Chương 2: Thuyết phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



_Hậu viện cô nhi viện Thiên Diệp_

Cửa phòng được mở ra, mùi thuốc vẽ tràn ra khỏi căn phòng chật hẹp phả lên người người thanh niên đang đứng bên ngoài khiến y bất giác nhíu mày, y trực tiếp đi vào bên trong. Lướt qua các bức tranh rồi dừng lại trước giá vẽ duy nhất ở đây, người con gái trong bệnh viện tên Diệp Tịnh Như đó chính là đang ngồi trước giá vẽ này. Kì thực, nếu không phải y biết trước nàng chắc chắn có ở đây thì có lẽ y đã nhầm nàng là một tác phẩm nghệ thuật rồi.

Không phải sao? Từ hơi thở mỏng manh, cơ thể cứng nhắc bất động giữ nguyên một tư thế ngồi thẳng lưng, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, tóc thả tùy ý trên vai, đến đôi mắt mở lớn, đen láy nhưng vô hồn không tiêu cự, hàng lông mi đen dài chỉ thỉnh thoảng mới chớp một cái, gương mặt nàng hoàn toàn không lộ ra chút biểu cảm gì, tựa như một tượng sáp vậy.

Trước kia y mang nàng tới đây, hi vọng nàng có thể ở trong không gian quen thuộc sẽ giúp cho việc nàng phục hồi nhưng y làm sao cũng không ngờ, nàng bỗng nhiên không nói một câu gì nữa, cứ thế đột nhiên bất động. Y thà rằng không mang nàng tới, thà rằng nhìn nàng đập phá đồ đạc giống như khoảng thời gian một tháng trước còn hơn nhìn nàng im lặng như bây giờ. Y rất sợ, sợ nàng vĩnh viễn không nói nữa, cứ thế vô thanh vô thức trở thành tượng sống.

Y hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm cùng dũng khí tiến đến gần nàng. Quỳ một chân xuống trước mặt nàng, ngón trỏ tay phải của y viết lên lòng bàn tay nàng dòng chữ:

[Tịnh Như, anh biết em có thể cảm nhận được chữ anh viết...

Anh biết tai nạn đó....]

Câu còn chưa viết hoàn chỉnh, cả người Diệp Tịnh Như đã không tự chủ run lên. Nàng thân là một họa sư nên cảm giác rất linh mẫn, dĩ nhiên tất cả chữ được viết trên lòng bàn tay nàng đều hiểu. Nàng sợ nhất là ai đả động đến tai nạn đó, mỗi lần nhắc đến cũng đồng nghĩa nhắc nàng nhớ ra...bản thân đã bị mù. Nếu nàng chỉ ngồi im một chỗ, như hiện tại, nàng sẽ chỉ nghĩ bản thân vẽ mệt mà ngủ quên mất thôi.

Y thấy nàng run rẩy liền nhíu mày, khi viết những từ đó, y đã cân nhắc rất kĩ. Có lẽ, y chưa bao giờ ra quyết định khó khăn như thế. Có lẽ, y chưa bao giờ ngờ được bản thân lại sợ hãi đến thế. Y không bao giờ muốn động đến nỗi đau của nàng khiến nàng phải thương tâm nhưng y càng không nhẫn tâm để mặc nàng tự tổn thương bản thân như thế. Y không hối hận vì đã hỏi nàng vì y đã đúng, nàng chỉ đang trốn tránh hiện thực mà thôi, không phải tất cả nàng đều bỏ mặc hết. Y bất giác mỉm cười, vòng tay ôm lấy cơ thể nàng. Cảm thấy hơi ấm từ thân thể y, nàng bình tĩnh lại một chút. Y cầm tay nàng viết tiếp:

[Tịnh Như, bình tĩnh nghe anh nói, được không?]

Đợi nàng gật đầu đồng ý, y mới yên tâm viết tiếp:

[Tịnh như, anh biết tai nạn đó gây ảnh hưởng tới em rất lớn nhưng bác sĩ cũng nói rồi, mắt em cũng không phải bị mù hoàn toàn, chỉ là tạm thời không nhìn thấy, chỉ là tạm thời mà thôi. Nếu em cứ tiếp tục như thế này thì không ai dám chắc có thể giữ lại đôi mắt cho em được đâu.]

Y cố ý lặp lại hai lần "tạm thời" rồi mới viết tiếp để Tịnh Như cảm nhận hết ý trong câu viết. Quả thực, điều này khiến nàng trầm tư một lúc rất lâu rồi mới mở miệng hỏi:

- Anh không lừa em chứ, Vũ Duật?

Thanh niên kia nghe nàng hỏi, trên miệng thoáng nở nụ cười nhưng ở sâu bên trong ẩn hiện chút bất đắc dĩ. Y, người được gọi là Vũ Duật, cầm tay nàng viết một chữ "Anh" rồi thoáng ngừng lại, chữ tiếp theo không như ý định ban đầu mà biến thành "đã bao giờ gạt em chưa?"

Trước câu phản vấn của Vũ Duật, nàng hơi hơi nghiêng đầu sang phải, dường như đang suy nghĩ, lúc lâu nàng mới nói:

- Hình như chưa từng. Nhưng...tạm thời là bao lâu?

Y hơi giật mình, y thật sự không biết nàng sẽ mất thị giác trong bao lâu, có thể là trong chốc lát, cũng có thể trong vài ngày nữa nhưng cũng có khi kéo dài đến một tháng thậm chí vài năm,... y không cách nào xác định. Không thấy y trả lời, nàng cũng đã đoán được nhưng nàng vẫn như cũ, im lặng chờ y. Y do dự, ngón trỏ viết vào tay nàng:

[Anh cũng không biết phải mất bao lâu để mắt em bình phục... Nhưng, Tịnh Như, cho dù em không có đôi mắt thì không thể tiếp tục vẽ sao?]

Nàng cảm nhận thấy y viết vế trước, trên mặt không khỏi thoáng biểu cảm thất vọng. Nàng còn đang tự an ủi bản thân, ít ra... y cũng không gạt nàng thì vế sau y viết lại khiến nàng tò mò, nàng hỏi:

- Không nhìn thì vẽ thế nào?

Vũ Duật mỉm cười, không trực tiếp trả lời nàng mà hỏi:

[Anh hỏi em nhé, bình thường em vẽ là do bản thân muốn vẽ, có cảm hứng để vẽ hay chỉ là bắt buộc mình phải vẽ, cưỡng chế vẽ ra, hoàn toàn không thích, không có niềm tin vào bức vẽ của mình?]

Nàng gần như không suy nghĩ mà trả lời:

- Tất nhiên phải yêu thích, có cảm hứng thì mới có thể vẽ. Nếu không thì có khác gì hoa tàn vẽ nhụy đâu, hoa đã héo úa rồi thì cho dù nhụy có tươi, có đẹp đến mấy cũng khiến người ta nhìn không thuận mắt, thà rằng cứ để nhụy tàn theo hoa mới là đẹp nhất, đó là sự hòa hợp của cả "hồn" và "cảnh". Một bức tranh chết, dù "cảnh" có đẹp đến mấy, mĩ lệ đến mấy mà không có "hồn" thì cũng không cách nào so sánh với một bức tranh chỉ đơn thuần một nét chấm phẩy mà có hồn... Nhưng cho dù hiểu được như thế thì làm sao có thể vẽ được đây?

Vũ Duật thấy nàng nói về đề tài họa ảnh thì thao thao bất tuyệt, lại nhìn bộ mặt thở dài ảo não của nàng, y không khỏi liên tưởng đến một con mèo nhỏ nhìn về món cá nướng thơm ngon trên bàn trước mặt nhưng bản thân lại không cách nào ăn. Bất giác, y mỉm cười, đưa tay lên xoa nhẹ đầu nàng. Không đợi nàng kịp phản ứng, y liền viết vào tay nàng: "Tịnh Như, theo anh đến một nơi" rồi kéo nàng đi.

Lúc này, khi đã ngồi yên trong xe, Tịnh Như mới thấy có chỗ không đúng, cái xe này... hình như kém hơn chiếc Ferrari màu bạc Vũ Duật thường dùng. Nàng lại nhớ ra từ lúc gặp đến giờ dường như y chưa lên tiếng lần nào. Nàng bất giác lo lắng, chỉ là nàng không nghĩ đến, ngoài y ra còn ai đối tốt với nàng đây? Nàng bất an hỏi y:

- Vũ Duật, sao anh không lên tiếng? Sao không dùng chiếc Ferrari thường ngày thế?

Vũ Duật mỉm cười, giơ tay phải nhéo má nàng khiến nó thoáng ửng đỏ rồi viết vào tay nàng:

[Ngốc, em nghĩ sau tai nạn đó nó còn dùng được sao? Dĩ nhiên phải để ở tiệm sửa xe rồi. Huống hồ anh tạm thời không muốn quá nổi bật nên chưa muốn lấy về.]

Diệp Tịnh Như gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, nàng hỏi tiếp:

- Nhưng sao anh không nói lại phải viết?

Vũ Duật suy nghĩ một chút rồi viết vào tay Tịnh Như:

[Tạm thời anh không cách nào lên tiếng được...]

Diệp Tịnh Như cảm nhận Vũ Duật viết vậy cũng không khỏi liên tưởng đến tai nạn đó, nàng đột nhiên giật mình sực tỉnh, phải rồi, lúc đó là y đã ôm chặt nàng, cẩn thận bảo bọc, nàng còn bị thương nghiêm trọng như vậy không lý nào y không bị thương. Nàng giống như bị sét đánh, cả người cứng đờ. Không lẽ, vì tai nạn đó mà Vũ Duật mất khả năng nói?

Nếu thật như vậy thì có rất nhiều nghi vấn được lý giải, tỉ như thời gian này y ở cạnh nàng rất nhiều, gần như cả ngày đều ở cạnh nàng nhưng một câu cũng không nói, thậm chí cử chỉ của y với nàng cũng dịu dàng hơn khiến nàng thỉnh thoảng còn hoài nghi có phải y là Di Vũ Duật thật không. Nhưng, đến hiện tại nàng đột nhiên hiểu ra, y như vậy hẳn là do tai nạn đó. Y là một doanh nhân, hơn nữa còn là một doanh nhân khá nổi tiếng, lúc nào cũng có người bên báo chí săn lùng tin tức. Y trải qua tai nạn này, có lẽ bằng phương cách nào đó giấu được, nhưng việc y đột nhiên không nói được lại không phải chuyện có thể giải quyết dễ dàng. Y đem nàng đến phòng vẽ - cũng là phòng làm việc của nàng- rồi ở cạnh nàng có lẽ là do việc hạn chế tối đa bại lộ hành tung? Còn việc đối xử với nàng như thế là vì y cảm thấy có lỗi với nàng chăng? ... Nàng trầm tư suy nghĩ thật lâu, rõ ràng bao nhiêu rắc rối như thế, rắc rối nào cũng nghiêm trọng hơn nàng, y còn chưa than vãn nàng có tư cách gì nổi điên đây?

Số từ: 1732

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro