Chương 9: Cướp của là cho tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bang hội là một trong những tính năng quan trọng của rất nhiều game. Không ít game vì nhằm vào tính năng này, mà có hẳn các kỹ năng hoặc trang bị riêng của bang hội.

"Sinh Tức" cũng đồng dạng nhắm đến tính năng này.

Nếu muốn nhận được kỹ năng hay trang bị của bang hội, đầu tiên phải thành lập bang hội, sau đó tăng cấp bang hội. Mà con đường chính để tăng cấp bang hội, đó là điểm cống hiến mỗi ngày của các thành viên trong bang hội.

Dùng một câu để khái quát là, bang hội lớn mạnh thì không thể thiếu thành viên. Một bang hội muốn thu hút được càng nhiều thành viên, tất nhiên sẽ phải có những ưu thế tốt hơn so với các hội khác. Trực quan nhất đó là nhìn vào thực lực nòng cốt và phúc lợi của hội.

Trước mắt, game mới mở server, không ít bang hội đều muốn nhân cơ hội tạo nên tên tuổi trong phiên bản mới.

Bang hội Liệt Hỏa cũng là một trong số đó.

Bang hội của bọn họ trước nay vẫn luôn đứng hạng bốn, năm, chưa từng lọt vào TOP 3. Hiện giờ ra phiên bản mới, sau khi mở server, bọn họ lập tức dồn hết sức lực. Farm quái, nhiệm vụ, thành tựu, hai mươi thành viên nòng cốt, hai ngày nghỉ luân phiên, cấp bậc vẫn luôn duy trì ở TOP đầu.

Rất nhanh bọn họ đều đã đạt Lv. 15, muốn cạnh tranh thảo phạt đầu tiên với các bang hội khác.

Cũng hết cách, đảo Song Tử có quá nhiều hạn chế. Trang bị của mọi người cơ bản đều như nhau. Ngày đầu tiên có người kích phát che giấu cốt truyện, bang hội bọn họ cũng đã mua được điều kiện kích phát. May mắn đó đúng là tình tiết che giấu độc nhất, nhưng xui là, tình tiết này giai đoạn sau phải đi đến Chủ Thành. Bọn họ không nhận được thứ giá trị gì, nên cũng không thể kéo xa khoảng cách với mấy người của bang hội lớn khác.

Bang hội Liệt Hỏa phân thành bốn đội. Nghề nghiệp trong mỗi đội đều được phân phối khá hợp lý. Bọn họ vừa khai phá game, vừa cảnh giác tiến độ của mấy bang hội khác mọi lúc mọi nơi.

Bốn tiếng đồng hồ, bọn họ vẫn chưa qua được phó bản. Nhưng cũng may, bọn họ không qua được, mấy hội khác cũng không qua được.

Giờ phút này, có lẽ người chơi bình thường sẽ không cảm thấy gì. Nhưng đối với những người muốn phát triển bang hội như bang Liệt Hỏa thì lại rất giằng co. Hội nào lấy được thảo phạt đầu tiên, hội đó sẽ lập tức dẫn xa các hội khác.

Điều khiến tất cả mọi người không ngờ là, có người qua được phó bản rồi. Nhưng người đó không phải nòng cốt hay người chơi ưu tú của hội nào, mà là một con sói đơn độc.

Tin tức này không chỉ oanh tạc chúng người chơi, mà còn khiến người của các bang hội nghẹn họng nhìn trân trối. Chỉ cần đánh một lần là sẽ biết phó bản 'Hùng Đảo' đó khó cỡ nào.

Nhưng người tên Vân Đạm Phong Lưu này lại thành công qua ải một mình.

Quá nhiều sự khiếp sợ. Hội trưởng của Liệt Hỏa dẫn đầu phản ứng lại, báo cho mọi người trong hội: “Mua phương pháp! Tạo thiện cảm! Nhất định không thể để hội khác cướp người!”

Có lẽ sẽ có người hoài nghi Vân Đạm Phong Lưu hack game, nhưng chỉ cần biết đội ngũ điều hành đứng sau "Sinh Tức" thì sẽ đều rõ, xác suất hack game này gần như là 0. Dưới tình huống như vậy, dù Vân Đạm Phong Lưu có gặp BUG, hay thật sự có bản lĩnh, đều rất đáng mượn sức.

Đương nhiên, điều Liệt Hỏa có thể nghĩ đến, mấy hội khác cũng không ngốc.

Vì thế, khi Vân Thời rời khỏi phó bản, chuẩn bị chat riêng với mấy người của bang hội, thì các bang hội cũng đã yên lặng cạnh tranh giá cả trong lúc cậu cùng Vụ Lí Khán Hoa đánh phó bản.

Giá trị của phương pháp vượt phó bản sẽ được quyết định bởi các vật giá trị mà phó bản rơi ra. Sau khi dẫn nhóm của Vụ Lí Khán Hoa, trong lòng Vân Thời cũng đã nắm rõ. Cậu dự định bán phương pháp với giá 80 vàng. Nhưng không ngờ các bang hội lại nâng giá lên.

Hội ra giá cao nhất là hội tên Liệt Hỏa, ra giá tận 150.

Đã có thể kiếm nhiều tiền, Vân Thời không lý nào lại bỏ lỡ. Cậu liên hệ với người của hội Liệt Hỏa. Đối phương sảng khoái tỏ vẻ có thể giao dịch bằng tinh tệ. Hơn nữa, họ còn có thể ra giá 200, nhưng hy vọng Vân Thời có thể dẫn bọn họ vượt phó bản một lần.

Bang hội Liệt Hỏa đưa ra yêu cầu Vân Thời dẫn đội, thứ nhất là có thể hiểu được phương pháp cành nhanh, càng dễ, thứ hai là muốn cướp đoạt, chiếm lấy thời gian của Vân Thời. Như vậy, dù các hội khác muốn mua phương pháp, hoặc muốn Vân Thời dẫn đội, cũng phải chờ bọn họ kết thúc.

Không đến hai mươi phút, hội Liệt Hỏa đã đưa ra giá cả rất thích hợp, Vân Thời liền gia nhập đội của đối phương.

Có kinh nghiệm từ hai lần trước, cộng thêm việc đội ngũ lần này đủ người, sát thương cũng đủ cao, nên Vân Thời đánh càng dễ dàng. Không đến hai mươi phút đã đánh xong.

Hội Liệt Hỏa gửi tiền, phút cuối còn mời Vân Thời gia nhập bang hội của bọn họ. Tuy hiện tại còn đang ở đảo Song Tử, không thể lập bang hội, nhưng đến Chủ Thành cũng chỉ là chuyện trong nay, mai. Dù sao hẹn người trước cũng không lỗ.

Vân Thời không hoàn toàn từ chối, chỉ nói sẽ suy xét.

Người của Liệt Hỏa ngay từ đầu đã muốn tạo thiện cảm với Vân Thời, nên lại nói thêm: “Đại lão, chắc anh vẫn chưa biết đúng không? Ngày thứ ba server sẽ mở sự kiện, anh vào hội với bọn tôi, bọn tôi đi đánh sự kiện chung với anh!”

Cụ thể là sự kiện gì thì bọn họ không tiết lộ, chỉ nói là thiên về đoàn đội. Sau khi nói xong, bọn họ bảo Vân Thời lại suy xét thử, rồi lập đội tiếp tục cày phó bản.

Sau hội Liệt Hỏa, Vân Thời lại bán cho mấy hội nữa. Có giao dịch tinh tệ, cũng có giao dịch tiền vàng. Sau khi đổi, tổng cộng thu được 960 tinh tệ, cộng với số tiền vàng trong ba lô, sau khi đổi xong hết tất cả, hiện trong tài khoản của Vân Thời đã có 1192 tinh tệ.

Cậu còn đang giữ hai món trang bị tím từ việc mở rương, đá quý và tài liệu cao cấp từ phần thưởng thảo phạt đầu tiên, những thứ này đều có thể bán.

Nói tóm lại, thu hoạch hôm nay khá tốt.

Vân Thời hứa hẹn với các bang hội lớn là sau bốn tiếng đồng hồ mới lại dẫn người đi đánh phó bản. Hiện giờ không đánh phó bản, nên cậu chuẩn bị về lại thôn, giao nộp nhiệm vụ thảo phạt.

Bên khác, một đội mà tất cả đều đặt tên là [ Luân Hồi XX ], có người báo cáo nói: “Vân Đạm Phong Lưu đã rời khỏi phó bản, đang trên đường quay về thôn.”

“Vậy là sắp tới rồi,” đội trưởng cũng là lão đại của bọn họ, Luân Hồi Tà Phong nói, “Các anh em sẵn sàng, đợi hắn vừa xuất hiện là ném khống chế ngay. Không cần giữ kỹ năng nộ. Hiện giờ hắn chắc chắn đã có trang bị xanh, trực tiếp quăng kỹ năng nộ, tranh thủ miễu sát!”

“Không thành vấn đề!”

“Yên tâm đi, lão đại!”

“Hắn một mình qua được phó bản, chắc chắn là do thừa nước đục thả câu. Chúng ta nhiều người như vậy, sao hắn trốn cho được?”

Luân Hồi Tà Phong không vui: “Em út, đừng chủ quan!”

Em út của đội ngoài miệng thì bảo vâng, nhưng trong lòng lại cảm thấy lão đại có hơi chuyện bé xé ra to. Tuy nhà phát hành đã xác nhận tên hệ Phong đó không hack game, nhưng cái phó bản Hùng Đảo đó, dùng chân nghĩ cũng biết, chắc chắn hắn dùng chiêu trò mới vượt qua được phó bản một mình, không có khả năng hắn đấu trực diện với BOSS. Việc này cũng nói lên, tên đó chẳng có bản lĩnh thật sự gì. Đã thế còn là một hỗ trợ, vừa không có trị liệu vừa không có DPS. Bọn họ muốn bắt hắn, chẳng phải chuyện cỏn con hay sao?

Những người khác trong đội thật ra cũng có ý nghĩ tương tự em út.

Không biết tên đó đã ràng buộc trang bị từ rương thưởng thảo phạt đầu tiên hay chưa. Nếu chưa thì lát nữa khi giết chết hắn, vũ khí chưa ràng buộc sẽ có xác suất rơi ra.

Nếu thật là như vậy thì bọn hắn lời to!

Không lâu sau, một bóng người màu xanh nhạt xuất hiện trên đỉnh núi.

Con mồi đã tới, toàn bộ người trong đội Luân Hồi sẵn sàng chờ phát động.

Lúc này, ở nơi cao cũng có một đội đi ngang qua, là người của bang hội Thanh Mộc Duyên Sinh.

“Hội phó, đám người kia hình như là người của bang hội Luân Hồi? Bọn họ lại đang chờ săn người à?”

Người được gọi là hội phó nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy người của Luân Hồi đang mai phục trong bụi cỏ. Hắn định nói không liên quan đến bọn hắn, nhưng thoáng thấy có một bóng người trên đỉnh núi.

“Ồ? Kia chẳng phải người chơi hệ Phong đã bán phương pháp cho chúng ta sao?”

“Hội phó, chúng ta có cần đến giúp không? Hội trưởng nói tốt nhất nên kéo người này vào bang hội.”

“Nghe nói hắn bán cho Liệt Hỏa trước, còn dẫn đám Liệt Hỏa đánh phó bản một lần. Đến lượt chúng ta thì lại không dẫn, hơn phân nửa là đã bị Liệt Hỏa kéo vào rồi.”

Hội phó của Thanh Mộc không động đậy, hắn nói: “Khoan vội. Phương pháp mà hắn đưa không thể hiện được trình độ của hắn. Chi bằng nhân cơ hội này quan sát một chút, xem hắn có đủ tư cách vào bang hội của chúng ta hay không.”

Còn về việc quan sát như thế nào.

Nếu kỹ thuật của Vân Đạm Phong Lưu chẳng ra gì, bị người của Luân Hồi cướp được, vậy bọn họ cũng sẽ không ra tay. Đợi cậu ta sống lại, bọn họ sẽ như chim sẻ, cướp ngược lại đống trang bị, tài liệu mà đám người Luân Hồi đã cướp được từ cậu ta. Nếu kỹ thuật của cậu ta đủ tốt, vậy sẽ không bị giết ngay. Đến lúc đó, bọn họ lại xuống cứu người cũng không muộn.

('chim sẻ' là lấy từ câu 'Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng', có thể tra gg)

Thanh Mộc tính toán rất vang dội, Vân Thời cũng đã tiến vào phạm vi săn mồi của Luân Hồi.

Vân Thời vừa bước chân xuống núi, thoáng thấy trong bụi cỏ toả ra sương mù màu xanh băng. Đó là hiệu ứng báo hiệu kỹ năng khống chế hệ Băng sắp được tung ra. Trong không khí cũng thoang thoảng mùi cây cỏ bị cháy xém.

Có người mai phục.

Cậu nhanh chóng lùi ra sau, tránh thoát hai chiêu khống chế, đồng thời bắn tên vào nơi đã phóng ra kỹ năng.

Mũi tên trúng.

Đội lần này mạnh hơn nhiều so với bốn người hô tên kỹ năng mà Vân Thời gặp lúc đầu. Bên cạnh đó, đội đối phương còn phối hợp ăn ý.

Hai kỹ năng khống chế không trúng, người đang mai phục trên cây lại tăng cường ném thêm kỹ năng khống chế.

Vân Thời lập tức có phán đoán. Trong bụi hai tên, trên cây hai tên.

Cậu lập tức dùng kỹ năng miễn khống chế, vòng ra ngoài phạm vi tấn công của hai người trên cây, chặn tầm nhìn, ném kỹ năng khống chế và tấn công quần thể vào trong bụi cỏ. Hai kỹ năng này phối hợp, thành công giúp Vân Thời tìm được người thứ ba vẫn chưa thi triển kỹ năng trong bụi cỏ.

Vân Thời tập trung tầm mắt, sử dụng kỹ năng khống chế đơn thể để kiềm chế người thứ ba. Cậu nhanh chóng nhắm vào điểm yếu của mục tiêu, dùng hai kỹ năng tấn công đơn và một đòn tấn công thường, tiễn đi tên khống chế hệ Băng thò đầu khi nãy và tên hỗ trợ trị liệu hệ Mộc. Ngay sau đó, lợi dụng lúc hiệu ứng gia tốc vẫn chưa kết thúc, cậu vọt đến chỗ người thứ ba, rút vũ khí phụ ra giải quyết trong hai nhát.

Tất cả kỹ năng đều bị làm lạnh, đội địch năm người, giờ chỉ còn lại hai tên đang ở trên cây tìm kiếm mục tiêu.

Hiện tại Vân Thời đã thay đổi trang bị. Tuy không thể đặt bẫy khi tiến vào trạng thái chiến đấu, nhưng sát thương từ kỹ năng tấn công đơn cũng đã cao hơn nhiều so với trước. Muốn giải quyết mấy người này hoàn toàn không rắc rối.

Vân Thời không còn đứng trong phạm vi tấn công của hai người trên cây. Có cỏ cây che khuất, hai người đó thậm chí còn không nhìn thấy cậu.

Con mồi và kẻ săn mồi, trong mười giây ngắn ngủn đã hoàn thành đổi chỗ.

Ba cái xác trên mặt đất tức giận mắng rít gào, bọn họ không thể cử động hay di chuyển, cũng không có cách nào phán đoán vị trí chính xác của Vân Thời. Đồng đội ở trên cây nhìn thấy cách chết của ba người rất khiếp sợ, họ cũng không ung dung thoải mái như trước nữa. Bọn họ bắt đầu cảnh giác xem tên hệ Phong đó sẽ từ nơi nào nhắm bắn bọn họ.

Còn bên đội của hội Thanh Mộc Duyên Sinh thì đang ở trên cao nhìn ngơ ngác. Lúc nghe thấy hội phó bảo bọn họ mau xuống hỗ trợ, bọn họ mới như vừa tỉnh mộng. Nhưng bọn hắn còn chưa kịp xuống dưới, cách đó không xa, trên cây thẳng tắp rơi xuống hai cái xác.

Người của Thanh Mộc: “…… Vãi chưởng!”

Người chơi hệ Phong nghe thấy âm thanh, nhàn nhạt liếc về phía bọn họ, hỏi: “Các người cũng muốn đánh?”

Đám người của hội Thanh Mộc liên tục xua tay: “Không, không, không. Đại lão, anh hiểu lầm rồi. Bọn tôi muốn đến hỗ trợ.”

Cậu nhìn thoáng qua năm cái xác trên đất, “Ồ, không cần.” Dứt lời, đi đến lụm sạch đống túi tiền bên cạnh thi thể.

Xấu hổ.

Bầy chim sẻ Thanh Mộc Duyên Sinh quá xấu hổ. Chưa kịp cứu người, không phải chưa kịp cứu người, mà là chưa kịp thọt một đao, lấy miếng hỗ trợ. Kế hoạch của hội phó không có vấn đề, vấn đề chính là, tốc độ của tên này nhanh đến mức khiến người khác hoàn toàn không kịp phản ứng, cũng hoàn toàn không giống một hỗ trợ!

Nếu đội này không đến tìm đánh, vậy Vân Thời cũng không thèm quan tâm. Cậu kiểm kê túi tiền một chút, không ngờ có tận 125 vàng. Qua đống này có thể đoán được, đội này cũng không phải đánh cướp trong thời gian ngắn. Cũng không biết đã mài dao được bao nhiêu người mới ở Thôn Tân Thủ mới tích góp được nhiều tiền như vậy.

Vân Thời cười một chút, nói với mấy người còn đang tức giận trên đất: “Cảm ơn sự hào phóng của các vị, số tiền hơn 100 vàng này, tôi đành không khách sáo vậy.”

“ĐCMM! Mày đợi đó!” Mắng xong câu này, năm người phẫn nộ quay về địa điểm sống lại.

Bỏ qua chướng ngại vật trên đường, Vân Thời lại tiếp tục quay về thôn. Đám người của Thanh Mộc vẫn xấu hổ đứng đó, khô khan khen vài câu “Đại lão thật trâu bò”.

Nhưng dường như nhiệm vụ này không muốn cho Vân Thời giao nộp.

Cậu nhận được tin nhắn từ bên ngoài game, khá khẩn cấp.

Vân Thời đành phải offline, sau đó nghe thấy cửa phòng bị gõ đến rung trời. Bên ngoài có người lớn tiếng hô: “Thằng ở phòng 505! Tao biết mày ở trong đó, mau đóng tiền nhà ra đây!”

“Còn không mở cửa đúng không?” Người bên ngoài dường như mất hết kiên nhẫn, cành cạch hai tiếng, cửa đã bị người bên ngoài mở ra.

Vân Thời nhíu mày, người máy Đại Trụ nói: “Đây là chủ nhà, ngày mai là kỳ hạn chủ nhân đóng tiền nhà.”

Chủ nhà cầm một tấm thẻ đi đến, động tác đầu tiên khi bước vào là che lại miệng, mũi. Tiếp theo, hắn không hùng hổ như lúc ở ngoài phòng, mà là sợ hãi, rụt rè nhìn vào trong phòng.

Đối phương nhìn thoáng một cái đã thấy Vân Thời ngồi trên giường. Ngay sau đó đồng tử chợt rụt lại một chút, vẻ mặt quái dị nói không nên lời.

“Ha! Tao biết ngay mày chắc chắn ở trong phòng!” Chủ nhà là một ông chú trung niên rất lôi thôi. Ông ta đánh giá Vân Thời, trong ánh mắt không giấu được ngạc nhiên và nghi hoặc. Có lẽ cũng ý thức được hành vi của bản thân có chút kỳ lạ, ông ta vội vàng nói, “Nhìn chằm chằm tao làm gì? Tiền nhà đâu? Tao nói mày đó, mau đóng cho tao! Ngày mai mà không đóng thì cút xéo!”

Nói xong, ông ta lại để lại một câu, bảo cậu gửi tiền vào tài khoản của hắn, sau đó lại vội vàng rời đi.

Đám người đó đi hết, bên ngoài cũng hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân.

Vân Thời lập tức xuống giường. Cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng, cũng nói với người máy: “Đại Trụ, hiện tại giúp tôi tuần tra nhà cho thuê, tiền thuê một tháng tầm một ngàn tinh tệ. Diện tích không cần lớn, nhưng an ninh phải tốt. Chúng ta lập tức chuyển nhà!”

Người chủ nhà đó, rõ ràng là vào nhặt xác. Có lẽ cái chết của nguyên chủ cũng không đơn giản như vậy.

Cậu phải nhanh rời khỏi nơi này.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro