3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chiêu An Thuần, lòng dạ của ngươi trở nên độc ác từ khi nào vậy? Ngươi làm sao có thể hãm hại con trẫm. Ngươi không mang thai được nên sinh ra hận hãm hại Kha Nhi có đúng không? Trẫm thật sự nhìn lầm ngươi rồi."

Hắn gọi nàng là Chiêu An Thuần, hắn xưng với nàng là trẫm. Hắn nói nàng độc ác, hắn không tin nàng. Thời gian từ lúc nàng năm tuổi cho đến giờ, mười lăm năm vẫn không làm cho hắn tin nàng được ư? Cả thế gian này ai cũng có thể hiểu lầm nàng như hắn thì không, nàng ra sức phản bác.

"Ta không có... ta không yêu ngươi nữa cho nên việc ai mang thai con của ngươi cũng không liên can gì đến ta, ta việc gì phải hại chết con ả ta. Ả ta không xứng..."

Chát! Bên má rất đau, nhưng sao đau bằng con tim đang rỉ máu. Hắn rất đau, như ngàn mũi dao đang lần lượt đâm vào tim hắn nàng nói không yêu hắn nữa ư? Nhưng hắn là Hoàng Đế một nước dù yêu thương như thế nào cũng phải 'Quốc Có Quốc Pháp, Gia Có Gia Quy" có tội thì phải chịu tội, hắn quay lưng nhàn nhạt ra lệnh.

"Chiêu Dung Hoàng Hậu, âm mưu giết hại con vua, lệnh cho giam vào ngục tối chịu đòn năm ngày."

...

Vừa mất đi thanh mai trúc mã mười lăm năm, vừa mất đi người mình yêu nhất. Nàng dù bị dây thừng quất vào người, dù bị tra tấn kẹp tay, dù bị xát muối vào vết thương nàng cũng không rên lên một tiếng. Yên lặng chịu hình phạt, nàng chịu đến ngày thứ ba hắn mới phát hiện ra Kha Nhi không mang thai, Ngự Y đó bị nàng ta mưu chuộc nên hãm hại nàng, hắn lại nổi điên lên phế chức Quý Phi, đẩy nàng ta vào lầu xanh hầu hạ đàn ông rồi điên cuồng chạy đến ngục tối. Nhìn nữ nhân mình yêu bị người không ra người ma không ra ma mà đau lòng, nhìn khắp người nàng toàn thân đầy máu khoé môi cũng có vệt máu đã khô. Máu nhìêu nhất là ở hạ thân, máu không ngừng chảy ra ướt đẫm y phục trắng làm hắn có cảm giác bất an vội đi đến bên nàng. Nhưng khi đưa tay vốn muốn chạm nhẹ lên khuôn mặt ngày nào thì bị nàng xoay mặt sang chỗ khác né tránh, miệng còn vương vết máu uỷ khuất nói.

"Ta nói ta không hại con của ngươi, ngươi không tin ta để người khác tra tấn ta khiến ta mất đi con. Một tát ngươi tát ta, ba ngày dùng mọi hình phạt tra tấn ta coi như xoá bỏ mười hai năm lớn lên cùng ngươi, xoá bỏ ba năm làm phu thê cùng ngươi. Ta hận ngươi La Dung Triệt ta nguyền rủa ngươi, đời này kiếp này vĩnh viễn về sau mãi mãi không có được hạnh phúc."

Nói dứt lời nàng nhìn hắn ánh mắt tràn đầy hận thù xen lẫn tiếc nuối cùng yêu thương, rồi gục đầu xuống mắt nhắm nghiền, bình yên như đã chết. Hắn nghe nàng nói tim như ngàn mũi dao đâm vào, bị Kha Nhi lừa hắn cũng không đau lòng như thế này. Nàng mang thai ư? Là hắn đã hại chết con của hắn ư? Là hắn hại người hắn yêu mười lăm năm lâm bệnh chết tâm ư? Hắn điên cuồng lao đến bên nàng. Cởi trói hai tay đang treo trên cộc gỗ ra bế nàng đến Thái Y Viện.

Ngự Y nói nàng mang thai đã được bốn tuần.

Ngự Y nói đòn roi quá dã man khiến nàng không chịu nổi mà xảy thai.

Ngự Y nói nàng trúng tâm bệnh mất đi tri giác.

Ngự Y nói nàng đã qua đời một khắc trước do độc trong roi phát tán.

Hắn điên cuồng chạy vào nơi nàng đang nằm, thân thể đã dần dần chuyển lạnh. Cơ thể đầy vết thương, mười đầu ngón tay đã bị kẹp nát. Trông rất thê lương, hắn ôm nàng vào lòng nước trong mắt trào ra, thì ra hắn cũng biết khóc, cũng biết đau lòng.

"Tiểu Thuần, ta sai rồi, ta biết nàng bị oan rồi."

Hắn sờ lên vết thương của nàng, hôn lên trán nàng.

"Có phải là rất đau không? Nàng ngồi dậy đi, ta xoa thuốc cho nàng, rất nhanh sẽ lành lại. Nàng đừng ngủ nữa, ngủ nữa sẽ thành heo đấy, nàng phải thức dậy để ta xoa thuốc vết thương mới mau khỏi chứ. Nàng dậy trách ta đi, mắng ta đi, mắng ta là tên cẩu hoàng đế đi. Chỉ cần nàng thức dậy ta sẽ cùng nàng sống như đôi phu thê bình thường, ta không cần giang sơn này nữa. Có được không? Nàng im lặng là đồng ý rồi đấy nhé. Đồng ý rồi thì mau tỉnh dậy để ta đưa nàng đi."

Nước mắt hắn rơi ngày một nhiều, giọng nói đã trở nên nghẹn ngào.

"Nàng xem nàng hư chưa kìa, doạ ta một tí thôi thì mau tỉnh dậy đi chứ, ta sợ rồi này, cho nên nàng tỉnh dậy đi. Tiểu Thuần ta sợ rồi, ta rất sợ, nàng mau tỉnh dậy mắng ta đi, đánh ta đi. Tim ta đau lắm rồi, nàng dậy ôm ta đi, ta khó chịu quá. Nàng dậy đi, dậy đánh cờ với ta, dậy nấu ăn cùng ta rồi giúp ta phê tấu chương nữa. Nếu mỏi vai thì ta xoa bóp cho có được không? Ngủ mãi cũng không tốt đâu nàng mau tỉnh dậy đi, nàng đùa lần này chẳng vui chút nào cả, Tiểu Thuần nếu hận ta thì phải tỉnh dậy để phạt ta chứ, nàng cứ ngủ như thế thì làm sao trách phạt ta được." Hắn ôm thi thể nàng, hồi tưởng về lúc nhỏ, lúc cùng nhau trồng hoa Đào, lúc củng nhau nguyện thề, lúc xoa bóp cho nàng phê tấu chương, lúc cùng nàng chơi cờ, lúc cùng nàng nấu ăn, mọi thứ cứ quay đi quay lại trong đầu hắn khiến hắn qúa đau khổ mà ngất đi.

...

La Dung Triều, năm sáu mươi sáu.

Sử sách ghi lại, Hoàng Thượng ôm thi thể Hoàng Hậu đến lúc thối rửa vẫn chưa buông.

Sử sách ghi lại, sau khi an táng Hoàng Hậu, Hoàng Thượng không bao giờ cười nữa.

Sử sách ghi lại, Hoàng Thượng cho trồng lại cây hoa Đào bên hồ của Ngự Hoa Viên.

Sử sách ghi lại, Hoàng Thượng ngày nào cũng ôm một cái hủ, mà trò chuyện suốt ngày.

Sử sách ghi lại, Hoàng Thượng một mình sống hết quãng đời còn lại không chịu lập phi.

Sử sách ghi lại, Hoàng Thương do quá đau buồn lâm bệnh đã băng hà năm La Dung thứ năm mươi sáu.

---------------

Nàng từng nói nàng nguyền rủa ta, cả đời này vĩnh viễn không có được hạnh phúc? Đúng vậy, mất đi nàng ta mất cả hạnh phúc.

Hoa đẹp, hoa thơm, hoa vẫn tàn.
Người hứa, người thề, người cũng quên.

Hoàn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#doanvan