2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng nay khi Yujin thức dậy, cậu biết mình sẽ bị sưng mắt và mặt sưng húp. Và cậu đã đúng vì đã nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên gương trong phòng tắm. Cậu trông vẫn đau khổ như ngày hôm qua và phải mất ít nhất một ngày cậu mới trở lại bình thường và cậu cũng không muốn ai hỏi xem đêm qua cậu có khóc hay không vì điều đó sẽ chỉ khiến cậu đau khổ hơn mà thôi. Cậu muốn khóc nhiều hơn. Và đó là lý do tại sao cậu chọn bỏ lớp học hôm nay.

Đôi mắt sưng húp của Yujin là kết quả của việc khóc suốt đêm sau khi biết về việc ho ra những cánh hoa và những bông hoa. Cậu cảm ơn Chúa vì đã truy cập nhanh chóng thông tin và internet mà cậu không cần phải đến thư viện chỉ để tìm kiếm những thứ liên quan đến căn bệnh hanahaki.

Yujin được biết rằng giai đoạn đầu tiên là ho ra cánh hoa. Nỗi đau tột cùng sẽ luôn được cảm nhận và điều đó cho thấy thời gian của một người vốn đã có hạn và giai đoạn này thường xuất hiện khi tình yêu của một người không được đáp lại. Giai đoạn thứ hai xuất hiện nếu người bệnh ho ra nụ hoa. Điều này cho thấy rằng thời gian rõ ràng không còn nhiều và không lâu sau đó, giai đoạn cuối của bệnh sẽ diễn ra, khi người bệnh ho ra những bông hoa nở rộ và cuối cùng chết cùng với cảm xúc của mình.

Đôi mắt của Yujin trợn ngược vì đọc nhiều bài báo khác nhau và đêm qua mắt cậu đã bị đau khi làm như vậy, nhưng cơn đau trên mắt cậu chẳng là gì so với những gì cậu cảm thấy ở ngực.

Cảm giác như có gai đâm vào ngực cậu mỗi khi cậu ho và cổ họng cậu khô rát vì ho. Nỗi đau tàn phá và nó nhắc nhở cậu rằng đó cũng giống như tình yêu. Thoạt nhìn nó có vẻ quá đẹp nhưng sau đó nó cũng có thể khiến bạn đau đớn.

Cậu cũng tìm hiểu về tuổi thọ gần đúng của những người mắc phải căn bệnh này, thật không may là không nhiều. Một số người trong số họ có thể vẫn sống được khoảng một tuần, một số có thể sống được hai tuần và nếu may mắn, Yujin nghĩ mình có thể sống được một tháng.

Và Yujin không biết liệu cậu có thể sống sót lâu đến vậy hay không. Nhưng cậu mong muốn có thể sống được lâu hơn một chút.

Yujin thở dài khi nhìn lên trần phòng mình trong khi nằm hoàn toàn bất động trên giường. Cậu cảm thấy uể oải và không có động lực để chuẩn bị cho mình một bữa ăn nhẹ. Cậu chỉ bối rối khi biết rằng trong ngực mình có những bông hoa đang mọc và rằng cậu sẽ sớm biết số phận của mình.

Trong lúc cậu ở đó tối qua, cậu cũng đã cố gắng tìm ra thứ gì đó có thể chữa khỏi căn bệnh này cho mình nhưng mọi trang cậu đọc đều nói rằng chỉ có một lối thoát duy nhất, đó là nếu người ấy đáp lại tình cảm của cậu thì chỉ khi đó nó mới khỏi. Ngoài ra, các cuộc phẫu thuật thậm chí còn không được cư dân mạng khuyến khích vì nếu hanahaki tấn công lần thứ hai, việc bị chôn vùi dưới sáu feet là điều chắc chắn.

Yujin lại thở dài lần nữa, nhưng lần này thật nặng nề. Nó nặng hạt như cơn mưa trút xuống ngoài kia. Cậu nghĩ thật buồn cười khi bầu trời lại ủng hộ cậu về cảm giác của cậu lúc này. Mọi thứ đang đè nặng lên vai cậu và cậu thậm chí không biết mình sẽ giải quyết nó như thế nào.

Điều duy nhất Yujin muốn lúc này là có ai đó lắng nghe những lời nói của cậu. Yujin đã từng làm điều đó với Wonyoung. Cậu từng kể cho Wonyoung nghe về từng bất tiện đã xảy ra trong cuộc sống của cậu và khi đó mọi thứ sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn vì có người để cùng chia sẻ những suy nghĩ này. Nhưng bây giờ, cậu không thể tự mình làm điều đó. Không phải khi lý do khiến cậu đau khổ, lại chính là người mà cậu từng tâm sự từng điều nhỏ nhặt.

Yujin muốn tránh gặp Wonyoung vì cậu không biết phải xử lý thế nào nếu nhìn thấy Wonyoung và Minju cùng nhau. Nhưng sau đó, cậu nhớ lại chuyện đã xảy ra khi cậu cố tránh mặt người trẻ hơn. Mọi chuyện chỉ kết thúc với việc cậu ở bên cạnh Wonyoung. Việc cả hai là bạn cùng lớp cũng chẳng ích gì. Thực sự là không có cơ hội trốn thoát vì cậu cũng cần phải đến lớp ngay cả khi bị ốm.

Có lẽ cậu cũng có thể giấu chuyện này với nàng. Yujin nghĩ. Cậu đã che giấu cảm xúc của mình đủ lâu nên có lẽ cậu cũng có thể giữ bí mật này.

Yujin nhìn vào đồng hồ kỹ thuật số của mình và thấy rằng chỉ mới 1 giờ 15 phút và cậu vẫn chưa ăn gì. Cậu thật lòng muốn ăn nhưng cảm giác tuyệt vọng và chỉ muốn nằm trên giường mà ngủ còn mạnh hơn cả cơn đói của cậu. Và thế là Yujin đi ngủ sau khi ho ra những cánh hoa mới.


---

Ngày 11 tháng 11 năm 20*1

Yujin im lặng sửa soạn đồ đạc trước khi rời khỏi lớp học. Cậu thậm chí còn không thèm nói lời tạm biệt với các bạn cùng lớp và với cả Wonyoung. Cậu chỉ đi ra ngoài trên đường về nhà một mình và lặng lẽ.

Yujin biết rằng Wonyoung nhận thấy mọi điều nhỏ nhặt đã thay đổi với Yujin nhưng lại chọn cách im lặng suốt cả ngày. Có lẽ vì đây là ngày đầu tiên Yujin quay lại trường sau cơn ho hôm Chủ Nhật và Wonyoung không muốn khiến Yujin cảm thấy khó chịu với những lời mắng mỏ và cằn nhằn của nàng. Bởi vì đã ba ngày, Yujin xin nghỉ ốm ở trường vì sốt.

Tất cả những điều này có thể là như vậy và không có gì chắc chắn về chúng.

Thật khó để Yujin giữ nó trong lòng. Không phải khi cậu phải nhanh chóng đi vệ sinh bất cứ khi nào cậu cảm thấy ngực mình đau và cậu sẽ ho những cánh hoa vào lòng bàn tay trong buồng vệ sinh và giữ bông hoa trong túi và bỏ nó vào balo, chỉ để không ai có thể phát hiện ra rằng ai đó trong lớp của họ có hanahaki.

Suy cho cùng, thì hoa anh đào không nở vào mùa thu.

Và trong ba ngày Yujin đã nghĩ đến nhiều thứ khác nhau. Những thứ như việc cậu không muốn bị đối xử như một người sắp chết. Cậu không muốn mọi người đột ngột thay đổi cách cư xử với mình chỉ vì căn bệnh này. Cậu muốn mọi người trở thành những người nói chuyện với cậu về những điều khác nhau về trường học, nói về những câu chuyện phiếm và nói chung chỉ là một học sinh bình thường.

Và hơn hết, cậu không muốn khiến Wonyoung phải cảm thấy có lỗi vì nàng chẳng làm gì sai cả. Cậu sẽ thực sự cảm thấy tồi tệ nếu Wonyoung biết được điều này và cố gắng đáp lại tình cảm của cậu chỉ để cứu cậu khỏi cái chết.

Sẽ khủng khiếp như chết nếu rơi vào trường hợp đó, nếu không muốn nói là còn tệ hơn.

Và trong những ngày qua Yujin nghĩ rằng cậu sẽ không thể nói bất cứ điều gì về căn bệnh này với bất kỳ ai, đặc biệt là kể cả với bố mẹ cậu. Ý nghĩ về việc cậu nói rằng con gái duy nhất của cả hai bị giới hạn thời gian trên trái đất vì hanahaki khiến cậu tan nát. Nó hủy hoại cậu một cách khủng khiếp. Cậu có thể tưởng tượng mẹ cậu đang khóc và cậu biết cha cậu sẽ sẵn sàng bất chấp bất cứ thứ gì chỉ để cậu được sống.

Nhưng không còn cách nào thoát khỏi chuyện này nữa.

Không phải khi Wonyoung đang hạnh phúc và được yêu thương bởi người nàng thích, mà cậu đang ở đây, âm thầm chịu đựng nỗi đau vì yêu một người trong bóng tối.

"Chị đã tìm em trong nhiều ngày đấy." Yujin đột nhiên cảm thấy một sức nặng đè lên vai khi cậu vừa đi qua cổng trường. "Em đã ở đâu thế em bé khổng lồ?" Và Yujin đã biết người đó là ai chỉ qua biệt danh dùng cho cậu.

"Chị chưa nghe tin gì từ Wonyoung sao, Chaewon-unnie? Em đã bị ốm." Yujin nói.

"Chị đã suýt gõ cửa nhà em nếu hôm nay em chưa đến trường đấy.." Chaewon lẩm bẩm, buông cậu ra khỏi vòng tay mình. "Em có chắc là bây giờ em ổn không?"

"Chỉ bị cảm lạnh và ho thôi unnie nhưng em sẽ ổn thôi." Yujin mỉm cười xin lỗi vì đến giờ cậu đã hoàn thiện nghệ thuật nói dối và bỏ sót một số thông tin. "Có chuyện gì sao unnie?"

"Chị chỉ nhớ em kinh khủng thôi. Thật cô đơn khi không có em và xung quanh chị là những chú chim tình yêu." Chaewon rên rỉ khi cả hai bước ra khỏi khuôn viên trường. "Yena là bạn gái Yuri và Minju cứ đi chơi với Wonyoung trong khi cả hai vẫn chưa đi học. Trong khi đó chị không có ai cả."

"Còn người mà chị thích thì sao unnie?" Yujin đặt câu hỏi. "Còn cô ấy thì sao?"

Cho đến bây giờ Yujin vẫn chưa biết được người Chaewon thích. Nó luôn khơi dậy sự tò mò của cậu nhưng đồng thời cậu cũng không muốn ép buộc hay gây áp lực cho Chaewon tiết lộ thông tin cho cậu. Yujin tin rằng đến lúc unnie của cậu tự tin hơn một chút hoặc cảm thấy thoải mái khi nói về người ấy, cho đến lúc đó cậu sẽ kiên nhẫn.

Nhưng liệu cậu có thể sống sót đủ lâu để biết cô ấy là ai không?

Chaewon sững người một chút trước khi mỉm cười yếu ớt. "Cô ấy vẫn là người chị thích." Chaewon quay sang Yujin. "Nhưng vấn đề là, chị nhớ sự hiện diện của em Yujin-ah." Chaewon dừng lại. "Và bây giờ, chị sẽ chiêu đãi em ở một nơi nào đó mà em muốn."

Đôi tai của Yujin vểnh lên khi nghĩ đến đồ ăn miễn phí. "Thật sao, unnie?"

Nhưng trên hết, Yujin không nghĩ sẽ có người phiền lòng vì sự vắng mặt của cậu. Yujin thành thật nghĩ rằng xung quanh không có ai nhớ đến sự hiện diện của cậu nhưng đây là Chaewon, nói với cậu rằng chị ấy nhớ cậu. Làm sao Yujin có thể nhẹ nhàng nói với chị ấy rằng cậu cần phải chăm chú chuẩn bị cho bản thân nếu không chị ấy sẽ nhớ Yujin mỗi ngày sau khi căn bệnh đã xâm chiếm toàn bộ cơ thể cậu?

"Chuẩn rồi." Chaewon cười khúc khích khi cả hai tiếp tục đi về phía trước. "Chị cần em khỏe, Yujin-ah."

Tại sao lại phải nhớ đến cậu? Tại sao lại phải tìm cậu? Dù sao thì cậu cũng sẽ sớm đi thôi. Đây là những lời mà cậu không bao giờ có đủ tự tin để nói ra. "Tại sao vậy unnie?"

"Chẳng phải trước đây chị đã nói với em rằng chị xem em như em gái của chị và đó là lý do tại sao chị chăm sóc em thật tốt sao," Chaewon lẩm bẩm. "Thật buồn khi chị là đứa con duy nhất trong gia đình và chị không có đứa em nào để chăm sóc. Nhưng sau đó chị nhìn thấy em."

Yujin vẫn không hiểu tại sao Chaewon lại nhận nuôi cậu ngay từ đầu. Điều kỳ lạ đối với Yujin là hầu hết mọi người sẽ để cậu yên nhưng Chaewon không hề bối rối ngay cả khi Yujin hầu hết thời gian cảm thấy sống nội tâm và chỉ muốn ở trong bức tường căn hộ của mình. Cô gái lớn đã quen với tính cách thẳng thắn, rụt rè và đôi khi bướng bỉnh. Và cậu biết ơn vì Chaewon không bận tâm đến việc cậu được là chính mình.

"Và ngoài ra, mẹ chị cũng nhớ em." Chaewon cười khúc khích. "Mẹ chị liên tục bảo chị đưa em về nhà và nhắc nhở em ăn đồ ăn phù hợp và không nên phụ thuộc vào đồ ăn liền."

"Bây giờ em đã đói rồi, em rất nhớ món ăn của dì." Yujin lẩm bẩm khi họ rẽ vào nhau và tất cả đều quá quen thuộc với cậu. Đó là con phố nơi có thể tìm thấy cửa hàng tteokbokki.

Vừa bước vào cửa hàng, cả hai đã được chào đón bởi mùi thức ăn cay nồng thoang thoảng trong không khí. Nó đủ để khiến Yujin chảy nước miếng khi họ gọi đồ ăn và mong chờ điều đó. Đây là một trong những điều mà cả hai học được cách dành thời gian, ăn những món ăn ngon và nói về những điều khác nhau.

Yujin chắc chắn rằng việc dành thời gian với tiền bối cũng như chị gái nuôi, Chaewon, sẽ là một trong những người mà cậu sẽ nhớ. Cậu sẽ nhớ việc nói chuyện với chị ấy về những điều ngẫu nhiên và kể cả những câu chuyện về Wonyoung nữa. Chị ấy là người duy nhất Yujin có thể nói về Wonyoung nhưng cậu không kể cho chị ấy nghe về căn bệnh hanahaki mà cậu mắc phải.

Cậu không nghĩ mình có thể nói cho chị ấy biết thông tin đó. Cậu biết Chaewon có trái tim yếu đuối và có lẽ chị ấy cũng sẽ khóc vì cậu. Và Yujin không muốn chị ấy khóc và buồn. Cậu không muốn bất kỳ ai trong số họ cảm thấy cô đơn sau khi cậu...

Suy nghĩ của Yujin ngay lập tức bị cắt đứt khi cậu cảm thấy một cơn đau bất ngờ ở ngực khi nó thắt lại và làm cậu đau đớn. Cậu có thể cảm thấy một cánh hoa khác mắc kẹt trong cổ họng mình ngay khi cậu nghĩ rằng mình sẽ ổn trong suốt thời gian ở bên Chaewon. Như thể đang ở chế độ lái tự động, tay cậu với lấy chiếc khăn tay và ở đó cậu ho cho đến khi những cánh hoa bay ra khỏi cơ thể. Cổ họng cậu hơi khô đến mức khó có thể thoải mái nhưng cơn đau đã giảm bớt.

Chaewon lập tức đứng dậy đi lấy nước cho Yujin. "Đây. Mau uống đi."

"Cảm ơn, Unnie." Yujin lẩm bẩm, đặt cốc nước đã vơi một nửa lên bàn.

"Em bị ho dữ dội đó." Chaewon nhìn Yujin. "Em đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?"

"Em vẫn chưa có Unnie nhưng em sẽ đến đó sớm thôi."

"Em nên đến. Em có muốn chị đi cùng em không? Chaewon đề nghị. "Chị biết một người họ hàng là bác sĩ."

"Không cần đâu unnie. Em sẽ tự đi." Yujin trấn an người lớn tuổi hơn. "Em muốn ăn tteokbokki ở đây." Yujin nói với hy vọng có thể thay đổi sự chú ý của Chaewon.

"Thực sự đã lâu rồi kể từ lần cuối chúng ta ăn ở đây." Chaewon vừa nói vừa nhớ lại lần cuối cùng họ đến đây là gần một tháng trước khi hai người không quá bận rộn với công việc của mình.

Ngay sau khi đồ ăn của cả hai được mang đến, món đó bao gồm bánh tteokbokki và bánh ngô. Chaewon chỉ giữ im lặng nhưng cô cũng nhận thấy rằng Yujin đã sụt cân trong ba ngày và quầng thâm dưới mắt cậu trông không được khỏe mạnh lắm. "Ăn ngon nhé, Yujin-ah." Chaewon nhắc nhở.

Yujin mỉm cười nhưng nụ cười không chạm tới mắt cậu. "Tất nhiên rồi, Unnie. Em sẽ không để món quà này của chị bị lãng phí đâu." Thành thật mà nói, sự thèm ăn của cậu bắt đầu giảm đi kèm theo cảm giác đau họng mỗi khi ăn, nhưng cậu sẽ chịu đựng nỗi đau này nếu điều đó có nghĩa là cậu sẽ dành thời gian cho những người cậu yêu thương nhiều hơn.

Yujin nhìn Chaewon, người đang nhấm nháp cốc cocacola của mình. "Cái gì?" Chaewon lẩm bẩm.

"Không có gì." Yujin vừa nói vừa mỉm cười trước khi gắp một thìa tteokbokki vào miệng.

Chaewon nhíu mày nhìn cậu; cảm thấy hơi kỳ lạ trước cách hành động của người trẻ hơn. "Trên mặt chị chẳng có gì buồn cười cả, phải không?"

"Em sẽ nói với chị, Unnie nếu có." Yujin vừa nói vừa nghĩ rằng những khoảnh khắc nhỏ nhặt như thế này khiến cậu cảm thấy chẳng có gì sai cả. Rằng mọi thứ đều ổn.

Cậu sẽ ổn thôi.



---



Ngày 19 tháng 11 năm 20*1

Vẫn còn sớm nhưng Yujin đã cảm thấy như mình như gần chết.

Yujin thức dậy sớm hơn thời gian cậu đặt trên đồng hồ báo thức, tất cả chỉ vì một giấc mơ tồi tệ. Gần đây, cậu thường xuyên mơ thấy nhiều loại ác mộng khác nhau nhưng đêm nay, nó có cảm giác như thật. Trong giấc mơ, cậu đang ở giữa đại dương, với ánh mặt trời chiếu thẳng vào cậu. Đối với cậu, cảm giác như cậu đã trôi nổi trong nước hàng giờ cho đến khi bầu trời xanh được thay thế bằng những đám mây xám đen và tiếng sấm vang lên. Trời mưa to và sóng dữ khiến cậu phải nhấn chìm dưới nước.

Yujin cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước nhưng dù cố gắng thế nào thì nước cũng chỉ kéo cậu lại. Khung cảnh thay đổi, cậu đang ở trong một ngôi nhà và thoáng nhìn thấy ai đó đang ho ra hoa. Cho dù không phải cậu, cậu cũng có thể cảm nhận được cành cây bám chặt vào phổi, đâm vào ngực cậu và những cánh hoa chặn đường thở của cậu.

Điều xảy ra tiếp theo là cậu tỉnh dậy và ngồi thẳng dậy trong khi cảm thấy ngột ngạt. Cậu ho dữ dội đến nỗi sau đó cổ họng cậu khô khốc. Và trên lòng bàn tay cậu là hai cánh hoa màu hồng mềm mại.

Ngày mới thậm chí còn chưa bắt đầu nhưng cậu đã ghét nó rồi.

---

Học xong, Yujin ăn tối rồi lên sân thượng chung cư, mang theo đệm lót. Có vẻ như cậu không định làm điều này ngay sau khi tan học. Cậu chỉ cần giải tỏa tâm trí của mình ngay bây giờ. Và việc bị bao vây trong căn hộ khiến cậu cảm thấy cô đơn và ngột ngạt.

Yujin luôn thích ở một mình nhưng chắc chắn không cảm thấy cô đơn. Không phải khi cậu cảm thấy đây là lỗi của mình, mà những bông hoa này là sự trừng phạt vì đã yêu một ai đó hết lòng, và cậu không hoàn toàn sẵn lòng cảm nhận điều này. Cậu chỉ muốn yêu nhưng tại sao cậu lại cảm thấy đau đớn? Chẳng lẽ kiếp trước cậu đã làm sai nhiều điều sao? Đây có phải là nghiệp chướng không? Đây có phải là điều mà một người như cậu xứng đáng được cảm nhận? Để cảm thấy đau đớn vô cùng khi hành động tình yêu?

Cậu lắc đầu để xua đi những suy nghĩ khi mở cửa dẫn lên sân thượng. Nó lúc đó trống rỗng. Trời ảm đạm không có nguồn ánh sáng nhưng tình trạng ô nhiễm ánh sáng của thành phố đang bừng sáng. Tuy nhiên, cậu có thể cảm thấy gió lạnh thổi vào mặt mình. Thà cảm nhận được nhiều không khí như thế này còn hơn là không cảm thấy gì cả.

Yujin bật đèn pin điện thoại khi đi qua vũng nước về phía lan can. Và ngay khi đến nơi, cậu nhìn xuống để xem tòa nhà cao bao nhiêu, với ít nhất 20 tầng ở phía chân trời. Mặt trời đã lặn từ lâu và mặt trăng nhô lên trời, không có ngôi sao nào trang trí bầu trời. Chỉ có mặt trăng và cậu.

Yujin biết ơn vì đã được nhìn thấy vầng trăng sáng một lần nữa. Nhưng cậu đã không nhìn vào nó nhiều kể từ khi lớp học bắt đầu.

Yujin luôn thích các thiên thể. Đó là một trong những điều khiến cậu thích khoa học hơn toán. Cậu luôn năng động và hứng thú mỗi khi thảo luận về chủ đề vũ trụ trong lớp. Nó khiến cậu phấn khích mỗi khi nghĩ đến việc có thể tận mắt nhìn thấy mặt trăng hay thậm chí đơn giản là được đi ra ngoài vũ trụ và cảm thấy rằng không có trọng lực nào có thể kéo cậu xuống đất. Cậu thích ý nghĩ được thoát khỏi những thứ đang trói buộc cậu.

Nhưng thoát khỏi trọng lực là giấc mơ không bao giờ thành hiện thực. Không phải khi cậu bị xích xuống đất và có những tình cảm này với một người sẽ và không bao giờ có thể đáp lại tình cảm của cậu, và bị trừng phạt với những bông hoa mọc trong ngực cậu. Cậu thậm chí có thể làm gì? Kể cả việc thoát khỏi trọng lực cũng không thể cứu cậu khỏi việc phải lòng Wonyoung.

Mặt trăng và hai mặt của nó, mặt sáng và mặt tối. Yujin nghĩ khi cậu ngắm nhìn mặt trăng xinh đẹp.

Cậu đã luôn muốn đạt được nó khi còn là một đứa trẻ. Nó luôn luôn bí ẩn và vẻ đẹp của nó đã thu hút cậu về phía nó. Cánh tay cậu vô tình vươn ra cho đến khi mặt trăng bị mu bàn tay che khuất. Cậu từ từ nắm tay lại, như thể đang ôm mặt trăng trên tay.

Cậu lắc đầu vì nghĩ rằng vầng trăng sẽ không bao giờ nghe thấy những lời ước nguyện và tiếng than khóc của cậu. Mặt trăng là một thiên thể chứ không phải là một sinh vật ban điều ước. Nhưng nếu đúng như vậy, chắc chắn Yujin sẽ ước một điều gì đó.

Hôm nay Wonyoung không có mặt ở trường. Nàng báo ốm và Yujin nghĩ rằng điều đó sẽ khiến những bông hoa ngừng làm tổn thương cậu dù chỉ là một ngày. Nhưng Yujin đã sai. Những cành cây cứ liên tục tổn thương, đặc biệt là không thấy Wonyoung đâu cả. Cậu khao khát sự hiện diện của Wonyoung trong phòng và không lúc nào cậu không nhìn vào chỗ ngồi của Wonyoung.

Đối với Yujin, nó giống như một cái chết từ từ và đau đớn.

Như để khiến đầu óc cậu không còn nghĩ về chuyện đó nữa, điện thoại của cậu reo lên. Cậu nhìn vào thì thấy đó là tin nhắn của Wonyoung hỏi nàng có thể mượn cuốn ghi chú của cậu không. Yujin rụt rè trả lời "Được chứ, tất nhiên rồi."

Sau đó cậu đặt điện thoại của mình ở chế độ máy bay. Cậu không muốn bất cứ ai làm phiền mình nữa, kể cả người mà cậu hằng mong ước.

"Em thật xinh đẹp khi nhìn vào. Thậm chí khiến chị choáng váng nhưng lại thật đau đớn." Yujin thì thầm với gió, nhìn xuống đất, cậu cảm thấy ngực mình thắt lại, trong tâm trí chỉ có một người. "Chị yêu em nhưng những bông hoa trong chị đang làm tổn thương chị vì tình yêu chị dành cho em."

Yujin thực sự muốn hét lên sự thất vọng của mình đối với mọi thứ từng tồn tại và cậu không quan tâm liệu có ai đó nghe thấy cậu ở khu phố này hay không. Cậu muốn trút bỏ nỗi thất vọng về cuộc sống này vì nó chẳng có ý nghĩa gì. Mọi thứ chẳng có ý nghĩa gì cả.

Mỗi ngày, cậu đều cố gắng đeo mặt nạ với những người xung quanh. Cậu khiến họ nghĩ rằng cậu ổn. Họ nghĩ rằng mọi thứ đều ổn. Rằng sẽ không có gì sai sót cả. Và việc duy trì diễn xuất trong thời gian dài sẽ gây tổn hại cho Yujin.

Gánh nặng trên vai cậu rất nặng và cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải mang nó suốt đời.

"TÔI GHÉT NÓ!" Cậu hét lên không có ai cụ thể. Nước mắt cậu nhòe đi khi cậu dựa vào lan can trước khi để nước mắt rơi ra từ khóe mắt. Cậu bị tổn thương. Cậu đang bị tổn thương. Và cậu sẽ tiếp tục bị tổn thương bởi những bông hoa chết tiệt này bên trong mình.

Nhưng cậu không thực sự ghét hoa hay con người. Cậu chỉ ghét hoàn cảnh mà cậu đang gặp phải.

"Tôi chỉ muốn yêu em ấy, dù trong im lặng. Nhưng thế quái nào mà hoa lại mọc trong người tôi thế này?" Cậu rên rỉ, bộc lộ cảm xúc của mình như thể việc khóc thầm trên gối hầu như mỗi đêm vẫn chưa đủ.

"Tôi muốn ghét hoa anh đào và những cánh hoa của nó đến mức nào, tôi không thể." Yujin cảm thấy ngứa ngáy nơi cổ họng, một dấu hiệu nhận biết rằng một cơn ho sẽ sớm lan khắp cơ thể cậu. Cậu ho, đã quen với nỗi đau mà những cánh hoa này mang lại cho cậu. Cậu nhìn cánh hoa trên lòng bàn tay mình. "Làm sao tôi có thể làm được khi những điều nhỏ nhặt này là bằng chứng cho thấy tôi đã yêu và khao khát em ấy bằng cả trái tim mình."

Đây là quyết định của cậu, giữ kín tất cả. Và đó là lý do tại sao cậu biết rằng mình thậm chí không có tư cách để phàn nàn. Nhưng ngay cả khi cậu nhốt những cảm xúc này vào trong, thì thực sự sẽ có lúc những cảm xúc bị dồn nén này sẽ không thể chứa đựng trong một cái chai và đơn giản là bùng nổ.

Đêm nay chính là thời điểm đó.

Những giọt nước mắt li ti lăn dài trên làn da mịn màng, rơi xuống lan can sân thượng lạnh lẽo, có giọt rơi xuống vỉa hè ẩm ướt. Tất cả những lời nói dối đều đến với cậu. Tất cả những bí mật mà cậu đang cố che giấu. Nếu đây là cách sống đảm bảo rằng cậu sẽ nhận được nghiệp chướng sau bao nhiêu sự giả vờ, thì cậu nghĩ rằng có lẽ mình xứng đáng bị như vậy.

Cậu lại khóc một lần nữa vì một tình yêu sẽ không bao giờ thuộc về cậu, vì người mà trái tim cậu đang đập và rỉ máu.

Khi lấy lại bình tĩnh, cậu lại nhìn mặt trăng; cậu lau nước mắt và lau khô mặt. "Cô ấy xinh đẹp hơn chị, thú vị hơn chị rất nhiều. Và em yêu cô ấy hơn chị. Chị không nghĩ chỉ riêng kiếp này thôi là đủ để nói với em và khiến em biết rằng chị yêu em, đặc biệt là khi cuộc đời của chị đã bị cắt ngắn."

Không có ai để nói chuyện, cậu quay sang nói chuyện với mặt trăng. Người bạn đồng hành duy nhất của cậu trong đêm thứ Hai lạnh lẽo và cô đơn này và cậu đã nói chuyện một lúc. Cậu nói với mặt trăng tại sao cậu yêu em ấy. Những điều nhỏ nhặt khiến trái tim cậu rung động. Những điều cả hai đã làm cùng nhau. Người cậu yêu đã phải lòng người khác như thế nào mặc dù nhắc đến điều đó khiến trái tim cậu nhói đau. Và về việc cậu bị tổn thương về mặt thể xác nhưng cậu vẫn tiếp tục yêu thương em ấy bất chấp điều đó.

Cậu nói chuyện với mặt trăng về Wonyoung với niềm hy vọng và khao khát trong ánh mắt. Ý định của cậu trong sáng như những cánh hoa hồng mềm mại. Cậu nhìn những cánh hoa cậu thả từ trên mái nhà bay đi, đung đưa theo gió, ước gì việc đó cũng dễ dàng như buông bỏ những cảm xúc này giống như cách buông cánh hoa vậy.

Tuy nhiên, Yujin sẽ luôn chọn cách giữ lấy những cảm xúc này cho dù điều đó nghe có vẻ ngu ngốc đến mức nào. Tất cả chỉ vì cậu yêu em ấy.

"Tôi sắp chết." Ba từ đó thậm chí còn có vẻ nặng nề đối với cậu. Ngay cả khi cậu muốn thuyết phục bản thân rằng cậu đã sẵn sàng cho những gì sắp xảy ra với mình, cậu vẫn muốn ích kỷ một chút và ở lại lâu hơn thế này một chút.

Cậu vẫn muốn đi du lịch khắp thế giới, dù chỉ một mình. Cậu vẫn muốn đạt được công việc mơ ước của mình ngay trước khi chết. Cậu vẫn muốn làm nhiều việc trong danh sách việc cần làm của mình. Cậu vẫn muốn thấy bố mẹ tự hào về mình. Cậu vẫn muốn cười đùa và vui vẻ với bạn bè ngay cả khi họ đã thuộc tầng lớp lao động của xã hội.

Và hơn hết, Yujin vẫn muốn được gặp Wonyoung và yêu nàng lâu hơn thế này một chút, cho dù điều đó có nghĩa là yêu cô nàng cách lặng lẽ và không hề có ý định phá hỏng mối quan hệ của cả hai người họ.

Cậu yếu ớt mỉm cười, nghĩ rằng cuộc đời này cậu chưa làm được gì nhiều. Cậu muốn sống nhiều hơn và làm được nhiều điều hơn trong cuộc sống nhưng rồi...

"Nếu bạn lắng nghe tôi và nếu bạn ban điều ước," Yujin nhìn lên mặt trăng. "Xin hãy để tôi sống nhiều hơn. Nếu không được, tôi mong được gặp lại em ấy ở kiếp khác. Hãy cho tôi cơ hội được yêu em ấy trong mỗi cuộc đời tôi trải qua trên thế giới này. Tôi thề sẽ yêu em ấy đến khi nào nào mặt trăng và mặt trời không còn tồn tại ".

Không ai nhìn thấy đôi mắt cậu lấp lánh dưới bầu trời đầy ánh trăng. Không ai nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh như thế nào khi nó lại chảy xuống khuôn mặt thanh tú và ủ rũ của cậu lần thứ n trong ngày hôm nay. Không ai nhìn thấy cậu khóc lóc cầu xin trăng như thế nào. Không ai khác nhìn thấy cậu đau khổ và ho ra những cánh hoa như thế nào vào đêm đó. Chẳng ai thấy nụ cười của cậu ngọt ngào như thế nào khi cậu thề với vầng trăng u sầu.

Chỉ có cậu, với những cảm xúc mà cậu có và những cánh hoa xung quanh, với mặt trăng vẫn trông rất đẹp phía trên, khi cậu liếc nhìn đường đi của nó lần cuối trong đêm nay trước khi rút lui về phòng. Cảm giác tốt hơn rất nhiều so với cảm giác trước khi lên sân thượng.

"Nếu mặt trăng thực sự ban điều ước thì sao?"

Cậu lắc nhẹ đầu khi đóng cửa phòng lại. "Điều đó sẽ không xảy ra," cậu nói nhưng trong thâm tâm cậu ước gì mặt trăng sẽ xảy ra.



---



Ngày 20 tháng 11 năm 20*1

Mọi thứ đều yên tĩnh, nếu không có tiếng bút chạm vào tờ giấy có thể nghe thấy rõ ràng trong phòng Yujin. Yujin đã cảm thấy thoải mái khi trút bỏ những suy nghĩ của mình vào một mảnh giấy, nơi nó có thể dễ dàng xé ra nếu đó là tin tiêu cực hoặc cậu có thể giữ nó nếu đó là tin tích cực.

Gần đây cậu đã đọc một cuốn sách trong đó nhân vật lấy một cuốn sách hoặc tạp chí đọc các đoạn văn và cắt bỏ mọi từ có hàm ý tiêu cực và chỉ để lại những từ tích cực. Cậu cũng muốn làm điều đó để tạo ra một đoạn trong cuốn sách sẽ thay đổi hoàn toàn ý nghĩa của nó và sẽ chỉ còn lại những điều tốt đẹp.

Và Yujin cần sự tích cực đó trong cuộc sống của mình ngay bây giờ.

Nhưng dù muốn làm thế nhưng Yujin lại không muốn phá hoại những cuốn sách trên kệ của mình. Cậu vẫn muốn nhìn thấy những phần xấu cũng như những phần tốt vì đó là điều tạo nên tổng thể.

Giống như cậu.

Giống như căn bệnh hanahaki bằng cách nào đó đã trở thành một phần trong bức tranh lớn hơn của cậu. Giống như cách cậu biết có những việc cậu làm tốt như đan len và chạy. Giống như cách cậu sống với tình yêu nhưng lại cảm thấy đau đớn vì người mình yêu. Và cậu ở đây để cảm nhận tất cả. Cậu sẽ không dám bỏ qua bất kỳ trang hay chương nào trong cuốn sách mang tên cuộc đời này chỉ vì có những phần chưa tốt.

Trong những gì cậu viết, có những phần cậu muốn xóa đi, một số từ cậu muốn thay đổi, một số từ cậu muốn gạch bỏ, và một số từ đẹp đến đau lòng khi nhìn vào. Tuy nhiên, cậu không buồn thay đổi, xóa hoặc gạch bỏ chúng. Cậu để nó như vậy.

Đây là tình yêu. Tất cả những nỗi đau và sự đau khổ cậu đang cảm thấy đều bắt nguồn từ tình yêu của cậu. Và điều này ổn. Cậu đã nghĩ như vậy.

Yujin thở dài khi đọc lại những gì mình đã viết. Đây là hình thức dễ bị tổn thương nhất của cậu. Những suy nghĩ bộc lộ, những cảm xúc giấu kín, những điều cậu nói dối, cậu đều kể hết. Sẽ chẳng có ích gì nếu cậu không thành thật vào một lúc nào đó. Cậu biết rằng việc đó phải được thực hiện vào một ngày nào đó và ngày đó lại chính là hôm nay.

Đã xong một cái, còn nhiều cái nữa.

Yujin nghe thấy điện thoại reo nhưng cậu chỉ phớt lờ nó mà mở ngăn kéo và giấu tờ giấy được gấp gọn gàng bên trong. Cậu lấy ra một tờ giấy khác, cầm bút và bắt đầu viết lại.

Chuông reo lần thứ hai và Yujin bắt đầu tự hỏi ai đang gọi. Cậu không mong đợi có ai đến đây hôm nay vì cậu được thông báo rằng mọi người đều khá bận rộn với công việc gia đình của mình hoặc có lẽ họ đã hẹn hò với bạn đời của mình.

Không biết từ đâu, cơn đau ập đến với cậu. Xương sườn của cậu bắt đầu đau và cậu không thể nhịn được ho, cảm thấy xương sườn của mình co thắt bên trong một cách đau đớn.

Yujin, với chút sức lực còn lại, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi vào phòng tắm. Và cậu ho ngay cả khi cảm giác như nó xé toạc ngực cậu ra. Cậu ho hết cánh này đến cánh khác cho đến khi cậu không còn đếm được có bao nhiêu cánh hoa ở đó.

Cậu cảm thấy nặng nề và đang nghĩ đến việc nằm đó trên sàn phòng tắm cho đến khi cậu nghe thấy điện thoại reo lần nữa. Cậu biết ơn người đã gọi điện để giúp cô tỉnh táo trở lại.

Cậu quay lại và kiểm tra chiếc điện thoại trên giường. Chaewon-unnie nói ID người gọi. Yujin nhấc máy và trả lời.

"Này Yujin, chị đang ở gần căn hộ của em. Em có phiền mở cửa cho chị không? Chị có vài thứ cho em." Chaewon nói ở đầu dây bên kia.

"Bây giờ sao?" Yujin nói với vẻ hoài nghi. Lúc này cậu không mong đợi ai cả. Cậu nhìn vào căn hộ của mình và thấy nó thật bừa bộn. Có những tờ giấy nhàu nát, một số tờ tạp chí cắt ra, những con hạc giấy bị hỏng và có những chiếc cốc mì đã qua sử dụng trên bàn ăn của cậu. Sẽ thật xấu hổ nếu để Chaewon chứng kiến ​​sự hỗn loạn này.

"Ừ ừ." Chaewon lẩm bẩm. "Chị sẽ đến đó trong khoảng 5 giờ." Chaewon tuyên bố trước khi cắt lời.

Yujin đã không lãng phí thời gian vào việc dọn dẹp căn hộ của mình và làm ra vẻ như có một con người sống ở đó. Cậu nhặt từng thùng rác và đặt nó vào nơi chúng thuộc về. Và chẳng mấy chốc, cậu đã dọn dẹp xong.

"Sao lại ghé thăm đột ngột thế?" Yujin hỏi khi để Chaewon đi theo cậu vào khu vực ăn uống nhỏ.

"Mẹ chị muốn chị mang đồ ăn mẹ nấu về nhà cho em vì em đã nói rằng em nhớ nó." Chaewon vừa nói vừa đặt túi giấy cô mang lên bàn ăn của Yujin. Cô bắt đầu mang hộp đựng thức ăn ra và đặt chúng lên tủ lạnh của Yujin. "Ở đây cũng có một số lưu ý về cách chế biến lại thức ăn."

Có rất nhiều hộp đựng thức ăn được Chaewon lấy ra từ túi giấy. Mọi chuyện dường như chưa kết thúc với Yujin và cậu cảm thấy thực sự xấu hổ vì hầu như không thể tự nấu bữa ăn cho mình và chỉ ăn đồ ăn liền theo lịch trình ở trường. Và bây giờ cậu thậm chí còn không ăn uống đàng hoàng với bông hoa đang mọc bên trong cậu và thật tệ khi không thể ăn như trước đây.

"Đống đồ ăn này chắc em phải ăn cả tháng." Yujin thở dài. "Thật quá đáng đấy Unnie. Chị nên mang một ít đến ký túc xá ở trường."

"Em không cần phải lo lắng cho chị đâu nhóc. Chị đã có chuẩn bị mình rồi." Chaewon lẩm bẩm, sắp xếp lại tủ lạnh của Yujin. "Ăn đúng giờ và ăn ngon nhé, Yujinnie."

"Chị lo lắng cho em quá nhiều đấy, Unnie." Yujin thì thầm nhưng Chaewon vẫn có thể nghe thấy.

Chaewon quay lại nhìn Yujin. "Chị nói với mẹ rằng em đã giảm cân vì bị ốm và bọn chị, bao gồm cả mẹ chị và chị, muốn làm điều này vì mẹ và chị muốn em được khỏe mạnh. Em cũng là một phần của gia đình chị, em biết không?

Và như đúng lúc, Yujin cảm thấy một cơn đau ập vào ngực mình. Cậu vừa ho vừa che miệng lại và may mắn thay, không có cánh hoa nào rơi vào lòng bàn tay cậu.

"Em có đến bệnh viện như đã hứa không?" Chaewon nhìn Yujin đầy phán xét trong khi cậu ngoan ngoãn gật đầu. "Bác sĩ đã nói gì với em?"

"Chỉ cần nghỉ ngơi và uống nhiều nước thôi. Bác sĩ nói nó sẽ sớm khỏi thôi."

"Bác sĩ không cho em thuốc à?"

"Không có vấn đề gì cả," Yujin nói.

"Được rồi." Chaewon vừa nói vừa kết thúc. "Chị có thể mượn nhà vệ sinh của em một lát được không? Chị cần phải..."

"Được thôi, Unnie." Yujin lẩm bẩm, vừa nói xong Chaewon liền đi vào nhà vệ sinh. Yujin đi đến bàn học của mình, lấy ra một tờ giấy và bắt đầu gấp nó lại.

Yujin biết Chaewon tinh ý đến mức nào. Vẻ ngoài như con hổ của cô gái lớn tuổi không bao giờ được coi là điều hiển nhiên. Nó thường nhận biết được liệu một người có đang nói dối hay không và Yujin biết rằng ngay khi Chaewon từ nhà vệ sinh trở lại với ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy soi xét, dường như nó biết mọi thứ về cậu.

"Mau nói cho chị sự thật đi Yujin." Chaewon nói, giọng đầy dứt khoát.

"Chuyện gì ạ?"

"Đằng sau những cánh hoa trên thùng rác nhà vệ sinh và những cánh hoa dưới bàn học của em," Chaewon lẩm bẩm. Cô chưa bao giờ thích việc ai đó nói dối trước mặt mình. Và cô cần biết sự thật là gì, bất kể điều đó có khó khăn đến đâu. Cô không muốn nuôi dưỡng thực tế bịa đặt mà Yujin đã đưa ra với những người xung quanh.

Cô không phải là kẻ ngốc dễ bị lừa dối bởi lời nói. Trong thời gian còn lại của tuần đi chơi với Yujin, cô cuối cùng trở nên quá nghi ngờ về cách Yujin hành động mỗi khi cậu ho. Có lần cô vô tình nhìn thấy một cánh hoa màu nhạt lọt vào túi Yujin ngoài tay cậu. Và đó là lúc sự cảnh giác của cô trỗi dậy.

Cô không ngu ngốc và cô đã nghe nói về những người chết vì một căn bệnh khiến hoa mọc trong lồng ngực của ai đó, bắt đầu từ trái tim và phát triển cho đến khi nó xâm chiếm phổi và khiến người đó khó thở khi nó bám chặt. chặt chẽ trên máy chủ của nó.

Phải đến hôm nay cô mới xâu chuỗi từng mảnh một để tìm ra sự thật. Cô vào nhà vệ sinh nghỉ ngơi thì nhìn thấy vài cánh hoa nằm trên sàn ngay cạnh thùng rác. Cô nhìn kỹ hơn vào thùng và thấy còn có nhiều cánh hoa đã quá quen thuộc với cô. Cô khó mà kìm được nước mắt vì cô muốn khóc ngay khi nhìn thấy chúng.

Vì hoa anh đào không bao giờ nở vào mùa thu.

Và khi Yujin không lên tiếng và chọn cách ngoảnh mặt đi, trái tim Chaewon lại đau nhói khi nhìn thấy và biết Yujin đang đau khổ như thế này. Bởi vì bây giờ, cô nhận thức sâu sắc rằng sự im lặng của người trẻ còn lớn hơn bất kỳ loại tiếng ồn nào. Nó ồn đến mức khiến Chaewon chói tai.

"Kể từ khi nào?" Chaewon lẩm bẩm khi tìm lại được giọng nói và sức mạnh của mình để nói chuyện với Yujin. Cô nuốt cục nghẹn trong cổ họng trước khi tiếp tục, "Em mắc bệnh hanahaki từ khi nào vậy?"

"Hơn một tuần trước," Yujin nói, nhìn xuống sàn nhà. Cậu liếc nhanh những cánh hoa trên sàn và nghĩ rằng mình thật bất cẩn khi để nó nằm đó mà không giấu đi.

"Và em thậm chí còn không nói với chị?" Chaewon nói, giọng nói có vẻ tổn thương nhưng vẫn rất điềm tĩnh. "Em không cần phải nói dối chị, Yujin. Em có thể lừa dối người khác bằng những lời nói dối của mình nhưng chị thì không".

"Em xin lỗi." Yujin lẩm bẩm yếu ớt, nước mắt bắt đầu trào ra trên mắt cậu. "Em không muốn chị lo lắng."

"Chị đã làm rất nhiều điều cho em rồi, Unnie. Điều ít nhất em có thể làm là khiến chị cô đơn vì căn bệnh này ".

Chaewon nói. "Chị có thể làm gì đó để giúp em."

"Chính xác thì chị sẽ làm gì, Unnie? Nói với Wonyoung rằng em có hanahaki chỉ để em ấy rời bỏ Minju khi cả hai mới bắt đầu mối quan hệ của mình? Wonyoung thương hại em chỉ vì em có hanahaki chết tiệt này sẽ không bao giờ rời xa em? Em không muốn điều đó, Unnie." Yujin dừng lại. "Em không muốn bất cứ điều gì trong số đó."

Chaewon nhìn Yujin mà nước mắt rơi lã chã, không nói nên lời trước sự bộc phát đột ngột của cậu.

"Nếu em ấy yêu em, em muốn em ấy yêu em vì em ấy thật sự yêu em chứ không phải vì em ấy thương hại em. Vì sự thương hại sẽ không bao giờ sánh được với tình yêu. Dm cũng không muốn phá hỏng mối quan hệ của họ vì đó là điều khiến em ấy hạnh phúc". Yujin lẩm bẩm. "Em ấy đã tìm thấy hạnh phúc bên Minju và em tôn trọng điều đó. Chỉ chỉ thực sự muốn Wonyoung được hạnh phúc ngay cả khi người tạo ra hạnh phúc đó không phải là em. Dù sao thì ngay từ đầu em ấy đã không phải là của em." Nước mắt cậu bắt đầu rơi.

"Sao em có thể vừa vị tha vừa ích kỷ như vậy?"

"Đó là tình yêu, Unnie." Yujin mỉm cười yếu ớt khi nhìn người lớn tuổi hơn. "Em yêu Wonyoung nhiều đến mức dù yêu có đồng nghĩa với đau đớn thì em cũng sẽ chịu đựng vì em cần cảm nhận được nó."

"Tình yêu hay nỗi đau?"

"Cả hai." Yujin đã trả lời. "Chị sẽ không biết mình thực sự yêu một người cho đến khi bạn cảm thấy đau đớn."

Chaewon lắc đầu trước khi ôm lấy người nhỏ hơn. Cô gái trẻ đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ khi cuộc sống của cậu chỉ mới bắt đầu. Và ở đó, khi cô ôm Yujin trên tay, cô cảm thấy vai mình ướt đẫm những giọt nước mắt. Chaewon ôm chặt lấy Yujin, đảm bảo rằng Yujin sẽ cảm thấy rằng cô sẽ luôn ở bên Yujin như một người bạn và một người bạn tâm giao.

Cả hai ở như vậy một lúc trong những bức tường căn hộ của Yujin, cố gắng an ủi trái tim tan vỡ của nhau, một người vì tình yêu không được đáp lại, và người kia vì cảm thấy bị phản bội.

"Chị có thể giúp gì cho em được không?" Chaewon vừa hỏi vừa thả Yujin ra khỏi vòng tay của mình khi cả hai đã bình tĩnh lại.

"Chị đừng nói với bố mẹ em và bất cứ ai khác." Yujin cầu xin. "Em sẽ nói với bố mẹ em sớm, em hứa. Nhưng với bạn bè của chúng ta, xin đừng làm vậy. Em không muốn họ lo lắng."

"Được rồi." Chaewon lên tiếng. "Chị hiểu."

"Nếu mọi người hỏi chuyện gì thực sự đã xảy ra thì sao?"

"Về chuyện đó, em có một việc muốn nhờ chị."



---



Ngày 21 tháng 11 năm 20*1

"Tất cả các em hãy lấy cọ và bắt đầu vẽ chủ đề của mình." Cô giáo mỹ thuật nói với lớp mình.

Yujin lắc đầu khi cầm lấy chiếc bàn chải trước khi nhìn vào căn phòng mình đang bị mắc kẹt, cùng với ít nhất 10 người khác, bao gồm cả giáo viên.

Cậu đã từng thử vẽ tranh vì vấn đề đó, nhưng đơn giản là nó không dành cho cậu. Tuy nhiên, tham gia một lớp học nghệ thuật là điều họ luôn mong muốn. Và khi họ tìm thấy một lớp học nghệ thuật miễn phí vào tuần trước, họ biết rằng mình phải tham gia.

Cậu nhìn sang bên phải và thấy Wonyoung với ánh mắt khích lệ cùng nụ cười đáng yêu đang nhìn lại cậu trước khi chú ý đến khung vẽ trống trải trước mặt. Yujin coi đó như một lời mời để bắt đầu vẽ quả táo giống như cách giáo viên mỹ thuật bảo họ làm.

---

"Điều đó thật vui." Wonyoung kêu lên ngay khi cả hai ra khỏi tòa nhà.

"Chị cảm thấy mình có thể trở thành Pablo Picasso tiếp theo sau khi tham gia lớp học nghệ thuật." Yujin nói khi hai người tiếp tục đi dọc những con phố đông đúc ở Seoul.

"Em sẽ mua tác phẩm đầu tiên của chị." Wonyoung nói.

"Thật sự?" Yujin hỏi. "Và em có treo chúng lên tường nhà mình không?"

"Tất nhiên, em thậm chí còn khoe khoang với những vị khách đến thăm nhà mình rằng đó là tác phẩm của người bạn thân nhất của em, Yujin, người đứng đầu họ Ahn, nữ hoàng của những người hướng ngoại và là người phá kỷ lục."

"Nói thật thì chị không hề làm vỡ đĩa vinyl, em biết đấy." Yujin bĩu môi. "Chị chỉ đánh rơi nó nhưng nó không vỡ thành từng mảnh." Chuyện xảy ra khi cả hai ở nhà Wonyoung và cậu đang kiểm tra đĩa vinyl của John Mayer mà Wonyoung sở hữu. Cậu tình cờ làm rơi nó nhưng cậu cảm ơn trời vì chiếc đệm êm ái của chiếc giường đã bắt được nó, nếu không cậu đành phải thay nó bằng một chiếc khác.

"Em chỉ đùa với chị thôi, Yujinnie." Wonyoung cười khúc khích. "Thả lỏng nào."

Yujin trợn mắt trước câu nói của Wonyoung. "Tiếp theo là em muốn đâu?"

Yujin thực sự không biết người trẻ tuổi hơn muốn đạt được điều gì tiếp theo. Tất cả những gì họ biết là lớp học nghệ thuật đã kết thúc quá sớm nên cả hai vẫn chưa về nhà. Nắng đã lên cao không giống mấy ngày trước trời cứ mưa hoài. Hôm nay là một ngày khá đẹp để dành ở ngoài trời.

"Chúng ta đi sông Hàn đi." Wonyoung nói mà không hề chớp mắt, khiến Yujin dừng bước.

"Bây giờ à?"

"Ngay bây giờ."

Trước khi Yujin kịp phản đối, Wonyoung đã nắm lấy cổ tay Yujin và đi đến ga tàu điện ngầm gần nhất. Chính xác là cả hai không chạy, nhưng cả hai cũng không đi bộ. Chỉ đơn giản là bước đi rất nhanh, nhanh đến mức Yujin cần phải lấy lại nhịp thở và cho đôi chân nghỉ ngơi bằng cách ngồi lên một trong những chiếc ghế ngay khi họ bước vào nhà ga, trong khi Wonyoung đứng đó nhìn Yujin một cách kỳ lạ.

"Gần đây chị dễ ​​mệt mỏi quá, Yujin." Wonyoung nói, ngồi xuống chỗ cạnh Yujin. "Đây vẫn là do chị ho và cảm lạnh à?"

Yujin mỉm cười xin lỗi. "Có lẽ," cậu nói khi nhìn chằm chằm vào người trẻ hơn khi nàng vén mái tóc xõa ra sau tai. Đây là người mà trái tim cậu đã quyết định yêu. Người đã vô tình làm tổn thương cậu nhưng cậu vẫn yêu người ấy vô điều kiện.

"Có lẽ chúng ta không nên đến sông Hàn." Wonyoung bất ngờ thông báo. "Tình trạng của chị có thể trở nên tồi tệ hơn nếu chúng ta làm vậy."

"Không, hôm nay chúng ta nên đi." Yujin nói dứt khoát. Cậu chỉ muốn có thể dành nhiều thời gian hơn cho nàng, và việc ngắm nhìn khung cảnh sông Hàn tuyệt đẹp là quá đủ đối với cậu và trái tim vốn đã tan nát của cậu. Có lẽ chỉ có lẽ trái tim cậu vui vẻ cũng sẽ ổn thôi ngay cả khi đây chỉ là khoảnh khắc vay mượn. "Chị uống thuốc đúng giờ nên sẽ ổn thôi. Chị thề."

Wonyoung nhìn cậu thắc mắc. "Chị có chắc không?"

Yujin nhiệt tình gật đầu.

"Dù sao thì chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi một chút nếu chúng ta đi bộ thấy mệt." Wonyoung nói và nhượng bộ Yujin. Nàng không bao giờ có thể cưỡng lại cách Yujin nhìn nàng như thể đó là một chú cún con đang cầu xin đồ ăn. Và nàng cảm thấy mãn nguyện khi thấy người bạn thân nhất của mình trông thật rạng rỡ. Nó khiến nàng cảm thấy thoải mái như thể sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra với họ.

Ngay khi tàu đến, cả hai lên tàu và chọn ngồi gần cửa suốt chuyến đi. Chuyến tàu không đông đúc vì vẫn còn những hành khách khác; Rốt cuộc, bây giờ chưa phải là giờ cao điểm.

Wonyoung ngồi với Yujin ở bên phải và một cây cột ở bên trái. Nàng định tựa đầu vào cột nhưng Yujin đã không cho nàng làm thế. Cô gái lớn hơn từ từ hướng đầu nàng tựa vào vai mình. Không phải Wonyoung phàn nàn nhưng nàng lo lắng rằng có lẽ điều đó sẽ là quá đáng với người bạn thân nhất của nàng.

Yujin nghe thấy Wonyoung thở dài, khiến cậu mở mắt. "Chuyện gì vậy?" Cậu thì thầm.

"Không có gì," Wonyoung nói.

"Em có chắc không?" Yujin đặt câu hỏi. "Nếu em hỏi chị, tiếng thở dài đó khá nặng nề."

"Nhưng em không hỏi chị." Wonyoung nói với giọng vui vẻ. Và Yujin đã quen với việc người trẻ tuổi cáu kỉnh, ngay cả khi điều đó là vô ý.

"Vậy thì. Hãy đánh thức chị khi chúng ta đã đến nhà ga." Yujin thở dài, khi chị nhắm mắt lại.

"Được rồi." Wonyoung lẩm bẩm. Nàng đợi một lúc, chắc chắn rằng Yujin đã ngủ say rồi mới ngồi thẳng dậy và để Yujin dựa vào vai nàng. Wonyoung mỉm cười với chính mình và lắc đầu. "Chị thực sự là một em bé khổng lồ, đúng như Chaewon nói." Wonyoung thì thầm với chính mình.

---

"Em có biết đi xe đạp không?" Yujin hỏi Wonyoung. Họ cách đó vài mét tại một điểm thuê xe đạp và quyết định tranh cãi về những gì họ muốn làm. Yujin chỉ muốn đi bộ nhưng Wonyoung lại muốn tận hưởng khung cảnh bằng cách đạp xe qua đó.

"Chị có nghĩ em là người không được dạy cách lái xe khi em còn nhỏ không?"

"Và nếu chị nghĩ vậy thì sao?"

"Không, không." Wonyoung phòng thủ nói. "Em biết đi xe đạp." Nàng bĩu môi.

"Thật sự?" Yujin xem xét kỹ lưỡng. "Chị có thể là người đạp trong khi em ngồi yên ở phía sau."

"KHÔNG. Em muốn là người đạp xe."

"Nhưng---" Yujin thậm chí không thể nói hết câu của mình vì cổ họng cậu quyết định hành động giống như khi cô ấy chuẩn bị bỏ cuộc tranh luận của mình. Cậu ho nhưng may mắn là không có bông hoa nào, nhưng cậu vẫn thấy đau.

"Nhìn nè. Đây là lý do tại sao em nên đạp xe trong khi chị chỉ cần ngồi yên và trông thật xinh đẹp trên ghế sau ".

Ngay khi cơn ho của Yujin vừa dứt, cậu trừng mắt nhìn Wonyoung. "Được rồi. Hôm nay em thắng nhưng lần sau chị sẽ là người đạp trong khi em ngồi yên và trông xinh đẹp ở phía sau ". Lần sau quả là một suy nghĩ đẹp đẽ.

"Chắc chắn rồi. Chỉ cần chị hết ho và cảm lạnh, em sẽ để chị chở em ".

Cả hai cùng nhau thuê một chiếc xe đạp và đội mũ bảo hiểm, Wonyoung ở phía trước, còn Yujin ngồi ở ghế sau.

Trước khi đạp xe, Yujin đã đeo khẩu trang vào. Đó là một cách chứng minh ngu ngốc để đảm bảo rằng không có bông hoa nào bị vứt bừa bãi trên bất kỳ vỉa hè nào ở sông Hàn. Cậu đến để tìm hiểu những lợi ích mà khẩu trang có thể mang lại cho cậu vào khoảng tuần trước khi mức độ bụi cao và cậu cần đeo khẩu trang. Vì khẩu trang không cần phải đi vệ sinh thường xuyên, không giống như khi cậu không mặc đồ.

"Nhớ giữ chặt lấy em nhé." Wonyoung nói.

Yujin ngay lập tức làm theo khi cậu nắm lấy vạt áo của Wonyoung. Cậu không muốn ngã khỏi xe đạp vì điều đó sẽ khá xấu hổ. Cậu định hỏi Wonyoung liệu nàng có thể đạp xe quanh sông Hàn vì đồng hồ đang điểm và một giờ có thể dễ dàng trôi qua, khi Wonyoung nắm lấy cả hai tay cậu và vòng nó quanh eo nàng.

"Không phải chúng ta đang lái một chiếc mô tô nào đâu, Wonyoung." Yujin nói, cố gắng che giấu sự gần gũi của họ bằng trái tim mình nhưng không phải vậy. Nó đập mạnh vào tai cậu.

"Trừ khi chị muốn rơi khỏi xe, thì hãy nắm vào áo em." Wonyoung nói với vẻ có chút khó chịu.

"Đùa thôi, chọ sẽ ôm em suốt đời." Yujin làm theo. Yujin mỉm cười một mình mặc dù nó được che bởi chiếc khẩu trang của cậu và Wonyoung không thể nhìn thấy cậu.

Người trẻ hơn bắt đầu đạp xe và điều đó khiến Yujin nghĩ đến những bộ phim điện ảnh và truyền hình từng có cảnh kiểu này trước đây. Cậu nhớ mình đã ghen tị biết bao khi họ cảm thấy hưng phấn như thế này, với cảm giác được yêu thương và chỉ đơn giản là được ở gần người họ yêu. Tuy nhiên, cậu đang ở đây, tận mắt cảm nhận điều đó với mối tình đầu và đồng thời là nỗi đau đầu tiên của cậu.

Yujin ôm chặt lấy Wonyoung, nghĩ rằng mọi chuyện vẫn ổn. Dù chỉ mượn một chút thời gian cũng được. Tuyệt vời, thậm chí. Thật tuyệt vời khi được dành một ngày bên người mình yêu thương. Thật tuyệt vời khi cảm nhận được sự ấm áp của người ấy dù chỉ trong một thời gian ngắn. Thật tuyệt khi được ở gần người ấy. Mọi thứ đều tuyệt vời và cậu hiện đang sống trong thời điểm tuyệt vời ấy.

Yujin mở to mắt khi cả hai người đạp xe qua công viên và ngắm nhìn khung cảnh, cậu từ từ nghiêng đầu về phía lưng của người trẻ hơn. Cậu mỉm cười vì chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thực hiện động tác tinh tế này. Yujin thầm thở dài khi nghĩ rằng đây sẽ là lần cuối cùng cả hai đi chơi cùng nhau. Lần cuối cùng cả hai được vui vẻ bên nhau.

Yujin nghĩ thật buồn cười khi cậu tận hưởng khoảnh khắc này trong một giây và sau đó ngay lập tức thay đổi hướng suy nghĩ của mình. Nhưng ai biết được, có lẽ vẫn còn có lần sau.

Và rồi, chuyến đi của cả hai từ từ dừng lại. Yujin ngay lập tức bỏ tay ra khỏi eo nàng và đứng dậy. Trước mặt cả hai là dòng sông và lan can, phía sau là thành phố sầm uất ở đỉnh cao.

Yujin định tháo khẩu trang ra thì cậu cảm thấy dấu hiệu ho sẽ khiến cổ họng cậu khô khốc và giọng khàn khàn. Cảm giác ngứa ngáy và đau nhức luôn hiện hữu mỗi khi cậu chuẩn bị ho ra cánh hoa. Cậu cố gắng lặng lẽ để cánh hoa thoát ra khỏi đường thở nhưng cậu cần phải dùng nhiều lực hơn. Wonyoung chỉ đứng đó nhìn cậu lo lắng, giống như lần đầu tiên chuyện đó xảy ra.

"Chị có chắc là mình ổn không?" Wonyoung cảm thấy bồn chồn khi chỉ nhìn vào người bạn thân nhất của mình. "Những cơn ho của chị không giảm chút nào. Chị có uống thuốc đúng giờ không vậy?

"Chị ổn, Wonyoung. Ngoài ra, chị uống thuốc rất đúng giờ." Yujin mỉm cười rạng rỡ chỉ để Wonyoung không còn lo lắng cho cậu nữa, ngay cả khi cổ họng và xương sườn đang giết chết cậu. "Đừng lo lắng cho chị quá nhiều."

Wonyoung nhìn Yujin với ánh mắt dò hỏi nhưng quyết định không nói gì thêm. Nhận ra rằng mình sẽ không thể moi được bất kỳ thông tin nào từ cô gái lớn hơn, nàng nhìn chằm chằm vào dòng sông, nhìn hình ảnh phản chiếu méo mó của mặt trời sắp lặn và những đám mây màu xỉn, khi nàng cảm thấy mình đang đắm mình trong suy nghĩ của chính mình.

Phá vỡ sự im lặng và tĩnh lặng của khoảnh khắc này thật khó khăn đối với Yujin. Khung cảnh quá hoàn hảo để có thể nói nên lời. Cậu sợ nếu nói ra, cuối cùng cậu sẽ tỉnh dậy khỏi giấc mơ mang tên ngày hôm nay. Nếu đây là mơ thì tôi không muốn tỉnh lại.

Tuy nhiên, tất nhiên, đây là thực tế. Và những điều xảy ra trong đời thực luôn khác với những điều xảy ra trong phim truyền hình và truyện mà chúng ta thường xem và đọc.

Sự tĩnh lặng của khoảnh khắc bị phá vỡ chỉ bởi một tiếng chuông đơn giản. Yujin thậm chí không cần phải suy nghĩ kỹ cũng biết người gọi là ai. Nó đã rõ ràng.

Mọi chuyện xảy ra tiếp theo chỉ là một sự mơ hồ. Tất cả những gì Yujin biết là cả hai đang quay lại chỗ thuê xe đạp để trả xe. Wonyoung đã nói vài lời trước đó nhưng những lời đó rơi vào tai người điếc vì tất cả những gì Yujin có thể tập trung vào là đôi mắt xinh đẹp của Wonyoung. Cậu nhớ mình đã gật đầu vài lần với những gì người trẻ hơn nói và chỉ thế thôi.

Và vì thế, khi Wonyoung tạm biệt cậu và lên đường một mình, Yujin chỉ nhìn bóng lưng cô gái tóc nâu bước đi xa dần, bỏ lại cậu lần thứ hai.

Thị lực của cậu đột nhiên mờ đi và tất cả những gì cậu có thể cảm nhận được là cơn đau ngày càng lớn trong lồng ngực. Cậu cố gắng hết sức để không gục ngã giữa đường phố đông đúc trong khi ho ra hoa. Người lạ không cần biết cậu đang mắc phải bệnh gì và cậu cần phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Cậu ngay lập tức nghĩ đến những nơi gần nhất mà cậu có thể đến và tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là nhà cha mẹ mình.

Cậu lấy hết sức lực còn sót lại trong mình chỉ để đi tàu điện ngầm và đi đến nhà cha mẹ. Cậu quên mất làm thế nào mình có thể sống sót sau chuyến tàu và chuyến xe buýt mà không gục xuống và ngủ quên. Ngay khi cậu đến trước cửa nhà, khi mẹ cậu mở cửa đủ rộng cho hai người, mọi thứ chuyển sang màu đen.



---



Ngày 26 tháng 11 năm 20*1

Yujin nhìn thấy những tấm áp phích về iron man, avenger và thậm chí cả harry potter trên tường ngay khi cậu mở mắt ra. Cậu nhìn xung quanh và thấy màu xanh lam nhạt khiến cậu nhớ đến bầu trời. Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa và một giọng nói yếu ớt bảo cậu hãy ăn đồ ăn ở bàn đầu giường.

Yujin chỉ nhìn chằm chằm vào bữa sáng dường như bao gồm sữa chua Hy Lạp không đường và chuối. Cảm thấy thời tiết hơi khó chịu, cậu quay lại nằm trong chăn và tâm trí cậu quay trở lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua.

Sau khi Yujin ngã vào vòng tay mẹ, sáng hôm sau cậu thức dậy trên ghế dài với sự chăm sóc của mẹ. Cậu đang định đến trường thì nhớ rằng hôm nay là sáng thứ Hai nhưng mẹ cậu nhắc cậu chỉ ở lại nghỉ ngơi. Yujin định tranh luận về việc lo lắng vì bị tụt lại trong lớp nhưng đầu cậu ong ong và ngực cậu đau nhức. Cậu nghe lời mẹ và ở lại nhà cho đến hết ngày.

Cả ngày hôm đó, Yujin nghĩ thật lạ khi mẹ cậu không hỏi gì cả. Không có câu hỏi nào về việc Yujin đã đi đâu vào ngày hôm đó hay chuyện gì đã xảy ra với cậu hay cố gắng biết tại sao cậu lại ngất đi. Trong phòng có một con voi và mẹ cậu đang nhảy múa xung quanh nó.

Yujin không thể chịu được khi nhìn thấy vẻ mặt của mẹ cậu nếu lúc đó cậu nói điều đó với mẹ và đó là lý do tại sao mẹ giữ im lặng trước.

Cho đến ngày hôm qua, bí mật của cậu đã được biết đến.

Cha mẹ cậu đã đến căn hộ của cậu vào buổi tối để kiểm tra xem con gái có ổn không và liệu cậu có cần kiểm tra sau khi ngất xỉu hay không. Tình cờ là Yujin không mở cửa và may mắn thay (không may cho Yujin), cha mẹ cậu có chìa khóa dự phòng. Họ bước vào và kiểm tra xem Yujin có ở đó không. Yujin cảm thấy thật ngớ ngẩn khi để cửa mở, và trên bồn rửa, ho ra một nụ hoa có máu ở gần giữa.

Đó là nụ hoa đầu tiên cậu ho ra và nghĩ đến việc cha mẹ cậu, đặc biệt là mẹ cậu, đã nhìn thấy điều đó, cậu tin rằng đó không chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Có lẽ bây giờ vũ trụ đang giúp cậu thổ lộ điều đó với cha mẹ một cách nhẹ nhàng. Nhưng cậu biết nỗi đau mất đi một người không bao giờ nhẹ nhàng.

Sau khi chứng kiến ​​sự việc diễn ra trước mắt, mẹ của Yujin tiếp tục thu dọn đồ đạc cho Yujin và nói với chồng rằng Yujin sẽ không đến trường vào ngày mai hoặc những ngày tiếp theo. Yujin chỉ nhìn cha cậu gật đầu đồng ý trong khi cậu đứng chết trân tại chỗ.

Cậu tranh cãi về việc cậu chưa muốn về nhà nhưng lúc đó, mẹ cậu lại dùng giọng điệu ra vẻ uy quyền. Cảm thấy sợ hãi nếu mẹ nổi giận, Yujin không còn lựa chọn nào khác ngoài việc khuất phục trước quyết định của mẹ. Cậu lẽ ra phải giúp mẹ mình nhưng cậu được bảo chỉ cần đợi trong xe của cả hai và mẹ cậu có thể làm việc đó một mình. Yujin cuối cùng chỉ lấy những gì cậu cho là cần thiết (để giữ và giấu) và không nói một lời nào trong suốt chuyến đi và thậm chí cho đến khi về đến nhà.

Yujin nhớ lại cảm giác như một đứa trẻ bị mắng khi đi về phòng tối qua. Đó cũng là điều cậu từng làm; ở trong phòng cho đến khi cậu cảm thấy khỏe hơn hoặc khi mẹ gọi cậu đi ăn. Cậu đã làm rất tốt khi ở trong nhà và thức cho đến khi nhớ ra mình chưa ăn tối và ngay lập tức cảm thấy đói.

Cậu đi xuống và dừng lại trên cầu thang khi nghe thấy bố mẹ cậu đang nói chuyện trong phòng khách. Cậu không muốn nghe lén hoặc nghĩ rằng cậu chỉ muốn ăn ngay bây giờ. Nhưng để vào được bếp, cậu cần đi ngang qua phòng khách. Cảm thấy tuyệt vọng, cậu quay người định quay về phòng thì nghe thấy cha cậu nói từ "hanahaki". Điều đó khiến cậu cảm thấy tội lỗi và ngay lập tức rút lui về phòng.

Dưới tấm chăn, cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà được trang trí bằng ánh sáng của những ngôi sao đen tối. Cậu nhìn nó và nghĩ các thiên thể vẫn xinh đẹp như thế nào ngay cả khi những thiên thể trong phòng cậu là giả. Và đó là lúc cậu nghe thấy nó; mẹ cậu nhẹ nhàng khóc bên ngoài phòng cậu và cha cậu lặng lẽ an ủi mẹ cậu khi họ bước ra khỏi phòng cậu.

Yujin có thể không nhìn thấy họ khóc nhưng nghe thấy họ cũng khiến trái tim cậu tan nát.

"Mẹ có thể vào không?" Mẹ cậu nói sau khi gõ cửa ba lần. Yujin không buồn trả lời vì sau vài giây mẹ cậu mở cửa và đi vào phòng.

Yujin sửa lại chỗ ngồi trên giường trong khi nhìn mẹ mình đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Không ai trong số họ nói chuyện và có thể nghe thấy tiếng nhạc yếu ớt phát ra từ tầng dưới.

"Con vẫn chưa ăn sáng."

"Con không đói." Yujin nói.

Mẹ cậu thở dài, ngồi cạnh Yujin. "Con có biết lý do tại sao mẹ lại chăm sóc hoa ở sân sau của chúng ta không?"

Yujin từ từ tựa người vào đầu giường và lắc đầu.

"Anh trai mẹ rất thích hoa. Đó là điều mà anh ấy yêu rất nhiều sau mẹ. Và ước mơ của anh ấy là một ngày nào đó sẽ có một khu vườn xinh đẹp. Anh ấy cũng có ngón tay cái màu xanh lá cây, con biết đấy." Mẹ cậu nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng và ân cần.

"Chuyện gì đã xảy ra với chú?"

"Anh ấy cảm thấy quá yêu một người không thể đáp lại những cảm xúc tương tự." Yujin cảm nhận được bàn tay ấm áp của mẹ đặt lên tay mình. "Và mỗi lần nhìn khu vườn của chúng ta, mẹ lại nhớ đến anh ấy và cảm giác đau đớn biết bao khi nhìn thấy người mình yêu thương phải trải qua tất cả nỗi đau đó. Mẹ chỉ không nghĩ rằng điều đó cũng sẽ xảy ra với con."

Yujin im lặng. Cậu không biết phần đó. Tất cả những gì cậu biết là cậu có một người chú đã chết rất lâu trước khi cậu được sinh ra trên đời. Cậu không biết gì về bóng tối mà mẹ cậu phải vật lộn. Và cậu sẽ là một trong những nguyên nhân khiến mẹ cậu lại buồn.

Cảm giác tội lỗi đang ăn mòn bên trong cậu.

"Con---"

"Con có muốn phẫu thuật không?"

Yujin lắc đầu không. "Nó rất tốn kém, mẹ ạ. Chúng ta không thể làm được đâu. Và ngay cả khi chúng ta có thể, con không muốn."

Mẹ của Yujin gật đầu xác nhận, tham gia vào cuộc trò chuyện với thái độ rất bình tĩnh. Bà đã khóc tất cả những gì có thể khóc và không có lý do gì để xúc động trước mặt con gái mình. Và bà chấp nhận quyết định của con gái mình, ngay cả khi bà muốn con phẫu thuật chỉ để sống lâu hơn một chút.

Lúc này, Yujin cần phải mạnh mẽ lên ngay cả khi điều đó khiến cậu suy sụp vì biết chuyện này sẽ kết thúc như thế nào.

"Con có hạnh phúc không?"

Yujin không còn sức để nói. Khối u hình thành trong cổ họng khiến cậu khó có thể cố gắng nói ra bất cứ điều gì; cậu chắc chắn rằng cậu sẽ bắt đầu khóc ngay khi cậu nói. Yujin chỉ mỉm cười để lừa dối mẹ mình một lần nữa. Nhưng nước mắt lập tức rơi xuống khi cậu thấy mẹ mình đang kìm nén những giọt nước mắt của chính mình.

"Con không muốn nói lời tạm biệt." Yujin nói giữa những tiếng nức nở. Cậu còn quá trẻ để trải qua những điều như vậy. Nó quá khủng khiếp ngay cả đối với một người như cậu. Cậu không muốn bỏ lại những người cậu yêu thương phía sau.

Mẹ ôm Yujin một cách dịu dàng, với hy vọng rằng một cái ôm duy nhất có thể bù đắp cho những lúc cậu cảm thấy cô đơn trong căn hộ đó. Bà không muốn con mình phải cô đơn, chịu đựng một mình như anh bà đã trải qua. Bà chỉ biết về điều đó khi anh ấy đã nằm trên giường bệnh. Bà không muốn Yujin phải chịu đựng nỗi cô đơn đến cuối cùng.

Điều bà mong muốn ở con mình là được hạnh phúc cho đến cuối cùng và bà muốn điều đó xảy ra, ngay cả khi bà không biết bắt đầu từ đâu và ngay cả khi thời gian không còn nhiều.

Và tất cả những gì bà biết lúc này là ở bên cạnh đứa con gái quý giá của mình, Ahn Yujin.








_____________còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro