Chương 2 A

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa giá hệ liệt q1 – chương 2 – thượng:

Trái tim Duẫn Thiên Dực đập mạnh một cái, không chút do dự, xoay người quay bước về trà thất.

Không ngờ lại bị Nhuế phu nhân liếc thấy, kêu lại : « Tiểu Nghĩa, mau dâng trà cho Thừa tướng đại nhân ! Ngưng Hương phường chúng ta hôm nay đúng là nở mày nở mặt ! Đầu tiên là Khả Hãn đại vương, giờ lại là Thừa tướng đại nhân, hai người các ngươi thất thần làm gì nha ! Còn không mau gọi Xuân Lăng, Hạ Tuyết cô nương tới ! »

Nhuế phu nhân phe phẩy quạt lông, giả bộ vui sướng, bằng sự linh thông hiểu biết của nàng, sao có thể không biết Đại uyển vương đến Thượng kinh là để đón dâu ? Nếu bây giờ nàng bảo Đông Nguyệt lui xuống, không phải sẽ khiến tình cảnh càng thêm khó xử ?

Lão thừa tướng Lý Viễn nguyên bởi chạy tới nên thở hồng hộc, mồ hôi chảy không ngừng, vội vàng lấy khăn lau cái trán, vừa khoát tay nói : « Miễn, miễn, cung nghêng Khả Hãn hồi cung quan trọng hơn. »

Thiết Mục Nhĩ mặt không chút thay đổi ban thưởng ngồi, Nhuế phu nhân lúc này mới kêu Đông Nguyệt lui xuống, trong lúc nhất thời bầu không khí có phần nặng nề, nên Duẫn Thiên Dực đương nhiên phải đi ra làm « dịu » không khí. Nhuế phu nhân trước đó ba bốn lượt gọi dâng trà, hắn đều run lập cập cố kéo dài thời gian, lần này nếu không đi ra, đừng nói Nhuế phu nhân, chỉ sợ ngay cả Thiết Mục Nhĩ cũng sẽ cảm thấy kỳ quái.

Quả nhiên, tầm mắt của mọi người không hẹn mà gặp đều hướng về phía bình phong bên kia, Duẫn Thiên Dực đứng cũng không vững, tay chân đều phát run.

Hắn chậm chạp xoay người, cúi đầu, hai tay dâng khay trà như muốn nhũn ra, vội chạy nhanh đến bên bàn vuông, đặt trà xuống.

« Đại nhân mời dùng trà. »

Thanh âm của hắn có chút phát run, khom lưng, lấy khay trà che đi tầm mắt của Thừa tướng.

Trong lòng Lý Viễn hiện đang trăm ngàn lo lắng, còn chưa tìm được Thụy vương gia, Thiết Mục Nhĩ đã tới kinh thành, thế này thì nên làm sao bây giờ ? Hắn cũng đang tâm tư rối loạn, đâu có thời gian quan tâm đến gã tiểu tư vận thanh bố y kia, ngay cả liếc mắt một cái cũng không có.

« Hạ Lan đại tướng quân thực sự là bản lĩnh vô cùng, bổn vương mới đến Thượng kinh, hắn đã thu được tin tức, có điều...Bổn vương thật vất vả đi tới Thượng kinh, không đi du ngoạn ngắm cảnh trí tú lệ nổi tiếng thiên hạ của nơi đây thì chẳng phải rất đáng tiếc ? »

« Nhưng mà... » Ngươi cũng không thể đến xuân lâu a ! Đối diện với đôi mắt sáng quắc, cùng khí thế khiếp người của Thiết Mục Nhĩ, Lý Viễn không khỏi liên tục lau lau mồ hôi, tức giận cũng không dám nói, « Này, việc này...có điểm không ổn. »

« Cái gì ổn hay không ổn ! » Ngự thị đô úy bên phải Thiết Mục Nhĩ – Đa Kiệt quát : « Khả Hãn muốn nhìn cái gì ? Muốn ở lại đâu ? Còn cần các ngươi quyết định sao ? »

« Chỉ sợ...Các ngươi là muốn Khả Hãn trụ vào thiên lao đi ? » Ngự thị đô úy bên trái – Ba Đồ âm trầm tiếp lời.

« Lão thần không dám. » Lý Viễn vội vàng quỳ xuống, nói : « Khả Hãn đại vương là tây châu hào kiệt, vạn nhân kính ngưỡng, Kim quắc quốc tất nhiên là lấy lễ tương đãi, Thánh thượng là thành tâm nghị hòa, việc này Tác Ngạc Lặc đại nhân có thể làm chứng. »

Kỳ thật Tác Ngạc Lặc vừa tiến vào đại sảnh đã liếc mắt trao đổi với Thiết Mục Nhĩ, tỏ vẻ hòa thân lần này là thật, Hạ Lan Long cũng không có bày gian kế.

Có điều thời gian qua Thượng kinh lùng bắt đạo tặc, lòng người hoảng sợ, đầu đường cuối ngõ có phần thần hồn nát thần tính.

Thiết Mục Nhĩ ôn hòa bảo Thừa tướng đứng lên, Lý Viễn lau mồ hôi, buông khăn quyên, khẽ hạ thấp ánh mắt, đối diện Duẫn Thiên Dực, thất kinh!

Mà Duẫn Thiên Dực vẫn đang khom lưng, khúm núm, tựa hồ như nghe được tiếng loan đao hạ xuống, mặt trắng không còn chút máu, cuống quýt dập đầu.

Suy tính trong đầu Lý Viễn đảo nhanh, hiện  tại không thể nhận thức Thụy vương gia, nếu không Thiệt Mục Nhĩ kia nhất định sẽ biết Thương kinh ầm ĩ là vì cái gì ! Vạn nhất Thiết Mục Nhĩ thẹn quá hóa giận, mười vạn kỵ binh tấn công vào, cũng không phải chuyện đùa !

Lý Viễn quyết định thật nhanh, thu hồi thần sắc kinh ngạc, làm như không biết Duẫn Thiên Dực.

Có điều thời điểm Lý Viễn kinh ngạc, Tác Ngạc  Lặc cũng đã nhận ra Duẫn Thiên Dực, hắn là kẻ thẳng tính, trong đầu sao có thể suy nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa, hắn cũng không hề biết chuyện Thụy vương gia đào hôn, ngạc nhiên reo lên : « Đây...Đây không phải Thụy vương gia sao ? »

Duẫn Thiên Dực chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, trước mắt đều một mảnh tối đen, rốt cuộc cũng không quỳ nổi nữa, thân thể mềm nhũn lung lay.

« Vương gia ? » Thiết Mục Nhĩ nhướn mi, khó hiểu nhìn Duẫn Thiên Dực nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, « Là Vương gia nào ? »

« Đối tượng hòa thân lần nãy của Khả Hãn, Thụy vương gia a ! » Tác Ngạc Lặc bế quyền nói, thần tình không dám tin.

Cảm giác ánh mắt Thiết Mục Nhĩ như mang theo đao nhọn bổ về phía mình, mồ hôi lạnh đã thấm ướt y phục Duẫn Thiên Dực, hắn sợ hãi, run cầm cập không dám ngẩng đầu.

« Gã tiểu tư đần độn này sao có thể là Vương gia ? Tác Ngạc Lặc đại nhân, không có khả năng đâu? » Lý Viễn bước lên trước, nhíu mày nói.

« Nhưng mà hắn đích thực là Thụy vương gia a! » Tác Ngạc Lặc lúng túng, cúi đầu đánh giá Duẫn Thiên Dực.

« Thân phận Kim quắc vương gia là như thế nào ? Sao có thể mặc bố y tầm thường như vậy ?  Chính là dung mạo có vài phần tương tự thôi ! » Lý Viễn trấn định nói.

« Thật sao ? » Cái này Tác Ngạc Lặc cũng không chắc chắn, nói thầm, « Nhưng mà thiên hạ nào có ai giống nhau như đúc thế a... »

Thiết Mục Nhĩ lạnh lùng nhìn Thừa tướng Lý Viễn, lại nhìn Tác Ngạc Lặc còn đang bán tín bán nghi, cuối cùng nhìn chằm chằm Duẫn Thiên Dực đang sợ hãi rụt rè, lạnh lùng hỏi : « Ngươi tên gì ? »

Duẫn Thiên Dực ngẩn người, co thân lại, dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói : « Tiểu Nghĩa. »

«Mấy tuổi? »

« Mười, mười tám. »

«Ngươi có đúng là Vương gia hay không ? » Thiết Mục Nhĩ hỏi thẳng vào vấn đề, ánh mắt càng thêm sắc bén đáng sợ.

« Tiểu nhân không phải, tiểu nhân nào có phúc phận như vậy ! » Duẫn Thiên Dực cuống quýt dập đầu.

Bên cạnh, Nhuế phu nhân từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần cũng vội vã quỳ xuống, « Khả Hãn đại vương, Tiểu Nghĩa là tiểu tư phục vụ trà nước ở chỗ chúng ta, từ nhỏ đã mồ côi, đâu phải là Vương gia nào a. »

« Phải không? » Thiết Mục Nhĩ chậm rãi nói, « Nếu không phải, các ngươi sợ cái gì ? »

« Nô tỳ không phải sợ, là kinh hãi a, gã tiểu tư này đột nhiên bị người nói thành Vương gia, có thể không kinh hãi sao không ? » Nhuế phu nhân biện giải.

Thực ra, nàng hoàn toàn là vì chính mình, nếu Tiểu Nghĩa đúng là Thụy vương gia, vậy hắn chẳng phải là đào hôn sao? Ngưng Hương phường che giấu hắn, còn có thể sống được sao ?

« Vậy Thừa tướng đại nhân vừa rồi lại kinh cái gì ? » Thiết Mục Nhĩ chuyển đầu mâu, chỉ hướng Thừa tướng Lý Viễn.

« Này.... » Lý Viễn ngừng một chút, « Chợt nhìn thấy tạp dịch này lớn lên rất giống Thụy vương gia, lão thần cũng là bị kinh sợ. »

« Vậy hắn không phải là Vương gia ? » Thiết Mục Nhĩ lạnh lùng hỏi.

« Lão thần nguyện lấy đầu đảm bảo, diện mạo giống nhau mà thôi, hắn không phải Vương gia. » Thừa tướng Lý Viễn cúi đầu thật sâu.

Thiết Mục Nhĩ trầm mặc hồi lâu, nhìn Duẫn Thiên Dực vẫn không dám ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ cong, « Không phải Vương gia...Vậy là hạ nhân, hắn bán bao nhiêu tiền ? »

« Cái gì ? » Nhuế phu nhân cùng Thừa tướng đều nghe không hiểu.

« Ta muốn có một mã phu, Xích Ký chạy suốt hơn trăm dặm, bụi bẩn đầy người, thật sự mệt mỏi, thị tùng của ta vẫn chưa đến đây, cho nên muốn mua một mã phu. » Thiết Mục Nhĩ dương tay, Ba Đồ lấy từ trong ngực ra một thỏi hoàng kim sáng rực, không cho phép từ chối mà cường ngạnh nhét vào tay Nhuế phu nhân.

"Này, này..." Nhuế phu nhân không biết phải làm sao, Lý Viễn cứng họng, còn Duẫn Thiên Dực thì càng bối rối không biết nên làm gì mới tốt.

"Có vấn đề gì sao?" Thiết Mục Nhĩ hỏi.

"Không dám." Lý Viễn đành phải quỳ xuống.

"Được rồi, hôm nay bản vương sẽ nghỉ ngơi ở Ngưng Hương phường, ngày mai tiến cung, nếu Hạ Lan đại tướng quân không vừa lòng, cứ bảo hắn tới gặp ta!" Thiết Mục Nhĩ cao cao tại thượng nói, Lý Viễn không dám nhìn Duẫn Thiên Dực, quỳ hành lễ xong, cùng Tác Ngạc Lặc lui xuống.

Nhuế phu nhân phe phẩy chiết phiến, lại phái Đông Nguyệt, Hạ Tuyết cùng Thu Yến, một người đánh đàn, một người hầu rượu, còn một người khởi vũ. [khởi vũ: múa]

Đa Kiệt mày rậm mắt thô, trên mũi còn có vết sẹo, chú ý tới Duẫn Thiên Dực còn quỳ gối bên bàn, không vui quát: "Ngươi ở đây làm gì? Còn không mau đi mã phòng?" [mã phòng: chuồng ngựa]

"Mã...mã phòng?" Duẫn Thiên Dực hoảng sợ ngẩng đầu lên, sau đó mới giống như bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu liên tục: "Vâng, vâng, tiểu nhân lập tức đi!!"

Thiết Mục Nhĩ cầm chén rượu, uống cống tửu lâu năm mà mặt không đổi sắc như uống nước lã, loại rượu này nếu là người thường chỉ cần uống ba chén là đã ngã trái ngã phải.

Duẫn Thiên Dực thầm kinh ngạc, rồi sau đó, mới nhìn rõ đôi mắt của Thiết Mục Nhĩ, âm trầm rét lạnh, giống như hai thanh kiếm sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn, Duẫn Thiên Dực sợ hãi vội vàng cúi đầu, rời khỏi đại sảnh.

Sau khi đi ra thuyền hoa, Duẫn Thiên Dực hoang mang lo sợ, sắc mặt tái nhợt đi thẳng về phía trước, hắn đi rất nhanh, vừa vội lại vừa hoảng, thẳng đến trước cửa sau của Ngưng Hương phường không một bóng người, mới dừng lại.

Cửa sau bình thường đều khóa lại, chỉ có Nhuế phu nhân mới có chìa khóa, Nhuế phu nhân vừa nãy luôn mồm nói hắn là cô nhi, giờ sao có thể giúp hắn chạy trốn!

Duẫn Thiên Dực lau mồ hôi, mặt nhăn mày nhíu, nếu không đi, ngày mai Thiết Mục Nhĩ tiến cung, không thấy được Thụy vương gia, việc này chắc chắn sẽ bị vạch trần; nếu đi, trong cung có Thụy vương gia, nhưng lại không thấy Tiểu Nghĩa, chuyện đào hôn cũng vẫn sẽ bị vạch trần!

Khoan đã! Duẫn Thiên Dực đột nhiên vỗ tay một cái! Tại sao hắn phải trở về? Biết rõ là thiên lao đại ngục, thì ngu đâu mà chui đầu vào lưới nha!

Đang nghĩ ngợi, phía sau truyền đến tiếng bước chân cộp cộp, Duẫn Thiên Dực quay đầu lại, sợ tới mức bảy hồn bay mất sáu, là gã tên Đa Kiệt có diện mạo đáng sợ kia đang đi về phía hắn!

"Khả Hãn nói đúng! Ngươi có phải là muốn chạy trốn hay không?" Đa Kiệt kéo loan đao bên hông, hùng hổ!

"Không.....Ta...." Duẫn Thiên Dực vội vã lắc đầu, một tay run run chỉ đống cỏ khô ở góc tường hậu viện, "Ta chỉ là tới lấy ít cỏ khô!"

Đa Kiệt hồ nghi nhìn đống cỏ khô, lại nhìn nhìn cửa sau khóa chặt, hạ thấp giọng: "Khả Hãn phân phó, ngài đến chỗ nào, ngươi phải đến chỗ ấy, khi đại đội đón dâu tới, Kim quắc hoàng tử ngồi lên kiệu vàng, ngươi liền đi theo hoàng tử, hảo hảo hầu hạ chủ nhân nhà ngươi, Khả Hãn sẽ không bạc đãi ngươi!"

"Vâng, vâng." Duẫn Thiên Dực chỉ có thể liên tục gật đầu, trong lòng lại lo lắng muốn chết, trong cung sao có thể có tới hai Thụy vương gia a!

"Còn có, Xích Ký chính là ngự mã yêu thích của Khã Hãn, bụi bẩn trên người nó, phải dùng nước trong rửa sạch ba bốn lần, bờm ngựa, phải cẩn thận chải chuốt, trong máng phải cho đầy cỏ khô, móng ngựa, yên ngựa cũng phải tẩy rửa sạch sẽ!"

"Dạ, dạ, tiểu nhân đã biết."

Kỳ thật, Duẫn Thiên Dực rất sợ ngựa. Năm mười hai tuổi, tiên đế cùng hoàng thái tử tới Ngự lâm uyển, còn có hắn và chúng võ tướng cùng nhau săn bắn, hắn không biết cưỡi ngựa, khó khăn lắm mới ngồi lên được thì lại vô ý kéo mạnh bờm nó, kết quả con ngựa đó hí vang một tiếng phi đi, hung hăng phóng thẳng về phía trước như nổi điên. [Ngự lâm uyển: bãi săn bắn của hoàng gia.]

Chúng võ tướng ở phía sau hô to gọi nhỏ, đuổi theo hắn, hắn sợ hãi, cái gì cũng không nghe thấy, càng không thể nắm được dây cương, đột nhiên xuất hiện tảng đá lớn, liệt mã nhảy vọt lên, hắn liền ngã xuống, lăn mình hơn mười mấy vòng mới dừng lại, còn thiếu chút nữa sẽ chết dưới vó ngựa!

Từ đó, Duẫn Thiên Dực không dám tới gần ngựa thêm lần nào nữa!

Thế nhưng bây giờ, thân đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Duẫn Thiên Dực dùng xe đẩy, lấy một đống cỏ khô lớn, lộc cộc kéo tới trước cửa chuồng.

Còn chưa đến gần, đã ngửi thấy mùi hôi bốc lên nồng nặc, hắn lấy khăn tay bịt mũi, cố gắng đi vào chuồng ngựa có chút âm u, nhìn nhìn đám ngựa bên trong, tổng cộng có năm con, mỗi con tinh tráng, tuy có chút bẩn nhưng vẫn khí vũ hiên ngang, tê tê phun thở ra hơi.

Con ngựa ở tận cùng bên trong, một màu đỏ thẫm không lẫn màu khác, giống như trái táo chín mọng, khiến người ta ngạc nhiên, hai tai nó vểnh lên, dựng thẳng, bờm dài như ngàn vạn sợi tơ, hai mắt sáng ngời loang loáng, chân nó cường kiện, rắn chắc hơn các con khác, yên ngựa cũng càng tinh xảo hoa lệ, Duẫn Thiên Dực nghĩ, có lẽ đó chính là Xích Ký.

Duẫn Thiên Dực nín thở, cẩn thận mở ra hàng rào gỗ, tới gần Xích Ký, nhưng nó chỉ lúc lắc đầu vài cái, không để ý tới hắn.

"Phải....Phải làm như thế nào đây?" Duẫn Thiên Dực thực lúng túng, nhìn lưng ngựa lẩm bẩm: "Trước, trước gỡ yên ngựa?"

Hắn vươn tay, mới đụng tới yên ngựa, Xích Ký liền phiền táo đạp đạp chân, làm hắn sợ hãi vội rụt tay về, liên tục giải thích: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

Sau đó chính hắn cũng cảm thấy thật ấm ức! Thở dài, nếu là Duẫn Thiên Ưu, khẳng định hai ba cái đã bắt ngựa thuần thuần phục phục, mà Tứ đệ Duẫn Thiên Nhiên, tuy không tuần mã, nhưng một bức "Bách tuấn đồ", tả cảnh trăm con ngựa với nhiều hình thái khác nhau, trông rất sống động, cũng làm quần thần bái phục. [tuần mã: huấn luyện ngựa theo như ý người.]

So sánh mà nói, bản thân hắn vô tài, vô năng, vô mạo, không quyền không thế, khó trách sẽ không làm người ta yêu thích, bất quá, cho dù như thế, thái hậu cũng không thể gọi hắn là "Nhĩ thử chi bối", hắn cũng có tự trọng của hắn a!

Xích Ký cúi đầu hí một tiếng, Duẫn Thiên Dực lấy lại tinh thần, bỏ khăn xuống, hít một hơi thật sâu, bắt đầu gỡ yên ngựa.

Gót sắt của Xích Ký lại đạp đạp, chân Duẫn Thiên Dực có chút phát run, may mắn, Xích Ký chỉ là căng thẳng khi ngửi thấy mùi người lạ, cũng không phải sắp sửa nổi điên đá bay hắn đi.

"Nặng thật...." Yên ngựa rất nặng, Duẫn Thiên Dực mất sức của chín trâu hai hổ, mới gỡ được nó xuống. [sức của chín trâu hai hổ: nguyên văn 'cửu trâu nhị hổ chi lực' ý chỉ dốc hết sức lực làm việc gì đó, cũng có câu khác nghĩa tương đương là 'sức ba bò chín trâu']

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro