CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
















Ngọa Long một mình ngồi ở tẩm điện trên chiếc ghế nạm vàng tinh xảo rồng phượng , một thân y phục đen phản phất vẻ cô độc tay cầm chung rượu ngọc uống cạn.

Hắn bất giác nhớ đến nữ nhân y phục trắng ấy , ánh mắt yếu ớt nhìn hắn hoảng sợ , thân ảnh mảnh mai như sương cả người đầy vết thương lại to gan lớn mật dám leo lên lưng một con rồng to lớn nhổ mộc châm cứu hắn nhưng ánh mắt mông lung chỉ còn chút hy vọng lúc ấy của nữ nhân kia nhìn hắn lại khiến hắn không tài nào ngừng nhớ đến được cứ như ngọn đèn giữa đêm tối lóe lên mờ nhạt nhưng lại không thể tắt .

Hắn trầm ngâm suy nghĩ " Nữ nhân ấy là ai ? Sao nàng ta lại tinh thông y thuật vừa nhìn đã biết ta trúng mộc châm còn không sợ chết nhổ nó ra ? Lại càng lạ hơn Thủy Thần lại vì một nữ nhân như nàng ấy mà hạ mình cầu xin ta , nàng ta và hắn rốt cuộc có quan hệ gì ? "

Suy nghĩ thoảng thặc thoáng qua trong chớp mắt , trên bệ cửa một con hồ ly lông trắng mắt đỏ như hỏa châu đuôi vểnh cao chồm người nhảy xuống chạy về phía hắn đang ngồi .

Ngọa Long đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt ấm áp của nó " Tiểu Hồ ngươi lại chạy đến Phương Thần cung ăn vụng bánh quế hoa nữa rồi đúng không ? " Hắn đưa tay quẹt nhẹ phần thức ăn còn dính trên miệng con hồ ly ấy " Nhìn này ngươi ăn vụng lại còn không biết chùi mép , thật đáng xấu hổ "

Hồ ly nhỏ bị hắn bắt quả tang lại cúi đầu nũng nịu dụi đầu vào tay hắn làm nũng , lúc này ngoài cửa một tiên nữ mày thanh mi tú ngủ quan xinh đẹp như đóa mẫu đơn nở rộ giữa mùa xuân y phục hồng phấn điểm vài bông hoa tà áo phết dài dưới đất thân người uyển chuyển bước vào trên tay còn cầm một giỏ mây lớn .

Tiên nữ nhìn thấy Ngọa Long đang vuốt ve tiểu hồ ly liền cúi người hành lễ " Mẫu Đơn tham kiến điện hạ "

Ngọa Long dời ánh mắt sang người đang dùng nụ cười rạng rỡ nhìn hắn lười biếng nói " Là nàng sao ? Hôm nay Mẫu Đơn tiên tử sao lại rảnh rỗi đến thăm ta vậy ? Muội không cần đến vấn an mẫu thần sao ? "

Mẫu Đơn tiên tử ánh mắt dịu dàng nhẹ nhàng đáp " Bẩm điện hạ Mẫu Đơn từ sớm đã đến vấn an mẫu thần , hôm nay hoa nở rộ , biết điện hạ mấy hôm nay không được khỏe ăn uống không ngon nên Mẫu Đơn cố ý muốn làm bánh hoa đào mà người thích mang đến cho người "

Hỏa Thần nghe nàng nói nhưng đối với nhan sắc như chim sa cá lặn trước mặt hắn lại không chút bận tâm .

Hắn biết Mẫu Đơn đã 9 vạn năm nàng là con gái của họ hàng xa mẫu thần hắn từ bé cùng hắn lớn lên luôn tôn sùng hắn xem hắn là bật trượng phu duy nhất trong mắt nàng , mẫu thần thiên hậu của Thiên Giới lại vô cùng yêu thích đóa hoa Mẫu Đơn này nên ngay khi hắn vừa tròn 5 vạn tuổi đã xin thiên đế ban hôn cho hắn và nàng nhưng hắn lại một chút cũng không muốn ngày ngày thờ ơ luôn trì hoảng hôn sự cùng nàng .

Ngọa Long ngồi dậy tiểu hồ ly liền nhảy lên nằm trên đùi hắn , hắn thản nhiên nhìn nàng khách sáo nói " Cảm ơn muội đã có lòng , thành ý này ta xin nhận "

Mẫu Đơn xinh đẹp thoáng chốc vui vẻ thì ra hắn vẫn còn có ý muốn tiếp nhận nàng nên mở miệng định tiếp lời nhắc đến chuyện hôn sự cùng hắn , lời nói còn chưa ra cửa miệng lúc này nam nhân trước mặt chợt cắt ngang ý định ấy như biết trước được nàng định nói gì .

" Nếu quà nàng đã tặng xong bây giờ nàng có thể về rồi , ta thương thế còn chưa khỏi nên cần tịnh dưỡng trị thương "

Mẫu Đơn nhìn hắn đầy tiếc nuối muốn mở lời nhưng không sao nói được chỉ ngập ngừng nơi cửa miệng

" Điện hạ hôm nay mẫu thần có nhắc đến chuyện hôn sự của chúng ta "

Nghe nàng nhắc đến chuyện hôn sự Ngọa Long trong lòng khó chịu liền kiếm cớ bát bỏ " Mẫu Đơn ta hiện giờ không được khỏe , chiến sự với Ma Giới còn đang liên miên vẫn là để Lục Giới thái bình lúc đó hẳn nói "

" Nhưng mà "

" Được rồi muội trở về trước đi , ta phải nghĩ ngơi rồi " Hắn nói rồi đứng dậy hồ ly đang nằm chểm chệ ngủ trên đùi hắn cũng bừng tỉnh nhảy xuống theo chân hắn .

Mẫu Đơn buồn rầu rèm mi rũ xuống nhìn hắn bỏ đi , nàng không hiểu vì sao hôn ước giữa nàng và hắn , hắn vẫn luôn cố tình trì hoãn nàng biết hắn từ nhỏ cùng hắn lớn lên một lòng một dạ trước sau vẫn luôn có hắn nhưng nàng vẫn là không thể hiểu tấm chân tình này đến bao giờ hắn mới hiểu , ánh mắt lạnh lùng ấy đến khi nào mới chịu nhìn về phía nàng dù một lần thôi cũng được .

Chính là hoa nở xinh đẹp giữa vạn người mong ngóng nhưng trong lòng vẫn mong mỏi một người đến thăm .

........

Bạch Ngọc ngồi một mình ở vườn Thủy Hạc thân người đung đưa trên xích đu chân không an phận đạp tới đạp lui thích thú nhìn chiếc vòng ngọc do Thủy Thần tặng mình , nàng tưa tay lên cao chiếc vòng ôm lấy cổ tay thon nhỏ trắng nỏn như đậu hủ của nàng dưới nắng trời càng thêm lấp lánh ánh ngủ sắc vạn phần .

" Bát Nhã ngươi xem có đẹp không là Thủy Thần tặng ta đấy " Bạch Ngọc vui vẻ quay đầu nhìn Bát Nhã đang đặt đĩa bánh lên bàn hỏi .

Bát Nhã nhìn nàng nhưng không dám nhìn lâu có lẽ hắn đang cảm thấy có lỗi với nàng , niềm ấy náy ấy vẫn còn trong hắn khiến hắn không dám đối diện chỉ ậm ừ trả lời đại " Đẹp , ngươi thích là tốt rồi "

Nói xong liền muốn bỏ đi , Bạch Ngọc nhanh tay thò tới túm lấy tay áo hắn níu lại .

" Bát Nhã ngươi tính đi đâu ? "

Hắn bị nàng kéo lại có phần lúng túng không nhìn nàng mà đáp

" Ta , ta đến Dạ Y phòng lấy thuốc cho ngươi "

Bạch Ngọc tặc lưỡi nhớ đến mùi vị khó ngửi của thứ thuốc kia liền rùng mình lắc đầu " Không cần , thuốc đó khó uống chết đi được ta đem đổ hết rồi "

Bát Nhã giật thót tim nhìn nàng

" Cái gì thuốc của Dạ Y phòng mà ngươi cũng bỏ cho được , ngươi có biết thuốc ở Dạ Y phòng quý như thế nào không ? Bình thường nếu không phải là thượng tiên trên Thiên Giới thì chưa chắc có phúc phần chạm tới đâu "

Bạch Ngọc nghe hắn nói liền biểu môi

" Ta không thèm , nói về thuốc quý ta đây cũng có không những có mà còn là rất nhiều , ngươi quên ta là Thánh Y Thanh Khâu rồi hay sao ? "

Bát Nhã nghe nàng nói mới tự nhắc nhở bản thân mình , phải rồi , phải rồi nàng là Thánh Y mà hắn quên mất , lại đi lo ngắn lo dài trông chừng nàng đúng là khéo lo trời sập , nhưng thuốc này là điện hạ bảo hắn đem cho nàng canh chừng bắt nàng uống bây giờ nàng lại đem đổ điện hạ mà biết được thì tội ngập đầu chính là hắn .

Nghĩ đến hắn lại thở dài " Thôi được rồi , là ta sai ngươi không uống thì thôi ta đi làm điểm tâm cho ngươi "

Bạch Ngọc cảm thấy Bát Nhã có chút kỳ lạ dường như hắn đang cố ý tránh mặt nàng , kể từ sau khi nàng trở về Thủy Thần cung thương tích đầy mình thì hắn ngày ngày đều sắt thuốc , nấu điểm tâm chăm sóc nàng cẩn thận , ngoài cái tên Thủy Thần hay xuất hiện trước mặt nàng đường đường chính chính làm phiền nàng bắt nàng uống thuốc đúng giờ , đi ngủ đúng giấc kia thì Bát Nhã ngược lại sau khi đem thuốc hoặc đồ ăn đến liền vội vàng bỏ đi , chỉ cần nàng gọi hắn sẽ liền có mặt , chỉ cần nàng sai thì hắn sẽ làm không chút oán thán chỉ là hành động trước sau vẫn như một lẫn tránh nàng mọi lúc , mọi nơi cứ hể thấy nàng là sẽ liên tưởng đến quỷ vậy , nàng đáng sợ đến vậy sao ?

Bạch Ngọc đứng dậy đi đến trước mặt hắn " Bát Nhã dạo này ta thấy ngươi rất kỳ lạ , ngươi là đang tránh mặt ta sao ? "

Bát Nhã như bị bắt trúng tim đen vội vã cúi đầu " Ta không có , ngươi nghĩ nhiều rồi ngươi xem bánh nguội rồi ta đi hâm lại cho ngươi "

Hắn vội vã lấy đĩa bánh trên bàn lại bị Bạch Ngọc chặn trước nàng giật lấy đĩa bánh trong tay hắn trực tiếp ném lại xuống bàn " Không cần bánh còn nóng lắm ta ăn được "

Nàng bỏ một cái bánh nhỏ vào miệng nhai cho hắn xem , Bát Nhã nhìn nàng mặt nhăn như khỉ lại kiếm cớ khác

" Hay là ta đi làm đậu hủ chưng mật ngươi thích nhất cho ngươi nhé ? "

Bạch Ngọc sao không nhìn ra ý tứ của hắn muốn chuồn đi , liền nhân lúc hắn quay người túm lấy cổ áo hắn kéo lại , hôm nay nàng phải làm cho ra lẽ mới được .

" Bát Nhã ngươi đừng có mà viện cớ nữa ta không cần ăn đậu hủ chưng mật , ngươi cũng không cần phải đi "

" Vậy ngươi nói đi ngươi muốn ăn gì ta sẽ làm cho ngươi "

Bạch Ngọc lắc đầu " Không cần , ta chỉ cần ngươi trả lời ta một câu hỏi "

Bát Nhã nghe tới nàng muốn hỏi liền lắp ba lắp bắp " Ngươi , ngươi muốn hỏi gì ? Ta không biết gì cả "

Bạch Ngọc thấy hắn ngoan cố liền buông tay ra khỏi cổ áo hắn dửng dưng nói " Ồ , ngươi không nói cũng được vậy bây giờ ta sẽ đi tìm Thủy Thần mách ngươi ngược đãi ta , không chăm sóc cho ta để xem hắn làm sao xử lý ngươi "

Nàng giả bộ bỏ đi , Bát Nhã trúng kế hốt hoảng liền chặn lại

" Được rồi ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi , ngươi đừng tìm điện hạ ngài ấy đang bận công vụ không rảnh nghe ngươi mách lẻo đâu "

Bạch Ngọc trộm cười trong bụng nghĩ thì ra hắn lại sợ Thủy Thần của hắn như vậy , chẳng qua là lo sợ làm phiền người trong lòng hắn thôi thứ phiền lo này lại có hữu dụng như vậy.

Nàng hắng giọng chấp tay sau lưng nhìn Bát Nhã đang khúm núm một chổ không nhúc nhích

" Ngươi nói thật ta nghe , tại sao mấy ngày nay ngươi lại tránh né ta ? Phải nói thật không được kiếm cớ cũng không được nói dối "

Bát Nhã khốn đốn không thể tránh né khó khăn trả lời " Là vì ta thấy có lỗi với ngươi "

" Có lỗi , sao ngươi lại có lỗi với ta ? Ngươi có phải làm điều gì sai trái không ? " Bạch Ngọc hoảng hốt " Không lẽ ngươi dám trộm đan dược quý của ta ? "

Khi không chuyện này lại xọ sang chuyện kia hắn không kịp phân bua chỉ biết xua tay biện minh nhất thời

" Không có , không có ta không có trộm đan dược của ngươi "

Bạch Ngọc nhíu đôi mày nhỏ

" Vậy thì lý do tại sao ngươi lại cảm thấy có lỗi với ta "

Đến mức này hắn đành thành thật trả lời nàng " Là vì chính ta hại ngươi bị thương , nếu như hôm đó ta không vì muốn bắt nạt ngươi sai ngươi đem rượu hoa đào cho Bồ Đào Tiên Tử thì ngươi cũng sẽ không gặp người , bị người trêu ghẹo đến Hỏa Thần cung khiến ngươi bị đại điện hạ Hỏa Thần đã thương , tất cả lỗi là do ta , ta đúng là bụng dạ hẹp hòi ghanh tỵ sự đối đãi của Thủy điện hạ dành cho ngươi , cho nên ngươi hãy ghét ta đi , ta không đáng được ngươi tha thứ "

Bạch Ngọc lúc này đã tỏ tường mọi việc , thì ra là vậy hắn là vì thấy có lỗi với nàng nên mới không có mặt mũi nào gặp nàng , nhưng mà cũng không trách hắn được hắn cũng vì yêu mà sinh ra sân si oán ghét , cho nên kẻ đang yêu mù quáng là lẽ thường tình không biết không có tội , Bạch Ngọc lại bắt đầu cho bản thân mình là uyên bát cao thượng đứng theo góc độ người ngoài nhìn vào thông cảm cho hắn .

Nàng thở dài nắm lấy tay hắn vổ vổ lên mu bàn tay hắn vẻ thấu hiểu

" Không sao , không sao ta biết ngươi vì yêu mà đố kỵ đâm ra mù quáng nhưng mà ta không trách ngươi trong sách có nói kẻ đang yêu là kẻ ngu si nhất cho nên ta đây sẽ không vì thế mà ghét ngươi , ngươi yên tâm "

Không biết là Bát Nhã có nghe hết hàm ý câu nói của nàng không , chỉ biết hắn nghe đến câu " Ta đây sẽ không vì thế mà ghét ngươi " Thì liền mừng rỡ vẻ mặt u uất khi nãy biến mất .

" Thật không ? Ngươi bằng lòng không ghét ta , tha thứ cho ta ư ? "

Tấm lòng Bạch Ngọc càng thêm độ lượng " Tất nhiên là không rồi , ngươi yên tâm "

"Tốt quá , tốt quá cảm ơn ngươi"

" Không có gì , không có gì đừng khách sáo "

Giữa lúc đang phơi bày tấm lòng độ lượng Bạch Ngọc chợt nhớ đến một chuyện nên liền miệng hỏi " Phải rồi lúc nãy ngươi nói là ta thay ngươi đi giao rượu hoa đào gặp Bồ Đào Tiên Tử bị người chọc ghẹo đến Hỏa Thần cung ý ngươi là sao ? "

Bát Nhã ngạc nhiên " Ngươi không biết sao ? Cái người mà ngươi gặp trên đường chỉ ngươi đến Hỏa Thần cung chính là Bồ Đào Tiên Tử "

Bạch Ngọc trợn mắt há mồm

" Cái gì ? Ý ngươi là vị tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần đạp hồng vân chính là Bồ Đào Tiên Tử sao ? "

Hắn gật đầu lia lịa " Đúng vậy "

Bạch Ngọc chân đứng không vững

" Vậy ý ngươi là cái con rồng đen lần đó muốn ăn thịt ta là Hỏa Thần điện hạ Thiên Giới sao ? "

Hắn gật đầu lần nữa " Đúng vậy chính là ngài ấy vì chân thân Hỏa Thần điện hạ là một con rồng đen ngươi không biết sao ? "

" Làm sao ta biết được chứ ? "

Bạch Ngọc sụp đổ hoàn toàn nàng đánh suy nghĩ thành từng chữ trong đầu " Thảm rồi , thảm rồi ta có nghe nói Hỏa Thần là người trước giờ ngoài lạnh trong lạnh cứ như hỏa lò của thiên quân tính tình nóng nãy vô cùng bất cứ chúng tiên nào cũng không dám chọc giận hắn , nếu không hắn sẽ dùng hỏa lực thiêu sống người đó dù là thần tiên yêu ma đều không nể nang , ta lại không biết mà chui vào hang rồng của hắn trong lúc hắn bị tẩu hỏa nhập ma hèn chi khi đó hắn lại muốn nuốt chững ta như vậy , bây giờ hắn được ta cứu có khi nào nhớ lại mọi thứ liền đếm tìm ta tính sổ hay không ? Sao Bạch Ngọc ta lại gây thù chuốc oán nhiều thế này , một con chim thối đã đủ chết rồi bây giờ lại thêm một con rồng đen cái tấm thân nhỏ bé này của ta sẽ bị chia năm sẽ bảy mất "

Nàng mếu máo trong lòng , Bát Nhã thấy sắc mặt nàng bổng dưng tái nhợt ngồi bệch xuống đất liền lo lắng hỏi

" Thỏ trắng ngươi làm sao vậy , có phải không khỏe không ? "

Nàng lắc đầu miệng đáp " Ta sắp không còn là thỏ trắng nữa rồi , ta sắp thành thỏ khét rồi "

Bát Nhã nghe nàng nói không đầu không đuôi liền mơ hồ hỏi lại

" Ngươi là đang nói cái gì vậy ? Ngươi là thỏ trắng sao lại thành thỏ khét được "

" Ý của nàng ấy chính là nói bản thân mình sắp bị Hỏa Thần dùng lửa thiêu rụi đấy "

Bồ Đào Tiên Tử từ xa đạp vân hồng bước xuống bộ dạng tao nhã xinh đẹp thường ngày .

Bát Nhã thấy thượng tiên cúi đầu hành lễ như mọi khi " Tiểu tiên tham kiến Bồ Đào Tiên Tử "

Bồ Đào Tiên Tử phất tay áo " Đứng lên đi " Sau đó trực tiếp bước đến chổ Bạch Ngọc đang ngồi đưa tay kéo nàng đứng dậy

" Mau đứng lên , ngồi dưới đất như vậy không sợ bẩn hết y phục hay sao ?"

Bạch Ngọc mơ hồ quay sang liền nhận ra người trước mặt " Là người tiên tử xinh đẹp "

Bồ Đào Tiên Tử cười " Phải là ta , tiểu thỏ trắng còn nhớ ta không ? "

Bạch Ngọc gật đầu lại nhớ đến lời Bát Nhã nói " Thì ra người chính là Bồ Đào Tiên Tử, lần trước chính người trêu ghẹo ta "

Bồ Đào Tiên Tử ngại ngùng cười , mới đến Thủy Thần cung đã bị nhắc nợ đòi oán " Tiểu thỏ trắng trí nhớ của ngươi thật tốt , bổn tiên tử chỉ muốn đùa vui cùng ngươi một chút không ngờ lại hại ngươi thế này , ta thành thật xin lỗi "

Bạch Ngọc tròn mắt không tin được những lời người vừa nói " Đây là đùa một chút ? Người sém chút nữa hại ta bị Hỏa Thần xé xác ăn tươi nuốt sống đây gọi là một chút của người sao ? Không vui chút nào hết "

Bồ Đào Tiên Tử véo má nàng một cái

" Áy da sao tiểu thỏ trắng nhà ngươi lại thù dai như vậy , để chuộc lỗi hay là bổn tiên tử chỉ cách ngươi làm sao để không bị Hỏa Thần biến ngươi thành thỏ khét nhé ? "

Bạch Ngọc vẫn còn đang giận dỗi nghe loáng thoáng có người có lòng tốt muốn chỉ nàng cách tránh né tai họa liền hồ hởi quay sang

" Tiên Tử người biết làm cách nào sao ? Nếu người thật sự có cách thì mọi ân oán cũ ta sẽ không chấp nhặt nữa một lần xóa hết có được không ? "

Đúng là vẫn kết thân không kết oán chút chuyện nhỏ này bỏ qua mà giúp nàng vược qua việc lớn trước mắt thì rất đáng .

Bồ Đào Tiên Tử đắc ý nhìn nàng

" Tất nhiên là ta có cách , chỉ cần ta nói với Hỏa Thần một tiếng kêu nó bỏ qua cho tiểu thỏ trắng nhà ngươi thì mọi chuyện ổn thỏa ngay "

Bạch Ngọc mắt tròn như chữ o ngạc nhiên nhìn người " Bồ Đào Tiên Tử người là đang nói thật sao ? Người lợi hại vậy ư ? "

" Đương nhiên , điều này ngươi còn phải hỏi , ta là ai chứ ? Ta chính là Bồ Đào Tiên Tử đó "

Bạch Ngọc mừng rở như được ăn cá nướng hân hoan nói " Đúng , đúng người rất lợi hại "

Bát Nhã hồi lâu đứng cạnh lên tiếng giải thích " Thỏ trắng Bồ Đào Tiên Tử chính là cô mẫu của Hỏa Thần điện hạ cho nên lời nói chắc chắn có tác dụng ngươi cứ yên tâm "

" Cái gì ? Tiên tử người là cô mẫu của Hỏa Thần sao ? Nhưng Thủy Thần hắn là đệ đệ của Hỏa Thần vậy cũng có nghĩa là người cũng là cô mẫu của hắn "

Tiên tử gật đầu " Không sai ta chính là cô mẫu của chúng "

Bạch Ngọc thầm biểu môi suy nghĩ trong lòng " Thảo nào ta thấy các người giống nhau như vậy , một kẻ thì lúc nào cũng kiêu ngạo suốt ngày mặt như vác theo một tảng băng lầm lì khó chịu , một kẻ thì tính tình ngoài lạnh trong lạnh tính khí nóng nảy , còn một kẻ thì lại thích trêu đùa khiến ta suýt chút mất mạng một nhà các người toàn là những kẻ nguy hiểm kỳ lạ tốt nhất là nên tránh bao xa tốt bao xa "

" Tiểu thỏ trắng ngươi đang nghĩ gì vậy ? " Bồ Đào Tiên Tử gọi nàng

Bạch Ngọc giật mình giả vờ không có gì cười nói " Ta đâu có nghĩ gì ? Chỉ là ta cảm thấy may mắn thôi , thật may vì có người giúp đỡ nếu không ta sẽ bị con rồng đen ấy , à ý ta là Hỏa Thần điện hạ dùng Hỏa Lực biến ta thành thỏ khét mất "

Bồ Đào Tiên Tử cười vổ vai nàng

" Ngươi yên tâm , có ta đây con rồng nhỏ đó không dám làm gì ngươi đâu , ta là cô mẫu nó , ta nói nó dám không nghe sao ? "

" Đúng vậy , người là nhất đó "

Bồ Đào Tiên Tử vốn thích người khác nịnh hót khen mình nghe tiểu thỏ trắng nói bụng dạ người càng thêm đắc ý .

" À mà phải rồi , tiểu thỏ trắng lần trước Hỏa Thần bị tẩu hỏa nhập ma là ngươi giúp nó hóa giải ma chướng phải không ? "

Bạch Ngọc nghe đến chuyện tẩu hỏa nhập ma lại nhất thời nhớ đến cái con rồng đen hung ác muốn nuốt chửng nàng lần ấy thoáng chốc rùng mình .

" Phải , nhưng chuyện dài lắm ta sẽ từ từ kể người nghe "

Tiên tử hào hứng kéo nàng ngồi xuống " Được , ngươi mau kể ta nghe đi "

" Chuyện là ... "

......

" Bát Nhã mấy ngày hôm nay sức khỏe của Bạch Ngọc đã đỡ hơn chưa ? "

Thủy thần vừa uống trà vừa hỏi hắn trên tay còn đang đục đèo một khối thạch trắng .

Bát Nhã thành thật trả lời " Thưa điện hạ , Bạch Ngọc sức khỏe đã dần hồi phục nhưng mà thuốc từ Dạ Y phòng đem về , cô ấy đem đổ hết rồi "

" Đem đổ " Thủy Thần dừng cánh tay đang đẻo khối thạch trắng

" Dạ phải , Bạch Ngọc nói là thuốc ở Dạ Y Phòng rất khó uống cho nên tự uống thuốc của mình hiệu quả hơn "

Lưu Hạc ánh mắt dịu lại bổng khóe miệng thoáng cười tiếp tục làm công việc ban đầu còn đang dang dở

" Ta quên mất nàng ấy là Thánh Y , mấy loại thuốc kia chắc hẳn không thể so với đan dược mà nàng ấy điều chế được "

Bát Nhã gật đầu " Điện hạ nói phải nhưng mà "

" Nhưng mà sao ? "

Câu nói của Bát Nhã lại khiến hắn phân tâm .

" Mấy ngày nay Bạch Ngọc lại chẳng chịu ăn uống gì , cứ gắp được vài đũa là bỏ ngang không động đến nữa lúc trước một ngày ăn mấy lần lần nào cũng ăn rất nhiều nhưng gần đây lại ăn rất ít số bữa ăn cũng chỉ còn một ngày một bữa "

Lưu Hạc trầm ngâm ít lâu " Vậy sao ? Có phải đồ ăn không vừa miệng nàng ấy không ? "

Bát Nhã suy nghĩ không có chổ nào là không vừa miệng , hắn hậu hạ điện hạ đã 5 vạn năm , thiện thực người dùng đều là do hắn chuẩn bị đích thân nấu cả người khó ăn khó uống như điện hạ hắn còn khen ngon thì không lý nào cái con thỏ trắng dễ ăn dễ uống háu ăn kia lại không vừa miệng được .

Bát Nhã lắc đầu đáp " Thần cũng thật sự không biết là tại sao cô ấy lại chán ăn , có khi nào cô ấy nhớ nhà hay không ? Điện hạ người nghĩ xem Bạch Ngọc thường ngày háu ăn như thế động thứ gì cũng đều cho vào miệng không thể nào lại đột nhiên chê thức ăn được nên thần đoán có lẽ là cô ấy nhớ nhà "

Lưu Hạc quẳng khối thạch trên tay xuống bàn sắc mặt hắn bổng nhiên trùng lại , Bát Nhã nói có lẽ Bạch Ngọc nhớ nhà là nàng nhớ Thanh Khâu nhưng mà nàng mới đến đây chưa bao lâu đã cảm thấy nhớ nhà , có thật là nàng thực sự nhớ nơi ấy hay không ? Hay là nàng nhớ một ái khác mới khiến bản thân mình buồn chán như vậy muốn rời bỏ Thủy cung rồi , trái tim hắn nghĩ đến lại có chút buồn rầu nếu thật sự nàng muốn trở về thì hắn có nên toại nguyện cho nàng hay không đây ?

Giữa lúc bốn bề suy nghĩ , cửa lớn mở ra , con thỏ trắng mà họ bàn tán đi chơi hồi lâu đã trở về .

" Bát Nhã , ngươi nói ai là kẻ háu ăn "

Bạch Ngọc chạy đến véo mạnh lổ tai hắn một cái khiến Bát Nhã la oai oái cầu xin .

" Thỏ trắng ngươi tha cho ta đi , ta sai rồi , ngươi nhẹ tay xíu lỗ tai chuột của ta sắp đứt rồi "

Bạch Ngọc cao giọng " Ta chính là cố ý véo cho ngươi đứt cả lổ tai chuột đấy , thì sao nào ? Dám bảo ta háu ăn để xem ngươi còn dám nói như thế nữa không ? "

" Không dám , ta không dám nữa "

Bát Nhã nhìn Thủy Thần có ý cầu xin cứu giúp , hắn nhìn thư đồng mình sắp bị nàng giật đứt tai nên cũng có chút lo lắng .

Hắn mở lời khuyên bảo " Bạch Ngọc được rồi nàng tha cho Bát Nhã đi ta thấy hắn sắp khóc rồi kìa "

Bạch Ngọc biểu môi đúng là tình nhân có khác mới thấy đối phương chịu đau đã xót cả lên rồi ta cứ nhéo để xem ngươi làm gì được ta .

Nhưng Bạch Ngọc nghĩ là thế lại cũng không đến nổi vô lương tâm cho nên nhéo một hồi cũng chịu buông hắn ra , tai Bát Nhã bị nàng nhéo đỏ cả lên hắn không ngừng chà lỗ tai mình liên tục .

Thủy thần thấy Bạch Ngọc đã buông Bát Nhã ra lúc này bình thản nói

" Được rồi Bát Nhã ngươi ra ngoài đi , ta có chuyện muốn nói riêng với Bạch Ngọc "

Bát Nhã vừa xoa tai vừa nhắn nhó gật đầu lại len lén nhìn Bạch Ngọc như muốn nhào đến mình lần nữa nên vôi vàng lui xuống " Dạ , tiểu tiên xin cáo lui "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro