CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



















Hắn đưa tay ra hiệu gọi nàng " Bạch Ngọc nàng mau lại đây ta có chuyện muốn nói với nàng "

Bạch Ngọc ngoan ngoãn nghe theo hắn không phép tắc mà trèo lên ghế ngồi cạnh mặt đối mặt

" Sao vậy ? Ngươi có gì muốn nói với ta sao ? "

Hắn im lặng vài giây sau đó điềm nhiên đáp " Bạch Ngọc nàng hãy thành thật trả lời ta , có phải nàng rất nhớ nhà không ? "

Bạch Ngọc chớp mắt suy nghĩ thành thật đáp " Phải , ta có nhớ một chút "

Nàng rời Thanh Khâu đã hai tháng tuy Thiên Giới là nơi mà nàng ao ước đặt chân tới nhưng Thanh Khâu mới là nơi nàng lớn lên , có bạn bè thân hữu đột nhiên rời đi có chút nhớ nhung cũng là chuyện thường tình .

Thủy thần nghe nàng đáp bổng có chút buồn rầu , thì ra đúng như Bát Nhã nói nàng thật sự nhớ nhà , nàng muốn quay về Thanh Khâu rồi .

Hắn thở nhẹ trút xuống sắc mặt không đổi nói

" Vậy nàng muốn trở lại Thanh Khâu có đúng không ? "

Bạch Ngọc nghe hắn hỏi trong lòng  hoang mang tức thì , có phải ban nãy nàng ức hiếp Bát Nhã hắn nổi giận muốn đuổi nàng về Thanh Khâu rồi hay không ? Sao hắn lại hẹp hòi như thế chứ , không được nàng nhất định không đi khó khăn lắm mới đến được đây hắn coi nàng là ai chứ muốn gọi đến là đến muốn đuổi là đuổi , tóm lại là không đi có chết cũng không đi .

Nghĩ đến đối sách với hắn Bạch Ngọc lại bắt đầu giở trò sử dụng chiêu cũ , khóc lóc ăn vạ làm nũng với hắn .

Nàng nhìn hắn hai mắt bắt đầu rưng rưng " Thủy Thần , ngươi là muốn đuổi ta đi sao ? Ta biết ta có chút không đúng nhưng mà ngươi cũng đừng vì thế mà đuổi ta đi , ngươi biết mà ta tuy có tham ăn một chút , cũng có nghịch ngợm một chút nhưng mà dù sao ta cũng ở cạnh ngươi một thời gian tuy không gọi là quá dài nhưng bị ngươi sai tới sai lui như người hầu vậy ngươi bảo gì ta cũng làm , sai gì ta cũng nghe ngươi có thể vì những việc đó niệm tình mà đừng đuổi ta đi có được không ? "

Thủy thần nhìn thấy bộ dạng như sắp khóc của nàng trước mắt bắt đầu cảm thấy mù mờ , chẳng phải nàng nói với hắn nhớ nhà hay sao ? Bấy giờ qua miệng nàng lại thành hắn muốn đuổi nàng đi rồi , hắn nào có ý đó sao con thỏ nhà nàng lại hay suy bụng ta thành bụng nhiều người thế ?

Hắn cúi đầu nhìn nàng cùng nàng phân bua rỏ ràng " Bạch Ngọc, là ta khi nào nói muốn đuổi nàng đi ? Nàng nghe ai nói thế ? "

Bạch Ngọc khịt mũi " Chẳng phải ngươi hỏi ta có muốn về Thanh Khâu hay không chẳng qua là có ý muốn đuổi ta đi sao ? "

Hắn nhướn mày cao giọng " Ta làm gì có ý đó , là mấy ngày nay nàng chán ăn Bát Nhã nói với ta có lẽ là do nàng nhớ nhà , cho nên ta mới hỏi nàng , ta làm gì có ý đuổi nàng đi "

Bạch Ngọc lẩm bẩm mắt liếc ngang

"Lại là Bát Nhã , Bạch Ngọc ta ghim một dao vào bụng đợi ta gặp hắn sẽ véo đứt lỗ tai chuột của hắn ra "

Sau đó lại cười trừ nhìn hắn , khuôn mặt hiện lên vẻ thảo mai chưa từng có

" Thì đúng là ta có nhớ Thanh Khâu một chút dù sao đó cũng là nơi ta từng lớn lên nhưng mà ta chán ăn tuyệt đối không phải là do ta nhớ nhà ? Cho nên ngươi không được đuổi ta đi "

Thủy thần nghe nàng nói liền hỏi lại

" Vậy thì tại sao nàng lại bỏ ăn mấy ngày nay ? "

Bạch Ngọc xị mặt chán nản nói với hắn

" Ngươi còn hỏi tại sao ư ? Là tại vì đồ ăn của bọn thần tiên các người quá nhạt nhẻo chứ sao , ta ngày ngày nhìn thấy đều toàn rau với rau thanh đạm kiểu gì ta không thấy , ta chỉ thấy toàn thiếu chất riết rồi cả người ta xanh xao cả lên càng ngày càng héo mòn , ngay cả lúc dã thuốc tay run đến nổi cầm chày còn không được ta vừa nghĩ đến đã sợ sao lại không chán ăn cho được "

Hắn nghe nàng than vãn một hồi mới hiểu ra thì ra là nàng không phải nhớ nhà muốn rời bỏ Thủy Thần cung của hắn , mà là do nàng kén cá chọn canh mè nheo đòi thịt mà thôi .

Lưu Hạc cười nhẫn nại nói " Được rồi vậy nàng nói ta nghe nàng muốn ăn gì ? Mai ta sẽ gọi người làm cho nàng , cá nướng có được không ? "

Bạch Ngọc nghe đến hai từ cá nướng mắt sáng cả lên mừng rỡ vổ tay với hắn " Được đó , được đó ta chính là muốn ăn cá nướng ta rời Thanh Khâu đã lâu thứ ta nhung nhớ ngày đêm chính là cá nướng "

Bạch Ngọc hiện cả hai chữ tham ăn thường ngày lên mặt khiến hắn bật cười " Cá nướng sao ? Nàng thật sự nhớ cá nướng vậy sao ? Ta còn tưởng nàng nhớ ai đó ở Thanh Khâu nhất chứ ? "

Bạch Ngọc  ngẩm nghĩ gãi đầu nhìn hắn , nàng nhớ ai sao ? Có sao ? Hắn lại nói cái gì khiến nàng khó hiểu nữa rồi

" Ta nhớ ai chứ ? Thanh Khâu làm gì có ai cho ta nhớ ?  "

Thủy Thần biết nàng ngốc nghếch vô tâm vô phế nghĩ sao nói vậy không biết suy tính nên hắn cũng không muốn nói đến việc đó nữa tâm tình vui vẻ nhìn nàng , lấy tay vuốt tóc nàng " Không có gì , nhưng thật sự nàng muốn ở lại Thủy Thần cung đến vậy sao ? "

Bạch Ngọc đương nhiên là muốn ở lại rồi không cần hỏi cũng biết đáp án ra sao , nên nàng không suy nghĩ mà đáp nhanh với hắn " Đương nhiên rồi , ta đương nhiên là muốn ở lại đây ? "

Thủy thần hắn rất hài lòng với câu trả lời này của nàng ít ra hắn biết nàng không hề có ý định rời bỏ Thủy Thần  cung của hắn cho nên bồi thêm một câu với nàng .

Hắn cố ý kéo dài giọng " Vậy , Thủy Thần  cung này có gì níu kéo nàng sao ? Là vì ở đây là Thiên Giới hay là vì ở đây có nhiều thảo dược quý mà nàng cần "

Với cái loại câu hỏi đầy ẩn ý này của hắn đương nhiên là Bạch Ngọc nàng không hiểu hết , nàng chỉ biết hắn hỏi thế chẳng có ý tốt lành gì cả nếu bây giờ nàng nói với hắn nàng ở lại đây vì rất lợi cho việc tu tiên nâng cao linh lực của nàng , là vì ở đây có rất nhiều kỳ hương dạ thảo còn có nước suối nguồn của Thủy Thần cung thì hắn nhất định  sẽ không từ nan mà một phát đá bay nàng về Thanh Khâu , bởi vì hắn chắn chắn sẽ nghĩ nàng coi trọng thảo dược còn hơn hắn vì hắn là chủ nhà mà còn thua kém cả một loài cây , loài cỏ nàng cũng không thể nói là vì Bát Nhã được như thế còn tệ hại hơn là xem trọng thảo dược hơn hắn cho nên tính tới nghĩ lui Bạch Ngọc đa  nghĩ ra một câu trả lời hết sức thỏa đáng dành cho hắn .

Nàng miễn cười nhìn hắn đầy thiện cảm nói

" Ta đương nhiên là vì ngươi mà ở lại rồi "

Thủy thần như được rót mất vào lòng trong tích tắc lần nữa hỏi lại nàng

" Là thật sao ? "

Bạch Ngọc gật đầu quả quyết " Đương nhiên rồi ban đầu ta vì ngươi mà theo đến đây , thì lý do ta ở lại đây cũng chỉ có một chính là  vì Thủy Thần  ngươi thôi  "

Đương nhiên là vậy rồi ta nói vậy ngươi đã hài lòng chưa ? Có thấy ta xem trọng ngươi chưa ? Mặc dù bản thân ta sự thật coi trọng mấy loại thảo dược kia hơn ngươi nhưng mà để ngươi không đá ta đi bổn tiên tử sẽ nói cho ngươi vui có được không?

Và hiển nhiên câu trả lời của nàng khiến hắn không thể nào vui hơn được nữa , hắn sống đã 9 vạn năm bản thân luôn cao cao tại thượng không để tâm quản chuyện thế gian cũng chưa từng có thứ khiến hắn hài lòng để mắt tới ,  không ngờ bây giờ lại vì một câu nói của nàng mà khiến bản thân  vui vẻ đến vậy , cho nên ngày hôm sau đã sai người đến biển Đông Hải bắt thật nhiều cá chất thành giỏ đem về dùng kết phách băng đông lại bảo Bát Nhã mỗi ngày chế biến một món khác nhau cho nàng ăn .

Bạch Ngọc có cá ăn mỗi ngày tâm tình cũng vui vẻ hẳn lên nàng cũng không cảm thấy ghét Thủy Thần nhiều như trước nữa , vả lại dạo này hắn cũng không còn sai vặt nàng mọi việc tất thảy đều do Bát Nhã làm từ nấu cơm , tưới cây đến việc giặt giũ cũng là do hắn làm tất còn nàng chỉ việc ăn rồi ăn , ngủ rồi ngủ , dã thuốc rồi dã thuốc đến giờ lại ăn , đến chán lại ngủ sau đó lại đến vườn Thủy Hạc cùng Thủy Thần ngắm hoa nghe hắn đàn , có lúc nàng buồn chán lại nghe thấy tiếng đàn của hắn quá êm tai nên ngủ gục bên cạnh hắn lúc nào không biết đến khi bản thân tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường rồi nàng đoán là hắn đã dùng thuật di chuyển để đưa nàng về phòng .

Cho nên đối với hành vi cực tốt dạo này của hắn dành cho nàng , Bạch Ngọc cảm kích vạn lần vì vậy một hôm tâm tình rất vui vẻ nhân lúc hắn không có ở Thủy Thần cung liền ôm lấy mấy lọ đan dược đủ màu cùng cá nướng đến Nhân Duyên phủ tìm Bồ Đào Tiên Tử tán chuyện thưởng rượu hoa đào  .

" Tiên tử ta nói người nghe cá này thật sự rất ngon còn rất là tươi nữa người thử một miếng đi " Bạch Ngọc gắp một miếng bỏ vào chén người

Bồ Đào tiên tử bỏ cá vào miệng cẩn thận nuốt xuống giây sau liền cảm nhận được mùi vị mềm ngọt của cá tươi

" Ngon quá , bổn tiên tử sống đã mấy vạn năm chưa từng thấy món nào  ngon như vậy "

" Đương nhiên rồi , ta đã nói người rồi mà cá nướng thật sự rất ngon "

Bồ Đào Tiên Tử tấm tắc khen ngon vui vẻ nhìn nàng chợt nhớ đến ai đó liền hỏi  " Đúng rồi hôm nay sao ngươi lại đến đây tìm ta ? Không ở cạnh Hạc Nhi sao ? "

Đang lúc vui vẻ lại nhắc đến Thủy thì thật là mất hứng nhưng Bạch Ngọc lại không tỏ vẻ không thích ra mặt chỉ cười cười đáp " À , Thủy Thần hắn có việc phải đi đâu đó chắc là sẽ về sớm thôi , ta buồn chán nên nên đến tìm người tán chuyện cùng người uống rượu người không hoan nghênh ta sao?"

" Làm gì có , ta cầu còn không được đây này ? Ở đây buồn chán lắm nếu ngươi buồn có thể thường xuyên đến đây tìm ta chúng ta cùng nhau tán gẫu"

Bạch Ngọc thuận ý đáp " Người đã nói vậy thì ta không khách khí , nào chúng ta cạn chung "

Bồ Đào Tiên Tử cũng nâng ly " Nào nào cạn chung "

Cứ thế hai người cùng nhau tán chuyện vừa ăn cá nướng vừa thưởng rượu hoa đào , chẳng mấy chốc đã thấy vài vò rượu lăn lóc dưới đất nằm chổng chơ

Bồ Đào Tiên Tử sau một hồi uống rượu lại lơ thơ nhìn tiểu thỏ trắng trước mặt đang lơ mơ hai mắt chống cằm nói

" Ta nói này tiểu thỏ trắng , có phải Hạc Nhi cháu ta đã yêu ngươi rồi không ? "

Bạch Ngọc đang uống rượu hoa đào nghe ai kia nói liền ho đến sặc sụa xua tay liên tục giọng the thé qua cửa miệng

" Tiên Tử người đang đùa sao ? Hạc Nhi của người làm sao có thể thích ta chứ ? "

Bồ Đào Tiên Tử thích thú nhìn nàng  vổ vổ vai nàng " Tiểu thỏ trắng sao lại không thể , ta nói ngươi nghe ta sống lâu như vậy rồi ta chính là người chăm sóc Hạc Nhi khi nó còn bé , tính khí thằng bé này như thế nào ta còn không hiểu sao ? Nó từ nhỏ đã ít cười , ít nói hầu như ta còn không thấy nó cười sau này lớn lên trở thành chiến thần lại càng lạnh lùng lãnh đạm hơn trước  cứ như một tảng băng vậy , ngươi thử nghĩ xem một đứa như nó bao nhiêu tiên nga muốn vây lấy ao ước có được ấy vậy mà một người để vào trong mắt nó cũng không có huống chi là để nó nhìn tới , nhưng mà từ khi ngươi xuất hiện ở Thủy Thần cung  ta lại thấy nó như khác hẳn bốn bề đều nở hoa , rạng rỡ sắc xuân ngời ngời chỉ khi nó nhìn thấy ngươi nó mới vui vẻ được  như thế , ta còn nhớ cái hôm ngươi bị thương ở Hỏa Thần cung nó đã lo lắng như thế nào bộ dạng lúc đó của nó ta còn thấy động lòng , ngươi nghĩ xem nó vốn là người cao cao tại thượng kiêu ngạo khó gần như vậy vì ngươi mà chịu cười vì ngươi mà lo lắng đó không phải là tình yêu thì là gì ? Tin ta đi Bồ Đào Tiên Tử ta xe duyên đã mấy vạn năm cách ta nhìn sự việc chắc chắn không sai đâu "

Cái gì mà chắc chắn với không chắc chắn  Thủy Thần hắn làm sao có thể yêu nàng được hắn từ lâu trong lòng đã có ý trung nhân rồi , Bồ Đào Tiên Tử lại nói cả buổi trời thật ra người là đang muốn nàng hiểu cái gì ? Hay không hiểu cái gì ?

Cho nên nàng trong lúc nghe người huyên thuyên , miệng lại uống rượu hoa đào không ít nên bắt đầu ngà ngà say nàng chu miệng cãi lại

" Tiên Tử người sai rồi , Thủy Thần hắn không thích ta đâu hắn đã có ý trung nhân rồi "

Bồ Đào Tiên Tử nghe nàng nói liền ngạc nhiên vẻ mặt như không thể tin được lay lay người nàng

" Là ai ? Ngươi mau nói ta nghe ? Không lẽ bổn tiên tử ta lại đoán sai người sao ? "

Nàng gà gật gật đầu một cái vổ tay lên bàn báo hiệu nàng đã say " Đúng vậy , là người sai rồi , Thủy Thần người hắn yêu là Bát Nhã chính là Bát Nhã , ực  "

Bạch Ngọc nói xong cơ hồ thấy tiên tử đánh rơi cả chung rượu trong tay giây sau lại phá lên cười như rút gân

" Con thỏ ngốc nhà ngươi là nghe ai nói bậy bạ vậy chứ ? Không lẽ lại nghe mấy cái tin đồn nhảm nhí của bọn tiểu tiên ngoài kia sao ? "

Bạch Ngọc mắt lờ mờ thần trí cũng lờ mờ theo " Nhảm nhí , không đúng là chính tai ta nghe bọn họ nói vậy vả lại cũng là chính ta nhìn thấy bọn họ liếc mắt đưa tình "

Cái mà nàng nói bọn họ liếc mắt đưa tình chính là hôm nàng véo tay Bát Nhã sắp đứt ra lại vô tình thấy Thủy Thần hắn ra ám hiệu gì ấy với Bát Nhã cầu xin nàng tha cho hắn , nếu đã không có ý gì sao lại phải bận tâm , đó chính là kiểu tình trong đã có bên ngoài còn e  .

Tâm tình Bạch Ngọc thoáng chốc  không vui nàng chau mày " Ta nói người nghe Thủy Thần hắn chính là cùng Bát Nhã có cái tình ý vô cùng không trong sáng "

Bồ Đào Tiên Tử nghe nàng nói xong không cười nữa chỉ quan sát sắc mặt nàng ít lâu rồi vờ cười cười bảo

" Tiểu thỏ trắng là ngươi đang ghen với Bát Nhã sao ? Ngươi là yêu Hạc Nhi nên ghen à "

Ghen sao ? Ai mà them ghen với hắn , hắn nhiều chuyện lại xấu tính như vậy , cả Thủy Thần  kia cũng xấu tính suốt ngày sai bảo còn thường xuyên nhăn nhó với nàng , một tên nắng mưa thất thường như hắn cho dù có tốt hơn nữa nàng cũng không thèm

Nàng đập bàn một cái thật mạnh đến tau cũng cảm thấy đau , đứng lên hùng hồn tuyên bố

" Ai mà thèm ghen với hắn ta chỉ thấy chướng mắt thôi , Thủy Thần hắn xấu tính như vậy Bát Nhã cũng xấu tính như vậy đúng là trời sinh một cặp , ta mới là không thèm yêu một người như hắn , ta không thèm "

Bồ Đào Tiên Tử trông thấy bộ dạng say xỉn của nàng buồn cười đến mức ngả nghiêng không thèm giải thích với nàng chỉ đơn thuần  nói

" Được rồi , tiểu thỏ trắng ngươi cứ cho là những thứ ngươi nói là đúng đi nhưng mà đợi tới ngày ngươi bị nó ăn sạch sẽ thì đừng có mà chạy đến nói với ta là ngươi sai nhé "

Bạch Ngọc cơ hồ nghe không hiểu biểu môi nhìn người " Được ta đợi "

Đại não lại nghe tới chữ " ăn ăn " liền muốn tìm cá nướng ăn , nàng cầm đũa còn không vững gắp cá không gắp toàn gắp ra ngoài tứ tung sau đó liền bực bội quăng đôi đũa trong tay đi nhăn nhó úp mặt lên bàn ngủ .

Bồ Đào Tiên Tử thấy thế càng thêm tức cười hơn nữa con thỏ nhà nàng mới uống một tí đã say rồi tửu lượng thật kém còn dám sang rủ người uống rượu thật không biết lượng sức mình .

Người thích thú nghĩ ra trò trêu ghẹo dùng tay chọc chọc lên búi tóc lông thỏ của nàng nghịch tới nghịch lui kết quả làm rối tung cả lên mớ lông thỏ trên đầu nàng nhưng quả thật chúng trông thật mềm mại thú vị sờ vào liền cảm thấy  rất thích

Sau đó người lại lắc đầu cười nghiêng đầu nhìn nàng tay chống cằm

" Tiểu thỏ trắng là ngươi không hiểu chuyện thế gian , bổn tiên tử lại không muốn cùng ngươi giải thích rỏ ràng cho ngươi hiểu , ngược lại ta cứ muốn ngươi ngây ngây ngốc ngốc thế này xem cháu ta không phải là đàn ông sau đó cứ dùng cái bộ dạng ngây thơ đó mà dụ dỗ nó , đến lúc gạo nấu thành cơm rồi để xem ngươi còn mạnh miệng nói không thèm nữa không "

" Là ai không thèm vậy ? " Giọng nói từ phía cửa vọng vào một vài tiểu tiên đang quấn chỉ thấy người mặt y phục trắng liền cúi đầu hành lễ

" Tham kiến Thủy Thần điện hạ "

Bồ Đào Tiên Tử thoắc cái thấy cháu trai liền hồ hởi vẩy tay " Hạc Nhi sao lại đến đây ? Là đến thăm ta sao ? "

Thủy thần hắn không nói gì chỉ nhìn sang cái bàn có ai đó đầu búi lông thỏ bị rối tung đang nằm ngủ tay còn ghì chặt khăn trả bàn kéo kéo  .

Bồ Đào Tiên Tử nhìn sơ đã biết người đến không phải tìm mình liền thở dài

" Haizz , ta còn tưởng cháu trai tốt của ta đến thăm ta ai ngờ lại là đến vì người khác , ta già cả rồi không còn tươi trẻ nữa cho nên chẳng ai thèm đoái hoài tới cũng là điều đương nhiên  "

Hắn nghe xong liền hiểu ra cô mẫu hắn lại có ý trách móc giận dỗi nên mĩm cười  điềm nhiên nói " Cô mẫu quá lời , người vẫn còn rất xinh đẹp nào có già nua xấu xí như người nói , chỉ sợ rằng đám tiên nga ngoài kia cũng không sánh bằng  "

Một câu nói lại khiến Bồ Đào Tiên Tử mát lòng mát dạ , người là thích được người khác khen nhất xem ra đứa cháu trai này vẫn còn biết điều , biết nói vài lời dễ nghe khiến người vui lòng mát dạ

Bồ Đào Tiên Tử cũng không muốn làm khó hắn nữa , người nhìn tiểu thỏ trắng đang ngủ sau đó liếc sang hắn  rồi nói

" Được rồi không phải khen , ta biết con đến đây là tìm tiểu thỏ trắng là nó nói buồn chán đến tìm ta uống rượu ăn cá nướng , nhưng tửu lượng lại quá kém nên uống được vài chung đã say mất rồi con nên đưa nó về đi , ta cũng mệt rồi nên ta đi trước "

Hắn nghe tiên tử nói liền gật đầu

" Vậy cô mẫu nghỉ ngơi sớm , Hạc Nhi đưa nàng ấy về trước hôm sau sẽ gọi Bác Nhã đem rượu hoa đào sang cho người "

Nói xong hắn liền trực tiếp bế nàng lên , Bạch Ngọc say rượu ngủ ngon lành đầu dựa vào lồng ngực hắn khẽ cọ cọ đưa mũi ngửi ngửi lên y phục hắn bộ dạng trông rất thỏa mãn

Bồ Đào Tiên Tử ngáp dài xua tay nói

" Nhanh đưa nó về đi ta thấy nó chắc tạm thời chưa tỉnh rượu đâu " Sau đó định bước đi thì lại nhớ chực ra một chuyện nên quay sang bồi thêm một câu với hắn '' Hạc Nhi con nên giữ khoảng cách với Bát Nhã một chút mắc công  không con thỏ trắng kia lại suy nghĩ lung tung "

Thủy thần nghe xong có chút mơ hồ không hiểu nhưng vẫn ưng thuận gật đầu một cái , hắn bế nàng về Thủy cung nàng lại rất ngoan ngoãn ôm lấy hắn như vậy mà ngủ Bát Nhã đang tưới cây từ xa thấy hắn ôm Bạch Ngọc định cúi người hành lễ thì hắn lại lắc đầu biểu thị ý không cần hắn không muốn kinh động làm nàng thức giấc .

Với loại hành động dịu dàng này của hắn Bát Nhã trước giờ chưa từng thấy dù có thắc mắc đôi chút nhưng trong lòng cũng thầm mừng thay cho hắn nên vui vẻ tiếp tục tưới cây

Hắn bế nàng về phòng đặt nàng xuống giường nhưng Bạch Ngọc hai tay lại không chịu buông cổ hắn ra cứ cố chấp níu lấy miệng luyên thuyên nói

" không chịu , ta không muốn " Nàng nhất quyết không buông cứ thế bám lấy cổ hắn thật chặt

Hắn gỡ nàng ra không được , buông xuống cũng không xong chỉ khẽ chau mày nhìn nàng , lạnh giọng bảo

" Bạch Ngọc không được bướng bỉnh nữa , nàng ôm lấy cổ ta như vậy làm sao mà thoải mái ngủ được , ngoan mau nghe lời buông tay ra nằm xuống có được không ? "

Bạch Ngọc nghe nào có để vào tai , hai tay càng bấu chặt hơn trực tiếp nhoài người đến ôm chầm lấy hắn hai chân cặp lên hông ăn quấn lấy như bạch tuộc nàng cực kỳ yêu thích cái cảm giác ấm áp này , nàng không muốn nó đột nhiên biến mất nên chỉ là thuận thế mà giữ lấy thôi .

Thủy thần giật mình với hành động này của nàng nên có chút bối rối

" Bạch Ngọc nàng làm gì vậy , mau buông ra nam nữ thụ thụ bất thân ta đã dặn nàng bao lần rồi có phải nàng muốn bị phạt không ? "

Bạch Ngọc giọng nhè nhè say rượu lắc đầu " Không muốn , không muốn , ta muốn ngủ cùng ngươi "

" Nàng " Hắn không nói nên lời đúng là hết cách với nàng , con thỏ nhỏ này đúng là rượu vào thì gan thỏ cũng to hơn dám đề nghị một nam nhân như hắn ngủ cùng nàng là đang chủ quan hay đang không xem hắn là nam nhân lúc này Thủy Thần hắn chỉ biết ảo não lắc đầu tay vổ vổ lưng nàng thấp giọng

" Được rồi , được rồi ta ngủ cùng nàng nhưng nàng buông ta ra trước được không ? "

Bạch Ngọc nghe hắn đề nghị lui đầu đối diện với hắn một chút không hiểu sao lại lắc đầu tiếp tục ôm chặc lấy cổ hắn " Không chịu , ngươi gạt ta không muốn , ngươi lại gạt ta đúng không ? "

Nàng là đang ghi thù vì lần trước bị hắn gạt đến Thiên Giới làm người hầu cho hắn nên lần này càng thêm không tin tưởng cho nên hắn đừng hòng gạt nàng lần nữa.

Hắn thật hết cách với nàng nên đành trực tiếp ngồi xuống giường ôm nàng nằm xuống, con thỏ trắng ấy thấy bản thân phút chốc như ngã xuống người mình lật đè lên một thứ to lớn cứng cáp lại vô cùng ấm áp nên rất thỏa mãn mà vui vẻ cười dùng má cọ cọ lên ngực hắn ngửi ngửi .

Lưu Hạc bị ai đó cọ tới cọ lui cơ thể bổng chốc phát hỏa là hắn đang động tình sao ? Hắn không tin vào điều đó được trước nay hắn với nữ sắc đều không màng , không động , một lòng muốn tiêu diêu tự tại không vướn bận nay lại là vì nàng mà không kiềm chế được thế mà lý do gì ?

Bạch Ngọc hỏi nhưng hắn không trả lời nàng cũng không buồn hỏi lại vì nàng đang say đầu óc lại lờ mờ , mơ mơ màng màng , chỉ là tự dưng cảm thấy gương mặt phía dưới mình có chút quen thuộc , chỉ là có đôi mắt một mí nào đó rất đáng yêu còn có cái sống mũi cao thẳng tắp kia nữa , còn có một thứ rất mềm rất mềm mại như miếng đậu hủ chưng mật khiến nhuốc ta muốn nhe răng cắn một cái nuốt ực xuống bụng , thế là trong đầu vừa nghĩ tới đậu hủ chưng mật nàng liền không kiềm nổi sự thèm thuồng kèm theo hành động song song với suy nghĩ cúi đầu trực tiếp gặm lấy đôi môi bên dưới nàng thật chặt .

Thủy thần giật mình trong vài giây kinh ngạc nhất thời vì sự chủ động này nhưng môi ai đó cứ gặm gặm rồi nuốt nuốt môi hắn giây sau lại thè cái lưỡi nhỏ của mình ra liếm nhẹ một vòng trên môi hắn còn khúc khích cười miệng để hờ hơi rời môi hắn nói hai chữ " Mềm quá "

Lưu Hạc như bị chạm tới vạn giây thần kinh trong đầu bổng chốc đứt phực nàng thật biết cách trêu chọc lấy cực hạn của hắn giây sau khi nàng muốn rời đi hắn lại thuận thế đưa tay trái giữ lấy gáy nàng kéo xuống môi hắn quấn lấy môi nàng quấn quýt không rời , cảm nhận được vị ngọt như dâu chín ấy khiến trái tim hắn như loạn nhịp không cần ăn mật ngọt cũng cảm thấy dư vị ngọt ngào dêdn vô cùng , Bạch Ngọc đột nhiên  bị hôn tới tấp đến đầu óc quay cuồng cùng lúc đó hắn thuận thế xoay người đè ngược nàng xuống thân hình cao lớn đè lên thân hình nhỏ bé của  nàng nhân lúc nàng há miệng ra thở liền chớp lấy thời cơ dùng lưỡi cạy mở hàm răng bé bé kia tìm kiếm đầu lưỡi nhỏ bé của nàng mà cuốn lấy quấn quýt không rời Bạch Ngọc cơ thể nhẹ bổng cảm thấy như bị rút hết không khí từ phế quản hai tay chống lên ngực hắn mặt cho hắn hôn lại cảm giác bản thân dây đai lưng đang bị kéo ra nên nàng cũng rất biết phối hợp  lợi dụng thò tay vào ngực hắn mà sờ tới sờ lui , Lưu Hạc như bị châm dầu vào lữa với hàng động này trực tiếp kéo đứt dây lưng nàng ném xuống đất nhưng đến giây phút quyết định hắn lại thấy nàng bất động dưới thân hắn xụi lơ không nhúc nhích, hắn hơi cúi đầu nhìn mới phát hiện ra thì ra nàng đã ngủ mất rồi còn ngủ rất ngon là đằng khác đến mức không thể nào ngon hơn nữa .

Hắn giở khóc giở cười nhìn nàng miệng vẫn còn đang chép chép
như vừa ăn thứ gì đó rất ngon mà hài lòng vui vẻ .

Hắn phì cười nhìn nàng ngửa người nằm cạnh xuống giường , hỏa dục trong hắn dần vơi đi không còn rạo rực như ban nãy nữa hắn chỉ đơn giản điềm tĩnh nằm nghiêng đối diện ngắm nhìn nàng " Là nàng khơi màu trước mà bây giờ lại ngủ ngon thế sao ?  "

Hắn đưa tay vuốt một vài sợi tóc rơi xuống trên má nàng " Thôi đi dù sao ta cũng không muốn chuyện này đay ra trong lúc nàng không tĩnh táo vẫn là đợi đến ngày nàng cam tâm tình nguyện thì tốt hơn "  Bạch Ngọc cảm nhận được thứ gì đó ấm áp đang nhẹ nhàng chạm lên má mình liền đưa tay chụp lấy không mở mắt mà xích nhanh tới vòng tay ôm lấy eo hắn nương theo mùi hương dễ chịu mà rúc vào trong ngực hắn ngủ say .

Lưu Hạc đờ người lại bất đắc dĩ cười lần nữa nhưng không đẩy nàng ra tay hắn cũng ôm lấy nàng nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên tóc nàng thật khẽ đến mức sợ nàng thức giấc sau đó hắn cũng nhắm mắt lại mệt mỏi cùng nàng chìm vào giấc ngủ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro