Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa giá hệ liệt q1 – Chương 1 – thượng:

Thượng kinh nổi danh cảnh xuân mỹ lệ, dương liễu rủ bên bờ sông, hoa đào nở rộ suốt gần hai tháng, gió nhẹ thổi, sắc hoa như lửa trải dài hơn mười dặm.

Tiếng nước róc rách chảy từ khe suối, sắc trời trong suốt tựa ngọc lưu ly, gió mát thoảng qua, oanh ca yến hót rộ khắp Ngự hoa viên.

Thanh Long đế – Duẫn Thiên Kì kế vị đã năm năm, ngồi trong đình bát giác, một bên dùng điêu long ngọc bôi uống trà(chén ngọc chạm khắc hình rồng), một bên nhẫn nại nghe Thụy vương gia Duẫn Thiên Dực phải một câu "Không muốn!", trái một câu "Không được" nổi giận đùng đùng mà kháng nghị!

Phía sau long ỷ, đứng sáu cung nữ quốc sắc thiên tư, hai người một đôi, tay cầm quạt, huân lư hương, vẻ mặt e thẹn, vạn phần cung kính hầu hạ Thanh Long đế. Mà đứng bên phải Thanh Long đế, nam nhân trẻ tuổi đang dựa vào cột đá kia, dung mạo của y so với tất thảy các giai nhân càng tuấn mỹ hơn gấp bội.

Nam nhân ấy chính là Hộ quốc Đại tướng quân danh chấn thiên hạ___Hạ Lan Long, lớn hơn Thanh Long đế hai tuổi, là trưởng tử của võ tướng thế gia Hạ Lan.

Hạ Lan Long lúc sáu tuổi tức lấy "Bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn" chi mạo nổi tiếng thiên hạ, mười tuổi được xưng là "Quốc chi tuấn tú", mười hai tuổi võ học đệ nhất, cưỡi ngựa bắn tên, đao thương kiếm quyền, hành quân bố trận đều dẫn hạng đầu.

Mười lăm tuổi, Hạ Lan Long đã là tam phẩm Uy liệt tướng quân, mười bảy tuổi nhờ có công tiêu diệt hải tặc Oa mà thăng lên Phụ quốc tướng quân. (Bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn: hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn) (hải tặc người Oa Nhật Bản, thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc, thế kỷ XIV-XVI)

Sau khi Duẫn Thiên Kì đăng cơ, Hạ Lan Long thậm chí thẳng từ lục phẩm thăng tới cửu phẩm Hộ quốc đại tướng quân, cùng lúc đó, y lại lĩnh chức Thượng thư, chính đại quang minh phụ tá quốc vụ, có thể nói là "quyền khuynh hướng dã" (quyền khuynh vua và dân)

Hạ Lan Long đối với ai đều một bộ băng sương lãnh khốc, cũng không đem hoàng thân quốc thích để vào mắt, mà Thụy vương gia Duẫn Thiên Dực lại là kẻ y chướng mắt nhất, cho nên khi Duẫn Thiên Dực xé nát bát tự ngọc điệp, rống to: "Chết cũng không cưới!", y lạnh lùng liếc nhìn, hừ một tiếng cười châm biếm. (bát tự ngọc điệp: sách ghi chép ngày sinh tháng đẻ của hoàng thất)

"Thụy vương gia, Kim quắc vương triều dưỡng ngươi mười chín năm, lễ (lễ nghi), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn tên), ngự (cai trị), thư (kinh thư, sách vở), đếm đếm thử coi ngươi học được những gì? Văn không thể đề bút, võ không thể cầm đao! Trừ bỏ xuất giá, ngươi còn có thể làm cái gì?"

Duẫn Thiên Dực tức giận muốn chết, "Hạ Lan Long! Ta cùng Hoàng thượng nói chuyện, ngươi chen vào làm gì! Huống chi, rốt cuộc là ai vô dụng a! Còn gọi là Hộ quốc Đại tướng quân, ngươi nếu dùng được một chút, diệt mười bảy mười tám vạn đại quân của chúng, còn cần phải hòa thân sao?! Ta thấy ngươi nhất định là cố tình đi!"

Hạ Lan Long cười lạnh, "Cố tình cái gì? Chỉ bằng tư sắc của ngươi, ta còn phải ghen tỵ sao?"

"Ngươi!"

Duẫn Thiên Dực xem như là tầm thường nhất trong năm vị hoàng tử, cũng không phải các hoàng tử khác là cỡ nào nghiêng nước nghiêng thành, chẳng qua___Đại hoàng tử Duẫn Thiên Kì đoan chính suất khí, không giận tự uy; Tam hoàng tử Duẫn Thiên Ưu anh tư bộc phát, võ nghệ cao cường; Tứ hoàng tử Duẫn Thiên Nhiên môi hồng răng trắng, là tài tử nổi danh, Ngũ hoàng tử Duẫn Thiên Hi trắng trắng tròn tròn, vô cùng hoạt bát đáng yêu.

Tất cả bọn họ đều có ưu điểm riêng, chỉ có Duẫn Thiên Dực tướng mạo tầm thường, tài năng càng không đáng nhắc tới, ở trong mắt Hạ Lan Long, Duẫn Thiên Dực chỉ là một kẻ vô dụng, không làm được gì ngoài việc chơi bời lêu lổng.

Nhưng việc đó đâu thể hoàn toàn trách Duẫn Thiên Dực, mẫu thân hắn là Trân quý phi đã bị phế vào lãnh cung mười tám năm trước, mẫu thân thất sủng, từ nhỏ hắn đã không được ai đoái hoài, mà mẫu thân của Đại hoàng tử và Tam hoàng tử lại là chính cung Hoàng hậu, hiện giờ là nhân vật thứ hai sau Hạ Lan Long có quyền thế nhất Kim quắc vương triều___Thái hậu Trinh Lan.

Duẫn Thiên Dực biết dung mạo của mình dù có khách sáo, cũng chẳng thể nói là đẹp, nhưng dẫu sao hắn cũng là hoàng tử của Kim quắc, muốn hắn phải ở trong lều tranh, ăn thịt dê, cả ngày phơi nắng phơi gió, lang bạt khắp nơi, hắn sao có thể chịu được?

Huống hồ, Đại uyển vương Thiết Mục Nhĩ hơn hắn những mười tuổi, thích chinh chiến sa trường, nhất định là tính khí nóng nảy, diện mạo khiến người ta sợ hãi!

Sau khi nghe đến người hòa thân có thể là Vương gia, Đại uyển vương ôn hòa phái người đưa tới kim điệp (tờ trình, giấy, giống như tấu chương nhưng mặt ngoài màu vàng), chỉ ghi có một câu, nguyên tự " Nghi lễ. Tử hạ truyền"___ "Xuất giá tòng phu" (chỗ này là do chữ viết của hai dân tộc khác nhau. Của Đại uyển là "Nghi lễ. Tử hạ truyền" ý tứ dịch sang tiếng Kim quắc vương triều sẽ là "Xuất giá tòng phu")

(Đại uyển: tên một nước ở Tây vực, đời nhà Hán)

Cái gì mà "Xuất giá tòng phu"?

Văn điệp lạnh như băng, thập phần ý tứ hàm xúc, lòng Duẫn Thiên Dực đương trường liền lạnh hơn phân nửa, hắn không muốn "gả" cho man di tái ngoại! Hơn nữa hắn còn không phải là Vương phi, mà là Yên thị, ứng với Kim quắc chỉ là thiếp mà thôi, nghĩ đến đó, Duẫn Thiên Dực thậm chí cả ý định tự sát cũng có rồi!

(man di: mọi rợ

tái ngoại: phía bắc Trường thành

Yên thị: người Hung nô thời Hán gọi phi tử của vua là Yên thị.)

"Ta không xuất giá!" Duẫn Thiên Dực trảm đinh tiệt thiết nói: "Ta là Vương gia, muốn gả các ngươi tự đi gả!" (trảm đinh tiệt thiết: chém đinh chặt sắt.)

"Vương gia thì thế nào?" Hạ Lan Long không chịu buông tha, "Ngươi không phục, đến đánh đi a?"

Hạ Lan Long rút danh kiếm Bạch Hổ bên hông ra, chĩa vỏ kiếm về phía Duẫn Thiên Dực, "Cố gắng đừng tiểu ra quần mới tốt."

"Hạ Lan Long!" Thanh Long đế nhíu mày, nghiêm khắc nói: "Thu kiếm, ngươi đây là thành phạm thượng! Còn thể thống gì?"

Hạ Lan Long nhếch môi, trước mặt cung nữ, thái giám, đặc biệt ở trước kẻ y khinh thường nhất là Duẫn Thiên Dực lại bị răn dạy như vậy, quả thực là mất mặt.

Y thu hồi kiếm, sau một tiếng lạnh như băng "Thần biết tội", liền thối lui ra ngoài đình, Thanh Long đế cũng không để tâm đến y, buông điêu long ngọc bôi, thở dài.

"Thiên Dực, trẫm biết ngươi thực ủy khuất, nhưng mà, Cảnh vương gia Thiên Ưu là tâm can bảo bối của Thái hậu, Huệ vương gia Thiên Nhiên là tài tử thần đồng nổi danh của Kim quắc chúng ta, Tường vương gia Thiên Hi càng không tính đến, hắn quá nhỏ, mới tám tuổi, không có khả năng đưa đi hòa thân. Người trong thiên hạ đều biết Kim quắc không có công chúa, cho dù trẫm muốn nhận một nữ nhân làm nghĩa nữ, nhưng trẫm mới hai mươi lăm tuổi, sao có thể có đứa con mười tám tuổi đây?"

"Thiên Dực, việc hòa thân là trẫm nói ra trước, Thiết Mục Nhĩ cũng đồng ý rồi, bây giờ trẫm tiến thoái lưỡng nan, vì lê dân bách tính, vì dân chúng nơi biên cương, vì Kim quắc vương triều, ngươi phải đi Đại uyển."

Duẫn Thiên Dực nhíu chặt mi, không nói được một lời.

"Ta nghĩ Thiết Mục Nhĩ cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, hòa thân, vốn cũng chỉ là thủ đoạn đàm phán mà thôi, chỉ là tượng trưng thôi, nhưng..."

Nhưng một khi "gả" tới tái ngoại, sẽ giống như bát nước đổ đi, bao nhiêu tịch mịch ủy khuất, bao nhiêu trống rỗng, cũng chỉ có một mình mình biết.

Mắt Duẫn Thiên Dực đỏ lên, muốn khóc, lại cố kìm chế. Duẫn Thiên Kì nhìn hắn, có chút không đành lòng, tuy rằng không có cảm tình,  nhưng dù sao cũng là đệ đệ của mình, huyết mạch tương liên, một khi hai nước lại giao chiến, Duẫn Thiên Dực sẽ thành con tin, phải thấp thỏm lo âu, cẩn thận sống còn.

Thế nhưng quân vô hí ngôn, hắn đã tuyên bố trước triều đình sẽ gả Thụy vương gia đi, sao có thể đổi ý được?

Thanh Long đế nhíu mày, phất phất tay, "Đi xuống đi, trẫm phiền lòng."

Duẫn Thiên Dực hít một hơi thật sâu, ngay cả câu "Thần cáo lui" cũng không nói, vội chạy ra ngoài.

Hạ Lan Long thản nhiên liếc hắn một cái, trong mắt tràn đầy khinh thường vô lễ, Duẫn Thiên Dực hung hăng trừng mắt nhìn lại, sau đó đi theo cầu đá về phía bắc.

Gia Hữu điện nằm ở phía tây bắc của Hoàng cung, là cung điện của Trân quý phi – mẫu thân của Duẫn Thiên Dực, nhìn từ bên ngoài thì thấy thập phần hùng vĩ, nhưng bên trong chỉ có độc một cung nữ, hơn mười bồn mẫu đơn, trên hành lang đầy tro bụi lá rụng, trong phòng cũng là lạnh lẽo không ánh sáng.

Suốt mười bốn năm Duẫn Thiên Dực chỉ có thể ở bên ngoài cửa cung, tưởng tượng hình dáng của mẫu thân cùng tuổi ấu thơ, Tiên đế nghiêm cấm mẫu tử bọn họ gặp mặt, sau khi Duẫn Thiên Kì đăng cơ, xuất phát từ đồng tình, mới chấp thuận cho Thiên Dực tới gặp mẫu thân hắn, có điều thần trí của Trân quý phi đã trở nên khác thường, đối Duẫn Thiên Dực lãnh đạm, chỉ lo chăm sóc hoa cỏ của nàng.

Chỉ cần có thể nhìn thấy là tốt rồi, cho dù Trân quý phi lạnh lùng, Duẫn Thiên Dục cũng không ngại.

"Mẫu thân. . . . . ."

Duẫn Thiên Dực đi vào cung viện tiêu điều, thấy một phụ nhân tóc đã hoa râm, lại vẫn thùy mị thướt tha đang chăm sóc hoa lan, vẻ mặt hết sức chăm chú, không hề để tâm tới xung quanh.

Trong ký ức chưa từng được nàng ôm ấp, Duẫn Thiên Dực nhìn nàng thật lâu, cái mũi chua xót, "Nhi tử bất hiếu, phải rời xa ngài."

Răng rắc, đáp lại hắn, chỉ là thanh âm một đoạn cành khô bị cắt bỏ.

".....Mẫu thân xin bảo trọng." Cố gắng nén nước mắt, hít sâu vài cái, Duẫn Thiên Dực hành đại lễ dập đầu năm lần, xoay người rời đi Gia Hữu cung, hắn không cần làm Vương gia, hắn muốn làm dân đen!

-------
Hoa giá hệ liệt Q1 – Chương 1 – trung:

Canh bốn, thái giam cung nữ canh cửa cung đứng ngủ gật, ánh trăng mông lung, ngói lưu ly xanh biếc thấp thoáng sau những gốc tùng bách, gió đêm mang theo hơi lạnh cùng hương hoa đào thấm vào lòng người, trong tẩm cung của Thanh Long đế ẩn ẩn truyền ra tiếng thở dốc.

Dưới ánh nến sáng rọi, sa trướng thanh lam mỏng manh không dấu nổi cảnh xuân tuyệt diễm.

Trên kim sắc long sàng, Thanh Long đế nửa người trần trụi, khúc chân, đôi mắt phiếm hồng, theo mái tóc đen nơi khố hạ chớp động, tiếng khóc cũng từng đợt từng đợt thoát ra.

"Đừng, đừng đùa nữa....Long, để trẫm xuất đi."

Không còn ngày thường lạnh lùng uy nghiêm, Thanh Long đế ai thanh cầu khẩn, Hạ Lan Long đã lăn qua lăn lại hắn gần một đêm rồi, một hồi kỵ thừa, một hồi lại ngồi đối diện, ở trong cơ thể hắn bắn ba lượt, tư thế khó nhất trong đông cung đồ cũng để y làm, Hạ Lan Long rốt cuộc còn có cái gì không hài lòng mà không cho hắn phóng thích đâu.

Hạ Lan Long vẫn cố chấp như trước, lại tinh tế liếm trụ long căn bị buộc chặt của Duẫn Thiên Kì, một lần lại một lần liếm nhũ bạch "lệ" châu.

Toàn thân y trần trụi, mái tóc đen bóng như nước sơn, mềm mại như tơ rủ xuống tấm lưng trắng, đường cong mềm mại, lại không hề có một điểm kiều nhược, tựa như mĩ ngọc câu hồn đoạt phách.

Khi y ngẩng đầu lên, còn có vài sợi tóc từ vai hạ xuống, khiêu khích hai bên đùi non mềm mà rắn chắc của Thanh Long đế.

Trong mắt Hạ Lan Long mang theo lãnh ý lăng ngược, vừa nhìn Thanh Long đế lõa lồ đầy mồ hôi, vừa dùng tay đi vào tiểu huyệt, Thanh Long đế đau đớn kêu to, hai tay nắm chặt trướng mạn.

"Long, van ngươi...Trẫm chịu không nổi...." Rõ ràng là bị tra tấn, nhưng Thanh Long đế vẫn không dám khép chân lại, hai chân không ngừng run rẩy.

Hạ Lan Long ngồi dậy, đôi mắt sáng quắc nhìn Thanh Long đế, sau đó kéo chân Thanh Long đế tới hai bên hông, đem thứ ngạnh nóng của mình tiến vào ***còn đang chảy ra trọc dịch của Thanh Long đế.

Thanh Long đế trợn to mắt, không ngừng lắc đầu, "Đừng....còn phải lâm triều mà, ngươi tha....A!"

Vật thể cứng rắn nhờ trọc dịch lúc trước còn lưu lại trong cơ thể cùng với nhuyễn cao, mạnh bạo đi vào, hậu huyệt căng chặt hấp nuốt cự vật, Hạ Lan Long đĩnh thẳng lưng, ôm đùi Thanh Long đế, dùng sức một chút, đã đưa cả thảy chôn sâu vào trong!

"Ô!" Thanh Long đế chỉ cảm thấy hai mắt mông lung, dùng sức bấu chặt vào sa mạn như níu lấy vật cứu mạng, Hạ Lan Long một bên thâm nhập càng sâu, một bên còn thành thục vấn lại tóc dài.

"Đi lâm triều làm gì, dù sao ngươi cũng chỉ là ngồi trên long ỷ mà thôi, cái gì cũng phải nhìn sắc mặt Thái hậu, hôm nay cư nhiên còn dám mắng ta!"

Hạ Lan Long lạnh mắt, nặng nề va chạm, tiến vào tận chỗ sâu nhất, khiến Thanh Long đế toàn thân phát run, thanh âm xin tha thứ lại phá thành mảnh nhỏ, "Long, trẫm sai rồi....Trẫm không dám....Ngươi tha trẫm...."

"Hừ." Hạ Lan Long khinh thường một cố, chế trụ thắt lưng đang muốn dịch lùi của Thanh Long đế, càng thêm nhanh hơn, mạnh mẽ va chạm.

Ba! Ba! Ba! Thanh âm kịch liệt truyền ra, thái giám cung nữ đứng hầu ngoài cửa, một đám rụt cổ, thở mạnh cũng không dám!

Mặt đẫm nước mắt, hơi thở dồn dập, công kích hung mãnh khiến cho cơ thể Thanh Long đế run lên từng trận, dục hỏa mãnh trướng, hắn thật cẩn thận cầu xin Hạ Lan Long chậm một chút.

"A....Ân.....Long!"

Hơn nữa, vì lấy lòng Hạ Lan Long, hắn tự động dang rộng chân, vừa bưộc chặt vừa thả lỏng phối hợp Hạ Lan Long ra vào, vừa rên ra tiếng **, bởi vì Hạ Lan Long từng nói, thích nghe thanh âm trên giường của hắn.

"Thực nhanh....Ngô, ngươi cũng thật có thể ăn...." Hạ Lan Long cũng mồ hôi đầm đìa, Thanh Long đế ngoài miệng nói không cần, hai chân lại nhanh quấn quít lấy y, thật là càng ngày càng biết cách "Ăn" người....Đương nhiên, đó cũng là kết quả y tỉ mỉ dạy dỗ.

"Thiên...Thiên Kì." Gọi tên Thanh Long đế, Hạ Lan Long tận tình rong ruổi, sa trướng chấn động, tiếng thở dốc của hai người hòa quyện vào nhau.

"Long....Ta muốn xuất....Muốn..." Thanh Long đế kêu to mang theo tiếng khóc nức nở, hậu huyệt gắt gao bao phủ lấy dương vật của Hạ Lan Long, bụng hơi hơi run rẩy.

Mắt Hạ Lan Long đỏ quạch như đang trên chiến trường, áp chế thân mình mãnh liệt mà ** xong, y cởi bỏ dây trói cho Thanh Long đế, đem nhiệt dịch đều bắn ở bên trong.

Cơ hồ cùng lúc đó, Duẫn Thiên Kì cũng đạt lên đỉnh núi, hắn làm ướt thân dưới của Hạ Lan Long, thở hồng hộc, ánh mắt trống rỗng.

Hạ Lan Long nhìn hắn một cái, rời khỏi thân thể hắn, lấy trường bào bên giường, khi y thắt xong đai lưng, nâng lên sa mạn cũng là khi tiếng cung nữ báo giờ vọng vào, "Hoàng thượng, đã tới canh năm."

Y vốn định nói Hoàng thượng hôm nay không lâm triều, nhưng lại cảm thấy không ổn, Thanh Long đế tuy nơi nơi đều bị Thái hậu kiềm chế, không có thực quyền, nhưng dẫu sao cũng là Kim quắc thiên tử, nếu không đi lâm triều, chắc chắn sẽ trở thành cái cớ cho Thái hậu đoạt quyền.

Sau một lát trầm tư, Hạ Lan Long hạ thấp ngữ khí phân phó, Người tới, hầu hạ Hoàng thượng tắm rửa thay y phục. »

Lúc Hạ Lan Long và Thanh Long đế mây mưa, Duẫn Thiên Dực đã thuận lợi chuồn êm ra Vĩnh An môn, hắn mua chuộc được người nấu nước ở Ngự trù phòng, trốn trong thùng nước ra cung. Đây là lần thứ năm hắn ra khỏi cung.

Đương quyền thần, tần phi vì tranh đoạt ngôi vị thái tử mà đấu đá kịch liệt, thú vui lớn nhất của Duẫn Thiên Dực chính là đi khắp phố phường xa lạ huyên náo, xem đồ chơi làm bằng đường, tạp kỹ, chơi bài, cùng bọn nhỏ nặn tượng đất chơi.

Ở giữa những con người bình thường ấy, hắn cảm thấy được an bình, cho dù là dòng suối bẩn đầy lá rụng, hắn cũng cảm giác được dễ chịu, ấm áp hơn nhiều so với hoàng cung.

Duẫn Thiên Dực vẫn luôn nghĩ có lẽ hắn đầu thai lầm chỗ, mới có thể sinh ra tại dòng dõi đế vương.

Hắn không được bất cứ ai yêu thích, Tiên đế chán ghét hắn ngu dốt, tương lai không thành tài, Trinh thái hậu ghen ghét mẫu thân của hắn, bởi vậy cũng ghét hắn, từng ở đại điện cười nhạo hắn là « Nghĩ thử chi bối » (hạng kiến chuột vô dụng), không cho phép hắn tới Nhân Thọ cung thỉnh an, tuy rằng tước vị Vương gia, cẩm y ngọc thực, hắn cũng chưa từng được hưởng cái gọi là « gia đình » ấm áp.

Duẫn Thiên Dực mang theo một bọc hành lý đơn giản, đi dưới ánh nắng ban mai xuyên qua Vĩnh Hoa phố.

Lúc này đây hắn không bao giờ....trở về nữa, tuy rằng khi rời khỏi hoàng cung, hắn còn thực buồn khổ, thực sợ hãi, thấy mình thực cô độc, nhưng hắn rất nhanh đã phấn chấn trở lại, trời không tuyệt đường người, hắn có tay có chân, sao có thể chết đói? Còn hơn gả cho Đại vương gì gì kia, đương dân chúng tự do tự tại hạnh phúc hơn nhiều.

«Sao lại có người tên Thiết Mục Nhĩ a? » Miệng nhắc tới cái tên quái dị đó, Duẫn Thiên Dực nhún nhún vai, đi về phía trước.

Vì sợ bị Hoàng huynh bắt hồi cung, Duẫn Thiên Dực nghĩ tới một nơi nguy hiểm nhất, nhưng cũng là nơi an toàn nhất.

____xuân lâu. (xuân lâu: cách gọi khác của lầu xanh, kỹ viện.)

--------

Hoa giá hệ liệt Q1 – Chương 1 – hạ:

Ngưng Hương phường là xuân lâu nổi tiếng Thượng kinh, dựa vào mặt nước mà tạo, thuyền hoa tráng lệ ở trên sông, hai bờ hoa đào đỏ rực, liễu rủ xanh biếc, cảnh đẹp thu gọn vào trong mắt, chu hồng kiều nối với bờ, trên bờ còn có tám, chín tòa hồng lâu nối với nhau bằng cầu cạn liên tiếp. (chu hồng kiều: cầu gỗ sơn son đỏ thắm, giống cầu Thê Húc của mình ý.)

Trong lâu có hồ thạch giả sơn tỏa sáng lung linh, trúc thúy um tùm, hoa nở rực rỡ, sương phòng danh kỹ nhất dạ thiên kim, ngày thường khinh ca mạn vũ, hương khí lượn lờ, rượu quý cạn bình. (nhất dạ thiên kim : một đêm ngàn vàng).

Duẫn Thiên Dực cùng lão bản nương của Ngưng Hương phường ký khế ước làm công nhật, phụ trích quét tước sương phòng và đình viện ở Lan Hoa viện. Lan Hoa viện nằm ở phía bắc, người qua lại không đông như trên thuyền, nên Duẫn Thiên Dực cũng sảng khoái mà đồng ý.

Tuy rằng hắn cầm chổi có vẻ vụng tay vụng chân, nhưng bộ dáng thành thật, lại chịu khó, cái gì không nên xem, không nên nói tuyệt đối sẽ giữ mồm giữ miệng, lão bản nương – Nhuế phu nhân quan sát một thời gian, liền chuyển Duẫn Thiên Dực đến thuyền hoa, bưng bê trà nước cho các vị khách quý vung tiền như rác của Ngưng Hương phường.

Ba tháng trôi qua, lại một ngày, Duẫn Thiên Dực pha thêm trà vào ấm, nghe được hai gã tiểu tư  trên thuyền khe khẽ nói nhỏ, mà bên ngoài thuyền hoa tựa hồ thực náo nhiệt ? (tiểu tư: gã sai vặt)

"Nghe nói phi tặc trộm đồ của Hoàn Phiến quý phi còn chưa bắt được?"

"Đúng vậy, Lục Phiến môn lật tung cả Thượng kinh cũng không tìm được chút dấu vết gì, mà tên đó trộm đồ của quý phi làm gì nha ? Nếu là ta, lấy dạ minh châu, hay chén mã não có phải hơn không."

"Hư! Không muốn sống sao," Tiểu tư quét rác khẩn trương liếc nhìn khoang ngoài một cái, "Việc đó sao có thể nói bừa, cẩn thận Quan lão gia bắt ngươi đi! Phạt trượng ngươi!"

Tiểu tư cầm khăn lau không cho là đúng, rung đùi đắc ý nói :  "Quan lão gia làm sao có rảnh đi quản đám tạp dịch chúng ta, Hoàng thượng long nhan thịnh nộ đâu, nếu không bắt được kẻ trộm, hắn sẽ rơi đầu mà!"

"A!" Duẫn Thiên Dực mải nghe nên cho quá nhiều lá trà, vội vàng lấy ra một ít, chân dung người trên cáo thị của Thanh Long đế, kẻ trộm dám động thủ trên đầu thái tuế đương nhiên chính là hắn.

Việc Vương gia đào hôn là chuyện xấu của Hoàng thất không thể truyền ra ngoài, nên chân dung trên cáo thị cũng không hề giống hắn, dân chúng không nhận ra được, nha dịch của Lục Phiến môn và Cấm vệ quân liền khó tìm ra manh mối, chỉ có thể khắp nơi tìm kiếm, thấy hơi giống là bắt người, sau đó đưa đến chỗ tổng quản Nội chính phủ xác nhận. Nếu không phải Duẫn Thiên Dực vẫn trốn ở trong xuân lâu, có lẽ cũng đã sớm bị bắt.

Duẫn Thiên Dực không khỏi thở dài.

Thời gian đội ngũ của Đại uyển vương tới Thượng kinh càng ngày càng rút ngắn, Hoàng đế cùng các quan lại đại thần cũng theo đó càng thêm lo lắng, trong lúc nhất thời cả kinh thành bị huyên náo, Duẫn Thiên Dực mấy lần định bước ra Ngưng Hương phường bình ổn rối loạn, nhưng nghĩ tới phải cùng man di kết thân, chân lại rụt về, hắn thật sự không muốn...cũng không dám gả.

"Ta nói, phi tặc kia có phải hay không cùng quý phi nương nương có cái gì a ? Giống như thanh mai trúc mã, sinh tử tương hứa linh tinh gì đó ?"

"Hư! Vậy cũng dám nói!" Ra dấu im lặng, gã tiểu tư mặc thanh bố y thu hồi khăn lau, "Ta thấy phi tặc kia chính là gan cùng mình !"

Tiểu tư quét rác không đáp lại, mà ngơ ngác nhìn cầu nhỏ bên ngoài thuyền hoa, là ai đến đây? Trong đình viện sao bỗng dưng ầm ĩ như vậy?

Hai tiểu tư muốn nhìn một chút là chuyện gì, liền thấy Nhuế phu nhân phe phẩy quạt lông ngỗng, y sa màu đỏ kiều diễm, mặt mày hớn hở đi tới.

Phía sau nàng, là hai nam tử cao lớn uy mãnh, phong trần mệt mỏi, vừa thấy áo da lông khoác ngoài đã biết không phải người Trung Nguyên.

Hai nam nhân đều mang theo đại loan đao, khí thế như mãnh hổ, hơn nữa vừa tiến vào đã quan sát hết một lượt bên trong, sau đó mới đứng ở chính giữa đại sảnh.

"Đến đến, Khả Hãn đại vương thỉnh qua bên này, Tiểu Nghĩa, mau dâng trà."

Nhuế phu nhân vạn phần nhiệt tình đón tiếp một nam nhân khác còn đứng ngoài cửa, một bên liếc mắt, ý bảo tiểu tư đang sợ run đi xuống.

Thuyền hoa bình thường sau giờ Tỵ (sau 11h trưa) mới mở cửa, nhưng lần này khách nhân cũng không phải tầm thường, mà là Đại uyển vương Thiết Mục Nhĩ, kẻ kỵ mã đoạt thiên hạ, lệnh dân chúng Trung Nguyên nghe danh kinh sợ.

Tương truyền hắn lấy máu dưỡng kiếm, sát phụ thí huynh để đi lên ngôi vị Khả Hãn. Lời đồn sinh động như thật, dân chúng nghe xong kinh hồn táng đảm, nhưng bất kể là thật hay giả, cũng không phải một cái xuân lâu nho nhỏ có thể đắc tội đến, Nhuế phu nhân tươi cười ân cần tiếp đón, trên người mạo xuất mồ hôi lạnh.

Thiết Mục Nhĩ bước vào, bên ngoài khoác trường bào làm từ da bạch hổ, hông thắt kim hoàng đai, ống quần đen giắt gọn trong giầy.

Trên ngón cái của hắn là nhẫn mã não cực lớn, đầu đội mũ da hắc cừu có gắn kim long, một thân phong trần mệt mỏi nhưng vẫn hiển đầy khí phách ngang tàng ngồi xuống bảo y thượng. (bảo y thượng : ghế dựa.)

Mọi người đều nói diện mạo Đại uyển vương như quỷ dạ xoa, Duẫn Thiên Dực trộm nhìn qua khe cửa, trong lòng thấp thỏm lo sợ, Thiết Mục Nhĩ cũng không phải quá xấu như lời đồn, nhưng dáng người dũng mãnh, ánh mắt sắc bén, khí thế quét ngang ngàn quân, bất luận nhìn từ góc độ nào cũng đều khiến người ta rùng mình.

Duẫn Thiên Dực cầm khay trà gỗ, trái tim đập liên hồi, biểu tình là vừa ngạc nhiên lại vừa không biết nên làm sao. Chẳng lẽ chuyện đào hôn đã bị lộ? Không phải Nội chính phủ tới bắt người, mà Thiết Mục Nhĩ tự mình tới? Tại sao có thể như vậy?

Từ ngày Thanh Long đế hạ chỉ gả hắn cho Đại uyển vương, trong cung của hắn liền có thêm hai vị cáo mệnh phu nhân, cả ngày dạy hắn lễ nghi, quỳ như thế nào, tạ ơn như thế nào, thế nào là "Vô vi phu tử, cử án tề mi". (Vô vi phu tử, cử án tề mi: ý nói vâng theo chồng, vợ chồng hòa hợp, xuất phát từ tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn bưng khay ngang mày.)

Hắn cũng là nam nhân, lại phải nhất nhất vâng theo một nam nhân khác, không lẽ tất thảy người trong hoàng cung đều điên rồi sao? Làm trái ý trượng phu thì thế nào? Sẽ bị trảm đầu sao?

Nghĩ đến đại đao hàn quang bức người trên pháp trường, Duẫn Thiên Dực liền cảm thấy cái cổ lạnh lẽo, nghe nói man tộc tra tấn người rất dã man! Chẳng lẽ...còn có thể bị ngũ mã phanh thây?

Mồ hôi lạnh trên lưng Duẫn Thiên Dực chảy ròng ròng, hoang mang lo sợ, ngay cả Nhuế phu nhân kêu to vài lần cũng không nghe thấy.

"Tiểu Nghĩa! Dâng trà nha!" Nhuế phu nhân diêu diêu quạt lông ngỗng, đứng trước cửa trà thất trừng trừng hạnh mâu, "Làm cái gì? Còn không mau dâng trà?"

"Vâng, phu nhân." Duẫn Thiên Dực cả kinh, cầm lấy khay trà, ba chân bốn cẳng bỏ lá trà vào trong ấm, đổ thêm nước sôi, lại không cẩn thận đổ tràn ra ngoài.

Nhuế phu nhân cau mày, nghĩ nghĩ tiểu tư chắc do chưa quen, dặn dò mấy câu, "Lập tức đưa tới!" rồi xoay người đi ra.

"Tiêu rồi!" Sắc mặt Duẫn Thiên Dực tái nhợt, lập cập đậy nắp ấm trà.

Tiêu rồi là điều tối kỵ, đừng nói trong cung đình, tầm thường dân chúng cũng không thích nói, nhưng tâm tình hiện tại của Duẫn Thiên Dực chỉ có thể dùng hai chữ này để hình dung.

Đừng nói là đào hôn, coi thường thánh chỉ của Hoàng đế sẽ phải chịu tội gì, Duẫn Thiên Dực sao có thể không biết?

"Khả Hãn đại vương, Đông Nguyệt tới rồi, nàng chính là người nổi danh nhất của Ngưng Hương phường chúng ta, là hoa khôi của Kim quắc nha!" Nhuế phu nhân cất cao giọng, thanh âm quyến rũ truyền vào trà thất, Duẫn Thiên Dực mở to hai mắt, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Đông Nguyệt – hoa khôi của Ngưng Hương phường, đôi tay như ngọc ôm lấy tỳ bà, mang theo mùi lan thơm ngát thướt tha đi đến.

Thân hình nàng kiều diễm, gương mặt đẹp như hoa như nguyệt, thấy Đại uyển vương cao lớn uy mãnh cũng tuyệt không sợ hãi, một đôi tinh mâu ẩn uyển đưa tình, quỳ gối hành lễ, "Tiện tì Đông Nguyệt, xin thỉnh an Khả Hãn đại vương."

Sao có thể...Đại uyển vương đến Ngưng Hương phường, không phải bắt người, mà là....thật là.....Mua xuân ?

Duẫn Thiên Dực hoàn toàn choáng váng, người trong thiên hạ đều biết, Đại uyển vương đến Thượng kinh là để đón dâu, vậy hắn đến kỹ viện mua xuân là thế nào? Hắn coi Kim quắc quốc, coi Hoàng đế, coi hòa thân Vương gia là cái gì?

Trong đại sảnh, Thiết Mục Nhĩ xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Đông Nguyệt, không ai có thể đoán ra hắn đang suy nghĩ điều gì.

Nhuế phu nhân hồi hộp cầm chặt chiết phiến, thời gian qua lâu, tươi cười trên mặt Đông Nguyệt cũng không duy trì được nữa, thân thể dần dần cứng ngắc, đương lúc ấy Thiết Mục Nhĩ mới mở miệng: "Đứng lên, đánh đàn cho bổn vương nghe." Nói đúng là tiếng Kim quắc.

Nhuế phu nhân và Đông Nguyệt nhất thời nhẹ nhàng thở ra, lại có chút ngạc nhiên, tái ngoại Đại vương này sao lại biết tiếng Kim quắc?

Đông Nguyệt ôm cầm, ngồi xuống bên phải Thiết Mục Nhĩ, bắt đầu đạn tấu, là "Tắc hạ khúc".

Trên bàn to chính giữa đại sảnh, từng món ngon quý lạ cũng được bưng lên từ khoang thuyền phía trước, có trân châu kê, phù dung hà, thúy bì áp tử, dương nhục phiến đôn la bặc, khảo nhũ trư,...còn có cống tửu cất giữ lâu năm. (phù dung hà – hà: con tôm, thúy bì áp tử: vịt quay, dương nhục phiến đôn la bặc: thịt dê hầm củ cải, khảo nhũ trư: lợn sữa quay, cống tửu: rượu tiến cống.)

Duẫn Thiên Dực nhìn năm, sáu gã tiểu tư bận rộn trong đại sảnh, còn Đại uyển vương dựa vào nệm mềm, con ngươi không chuyển xem Đông Nguyệt đạn khúc, thoải mái thích ý, nghĩ thầm có lẽ không cần đưa trà lên, nên nhanh chóng chuồn đi sớm thì hơn.

Cũng may Kim quắc không có công chúa, bằng không, gả cho nam nhân hoa tâm như vậy, chẳng phải mỗi ngày đều sẽ lấy lệ tẩy mặt? Duẫn Thiên Dực âm thầm nguyền rủa nam nhân vô lương tâm kia, mở ra hoàng hoa lê mộc hạp trong trà thất, lấy túi tiền nho nhỏ mình giấu ở bên trong, cũng may hắn sớm có chuẩn bị để tùy thời có thể chạy trốn.

(hoa tâm: phong lưu, ong bướm

Hoàng hoa lê mộc hạp: hộp gỗ có khắc hình hoa lê.)

Duẫn Thiên Dực mang trà lên bàn, cúi đầu, tính toán sau khi đặt trà lên bàn sẽ trộm trốn đi theo lối phòng bếp, có điều hắn mới đi đến phía sau bình phong, chợt nghe thấy bên ngoài thuyền hoa truyền tới tiếng huyên náo.

Thừa tướng Lí Viễn đã gần sáu mươi cùng sứ thần Đại uyển là Tác Ngạc Lặc đang vội vàng đi qua chu hồng kiều, theo sau còn có hai đội cấm quân chỉnh tề uy vũ.

Lí Viễn muốn đi vào đại sảnh trong thuyền, lại bị một trong tứ đại hộ vệ của Thiết Mục Nhĩ là Đồ Cách Đông ngăn lại!

"Đứng lại! Người đến là ai?" Đồ Cách Đông hét lớn, cũng không thèm để hai đội cấm quân kia vào mắt.

"Tại hạ là Thừa tướng Kim quắc quốc – Lí Viễn, tiếp giá chậm trễ, mong Khả Hãn thứ lỗi." Lí Viễn quỳ xuống, Tác Ngạc Lặc cũng quỳ xuống theo.

Hạ Lan Long hành động đúng thật là nhanh!

Thiết Mục Nhĩ lạnh lùng thoáng nhìn ngoài phòng, hắn cùng bốn thân tín rời bỏ đội ngũ đón dâu, giương roi thúc ngựa chạy tới Thượng kinh trước, chính là muốn kiểm tra xem việc hòa thân lần này với Kim quắc quốc, là thật hay là có âm mưu.

Hạ Lan Long rất đẹp, mặc một thân bạch hổ chiến bào, trên sa trường đẫm máu giết địch, phong tư hiên ngang hào hùng khiến Thiết Mục Nhĩ không khỏi sinh ra thức anh hùng, trọng anh hùng, tương tích cảm khái. Nhưng sau vài lần giao thủ, lại làm cho hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn cũng tôi rèn Trung Nguyên binh thư, nhưng vận dụng vào thực tế lại không bằng Hạ Lan Long.

(Binh bất yếm trá: việc quân không ngại lừa dối.

Thức anh hùng, trọng anh hùng, tương tích cảm khái: cảm khái vì gặp được anh hùng hào kiệt, trọng tài năng, trọng khí phách, nhưng lại là hai bên đối địch, không thể cùng kết giao.)

Hạ Lan Long ở trên chiến trường, đem bốn chữ "Binh bất yếm trá" vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn, thể diện để làm gì, chỉ cần có thể thắng là được!

Cho nên, Thiết Mục Nhĩ đối với việc hòa thân vẫn có điểm hoài nghi, vạn nhất mục đích của Hạ Lan Long, là muốn vây chết hắn ở Thượng kinh thì sao?

Thiết Mục Nhĩ vốn định tự mình thám thính thực hư, nhưng hắn không ngờ vừa mới bước chân vào Ngưng Hương phường, cấm quân của Hạ Lan Long đã đi tới, khiến cho hắn không thể không bội phục, nhưng cũng có phần tức giận.

Thiết Mục Nhĩ trầm mặc, Đông Nguyệt cũng không dám ngừng đàn, còn Duẫn Thiên Dực ở sau bình phong thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tiến thoái lưỡng nan.

"Sứ thần Tác Ngạc Lặc, bái kiến Khả Hãn!" Tác Ngạc Lặc lớn tiếng nói.

Tác Ngạc Lặc đối Đại uyển trung thành và tận tâm, nếu hòa thân có âm mưu, Hạ Lan Long sẽ không để Tác Ngạc Lặc còn sống ra cung, nghĩ đến đây, Thiết Mục Nhĩ mới gật gật đầu: "Đứng dậy đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro