngã trên mặt đất nhìn người anh đang cúi đầu cười nhìn cậu, cắn răng nói: “Anh, anh đúng là anh trai em!”








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro