Day 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạo Vũ thức dậy sớm hơn thường lệ nhưng em vẫn phải mất một khoảng thời gian mới nhận ra được thực tại, nhận ra rằng bản thân vẫn còn đang bị nhốt trong một căn phòng hết sức kỳ dị. Và hôm nay đã là ngày thứ tư.

—— Anh Viễn...

Em đột ngột lóng ngóng quay sang nhìn bên còn lại của chiếc giường, nơi Bá Viễn lẽ ra vẫn còn đang ngủ say, nhưng giờ lại không có ai.

Em thở dài một hơi rồi nhìn xung quanh. Trống rỗng. Hụt hẫng. Là em tự ôm lấy uỷ khuất.

Tiếng thở vừa rời môi, các giác quan bỗng dưng như bị khuếch đại, tiếng các động cơ của ổ khoá nhà vệ sinh va vào nhau cũng khiến em quay đầu.

"Cạch"

Cửa phòng tắm mở ra, Hạo Vũ bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của Bá Viễn.

Em không hỏi Bá Viễn tại sao anh lại dậy sớm như vậy và anh đang làm gì trong phòng tắm, Bá Viễn cũng chỉ có thể dùng nụ cười thường ngày đáp lại em. Nụ cười đó có chút ôn nhu, có chút ngọt ngào, vô thức khiến trái tim em loạn nhịp.

Anh nắm lấy mép cửa phòng tắm, có chút chật vật: "Ah, Patrick, em tỉnh rồi sao?"

Bá Viễn biết rằng Hạo Vũ những hôm gần đây đều bị cái đồng hồ cài trong hệ thống của căn phòng này đánh thức, vì vậy khi thức dậy hôm nay, anh đã cẩn thận đi vào nhà vệ sinh để tìm một chút riêng tư. Ít nhất là để có thể tạm thời trốn tránh được một chút sự ngượng ngùng giữa cả hai.

Anh bị những ký ức về em làm cho cứng hết cả lên, thật sự những hình ảnh em những đêm qua không khác gì đám tơ nhện, tham lam bám lấy những ký ức vốn rất xinh đẹp của anh và em. Chúng khiến anh thắc mắc, rằng trước giờ em đối với anh là gì? Còn anh đối với em là sao? Những lúc em nhìn anh mỉm cười, những lúc em chạy đến ôm lấy eo anh, những lúc em vì điều hoà hỏng mà sang phòng anh ngủ, tất cả đều bình thường sao?

Bá Viễn đã thử tìm kiếm một cái nhìn lạc quan về tương lai, anh cũng đã thử tự nhủ rằng tương lai rồi sẽ tốt lên mới dám bước ra ngoài. Cuối cùng, chính anh lại bị ánh nhìn của em làm cho ngại ngùng.

"Anh Viễn." Hạo Vũ cười ngọt ngào như thể anh không hề thấy dáng vẻ của anh có chút gì khó coi, cách em ôn nhu gọi anh thật sự khiến Bá Viễn có một số ảo tưởng không đáng có.

Vì Doãn Hạo Vũ không muốn hỏi, Bá Viễn cũng sẵn sàng vờ như không có chuyện gì xảy ra, anh mỉm cười với em rồi quay trở lại giường. Anh vừa ngồi xuống đã bị em ôm từ đằng sau, có vẻ như việc tiếp xúc thân thể với anh đã trở thành thói quen của em từ rất lâu rồi.

Toàn thân Bá Viễn run lên theo cơn sóng xô bồ của ký ức, hình ảnh từ đêm hôm qua ùa trong tâm trí anh giây phút hai ánh mắt chạm nhau. Hạo Vũ dường như không nhận ra, em nhắm mắt lại rồi áp má lên tấm lưng gầy của anh. Nhưng không, Hạo Vũ hiểu rõ, hiểu rõ rằng Bá Viễn đã không thể còn dùng đôi mắt của một người anh để nhìn em nữa. Tay em trượt xuống nắm lấy bàn tay đang run lên của anh, ôm lấy mớ cảm xúc hỗn độn của người trong lòng em đã sớm đặt lên hàng trân quý.

Bá Viễn nhắm mắt lại và một nụ cười cay đắng xuất hiện trên khóe miệng

—— Hạo Vũ, tại sao em lại như vậy?

Bàn tay rắn chắc của Hạo Vũ đã khiến anh bình tĩnh lại, em vẫn luôn là chỗ dựa tinh thần của anh, là bờ vai anh có thể yên tâm tựa vào. Doãn Hạo Vũ, thật sự có thể cứu anh được sao?

Dưới hơi thở của đối phương, Bá Viễn muốn quên đi tất cả, quên đi căn phòng này, quên đi mối quan hệ hỗn loạn giữa bọn họ do nó tạo ra, quên đi cả những thứ cảm xúc không đáng có này. Anh chỉ muốn đơn giản ôm lấy một đoạn cảm xúc, một đoạn ký ức đẹp đã còn sót lại ở chốn hồng trần hoang dại này.

"Xin chào Bá Viễn và Doãn Hạo Vũ! Hôm nay đã là ngày thứ tư, nhiệm vụ mới đã được giao, mời hai người đến tủ kiểm tra dụng cụ."

Bá Viễn sững sờ, tại sao lại đột nhiên trở thành lời nhắc nhở thay vì một em hỏi lựa chọn? em và anh đã mất đi sự lựa chọn rồi sao?

Hỏi là vậy, nhưng thâm tâm anh biết rõ cả hai vẫn sẽ ngựa quen đường cũ, sẽ không ai chịu đánh đổi để làm đau người còn lại.

Trong lúc anh còn bàng hoàng, Hạo Vũ, người đang ôm chặt anh trong vòng tay và có lẽ đang nghĩ anh đã ngủ say mất rồi, bước qua giường bằng chân trần, nhảy xuống một bên rồi đi lại mở tủ.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh chóng, đầy soái khí. Bá Viễn lại rung động nữa rồi.

"Hạo Vũ?"

"Anh Viễn, dù sao chúng ta cũng không muốn tổn thương nhau phải không? Vậy nên không quan trọng căn phòng này giao nhiệm vụ gì, rõ ràng chúng ta đều cùng sẽ có cùng một đáp án."

Bá Viễn sửng sốt, nhưng anh phải thừa nhận rằng em đã đúng. Dù có nhìn thấy nhiệm vụ cụ thể mà căn phòng này đưa ra thì lựa chọn của họ cũng không thay đổi theo bất kỳ cách nào. Anh biết, bản thân đã sớm giao phó thân thể này cho căn phòng số chín chết tiệt này.

—— Nó chết tiệt thật sao?

Nhưng họ vẫn muốn xem nhiệm vụ của căn phòng kia là gì.

"Quan hệ trong phong cảnh được chỉ định - xe bus. Hoàn thành một lần xuất tinh trước đi chuyến xe dừng lại."

Có điên mới dám tin đây là sự thật.

Bá Viễn chớp chớp mắt, anh chưa kịp hiểu hết ý nghĩa của hai câu lệnh kia thì cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi. Căn phòng bị bóp méo như rơi vào một chiều không gian thứ ba, những bức tường dần tan biến, trần nhà và sàn nhà đều bị xô lệch đến biến dạng.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Câu cảm thán của em đi vào tai anh, một phút đã kéo anh về với thực tại. Anh ngước mắt nhìn xung quanh, căn phòng trắng toát lạnh lẽo giờ đây đã hoá một chiếc xe bus quái lạ nào đó.

Anh và em đang đứng trên một chiếc xe bus đang di chuyển, dòng người chen lấn đông đúc hệt như ở Bắc Kinh. Anh và Hạo Vũ đứng ở gần cửa sau, có lan can bên cạnh, cả hai lọt thỏm giữa dòng người tấp nập. Những người đứng xung quanh, gọi là người có thể nói là rất hoa mỹ, chúng thật ra mang dáng vóc của con người, nhưng khuôn mặt và biểu cảm đều bị làm mờ bởi những khối lập phương lơ lửng, như hiệu ứng mosaic của những tác phẩm nghệ thuật trừu tượng. Nhưng bất kể đấy là gì, Bá Viễn vẫn bị loại công nghệ tạo nên căn phòng này làm cho choáng ngợp. Từ tiếng người bận rộn chạy việc trên điện thoại, tiếng xe cộ ngược xuôi theo sự vội vã của thành thị, đến cả tiếng chim chóc trên những tán cây xanh xanh, tất cả đều được giả lập rất chân thật.

Tất cả mọi thứ chân thật đến mức anh đã nghĩ bản thân đang ở trên một chuyến xe bus bình thường ở Bắc Kinh mà cùng em đi đến một nơi vô định nào đó. Nếu thoát khỏi căn phòng này, liệu đây có phải là loại mong muốn quá xa vời không?

"Đến trạm X rồi, xe bus sẽ tấp vào lề, xin quý khách chú ý an toàn, nắm lấy tay cầm hoặc lan can để tránh ngã khi xe bus dừng lại đột ngột."

Dưới tác động của quán tính, Hạo Vũ và Bá Viễn vì cú dừng đột ngột, mặc kệ chuyện nó đã được báo trước, mà thăng bằng dường như chao đảo. Cả hai chúi người về phía trước, vắt vẻo trên cái lan can thấp ngang eo.

Thân hình nóng bừng của em áp sát vào lưng, phút chốc khiến anh như cảm nhận được từng tiếng đập con tim ấy. Là anh ảo tưởng hay tim em đang đập rất nhanh vậy?

Cảm giác này hoàn toàn khác với vừa rồi, trước kia chỉ là một chút rung động, không lưu luyến, không bịn rịn. Nhưng bây giờ, trước mắt anh là một loại khung cảnh giả lập chết tiệt nào đó, nhiệm vụ "làm tình trên xe bus" đè nặng lên trái tim Bá Viễn, kèm theo cả sự tiếp xúc quá đỗi gần gũi với cơ thể mà người anh chỉ có mơ mới dám yêu, không cần nói đến thì Bá Viễn cũng đã cảm nhận được không khí xung quanh đang nóng dần lên rồi. Nếu đây là cơn mơ, anh nửa muốn tỉnh nửa không, một nửa anh muốn sống mãi ở đây, sống trong sự giam cầm để hằng ngày anh có thể ở bên cạnh em như vậy, nhưng nửa còn lại của anh là lý trí, là sự chút tử tế còn lại anh không muốn làm khổ em.

Đám người giả lập xung quanh lên xuống xe rất bình thường, cảm giác chân thật đến lạnh cả sống lưng. Chuyến xe vẫn còn khá đông đúc, Bá Viễn và Hạo Vũ một chút cũng không thể động đậy.

"Còn ba trạm nữa trước khi đến trạm cuối, các hành khách vui lòng chú ý các trạm tiếp theo."

"Ba trạm sao?" Giọng của Doãn Hạo Vũ nhẹ nhàng vang lên sau tai Bá Viễn.

—— Em ấy không sao chứ?

Bá Viễn hít sâu một hơi: "Em lo lắng đến vậy sao?"

Doãn Hạo Vũ khẽ cười, tiếng cười làm cho sống lưng anh phát run: "Em không lo lắng. Không phải hôm qua anh đã dạy em sao? Hôm nay cứ thế mà làm."

Đại não Bá Viễn trống rỗng trong giây lát, cuối cùng chỉ cùng lại những âm thanh đứt quãng: "Ư...Ưm"

Bá Viễn đột nhiên cảm thấy có thêm một bàn tay nữa được đặt ở trên thắt lưng mình, ấn mạnh vào eo bên phải rồi vuốt ve nhẹ nhàng, không một chút rụt rè. Tay em kéo vạt áo anh sang một bên, mân mê từng đường nét cơ thể hoàn mỹ, ngón tay thô ráp chạy dọc nước da mịn màng, cứ thế khiến anh phát điên.

Anh không thể nhìn thấy khuôn mặt em, phút chốc lại thấy sao mình như đang bị quấy rối nơi công cộng.

Tay em men theo vòng eo của Bá Viễn mà đi lên trên, xoa đều đầu vú của anh, thỉnh thoảng lại véo một cái một cái khiến anh phát ra những tiếng rên đầy uỷ khuất. Bàn tay chơi đùa với đầu vú một lúc lâu, sớm cũng khiến một bên tê dại, một bên trống rỗng khó chịu. Anh nâng ngực, cầu xin em xử lý nốt bên còn lại, đến lúc này thì liêm sỉ của anh cũng bị anh đạp xuống đất mất rồi. Hạo Vũ ngoan ngoãn nghe theo tín hiệu từ cơ thể của anh, di tay đến bên ngực còn lại để xoa nắn, nhưng thay vì nhận được những mỹ âm em đang mong đợi thì em lại nhận được một câu khẩu lệnh:

"Patrick...Đừng như vậy nữa."

Khác gì anh muốn em mau chén sạch anh không.

Hạo Vũ vốn là một đứa trẻ hiểu chuyện, tay cũng vì nghe theo anh mà rời khỏi ngực.

Bá Viễn liền thở phào nhẹ nhõm, một chốc chưa kịp hoàn hồn thì đầu ngực đang bị kích thích rồi bỏ trống bắt đầu ngứa ngáy khó chịu. Đầu ngực sưng tấy cọ với lớp vải mỏng, dần dà cũng cương lên lần nữa, thiếu đi hơi ấm tay em chẳng khác nào như đưa thòng lọng thắt chặt cổ anh, thật sự khó thở đến phát ngộp. Bá Viễn phát điên mất rồi, anh muốn, muốn em dày vò, muốn em đối xử thô lỗ hơn, muốn em chiếm luôn cả thân thể anh tại đây.

Tệ hơn nữa, tay Hạo Vũ rời khỏi đầu ngực liền không muốn rảnh rỗi, trường dần xuống hạ thể quyến rũ rồi dừng lại ở cánh mông căng mọng:

"Da anh mềm thật đấy, Bá Viễn."

Bá Viễn run người, đổi lại một tiếng cười khúc khích từ sau tai. Hạo Vũ bắt đầu nhào nặn phần thịt căng tròn ấy. Đã nhiều lần em được nhìn thấy anh mặc quần bó, cũng đã nhiều lần cảm thán bờ mông ấy, nhưng kỳ thật em chưa dám có tạp niệm, chưa một lần em nghĩ bản thân có thể chạm vào.

Tay còn lại trườn từ eo xuống đến hạ bộ phía trước, tay phía sau tiếp tục nhào nặn rất chu đáo, Bá Viễn đã không còn có thể khống chế được thứ tạp âm bản thân phát ra nữa rồi. Anh nhớ lại đêm qua, nhớ lại cảm giác tê liệt cả sống lưng ấy, nhớ lại cả lúc anh cùng em xuất tinh để rồi bây giờ bản thân lại khao khát sống lại giây phút ấy lần nữa.

Chơi với anh như vậy là đủ, tay em tiếp tục lần theo rãnh giữa hai cánh mông khiến Bá Viễn không biết vì sợ hay vì bị kích thích là run lên. Lòng bàn tay khô và ráp vỗ mạnh vào cánh mông anh, thành công đổi lấy một tiếng rên đầy uỷ khuất rồi lại trượt đến hậu huyệt đang co thắt đòi được nới rộng.

Ngón tay Hạo Vũ mảnh mai nhưng cũng rất có lực, một ngón đã được đưa vào hậu huyệt vẫn còn đang rất khít, mỹ âm ngay lập tức trào ra từ môi anh, rót vào tai em. Em cũng nhanh chóng phát hiện ra anh vì hôm qua bị "chơi" quá mạnh mà hôm nay đã có thể sớm thích nghi được với việc với lỏng, chỉ có điều anh vẫn còn chút nhạy cảm, động nhẹ đã có thể khiến anh sướng đến phát điên.

Bên trong Bá Viễn vừa nóng vừa mềm, Doãn Hạo Vũ tùy tiện chọc vào, lỗ nhỏ co rút lại theo động tác của em. Em bắt đầu chơi đùa bên trong, mỗi lúc càng đẩy mạnh sự phát triển của loại tạp niệm mà anh đã cố che đậy từ lâu. Khi em chỉ đơn giản là ôm lấy anh, anh có thể sẽ không thể kiểm soát được phản ứng của mình mà thể hiện thái quá, dù gì cũng là anh độc thân sáu năm rồi kia mà. Chưa kể đến bộ dạng của anh lúc này, môi dưới bị anh cắn đến sắp bật cả màu, tất cả chỉ để nuốt ngược những tiếng rên rỉ ấy không thoát ra khỏi miệng.

Lạc giữa thực tại và ảo mộng, anh dường như có thể cảm nhận được những ánh mắt hiếu kỳ của đám "hành khách" trên xe. Đồng tử Bá Viễn co lại trong sợ hãi, biết rõ tất cả đều là giả lập nhưng anh cũng không tài nào ngăn được việc cảm thấy rất khích như bị người đồng đội nhỏ hơn mười tuổi này chơi ngay giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.

Hiểu được tâm ý của anh, em bước sang nửa bước, hoàn toàn che khuất anh khỏi ánh nhìn của những hành khách trên xe.

"Cảm ơn...em" Anh khó nhọc thở ra một hơi.

"Không cần phải cảm ơn em. Vốn Paipai cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng này của anh Viễn đâu."

Tim Bá Viễn hẫng đi một nhịp. Lần này như một cú chí mạng.

Nhưng thời gian bây giờ không đủ để anh có thể bỏ tâm vào mớ tâm trạng phức tạp ấy. Nhưng anh không có thời gian để khám phá những tâm trạng phức tạp đó bởi vì ngay sau đó, những mảnh vải che đi hạ thân đang cương cứng của cả hai cũng bị xé toạc, dương vật to lớn của em áp vào chính giữa hai cánh mông căng tròn, chưa đâm vào đã có thể khiến chân anh mềm nhũn.

Tuy đã nới rộng, Bá Viễn vẫn không tránh được việc bị sự to lớn của em đẩy đến đỉnh ngạc nhiên. Em vừa đẩy vào, anh đã kích động ngẩng đầu lên, để lộ phần cổ thon thả khiến Hạo Vũ không chịu được liền cắn vào. Anh bị em làm cho phát điên, thần kinh vốn ổn định như đinh đóng cột bị tác động ấy làm cho rung chuyển, không kiềm chế được mà rên lên vào tiếng dục âm.

Người thiếu niên chỉ mới biết "bóc vỏ" không có mấy kinh nghiệm chỉ biết đâm thật mạnh, mỗi cú thúc hông mạnh bạo đến mức khiến anh có cảm giác bản thân sẽ bị xuyên thủng, dục vọng lại càng theo đấy mà dâng trào. Em không muốn dò xét điểm mẫn cảm của Bá Viễn, chỉ biết tận lực thúc hông, thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào nó khiến não bộ anh như muốn hoàn toàn vứt bỏ ý thức. Một lúc sau, vì khoái cảm liên tục đập vào đại não như sóng vỗ bờ biển, Bá Viễn bị người đồng đội kém mười tuổi kia "làm" cho đến không đứng được.

"Đã đến trạm tiếp theo, còn một trạm nữa trước khi hết chuyến, mong hành khách chuẩn bị!"

Đột nhiên, một tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng vang lên, lúc này đã có một đám người kéo nhau xuống xe, trong nháy mắt chuyến xe đông đúc chỉ còn lại vài bóng người. Chuyện này hiển nhiên nên khiến Bá Viễn cảm thấy tốt hơn, nhưng không, nó ngược lại càng khiến anh thêm sợ hãi.

Bá Viễn nắm lấy tay vịn, nhưng Doãn Hạo Vũ với một ý nghĩ nào đó lại nhấc bỗng anh lên.

"Hạo Vũ! Em đang làm gì vậy?"

"Anh Viễn, đừng sợ, những thứ này đều là giả, anh cứ tận hưởng đi."

Em ôm eo Bá Viễn nhấc bổng lên, cứ thế bế anh đến hàng ghế sau rồi đặt anh xuống. Phần thân dưới của anh không một mảnh vải che thân, hậu huyệt bị ma sát đến đỏ tấy, em có vẻ như hoàn toàn mặc kệ đám người xung quanh. Mặt khác, Bá Viễn lại bị cảm giác dòm ngó bẻ cong ý thức, anh cố gắng nhắm mắt mà bỏ qua nhưng cảm xúc lại không giấu được lại khiến gò má ửng đỏ. Cảm giác bị "họ" liếc nhìn hạ thể đang bị hành hạ của anh thật sự rất khó tả, ngại ngùng nhưng lại rất thích thú.

Hạo Vũ nện thật mạnh, từng cú thúc nhưng muốn ném cả hồn của anh ra khỏi xác, em thật sự rất to, rất thô, từng đường gân trên côn thịt dày cộm đều bị lỗ huyệt kia thắt chặt. Cảm giác này không phải rất tuyệt sao. Bá Viễn nửa sợ nửa xấu hổ dùng cánh tay che mặt, che đi gò má ửng đỏ và hàng lệ đang lăn dài trên má. Khoái cảm do hậu huyệt bị ma sát mỗi lúc một mãnh liệt, mạnh mẽ đến mức lý trí của anh hoàn toàn bị nó dẫm đạp.

Cuối cùng, anh chỉ có thể uỷ khuất gọi tên em rồi xuất ra, tiếng thở hổn hển theo sau, miệng anh hối hả hớp từng ngụm khí vào lá phổi đang đói khát ôxy.

Hôm nay như thế là đủ. Quá đủ rồi!

To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro