Chương 1: Không thấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mùi thuốc sát trùng lấp đầy căn phòng xa lạ, người con gái ngồi trên chiếc ga trải giường màu trắng, sắc mặt có chút xanh xao nhợt nhạt, hai tay ghì chặt lồng ngực cố trấn tĩnh lại sau cơn ác mộng. Trong giấc mơ vừa rồi, nàng dường như mơ thấy bản thân trải qua một tai nạn rất thảm khốc.

Đôi mắt đen láy như màn đêm của nàng có chút mơ hồ nhìn không gian xung quanh, hình ảnh in trong đôi mắt ấy dường như chẳng lưu lại chút gì. Đặt đôi chân trần lên nền gạch lạnh, đôi tay thon dài của nàng sờ lên mép bàn bên cạnh. Tiếng lách tách bật tắt công tắc đèn bàn vang lên liên tục nhưng bất luận thế nào, nàng cũng không thấy sáng. Mất điện rồi sao? Nàng thầm nghĩ. Đã bao lâu rồi không mất điện? Nàng cũng không nhớ rõ nữa.

- Vũ Duật, nhà mất điện rồi à?

Nàng theo thói quen gọi tên người mình quen thuộc nhất nhưng mặc nàng gọi bao nhiêu lần cũng không có tiếng trả lời. Nàng bước xuống giường, hai tay quờ quạng phía trước xác định vị trí. Lúc này, nàng mới phát hiện có chỗ không đúng, tuy hiện tại nàng không nhìn thấy nhưng rõ ràng đây không phải phòng nàng. Vậy, đây là đâu? Tại sao nàng lại ở đây? Ai đưa nàng tới đây?

Trong lòng mơ hồ có dự cảm không lành, hơn nữa, dự cảm đó càng lúc càng rõ ràng khiến nàng không khỏi nghĩ tới cơn ác mộng kia. Nàng đang ngây người suy nghĩ thì bên kia bức tường vang lên tiếng bước chân đang tiến lại gần của hai người. Tiếng bước chân đến gần cửa phòng nàng thì ngừng lại, giọng nam trầm lên tiếng hỏi:

- Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?

Bác sĩ? Vậy đây là bệnh viện sao? Nàng đang định lên tiếng hỏi vị bác sĩ bên kia bức tường sao nàng ở đây thì giọng trung niên của người còn lại vang lên khiến nàng khựng lại:

- Diệp tiểu thư thân thể chỉ bị xây xát nhẹ, không có tổn thương nghiêm trọng nhưng phần đầu bị va đập mạnh vào thành xe gây chấn động não, có thể gây ra một số ảnh hưởng phụ.
"Diệp tiểu thư"? là chỉ Diệp Tịnh Như nàng sao? "xây xát nhẹ", "phần đầu bị va đập mạnh" là sao? Là... tai nạn trong giấc mơ kia à? Nàng vẫn còn đang mơ... hay, đây là hiện thực, cái gì cũng thực chỉ có nàng còn cố chấp chưa chịu tỉnh đây? Nàng cố trấn tĩnh lại, im lặng lắng nghe, giọng nam trầm lại hỏi:
- Liệu có nghiêm trọng không? Liệu...

Giọng nam trầm hỏi đến đây thì không cách nào hỏi tiếp nữa, trung niên như hiểu ý, lên tiếng trả lời:

- Rất khó nói, phần đầu là nơi tập trung nhiều dây thần kinh trọng yếu, bị thương tổn có thể dẫn đến một số vấn đề nghiêm trọng. Có thể Diệp tiểu thư chỉ bị chấn động dẫn đến hôn mê sâu nhưng cũng có khả năng gây ra một số ảnh hưởng khác lên cơ thể. Nhưng anh có thể yên tâm, chấn động não cấp độ này thì chưa thể xảy ra trường hợp đó, cùng lắm chỉ ảnh hưởng tạm thời đến trí nhớ hay thính giác, thị giác ...

"Ảnh hưởng... thị giác"? Diệp Tịnh Như hiện tại chỉ nhớ một câu như thế, câu nói đó như mũi dao đâm vào lồng ngực nàng khiến nàng không thở nổi, ánh sáng nhỏ bé trong tim nàng như vừa lóe lên lần cuối rồi biến mất hoàn toàn trong màn đêm sâu thẳm trước mặt nàng.

Đau quá, thật sự rất đau. Nàng ôm chặt thân thể mình, bất giác lùi một bước về phía sau, cơ thể nàng như mất trọng tâm, liên tục lùi lại, đến tận khi lưng chạm vào tường nàng mới dừng được, thân thể nàng mềm nhũn như thiếu mất khung xương, nàng ngồi co người bằng một tư thế gọn nhất có thể, hai tay ôm chặt đầu gối, cả người co tròn lại, run rẩy, nước mắt không tự chủ trào ra, nhìn nàng hiện tại, yếu đuối, đáng thương như con mèo nhỏ mất nhà.

Trong đầu nàng lúc này liên tục phủ nhận tin tức, nàng bị mù. Nàng là một họa sư, bảo nàng từ bây giờ trở đi không còn nhìn được nữa thì cũng giống như bắt cá sống thiếu nước vậy, nàng làm sao tiếp tục sống đây? Thà chết đi còn hơn. Chết? Nàng tự hỏi làm thế nào để chết? Dao đâu? Trong phòng có dao không? Lúc sờ lên chiếc bàn đằng kia hình như không có con dao nào, làm sao để chết đây?

Hai tay sờ lên bức tường sau lưng, bức tường này sao mà lạnh đến thế? Dày như vậy, so với hộp sọ mỏng manh kia thì hơn không biết bao nhiêu lần, hẳn là cứng hơn hộp sọ nhỉ? Nàng mỉm cười thê lương, dùng sức đập mạnh đầu vào tường, đầu nàng ong lên như có tiếng chuông, tai ù đi, đau quá, nhưng chưa đủ. Nàng liên tục lặp lại hành động đó không biết bao nhiêu lần, nàng thậm chí còn chẳng nhận ra dòng máu đỏ từ vết rách trên đầu chảy dài xuống cằm nhỏ đầy sàn nhà nữa....

Số từ: 938

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro