CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thủy Thần hắn mang theo tâm thế lo sợ xuất hiện ở Hỏa Thần cung chân vừa đặt xuống nền sỏi đỏ đã thấy huynh trưởng hắn một thân áo đen trên tay đang bế một nữ nhân y phục trắng muốt người đầy máu bất tỉnh .

Đôi mày kiếm bất giác  chau lại dừng trên người Bạch Ngọc sau đó chuyển hướng

" Ngọa Long huynh đang định làm gì ?

Nam nhân áo đen đang đứng trước mặt hắn chính là Đại điện hạ Hỏa Thần Thiên Giới chân thân là một con rồng đen huynh trưởng của Thủy Thần .

Hỏa Thần thoáng nhìn thấy sắc mặt lo lắng của hắn lại không mấy đôi co chỉ đơn giản nói " Ta bị tẩu hỏa nhập ma phải bế quan tu luyện , là ả nữ nhân không biết trời cao đất dày này xông vào Hỏa Thần cung làm rối loạn việc trị thương  của ta , đệ nghĩ ta muốn làm gì ? "

Thủy Thần đoán được ý tứ qua lời nói của Hỏa Thần nên có chút hoảng sợ lẫn bất an tự đáy lòng , huynh trưởng hắn là người ngoài lạnh trong lạnh , tính khí lại vô cùng nóng nảy thất thường xưa nay luôn làm trước nghĩ sau không nghĩ đến hậu quả , đối với việc bị một con thỏ quấy rầy làm rối loạn việc trị thương đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua .

Thủy Thần vẫn là sợ huynh trưởng hắn nhất thời làm bậy tổn hại Bạch Ngọc nên kính cẩn cúi đầu trước hắn

" Ngọa Long nữ nhân này là Y Nữ của đệ chỉ là lần đầu đến Thiên Giới không biết phép tắc bản tính lại ham chơi nên mới chạy đến Hỏa Thần cung của huynh làm loạn , mong huynh nể tình mà tha cho nàng ấy "

Hỏa Thần nhướn mày về phía hắn vẻ bất cần " Y nữ , từ khi nào đệ đệ oai phong chiến thần của Thiên Giới lại cần một Y nữ ? "

" Chuyện dài dòng chỉ là tình cờ nhưng đã xác định là duyên phận , đợi huynh  tu vi hồi phục đệ sẽ tỏ tường với huynh "

" Duyên phận " Hỏa Thần lập lại hai chữ của Thủy Thần khóe miệng thấp thoáng một nụ cười nhạo bán .

Chỉ là Hỏa Thần hắn lần đầu nghe một Thủy Thần nổi tiếng ngạo mạn  , cao cao tại thượng trước giờ chưa từng để ai trong mắt  như hắn vì một nữ nhân mà cầu xin quả là khác thường .

Đối với Ngọa Long  Thủy Thần luôn là kiểu người chẳng quản chuyện thế gian , ngày ngày luôn vác một tản băng lên mặt cũng chưa từng biết nhún nhường hay cầu xin một ai há chi lần này chỉ là một nữ tử bé nhỏ không đáng bận tâm .

Hỏa Thần ánh mắt lạnh lùng nhìn người đang hạ mình cầu xin hắn trước mặt ít lâu nói .

" Được , nể tình đệ ta sẽ tha cho nữ nhân này một mạng , nợ thì Hỏa Thần ta sẽ đến đòi sau  "

Nói rồi hắn buông lỏng tay trực tiếp ném Bạch Ngọc mình đầy vết thương lên mặt đất lạnh , cơ thể mỏng manh trực tiếp với tiếp xúc đột ngột trên mặt đất cộng với thân thể đầy vết thương khiến nàng mơ hồ tỉnh lại co quặp người đau đớn   .

Thủy Thần nhìn thấy nàng đau đớn mi tâm hắn chau lại muốn bước đến nhưng lại bị Hỏa Thần chắn ngang .

Hỏa Thần sau khi ném mạnh người trên tay xuống lại khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày , trường y đen bóng trên người sáng lên hắn phất tay áo quay lưng về phía Thủy Thần .

 " Ta phải dưỡng thương nên đi trước đệ tự mình lo cho nữ tử kia đi , ta không quản "

Hỏa Thần nói xong liền quay về tẩm điện của mình .

Hỏa Thần đi rồi , Thủy Thần hắn lúc này mới vội vã bước đến ôm lấy nữa người đầy vết thương của Bạch Ngọc ánh mắt hắn có chút xót xa lẫn lo lắng nhìn nàng

" Bạch Ngọc nàng có sao không ? Xin lỗi nàng là ta đến trễ "

Bạch Ngọc bất tỉnh cơ hồ nghe thấy giọng nói bên tai nên cố gắng mở mắt nhìn , nàng thều thào

" Thủy Thần ngươi đến rồi "

Hắn gật đầu " Phải là ta , nàng cố chịu đựng ta đưa nàng về Thủy Thần cung trị thương "

Bạch Ngọc người đầy vết thương vẫn đang  rỉ máu , cả tay cũng nhất không nổi nhưng khi thấy Thủy Thần hắn trong lòng  lại yên tâm vô cùng cứ như giữa trận bảo táp lại xuất hiện một cây cổ thụ lớn che chắn rất an toàn , rất ấm áp .

Nàng nhìn hắn nhẹ gật đầu ho khan một tiếng " Được "

Thủy Thần nhẹ khom người bế nàng lên máu trên y phục nàng dính lên y phục hắn , hắn ôm lấy nàng nhưng vẫn cảm nhận được nét mặt đang căng lên vì đau đớn khắp cơ thể nàng chân vững bước đi về Thủy Thần cung

......

Bồ Đào Tiên Tử đi tới đi lui miệng muốn nói lại thôi như gà mắc thóc nhìn Bát Nhã cũng đang loay hoay đi lại trước mặt mình lòng càng thêm bực bội

Người hét to " Ngươi đứng lại cho ta , đi tới đi lui chóng mặt chết đi được "

Bát Nhã khúm núm khó khăn nhìn Tiên Tử trước mặt " Bồ Đào Tiên Tử tiểu tiên cũng chỉ là lo lắng như người hiện giờ không biết Bạch Ngọc ra sao ,  đều là tại tiểu tiên khi không lại bảo Bạch Ngọc đem giao rượu hoa đào cho người nếu không cũng không đến nông nổi này "

Hắn tự trách mình nếu không tại hắn muốn bắt nạt con thỏ kia sai nàng đi giao rượu hoa đào thay hắn thì nàng cũng sẽ không gặp Bồ Đào Tiên Tử bị người trêu ghẹo đến Hỏa Thần cung khiến nàng bị tai họa .

Bồ Đào Tiên Tử cảm thấy bản thân như bị đổ lỗi bổng dưng cáu gắt sấn tới chổ Bát Nhã tiểu tiên .

" Ngươi là đang đổ lỗi cho bổn tiên sao ? Trên Thiên Giới này có ai không biết bổn tiên tử ta là người thích đùa chứ , chỉ là lần này ta đùa hơi quá thôi "

Bát Nhã cúi đầu " Tiểu tiên không dám đổ lỗi cho tiên tử , tiểu tiên chỉ là đang tự trách mình làm việc bất cẩn mới hại Bạch Ngọc thôi mong tiên tử bớt giận  "

Tiên Tử biểu môi hất mặt " Ngươi biết vậy là tốt " Nhìn sang dáng vẻ tội nghiệp của tiểu tiên cũng không muốn chấp nhặt " Được rồi , được rồi mau đứng lên đi , Hạc Nhi cháu ta đến giờ còn chưa về ta lo chết đi được "

Sau đó tiên tử lại tiếp tục đi tới đi lui như ban đầu , lúc này Thủy Thần mở cửa từ ngoài bước vào đã thay y phục mới nhưng vẫn một màu trắng như sương .

Bồ Đào Tiên Tử thấy cháu trai đáng quý xuất hiện người cùng thư đồng của hắn vui mừng chạy đến .

Tiên Tử vội vàng hỏi " Hạc Nhi sao rồi có đưa được tiểu thỏ trắng về hay không ? "

Người nói lại đưa mắt nhìn xung quanh tìm tiểu thỏ trắng .

Thủy thần gật đầu vẫn vẽ lãnh đạm thường ngày nói " Cô mẫu yên tâm Hạc Nhi đã đưa nàng ấy về an toàn chỉ là thân thể có chút vết thương, Hạc Nhi đã trị thương giúp nàng ấy , nàng ấy sẽ mau chóng khỏe thôi "

Bồ Đào Tiên Tử bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm lấy tay vổ vổ ngực " May quá , không sao là tốt xém chút nữa bổn tiên tử ta lại mang danh là kẻ giết người rồi "

Bát Nhã đứng cạnh nghe thỏ trắng nàng bình an vô sự thì lòng hắn cũng bớt lo lắng vài phần nhưng cũng không khỏi cảm thấy bản thân mình có lỗi nên vội vàng bước đến trước mặt Thủy Thần cúi đầu nhận tội .

" Thủy Thần điện hạ xin người hãy trừng phạt tiểu tiên "

Thủy Thần  nhíu mày nhìn hắn

" Bát Nhã sao ngươi lại xin ta trừng phạt ngươi ? Ngươi đã làm gì hay sao ? "

Bát Nhã nghe hắn hỏi càng cảm thấy có lỗi hơn " Thủy Thần điện hạ là do Bát Nhã hại Bạch Ngọc , nếu tiểu tiên không sai nàng ấy đi giao rượu thay mình thì nàng ấy cũng không ra nông nổi này "

Thủy thần nghe hắn nói lúc này mới điềm nhiên trả lời khóe môi có chút cong lên " Thì ra là chuyện này , ngươi yên tâm đi Bạch Ngọc biết ngươi nhất định sẽ như thế này cảm thấy có lỗi mà cầu xin ta nên nàng ấy đã nói ta là đừng trách phạt ngươi , cũng không muốn ngươi tự trách bản thân nữa "

Bồ Đào Tiên Tử đứng bên nghe cháu trai nói thì được dịp chen vào " Phải đó , phải đó mau đứng lên đi thay vì ngồi đây trách móc bản thân ngươi mau đi thăm tiêu thỏ trắng của ngươi đi "

Thủy thần nghe loáng thoáng ai đó  nói câu " Tiểu thỏ trắng của ngươi " thì hắn bổng khó chịu nhìn về phía cô mẫu mình , cho nên cái người thích trêu ghẹo kia thấy sắc mặt ai đó không mấy vui vẻ liền sữa lời " Ý ta là ngươi mau đi thăm tiểu thỏ trắng của Thủy Thần điện hạ ngươi đi "

Ai kia nghe cô mẫu sữa lời mới không chấp nhặt nữa nhìn Bát Nhã ôn tồn nói " Được rồi ngươi mau đứng lên đi , ngươi đến Dạ Y phòng lấy một ít đan dược về cho nàng ấy , sẵn tiện nhờ tiên nga bên ấy đến giúp nàng ấy thay y phục "

Bát Nhã tuân mệnh đứng lên

" Dạ thưa điện hạ , Bát Nhã sẽ đi ngay không dám chậm trễ "

" Cần gì phiền phức thế để ta " Bồ Đào Tiên Tử đẩy Bát Nhã sang một bên , xuân phong với cháu trai " Thuốc thì cứ để Bát Nhã đi lấy còn y phục thì cứ để ta thay giúp tiểu thỏ trắng không cần phải nhờ tiên nga nào cả "

Thủy thần thấy cô mẫu chủ động nhiệt tình liền có ý nghi ngờ , tiên tử nhìn ra vẻ mặt khó tin của hắn liền chống nạnh hờn dỗi

" Hạc Nhi con là đang nghi ngờ ta sao ? Ta biết ta rất hay thích đùa nhưng giờ tiểu thỏ trắng đang bị thương ta làm sao lại quá đáng mà đi chọc phá nó nữa chứ ? "

Lời nói dường như vẫn còn chưa đủ thuyết phục người nghe khi Thủy Thần hắn vẫn cứ im lặng phân vân nhìn người không lên tiếng , Bồ Đào Tiên Tử phát mệt trực tiếp phủi tay cáu giận nhìn hắn

" Hạc Nhi con im lặng là có ý gì ? Con là đang sợ ta làm gì tiểu thỏ trắng của con sao  ? "

Những tưởng cháu trai thân yêu sẽ vì mình tức giận mà hạ mình năn nỉ nhưng mà trái lại ai đó nghe xong lại rất ngoan ngoãn gật đầu khiến tiên tử tức chết đi được .

" Hạc Nhi con , đúng là làm ta tức chết mà  "

Cô mẫu lúc này mới biết lời nói của người thì ra là mất giá không đáng tin như vậy nên bản thân thẹn quá hóa giận bỏ đi mất .

Bát Nhã lưỡng lự nhìn Bồ Đào Tiên Tử tức giận bỏ đi lại nhìn sang Thủy Thần nhỏ giọng hỏi " Điện hạ vậy có cần nhờ mấy tiên nga bên Dạ Y Phòng nữa hay không ? "

Thủy thần nhìn hắn dững dưng " Dĩ nhiên là cần không lẽ ngươi muốn đích thân thay y phục cho nàng ấy sao? "

Bát Nhã nghe Thủy Thần nói bổng chốc sợ hãi " Bát Nhã  không dám , bây giờ Bát Nhã sẽ đi đến Dạ Y Phòng ngay "

Nói xong hắn nhanh chóng chạy đi khỏi điện chỉ sợ lỡ lời gì nữa sẽ họa vào thân .

Thủy thần lại khá hài lòng nhìn hắn chạy đi như ma đuổi , đắt ý nói

" Cho người mười cái mạng cũng không dám động đến nàng "

....

Bạch Ngọc sau khi uống đan dược tại Dạ Y Phòng vết thương rách trên da thịt cũng dần liền lại , y phục được mấy tiên nga thay mới cũng sạch sẽ hơn .

Nàng tĩnh lại ngồi ở mép giường cơ thể không còn đau như trước nữa nhưng đầu óc vẫn còn choáng cả người lại nhẹ bổng như tơ , chuyện sảy ra ở Hỏa Thần cung cũng không mảy may nhớ đến nàng chỉ nhớ lúc mình sắp ngất đi Thủy Thần đã có mặt đỡ lấy nàng , nàng nhìn thấy vẻ mặt như bi như sầu ấy của hắn trong lòng lại ấm áp đôi chút sau đó lại ngất đi khi tỉnh dậy vết thương lại không còn đau nữa , y phục cũng được thay mới sạch sẽ thơm tho rất dễ chịu .

Đang lúc nhớ đến Thủy Thần thì hắn lại từ đâu đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng đưa tay áp lên má nàng

" Đã hết nóng rồi , xem ra đan dược ở Dạ Y Phòng rất hiệu quả "

Bạch Ngọc giật mình nhận ra hắn ở trước mặt nàng ngước mặt ánh mắt thản nhiên nhìn hắn " Thủy Thần có phải ta đã chết rồi không ? " tay nàng nắm lấy tay hắn hỏi một câu không đầu không đuôi .

Thủy thần nghe nàng nói xong liền cau mày mới tỉnh dậy mà nàng lại nói chết chóc gì nữa đây " Nha đầu kia nàng đang nói nhảm gì vậy ? "

Bạch Ngọc nghe hắn hỏi lại đột nhiên rưng rưng nước mắt vẻ mặt thống khổ
" Ngươi đừng gạt ta , có phải ta đã chết rồi không ? Bây giờ ta ngồi đây chỉ là một mảnh hồn phách nhỏ nhoi , hèn chi ban nãy khi ta tỉnh dậy cả người liền cảm thấy nhẹ bổng tay ta lại chạm không được vào cốc  nước cứ đưa tay tới là lại hụt đi "

Hắn thấy nàng dùng bộ mặt mèo ước ấy nhìn mình cơ hồ nghi hoặc có phải nàng ở Hỏa Thần cung bị đập trúng thứ gì vào đầu rồi hay không ? Lại thấy nàng đưa tay cố ý cho mình xem tay nàng không chạm vào được cốc nước trên bàn nhưng sự thật là nàng đã chạm được đâu tay cứ chạm ngang thân cốc như lệch hướng .

Giữa lúc suy nghĩ con thỏ kia lại kéo tay hắn nước mắt ngắn dài nói tiếp

" Thủy Thần Bạch Ngọc ta đúng là mệnh khổ không ngờ lại sống ngắn ngủi như vậy còn chưa kịp trải qua cái gọi là tình yêu mà phàm nhân hay nói đã quy tiên rồi   , bây giờ ta chết rồi ngươi có thể nào đừng đem ta đến Diêm La điện được không , ta biết ngươi là điện hạ cao cao tại thượng sẽ không chấp nhặt một con thỏ như ta cho nên ngươi thay vì đem ta nhập vào vòng luân hồi ta xin ngươi trực tiếp đưa ta đi đầu thai có được không ? "

Hắn khó hiểu nhìn nàng đọc thoại hai chữ  " Đầu thai "

Bạch Ngọc bi thảm gật đầu " Phải , ngươi hãy xin với duyên cơ tiên tử sắp xếp cho ta mệnh số phàm nhân tốt mốt chút ta không đòi hỏi nhiều là công chúa hay con quan cũng đều được còn phải cho ta một lang quân tốt một chút , đẹp trai một chút , khôi ngô tuấn tú một chút , anh dũng thần võ càng tốt ta chỉ cần vậy thôi có được không ? "

Thủy thần hắn nghe đến đây liền hiểu ra mọi chuyện, thì ra con thỏ nàng lại tưởng mình đã chết rồi nhưng điều đó lại không đánh trách , đáng trách nhất ở đây là nàng  ở trước mặt hắn lại muốn nhờ hắn xin một chút , một chút với duyên cơ tiên tử một tên lang quân anh dũng thần võ nào đó lại còn đẹp trai khôi ngô tuấn tú lâu ngày nàng không chọc hắn nổi giận hôm nay lại muốn giật lông mao hắn rồi phải không  ?

Hắn tức giận đẩy đầu nàng " Con thỏ ngốc nàng đang nói vớ vẫn gì vậy ? Nàng chưa có chết đâu cái mạng nhỏ này của nàng vẫn còn dài lắm sợ là Diêm La Vương cũng không dám đến đòi , cho nên bớt mơ tưởng viễn vông về lang quân gì gì đó đi không có đâu "

Hắn nổi giận sao đột nhiên lại nổi giận rồi , ai da con chim lớn này đúng là hỷ nộ vô thưởng mà , nhưng hắn vừa nói là nàng chưa chết có phải không ?

Bạch Ngọc định hình lại sự việc đưa tay vổ vổ hai cái má trắng nỏn của mình vài cái , chưa xác nhận lại véo đau mình một cái đến độ chau mày la ó  .

Thủy thần  nhìn thấy nàng tự tay véo mình đến đau liền giật lấy tay nàng

" Nàng làm gì đấy , ai lại tự đi véo mình đến đau như thế ? "

Bạch Ngọc chạm được vào mình , cảm nhận được cái đau trên mặt nhưng nàng vẫn còn muốn xác nhận thêm lần nữa nên trực tiếp lấy tay Thủy Thần áp lên ngực mình nhìn hắn

" Thủy Thần ngươi có cảm nhận được trái tim ta đang đập không ? "

Thủy Thần bất ngờ tay hắn đang để trên ngực nàng còn là do nàng cầm lấy đặt lên hắn đâu chỉ đơn thuần cảm nhận được tim nàng có đập hay không mà còn cảm nhận được hẳn một khoảng da thịt mềm mại sau lớp vãi ấy

" Nàng , nàng đang làm gì vậy ? "

Bạch Ngọc rất tự nhiên vui vẻ hồ hởi nhìn hắn hỏi " Ngươi có cảm nhận được không là tim ta đang đập đó "

Thủy thần hắn không biết nàng lớn lên ở Thanh Khâu ra sao nhưng chã lẻ nàng không biết cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân sao ? Đường đường là nữ nhân phi lễ với hắn thì không nói bây giờ lại câu dẫn hắn phi lễ với nàng , là nàng ngây thơ không hiểu sự đời thật hay là nàng giả ngây thơ đây nếu là với người khác nàng cũng làm như vậy thì hậu quả thật khôn lường , hắn nghĩ đến tay nam nhân khác cũng được tự do đặt lên ngực nàng như vậy liền cảm thấy khó chịu .

Hắn rụt tay " Được rồi , ta biết rồi "

Mi tâm hắn chau lại lộ rỏ từng nét khó chịu trên gương mặt tuấn tú bất phàm kia lại có chút ửng đỏ hồng hồng  .

Bạch Ngọc bị hắn rụt tay đột ngột có chút khó hiểu lại không biết có phải đã làm gì sai chọc giận hắn không ?

Nàng len lén hỏi " Thủy Thần có phải ta làm gì khiến ngươi không vui không ? "

Hắn nhìn thấy con thỏ nàng lại bắt đầu dùng đôi mắt long lanh vô tội ấy nhìn hắn thì tâm tình có chút dãn ra nhưng vẫn nói " Nàng , sau này đừng có gặp ai cũng tùy tiện cho người khác động chạm , nhất là nam nhân ta thì không sao nhưng mà kẻ khác thì tuyệt đối không được "

Nam nhân khác ở đây ngoài nàng với hắn thì có ai là nam nhân khác , không lẽ hắn sợ nàng cướp mất mấy tiên nam của hắn sao ? Bạch Ngọc nghĩ thì ra là vậy .

Nàng nói " Vậy ta không để nam nhân khác chạm vào mình , nhưng ta có thể chạm vào nam nhân khác có được không ? "

Hắn tức tốc phản đối gay gắt " Lại càng không được "

Đến phiên Bạch Ngọc chau mày , sao có nhiều cái không được thế ? Nàng là y nữ cứu người chữa bệnh không chạm vào bệnh nhân thì làm sao khám bệnh bốc thuốc , vả lại hắn không cho các nam nhân khác chạm vào nàng , nàng đã đồng ý rồi , bây giờ ngay cả nàng chạm vào nam nhân khác hắn cũng không cho quả là quá đáng .

Bạch Ngọc chớp chớp thắc mắc mắc hỏi

"Tại sao ? Sao ta lại không thể chạm vào nam nhân khác chứ  ? "

Hắn đột nhiên to tiếng " Không được thì chính là không được làm gì có lý do "

Bạch Ngọc thấy hắn lại nổi giận vô cớ tâm tình cũng có chút bức bách , hắn sao lại ngang ngược như thế ? Thích lúc nào thì nổi giận lúc đó có nghĩ xem người xung quanh cảm nhận ra sao không ? Đúng là con chim kỳ quặc.

Bạch Ngọc hờn dỗi cáu gắt lại với hắn " Ngươi sao lại nổi giận với ta ? "

Hắn nhìn nàng khẳng định " Còn không phải là do nàng chọc giận sao ? Nàng có hiểu nam nữ thụ thụ bất thân là gì hay không ? "

Bạch Ngọc bị đổ tội vô cớ oan ức nhìn hắn đáp trả " Sao lại là ta  ? Ta chỉ là ăn ngay nói thẳng thôi mà , ngươi nghĩ xem ta là Thánh Y nếu không chạm vào người khác thì làm sao chữa bệnh cứu người huống hồ ta ở Thanh Khâu bọn ta đều là động vật phân biệt đực , cái rỏ ràng làm gì có cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân như ngươi nói "

Thủy thần nghe nàng nói cũng cảm thấy bản thân có chút vô lý , nàng lớn lên ở Thanh Khâu xung quanh đều là chim chóc , thú rừng tu luyện thành người dẫu cho nàng có đọc nhiều sách đi nữa cũng không hiểu được mấy thứ này hà cớ gì hắn lại nói nhiều với nàng như vậy , vô tâm vô phế không trách được .

Thấy Bạch Ngọc giận dỗi lại vừa mới tỉnh dậy vết thương không khéo vì tâm tình kém mà ảnh hưởng nên hắn đành hạ giọng với nàng " Được rồi ta không đôi co với nàng nữa "

Bạch Ngọc nghe hắn nói cũng không thèm liếc nhìn , là nàng mới không thèm đôi co với hắn .

" Bạch Ngọc mau đưa tay nàng đây ? "

" Để làm gì ? "

" Ta bảo thì nàng cứ đưa đi cần gì nhiều lời vậy ? "

Hắn lại ra lệnh cho nàng nữa rồi con chim thối này , nghĩ vậy nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe theo đưa tay cho hắn .

Thủy Thần lấy trong tay áo ra một chiếc vòng ngọc cẩm tựa thủy tinh  , thân ngọc sáng ánh xanh như nước ở Thủy Thần cung chỉ nhìn thôi cũng đủ mê hoặc lòng người , hắn cẩn thận đeo lên cổ tay trắng trẻo của nàng .

Bạch Ngọc là lần đầu tiên thấy một thứ đẹp như vậy trong đời nên không khỏi thích thú lẫn tò mò , nghiêng đầu nhìn hắn hỏi " Thủy Thần là người cho ta sao ? Đây là thứ gì vậy ? "

Hắn đáp " Phải cái này là cho nàng , đây là Bạch Ngọc Châu thứ này là một cặp nay ta cho nàng một chiếc , Bạch Ngọc châu này có thể linh ứng đối phương , khi nàng không có ta bên cạnh lúc nàng gặp nguy hiểm nó có thể báo cho ta biết nàng đang ở đâu , lại có thể dùng sức mạnh của mình che chắn cho nàng  "

Bạch Ngọc phấn khích " Lợi hại vậy sao ? "

" Đúng vậy "

Nàng vui vẻ mân mê chiếc vóng trên cổ tay " Vòng này tên là Bạch Ngọc Châu tên cũng có hai chữ Bạch Ngọc như ta có phải là rất có duyện phận sinh ra là để dành cho ta hay không ? "

Thất nàng vui vẻ hắn cũng bất giác vui vẻ thuận miệng nói " Phải định sẵn là cho nàng , nên nàng phải bảo quản thật tốt đừng làm mất nếu nàng dám làm mất ta nhất định sẽ không tha cho nàng  "

Sao nàng có thể làm mất thứ xinh đẹp quý giá như vậy chứ ? Nhưng mà hắn yên tâm quà vào tay rồi nàng tuyệt đối không trả lại .

" Yên tâm ta nhất định sẽ bảo quản thật tốt "

Bạch Ngọc được Thủy Thần tặng quà cứ như thỏ nhặt được cà rốt vui mừng không tả nổi , phấn khích quá độ cả người ngồi không yên suy nghĩ thế nào lại quay sang chồm đến hôn một cái chụt lên má hắn .

Thủy thần bị thỏ trắng hôn má bổng ngơ ngác vài giây lại nhìn nàng , Bạch Ngọc hiểu ý hắn định nói gì nên chặn miệng ngay " Biết rồi , biết rồi ta chỉ làm như vậy với mỗi ngươi thôi , ngươi yên tâm "

Thật ra ý nàng là ta chỉ làm vậy với mỗi mình ngươi sẽ không động đến các tiên nam của ngươi , ngươi yên tâm dù sao ngươi cũng không có hứng thú với nữ sắc hôn ngươi một cái cũng không thiệt gì  .

Hắn nghe nàng nói vậy không hề chó chút tức giận mà lại len lén quay sang chổ khác trộm cười lúm đồng tiền trên má ẩn hiện .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro