CHƯƠNG 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Bát Nhã ngươi có thấy Bạch Ngọc đâu không ? "

Thủy Thần cả ngày nay đều không thấy nàng xuất hiện , bình thường vừa bước khỏi thư phòng liền thấy nàng chạy nhảy lung tung khắp nơi còn trêu ghẹo Bát Nhã không đi tới đi lui thì cũng kím chuyện náo nhiệt để làm , ồn ào chết đi được ngay cả một nơi yên ắng trước giờ như ở đây cũng vì nàng mà thay đổi nhưng hôm nay lại bổng dưng yên ắng nên có chút không quen

Bát Nhã nhìn xung quanh một chút mới đáp " Tiểu tiên cũng không biết , ban nãy mang cá đến còn nói là không muốn ăn sau đó vội vã chạy đi bảo có việc quan trọng chưa làm "

Hắn liếc mắt nhìn Bát Nhã sẵn giọng hừ một tiếng nói " Nàng ta thì có gì việc gì quan trọng chứ ? "

Bát Nhã cũng nhất thời không biết trả lời hắn làm sao mặt mũi khó nhọc nói

" Cái này tiểu tiên cũng thật sự không biết "

Lưu Hạc trầm ngâm suy nghĩ có phải là nàng vì chuyện tối qua mà mắc cỡ không muốn gặp hắn hay không ? Là vị sợ nhìn thấy hắn liền ngại ngùng nên mới cố ý tránh né hắn cả ngày như vậy ?

Nghĩ đến đây lòng hắn bổng thoáng có  chút vui vẻ , có gì đó đang ươm mầm một chút tự tim hắn nên tự mình suy đoán rồi tự mình cười

Hắn nói " Thôi vậy , chắc là nàng ấy lại chạy đi đâu đó chơi rồi ngươi cũng không cần lo , hạt giống mà ta sai người mang từ Hoa Giới về đã đem đến chưa ? "

" Bẩm điện hạ đã được giao đến sáng nay rồi "

Lưu Hạc hài lòng gật đầu " Tốt , vậy lát nữa ngươi đem nó đến cho ta , ta sẽ đem nó gieo xuống vườn Thủy Hạc "

Bát Nhã gãi đầu thắc mắc thuận miệng hỏi

" Điện hạ trước nay vườn Thủy Hạc đều là hoa Thủy Tiên trắng do người trồng người từng bảo không muốn có một loại hoa nào khác ngoài hoa Thủy Tiên sao hôm nay người lại đổi ý muốn trồng loại hoa khác thế ? "

Lưu Hạc vốn rất thích hoa Thủy Tiên trắng đó là loài hoa mà tiên mẫu hắn từng thích nhất , Thủy Tiên cánh mỏng thanh khiết cho người nhìn cảm giác rất thoải mái , tự do không ưu lo phiền muộn

Có câu Thủy Tiên cánh mỏng như sương mang nhiều nộc độc tự yêu chính mình

Không ai hiểu cũng không ai biết vì sao hắn lại yêu thích loại hoa này như thế có lẽ vì đó là loại hoa mà mẫu thân hắn yêu thích cũng có lẽ còn một nguyên nhân xâu xa khác mà chưa ai biết được

Hắn im lặng một chút nhìn từng khóm hoa Thủy Tiên nở rộ trước mặt bổng trong đầu hiện lên một nụ cười của ai đó rất vui vẻ rất hồn nhiên chân thật và thuần khiết như hoa Thủy Tiên hắn trồng vậy

Hắn nhìn Bát Nhã tự nhiên đáp

" Đôi khi cho bản thân một cơ hội để vui vẻ cũng tốt "

Sau đó hắn cười rồi bỏ đi , Bát Nhã cảm thấy hắn gần đây thay đổi rất nhiều nhưng cũng không muốn hỏi chỉ là thấy điện hạ thỉnh thoảng chịu cười nhiều một chút , nói chuyện nhiều hơn một chút còn tức giận cãi cọ với Bạch Ngọc nhiều một chút không còn bộ dạng trầm mặc như trước đây không vui , không buồn , không biểu cảm lúc nào cũng là một màu cô độc lạnh lẽo , có lẽ sự thay đổi lần này thật sự tốt cho hắn

Cho nên Bát Nhã theo lời của Thủy Thần mang hạt giống từ Hoa Giới về đem đến cho hắn

Hôm đó Lưu Hạc một mình cả buổi chiều trong vườn Thủy Hạc , tự tay gieo trồng mớ hạt giống ấy xuống đất gần mấy khóm Thủy Tiên trắng kia .

Hắn cuốc đất , gieo hạt , rồi tưới nước bộ dạng trông cực kỳ thoải mái chỉ như là một thói quen thường ngày của hắn mà thôi

Bạch Ngọc từ ngoài trở về tình cờ thấy hắn cũng trông thấy hắn nhìn thấy mình nên cố ý quay lưng định chuồn đi

" Đứng lại " Hắn gọi to ra lệnh cho nàng

Bạch Ngọc đứng im bất động ngay tức khắc trên mặt hiện vẻ khó khăn nhăn nhó không muốn quay đầu lẩm bẩm trong miệng

" Sao xui vậy chứ đã cố tình đi qua vườn Thủy Hạc để tránh mặt hắn nhưng vẫn gặp hắn ở đây , thật là "

Nàng tự lấy tay đánh vào cái đầu ngốc của mình cuối cùng từ từ xoay người lại không tự nhiên mà cười với hắn một cái nói

" Thủy Thần xin chào "

Lưu Hạc phủi tay đứng dậy bước tới gần nàng , nhìn nàng một lượt từ đầu đến chân ánh mắt có chút khó chịu sau đó nói

" Bạch Ngọc nàng mới đi đâu về đấy ? Y phục này là ở đâu ? "

Bạch Ngọc ậm ờ không muốn nói thật nên giảo hoạt đáp bừa

" Là Bồ Đào Tiên Tử cho ta mượn đó , lúc nãy ta không cẩn thận làm đổ nước lên áo nên người cho ta mượn y phục khác thay tạm "

Lưu Hạc thấy nàng nói chuyện có chút khác lạ nên hỏi tiếp

" Vậy y phục bị ước của nàng đâu ? "

Bạch Ngọc ho khan lấp liếm

" Ta đã đem đi giặt rồi , đợi chúng khô ta sẽ thay ra trả lại cho Bồ Đào Tiên Tử ngay , bây giờ ta còn có việc ta phải làm , ta đi trước "

" Đứng lại "

Lưu Hạc ra lệnh cho nàng lần nữa , Bạch Ngọc dĩ nhiên không dám không tuân theo chỉ thầm oán thán trong lòng sao mãi không thoát khỏi tên Thủy Thần này , cứ nhìn thấy hắn là lại y như rằng ký ức đêm qua cùng hắn lại ùa về

Bạch Ngọc giương mắt nhìn hắn hai tay đan vào nhau

" Thủy Thần người còn việc gì muốn hỏi hay sai bảo ta sao ? "

Hắn vẫy tay ra hiệu gọi nàng tiến lại

" Nàng nhìn xem đây là gì ? "

Bạch Ngọc nhìn xuống bãi đất ẩm ướt dưới chân chỉ toàn là đất chưa có cây cỏ gì nên đoán là hắn chắc vừa trồng thứ gì xuống đó

Nàng trố mắt nhìn hắn

" Không biết , ta đâu phải mắt thần có thể nhìn xuyên qua lớp đất kia "

Hắn thấy nàng đúng là trời sinh ngốc nghếch nên cũng không muốn bàn cãi với nàng tự mình thay nàng giải thích

" Đây là hạt giống ta mới gieo xuống chăm chỉ tưới nước vài ngày thì sẽ nãy mầm thôi , đến lúc đó nàng sẽ tự khắc biết nó là gì ? "

Bạch Ngọc biểu môi nói lí nhí

" Chắc lại là ba cái hoa cỏ vớ vẫn nữa chứ gì ? "

Lưu Hạc nghe nàng nói không rỏ nên trực tiếp hỏi lại

" Nàng vừa nói gì ? "

Bạch Ngọc trợn mắt lắc đầu liên tục

" Không có gì ? Ta là đang nói hẳn là một loài hoa đẹp ta đang đợi nó đâm chồi đây , ta tin sẽ rất đẹp "

Lưu Hạc cười đẩy trán nàng một cái

" Tự dối lòng dối mình , sách y dược lần trước ta đưa nàng đã xem hết chưa ? "

Bạch Ngọc gật đầu rồi lại lắc đầu

" Xem hết rồi , nhưng mà có một vài chỗ vẫn không hiểu , ta thấy sách của thần tiên thật là cao thâm một con thỏ như ta nhìn sao vẫn thấy rối bời "

Hắn nhìn bộ dạng nàng lại sắp đưa ra cái mặt ngốc nghếch nhưng miệng mồm lại không muốn ai ủi lấy một câu liền nói

" Được rồi chỉ trách nàng không thông minh đừng có đổ thừa tại sách viết không hiểu , lát nữa mang chỗ sách ấy đến thư phòng ta không hiểu chỗ nào ta sẽ chỉ nàng "

" Ờ " Bạch Ngọc ờ theo quán tính cho đã lại chợt nhớ ra ba chữ " Đến thư phòng ta " Tim nàng bắt đầu đập mạnh , nàng khảm đối  " Không được , ta không đi "

Hắn nghe nàng nói liền chau mày , con thỏ này sao ợi thay đổi nhanh như vậy mới đây còn ờ một tiếng nấy giờ lại khăng khăng không đi

" Sao vậy ? Nàng lại có chuyện chưa làm sao ? "

Bạch Ngọc mượn gió đẩy thuyền thuận theo lời hắn mà gật đầu

" Đúng , ta còn có chuyện quan trọng phải làm "

" Là chuyện gì ? "

Nàng ấp úng " Ta , ta có hứa với Bồ Đào Tiên Tử sẽ luyện cho người một lọ đan dược có thể dưỡng nhan "

Lưu Hạc không trả lời cố tình bước đến dồn Bạch Ngọc về phía sau , ánh mắt hắn nhìn nàng càng lúc càng trực tiếp dán thẳng vào ngủ quan của nàng , Bạch Ngọc túng quẫn bức bách lùi lại vô tình vấp phải chân ghế  suýt chút té ngã may sao Lưu Hạc đưa tay đỡ nàng kịp lúc tay hắn giữ chặt cái eo nhỏ của nàng mặt hắn cách mặt nàng rất gần độ tiếp xúc cơ thể lúc này có phần thân mật

Bạch Ngọc nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ , tay vịnh lấy vai hắn lắp bắp nói

" Thủy Thần ta , ta phải về luyện đan dược "

Hắn nhìn nàng ánh mắt không rời đi nhìn sâu vào chúng , sâu hơn nữa  chầm chậm nói

" Bạch Ngọc, chuyện tối hôm qua "

Bạch Ngọc tưởng chừng một tia sét chẻ dọc lưng trời lại muốn dựng đứng hai tai thỏ , hắn sao lại nhắc chuyện tối hôm qua , hắn muốn gì ? Là muốn tính sổ với nàng làm càng với hắn hay sao ? Là ý nói nàng cố ý câu dẫn hắn phá hoại nhân duyên của hắn cho nên muốn trị tội nàng , nàng mới vừa thoát một Hỏa Thần nay lại dây phải một Thủy Thần đây gọi là đại nạn vừa đi là đại nạn khác liền kéo đến sao ?

Bạch Ngọc tự biên tự diễn trong đầu suy tới nghĩ lui rút ra một câu chạy nhanh luôn là thượng sách nên khi hắn vừa nói đến nữa câu nàng đã nhanh chóng chui gọn qua người hắn bộ dạng trông rất nóng vội hai má còn có chút ửng hồng nói nhanh với hắn

" Ta nhớ  ta còn chổ thảo dược chưa rửa ta đi trước , tạm biệt "

" Bạch Ngọc "

Hắn tính giữ nàng lại nhưng con thỏ nàng lại cong giò chạy nhanh như chớp nên vẫn là lúc khác lại nói chuyện , chỉ hy vọng ai kia yên ổn một chút đừng nghĩ quá sâu xa hay làm loạn kiếm cớ bỏ chạy là được

...

Bạch Ngọc trở về phòng đóng chặt cửa lao thẳng lên đệm giường úp mặt xuống vô cùng sầu não

" Bạch Ngọc ơi là Bạch Ngọc ngươi bị gì thế ? Sao tự dưng tim lại đập mạnh như vậy ? Tỉnh lại đi ngươi là một con thỏ hắn là một con chim , con chim lớn ấy không thích nữ sắc ngươi mau tỉnh lại đi "

Bạch Ngọc nhất thời hồ đồ với loại cảm xúc nhất thời ban nãy , đầu óc cứ rối tung lên không muốn nghĩ cũng không được nên chỉ có thể cắn chăn gặm gối giải tỏa nổi khó chịu trong lòng

Nàng ngồi bật dậy lấy hai tay vổ mặt mình , vổ mấy cái thật mạnh rồi tự mình véo hai má thật đau , đau đến mức mắt nhắm tịt cả lại sau đó nín thở hít một hơi thật sâu , cảm nhận mọi thứ đã dần ổn định trở lại mới leo xuống giường đi đến phòng luyện đan dược
...

Ở một nơi gọi là nhân duyên phủ tiên nam tiên nữ bận rộn ra ra vào vào kẻ quấn chỉ đỏ kẻ viết sách thống kê bận rộn không hết việc , Bồ Đào Tiên Tử đang đứng trước thủy kính duyên nhìn xuống trần giới xem nhân duyên người phàm cầu xin với người vừa hay thấy cháu trai đáng quý đến liền vẫy tay chào mừng rỡ

" Hạc Nhi ta ở đây "

Lưu Hạc bước đến cuối đầu kính cẩn với người

" Hạc Nhi tham kiến cô mẫu "

Bồ Đào Tiên Tử vui vẻ nâng tay hắn

" Hạc Nhi ngoan mấy khi con đến đây thăm ta , nói xem lần này đến là muốn xin ta một nhân duyên tốt sao ? "

" Cô mẫu người nghĩ nhiều rồi , Hạc Nhi chỉ là muốn đến thăm cô mẫu mà thôi nào cần nhân duyên của người chứ ? "

Bồ Đào Tiên Tử phất tay áo vẻ mặt khinh khỉnh nhìn hắn " Hạc Nhi đã là người dù là phàm nhân hay thần tiên đều cần cái gọi là tình ái , Ngọa Long nay đã có hôn ước sớm muộn gì cũng thành thân bây giờ chỉ còn mỗi con là chưa có một ai , hay là để ta giúp con se duyên có được không ? Nếu con thích tiên nga nào chỉ cần nói ta là được "

Thủy Thần sắc mặt điềm tỉnh buông lời từ chối " Cô mẫu tạm thời Hạc Nhi không muốn nghĩ đến chuyện tình ái nam nữ vẫn là chờ đến lúc thích hợp mới bàn đến "

Bồ Đào Tiên Tử năm lần bảy lượt bị cháu trai từ chối đâm ra cáu bẩn lớn tiếng nói " Thời cơ thích hợp là đến khi nào ? Đợi đến khi con trăm vạn tuổi đến khi huynh trưởng con có cháu chắc lúc ấy mới gọi là thích hợp sao ? "

Lưu Hạc không nói gì đã quá quen với tính khí thất thường này của người  nên chỉ cười mà đáp lại

" Cô mẫu Hạc Nhi không cầu duyên phận cũng không cầu vinh hoa chỉ mong tứ hải bình an lục giới hòa bình khắp nơi yên ổn vậy là được "

Người thở dài trọng trách làm cô mẫu này của người cũng thật là mệt mỏi quan tâm cháu trai một chút mà cứ bị nó từ chối năm lần bảy lượt không chút tiếc thương dù sao người cũng là một bà nguyệt hằng ngày biết bao nhiêu người ở nhân gian đến miếu nhân duyên cầu xin người se duyên buộc chỉ đỏ cho mình , chỉ riêng hắn không biết tốt xấu thấu hiểu lòng tốt sợ hắn một mình cô độc tới già của người mà hết lần này đến lần khác cự tuyệt

Mưa dầm không thể thấm lâu người nghĩ có rủ rỉ thêm vài nghìn năm bên tai hắn đi nữa cũng không thể giúp hắn thông tuệ ngoan ngoãn cho người buộc chỉ đỏ

" Được rồi , được rồi con cứ ở đó mà cô độc tới già đi ta không dùng chỉ đỏ trân quý của ta cho con nữa , ta sẽ dùng nó giúp tiểu thỏ trắng tìm một nhân duyên tốt , một lang quân như ý"

Lưu Hạc nghe bên tai vài lời của người , liền có chút kinh động mi tâm giật giật nói " Người là đang nói đến Bạch Ngọc sao ? "

Bồ Đào Tiên Tử biết đã gợi lên đúng gai trong tim hắn nên cúi đầu cười trộm " Đúng đó , ta là tính dùng chỉ đỏ giúp tiểu thỏ trắng đáng yêu như nó tìm nhân duyên tốt , con nghĩ xem nó dễ thương lại đáng yêu như vậy mỗi lần nó đến chổ ta chơi ta đều nghe mấy tên tiểu tiên ngoài kia nói rất thích nó bảo nó rất đáng yêu trông như cái bánh bao nhỏ vậy , không những thế còn có vài tiên nam ở cung khác cũng muốn nhờ ta cột chỉ đỏ cho bọn chúng cùng tiểu thỏ trắng  "

Bồ Đào Tiên Tử vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Thủy Thần thấy hắn có vẻ thất thần đâm chiu suy nghĩ liền đắc ý vừa đi vừa nói tiếp

" Cho nên con nghĩ xem một người khô khan thích cô đơn như con sống trăm vạn năm nữa ở Thủy Thần cung cũng sẽ cảm thấy vô cùng bình thường dù gì con cũng đã quen rồi nhưng mà tiểu thỏ trắng người ta là nữ nhi thanh xuân phơi phới người ta cũng cần có người yêu thương người ta không muốn như con cô độc tới già đâu "

Lưu Hạc trầm mặc một lúc lại đáp

" Bạch Ngọc nàng ấy luôn muốn một lòng tu tiên không nghĩ đến chuyện tình ái "

Bồ Đào Tiên Tử nghe hắn nói càng đắc ý hơn trước người lắc đầu vẻ thấu hiểu nhìn hắn

" Hạc Nhi à con suy nghĩ quá đơn giản rồi , đã là thần tiên thì có dính đến chuyện tình ái cũng có gì là sai trái với lại tiểu thỏ trắng chỉ nói là muốn tu tiên nhưng cũng chưa từng nói là sẽ muốn một mình cô độc tới già cơ mà ?"

Hắn lưỡng lự suy nghĩ một chút đúng là nàng chưa từng nói là sẽ muốn một mình cô độc tới già nhớ có lần nàng còn muốn xin hắn một lang quân gì đó ?

Bồ Đào Tiên Tử vổ vai hắn nói thêm

" Hạc Nhi nữ nhi sinh ra là để yêu thương chiều chuộng cứ cho là bây giờ nó không nghĩ đến ái tình đi nhưng chưa chắc sau này sẽ không nghĩ đến ai cũng muốn được yêu thương được một người hết lòng chiều chuộng chẳng qua là chưa gặp đúng người thôi cho nên chuyện đó vẫn rất là khó nói "

Tám phần Bồ Đào Tiên Tử ăn chắc là đã làm lung lay tâm tư của hắn , sống lâu như người kiểu yêu đương cố chấp nào chưa từng thấy qua , chỉ là tâm muốn động mà lòng còn lưỡng lự mà thôi

Cho nên như dự đoán của người Lưu Hạc nghe người nói từ đầu đến giờ chỉ đứng im lặng lắng nghe trầm tư rồi suy nghĩ đắn đo , nhưng có thể thấy biểu cảm hắn thay đổi theo từng lời người nói sau đó lại dường như ngẫm ra một chút gì đó

" Cô mẫu Hạc Nhi hôm nay đến đây có đem ít rượu hoa đào đến cho người đang để bên ngoài vốn muốn cùng người thưởng rượu nhưng mà bây giờ con chợt nhớ ra còn một số chuyện vẫn chưa làm nên cô mẫu thứ lỗi Hạc Nhi xin phép trở về hôm sau sẽ lại đến thăm người "

Bồ Đào Tiên Tử nghe xong liền hiểu ngay ý tứ của hắn nhưng vẫn cố ý diễn một chút nói giọng tiếc nuối

" Nhanh vậy đã về rồi sao ? Con không muốn uống rượu à ? "

" Cô mẫu thứ lỗi Hạc Nhi thực có việc bận lần sau đến nhất định đem nhiều rượu hoa đào đến cho người hơn để tạ tội "

Người gật đầu đáp " Vậy con mau đi đi , lần sau lại đến "

Lưu Hạc cúi đầu kính cẩn

" Đa tạ cô mẫu vậy Hạc Nhi đi trước "

" Tạm biệt " Bồ Đào Tiên Tử nhìn theo bóng hắn vẫy vẫy chiếc khăn thơm trong tay mãi khi thấy hắn khuất bóng người mới khúc khích cười

" Bọn trẻ bây giờ thật là dễ gạt ta mới nói có vài câu tâm tư đã lộ cả lên mặt còn nói gì là không muốn vướng chuyện tình ái nhân gian "

Người tâm tình hết sức vui vẻ cầm lấy chiếc quạt thêu hoa trong tay quạt vài cái ngồi xuống ghế nhớ đến biểu cảm như chuẩn bị bị kẻ khác đến nhà trộm đồ của Lưu Hạc liền bật cười khoang khoái

" Chuyện này đúng thật là thú vị một con thỏ ngốc nhìn gà thành vịt hiểu sai mọi việc luôn tự cho nình đúng cộng với một con chim thanh cao luôn mạnh miệng nói không màng chuyện ái tình thế gian nhưng moi trúng tim đen thì lại tự động dâng hết tâm tư lên mặt cho người khác nhìn , đã lâu rồi ta không có gì để làm cũng không có ai để trêu ghẹo đúng là hết sức buồn chán , chi bằng nhân dịp này thay chúng sắp xếp nhân duyên một chút chỉ là theo cách của Bồ Đào Tiên Tử ta mà thôi "

Người nghĩ đến một số chuyện mình dự định sắp làm lại càng thấy vui hơn nên trực tiếp gọi bọn tiểu tiên ở ngoài mang mấy hủ rượu hoa đào vào

" Mau mau đem rượu vào cho ta , đem hết một lượt vào luôn nhé , hôm nay lão nương phải say một bữa mới được"

....

" Mộc nhĩ , ngân tuyết , cánh hoa khô , bột quỳnh hương , cam thảo " Bạch Ngọc ở một mình trong phòng luyện đan dược miệng lẩm bẩm các thứ trong miệng tay đổ tất cả vào một cái cối nhỏ dã nhuyễn ra sau đó đổ một ít nước nàng lấy từ Thủy Thần cung vào chẳng mấy chốc mùi hương thoang thoảng như hoa sen nhè nhẹ bốc lên

Bạch Ngọc đổ thủy dược dưỡng nhan mình điều chế vào một lọ nhỏ màu hổ phách " Xong rồi , Bách Hương Thiên Thảo của ta lần này còn thơm hơn cả lần trước màu sắc trông cũng rất đẹp đúng là dùng nước ở Thủy Thần cung có khác luyện đan dược thật sự rất tốt ta đem thứ này tặng cho Bồ Đào Tiên Tử người chắc hẳn sẽ rất thích "

Bạch Ngọc thích thú cầm lọ Bách Hương Thiên Thảo trong tay lắc lắc vài cái , tai thỏ bất giác nghe tiếng cửa mở sau lưng mình

Bạch Ngọc giật thót tim khi nhìn thấy Lưu Hạc bước vào , vẫn vẻ mặt điềm đạm có chút băng lãnh dáng đi ngạo nghễ chỉ như vậy thôi cũng đủ thấy hắn yêu nghiệt rồi

" Thủy Thần ngươi đến đây làm gì ? "

Lưu Hạc nhìn mớ chai lọ lĩnh kĩnh trên bàn mớ thảo dược bừa bộn dưới đất , hắn hỏi

" Nàng đang luyện đan dược sao ? "

Bạch Ngọc máy móc gật đầu theo bản năng trả lời " Phải ta đang luyện thủy dược dưỡng nhan "

Hắn tiến lại chỗ nàng đứng vừa đi vừa hỏi

" Thế có thành công không ? "

Bạch Ngọc tim lại bắt đầu không an phận tay nàng vịn chặt thành bàn ngẩn đầu đáp

" Đương nhiên là thành công "

Lưu Hạc cố ý áp gần mặt mình hơn với nàng nhưng không để lộ ra tâm tư trên mặt đơn giản chỉ muốn nhìn nàng kỹ một chút mà thôi , riêng Bạch Ngọc bị hắn nhìn chằm chằm bản thân tự cảm thấy cứ như bị soi đến từng cái tàn nhan trên mặt vậy cho nên nàng chỉ biết chớp mắt liên tục cố gắng không nhìn lại gương mặt yêu nghiệt của hắn , nhưng cũng không thể đứng mãi thế này nếu cứ như vậy mặt nàng sẽ bị hắn nhìn đến mức nổi mụn mất cho nên Bạch Ngọc làm liều chớp ngay thời cơ đưa tay véo má hắn một cái thật nhẹ như cưng nựng

"  Ây da , Thủy Thần da mặt ngươi đẹp thật còn đẹp hơn cả ta nữa , ta mới luyện Bách Hương Thiên Thảo có công dụng dưỡng nhan làm trắng rất tốt cho da ta còn dư một ít ngươi có muốn thử không ? " Nàng vội vàng móc cái lọ nhỏ trong túi ra dâng đến trước mặt hắn

Lưu Hạc nhìn cái lọ be bé trong tay nàng tiếp đến nhìn nàng nhàn nhạt nói

" Nàng nghĩ xem ta có cần dùng hay không ? "

Bạch Ngọc nuốt trôi một ngụm nước bọt giả vờ nhìn hắn một chút rồi cười hề hề

" Thật ngại quá , hình như là không cần rồi vậy ta đem cho Bồ Đào Tiên Tử sài vậy "

Nàng lách sang bên trái tính chuồn đi nhưng Lưu Hạc đưa tay chặn lại , nàng lại lách sang bên phải Lưu Hạc tiếp tục đưa tay chặn lại bên phải giam giữ nàng ở giữa hai tay hắn

" Nàng lại muốn đi đâu sao ? "

Nàng nói không nên lời mắt chớp liên tục không biết nghỉ gì mại buộc miệng nói

" Ta , ta buồn ngủ "

" Buồn ngủ ? " Hắn hỏi , Bạch Ngọc lại nhận ra mình vạ miệng khi không lại nhắc tới chuyện ngủ ngơi ở đây như vậy chẳng khác nào nhắc hắn đến đêm hôm qua bọn họ đã ngủ cả đêm cùng nhau như thế nào , nàng đã làm những gì với hắn ?

Bạch Ngọc oán thán trong lòng chỉ cầu mong hắn đừng vì chút chuyện nàng phi lễ làm càng với hắn mà tính sổ với nàng một phát dứt khoát dùng mỏ chim rỉa sạch nàng

Hắn nhìn bộ dạng như muốn chạy tọt đi của nàng liếc ngang liếc dọc trên mặt màng một hồi sau đó chủ động dịch người ra cho nàng đứng thẳng dậy

Lời nói có chút phân vân hỏi

" Bạch Ngọc ? Nàng có muốn ? "

Hắn nói lấp lửng giữa câu những điều cần nói đã có sẵn nhưng đến phút đối diện lại ngập ngừng dừng chần chừ không muốn tiếp tục 

" Hả , muốn gì là muốn gì ? " Bạch Ngọc nghe hắn nói lấp lửng thắc mắc nhìn hắn nghiêng đầu hỏi

Lưu Hạc nhìn nàng vẻ vô định thở dài rốt cuộc quyết định im lặng có lẽ đây chưa phải lúc để nói , có một số chuyện vẫn là nên đợi đến lúc thích hợp không thể cứ tùy tiện nói ra là được có khi lại khiến mọi thứ càng thêm ngại ngùng 

" Không có gì , khi nãy ta nghe nói Thanh Khâu đã gửi thiệp mừng đến rồi ngày mai chắc sẽ đến đây nhanh thôi lần này ta theo lệnh phụ đế thay người mang quà mừng đến Thanh Khâu chúc mừng cho hôn lễ của Đại Đế chắc sẽ ở lại đó vài ngày ta thấy nàng xa nhà đã lâu nên muốn hỏi lần này nàng có muốn cùng ta đến Thanh Khâu một chuyến không ? "

Bạch Ngọc nghe tin mừng như pháo nổ bên tai chạy đến nắm lấy tay hắn
tươi cười nói " Thật sao ? Ta có thể theo ngươi đến Thanh Khâu sao ?  "

Hắn gật đầu , nàng liền tung hô nhảy múa

" Tốt quá , ta thật sự rất nhớ nhà ta còn nhớ cả mật ong của bác gấu đại bảo và cả bánh cải xanh của thím sóc nâu nữa lần này trở về ta nhất định sẽ ăn cho thỏa thích mới được , tốt quá  tốt quá rồi "

Hắn thấy nàng vui sướng đến phát điên lên nên chỉ thuận miệng hỏi

" Nàng đi cùng ta thật sự cảm thấy vui vậy sao ? "

Bạch Ngọc đang nghĩ tới mớ đồ ăn ở Thanh Khâu lâu ngày chưa đụng đến không nghe kỹ lắm nên đáp bừa

" Đúng vậy , ta là vui chết đi được ngươi có biết không ? "

Nàng lần nữa nắm chặt tay hắn lắc lư nhất thời quên đi bản thân đang muốn giữ khoảng cách với hắn

Hắn nắm chặt lấy bàn tay của nàng cuối cùng thì nàng cũng chịu cười với hắn , nàng tránh mặt hắn một ngày mà cứ như một tháng vậy có lẽ hắn đã quen với nụ cười vô ưu vô lo này của nàng rồi mùa xuân không thật sự phải là hoa nở mà còn có thể là một nụ cười đẹp nhất của người trong lòng mình , xuân hoa thu thực hay hạ nóng đông mát bốn mùa đều tràn ngập sắc xuân thì ra tất cả đều có thật

Lưu Hạc cứ như vậy nhìn nàng lý trí lại không nghĩ mà làm tự điều khiển bản thân hắn đột nhiên kéo tay ôm lấy nàng trước mặt , Bạch Ngọc như bị đóng băng ngay lập tức trước hành động bất ngờ này , đầu óc trở nên rỗng tuếch cơ hồ bất động không nói nên lời bao nhiêu thứ trong đầu đột nhiên bốc hơi đi mất cứ thế đứng yên một chổ như một hình nộm chân thật không muốn cự tuyệt cũng chẳng muốn đẩy ra  .

Hắn ngay lúc này có thể cảm nhận cơ thể mềm mại nàng trong vòng tay hắn cũng ý thức được mình đang làm gì nhưng lại không muốn nghĩ nhiều hơn nữa hắn chỉ là trong một phút giây nào đó muốn bước đến giữ lấy nàng một lần như đang minh chứng cho điều gì đó trong lòng hắn , hắn áp mặt vào mái tóc nàng ngửi được mùi thơm của hoa Anh Thảo trên tóc rất dịu dàng rất dễ chịu trái tim hắn càng cảm nhận rỏ hơn nhịp tim mà nàng đang đập cùng hắn , nàng cứ như một chiếc gối bông ấm áp giữa mùa đông lạnh giá càng ôm càng thích càng không muốn buông tay , nhưng giây sau hắn vẫn quyết định nới lõng tay chừa cho hắn và nàng một khoảng cách nhất định mặt đối mặt nói với nàng

" Bạch Ngọc nghỉ sớm một chút , chuyện hôm qua ta biết nàng ngại ngùng ta sẽ không nhắc lại cho nên nàng cũng không cần tránh mặt ta nữa "

Nguyên linh hồn phách Bạch Ngọc dường như  vẫn chưa quay lại nàng chỉ nhìn hắn không biết đã nghe đủ chưa hay hiểu rỏ chưa ? Mà chỉ thấy nàng nhìn hắn gật đầu một cái hết sức ngớ ngẩn

Lưu Hạc hài lòng lấy tay vổ nhẹ đầu nàng

" Ngủ sớm một chút đừng thức khuya quá quần thâm trên mắt nàng sắp bị nhầm lẫn với gấu trúc rồi đấy , không khéo lúc trở về Thanh Khâu mọi người lại lầm tưởng nàng đến Thiên Giới tu luyện thành gấu trúc "

Bạch Ngọc vẫn còn chưa tỉnh mộng mơ hồ ưng thuận đáp

" Ta biết rồi "

Sau câu nói ấy nàng  thấy ảo ảnh hai lúm đồng tiền của hắn ẩn hiện trước mắt nàng nhưng lát sau không biết từ khi nào nàng không còn thấy hắn trước mặt nữa trong phòng chỉ còn duy nhất mình nàng đứng ngẩn ngơ





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro