CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau ai đó sau khi tỉnh rượu mắt còn chưa mở đã vươn vai một cái liền cảm nhận cánh tay mình đã đặt lên thứ gì đó cạnh bên còn cố ý đưa tay sờ sờ vài cái

" Á " Bạch Ngọc thét đến chói tai đến mức muốn bay cả nóc nhà khi nhận ra sự xuất hiện của Thủy Thần bên cạnh thứ nàng vừa sờ tới sờ lui chính là khuôn ngực rắn chắc của hắn

Sao hắn lại ở đây ? Ngay trong phòng nàng , là nàng đã đi lộn phòng sao ?

Bạch Ngọc đưa mắt nhìn quanh , bàn ghế gương tủ cả mấy lọ đan dược kia đều là những thứ quen thuộc của nàng , đây chính là phòng nàng mà như thế là thế nào ? Nàng chỉ mang máng nhớ hôm qua đến phủ nhân duyên cùng Bồ Đào Tiên Tử uống rượu là uống rất nhiều sau đó còn cùng người bàn về vấn đề gì đó mà nàng không nhớ nổi tiếp đến là bản thân nàng nói muốn ăn cá nướng nhưng gắp mãi cũng không được kết quả là nàng không còn biết diễn biến tiếp theo là như thế nào nữa chỉ biết tối hôm qua nàng ngủ rất ngon còn mơ thấy mình ôm một con gấu trắng lớn rất to rất ấm áp nó còn đút nàng ăn đậu hủ chưng mật , không lẽ nào con gấu trắng lớn kia chính là hắn .

Riêng Thủy Thần đang yên giấc bên cạnh sau cả đêm bị ai kia chiếm tiện nghi ăn đậu hủ của hắn nghe tiếng thét chói tai như thế không khỏi giật mình thức giấc , hắn mệt mỏi cả người ngồi dậy khó nhọc nhìn kẻ đang ngồi trên giường kế mình đang trợn mắt há mồm lắc đầu như kẻ bị trúng tà .

Hắn khẽ chau đôi mày thần sắc có vài phần mệt mỏi " Nàng làm gì mà thét chói tai như thế ? Không để người khác nghĩ ngơi sao ? "

Bạch Ngọc nghe hắn nói liền quay sang chỉ tay vào hắn như kẻ bị bắt giang tại trận " Ngươi , ngươi sao lại ở trong phòng của ta ? Lại còn ở trên giường của ta ? "

Nghe nàng hỏi hắn cũng không có gì lấy làm ngạc chỉ đơn giản đáp

" Cái này là phải hỏi chính nàng ? "

Bạch Ngọc trợn mắt biểu thị sự vô lý của hắn mà cãi lại " Sao lại hỏi chính ta ? Ngươi đừng có vô lý "

Hắn chỉnh lại y phục bị ai đó đêm qua làm nhăn nhúm đêm qua điềm nhiên nói

" Nếu ta là kẻ vô lý thì nàng chính là kẻ làm càng , đêm qua là ai cứ như con bạch tuộc bám lấy ta không buông cả đêm còn trèo hẳn lên người ta mà rất thoải mái nằm ngủ tay không ngừng bấu chặt lấy y phục ta "

Những lời hắn nói như nam chất tất thảy kéo một loạt ký ức của Bạch Ngọc đêm qua về một lượt nàng nhớ lúc hắn bế nàng vào phòng , nàng nhớ lúc nàng ôm lấy cổ hắn không buông mè nheo với hắn làm trò , đáng chết hơn nữa là nàng còn bảo hắn ngủ cùng nàng , não Bạch Ngọc tưởng chừng như lạch cạch rơi ra ngoài lọt thỏm xuống đất , thì ra con gấu lớn mà nàng mơ thấy chính là hắn vậy ra đêm hôm qua kẻ bám víu lấy hắn là nàng , kẻ giở trò xàm sở cũng chính là nàng vậy miếng đậu hủ chưng mật kia không lẽ nào

Bạch Ngọc cả kinh nuốt ực xuống cổ họng mắt to tròn di chuyển thật chậm dừng lại trên đôi môi đỏ kia của hắn miệng mếu máo lẩm bẩm " Miếng đậu hủ đó không lẽ nào "

Thủy thần nhìn bộ dạng khó hiểu của nàng trầm ngâm vài giây sau đó ghé đến định xem thử thì nàng bổng giật mình hốt hoảng đẩy hắn ra xa như xua ma đuổi quỷ miệng la oai oái

" Ta xin lỗi ta không cố ý , không phải ta "

Sau đó leo rất nhanh xuống giường chạy mất

.......

Bạch Ngọc cả ngày thẩn thờ canh cánh trong lòng làm chuyện gì cũng không xong trong đầu cứ nhớ đến hình ảnh cùng Thủy Thần tối qua , đặt biệt là vừa thấy Bát Nhã thì liền tránh mặt nàng cảm thấy bản thân rất có lỗi với hắn , nhân gian có câu kẻ thứ ba chính là kẻ đáng chết , kẻ phá hoại nhân duyên của kẻ khác lại càng đáng chết vạn lần hơn

Bạch Ngọc vừa rữa thảo dược vừa đau khổ tận đáy lòng miệng không ngừng lảm nhảm mấy câu quen thuộc

" Ta sao lại thành ra thế này , biết rỏ bản thân háo sắc nhưng mà có háo sắc cũng phải biết chừng mực chứ , Thủy Thần hắn đã có ý trung nhân ta lại vì say rượu mà làm ra chuyện không đúng với hắn , bây giờ mỗi lần gặp Bát Nhã là lại cảm thấy mình như kẻ thứ ba phá hoại nhân duyên của kẻ khác đến ngẩn mặt nhìn hắn cũng chằng dám , thật là khổ tâm mà "

Nàng vò đầu bứt tóc khiến mớ lông thỏ trên đầu rối tung lên thảo dược trong chậu cũng sắp bị nàng vò cho tan nát

" Cạch " Cánh cửa mở ra vừa hay đúng lúc Bát Nhã ở ngoài đem vào một mâm cá nướng đến cho nàng , thấy nàng cứ đứng đó giật tới giật lui mớ lông thỏ trên đầu lại lầm bầm như đọc thần chú hắn đoán nàng đang có chuyện bực mình liền thắc mắc hỏi

Hắn đặt đĩa cá nướng lên bàn

" Thỏ trắng ngươi làm gì mà cứ giật tới giật lui mớ lông thỏ trên đầu thế ? Ngươi đang bực mình chuyện gì à ? "

Bạch Ngọc đang tự chất vấn bản thân nghe giọng nói quen thuộc quay sang thấy Bát Nhã liền như gặp phải ma đánh rơi cả chày dã thuốc trong tay miệng lắp bắp nói không nên lời

" Ngươi , ngươi sao lại ở đây ? "

Hắn thấy nàng hơi kỳ lạ , ăn nói như gà mắc thóc nên cúi người cố ý giúp nàng nhặt chày dã thuốc lên

Hắn đáp " Ta đem cá nướng đến cho ngươi , ta mới nướng đấy ngươi ăn đi cho nóng "

Bạch Ngọc một thân lùi lại lắc đầu cự tuyệt

" Ta không ăn "

Bát Nhã sắc mặt liền méo mó

" Sao lại không ăn , hôm trước còn bảo ngon ăn đến tận 5 con cá bây giờ lại chê bai sao ? Ngươi kén cá chọn canh quá đấy "

Bạch Ngọc lúng túng quan trọng không phải là cá nướng , sao nàng vừa nghĩ đến người người lại xuất hiện thế này chỉ cần nhìn thấy hắn nàng lại nhớ đến chuyện tối hôm qua cảm giác tội lỗi không nên có lại dâng trào rồi

Bạch Ngọc cố gắng biện minh cho đĩa cá nướng hắn làm

" Không phải , ta không có ý chê bai đồ ngươi nấu , cũng không có kén cá chọn canh chẳng qua , chẳng qua là"

Nàng nói mãi không nghĩ ra được lý do gì để nói với hắn lúc này sao cho hợp lý nên chỉ biết tìm cách thoát thân trước , nàng nói nhanh

" Nói chung là ta còn có việc gấp phải làm , ta về sẽ ăn sau ngươi cứ đặt nó ở bàn giúp ta , tạm biệt "

Nói xong nàng liền cong giò chạy mất để lại Bát Nhã đứng đó gãi đầu ngớ ngẩn chẳng hiểu chuyện gì

Bát Nhã nhìn chậu thảo dược như sắp bị vò nát tả tơi trong chậu nằm trổng chơ lại nhìn đĩa cá nướng trên bàn gãi đầu liếc mắt theo hướng nơi nàng vừa chạy đi , khó hiểu nói

" Một con thỏ ham ăn như vậy bây giờ lại bắt đầu chê thịt rồi hay sao ? "

....

Vườn Xuân Thảo ở Thiên Giới được mệnh danh là Hoa Giới thứ hai trong
Lục Giới nếu Hoa Giới có trăm hoa đua nở sắc xuân xinh đẹp , xuân hoa thu thực , hạ nóng đông mát thì tất cả những mỹ cảnh tuyệt trần này Vườn Xuân Thảo đều có đủ

Nơi này được trồng rất nhiều hoa cỏ và thảo dược quý hiếm có thể chữa được bách bệnh nếu có người biết sử dụng chúng để chế luyện đan dược , ngoài ra hoa cỏ nơi đây còn có thể ca hát thay đổi màu sắc liên tục theo mùa 24 tiết khí trời đất tạo thành hành lang hoa cho chúng thượng tiên ngự lãm , có loài còn giống chim chóc , bướm ong trông rất lạ mắt và thú vị không gì tả được

Trong vườn Xuân Thảo lúc bấy giờ có một tiểu hồ ly nhỏ lông trắng đuôi cong vểnh lên cao , dáng đi ngạo nghễ như thể hiện khí chất cao quý của nó , nó đứng trên thành hồ thủy tinh óng ánh nhìn bầy cá ngủ sắc uốn lượn xung quanh dòng nước in hằng trong con ngươi đen nhỏ của nó , tiểu hồ ly đưa nhẹ chân thật uyển chuyển bước chậm trên thành hồ rồi nhẹ nhàng chồm người đến đưa móng vuốt ra thật nhanh muốn chộp lấy một chú cá ngủ sắc bên dưới

Trái với cảnh tượng hồ ly bắt cá bên hồ , bên ngoài xa xa một nữ nhân mặt y phục trắng đầu búi lông thỏ tóc tai rối bù chạy như muốn hụt cả hơi

Bạch Ngọc thở dốc dừng lại ngồi bừa xuống một bệ hồ thủy tinh nuôi cá ngủ sắc gần đó , dùng hai tay áo quạt quạt lùa gió cho đỡ mệt trán vẫn còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi

" Mệt chết được , ta không biết số ta có phải là số con rệp hay không ? Từ ngày ở Thanh Khâu đến lúc ở Thiên Giới số lần bỏ chạy như thục mạng cứ đến liên miên , một lần là bị Ong đuổi khi đi lấy mật , một lần thì bị con chó của Nhị Lang Thần đuổi do dẫm trúng đuôi nó, còn một lần thì bị Bồ Đào Tiên Tử gạt đến Hỏa Thần cung bị con rồng đen kia đuổi chạy đến chết đi sống lại lần đó cứ tưởng là chầu trời rồi , còn bây giờ lại là vị tên Bát Nhã kia " Nàng vừa nói vừa thở lấy tay áo phe phẩy tạo gió , sau đó lại suy ra kết luận

" Nói chung tất cả là tại hắn , Thủy Thần đáng chết "

Nghỉ ngơi được một lúc thì nàng bổng nghe tiếng bạch bạch phát ra từ phía sau mình

" Tủm " Là một tiếng tủm thật to như có thứ gì vừa rơi xuống nước kéo theo là một tiếng la en éc của một loài động vật nào đó

Bạch Ngọc xoay người lại chạy đến trước mắt nàng một tiểu hồ ly lông trắng đang bì bà bì bỏm dưới nước nàng đoán con tiểu hồ ly này chắc là linh thú của ai đi lạc đến đây bắt cá vô tình bị rơi xuống nước

Nàng loay hoay nhìn xung quanh tìm xem có cành cây khô nào không để vớt nó lên nhưng nhớ sực ra là con hồ ly này làm gì có tay mà bắt lấy nên nàng trực tiếp cúi người xuống cố gắng chồm người đến giang tay bắt lấy tiểu hồ ly nhỏ trong hồ , hồ ly nhỏ đuối nước được nàng cứu liền ho sặc sụa lông trắng của nó ước đẩm bết nước theo mớ lông trắng ấy chảy lon ton xuống y phục nàng rồi mặt đất

Bạch Ngọc ôm nó vào lòng lấy vạt áo khô chà chà lên mớ lông ước ấy giúp nó đỡ lạnh , nhìn nó yếu ớt run lên vì lạnh nàng phì cười nói " Đáng đời , ai bảo ngươi nghịch ngợm như vậy, tiểu hồ ly ngươi là đến đây bắt cá sao ? Chân ngắn như vậy té xuống nước là phải rồi hên cho ngươi là ta ở đây không thì để xem ai cứu ngươi "

Tiểu hồ ly nghe nàng nói dường như hiểu tất cả , nó ngước đôi mắt đen nhìn nàng khịt cái mũi ươn ướt một cái sau đó kiêu lên một tiếng be bé như biểu thị ý cảm ơn , Bạch Ngọc thích thú vuốt bộ lông ẩm ước của nó lại sờ sờ vào khuôn mặt đáng yêu của tiểu hồ ly , đôi mắt to tròn của nó thật giống nàng cái mũi nhỏ kia cũng thật là đáng yêu , ngón trỏ Bạch Ngọc dừng lại trên ấn ký nhìn như ngọn lửa màu đỏ trên trán nó

Nàng nghiêng đầu tự hỏi

" Tiểu hồ , ấn ký này của ngươi thật lạ ngươi là linh thú của vị thượng tiên nào vậy ? Ta chưa từng thấy loại ấn ký này bao giờ "

" Ấn ký này là ở Hỏa Thần cung con tiểu hồ ly này linh vật của ta "

Một giọng nói trầm thấp mang theo tiếng bước chân tiến về phía nàng , tiểu hồ ly trong tay nàng bổng nhận ra chủ nhân liền nhảy xuống khỏi lòng nàng chạy về phía trước

Bạch Ngọc định đưa tay bắt lại nhưng không kịp

" Tiểu hồ , ngươi đừng chạy "

Nàng gọi to định chạy theo nhưng đi được vài bước liền nhận ra sự xuất hiện của một nam nhân lạ mặt đang đứng trước mắt nàng , cả người hắn khoác một màu y phục đen bóng như huyền châu ánh mắt cao ngạo có vài phần rất giống Thủy Thần chỉ là nhìn sơ liền biết người này khá nóng nảy , Có điều người này nhìn khá quen mắt không biết nàng đã từng gặp ở đâu .

Bạch Ngọc thấy tiểu hồ ly nằm chểm chệ trong vòng tay hắn liền đoán được đây chắc hẳn là chủ nhân của nó

Nàng nói trước " Tiên hữu , tiểu hồ ly này có phải là của ngài ? "

Ngọa Long thoáng nhìn liền nhận ra đó là nàng , người đã từng cứu hắn ở Hỏa Thần cung hôm ấy nhưng hắn không vội nhìn nhận với nàng ngay chỉ trầm giọng đáp

" Phải , con tiểu hồ ly này là linh vật của ta "

Bạch Ngọc gật đầu ồ một tiếng như đã hiểu , sau đó tươi cười nhìn hắn tường thuật lại sự việc

" Tiểu hồ ly này nghịch ngợm bắt cá lọt xuống hồ nước , ta đúng lúc ở đó nên tiện tay cứu nó , ta còn đang thắc mắc không biết nó là linh vật của vị tiên hữu nào , nay nó đã gặp được chủ nhân vậy ta xin trả lại nó cho người "

Hỏa Thần sắc mặt không đổi nhìn nàng vuốt ve tiểu hồ ly trong tay thận trọng đáp

" Vậy xin đa tạ tiên tử , tiểu hồ ly này bản tính xưa nay vốn nghịch ngợm hay chạy nhảy lung tung khắp nơi hôm nay được nàng cứu giúp xem như là phúc của nó "

Nghịch ngợm , con tiểu hồ này trông khá đáng yêu đó chứ có nghịch ngợm một chút cũng không sao ? Nó cũng khá giống nàng cũng rất hay nghịch ngợm chạy nhảy lung tung khắp nơi nhưng mà như thế mới thú vị chứ , cuộc sống này còn biết bao thứ hay ho nếu không tò mò, không tìm hiểu một chút thì thật là nhàm chán.

Bạch Ngọc nhìn tiểu hồ ly ly tấm tắc cười nói " Không sao , không sao ta thấy con tiểu hồ này rất đáng yêu nó cũng khá giống ta rất hay nghịch ngợm hôm nay ta gặp nó xem như là duyên phận , không cần khách khí , không cần khách khí "

" Duyên phận " Ngọa Long lặp lại hai chữ này bên miệng , lúc sau lại nói

" Nếu đã là duyên phận vậy ta xin mạn phép hỏi tiên tử đây tên gọi là gì ? Nàng là đến từ cung nào ? "

Bạch Ngọc nghe hắn hỏi liền chớp chớp mắt suy nghĩ một chút , nàng có nên nói cho hắn biết mình là ai hay không ? Cũng không biết phải giới thiệu với hắn như thế nào , nên bắt đầu từ đâu ? Nhưng mà nàng mới lên Thiên Giới ngoài Thủy Thần và thư đồng hắn ra nàng không còn quen ai nữa nếu nói thêm Bồ Đào Tiên Tử nữa thì vỏn vẹn chỉ có 3 người mấy tiên nga khác nhìn thấy nàng đều tỏ vẻ khinh khỉnh cố ý tránh né , còn các thượng tiên khác thì lại càng không bọn họ toàn là những bậc tiên nhân đạo hạnh cao thâm linh lực bạt ngàn như Thủy Thần đâu ai rảnh rỗi lại muốn kết giao bằng hữu với một con thỏ đạo hạnh thấp kém tu vi chỉ 3 vạn năm như nàng chứ , nhìn vị tiên hữu này vẻ ngoài cũng khá được có thể xem là mỹ nam trong các mỹ nam dù có chút gì đó hơi đáng sợ một chút nhưng xem ra cũng không phải kẻ tầm thường cho nên chi bằng nhân cơ hội này mau chóng kết thêm bằng hữu ở cái chốn tiên cảnh này có thêm một người trò chuyện cũng tốt hơn là có thêm một kẻ thù , biết đâu sau này còn nhờ vả được đôi chút .

Cho nên sau một hồi suy nghĩ đắn đo Bạch Ngọc quyết định mở miệng nói với hắn

Nàng chậm rãi đáp " Nếu tiên hữu đã hỏi thì ta xin mạn phép thưa , ta tên là Bạch Ngọc ta là y nữ mới đến ở Thủy Thần cung rất vui được quen biết với người "

Hắn nghe nàng giới thiệu liền gật đầu vẻ dững dưng biết trước mọi việc

" Thì ra là y nữ của Thủy Thần "

Bạch Ngọc tròn mắt ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn hắn

" Tiên hữu người cũng biết Thủy Thần sao ? "

Hỏi thừa sao hắn lại không biết Thủy Thần là ai chứ ? Chỉ có nàng ngây ngây ngốc ngốc từ đầu đến giờ không biết hắn là ai thôi

Hắn cười như không cười pha lẫn vài phần kiêu ngạo tốn đáp

" Ta đương nhiên là biết , không những biết mà còn biết rất rõ nữa là đằng khác "

Biết rỏ ? Ý hắn là rỏ đến mức nào ? Bạch Ngọc gãi đầu thầm nghĩ

" Không lẽ Thủy Thần hắn ngoài Bát Nhã ra còn có thêm một vài tiên nam khác nữa hay sao ? Cũng đúng nhìn vẻ ngoài hắn yêu nghiệt như vậy mọi thứ tốt đẹp đều dồn hết lên mặt hắn rồi , hắn ra ngoài tuyển thêm vài tiểu tam , tiểu tứ cũng là chuyện thường tình , tiên nam này cũng không tệ xem như hắn có mắt nhìn "

Bạch Ngọc như bị chạm tới dây thần kinh tò mò thật muốn biết hắn là ai bèn hỏi

" Người biết rất rõ sao ? Vậy cho hỏi tiên hữu là đến từ cung nào ? Ta thấy người mặt y phục đen cứ như là trời đêm không lẽ người đến từ Nguyệt Thần cung sao ? "

Hỏa Thần hắn bây giờ mới chịu nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng nhìn nàng nói

" Như ta đã nói lúc đầu ấn ký của con hồ ly này là hỏa ký , cho nên tiểu hồ ly này là đến từ Hỏa Thần cung ta là chủ nhân của nó đương nhiên cũng là đến từ Hỏa Thần cung rồi "

" Hỏa Thần cung " Bạch Ngọc ngẫm nghĩ 3 chữ này , giây sau liền như sáng tỏ giật mình

" Tiên hữu người là đến từ Hỏa Thần cung hay sao ? "

" Đúng vậy " Hắn gật đầu dường như nàng đã nhận ra hắn là ai

Bạch Ngọc gật đầu nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân " Vậy người là thư đồng của Hỏa Thần điện hạ sao ? "

Cả người Hỏa Thần như bị hóa đá ngay tức khắc , hắn có chổ nào giống thư đồng mà nàng nói chứ ? Nhìn hắn trông thấp kém đến vậy sao ?

Thấy hắn im lặng Bạch Ngọc đưa tay kéo tay áo hắn một cái

" Tiên hữu người sao vậy ? Không khỏe chổ nào sao ? "

Gió lớn như vậy nàng sợ hắn bị trúng gió cũng không chừng .

Hắn bị nàng kéo một cái cơ hồ giật mình lấy lại bình tĩnh , cố gắng không tức giận nói

" Ta không phải là thư đồng , ta chính là "

Lời nói còn chưa kịp dứt Bạch Ngọc lại nhanh tay đánh vào vai hắn một cái khiến hắn như muốn chúi nhủi xuống đất

" Ấy người có gì đâu mà mắc cỡ là thư đồng thì cứ nói là thư đồng ta nhìn một cái đã biết người là thư đồng rồi , người làm việc ở Hỏa Thần cung hẳn là rất vất vả theo ta được biết Hỏa Thần điện hạ là một con rồng lớn cực kỳ xấu tính và kiêu căng đã vậy còn vô cùng nóng nảy gian ác khôn cùng "

Ngọa Long trên đầu hắn như bốc một luồng hỏa lực ngun ngút phừng phừng từ dưới lên đến tận đỉnh đầu , cả tiểu hồ ly trong tay hắn cũng cảm nhận được điều đó ánh mắt liền sợ sệt chui rút vào tay áo hắn không dám nhìn

Hắn gằng giọng từng chữ " Là xấu tính , kiêu căng , gian ác sao ? "

Bạch Ngọc không nhận ra vẻ kỳ lạ của hắn vẫn vui vẻ thản nhiên đáp

" Đúng vậy , người hầu hạ Hỏa Thần chắc cũng chịu không ít uất ức nhỉ ? Nhưng mà nếu người đã không muốn nhận mình là thư đồng của hắn thì cũng không sao ta hiểu mà , ta cũng như người Thủy Thần tính tình cũng không khác Hỏa Thần là mấy đâu hắn chính là kiểu người ngoài lạnh trong lạnh suốt ngày cứ đeo cái bản mặt như là nước đá vậy , không sai ta cái này thì cũng sai ta cái kia , hắn lại còn rất vô lý nữa ngươi mà gặp hắn thì sẽ thấy những gì ta nói đều là chính xác hoàn toàn , ta ra ngoài cũng không muốn nhận mình là y nữ của hắn cùng là kẻ đồng cảnh ngộ cho nên người cứ thoải mái đi "

Hỏa Thần cố gắng nuốt cơn tức giận xuống bụng ,nữ nhân này thật quá to gan không biết hắn là ai hay sao ? Nếu hắn không nễ tình lần trước nàng cứu hắn thì từ đầu đến giờ hắn chắc chắn sẽ dùng hỏa linh chi lực thiêu rụi nàng không còn một manh giáp

" Ắt Xì " Bạch Ngọc rùng mình hắt mũi một cadi lấy tay vuốt vuốt hai tay áo ướt sũng , chắc do ban nãy trong lúc ôm tiểu hồ ly nên vô tình bị nó làm ướt cùng

Ngọa Long thấy nàng hắt hơi nhất thời quên mất cơn tức giận liền hỏi

" Nàng sao vậy ? Cảm rồi sao ? "

Bạch Ngọc xua tay " Không sao ? Có lẽ lúc nãy ta bế tiểu hồ sơ ý bị nó làm ước y phục thôi , ta về thay y phục mới là được "

Hắn quan sát nhìn thấy y phục nàng dường như là ước gần hết , đầu tóc lại loạn xạ nên đề nghị với nàng

" Nếu nàng không chê hay là nàng theo ta về Hỏa Thần cung thay y phục trước đi , nhân tiện chải lại đầu tóc một chút "

Bạch Ngọc nghe hắn nói lấy tay sót tóc dường như có chút rối , nỗi khi nàng khó chịu buồn bực hay nghĩ không thông thứ gì đó liền dùng tay vò đầu mình thói xấu này vạn năm nay cần chưa hề bỏ được nhưng thấy hắn đề nghị nàng vẫn suy nghĩ đôi sau đó bẽn lẽn hỏi lại " Có tiện không ? "

Hắn như hiểu được tâm tư của nàng liền nói " Tiện , nàng yên tâm Hỏa Thần đi vắng rồi nàng đến sẽ không gặp ngài đâu "

Bạch Ngọc yên tâm gật đầu " Được vậy chúng ta đi "

Dù gì bây giờ đi về gặp Thủy Thần hay Bát Nhã chắc chắn sẽ bị họ hỏi tới hỏi lui , gặp họ lại càng thêm ngượng ngùng chưa kể bây giờ y phục thì ước đầu tóc thì rối cứ như vừa bị đánh ghen trở về nếu để Thủy Thần thấy hắn sẽ lại càu nhàu cho xem cho nên vẫn là đi tìm chổ thay y phục trước đã.

...

Hỏa Thần cung bọn tiểu tiên người thì quét lá trước sân , người thì lau đèn lưu ly đỏ ai nấy đều bận rộn với công việc của mình , xa xa có một bóng người cao lớn y phục đen ôm một con hồ ly trắng song bước cùng hắn là một nữ nhân mảnh khảnh y phục trắng như tuyết trở về

Đây là lần thứ hai nàng đến Hỏa Thần cung sau lần suýt chết đó , cảnh tượng chợt ùa về khiến nàng nhớ lại rùng mình .

Sau khi vào Hỏa Thần cung hắn gọi một tiên nga trong cung đưa cho nàng bộ y phục mới bảo họ giúp nàng thay

Y phục hắn đưa cho nàng màu đỏ bằng lụa nghe nói được dệt bằng thiên tầm tơ ngàn năm , mặc dù Bạch Ngọc không thích màu đỏ cho lắm trái với y phục màu trắng như tuyết nàng mặt thường ngày nhưng mà nàng mặc vào lại vô cùng hợp phải nói là xinh đẹp vạn phần , mái tóc nàng cũng không búi lông thỏ nữa được chải lại gọn gàng thay vào đó là cài một vòng hoa bằng bạc tinh xảo được kèm theo bộ y phục do các tiên nga mang đến

Bạch Ngọc thay y phục , chải tóc gọn gàng xong bước ra liền khiến đám tiên nam tiên nữ trong cung đang làm việc không khỏi trầm trồ khen ngợi , có một vài kẻ đang quét lá trước sân thấy nàng còn chảy cả máu mũi đánh rơi cả cây chổi trong tay có người còn đánh rơi cả thau nước đang cầm nhưng quan trọng nhất cái họ xì xào chính là sự xuất hiện của nàng ở Hỏa Thần cung

Tất thảy mọi người đều biết trước nay đại điện hạ của bọn họ là một người không hám sắc lại kiêu ngạo bất cần cho dù có bao nhiêu tiên nga đẹp đến đâu hắn cũng không hứng thú , ngoài Mẫu Đơn tiên tử là người có hôn ước hợp pháp thường hay ghé thăm hắn ra thì chưa từng có một ai dám đến Hỏa Thần cung này cả

Người ta nói rằng Hỏa Thần chân thân là một hắc long được sinh ra từ ngọn lửa niết bàn của phượng hoàng cao quý cũng chính là thiên hậu Thiên Giới người dùng ánh sáng vạn năm của bàn cổ để kết vẩy rồng cho hắn cho nên hắn sinh ra bản tính là hệ hỏa cực kỳ nóng nảy , bốc đồng và ngang ngược luôn không xem ai ra gì , nói trắng ra hắn là một kẻ hiếu chiến và háo thắng nếu đã cho hắn là kẻ kiêu ngạo nhất thì tuyệt nhiên chẳng ai dám nhận là kẻ đứng thứ hai , một người như Ngọa Long nếu kẻ nào dám làm trái ý hay phật lòng hắn sẽ trực tiếp không suy nghĩ dùng hỏa linh chi lực thiêu rụi kẻ đó thành tro bụi ngay lập tức , cho nên việc hắn đem một nữ tử khác về xuất hiện ở Hỏa Thần cung đúng là chuyện kinh thiên động địa vạn năm có một

Bọn tiểu tiên vẫn luôn bàn tán không ngừng kẻ nhìn người nói , ở một khía cạnh khác so với việc tò mò của đám tiểu tiên kia Bạch Ngọc từ đầu đến giờ chỉ quan sát tìm tiểu hồ ly , nàng nhìn tới nhìn lui cuối cùng cũng thấy tiểu hồ ly phía trước đang đứng bên một gốc cây lớn liền vui vẻ chạy đến ôm lấy nó bế lên , dường như tiểu hồ ly này cũng rất thích nàng nên rất ưng thuận mà ngoan ngoãn cho nàng ôm lấy

Ngọa Long lúc này từ trong bước ra thấy nàng mặc hồng y đứng đó bên táng cây lớn rợp lá đỏ hắn chợt ngẩng ra đôi chút , cả cơ thể như bị điểm huyệt bất động , ánh mắt đó , nụ cười đó tâm can hắn cảm thấy thật sự quá đổi xinh đẹp nếu nói Mẫu Đơn là quốc sắc thiên hương , Hằng Nga là tiên nữ giáng trần , Bồ Đào Tiên Tử là đệ nhất mỹ nhân Lục Giới thì nàng chính là vẻ đẹp tinh khiết trong vạn người trong sáng đến mức không vướng chút bụi trần

Bạch Ngọc ôm lấy tiểu hồ ly chạy về phía hắn tươi cười nói

" Tiên hữu ta thay y phục rồi cảm ơn người ta mặc rất vừa "

Ngọa Long ho khan một tiếng đưa ánh nhìn dời đi nơi khác , trầm trọng nói

" Nàng vào trong đi , ta có sai người chuẩn bị ít bánh trà cho nàng chúng ta cùng thưởng thức "

Nói xong liền xoay người vào trong trước , Bạch Ngọc vui vẻ gật đầu bế tiểu hồ ly theo sau

Hỏa Thần cung này thật sự rất đẹp so với Thủy Thần cung nàng ở là một nơi đơn sơ thuần khiết tường trắng , ngói trắng thì nơi này lại có vẻ gì đó rất lộng lẫy , sang trọng .

Phía trước cửa cung được treo lơ lửng rất nhiều hồng đăng và huyền đăng những ngọn đèn dường như sáng mãi không tắt , nền đất được làm bằng hổ phách in hằng những vân đỏ mỗi bước chân bước đi nếu để ý có thể nhìn thấy những ngọn lữa đang nương theo bước chân mình lóe sáng hiện lên rồi ẩn xuống đúng với cái tên Hỏa Thần cung

Bên trong cung dù là trần nhà hay những trụ cột lớn được khắc họa biểu tượng rồng phượng tất thảy mọi thứ đều bằng vàng chưa nói đến các bảo vật khác trưng bày khắp nơi còn bắt mắt hơn nghìn lần , tiên nam tiên nữ trong cung thì nhiều vô số kể nào có như Thủy Thần cung của nàng vỏn vẹn chỉ 3 người

Hắn thấy nàng cứ nhìn tới nhìn lui biết nàng đang tò mò liền hỏi

" Nàng thấy nơi này như thế nào ? "

Bạch Ngọc cắn một mẫu bánh hình hoa sen miệng thành thật đáp

" Rất đẹp , còn đẹp hơn Thủy Thần cung nữa "

Hắn hớp một ngụm trà , vị trà nhàn nhạt thanh tao nơi đầu lưỡi cảm thấy hài lòng với câu trả lời của nàng

Hắn vừa có ý hỏi vừa có ý đề nghị nhìn nàng

" Vậy nàng có muốn đến đây sống không ? "

Bạch Ngọc lắc đầu thẳng thừng từ chối , tiếp tục ăn món bánh hoa sen thơm lừng kia

" Không muốn "

Hắn đặt chung trà trong tay xuống mắt nhìn nàng đăm chiêu

" Là nàng nói nơi này rất đẹp nhưng sao lại không muốn sống ở đây ? "

Bạch Ngọc nghĩ gì liền trả lời ngay

" Ta không muốn bị Hỏa Thần dùng hỏa linh chi lực thiêu rụi đâu "

" Ta thấy nàng dường như rất có thành kiến với Hỏa Thần "

Bạch Ngọc nuốt gọn mẫu bánh trong miệng nhanh nhảu đáp

" Không những là có thành kiến mà nhắc đến hắn là ta liền cảm thấy sợ "

Hắn hỏi " Nàng sợ sao ? "

Hắn chật vật suy nghĩ trong lòng tìm ra điều khó hiểu ? Hắn và nàng còn chưa chính thức gặp mặt bao giờ , vậy mà nàng lại nói sợ hắn còn cảm thấy không thích hắn nữa , có phải do nàng nghe mấy tin đồn không đúng về hắn ngoài kia hay không ? Đám tiểu tiên kia chắc là ăn không ở không rảnh rỗi chán sống rồi mới dám đặt điều hư tiếng xấu về hắn , nếu để hắn biết được là ai thì hắn nhất định sẽ không nương tay mà trừng phạt thật nặng một chưởng đánh xuống tì bà ngục , nhưng quan trọng hơn nếu điều này chính là nguyên do khiến nàng có ấn tượng không tốt về hắn , thì hắn rất cần phải làm rỏ một lần cho ra lẽ

Bạch Ngọc nào có suy nghĩ xâu xa như hắn nghe hắn hỏi liền vô tư mà tường thuật sự việc

" Phải , người không biết đó thôi có một lần ta vô tình đến Hỏa Thần cung chỉ là vô tình thôi nhưng lại đúng lúc Hỏa Thần bị tẩu hỏa nhập ma , ta nói người nghe lần đó ta vừa nhìn một cái đã biết hắn bị trúng mộc châm , ta từ nhỏ đã tinh thông y thuật lấy chữ đức làm đầu nên liều mạng cứu hắn ai ngờ cứu hắn xong rồi hắn không biết ơn còn xém chút làm ta mất mạng lần đó ta phải dưỡng thương gần cả nữa tháng trời đổi lại là người thì người có sợ như ta không ? "

Nghĩ tới nàng lại thấy ấm ức nên trực tiếp trút giận lên mấy cái bánh bỏ vào miệng thật nhiều nhai thật mạnh nguồm ngoàm cả một miệng đầy

Hỏa thần bây giờ đã hiểu thì ra là nàng bị thương là do hắn cho nên mới cảm thấy không tốt về hắn như vậy , nhưng lúc đó sau khi hắn nhìn thấy nàng một thân đầy máu ngất xỉu hắn định đem nàng đi trị thương là do Thủy Thần xuất hiện đòi người với cá tính của Thủy Thần hắn không thể không trả , sau khi nàng cứu hắn lúc nào hắn cũng nghĩ về nàng luôn muốn tìm cơ hội gặp nàng để cảm tạ ơn cứu mạng bây giờ nàng lại vì chuyện này mà hiểu sai hắn là kẻ xấu thì thật là oan ức cho hắn

Ngọa Long nhìn thấy nàng nhai một đống bánh lớn trong miệng vẻ mặt bực bội liền giúp nàng rót một chung trà đưa đến trước mặt

" Nàng uống trà đi coi chừng nghẹn "

Bạch Ngọc gật đầu bưng chung trà uống một ngụm lớn cảm giác gần mắc nghen bổng dưng trôi đi thật là thoải mái

Nàng nuốt ực đặt chung trà xuống bàn nhìn hắn

" Đúng rồi ta nói chuyện với người nãy giờ vẫn chưa biết xưng hô với người thế nào ? "

Hắn lưỡng lự một lúc quan sát sắc mặt nàng , giây sau hỏi

" Nàng thật sự muốn biết tên ta sao ? "

Bạch Ngọc khó hiểu gật đầu nếu đã là bằng hữu đương nhiên phải biết tên không thì làm sao xưng hô , cả cây cỏ chim chóc còn có tên hắn lẽ nào lại không có ?

" Đương nhiên rồi , chúng ta là tiên hữu nên biết tên để tiện xưng vô không phải sao ? "

Là nàng có ý muốn hỏi hắn nên hắn sẽ trả lời nàng , Ngọa Long ngồi đó sắc mặt điềm đạm mang theo chút kiêu ngạo hắn đưa mắt về phía nàng điềm nhiên đáp

" Ngọa Long là tên của ta "

Bạch Ngọc lẩm bẩm hai chữ trong miệng " Ngọa Long " Nàng ngẩm nghĩ " Sao cái tên này nghe quen vậy , dường như đã từng nghe qua ở đâu rồi "

Trong lúc nàng đang nghiền ngẫm hai chữ này chuẩn bị nhớ ra thì cùng lúc đó một tiểu tiên nam từ ngoài bước vào cúi đầu hành lễ với hắn

" Hỏa Thần điện hạ , Mẫu Đơn Tiên Tử cầu kiếng "

Bạch Ngọc như bị lôi trì đánh trúng đỉnh đầu , bao nhiêu sợi lông thỏ trên người đều dựng đứng cả lên

Hỏa Thần xua tay với tên tiểu tiên kia

" Nói với nàng ấy ta đang bế quan trị thương không tiện gặp mặt "

Tiểu tiên kia nghe theo lời hắn đáp một câu tuân mệnh rồi lui ra , Ngọa Long xem như giải quyết được một việc phiền phức quay sang liền thấy Bạch Ngọc như hóa thạch ngồi một chỗ không nhúc nhích

Bạch Ngọc sợ hãi đến mức lông thỏ , tai thỏ , đuôi thỏ đều sắp rơi ra rồi , nàng không nghe lầm đó chứ ? Tên tiểu tiên kia vừa mới gọi hắn là Hỏa Thần điện hạ mà Ngọa Long chính là tên của hắn , đám tiểu tiên gà vịt từng bư hoa với nhau đại điện hạ Hỏa Thần tên gọi Ngọa Long là kẻ nóng nảy như lửa ngang ngược không ai bằng , kẻ đắc tội hắn liền bị hắn dùng hỏa linh chi lực thiêu rụi , vậy có nghĩa là nàng từ đầu đến giờ đang ở trong hang cọp vuốt râu cọp còn chê cọp không đủ uy nói hắn xấu xa đáng ghét cũng có nghĩa là nàng tới số rồi , hắn nhất định sẽ dùng hỏa linh chi lực thiêu rụi nàng

Lúc này nàng thật muốn đào một cái hang thỏ để mà tự chui xuống không thì lúc nãy nên ăn bánh đến mắc nghẹn mà chết còn tốt hơn là bây giờ sắp bị Hỏa Thần biến thành thỏ khét

Hỏa Thần nhìn bộ dạng thất thần của nàng nhất thời định hỏi xem nàng làm sao thì Bạch Ngọc nhanh như chớp đã cúi người quỳ gối mếu máo xin tội với hắn

" Hỏa Thần là tiểu tiên sai mong người tha lỗi cho ta , là ta ngu dốt không nhận ra người ta cầu xin người đừng có thiêu rụi ta thành thỏ khét có được không? "

Nàng thảm thiết cầu xin hắn khiến hắn vô cùng tò mò lẫn kinh ngạc

" Nàng đang nói gì vậy ? Ta muốn thiêu rụi nàng khi nào ? "

Bạch Ngọc không dám ngẩn đầu đáp

" Là thần không biết phân rỏ thị phi trắng đen mạo phạm điện hạ nhưng mà Bạch Ngọc thật sự không biết người là Hỏa Thần điện hạ nên mới ăn nói bậy bạ , ta xin người tha cho ta lần này có được không ? "

Cuối cùng nàng cũng biết hắn là Hỏa Thần cho nên những lời hùng hồn vạ miệng khi nãy bây giờ mới biết sợ mà cầu xin , nhưng trái với việc sẽ trừng phạt nàng ra sao hắn lại cảm thấy vừa tội nghiệp vừa buồn cười nàng

Hắn bật cười nói thầm " Con thỏ này thì ra là nhát gan như vậy , có câu nói nhát như thỏ đế quả không sai "

Hắn bước đến đỡ nàng ngồi dậy nhìn thấy hai mắt to của nàng khóc đến ước đẩm khiến hắn càng buồn cười hơn

" Ta đã làm gì nàng đâu mà nàng lại khóc như vậy ? "

Bạch Ngọc hít mũi lấy tay áo lau nước mắt nhìn hắn nói

" Nhưng ta sợ "

Hắn cười " Nàng đang sợ cái gì chứ ? "

Bạch Ngọc lưỡng lự lời nói từ cửa miệng chỉ dám the thé trả lời hắn

" Ta sợ ngài sẽ thiêu rụi ta thành thỏ khét "

Hắn hỏi tiếp " Sao ta phải làm vậy ? Là vì nàng đã nói ta là kẻ đáng ghét , xấu tính sao ? "

Bạch Ngọc nghe những lời này lại bắt đầu mếu máo ra tiếng

" Ta thật sự không cố ý mà "

Thấy nàng lại tự dưng khóc nữa hắn bối rối vội vã nói

" Đừng khóc , đừng khóc ta đương nhiên sẽ không thiêu rụi nàng , nàng là người đã từng cứu mạng ta sao ta lại có thể giết người đã từng cứu mình nếu như vậy ta chẳng khác nào như lời nàng nói là kẻ đáng ghét xấu tính máu lạnh vô tình "

Bạch Ngọc dù đang là kẻ có tội sợ hãi nhưng vẫn cố gắng biện minh sữa lời hắn

" Ta không có nói ngài máu lạnh vô tình "

Sao đột nhiên hắn lại thêm thắt vào có phải muốn tội trạng nàng thêm một bật để dễ hành quyết hay không ?

" Được , được nàng không có nói nàng đừng khóc nữa có được không ? Ta thật sự sẽ không làm gì nàng đâu "

Bạch Ngọc nén khóc uất ức nhìn hắn nghi ngờ nhỏ giọng hỏi

" Có thật không ? "

Hắn gật đầu cam đoan với nàng " Là thật "

Nàng hỏi thêm câu nữa " Sẽ không thiêu rụi ta thành thỏ khét "

Hắn khẳng định với nàng lần nữa

" Sẽ không "

Hắn thật là hết cách với nàng hắn sống đã hơn vạn năm chưa từng gặp qua tình huống này , trước giờ kẻ hặp hắn không kính nể thì cũng khiếp sợ nào có như nàng vô lễ với hắn cho đã bây giờ lại ngồi đó khóc lóc ăn vạ với hắn còn bắt hắn dỗ dành rốt cuộc hắn có còn là Hỏa Thần vạn người kính sợ nữa hay không ?

Bạch Ngọc tạm an tâm , dù sao hắn cũng là Hỏa Thần là đại điện hạ Thiên Giới lời hắn nói ra cũng xem như chắc chắn nếu hắn đã nói không làm gì nàng thì chắc chắn sẽ là như vậy .

Bạch Ngọc không khóc nữa nhưng hai mắt sưng húp lên , hai má trắng tròn vì khóc mà ửng đỏ cả mũi cũng đỏ theo cùng , gương mặt của con thỏ nhỏ ấy khiến hắn bật cười trông nàng cứ như quả trứng vừa bị trụng ựa nước sôi vậy

Hắn thở dài đưa tay lau nước mắt cho nàng hành động dịu dàng trái ngược hoàn toàn với vẻ lãnh khốc thường ngày của hắn chắc có lẽ chính hắn cũng không nhận ra

Hắn nói với nàng

" Ta thật là hết cách với nàng , ta mà thật sự làm gì nàng chắc nàng sẽ khóc đến mức lũ lụt cả Hỏa Thần cung của ta mất "

Bạch Ngọc phụng mặt ra vẻ đáng thương chu cái môi nhỏ giương đôi mắt to tròn chớp chớp hàng mi cong dài ấy nói với hắn

" Ta nín rồi , sẽ không lũ lụt đâu "

Có thể nói con thỏ đại ngốc này trong họa có phúc trong phúc có đại phúc không đây thật khiến người khác chết cười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro