chap 5-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5

….. 2 tuần trc sn Ánh

 ………

               …. Cho tớ chút nắng thu

               Với nụ cười của cậu.

               … Là đã đủ lắm rồi..

Sáng thứ hai N thức dậy w chút lười biếng vì trời khá lạnh. Cô cứ muốn nằm mãi trên giường. “Kéo căng cơ thể” ra, N bật dậy, ngáp 1 cái rồi lết thết đi đánh răng, đôi mắt còn nhắm nghiền chưa chịu mở cho đến khi N táp nc vào mặt để tỉnh táo cho 1 tuần mới. “ Hôm nay trời lạnh, pha cho S ly cappuchino nóng là hợp lý nhất.:X”-N thầm nghĩ.

Chuẩn bị xong, N ra sân, ngồi trên chiếc xích đu quen thuộc, đung đưa.. Làm gió lạnh lướt qua làm N khẽ rùng mình.

_Cô tương tư ơi ! Tui đến rồi đây nè. Làm j mà ngồi đu xích đu như trẻ kon thế cô..!

Nhìn ra cổng, N thấy S đã đứng chờ tự hồi nào. Không biết sao dạo này cô cứ nghĩ vẩn vơ mãi, k chú ý đến mọi thứ xung quanh mấy.

_Ai trẻ con, t đang ngồi chờ cậu đấy chứ. TT- N bặm môi nói.

Bất ngờ, S đưa tay kéo chiếc khăn quàng cổ của N lên cao và nói:

_ Cậu mới bệnh dậy, phải giữ cho ấm ng chứ..!-S khẽ cười

..

.1s

.2s

..

_Cappuchino của cậu này. Đi nào ! k muộn bây h..><

Cài nhanh chùm hoa giấy lên tay xe. N ngồi nhanh lên yên xe, giục S đi. Cô k muốn cậu thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của mình lúc này. Thật kì cục, một cử chỉ bình thường thôi mà sao khiến N bối rối thế này.??

._.. Uhm.. Này.

_ Sao N ?

_Hôm bữa đi chơi vui k.?-N hỏi nhỏ, mãi tim cô mới đập bình thường trở lại.

_Uhm. Vui lắm, tối ấy Ánh còn nt chúc S ngủ ngon nữa kìa. Thật thì.. t cứ cười mãi. Chẳng biết sao nữa, chắc t hâm thật rồi ấy nhỉ N.?- S khẽ mỉm cười, có phải cậu đang yêu k nhỉ..? Lạ thật.!

.. N thầm vui cho S.. Nhưng sao trong lòng hụt hẫn vậy nhỉ .?

.

.

_Ánh đọc cuốn “Pride and Prejudice” chưa. ?- S ngập ngừng hỏi

Bỏ dở cuốn sách đang đọc, Ánh ngước lên nhìn S với đôi mắt tròn xoe.:

_Chưa, t có nghe nói nhiều về cuốn ấy của “Jane Austen”, nhưng mãi k mua dc.

_Thế à, nhà t có đấy. Cậu có muốn đọc k ? Mai t mang lên cho cậu nhé.

_Thật à, thế mai c mang lên cho t nhé. .!-Ánh cười tươi nhìn Sơn, làm trái tim cậu cứ chao đảo mãi không thôi.

.

.

_ Sao N biết Ánh k có cuốn Pride and Prejudice thế?-S thắc mắc.

_Vì có lần Ánh than thở với tớ rằng rất muốn đọc cuốn ấy, mà hôm nọ t thấy c cầm, nên tạo cơ hội cho cậu đấy.-N mỉm cười

_Ôi.. ! U r my best best best friendddd .”X”X

S ôm chầm lấy N, N bất ngờ, k biết j ngoài đứng yên cho S ôm. Cô cứ tròn xoe đôi mắt mãi, mặt thì đỏ bừng hết cả lên. Thế mà, S k hề biết cứ cười cười, mãi một lúc mới buông cô ra.:

_He.. Sr. Tớ mừng quá. Cậu giúp t thế này, thế mà chẳng chả công dc cậu bao nhiêu-S gãi đầu, nhìn ngốc k chịu nổi.

_Thì c vẫn đang trả công t đấy thôi, chiều nay theo t đến chỗ này. Sắp reng rồi, vào lớp đi.!-Nói xong, N quay mặt chạy nhanh vào lớp, mặt vẫn chưa thôi đỏ bừng.

S ngó đồng hồ, thấy còn đến 5p. Thắc mắc k biết N sau thế nhỉ ?

  …….

…….

  N đưa S đến một quán nhỏ ở một con hẻm cách trường k xa. Với cái tên “Lặng”, quán thật sự yên tĩnh và trồng rất nhiều cây trước cửa ra vào, ánh đèn vàng tạo k sự tĩnh lặng, mỗi bàn dc để sẵn một cây đèn trắng nhỏ,ngoài ra còn có một tủ sách đủ thể loại cho những ai muốn đọc khi tới quán.

_Quán này là..-S ngẫm nghĩ, k hiểu N dẫn S đến đây làm j.?

_Đây là quán yêu thích của Ánh đấy, cậu biết là Ánh rất thích đọc sách mà, đi theo tớ-N khẽ nói nhỏ, kéo tay S đi.

N dẫn S vào một góc nhỏ của quán,cạnh cửa sổ nhìn ra 1 khu vườn đầy nắng.

Trong khu vườn ấy, có rất nhiều hoa..

_Woa,.. Đẹp thật đấy !!.- S tròn mắt ngưỡng mộ.

_Tớ là ng phát hiện ra quán và góc nhỏ này đấy.-N mỉm cười.

_Thế ah..-S nhìn N đầy ngạc nhiên.

_Uhm.. Và rồi nơi đây trở thành góc riêng của t và Ánh.-N khẽ cười, nhìn ra khu vườn đầy nắng chiều, những bông hoa dại k ng chăm sóc vẫn lớn lên,vươn cao mạnh mẽ hướng về phía mặt trời..

S nhìn N..rồi lại nhìn ra khu vườn tràn nắng. Lặng lẽ và bình yên..

….

Giữa tuần là lúc mệt nhất w N, vì bài vở khá nhiều, cô cố gắng làm xong bài vở từ sớm để có chút time rảnh rỗi giữa tuần cho riêng mình.

8h tối, lúc bài vở xong xuôi. N đứng dậy vươn vai thỏa mãn, với tay lấy cốc cappuchino mát lạnh, N uống một ngụm, đeo tai nghe và cầm chiếc ipod lên sân thượng. Trèo lên nóc nhà, N nằm xuống, tai cắm headphone, nhìn lên bầu trời đầy sao, làn gió thổi qua, hơi lạnh khiến N khẽ rùng mình.. Đây là 1 sở thích của N khi hôm nào trời sáng sao, N nheo mắt cười, nằm hát vu vơ và đếm sao.

“Let me see put ur hearts up..”

Nhạc dt vang lên, số của S, N mỉm cười, bắt máy.

_Gọi t h này làm j đấy.?

_Xuống cổng đi, S đang đứng ngoài nè.

N nhíu mày, k biết cậu tới đây làm j, cô lật đật xuống mở cửa.

_Có chuyện j vậy S, gần 9h tối rồi đấy?

_Nè.

S chìa ra đưa cho N một lycà phê sữa nóng.

N thắc mắc hỏi:

_Cậu mua cà phê cho tớ làm j?

_Không phải mua đâu, t làm đấy, uống xem coi ngon k nào-S gãi đầu,cười khì.

N tròn mắt nhìn S, rồi lại nhìn ly cà phê, cô thử uống một ngụm và..:

_Eo.. Cà phê sữa mà sao cậu làm đắng ngắt thế-N nhăn mặt, thè lưỡi ra trêu chọc.

_À..hix. Thế ah, lần đầu mà..TT-S nhăn nhó, vẻ hối lỗi.

N phì cười nói:

_Lần đầu làm vậy là dc rồi, cũng k đắng lắm đâu, t trêu c thôi-N ngồi lên xe đạp S,mỉm cười, đôi mắt tít lại, nhìn yêu phải biết.!”X

Cả hai cùng nhìn lên trời, đầy sao và lộng gió. Hít hà mùi cà phê, N thấy lòng thật nhẹ.

………….

                 Cậu có thấy..

           …..Lòng thật nhẹ không.

                 Cậu có nghĩ.

          …...Tớ đã..

Chap 6

. 6 ngày trc Sn Ánh.

             …Nếu có thể.

                 Tớ muốn quay ngược thời gian.

             …Để mãi nhìn cậu trong nắng chiều.

                 Vào cái ngày hôm ấy..

5h sáng, N bật dậy, đây là tuần cuối cùng cô làm quân sư cho S.. K hiểu sao N k thể ngủ, cứ như có cái j ấy chặn ngang trái tim cô, đau nhói k thể tả.

N ngồi thừ ra trên giường, chỉ ngồi, chẳng suy nghĩ, cũng chẳng làm gì, đơn giản là ngồi ôm gối..

……..

Tiếng chuông báo thức làm N giật mình, cô đã thiếp đi dc một lúc, chán chường, N ôm gối nằm, chẳng hề muốn dậy.

Nghĩ lại.. N ngồi dậy, làm những việc thường ngày cô vẫn làm, k quên 1 ly cappuchino cho S.

.. Cô bước ra xích đu, ngồi đung đưa.. Xích đu lên..rồi xuống.. N vẫn đưa..nhưng tâm trí thì k ở đấy..

_N ới.

Tiếng gọi quen thuộc, N đứng dậy đi ra, bứt chùm hoa giấy cài lên tay xe ,đưa cho S ly cappuchino rồi giục c đi.

Thái độ thoáng buồn của N làm S chú ý:

_Cậu sao vậy N?

_Không.? Sao j ?

_Tớ thấy cậu có vẻ mệt.

_À.k. Chắc tại t thiếu ngủ.-N lắc đầu, mỉm cười cho cậu an lòng.

Ngồi sau yên xe đạp, N k còn muốn hát nữa, đôi vai này,..liệu N sẽ còn dc thấy gần như thế này nữa không..?

N khẽ dựa đầu vào lưng S.. một giọt nc mắt khẽ rơi. Cô đã hiểu điều j đã làm cô thẩn thờ mấy tuần nay..

…….

…..

Nguyệt đã yêu Sơn.

Yêu nhẹ nhưng sâu đến nỗi cô không biết.

Để khi nhận ra, thì cũng chẳng thể làm j.

….

Sơn tưởng N bệnh, vẫn cố gắng chọc cười N, cố làm N vui..mà sao N chẳng cười khúc khích hay nhéo cậu nữa. Chỉ đơn giản là cái cười mỉm.. K hẳn vui, mà k hẳn buồn..

..Ngày một, khoảng cách giữa cậu và Ánh lại thêm gần hơn nhờ có N..

Nhưng dường như, điều ấy làm khoảng cách giữa cậu và N càng thêm xa..

S bỗng thấy nhói..

..

Ngày thứ 5 trong tuần, S dẫn N đi ăn kem, ở công viên quen thuộc .

N ngước nhìn lên bầu trời trong vắt..thẩn thờ nhìn ra hư vô..

Cậu con trai đang lại gần cô.

Là người cô sẽ chẳng thể có dc tình yêu..?

_Này, Nguyệt ăn đi, sau mấy nay N cứ như ng mất hồn thế, để t coi c có cảm k nào.-S cúi xuống, áp trán mình vào trán N.. Thì bị cô bất ngờ đẩy ra., cây kem văng xuống đất..

_Cậu làm j thế ? Tớ k có bệnh, đừng làm thế.-N đỏ mặt nói,

_Ơ.. Sơn xin lỗi.. S chỉ lo cho N thôi mà-Mặt S méo xẹo, tự nhiên sao N lại gắt gỏng thế k biết.?

N giật mình, nhận ra mình vừa mắng oan S..

_Thôi..t hơi mệt nên.. k sao đâu. S đưa N về đi.-N cười mỉm, cảm giác buồn vô hạn.

..

Trên đường về, k ai nói w ai câu nào, nắng hôm nay vẫn lên, nhưng sao lòng N thấy lạnh lắm.. S có biết chăng..?!

_Tớ vào đây-N cười, chào cậu rồi đóng cổng.

S thấy hụt hẫng vô cùng, cậu đành đạp xe về, cứ thấy buồn chứ chẳng giận N dc..

N hái 1 bông hoa giấy áp lên ngực, cô chẳng biết nói j w cậu bây h, giọt nc mắt khóe mi cô khẽ rơi..hoa giấy vẫn lay động theo gió..có cuốn dc nỗi buồn cô đi xa..?

……….

             …….. Hoa giấy vẫn lay theo gió.

                   Nỗi buồn này biết phải làm sao.

                    …Có chăng dc như hoa.

                   Để gió cuốn trôi đi vô tận..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro